Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 173 : Tập Kích Đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thành Nhuận Đô, vang lên những tiếng reo hò. Dưới thành lâu, các binh sĩ nhìn những mũi tên nhiều đến nỗi xe cũng không kéo hết, lòng vui như nở hoa.

Mũi tên của người Ô Thác còn sắc bén và cứng cáp hơn cả tên của Đại Ngụy. Nay chỉ cần bỏ chút công sức là có được hàng vạn mũi tên, loại chuyện bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống là điều không ai ngờ tới. Việc mượn tên chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là những ngày qua, họ đã bị người Ô Thác đánh đến tận cửa mà không thể làm gì, nay đã được giải tỏa hết nỗi uất ức. Người Ô Thác gạt chân bọn họ, lần này họ khiến cho người Ô Thác phải chịu tổn thất nặng nề mà không thể nói được lời nào.

"Chẳng qua chỉ là một đám mãng phu bán sức mà thôi !" Triệu Thế Minh vuốt râu cười, nói "Làm sao hiểu được đạo trí mưu".

Hắn nhìn về phía thiếu niên đi trước nhất, bỏ bước chạy theo nói :"Lần này thật may nhờ có tiểu Hòa đại nhân !"

Nhanh như vậy đã gọi là 'tiểu Hòa đại nhân' rồi sao ? Hòa Yến cười :"Nếu không phải mọi người trong thành đồng lòng làm ra nhiều người rơm như vậy, chỉ dựa vào một mình ta cũng không thể làm được thế này."

Triệu Thế Minh càng có ấn tượng tốt hơn về thiếu niên này, nghĩ thầm khó trách tuổi trẻ như vậy mà đã được phong quan, không tranh công cũng không kiêu ngạo, so với tính khí của Lý Khuông còn tốt hơn nhiều. Hắn hỏi :"Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì ?"

Hòa Yến nghiêng đầu nhìn lão già nhỏ bé này, lại nhìn xung quanh, thấy các binh sĩ cũng đang nhìn mình với ánh mắt sáng quắc. Khi nàng mới đến Nhuận Đô, chỉ thấy trong thành một bầu không khí chết chóc, ai nấy đều không có sĩ khí, chỉ là giữ cửa đợi chết mà thôi. Giờ mới qua một đêm, trong mắt họ đã có một thứ gọi là 'hy vọng'.

Hy vọng, luôn là điều đặc biệt quý giá.

"Ta sẽ bàn kế hoạch tiếp theo với Lý đại nhân, nhưng mà còn một việc cần nhờ Triệu đại nhân giúp đỡ ", Hòa Yến nói.

Triệu Thế Minh cười đồng ý :"Cứ nói không sao, tiểu Hòa đại nhân cần gì cứ bảo."

"Việc này cần phải nhờ đến tất cả thợ ở trong thành", nàng rũ mắt, "giúp ta chế tạo mặt nạ, càng nhanh càng tốt".

…………

Trong đại sảnh, Lý Khuông quay lại nhìn hai người trước mặt. Ỷ La đứng sau Lý Khuông, chăm chăm nhìn mỹ nữ trong phòng.

Ứng Hương đưa lên lệnh bài và cuộn giấy, Lý Khuông nhận lấy, sau khi xem xong mới nói với Sở Chiêu :"Hóa ra là Sở tứ công tử".

Cái tên Sở tứ công tử này nổi danh hơn nhiều so với vị Võ an lang hôm trước. Dù sao cũng có một người phụ thân phong lưu nổi tiếng cả nước, lại có một vị tiên sinh quyền khuynh triều dã, bản thân lại sinh ra tuấn mỹ ôn nhu, người thế này đứng giữa đám đông, muốn người ta không chú ý đến cũng khó.

"Lý đại nhân, công tử nhà ta trên đường trở về Sóc Kinh bị kẹt lại ở Nhuận Đô, nay tình hình Nhuận Đô như thế này... Tướng gia có lệnh, có thể nào xin Lý đại nhân hộ tống Công tử xuất thành được không ?"

