Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 187 : Đồng Hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hòa Yến không ngờ rằng người đến lại là Tiêu Giác.

Nàng nghĩ rằng bọn Yến Hạ có thể sau rất lâu đã phát hiện ra không thấy nên quay lại tìm mình. Mặc dù khả năng này rất thấp, nhưng nàng thật sự không ngờ rằng Tiêu Giác sẽ đến.

Hắn không phải đã dẫn theo người khác đến phủ Tuần phủ để tìm khế ước bán thân rồi sao ?

Tên cầm đầu thấy Tiêu Giác đến cũng bị chấn động. Thiếu niên này khác với tiểu tử đeo mặt nạ vừa nãy, dung mạo và trang phục không giống người bình thường. Trong lúc do dự, trong đầu hắn nghĩ đến Đồng Khâu Thạch, rồi không thể bận tâm đến chuyện khác, hét lên: "Đồng bọn của tiểu tử này đến rồi, bắt hắn lại cho ta!"

Hòa Yến kinh ngạc, vô thức thốt lên: "Hoài Cẩn huynh, bọn chúng người đông, huynh mau chạy đi !"

Mặc dù Tiêu Giác có thân thủ xuất sắc, nhưng ở đây quá nhiều người, một mình hắn làm sao đối phó được, xem ra bọn Yến Hạ không có đi theo, chỉ sợ không ổn.

Nàng lo lắng đến nỗi quên mất mục đích ban đầu của mình, nếu lúc này Tiêu Giác cũng chạy đi thì nàng sẽ làm sao ?

Ánh mắt Tiêu Giác lướt qua nàng, chỉ cong cong môi. Hòa Yến chưa kịp hiểu nụ cười đó có ý gì thì đã nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa vang lên, trong màn đêm đặc biệt rõ ràng .

Bọn người Yến Hạ đã đến sao ?

Lần này Hòa Yến đoán sai rồi, người đến không phải Yến Hạ mà là mười mấy thị vệ. Trước khi họ đến Kim Lăng, gia đình lo lắng rằng đường xa sẽ gặp nguy hiểm nên đã chọn những thị vệ xuất sắc nhất để bảo vệ. Nhóm thiếu niên tuy đi dạo hoa lâu không giấu thị vệ, nhưng cuối cùng lại không dám tiết lộ việc cứu người. Dù sao việc này cũng quá nguy hiểm, nói cho thị vệ nghe thì mười phần có đến tám, chín sẽ bị ngăn lại.

Nhưng lúc này, sự xuất hiện của nhóm thị vệ lại là điều may mắn.

Tiêu Giác ngay cả kiếm cũng lười rút, đám thị vệ phía sau hắn đã không chờ lệnh mà ra tay. Người ở trang hộ đều là tay sai mà Đồng Khâu Thạch nuôi dưỡng làm sao sánh được với những thị vệ tinh nhuệ từ kinh thành. Chỉ trong chốc lát, nơi này đầy tiếng quỷ khóc sói gào, một mảng bừa bộn không tả xiết.

Trái lại cũng không ai để ý đến Hòa Yến bị đè xuống đất.

Hòa Yến chống tay, định tự mình bò đứng dậy thì thấy một đôi giày dừng lại trước mặt. Nàng ngẩng đầu lên, thiếu niên đang nhìn và đưa bàn tay ra cho nàng.

Bàn tay đó thon dài trắng trẻo, vô cùng sạch sẽ, khiến người ta liên tưởng đến ngọc điêu thượng hạng. Trong khi tay của nàng trong trận đánh vừa rồi bám đầy bùn đất. Hòa Yến do dự không có đưa tay.

Thiếu niên có vẻ không kiên nhẫn, một lúc sau nắm lấy khuỷu tay nàng, kéo nàng từ dưới đất lên.

"...Đa tạ." Nàng nhỏ giọng nói.

Ánh mắt Tiêu Giác dừng lại trên vết roi sau lưng nàng, không có nói gì. Chỉ trong chốc lát, các thị vệ đã đánh gục tất cả những kẻ ở đây, trói chúng nằm ngang dọc khắp nơi như trói lợn.

"Vừa rồi ai đã dùng roi đánh ngươi ?", hắn hỏi.

Hòa Yến quay đầu nhìn hắn.

Không đợi Hòa Yến nói, tên cầm đầu đó đã kêu lên, "Thiếu gia tha mạng, thiếu gia tha mạng, ta thật không cố ý !"

"Thì ra là ngươi." Tiêu Giác lạnh lùng nói.

Hắn không nhanh không chậm cúi xuống, nhặt cây roi bị giẫm trong bùn, chính cây roi này đã đánh lên lưng Hòa Yến lúc nãy.

Hắn đưa roi cho Hòa Yến :"Đánh đi."

"...Gì cơ ?" Hòa Yến không hiểu.

"Hắn đối xử với ngươi thế nào, ngươi cứ đối lại như thế." Tiêu Giác xốc áo bào, lười biếng ngồi xuống ghế đối diện với đám người kia, đưa tay ra với Hòa Yến như đang xem kịch, "Xin mời."

Hòa Yến nhìn cây roi mà rơi vào trầm tư, chậm chạp không động thủ.

Tên cầm đầu lại bắt đầu quỷ khóc sói gào, nước mắt nước mũi chảy dài cầu xin tha thứ.

"Sao thế," thiếu niên thú vị nhìn nàng, nhướng mày nói, "Không dám sao ?"

Tên cầm đầu trong lòng mừng thầm, chỉ nghĩ rằng tiểu tử đeo mặt nạ này trông gầy yếu như vậy, không chừng sẽ mềm lòng, nên lại một phen khổ sở van nài.

"Không phải," Hòa Yến nghe thấy giọng mình, nhỏ nhẹ nhưng kiên định, "Ta có thể đánh thêm vài roi không ?"

Tên cầm đầu ngẩn ra.

Tiêu Giác cũng bất ngờ, một lát sau, hắn hứng thú mở lời, "Tùy ý."

Hòa Yến giơ cây roi lên.

Thực ra, mặc dù nàng bị đánh, nhưng chỉ trúng mỗi một roi. Nói rằng muốn đánh thêm vài roi, thực ra cũng là muốn xả giận. Lần này đến Kim Lăng, vốn không phải ý muốn của nàng, chