Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 171 : Nhuận Đô Lý Khuông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhuận Đô là một tòa thành nhỏ.

Phía bắc là Kim Lăng trăng nước phồn hoa, phía nam là Hoa Nguyên tài nguyên giàu có, Nhuận Đô kẹp giữa hai thành phố này, ngoại trừ có rất nhiều nho, lắm người thậm chí cả đời cũng chưa từng nghe qua cái tên này.

Hai mươi ngày không ngủ không nghỉ, mệt thì nằm chợp mắt dưới gốc cây hoặc trong hang động ven đường, đói thì dùng cung tên mang theo săn thỏ rừng hoặc lấy trứng chim để ăn. Một đoàn bảy người, vào chiều ngày thứ hai mươi, cuối cùng cũng sắp đến được thành Nhuận Đô.

"Chúng ta nên làm gì bây giờ ?" Mấy người họ dừng ngựa lại, sau khi xuống ngựa, dẫn ngựa đến bờ sông gần đó để uống nước, tiện thể ngồi xuống ăn chút đồ. Hòa Yến nhìn về phía xa, là một cánh đồng hoang, đến được nơi này thì nàng đã biết đường.

Hòa Yến không nói gì, chỉ tìm một cây cao nhất mà trèo lên. Một lúc sau, nàng từ trên cây leo xuống.

Hồng Sơn đưa cho nàng vài quả trứng chim nướng vùi trong tro: "Thế nào ? Chúng ta vào từ đâu ?"

Trứng chim nóng hổi, Hòa Yến lăn qua lăn lại trong tay một lúc rồi mới bóc vỏ, thức ăn nóng hổi vào bụng, mệt mỏi mấy ngày qua dường như cũng giảm đi chút ít. Nàng nói: "Chúng ta không thể trực tiếp vào từ phía trước, người Ô Thác đóng doanh ngoài cổng thành, dù chúng ta có tránh được người Ô Thác, binh sĩ thủ cổng cũng không dám mở cổng thành Nhuận Đô."

"Vậy phải làm sao ?" Giang Giao nhìn nàng, "Hòa huynh, huynh có cách gì không ?"

Hòa Yến suy nghĩ một lúc: "Trước đây ta đã hỏi qua huynh đệ của Lương Châu Vệ, biết rằng ngoài cổng thành còn có một con đường nhỏ, cần vượt qua một ngọn núi, rồi đi đường thủy. Ngựa không thể đi được, chúng ta chỉ có thể bỏ ngựa mà đi bộ. Giữa đường có thể đi tắt vào thành Nhuận Đô."

"Thật sao ?" Tiểu Mạch hỏi: "Vậy chúng ta ăn nhanh đi, ăn xong rồi tiếp tục lên đường ".

Hòa Yến gật đầu, nhìn về hướng thành Nhuận Đô, trong lòng thoáng qua một tia lo lắng.

Con đường tắt này, dĩ nhiên không phải do chúng binh Lương Châu vệ nói cho nàng biết. Mà là nhiều năm trước, khi nàng chiến đấu với người Tây Khương ở Nhuận Đô, để đưa bách tính ngoài thành vào trong, từ trong thành đã đào một địa đạo, địa đạo nối với bờ sông, qua sông có thể lên núi ngoài thành. Bất luận là người Tây Khương hay người Ô Thác, binh mã đông đảo, căn bản không thể đi qua con đường này.

Hòa Yến không lo lắng về việc có người Ô Thác mai phục ở đó, nhưng nàng lo lắng rằng, sau nhiều năm như vậy, liệu Lý Khuông có phong tỏa địa đạo đó hay không. Dù sao Nhuận Đô đã yên bình nhiều năm như vậy.

Nhưng bất luận thế nào, lúc này vẫn phải tiếp tục đi về phía trước.

Mọi người nhanh chóng ăn xong lương khô, tạm nghỉ ngơi một chút, Hòa Yến tháo dây cương của mấy con ngựa, vỗ mông chúng rồi thả cho ngựa chạy vào rừng.

