Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17 : Chung Trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         Tay không đi đến giáo trường, đến lúc quay về trong tay đã dắt một con ngựa.

         Cảm thấy như mình tay không bắt sói, nghĩ đến đây, trong lòng Hoà Vân Sinh vội vàng "phi phi phi" mấy tiếng , này sao có thể gọi là tay không bắt sói cơ chứ ? Này gọi là anh hùng sở tặng !

         Chỉ là Phong Vân tướng quân đó thế mà còn muốn tuấn mỹ ưu nhã hơn cả lời đồn, không biết đến bao giờ cậu mới có thể trở thành người như Tiêu nhị công tử ?

         Hoà Tuy nhìn Hoà Vân Sinh, chàng thiếu niên mang vẻ mặt mơ màng, không biết tâm trí đã bay đến tận đâu, hiếm khi nhìn thấy tràn đầy năng lượng đến vậy. Lại nhìn sang Hoà Yến, dù mặt đã bị che, lại giống như tâm sự trùng trùng.

         Một nhi một nữ này đều bị làm sao rồi ! Cả đường về nhà một lời cũng không nói, mỗi người đều nghĩ về chuyện riêng của mình, Hoà Vân Sinh thì cũng thôi đi, còn có thể nói là Tiêu Hoài Cẩn cho cậu một con ngựa, Hoà Yến thế nào mà cũng trầm mặc thế này ? Tiêu Hoài Cẩn đó tuổi trẻ tài cao, lại là anh tư lệ sắc số một số hai Đại Ngụy, không lẽ nữ nhi của mình đã nhìn trúng người ta rồi ? Làm sao mới tốt đây ? Mới đi rồi một Phạm công tử, lại đến một Tiêu đô đốc sao ? Kinh thành có vô số Phạm công tử, nhưng Đại Ngụy thì chỉ có một Tiêu Hoài Cẩn!

         Nghĩ đến đây, Hoà Tuy lại cảm thấy đau đầu.

         Cả ba tâm sự trùng trùng đi về nhà, Lý thẩm bán đậu phụ ở cách vách tò mò nhìn họ, còn kéo Hoà Tuy sang một bên, quan tâm hỏi :“Hòa đại ca, có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không, trông Yến Yến với Vân Sinh giống như có tâm sự vậy.”

         Hoà Tuy một lời khó nói hết.

         Đợi đến khi vào nhà, Thanh Mai đã sớm làm xong bữa tối, cả nhà ai cũng ăn cháo, sau khi ăn cháo xong rồi, Hoà Tuy cuối cùng cũng nhớ đến hỏi một câu :“Yến Yến, các con hôm nay đến giáo trường có chuyện gì không ?”

         Hoà Vân Sinh cũng thôi đi, Hoà Yến từ trước giờ chưa từng đến giáo trường.

        Lúc này Hoà Yến mới thu hồi suy nghĩ, nói với Hoà Tuy : “Là thế này, vốn hôm nay muốn cùng nói với phụ thân, Vân Sinh bây giờ đã lớn, cũng nên đến học đường rồi. Lúc thường ngày thuận tay học mấy công phu quyền cước cũng không tốt bằng có sư phụ chỉ dạy. Giờ cũng không coi là quá trễ, mùa xuân chính là lúc để vào học đường, phụ thân thấy thế nào ?”

         Hoà Tuy há miệng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên hân hoan thế nào khi nữ nhi đã bắt đầu biết quan tâm đến chuyện của đệ đệ mình, lại không biết ông nên trả lời vấn đề của Hoà Yến như thế nào.

         “Yến Yến, lúc trước ta cũng từng nghĩ qua chuyện này, bất quá trước mắt... còn thiếu một chút bạc ,”ông gãi gãi ót một cách lúng túng,“Có lẽ vẫn phải đợi thêm chút nữa, đợi khi lương tháng được phát, ta lại gom góp một chút là được rồi.”

