Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 177 : Sủng Thiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày liên tiếp, Hòa Yến đều không thể gặp được Lý Khuông.

Lý Khuông dường như cố ý tránh mặt nàng, người của Hòa Yến không tìm được hắn, thủ hạ của hắn cũng không chịu nói cho Hòa Yến biết hắn ở đâu. Hòa Yến đã vài lần chặn đường Lý Khuông, nhưng hắn luôn tỏ ra không muốn nói chuyện với nàng. Hòa Yến chỉ có thể nói: "Lý đại nhân trước khi đến Nhuận Đô, ta đã nhờ người đi mời viện binh. Hơn nữa, ta đã nói rồi, hiện tại binh mã của Nhuận Đô không phải là không thể đối đầu với người Ô Thác. Lý đại nhân tại sao phải giữ lấy con đường chết, sống chết tự mình đi chặn con đường sống của mình ?"

"Đây là ở Nhuận Đô, không phải ở Lương Châu." Thái độ của Lý Khuông cũng rất cứng rắn, không lay chuyển bởi lời nói của Hòa Yến, "Dù ngươi có được Bệ hạ thân phong làm Võ an lang, quyền lực thế nhưng cũng không lớn đến mức có thể ra lệnh cho ta. Về việc tập kích đêm vào trại địch, ta rất cảm tạ sự trợ giúp của ngươi, nhưng đến đây là được rồi, sau này ta làm gì, ngươi cũng không cần nhúng tay vào nữa."

Hòa Yến cẩn thận nhìn hắn, khi vừa mới đến Nhuận Đô, dù giữa chân mày của Lý Khuông cũng có vẻ lo âu, nhưng ít nhất còn có chút sinh khí. Hiện tại thần sắc của hắn không ổn lắm, ánh mắt đầy u ám, giống như đã quyết định làm một điều gì đó, tuyệt đối không lay chuyển.

Tâm trạng của hắn rõ ràng không tốt, nhưng không chỉ vì người Ô Thác, Hòa Yến có thể cảm nhận được.

"Lý đại nhân... định ứng phó thế nào với nạn đói trong thành ?" Hòa Yến nhìn bóng lưng của hắn, hỏi.

Lý Khuông có chút giật mình, nói: "Ta đã nói rồi, ta có cách của mình, chuyện này không liên quan đến ngươi !"

Hòa Yến vòng đến trước mặt Lý Khuông, nhìn thẳng vào mắt hắn, "Lý đại nhân, ta xác thực không phải là người Nhuận Đô, nhưng ta cũng rất rõ tình hình hiện tại. Sự việc còn chưa đến mức tồi tệ nhất, chúng ta đã đốt lương thảo của người Ô Thác một lần, lần sau có thể tiêu diệt binh mã của họ. Nếu Lý đại nhân cứ giữ lấy tâm lý ngọc nát đá tan, trận chiến này không thể đánh được. Thành này căn bản không thể giữ được."

Lời này của nàng, kỳ thực nói có chút nghiêm trọng. Trên mặt Lý Khuông hiện lên vẻ giận dữ, "Ngươi biết gì chứ !"

"Ta biết, nếu như Lý đại nhân đánh giá sai tình hình hiện tại, sẽ đưa ra quyết định sai lầm."

Trong mắt Lý Khuông hiện lên chút bối rối, hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được đẩy mạnh Hòa Yến ở trước mặt, nói: "Làm thế nào, ta tự có chủ trương, không cần ngươi chỉ đạo !"

Hắn sải bước ra ngoài, căn bản không cho Hòa Yến cơ hội để nói thêm.

Hòa Yến nhíu mày nhìn theo bóng lưng của hắn, bất an trong lòng càng lúc càng nhiều.

Nàng không phải lần đầu giao tiếp với Lý Khuông, phản ứng của hắn rõ ràng là phiền muộn khi đã cùng đường mạt lộ, hắn vẫn không chịu tin vào cách khác của Hòa Yến, Hòa Yến không sao thuyết phục được hắn, cũng không thể chỉ huy những binh mã đó của Nhuận Đô. Dù nàng có đánh ngất Lý Khuông, sĩ binh của Nhuận Đô cũng sẽ không nghe theo hiệu lệnh của nàng, Lý Khuông đã dẫn dắt những binh lính này quá lâu rồi.

Có lẽ chính là vì như vậy, hắn càng không chọn quyết định 'mạo hiểm' mà Hòa Yến đã nói.

Nàng chậm rãi bước ra khỏi phòng, trong lòng nặng trĩu. Những ngày này, ngay cả Triệu Thế Minh cũng ít khi ra ngoài, thức ăn ngày càng ít, đói bụng không di chuyển còn đỡ, vừa di chuyển thì càng cảm thấy đói đến cồn cào, chỉ hận mọi thứ có thể biến thành thức ăn để nhét vào miệng.

Hốt Nhã Đặc vẫn chưa tấn công Nhuận Đô, đêm đó đột kích, lương thảo bị đốt, chỉ sợ người Ô Thác cũng không bình yên như vẻ bề ngoài. Hốt Nhã Đặc chắc chắn muốn lập tức tấn công thành, chỉ là sự tồn tại của "Phi Hồng tướng quân" khiến họ có chút e dè.

Nhưng sự e dè này cuối cùng sẽ tan biến, Hốt Nhã Đặc sẽ phát hiện sự thật, chỉ cần gửi người đến Hoa Nguyên một chuyến sẽ biết người trong thành Nhuận Đô hiện tại là giả. Khi Hốt Nhã Đặc phát hiện "Phi Hồng Tướng Quân" là giả, sẽ lập tức tấn công Nhuận Đô. Vì vậy những ngày này, thực ra là thời gian mà Hòa Yến tranh thủ cho các bách tính Nhuận Đô.

Ngặt nỗi Lý Khuông cố chấp và bảo thủ.

Đang đi thì gặp phải Ỷ La. Cô nương này so với lúc Hòa Yến mới đến Nhuận Đô, trông cũng đã gầy hơn một chút, khuôn mặt trái xoan vốn có giờ cằm đã nhọn đi vì đói, ít đi vài phần ngọt ngào, nhiều thêm chút quyến rũ. Chỉ là vừa thấy Hòa Yến, nàng ấy liền cười tươi, lộ ra nụ cười quen thuộc: "Tiểu Hòa đại nhân."

"Ỷ La cô nương."

"Ngài và lão gia cãi nhau à?" Ỷ La chỉ ra ngoài cửa, "Thiếp thân vừa thấy lão gia đùng đùng tức giận bước ra ngoài. Tiểu Hòa đại nhân đừng giận lão gia, tính tình lão gia có chút cứng nhắc, nhưng vẫn là một người tốt. Nếu như có đắc tội với tiểu Hòa đại nhân, thiếp thân thay lão gia xin lỗi đại nhân."

Nàng ấy trái lại một lòng một dạ lo nghĩ cho lão gia nhà mình. Hòa Yến cười khổ lắc lắc đầu, "Không sao, chúng ta chỉ là có chút bất đồng ý kiến mà thôi."

Ỷ La như hiểu như không gật đầu.

Hòa Yến thấy trong tay nàng ấy đang cầm một vòng hoa, có chút kỳ lạ, hỏi: "Bây giờ còn có hoa sao?"

Tất cả những thứ ăn được trong thành Nhuận Đô, đều bị những người đói khát đào lên ăn hết, sao còn có hoa để có thể kết vòng, Ỷ La cười tươi đưa vòng hoa cho Hòa Yến, Hòa Yến nhận lấy, thấy vòng hoa này kết rất khéo léo, không biết dùng loại cỏ gì kết thành, trong đó điểm xuyết những bông hoa nhỏ màu tím, Hòa Yến đưa sát lại ngửi, bị Ỷ La vội vàng ngăn lại: "Không thể ngửi, tiểu Hòa đại nhân, hoa này có độc!"

Hòa Yến: "Có độc ?"

"Cỏ đoạn trường mà, hoa nở càng đẹp thì càng có độc. Người Nhuận Đô đều biết, nên cho dù có đói đến đâu, cũng không hái để ăn. Nếu không, sao ta có thể dùng nó để kết vòng hoa chứ." Nàng ấy lại thở dài, "Dù bất cứ lúc nào, cỏ dại có độc luôn mọc rất tươi tốt, nếu lúa ngoài ruộng cũng được như này thì tốt biết bao."

Thấy Hòa Yến không nói gì, Ỷ La lại cười nói :"Tiểu Hòa đại nhân có hứng thú với vòng hoa này không? Thiếp thân có thể dạy tiểu Hòa đại nhân cách đan vòng hoa này, có lẽ mang tặng cho người trong lòng, người ấy của đại nhân sẽ rất vui đó".

Nàng ấy vẫn còn nhắc đến 'người trong lòng' không chắc có của Hòa Yến, khiến Hòa Yến dở khóc dở cười. Lòng thầm nghĩ nếu đan một chiếc vòng hoa để tặng Tiêu Giác, Tiêu Giác có lẽ sẽ cho rằng nàng có bệnh, không đánh chết nàng đã là may lắm rồi.

"Thôi đi," Hòa Yến lắc đầu, "Người  ấy không thích những thứ hoa cỏ này đâu, lòng tốt của Ỷ La cô nương, tại hạ xin ghi ở trong lòng."

Ỷ La có chút thất vọng, nhận lại chiếc vòng hoa từ tay Hòa Yến, nói :"Vậy thôi đi, nhưng sao lại có vị cô nương không thích hoa cỏ chứ ? Khi lão gia hái hoa cho ta, ta đã vui mừng biết bao."

"Lý đại nhân sao ?", Hòa Yến thầm nghĩ, không ngờ một người tính cách hung hãn như Lý Khuông, lại có thể hái hoa cho tiểu thiếp yêu quý.

"Đúng vậy," Ỷ La gật đầu liên tục, như sợ Hòa Yến sẽ không tin, "Chính là sáng nay lão gia hái cho ta, ta mới tiện tay đan thành chiếc vòng hoa này".

Nụ cười trên mặt Hòa Yến chợt dừng lại, "Sáng nay ?".

"Đúng vậy," Ỷ La cười nói, "Gần đây lão gia đối với ta rất tốt ". Nàng ấy ngay cả 'thiếp thân' thậm chí cũng quên nói, chỉ lo chia sẻ niềm vui của mình với Hòa Yến, "Lão gia hứa sau khi chiến sự ở Nhuận Đô kết thúc, sẽ cho ta ở một căn nhà lớn hơn, còn hứa cho ta trồng hoa mai ở trong sân. Hôm qua còn để dành phần lương khô của mình cho ta ăn nữa."

Nói đến đây, trên mặt Ỷ La hiện lên chút bối rối, "Chẳng lẽ là do gần đây ta đẹp hơn sao ? Hay là nương đã mất của ta ở trên trời phù hộ cho ta, lão gia đối xử với ta trăm chiều ngàn chuộng, tốt đến mức ta sắp không nhận ra ngài ấy nữa."

Lòng Hòa Yến chùng xuống, cái suy nghĩ đáng sợ kia lại hiện lên trong đầu nàng. Nàng hỏi Ỷ La, "Ngoài chuyện đó ra, gần đây Lý đại nhân có chỗ nào bất thường nữa không ?"

"Không có." Ỷ La lắc đầu, lại có chút trách móc Hòa Yến, "Nhưng tiểu Hòa đại nhân, đối tốt với ta sao lại gọi là bất thường ? Lão gia trước đây cũng đối tốt với ta, giờ chỉ là tốt hơn nữa mà thôi. Có lẽ là ‘hoạn nạn thấy chân tình’, giờ ta ở bên lão gia, lão gia nhất định cảm động."

Hòa Yến nhíu mày, bước lên một bước, "Ỷ La cô nương, mấy ngày tới, cô tốt nhất nên tránh xa Lý đại nhân."

"Tại sao ?" Ỷ La thắc mắc hỏi.

Hòa Yến nhìn nàng ấy, cô nương mặt hoa da phấn này đã trưởng thành hơn không ít, nụ cười lúc nào cũng mang vẻ giảo hoạt tựa hồ ly, điều này khiến nàng ấy trông thông minh và lanh lợi, rất được người khác yêu mến, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra nét ngây thơ.

Một mỹ nhân quyến rũ động lòng người, một ... nữ nhân tay trói gà không chặt.

"Có lẽ... Lý đại nhân sẽ làm hại cô." Hòa Yến trầm giọng xuống.

Ỷ La sững sờ một lúc, rồi bật cười, "Tiểu Hòa đại nhân, lời này là có ý gì, lão gia sủng ái ta còn không kịp, sao sẽ lại làm hại ta ?"

Hòa Yến biết nàng ấy không tin, trên thực tế, nữ tử luôn cho rằng nam tử rất chung tình, không biết rằng... không biết rằng, chút chung tình đó cũng cần có điều kiện.

"Lúc thái bình thịnh thế, cô nương đương nhiên sẽ rất được yêu thương." Hòa Yến hạ thấp giọng xuống, thấp đến mức người ta gần như không nghe thấy sự đau khổ trong giọng nói của nàng, "Nhưng trong thời loạn lạc, mạng người như cỏ rác, đối với Lý đại nhân, cô nương dù quan trọng đến thế nào cũng không bằng một thành Nhuận Đô".

Ỷ La :"Ta vẫn không hiểu."

"Không hiểu cũng không sao." Hòa Yến ngước nhìn nàng, "Lý đại nhân cả ngày bận rộn, mấy ngày này, cô đừng ở một mình với ngài ấy. Ban ngày khi rảnh rỗi thì đi chỗ khác chơi, tìm Triệu đại nhân cũng được, người khác cũng được, tóm lại, có thể không gặp Lý đại nhân thì đừng gặp Lý đại nhân".

Ỷ La thắc mắc nhìn nàng, lời của vị Võ an lang trẻ tuổi này thật khó hiểu, sao lại có người khuyên mình nên tránh xa lão gia nhà mình chứ ? Nếu không phải vì nàng biết mấy ngày trước đây Hòa Yến dẫn tinh binh tập kích trại địch, cứu thoát những nữ nhân bị bắt làm tù binh, Ỷ La đã nghi ngờ người này có phải người xấu hay không.

Nàng nói :"Tiểu Hòa đại nhân, ta... ta là thiếp thất của lão gia, không thể không gặp lão gia được."

"Chờ khi chiến sự ở Nhuận Đô qua đi, cô muốn gặp thế nào thì gặp, nhưng bây giờ, hãy tránh xa ngài ấy ra !"

Đôi mắt thiếu niên rất trong, cũng rất đen, khi nhìn chằm chằm người khác, cực kỳ có sức mạnh. Ỷ La theo phản xạ gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Hòa Yến cũng do dự trong lòng, nàng hiện giờ là "Võ an lang", dù nghi ngờ thế nào, lo lắng cho Ỷ La đến đâu, cũng không thể giữ tiểu thiếp của người khác bên cạnh, rơi vào miệng lưỡi người khác, nếu làm vậy, chỉ sợ Lý Khuông sẽ nghĩ mình thành một Giang Giao thứ hai, nói không chừng thật sự sẽ giết Ỷ La. Nàng nói :"Cô đi tìm phu nhân của Triệu đại nhân, ban ngày ở cùng bà ấy đi. Nếu như Lý đại nhân đột nhiên muốn gặp cô, cô bảo người báo cho ta một tiếng, ta sẽ cùng đi với cô".

Ỷ La có chút ngờ vực, thế nhưng Hòa Yến rất kiên quyết, cuối cùng cũng đồng ý. Sau khi đã ngàn dặn dò vạn phân phó, Hòa Yến mới đi tìm bọn người Vương Bá.