"Xuất phát thôi." Nàng nói.

...............

Trước cổng thành, chúng binh thủ vệ đang chăm chú nhìn vào cánh đồng ở phía xa, không bỏ qua bất kỳ chỗ khả nghi nào.

Trong phòng, Tri huyện Triệu Thế Minh đang lo lắng đi đi lại lại, nhìn về phía nam tử im lặng ở giữa phòng, vội nói: "Tổng binh đại nhân, Hòa tướng quân sao vẫn chưa đến, ngài trái lại cũng nên nghĩ cách gì đi !"

Lý Khuông, Thành tổng binh của Nhuận Đô thành, nay vừa qua tuổi bốn mươi, thân hình cao to uy vũ, để một vòng râu quanh miệng, trông đặc biệt cương nghị. Hắn đập bàn một cái, có chút không vui nói: "Ồn cái gì mà ồn, ta đã nói rồi, Hòa tướng quân nhất định sẽ đến cứu viện Nhuận Đô !"

Triệu Thế Minh bị hắn dọa cho giật mình, trong lòng bất mãn nhưng lại không dám nói gì. Nhuận Đô thành giờ có thủ được hay không, đều nhờ vào vị đại nhân này. Nhưng đã hơn hai mươi ngày trôi qua, từ Hoa Nguyên đến Nhuận Đô cũng chỉ bốn, năm ngày đường, giờ đây bọn họ không thể ra khỏi thành, không cách nào dò thám tình hình Hoa Nguyên rốt cuộc ra sao, ngay một chút tin tức cũng không có, kỳ thật không thể khiến cho người yên tâm.

Trong phòng còn có nhiều người khác đang ngồi, không khí rất ngột ngạt. Lúc này, có người gõ cửa, mành che được vén lên, một nữ tử trẻ tuổi bước vào.

Đây là một mỹ nhân không hơn không kém, mặt trái xoan, làn da trắng như ngọc, đôi mắt như sao sáng động lòng người, dù trong lúc căng thẳng thế này, vẫn mặc một bộ váy lụa thêu hoa sen màu hồng nhạt, trên mặt vẫn tươi cười, mang chén lưu ly trong tay mình đặt xuống bên cạnh Triệu Thế Minh: "Triệu đại nhân đừng tức giận, ăn chút nho đi. Chỉ còn lại chút này, ngài phải tiết kiệm mà ăn đấy ."

Tay hung không đánh mặt cười, đặc biệt còn là một mỹ nhân, Triệu Thế Minh dù lòng không vui cũng phải giấu đi, miễn cưỡng mỉm cười: "Đa tạ Ỷ La cô nương."

Ỷ La là tiểu thiếp được Lý Khuông sủng ái nhất, bất luận ở đâu cũng sẽ mang theo nàng. Nàng xinh đẹp trẻ trung, lại thông minh lanh lợi, một đóa hoa hiểu lòng người như vậy, có ai không muốn sở hữu. Chỉ có điều hiện giờ loạn lạc, sắc đẹp của mỹ nhân cũng không còn say lòng như trước.

Sau khi Ỷ La mang nho đến, thì đứng ở sau lưng Lý Khuông, dùng mười ngón ngọc ngà xoa bóp vai cho hắn. Lực tay của nàng vừa phải, mang những vất vả ngược xuôi những ngày qua của Lý Khuông bỏ đi không ít. Lý Khuông cầm lấy chén trà trên bàn uống một ngụm, nói: "Trước khi Hòa tướng quân đến, tiếp tục thủ cổng thành !"

Triệu Thế Minh còn chưa kịp lên tiếng thì đã có một nam tử khác mở lời, là Hội trưởng Thành trung thương hội thành Nhuận Đô: "Lý đại nhân, thủ cũng phải có thời hạn. Hiện giờ lương thực trong thành đã không còn nhiều, thứ bình thường chúng ta sản xuất nhiều nhất... nay cũng chỉ còn lại một chén nhỏ thế này. Cứ thủ như thế, chỉ e Hòa tướng quân còn chưa đến, bách tính trong thành đều đã chết đói cả rồi !"

Có người mở đầu, những người khác liền theo đó mà lên tiếng.

"Đúng vậy, chúng ta chưa bị người Ô Thác đánh chết, đã bị vây đói chết ở trong thành rồi, đây là thế nào chứ ?"

"Lý đại nhân làm sao chắc chắn rằng Hòa tướng quân nhất định sẽ đến ? Nếu Hòa tướng quân không đến thì sao ?"

"Đã hơn hai mươi ngày rồi, không phải là Phi Hồng tướng quân bản thân khó giữ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi chứ ?"

Tiếng nói ồn ào tràn ngập khắp căn phòng, Lý Khuông đập mạnh một quyền xuống bàn, nước trà trong tách tràn ra nửa chén, căn phòng dần an tĩnh trở lại.

"Vương chưởng quỹ nói vậy, chắc là có cao kiến gì ?" Hắn nhìn chằm chằm Hội trưởng thương hội, ánh mắt bức nhân như báo săn mồi.

Vương chưởng quỹ lạnh toát sống lưng, không dám nói gì.

Bọn họ biết rằng bây giờ trốn lại trong thành không tốt, nhưng cũng không có cách nào tốt hơn, chẳng lẽ phải xông ra ngoài liều mạng với người Ô Thác sao? Chỉ dựa vào nhân mã của họ, e rằng không đủ. Người Ô Thác bên ngoài cộng lại có mười vạn, trước đó thất bại ở Hoa Nguyên, người Ô Thác cũng không rút lui, mà là trực tiếp hợp nhất với một nhóm người Ô Thác khác, tiến thẳng đến Nhuận Đô.

Mà toàn bộ binh mã của Nhuận Đô cộng lại, chỉ vừa ba vạn.

Suy cho cùng Nhuận Đô cũng chỉ là một tòa thành nhỏ.

"Nhưng Lý đại nhân, cứ tiếp tục thủ thế này cũng không phải cách, ngài cũng thấy rồi đó", một lão giả tóc bạc phơ nói, "Mấy ngày gần đây, người Ô Thác liên tục thăm dò vào ban đêm, e rằng sắp tổng lực tấn công vào thành nội. Những trận nhỏ chúng ta còn thủ được, nhưng đại quân mười vạn người Ô Thác thực sự tiến vào, làm sao có thể thủ được chứ ?"

Lý Khuông nghiến răng.

Những tình huống này, thân là Thành tổng binh, hắn rõ hơn bất cứ ai. Vì vậy, ngay từ đầu hắn đã hiểu, điều duy nhất Nhuận Đô có thể làm lúc này là giằng co với người Ô Thác cho đến khi viện quân đến. Hòa Như Phi là bạn cũ của hắn, tuy hắn và Hòa Như Phi cũng không được tính là tri kỷ, nhưng năm xưa khi cùng nhau chống lại người Tây Khương, hắn biết Hòa Như Phi là một anh hùng dũng cảm không sợ hãi, lòng ôm thiên hạ. Hắn đã cầu viện Hòa Như Phi nên Hòa Như Phi nhất định sẽ đến. Nếu trong thời gian dài như vậy mà không có tin tức, mười phần thì có đến tám chín là Hòa Như Phi cũng đang gặp rắc rối.

Nhưng Nhuận Đô cũng không còn nơi nào khác để cầu viện. Kim Lăng ư ? Kim Lăng không có tướng quân dẫn binh mã trú thủ, chỉ có quân mã trong thành, cũng không thể rời thành đến Nhuận Đô để Kim Lăng rơi vào nguy hiểm. Hai đại danh tướng của Đại Ngụy còn có Tiêu Hoài Cẩn, nhưng tiếc là Tiêu Hoài Cẩn ở xa tận Lương Châu, nước xa không cứu được lửa gần.

Trong nhất thời, Lý Khuông lòng đầy căm hận gian tướng đoạt quyền, nếu không như vậy, Nam Phủ binh mà Tiêu Hoài Cẩn dẫn dắt nhất định có thể đánh đuổi bọn người Ô Thác lăn về quê cũ, chẳng dám bước vào lãnh thổ Đại Ngụy nữa.

Trong lúc trầm mặc, Triệu Thế Minh đột nhiên mở miệng: "Lý đại nhân, ngài còn nhớ lúc Phi Hồng tướng quân năm đó ở trong thành, đã từng đào một địa đạo bí mật dẫn ra ngoài thành không ?"

Mọi người đều nhìn Triệu Thế Minh, việc này không ai xa lạ. Năm đó, người Tây Khương ở ngoài cổng thành Nhuận Đô trắng trợn đồ sát các bách tính không thể vào thành. Phi Hồng tướng quân cho người đào một địa đạo, bí mật đưa bách tính ngoài thành vào trong. Lúc đó đã cứu rất nhiều mạng người, những bách tính đó biết ơn Hòa Như Phi vô cùng, họ vốn cho rằng mình đã bị bỏ rơi rồi.

"Ngài muốn nói gì ?" Lý Khuông hỏi.

Triệu Thế Minh thở dài, đứng dậy cúi mình hành đại lễ với Lý Khuông, "Đã đến lúc cùng đường mạt lộ, Triệu mỗ năm nay tuổi đã cao, lại là huyện lệnh Nhuận Đô, tất nhiên sẽ không rời đi, cùng sống chết với bách tính trong thành, nhưng... tôn nhi của Triệu mỗ, nay mới ba tuổi."

"Xin Lý đại nhân cho phép Triệu mỗ để gia đinh dẫn tôn nhi theo địa đạo rời đi."

Mọi người đều chấn động.

Ngay sau đó, có người theo lời Triệu Thế Minh nói: "Cầu xin Lý đại nhân cho phép mẫu thân dẫn theo thê tử rời đi."

"Cầu xin Lý đại nhân..."

Những người ở đây đều đã ôm quyết tâm sẽ chết, điều bận tâm duy nhất là sự an nguy của gia đình. Họ đồng loạt xin Lý Khuông cho thê nhi già trẻ có một con đường sống.

Ỷ La mím mím môi, lén liếc nhìn Triệu Thế Minh.

Quả nhiên, ngay lập tức, Triệu Thế Minh tức giận nói: "Vớ vẩn, các ngươi ai cũng muốn dẫn gia đình ra khỏi thành, bách tính cũng sẽ làm theo như vậy, đến cuối cùng, không cần người Ô Thác đánh, ta thấy tòa thành này đã trống không rồi !"

"Các ngươi đây là đang làm lung lạc lòng quân !" Nói đến cuối cùng, giọng hắn đột nhiên trở nên nghiêm khắc, hiện rõ khí sát phạt, mọi người đều im như thóc.

Ỷ La lùi lại một bên, không dám lên tiếng trong lúc này.

Trong một mảng an tĩnh, đột nhiên bên ngoài có người tới báo: "Đại nhân, đại nhân..."

"Chuyện gì mà hoảng loạn ?" Lý Khuông nhíu mày.

"Địa đạo của chúng ta ... địa đạo... có người tiến vào !"

"Cái gì ?" Lý Khuông đứng bật dậy, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là Hòa Như Phi đến rồi sao ? Suy cho cùng, ngoại trừ những bách tính năm đó vượt qua địa đạo này, chỉ có Hòa Như Phi đích thân qua đó. Hắn hỏi: "Có phải là Phi Hồng tướng quân không ?"

"Không phải..." Vệ binh nói: "Nói là, nói là..."

"Võ An Lang Hoà Yến." Lời còn chưa dứt, rèm cửa lại mở ra, một thiếu niên mặc áo đỏ bước vào.

Khuôn mặt này Lý Khuông chưa từng gặp, thiếu niên này tuổi cũng không lớn, cùng lắm là mười sáu, mười bảy tuổi. Khuôn mặt rất thanh tú sáng sủa, điểm thu hút nhất chính là đôi mắt, lấp lánh ánh sáng, rạng rỡ như bảo thạch. Khóe môi mang ý cười, thấy một căn phòng đầy người mà không hề hoảng loạn, ung dung thoải mái chắp tay với Lý Khuông : "Gặp qua Lý đại nhân."