Ỷ La nghe vậy thở phào nhẹ nhõm. Nữ tử này xinh đẹp như vậy, ở lại Nhuận Đô, thật làm người ta bất an, nếu như Lý Khuông để mắt đến nàng, muốn nạp nàng vào thì phải làm sao ? Vị trí tiểu thiếp được sủng ái nhất của nàng không thể chắp tay nhường người khác được.

Lý Khuông nhìn Sở Chiêu nói :"Trái lại cũng không khó".

Dù trong lòng bất mãn thế nào, mặt mũi của Từ Kính Phủ, hắn cũng không thể không cho. Lý Khuông không khỏi nghĩ đến Hòa Yến, trên đời này, người với người thực sự quá khác nhau. Như Hòa Yến ở Lương Châu xa xôi như vậy, thế nhưng lại vì lo lắng cho Nhuận Đô mà bản thân không ngại đường xa vạn dặm đến đây, cùng tồn vong với Nhuận Đô, còn Chu Tử Lan thân ở Nhuận Đô, thế nhưng lại chỉ nghĩ đến việc an toàn thoát thân, sớm ngày rời khỏi.

Tuy nhiên, bản thân hắn cũng không có khả năng ép buộc người ta ở lại. Địa đạo do Phi Hồng tướng quân đào năm xưa để đưa bách tính đi qua, nay lại trở thành con đường đưa những công tử thiếu gia tay không sức trói gà thế này ra ngoài.

Oán hận và bất mãn bị nén chặt đáy lòng, nhưng trên mặt Lý Khuông lại nở một nụ cười, thậm chí còn có vài phần nịnh nọt, "Sở tứ công tử sau khi rời thành, trên đường nếu qua Kim Lăng, hoặc các thành khác, có thể giúp Nhuận Đô cầu viện binh không ?". Hắn bối rối xoa xoa tay, "Hiện nay Nhuận Đô đã nguy cấp, nếu là Tướng gia đồng ý ra tay tương trợ...."

"Đó là đương nhiên", Sở Chiêu mỉm cười, "Sở mỗ và tỳ tử một khi an toàn ra khỏi thành, nhất định sẽ tìm cách giúp Nhuận Đô khắp nơi cầu viện".

"Đa tạ", Lý Khuông có chút uất ức, từ khi nào mà con đường sống của Đại Ngụy lại bị quyền tướng thao túng trong lòng bàn tay. Người Ô Thác chắc đã sớm nhận ra Hoàng thất hủ bại nên mới thừa cơ xâm lược.

Đang nói chuyện thì lại có người bước vào, người đó nói :"Lý đại nhân, sau hôm nay, ta định sẽ...."

Giọng của Hòa Yến đột ngột dừng lại, nhìn về phía Sở Chiêu, kinh ngạc thốt lên :"Sở huynh ?"

"Hòa huynh ?" Sở Chiêu cũng ngạc nhiên, "Sao huynh lại ở đây ?"

Hòa Yến không ngờ được sẽ gặp Sở Chiêu ở Nhuận Đô, chỉ nói :"Ta ...đến để viện quân".

"Sao thế ?" Lý Khuông cũng sững sờ, "Hai người quen biết nhau ?"

"Sở tứ công tử trước đây từng ở Lương Châu vệ một thời gian", Hòa Yến hỏi, "Sở huynh, huynh còn chưa nói ta biết sao huynh lại ở đây ?"

"Ta và Ứng Hương đang trên đường hồi Kinh, khi đi qua Nhuận Đô thì bị người Ô Thác tấn công, tạm thời kẹt lại trong thành. Không ngờ đến lại chờ được Hòa huynh", Sở Chiêu nói đến đây, ngược lại mỉm cười, "Cũng coi như có duyên."

Ai có thể ngờ được rằng nàng và Sở Chiêu, một trước một sau cách nhau một khoảng lâu như vậy mới rời đi, vậy mà lại gặp nhau ở Nhuận Đô. Quả thật đúng với lời Sở Chiêu nói lúc trước 'đi cùng với nhau'. Mặc dù có nhiều nghi vấn, thế nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện. Hòa Yến nói với Sở Chiêu :"Sở huynh, ta bây giờ còn có việc cần thương lượng với Lý đại nhân, nếu huynh không vội, có thể đợi ta nói xong với Lý đại nhân rồi gặp lại sau không ?"

"Không sao, ta không vội", Sở Chiêu làm động tác 'mời'.

Hòa Yến liền nói với Lý Khuông: "Lý đại nhân, chúng ta vào phòng trong nói chuyện đi."

Lý Khuông và Hòa Yến đi vào phòng trong, Ỷ La liếc nhìn hai người bọn họ rồi cúi người rời khỏi phòng. Ứng Hương do dự mở lời :"Tứ công tử...."

"Chúng ta tạm thời không đi nữa".

"Nhưng Tướng gia bên đó..."

"Ta tự có chủ trương".

Qua một lúc sau, Ứng Hương mới nói :"Tứ công tử không rời đi, là lo lắng cho Hòa cô nương có phải không ?"

Sở Chiêu không trả lời nàng, nụ cười nhạt đi, "Ứng Hương, cô nói nhiều quá rồi."

Ứng Hương không nói thêm nữa.

…………

Trong phòng, Lý Khuông quay đầu nhìn Hòa Yến, "Còn phải treo người rơm ? Người Ô Thác bị lừa một lần, sẽ không thể bị lừa lần thứ hai."

"Mấy người Ô Thác đó cho dù ngu ngốc nhưng cũng rất gian xảo. Bị giáo huấn một lần, sau này họ sẽ càng nghi ngờ hơn, dù sao đến đêm thả người rơm xuống cũng chẳng mất mát gì, Lý đại nhân sao không thử một lần ? Nếu họ còn chịu bị lừa, thu thêm một ít mũi tên cũng tốt mà".

"Vậy nếu họ không bị lừa thì sao ?"

"Vậy thì càng tốt hơn nữa".

Lý Khuông lắc đầu :"Hòa huynh đệ, ta không hiểu ngươi muốn làm gì ?".

Hòa Yến nhìn Lý Khuông, nàng nhớ lại trước đây cũng đã cùng hắn kề vai rong ruổi trên chiến trường. Lý Khuông là người nghiêm túc và cứng nhắc, khi đánh trận luôn tuân thủ quy tắc, tuy có năng lực thế nhưng không thích dùng mưu kế. Hòa Yến quay người, nhìn bản đồ treo trên tường trong phòng, nói: "Lý đại nhân, nếu ngài là người Ô Thác, tối qua biết mình bị lừa thành tên ngốc, hôm nay lại giở lại mánh cũ, đến ngày mai cũng vẫn như vậy, ngài sẽ làm gì ?"

"Ta sẽ tức giận điên cuồng, và không bao giờ mắc lừa nữa !"

"Ngài sẽ không còn bắn tên vào những người từ trên thành lâu xuống nữa sao ?"

"Đương nhiên."

"Vậy thì rất tốt," Hòa Yến quay lại, nhìn hắn với nụ cười nhẹ, "Vậy thì lần thứ ba, người của chúng ta có thể trực tiếp ra khỏi thành. Dù sao thì bọn họ cũng sẽ nghĩ rằng, những người từ trên thành lâu xuống chỉ là những người rơm."

Lý Khuông sững sờ.

Câu chuyện về con sói ai cũng đã từng nghe, một lần hai lần bị lừa, lần thứ ba cho dù là kẻ ngốc cũng không muốn tin nữa. Người Ô Thác cũng như vậy, sau vài lần mất tên một cách vô ích, dù có nhiều lần nữa, họ cũng sẽ không bắn tên vào người rơm. Nào biết rằng lần cuối cùng đó, những người rơm kia đã lặng lẽ được thay thế bằng các binh sĩ Nhuận Đô chân chính, lợi dụng bóng đêm để lẻn vào doanh trướng của bọn họ.

Lý Khuông đã hiểu ý của Hòa Yến, nhưng vẫn có chỗ hắn chưa rõ, "Ý của ngươi là, muốn người ra khỏi thành ?"

"Lý đại nhân, ta đã nói từ lâu rồi, thủ chẳng bằng công, nếu chúng ta tiếp tục thủ thành, sớm muộn gì người Ô Thác cũng sẽ lập tức công thành. Chuyện mượn tên hôm qua đã làm họ tức giận, hiện giờ chính là lúc họ không bình tĩnh nhất, chúng ta còn có thể tìm ra cơ hội. Đợi sau khi họ đã nghỉ ngơi tốt, rồi tấn công thành, chút binh mã này của Nhuận Đô không đủ để ngăn họ phá cửa thành đâu".

Lý Khuông nghe mà tim đập thình thịch, nhẫn không được nói :"Điều này ta tự nhiên biết rõ, nhưng dù có thừa đêm đánh úp, người của chúng ta vẫn là không đủ !".

“Không phải là một lưới bắt hết binh Ô Thác, điều đó căn bản là không thể. Việc chúng ta cần làm là đốt lương thảo của họ, phá vỡ sĩ khí của họ. Không có lương thảo, người Ô Thác sẽ hoảng loạn, quân tâm không vững. Họ sẽ càng do dự về Nhuận Đô, tranh thủ thời gian đó", Hòa Yến nói :"Lý đại nhân hãy cầu cứu từ Kim Lăng."

"Kim Lăng ?"

Hòa Yến nhìn hắn :"Lý đại nhân, đừng đặt hy vọng vào những người không đáng tin. Phi Hồng tướng quân sẽ không đến, nếu hắn đến, sớm đã đến từ lâu rồi. Nếu Nhuận Đô muốn giữ được, phải tìm con đường sống khác. Ngài dù có tin tưởng Hòa Như Phi đi nữa, nhưng sinh mạng của hàng vạn bách tính Nhuận Đô, vẫn quan trọng hơn sự tin tưởng của ngài."

Ánh mắt của thiếu niên kiên định, giọng nói không cho phép nghi ngờ, trong thoáng chốc, trong lòng Lý Khuông cũng có chút dao động. Một lát sau, hắn nhìn Hòa Yến :"Nói thì dễ, nhưng dù có đánh úp đêm, ngươi làm sao đảm bảo có thể đốt được lương thảo của người Ô Thác ? Binh mã của họ đông như vậy, thủ ở nơi lương thảo, chỉ sợ chưa kịp đến gần đã bị binh Ô Thác phát hiện rồi".

"Năm trăm người."

"Gì chứ ?"

"Ta cần năm trăm tinh binh", thiếu niên nói :"Lý đại nhân biết rõ hơn ta, Tiên phong doanh có nghĩa là gì. Dưới sự chỉ huy của ta, năm trăm người của Tiên phong doanh nhất định sẽ đốt được lương thảo của họ. Dù chúng ta có chết trên chiến trường, chết dưới lưỡi dao của người Ô Thác cũng không sao, xin Lý đại nhân tiếp tục thủ thành, đừng để sự hy sinh của mọi người trở nên vô ích".

"Dĩ nhiên", nàng nói thêm :"Nếu có thể mang đầu của Hốt Nhã Đặc về, vậy thì càng tốt."

…………

Từ sau cuộc mượn tên bằng người rơm hôm đó, suốt ba ngày liên tiếp, vào mỗi khi đêm xuống, dưới thành lâu Nhuận Đô luôn có hàng chục sợi dây từ từ hạ xuống, trên dây thừng có buộc người thả xuống đất, không lâu sau lại thay đợt 'người' mới như vậy.

Ban đầu, quân Ô Thác còn thử thăm dò bắn ra vài chục đến vài trăm mũi tên, nhưng đến cuối cùng, họ cũng lười mắc bẫy, chỉ rải rác bắn mấy mũi rồi lại thu tay.

Trong thành, tất cả thợ thủ công đều tập trung lại, làm mặt nạ thâu đêm. Vương Bá kéo một xe bò chở đầy rương đến, cùng những người khác dỡ tất cả các rương xuống đất, nói với Hòa Yến :"Tất cả đều đã ở đây".

Dưới ánh nhìn của mọi người, Hòa Yến tiến lên, cúi người mở một nắp rương, bên trong chất đầy mặt nạ. Triệu Thế Minh cầm lên một cái để xem, thấy mặt nạ này mặt xanh nanh vàng, mắt như chuông đồng, vô cùng đáng sợ, không kìm được kêu "Aaa" lên rồi buông tay, mặt nạ rơi trở lại vào rương. Hắn lẩm bẩm :"Thật là đáng sợ".

"A Hòa ca, mọi người sẽ đeo những chiếc mặt nạ này để đánh người Ô Thác sao ?" Tiểu Mạch lo lắng hỏi, "Những cái này.... đều là mặt nạ ác quỷ nha! Thật sự quá đáng sợ."

Hòa Yến cười :"Rất đáng sợ sao ? Cũng không phải mà ".

Khi còn ở Tế Dương, một chiếc mặt nạ 'Ly Hoang' đã khiến mấy người Lăng Tú tránh xa còn không kịp, nếu thấy những cái này, chắc chắn họ sẽ bị dọa đến tái mặt. Khi Triệu Thế Minh triệu tập tất cả thợ thủ công của Nhuận Đô làm mặt nạ, Hòa Yến chỉ có một yêu cầu, càng quái dị và đáng sợ càng tốt, tốt nhất là như những con quỷ trong mười tám tầng địa ngục của Phật giáo, hung ác và xấu xí.

Nàng tự xem những cái này, cảm thấy xấu thì có xấu, nhưng đáng sợ thì không, có lẽ vì trong cuộc đời nàng, con người đáng sợ hơn ma quỷ nhiều, những chuyện kinh khủng và quái dị thực sự nàng đã thấy còn vượt xa hơn thế này rất nhiều.

Trong số những mặt nạ trong rương, chiếc trên cùng lại đặc biệt khác biệt, thoạt nhìn không có những hoa văn lòe loẹt, toàn bộ mặt nạ như được đúc bằng sắt, kín không lọt gió, chỉ lộ ra đôi mắt với cằm. Hòa Yến cầm lấy chiếc mặt nạ này, nhẹ nhàng đeo lên mặt.

Vương Bá bất mãn nói :"Dựa vào đâu mặt nạ của ngươi lại đẹp hơn nhiều như vậy ? Có thể công bằng một chút không ? Sao chúng ta lại phải đeo những cái xấu xí đến chó cũng không thèm ?"

Lý Khuông đứng một bên hít một hơi khí lạnh, nói :"Hòa tướng quân !"

Mọi người đều nhìn Lý Khuông, Giang Giao hơi mỉm cười :"Lý đại nhân, Hòa huynh hiện giờ chỉ là Võ an lang, còn chưa thăng lên tướng quân đâu."

Lý Khuông giờ mới nhận ra mình đã bị người khác hiểu lầm, giải thích nói :"Ta là nói, mặt nạ này là mặt nạ của Phi Hồng tướng quân."

Năm xưa khi hắn cùng Hòa Như Phi kề vai tác chiến, Hòa Như Phi cũng đeo một chiếc mặt nạ rất giống thế này. Hắn cũng đã mấy lần muốn tháo ra nhưng không được, chiếc mặt nạ đó cứ như dính chặt vào mặt Hòa Như Phi, không cách nào gỡ được. Sau đó ái thiếp Ỷ La mới nói với hắn rằng, Hòa Như Phi rất tự ti về vết sẹo trên mặt, không nên làm mất mặt người khác, Lý Khuông mới bỏ ý định đó.