         Nếu không như thế, hôm nay ông cũng sẽ không nhẫn chịu những lời vũ nhục của tên Triệu công tử đó rồi.

         Hoà Vân Sinh vùi đầu ăn cơm, tai dựng lên nghe ngóng, cậu biết phụ thân kiếm tiền không dễ, cho nên luôn cảm thấy bản thân nhắc đến chính là bất hiếu. Những lời khó mở miệng này cuối cùng cũng được Hoà Yến nói ra, cậu thở phào nhẹ nhõm.

         “Về chuyện bạc thì không cần phải lo ạ ”. Hoà Yến đứng dậy vào phòng, lúc sau bưng ra một hộp trang điểm , nàng mở hộp ra, vàng bạc châu báu bên trong tức thời khiến cho Hoà Tuy và Thanh Mai hoa cả mắt.

          Đũa trong tay Hoà Tuy rơi xuống phát ra “cạch”một tiếng,“Yến Yến.... bạc này từ đâu mà có ?”

         “Vân Sinh đi Lạc Thông Trang thắng được ạ !”, Hoà Yến đối đáp trôi chảy.

         Hoà Vân Sinh “phụt”ra một ngụm cháo.

         “Hoà Yến !”

         Hoà Yến nháy mắt với cậu, nói dối mà mặt không biến sắc :“Vận may của Vân Sinh thật là quá tốt, lần đầu đến Lạc Thông Trang đã thắng được nhiều bạc đến như vậy. Con đếm rồi đếm, số bạc này ngoài việc đóng học phí, đủ để cho chúng ta dùng trong mấy năm.”

         Hoà Vân Sinh giật giật khoé môi, không nói nên lời.

         Cậu còn có thể nói gì đây ? Nói rằng người đi đánh bạc là Hoà Yến? Đừng nói Hoà Tuy sẽ không tin, ngay cả bản thân cậu còn không tin nữa là. Huống chi hôm đó Hoà Yến còn mặc quần áo của cậu, người khác cũng nhận ra đó là một thiếu niên, thật là có miệng khắp thân cũng không thể nói rõ. Huống chi... cậu nghĩ đến tình cảnh hôm nay Hoà Yến đã vì cậu mà đứng ra đua ngựa với tên họ Triệu, bất giác sinh ra một loại tình cảm đồng tình và kiêu hãnh.

         Cứ xem như vì nghĩa khí đi, cái nồi đen này, cậu cõng là được!

         Hoà Vân Sinh nói :“Đúng vậy, chính là con đánh bạc thắng về. Cha, chúng ta cầm bạc này đến học đường đi !”

         Hoà Tuy bình tĩnh nhìn cậu :“Đây là con đi đánh bạc thắng ?”

         “Không sai.”

         “Lần đầu đến sòng bạc đã đại hoạch toàn thắng ?”

         “Xác thực .”

         “Xác thực... xác thực !”Hoà Tuy bừng bừng nổi giận, vỗ bàn một cái, ván gỗ trên bàn đập vào mặt Hoà Vân Sinh,  “Ngươi cái tên bất hiếu này ! Ngươi thế mà dám đến Lạc Thông Trang !”

         “Cha của ngươi cực cực khổ khổ lo cho ngươi miếng ăn cái mặc, ngươi thế mà lại dám đến Lạc Thông Trang ! Ngươi còn biết xấu hổ nữa không ? Ngươi có xứng đáng với người nương đã mất của mình không ?”

         Hoà Vân Sinh bị đánh đến nỗi ôm đầu chạy trốn :“Cha, con còn không phải bởi vì nhà mình quá nghèo sao, nếu người không lắm miệng với nương con, nương con làm sao biết được !”

         “Còn giảo biện ! Ngươi học đâu ra thói chơi bời hư hỏng, giấu ta đi sòng bạc ! Hoà Vân Sinh, ta thấy ngươi là muốn làm phản rồi !”