Lý Khuông nhíu mày, quát lên: "Ngươi là ai?"

Hoà Yến chỉ vào quần áo của mình, rồi rút ra một ấn tín từ trong tay áo, ném cho Lý Khuông, "Tại hạ Hoà Yến."

Ấn tín là thật, không thể làm giả, bộ quan phục này cũng là thật. Chỉ là Lý Khuông tốt xấu gì làm quan cũng đã lâu, tên Hoà Yến này vẫn là lần đầu tiên nghe đến. Trong nhất thời có chút nghi ngờ, trái lại là Ỷ La bên cạnh "A" lên một tiếng, nhẹ giọng nói: "Võ an lang ? Không phải là vị Võ an lang trước đó đã từng cùng Tiêu đô đốc ở thành Tế Dương, phóng hỏa kênh đào, đại phá quân Ô Thác, cuối cùng được Bệ hạ thân phong đó chứ ?"

Nói Võ an lang không ai biết, nói việc phóng hỏa ở kênh đào Tế Dương đánh bại quân Ô Thác thế nhưng người người đều hay. Mọi người kinh ngạc nhìn Hoà Yến, nhớ lại lúc đó có một vị thân tín của Tiêu Giác đã cùng với hắn kề vai tác chiến được phong quan, nhưng không ngờ sẽ lại là một thiếu niên như vậy ?

Tuổi tác có hơi trẻ một chút.

Chắc không phải là giả mạo chứ ?

Mọi người càng nghi ngờ, Lý Khuông trái lại yên tâm hơn một chút, nếu thật là âm mưu của người Ô Thác, không cần phải tìm một nửa đại hài tử khiến người hoài nghi. Bất quá ... hắn hỏi: "Ngươi làm sao biết địa đạo thành Nhuận Đô ?"

"Ta không biết," Hoà Yến nói: "Đô đốc nói cho ta."

Tiêu Hoài Cẩn ? Lý Khuông nghĩ, với bản lĩnh của Tiêu Hoài Cẩn, tìm ra địa đạo này không phải là khó. Chỉ là... Trong lòng hắn sinh ra mong đợi :"Có phải Tiêu đô đốc phái ngươi đến không ? Tiêu đô đốc có phải đang định chi viện cho Nhuận Đô không ? Ngươi lần này mang theo bao nhiêu binh mã ? Binh mã không thể vào địa đạo, người của ngươi có phải đang thủ ngoài thành không ?"

Hoà Yến nhìn chằm chằm Lý Khuông, người này đã nhiều ngày liên tiếp vất vả thủ thành, trong mắt đỏ ngầu tơ máu, thoạt trông vô cùng tiều tụy. Mới vài năm không gặp, hắn trông đã già đi rất nhiều. Đối diện với ánh mắt mong đợi như vậy, Hoà Yến chậm rãi lắc đầu: "Là ta tự đến, ta không mang binh mã, ngoài thành cũng không có Nam Phủ binh canh giữ."

Niềm vui của mọi người trong nháy mắt bị lời nói của Hoà Yến dập tắt, Lý Khuông hỏi: "Ngươi đang nói đùa ?"

Hoà Yến lấy lại ấn tín của mình và đặt vào túi: "Ta là Võ an lang được Bệ hạ ngự phong, có việc binh khẩn cấp, có thể không nghe theo sự chỉ huy của Đô đốc."

Lý Khuông nhìn nàng, cảm thấy thiếu niên này thật kỳ quặc. Ban đầu hắn nghĩ Hoà Yến là theo chỉ huy của Tiêu Giác mà đến, giờ lại nói với hắn là Hoà Yến tự mình chủ trương ? Hắn hỏi: "Vậy Võ an lang, một mình ngươi đến Nhuận Đô, đừng nói là đến đây để du ngoạn ? Thứ cho ta không sao hiểu được."

Hoà Yến cười: "Ta đến để giúp ngài."

"Dựa vào ngươi ?"

"Dựa vào chúng ta."

Lời vừa dứt, chỉ nghe bên ngoài lại có người lên tiếng, "Đúng, còn có chúng ta! Tại sao lại coi thường người khác như vậy !"

Rèm cửa bị người kéo lên, Ỷ La bịt miệng lại, nhìn thấy tốp hai tốp ba người bước vào. Cao thấp béo gầy người nào cũng có, ngoại trừ Hoà Yến, tổng cộng có sáu người.

Một người trông có vẻ trộm cướp ngang ngược, trên mặt có vết sẹo đao cắt bước lên một bước, giọng điệu thô lỗ :"Chúng ta vượt núi trèo đèo, đi ngàn dặm xa xôi đến đây, không phải để nghe các ngươi nói nhảm ! Nơi đây, số một, số hai, số ba, số tư, số năm, số sáu, số bảy của Lương Châu Vệ, không làm gì khác, chỉ đặc biệt giúp các ngươi đánh quân Ô Thác ! Đừng có được lợi mà còn làm cao, nói thêm lời nhảm nữa, lão tử đánh luôn các ngươi cùng với quân Ô Thác đấy !".

Lý Khuông giận tím mặt, bọn thổ phỉ này không biết từ đâu đến, đúng là quân vô kỷ luật, không xem ai ra gì !

Trái lại có một người thoạt trông có vẻ tuấn lãng ôn hòa hơn, tiến đến chỗ mọi người chắp tay rồi cười nói: "Ở Lương Châu vệ lâu ngày, nói chuyện có phần thô lỗ, còn mong chư vị đại nhân thông cảm. Bất quá Lý đại nhân thực sự không cần lo lắng, bảy huynh đệ chúng ta ở đây sẽ không kéo chân sau Nhuận Đô, trên thực tế, trước kia chúng ta đã từng hai lần đánh nhau với người Ô Thác, làm sao để đánh bại người Ô Thác, chúng ta rất có kinh nghiệm".

Hòa Yến nhìn bóng lưng Giang Giao, nghĩ thầm quả không hổ danh là tiểu đông gia võ quán Sóc Kinh, khi cần giả vờ khoe mẽ thì không ai bì kịp.

Lý Khuông không nói gì, trái lại Triệu Thế Minh ở bên cạnh ngay lập tức tiến lên, nắm lấy tay Giang Giao, nước mắt rơi lã chã: "Vậy thật là quá tốt rồi, Nhuận Đô chính là đang cần những anh hùng như các vị !"

Nực cười, giờ có thêm một người đánh quân Ô Thác, Nhuận Đô sẽ có thể cầm cự được thêm một khắc, nói không chừng trong khắc cầm cự đó, sẽ có thể chờ được viện quân của Phi Hồng tướng quân đến. Vả lại vừa rồi họ mới nói gì chứ ? Đã đánh nhau với người Ô Thác hai lần rồi và đều thắng lợi ? Những quân sư như thế này đúng thật là đưa than ngày tuyết mà !

Trong nhất thời, Triệu Thế Minh cũng không để ý đến sắc mặt của Lý Khuông, chỉ nhiệt tình nói :"Chư vị anh hùng nguyện ý vào lúc giờ khắc nguy cấp thế này không màng sinh tử an nguy đến Nhuận Đô chúng ta, thật sự là cao nghĩa ! Tiếc rằng Nhuận Đô hiện nay bị bao vây tứ phía, không có gì để đáp lại." Hắn quay đầu nhìn thấy nho ở trên bàn, mượn hoa hiến Phật bưng qua mời: "Đây là nho, đặc sản của Nhuận Đô chúng ta, chư vị có thể nếm một chút !"

Giang Giao thuận tay đưa nho cho Tiểu Mạch, Tiểu Mạch cầu còn không được, ôm lấy chén ăn ngon lành.

Bây giờ đừng nói là nho, ngay cả lương thực cũng không còn nhiều, mọi người trong phòng nhìn Tiểu Mạch ăn vui vẻ, thay nhau đều nuốt nước miếng.

Hòa Yến nhìn Lý Khuông và nói :"Ta có vài lời muốn nói với Lý đại nhân."

Lý Khuông trừng mắt nhìn Hòa Yến, hắn không dám nói hoàn toàn tin tưởng thiếu niên này, thế nhưng tạm thời cũng không tìm thấy lỗi nào, nghe thế thầm nghĩ tên tiểu tử này lại đang định đánh chủ ý gì đây, liền nói: "Ngươi đi theo ta".

Hòa Yến theo Lý Khuông vào thư phòng của hắn, những người khác ở lại bên ngoài. Khi vào thư phòng, Lý Khuông ngồi xuống, nhìn Hòa Yến lạnh lùng nói :"Ở đây không có người khác, Võ an lang có gì nói thẳng".

Hòa Yến từng làm việc cùng Lý Khuông, nàng biết Lý Khuông vẫn còn nghi ngờ mình, điều này cũng không có gì đáng trách, nếu đổi lại là nàng, đột nhiên có nhóm người nói mình đến giúp đỡ, nàng cũng sẽ nghi ngờ. Hòa Yến lấy từ ngực ra một cuộn giấy :"Trên đường từ Lương Châu Vệ đến Nhuận Đô, trong lúc nghỉ ngơi, ta đã cẩn thận nhớ lại các trận đánh với người Ô Thác trước đây, ghi lại đặc điểm và thói quen tác chiến của họ. Hai lần giao chiến với người Ô Thác, một lần ở Lương Châu vệ, một lần ở Tế Dương, cả trên bộ lẫn thủy chiến. Những ghi chép này chắc chắn sẽ hữu ích cho Lý đại nhân."

Lý Khuông nghi ngờ nhận lấy cuộn giấy, mở ra xem, mặt liền biến sắc, tinh thần trở nên có chút phấn khích. Hắn tự nhiên có thể nhận ra những ghi chép này rốt cuộc không phải bịa đặt mà là sự thật. Chí ít có một số điều trong đó tương đồng với kinh nghiệm của hắn khi giao chiến với người Ô Thác.

Bản thân hắn cũng từng viết lại, chỉ là không chi tiết và rõ ràng như trong cuộn giấy này. Điều này tất nhiên là thời gian hắn giao chiến với người Ô Thác không gần bằng hai cuộc chiến của Hòa Yến, còn có một nguyên do khác, năng lực bản thân hắn không xuất chúng bằng Hòa Yến. Trong nhất thời, hắn xem cuộn giấy này, trong đầu thế nhưng lại hiện lên hình ảnh của một người khác, Hòa Như Phi.

Khả năng tổng kết chiến sự của Hòa Như Phi cũng chuẩn xác thế này.

Hắn biết sự trân quý của cuộn giấy này, nên ánh mắt nhìn Hòa Yến cũng ấm áp hơn một chút, hỏi: "Những thứ này đều do ngươi viết sao ?"

"Là ta và các huynh đệ của ta cùng viết". Hòa Yến không nhận hết công lao về mình, "Mọi người mỗi một người đều có sở trường riêng, điều một người không nhìn thấy, người khác sẽ để ý, có thể tránh được sai sót mức độ tối đa."

Lý Khuông gật đầu :"Đa tạ ngươi."

Hòa Yến nhìn hắn: "Lý đại nhân, thứ ta nhiều lời, ngài có kế hoạch gì tiếp theo ? Chỉ ngồi thủ cổng thành chờ Phi Hồng tướng quân mang viện binh tới sao? Nếu Phi Hồng tướng quân không đến thì phải làm sao ?"

Hòa Yến không phải người đầu tiên nói điều này và cũng không phải người cuối cùng. Lý Khuông thở dài: "Ngoại trừ việc đó, chúng ta còn cách nào khác chứ ? Binh mã trong thành không nhiều, sống mái một trận tất nhiên sẽ thống khoái, nhưng một khi thành bị phá, hàng vạn bách tính toàn bộ đều phải táng thân dưới lưỡi đao của người Ô Thác. Nhuận Đô chỉ là phòng tuyến đầu tiên, Nhuận Đô một khi bị phá, tiếp theo sẽ là Kim Lăng, rồi tiếp tục tiến về phía bắc..." Dừng lại một lúc, hắn lại nói :"Bệ hạ muốn chúng ta thề chết giữ vững Nhuận Đô, chúng ta sẽ không thể rời khỏi Nhuận Đô một bước."

Hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhìn Hòa Yến :"Hòa huynh đệ, ngươi từ ngoài thành vào đúng không ? Thực ra hiện giờ còn một cách nữa".

Hòa Yến đã đoán được hắn muốn nói gì, cười nói :"Lý đại nhân không phải muốn ta ra khỏi thành đến Hoa Nguyên cầu viện Phi Hồng tướng quân chứ ?"

"Người của chúng ta đã phái đi ba toán rồi, đều không có tin tức. Hòa huynh đệ nếu có thể theo Tiêu đô đốc an toàn mà thoát khỏi trận chiến Tế Dương, chắc hẳn thân thủ chẳng tầm thường. Nếu có thể ra ngoài tìm được Phi Hồng tướng quân, có lẽ Nhuận Đô vẫn còn được cứu ".

"Đừng nói Lý đại nhân cho rằng, những người đã phái đi đều gặp chuyện không may trên đường tìm Phi Hồng tướng quân chăng ?"

Lý Khuông ngạc nhiên :"Ngươi đây là ý gì ?"

"Ý ta là, trước sau ba toán người, chưa đến Hoa Nguyên khả năng cực nhỏ là toàn quân bị diệt. Đến giờ không có nửa phần tin tức gì, e rằng bản thân Phi Hồng tướng quân cũng đang gặp rắc rối. Hiện nay mọi người đều bị vây ở Nhuận Đô, đối với tình hình bên ngoài gì cũng không biết, tùy tiện chờ đợi, e rằng sẽ làm hại bách tính cả thành".

Hòa Yến không nói rõ ràng tất cả, nhưng trong lòng nàng biết, nhân mã mà Lý Khuông phái đi chỉ e sau khi gặp Hòa Như Phi, đã bị Hòa Như Phi diệt khẩu rồi. Lý Khuông từng làm việc cùng "Phi Hồng tướng quân", để tránh bị người khác vạch trần thân phận, Hòa Như Phi hận không thể để Lý Khuông chết không chỗ chôn mới tốt, làm sao có thể đưa tay cứu viện, cho dù gần trong gang tấc.

Có thể quá khứ của Lý Khuông đã hiểu về "Phi Hồng tướng quân", nên luôn thủ để chờ đợi Hòa Như Phi tới cứu viện cho đến cuối cùng.

"Trên đường các ngươi đến đây, có nghe tin gì về Phi Hồng tướng quân không ?", Lý Khuông vẫn chưa cam lòng.

Hòa Yến lắc đầu.

Nam nhân này liền cúi đầu, buông ra một tiếng thở dài :"Kế sách bây giờ, kéo dài được bao lâu thì kéo dài bấy lâu thôi".

Hòa Yến hỏi :"Đừng nói Lý đại nhân chỉ gửi thư cho Phi Hồng tướng quân cầu viện ?"

"Còn có người khác, bất quá cách Nhuận Đô quá xa, chỉ e không cầm cự được lâu đến vậy."

Hòa Yến suy nghĩ :"Kỳ thực, Lý đại nhân đã từng nghĩ đến, thủ chẳng bằng công, thay vì ngồi chờ chết, không bằng chủ động xuất kích ?"

Lý Khuông :"Suy nghĩ viển vông !"

Thiếu niên nhìn hắn, ánh mắt kiên định: "Không phải suy nghĩ viển vông, mà là tùy cơ hành động, chuyển thủ thành công."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top