Đêm tập kích đó, bọn người Vương Bá đi cùng nàng cũng đã bị thương. Thạch Đầu và Giang Giao còn đỡ, Vương Bá bị thương ở chân nhưng không quá nghiêm trọng, Hoàng Hùng bị thương sâu hơn, thương ở tay trái, vết đao rất sâu, vẫn may mà không phải tay phải, nếu không e rằng sau này không cầm nổi đao nữa.

Dù thế nào đi nữa, bọn họ đều phải dưỡng sức. Khi vào trong phòng, Hồng Sơn và Hoàng Hùng đều đang ngủ, Thạch Đầu và Tiểu Mạch thì đi giúp sửa chữa binh khí và khiên, chỉ có Giang Giao và Vương Bá ngồi ở bậc cửa.

Thấy Hoà Yến, hai người ngẩng đầu lên, Giang Giao nói: "Hoà huynh, thế nào rồi ?"

Hoà Yến lắc đầu.

Vương Bá tức giận nói: "Tên họ Lý này làm gì vậy ? Nhìn người cũng cao lớn, nhưng sao lại nhát gan thế ? Cứ ở trong thành làm rùa rút đầu sao ? Nương nó, mấy ngày nay ta đói gầy đi rồi, cứ tiếp tục thế này mọi người đều đói chết, xuống dưới đất chết là quỷ chết đói, còn không bằng chết khi giết người Ô Thác !"

Giang Giao nói: "Lý đại nhân cũng sợ thành bị phá, bách tính toàn thành phải bồi táng theo, chỉ là..." Hắn nhìn Hoà Yến, "Ta hỏi qua sĩ binh ở đây, đã hết lương thực rồi. Mấy ngày nay chúng ta toàn bộ đều dựa vào lương khô từ Lương Châu mang đến, chỉ chút lương khô này cũng ăn hết từ hôm qua. Từ hôm qua đến giờ, chúng ta vẫn chưa ăn bất cứ thứ gì, cứ tiếp tục thế này là không được."

"Đúng thế ! Trong thành Nhuận Đô ngay cả chuột cũng bị bắt ăn hết rồi, côn trùng cũng không thấy một con, đây là muốn chúng ta gặm bàn sao? Lý Khuông rốt cuộc đang nghĩ gì? Biết vậy ngày đốt lương thảo, nhiều thì không mang đi được, ít thì vơ một nắm nhét vào túi, cũng chống đỡ được nửa ngày."

Giang Giao vừa buồn cười vừa tức giận, "Lúc đó là lúc nào rồi, ai còn quan tâm được nhiều như vậy chứ. Hoà huynh," hắn nhìn Hoà Yến, "Huynh cũng không có cách nào khác sao ?"

"Lương thảo của người Ô Thác bị đốt, nhưng bọn họ ở ngoài thành, vẫn có thể săn bắn, không đến mức chết đói." Hoà Yến vô cùng lo lắng, "Chỉ so xem ai chịu đựng lâu hơn, bách tính Nhuận Đô chắc chắn không chịu nổi với người Ô Thác. Vì vậy, suy nghĩ của Lý Khuông chắc chắn là không thể. Mà hắn hiện giờ không đồng ý ra khỏi thành đối đầu trực diện với người Ô Thác, ta cũng không thể ra lệnh cho binh mã Nhuận Đô, chỉ có thể tìm cầu ngoại viện, chỉ là..."

Chỉ sợ là chưa chờ được đến ngày đó, Nhuận Đô đã xảy ra đại loạn trước rồi, thái độ của Lý Khuông mấy ngày nay rất là không ổn.

Nàng thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.

...............

Ở bên kia, Ỷ La đi tìm Triệu phu nhân.