Lại trôi qua mấy năm, Hòa Như Phi trở về kinh thành, nghe nói ở trước mặt Bệ hạ đã tháo mặt nạ, lộ ra khuôn mặt anh tuấn đoan chính, khiến mọi người rất đỗi ngạc nhiên. Nghe được tin này, Lý Khuông rất tức giận, cảm thấy tên này có bệnh, cái gọi là "xấu xí không ai ưa" trước đây đều là lời nói dối. Có lẽ là muốn tạo chiêu trò cho mình, vì để khiến người ta chú ý.

Ngoài lần gặp Hòa Như Phi trong buổi thượng triều ở kinh thành, hai người bọn họ đã mấy năm rồi không gặp nhau. Nhưng giờ đây, trên người thiếu niên trước mắt lại mang bóng dáng của Hòa Như Phi năm đó, vẫn như xưa dũng cảm và khẳng khái.

Nhưng cậu tuyệt sẽ không phải là Hòa Như Phi.

Trong lòng Lý Khuông nổi trận thì thầm, phải chăng trong nhà Hòa Như Phi còn có huynh đệ ? Thiếu niên này tuổi còn trẻ, nhưng đã có phong thái của đại tướng. Lại đều mang họ Hòa.... Liệu Hòa Nguyên Thịnh có giống như Sở Lâm Phong, ở bên ngoài nuôi dưỡng con riêng không ?

Hòa Yến không biết suy nghĩ của Lý Khuông đã trôi xa đến vậy. Giang Giao bên cạnh hỏi: "Mặt nạ của Phi Hồng tướng quân ? Ý của Lý đại nhân là, chiếc mặt nạ này rất giống mặt nạ của Phi Hồng tướng quân phải không ?"

Thời gian đã trôi qua quá lâu, chi tiết của chiếc mặt nạ Hòa Như Phi đeo khi đó, hắn sớm đã không còn nhớ rõ, nhưng cảm thấy cũng khá giống, liền gật đầu :"Rất giống."

Hòa Yến hơi mỉm cười. Từ khi Hòa Như Phi thay thế nàng để trở thành "Phi Hồng", nàng cũng không ngờ đến có ngày lại đeo chiếc mặt nạ quen thuộc này.

"Hòa lão đệ, đệ rốt cuộc là muốn làm gì ?" Hoàng Hùng thắc mắc.

"Hư hư thực thực, thật thật giả giả, Hốt Nhã Đặc cũng chưa từng thật sự gặp Phi Hồng tướng quân. Nhưng chắc chắn đã nghe về câu chuyện của vị tướng quân đeo mặt nạ kịch chiến với người Tây Khương. Ta đeo chiếc mặt nạ này xông vào trại địch, họ không biết người sau lớp mặt nạ là ai. Tâm ôm sợ hãi, sĩ khí rối loạn, đó, chính là cơ hội của chúng ta."

"Ngươi..." Lý Khuông chợt hiểu.

"Ta sẽ giả làm Phi Hồng tướng quân," thiếu niên nói.

…………

Đêm dần khuya, mưa bụi nhẹ nhàng rơi.

Trên cánh đồng truyền đến những tiếng kêu của côn trùng, trong doanh trướng, binh sĩ Ô Thác đang nằm ngơi nghỉ.

Những ngày gần đây, Lý Khuông trong thành Nhuận Đô đã làm ra chuyện 'người rơm mượn tiễn', khiến họ lãng phí mười vạn mũi tên, còn phải tốn mấy ngày dọn dẹp. Mười vạn mũi tên không phải con số nhỏ, kế hoạch vạch ra ban đầu cũng phải đổi thay. Hốt Nhã Đặc trong cơn tức giận đã chém đầu mấy tay cung tiễn.

Còn trò 'người rơm mượn tiễn' của Lý Khuông vẫn còn đang tiếp tục. Mỗi đêm, đều sẽ thả người rơm từ trên thành xuống, lúc đầu, quân Ô Thác còn nghi ngờ cẩn thận bắn tên, nhưng sau đó, họ đã không thèm bận tâm, thậm chí cảm thấy hành động này của Lý Khuông chính là muốn chế nhạo và lăng nhục bọn họ. Hốt Nhã Đặc giận dữ nói: "Chờ đến lúc phá thành, ta sẽ chôn sống toàn bộ binh mã Nhuận Đô, ta sẽ ở trước mặt toàn dân Nhuận Đô chém tên khốn nạn Lý Khuông đó thành tám khúc !"

Suy cho cùng bị xoay vòng vòng như thế quả là một chuyện rất mất mặt. Trước đây hắn còn cười nhạo Mã Khách, không ngờ lại nhanh đến lượt mình như vậy.

"Tướng quân, nếu đêm nay Lý Khuông lại thả người rơm nữa thì phải làm sao ?" thủ hạ hỏi.

"Thì thế nào ?" Hốt Nhã Đặc lạnh lùng hỏi: "Còn muốn ta làm tên ngốc lần nữa sao ? Đồ đần !"

Thủ hạ cúi đầu, không dám lên tiếng.

Trên thành lâu, Hòa Yến trong bộ đồ đen đang buộc dây quanh người. Phía sau nàng là năm trăm tinh binh do Lý Khuông chọn lựa từ binh mã Nhuận Đô, đều là những người có thân thủ xuất chúng.

Tiểu Mạch và Hồng Sơn vốn không phải người của Tiên Phong doanh Lương Châu Vệ, thân thủ của họ cũng bình thường. Nhìn thấy các huynh đệ chuẩn bị, Tiểu Mạch lo lắng nói: "A Hòa ca, người Ô Thác thật sự sẽ không bắn tên vào đây sao ? Nếu họ bắn, mọi người há không phải muốn quay lại cũng sẽ không kịp sao ?."

Hòa Yến kiễng chân, xoa xoa đầu cậu. Dù Tiểu Mạch đã cao hơn nàng, nhưng rất nhiều lúc, cậu vẫn giống như một hài tử, luôn khiến Hòa Yến nhớ đến Hòa Vân Sinh. Nàng kiên nhẫn nói: "Vạn vật trên đời sinh ra từ có, có sinh ra từ không. Ngày đầu tiên chúng ta dùng người rơm để mượn tên, đã tạo ra một loại giả tượng, lại cố tình để người Ô Thác phát hiện. Bọn họ nghĩ rằng đã biết được kế hoạch của chúng ta, sẽ thả lỏng cảnh giác. Sau đó lại biến không thành có, biến giả thành thật, biến hư thành thực. Khi người của chúng ta thật sự tập kích bọn họ, Hốt Nhã Đặc nhất định sẽ nghĩ rằng đó là giả, sẽ không phòng bị, đây là cơ hội để chúng ta tận dụng, bọn họ khó mà đề phòng."

"Nhưng sao huynh có thể chắc chắn chứ ?" Tiểu Mạch vẫn không chịu.

Hòa Yến nói: "Trên đời không có chuyện gì là hoàn toàn chắc chắn cả. Ta chỉ có thể đoán tối đa suy nghĩ của Hốt Nhã Đặc mà thôi."

Đây là cuộc chiến tâm lý, cũng là một canh bạc lớn.

Hòa Yến quay lại, nhìn vào những người phía sau. Những binh sĩ tinh nhuệ của Nhuận Đô, dù trông gầy gò và mệt mỏi vì cuộc chiến kéo dài với người Ô Thác, nhưng trong mắt họ vẫn cháy lên ngọn lửa. Bị người đánh đến tận cửa nhà, giờ đây cuối cùng đã có cơ hội phản công, cho dù cái giá phải trả là mạng sống, các nam nhi Đại Ngụy cũng không hề ngần ngại.