         Hoà Yến lặng lẽ thu mình vào một góc phòng, nguy hiểm quá nguy hiểm quá, cũng may cái nồi  này đã để Hòa Vân Sinh cõng rồi. Nếu như biết nàng làm, Hoà Tuy đánh nàng, nàng không cẩn thận đánh trả, lại khiến Hoà Tuy bị thương thì phải làm sao ? Đó đúng thật là bất hiếu nữ rồi .

         Một trận gà bay chó chạy, sự việc cuối cùng cũng rơi vào hồi kết.

         Hoà Vân Sinh cuối cùng bị đánh một trận, chuyện này xem như cho qua. Tiếp theo là cân nhắc nên chọn giáo quán nào ở kinh thành cho Hoà Vân Sinh. Tốt nhất là chọn nơi có thể kiêm luôn võ thuật, không thể quá tồi cũng không thể quá tốt, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, học quán quá tốt đều là con em nhà giàu theo học, việc Hoà Vân Sinh sẽ bị nhiễm một vài thói quen xấu là điều khó tránh khỏi.

         Hoà Vân Sinh đang ngồi trong phòng Hoà Yến, cầm một chiếc lược gỗ gõ vào chân đèn ở trên bàn nói : “Chọn tới chọn lui mà vẫn không chọn được, thật là khiến người ta đau đầu mà.”

         “Đây không phải là chuyện sẽ quyết định trong một sớm một chiều,”Hoà Yến liếc cậu một cái,“ngày tháng còn dài.”

         Hoà Vân Sinh bĩu môi,“Bây giờ ngươi đã hiểu sâu biết rộng như vậy, ngươi vẫn không biết ở kinh thành này học quán nào tốt nhất sao ?”

         “Ta lại chưa đi học quán, ta biết thế nào.”Hoà Yến nói,“Đổ quán ta trái lại biết rõ ". ”

         Hoà Vân Sinh nói :“Vẫn thật là xem thường ngươi rồi !”

         Hoà Yến nhìn cậu cười “Cảm ơn đã quá khen .”

         Nghĩ đến trận đòn oan uổng tối nay, Hoà Vân Sinh lại thấy đau lòng. Thốt câu “ta đi cho ngựa ăn”rồi rời khỏi phòng.

         Sau khi Hoà Vân Sinh đi, Thanh Mai mang chậu nước rửa ra ngoài, Hoà Yến thổi tắt nến, cởi giày lên giường ngủ.

         Cửa sổ không được đóng lại, đêm xuân như thế này, trái lại cũng không thấy lạnh, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chầm chậm len vào, chiếu sáng cả mặt bàn. Nàng ngắm nhìn, lại nhớ đến cuộc gặp gỡ với Tiêu Giác lúc ban ngày.

         Nàng lúc đó đang hoảng loạn, chỉ sợ Tiêu Giác nhận ra nàng nên đã cúi thấp đầu. Nhưng sau đó mới tỉnh táo lại, nàng hôm nay đã không phải là“Hoà Yến”kia, dù là mặt đối mặt, Tiêu Giác cũng sẽ không nhận ra nàng, hà huống năm đó, nàng còn luôn đeo mặt nạ.

         Khi lần đầu nàng gặp Tiêu Giác, tựa hồ như là chuyện đã rất lâu về trước. Khi đó hắn cũng không như bây giờlạnh lùng hờ hững, xa cách với mọi người tựa hồ ngàn dặm, là thiếu niên tuổi trẻ tài cao nhưng lại kiêu ngạo.

         Học quán tốt nhất kinh thành gọi là Hiền Xương Quán. Hai vị tướng danh tiếng Đại Ngụy là Phong Vân tướng quân và Phi Hồng tướng quân, đều có xuất thân từ đây.

         Tính ra, nàng cùng với Tiêu Giác, cũng chỉ có một năm tình bạn chung trường .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top