Dù biểu hiện của Hoà Yến có hơi kỳ quặc, nhưng thật lạ, Ỷ La luôn có cảm giác thân thiết không thể nói thành lời với Hoà Yến. Do đó, dù Ỷ La không chút nào tin những gì Hoà Yến nói, thế nhưng vẫn sẵn lòng làm theo. Hiện tại, Lý Khuông mỗi ngày đều bận, cũng không quan tâm đến nàng, ban ngày nàng muốn đi đâu cũng được, ngược lại còn tự do hơn trước.

Triệu phu nhân đang bế tiểu tôn nhi của mình với vẻ mặt đầy lo lắng, tức phụ của bà bệnh nặng nằm trên giường, đại phu đến vài lần cũng không có tác dụng. Mọi người đều biết rõ, bệnh này căn bản do đói mà ra. Không có gì để ăn, dĩ nhiên không thể hồi phục sức khỏe. Bản thân Triệu phu nhân cũng đói đến gầy rộc, một Tri huyện phu nhân tươm tất, giờ đã quần áo rộng thùng thình, lộ ra cánh tay gầy yếu, giống như có thể dễ dàng bị bẻ gãy.

Ỷ La nghĩ trong lòng, ngày trước các tiểu thư trong thành, ngày nào cũng kêu ăn ít lại một chút, trông gầy yếu mong manh mới khiến người ta thương yêu, e rằng sau khi trận chiến qua đi, sẽ không ai còn nghĩ như vậy nữa. Cảm giác đói thật khó chịu, một đóa hoa phải uống đủ nước sương mới có thể nở rộ cho người khác ngắm.

Triệu phu nhân chỉ nói với Ỷ La vài câu rồi im lặng, sắc mặt mệt mỏi, lúc này đây, đã đói đến mức ngay cả chuyện cũng không còn muốn nói.

Ỷ La ngồi với bà một lúc, bên ngoài có một tiểu binh đi đến, nói với Ỷ La: "Ỷ La cô nương, đại nhân tìm cô."

"Tìm ta ?" Ỷ La có chút ngạc nhiên, Lý Khuông suốt ngày bận rộn với chiến sự ở Nhuận Đô, nếu không phải nàng chủ động tìm Lý Khuông, Lý Khuông chắc chắn không chủ động tìm nàng. Bất quá  nghĩ đến mấy ngày nay Lý Khuông đối xử với nàng đặc biệt ưu ái, trong lòng Ỷ La cảm thấy vui mừng, chiến sự Nhuận Đô đại khái là điểm tốt duy nhất, khiến cho Lý Khuông thấy được lòng trung thành của nàng, có lẽ sự ưu ái này không chỉ kéo dài ba năm, mà mười năm vẫn còn có thể.

Khoảnh khắc này, nàng chỉ tràn đầy niềm vui tưởng tượng trong đầu, đã quên hết lời dặn của Hoà Yến, vui vẻ nhấc váy lên, cười rạng rỡ nói: "Được, ta sẽ đi gặp lão gia ngay."

Ỷ La theo tiểu binh vào phòng, trong phòng không chỉ có một mình Lý Khuông, còn có các Phó binh của Lý Khuông, vài vị đại nhân trong thành Nhuận Đô đang ngồi. Còn có vài tâm phúc của Lý Khuông, Ỷ La có chút thắc mắc, nàng vốn cho là Lý Khuông nhớ nàng, muốn cùng nàng thân mật, nhưng nhiều người thế này, bộ dạng nào có giống như muốn thân mật đâu. Hay có đại nhân vật nào mới đến ? Nàng là cô nương đẹp nhất Nhuận Đô, phải giúp cho Lý Khuông lấy mặt mũi ? Nhưng cũng không đúng nha, nếu có đại nhân vật, Tri huyện Triệu Thế Minh sao lại không có mặt ở đây ?

Nàng bước lên trước, nói: "Lão gia."

Lý Khuông quay lưng về phía nàng, nghe thế liền quay lại. Những ngày gần đây, hắn tiều tụy và già đi nhiều, đứng cạnh Ỷ La thực sự trông giống như phụ thân của Ỷ La. Trước đây, vị danh tướng nổi tiếng của Đại Ngụy, Phi Hồng tướng quân cũng đã từng trêu đùa như vậy, nhưng Ỷ La chưa từng nghĩ có gì sai. Phụ thân nàng sớm đã qua đời, Lý Khuông đã cho nàng thức ăn, chốn ở và cả sự chở che, trên đời có nhiều phụ thân thân sinh còn không làm được như vậy cho nữ nhi. Huống chi Lý Khuông là anh hùng bảo vệ bách tính, nàng kính trọng hắn và không bao giờ nghĩ, hắn có gì không tốt.

Lúc này, "phu quân" của nàng nâng mắt nhìn nàng, trong ánh mắt dâng trào ý vị sâu xa mà nàng không hiểu nổi, dường như đau đớn, lại như xen lẫn lạnh lùng. Cứ nhìn thế một lúc lâu, hắn mới khàn giọng hỏi: "Ỷ La, nàng theo ta đã bao lâu rồi ?"

Ỷ La nghiêng đầu suy nghĩ, "Hồi lão gia, thiếp thân đã theo lão gia hơn ba năm, qua mùa hè này nữa sẽ là bốn năm."

Lý Khuông rất sủng ái nàng, nên đi đâu cũng mang theo bên cạnh. Phu nhân và nhi tử của hắn đều ở Sóc Kinh, phải phụng dưỡng song thân, không thể theo hắn đến chốn biên cương khổ hàn này. Thế nhưng khăng khăng tiểu cô nương xinh đẹp trẻ trung Ỷ La này, lại theo hắn nhiều năm như vậy, mà không có lấy một lời phàn nàn.

Hắn bình sinh thẳng thắn đến thô lỗ, không thích phụ nhân đấu đá lẫn nhau, Ỷ La chỉ có chút tâm cơ nhỏ vô hại, càng nhiều hơn là sự nhiệt tình chân chất. Nàng rất dễ hài lòng, luôn mang hai chữ "tranh sủng" viết rõ ràng lên mặt. Nàng đối xử với mọi người rất hữu lễ, các đồng liêu đều ghen tị với hắn bởi có một đoá hoa biết hiểu lòng người như vậy. Trên thực tế, Ỷ La chưa từng thực sự được hưởng thụ điều gì.

Là ái thiếp của hắn, cuộc sống của Ỷ La còn không bằng các nữ tử ở kinh thành.

Lý Khuông thì thầm : "Bốn năm rồi à...."

Giọng hắn nặng nề, Ỷ La bỗng dưng cảm thấy sợ hãi, nàng liếc mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy những sĩ binh hàng ngày quen thuộc, đều tránh đi ánh mắt của nàng.

Vì sao lại như vậy?

Dù bình thường nàng có thông minh thế nào cũng không hiểu được lý do, chỉ dùng đôi mắt ướt át như quả nho nhìn chằm chằm Lý Khuông, đầy mắt đều là nghi hoặc.

Trong mắt Lý Khuông cũng hiện lên nỗi đau, sau một lúc hắn nói: "Qua đây."

Ỷ La nghe lời bước tới.

................

Hoà Yến nói chuyện với bọn người Giang Giao một lúc, Hoàng Hùng và Hồng Sơn cũng đã tỉnh dậy. Tiểu Mạch và Thạch Đầu sửa chữa xong binh khí, quay về phòng thì thấy Hoà Yến, liền hỏi: "A Hoà ca, hôm nay huynh không đi tìm Lý đại nhân sao ?"

"Đã tìm rồi," Hoà Yến nhún vai.

Giang Giao suy nghĩ, "Hay chúng ta cùng đi tìm Lý đại nhân lần nữa ? Chúng ta cùng thuyết phục ngài ấy ?"

Hoà Yến thực ra nghĩ rằng hành động này của Giang Giao sẽ không có nhiều tác dụng, thái độ của Lý Khuông quá kiên định. Nhưng đã đến nước này, đành xem thử xem sao. Nàng đứng dậy nói: "Được, thử thêm lần nữa xem."

Năm xưa Liễu Bất Vong vì bị nàng làm phiền đến phát bực mà thu nhận nàng làm đồ đệ, Lý Khuông kiên nhẫn không bằng Liễu Bất Vong, nói không chừng cũng sẽ như vậy, dù kết quả của việc làm này rất có thể là Lý Khuông và nàng sẽ rút đao hướng vào nhau.

Hoà Yến dẫn mọi người đi tìm Lý Khuông, trên đường đi qua sân của Tri huyện Triệu Thế Minh, thấy Triệu phu nhân đang ôm tiểu tôn nhi ngồi ngơ ngác trước cửa, Hoà Yến ngẩn người, tiến lên hỏi: "Triệu phu nhân, người không  gặp Ỷ La cô nương sao ?"

Trước khi đi nàng đã dặn Ỷ La tìm Triệu phu nhân, sao bây giờ nhìn lại chỉ thấy Triệu phu nhân có mỗi một mình ?

Triệu phu nhân dường như không hiểu lời của Hoà Yến, một lúc sau mới trả lời: "Cô ấy được Tổng binh đại nhân gọi đi rồi."

Hoà Yến trong lòng lo sợ, không nói thêm lời nào, lập tức chạy đến viện tử của Lý Khuông. Mấy người Vương Bá ở phía sau không hiểu chuyện gì, Vương Bá hỏi: "Sao hắn lại căng thẳng như vậy làm gì ? Hắn và nữ nhân đó có tư tình sao ?"

Hồng Sơn nói: "Đừng nói bậy! A Hoà mới đến Nhuận Đô không bao lâu."

"Nhưng hắn cũng có thể thu hút ong bướm mà ." Vương Bá lẩm bẩm.

Hoà Yến một mạch chạy đến viện tử của Lý Khuông, hôm nay trước cửa phòng Lý Khuông thế mà lại có sĩ binh canh gác, trong lòng nàng chợt lạnh, đang định xông vào nhưng bị lính gác chặn lại: "Ngươi làm gì vậy ? Đại nhân có lệnh, không ai được vào !"

Hoà Yến nhìn chằm chằm vào mắt hắn: "Hắn ta đang làm gì trong đó ?"

Ánh mắt Hoà Yến như băng đao lạnh lẽo, sĩ binh cũng bị nàng dọa giật mình, còn chưa kịp nói gì thì Triệu Thế Minh cũng đi tới, thấy cảnh tượng này liền nhíu mày nói: "Sao lại ồn ào thế này? Đây là tiểu Hoà đại nhân, còn không mau tránh ra."

Hai sĩ binh giống như bừng tỉnh, lúc này mới nhìn Hoà Yến, giọng vẫn kiên quyết: "Đại nhân có lệnh, không ai được vào, kể cả Võ an lang."

Hoà Yến : "Cút ra !"

Nàng thuận tay rút bội kiếm bên hông một lính canh, hai người đưa tay định ngăn cản, nhưng làm sao có thể chặn được nàng, Hoà Yến một chưởng hạ gục hai người họ, đá cửa xông vào. Vừa vào, thì liền sững sốt.

Trong phòng ngoài Lý Khuông còn có nhiều Phó binh và sĩ binh khác. Bên cạnh ghế ngồi, còn có một đám nữ nhân đang quỳ. Những nữ nhân này ăn mặc chỉnh tề, có người trên mặt còn vương nước mắt, có người vẻ mặt bình thản. Hoà Yến còn nhớ một hai gương mặt trong này, chính là những tù binh Đại Ngụy mà nàng đã giải cứu từ tay người Ô Thác trong đêm đó.

Ở giữa phòng, có một nữ nhân nằm trên sàn, thân thể đã được phủ bởi tấm vải trắng, nhìn không biết rốt cuộc là ai, nhưng trong tay người đó vẫn nắm chặt một vòng hoa, nhỏ xinh tinh xảo, trong đó còn điểm xuyết những bông hoa tím.

Vành mắt Hoà Yến lập tức đỏ hoe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top