"Khi chúng ta đi xuống, cũng có thể người Ô Thác sẽ không bắn tên, nhưng cũng có thể bọn họ sẽ bắn tên. Những huynh đệ trúng tên, nhất định không được phát ra thành tiếng, cũng không được động đậy." Hòa Yến dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Chỉ khi chúng ta coi mình là 'người rơm', người Ô Thác cũng mới tin rằng chúng ta là 'người rơm' thật sự."

Lý Khuông sắc mặt nghiêm trọng, hắn biết rõ lời của Hòa Yến là có ý gì. Có chiến tranh thì sẽ có hy sinh, đặc biệt là đối với năm trăm tinh binh đêm nay. Nếu như họ sau khi trúng tên mà phát ra tiếng kêu hoặc là động đậy, rất có thể sẽ bị người Ô Thác phát hiện manh mối, đến lúc đó, mọi công sức sẽ đổ sông đổ biển.

Nhưng phải chịu đựng nỗi đau khi trúng tên, thực sự quá khó, quá khó rồi.

"Những mũi tên này có thể làm chúng ta bị thương, thậm chí có thể chết." Hòa Yến nhìn mọi người, giọng nói bình tĩnh, "Nhưng chúng ta phải nhớ mục đích của chúng ta là gì. Cho dù có chết, cũng là vì bảo vệ Nhuận Đô mà chết, những mũi tên của người Ô Thác không có đối tượng cụ thể, có thể nhắm vào bất cứ ai, trong đó bao gồm cả ta. Ta cần các huynh hiểu rõ kết quả có thể xảy ra, nếu ai không chấp nhận được thì có thể bước ra và rời đi ngay bây giờ. Nếu vì một người mà làm hỏng cả cuộc tập kích đêm này, ta quyết sẽ không tha !"

Thiếu niên ánh mắt lạnh lùng, lộ ra vẻ sắc bén, bình thường thấy cậu ta tính khí ôn hòa dễ nói chuyện, nhưng khi trở nên lạnh lùng, ai cũng không dám phản bác. Không một người nào bước ra.

Lý Khuông ngạc nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào, hắn thế mà đã giao quyền chỉ huy Nhuận Đô cho thiếu niên này, rõ ràng cậu ta còn trẻ, thậm chí trước đây hắn còn không biết Võ an lang này tên là Hòa Yến.

Nhưng cậu ta lại có khả năng làm người khác tin tưởng, giống như năm đó, khi Phi Hồng Tướng quân vẫn còn là Phó tướng.

"Mọi người đã chuẩn bị xong chưa?"

"Xong rồi !"

"Rất tốt." Hòa Yến cong môi, mang  mặt nạ trong tay úp lên mặt mình.

Mặt nạ che đi khuôn mặt thiếu niên, ngay cả nét ngây thơ cũng bị mang đi mất, chỉ còn lại một đôi mắt đẹp đẽ, sắc bén như dao, che giấu tất cả sự sắc sảo.

Nàng bước đến trước mặt Lý Khuông, không đợi để Lý Khuông phản ứng, đã đoạt lấy thanh kiếm trong tay của hắn.

"Lý đại nhân, cho ta mượn kiếm của ngài dùng."

"Này..." Lý Khuông hơi bực mình. Người này làm việc có hơi quá tự nhiên.

Kiếm của Lý Khuông là kiếm tốt, tuy không so được với Thanh Lang, thế nhưng cũng sắc bén và nhẹ nhàng hơn kiếm thường. Hòa Yến cảm nhận thanh kiếm trong tay, trong một khoảnh khắc, như trở lại chiến trường xưa, nàng vẫn là vị tướng quân dẫn dắt Phủ Việt quân xung phong ra trận, máu nóng vẫn còn chưa nguội.

"Phi Hồng tướng quân không thể thiếu kiếm." Nàng quay đầu, thanh âm lãnh khốc, "Các chàng trai, đeo mặt nạ lên, theo ta !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top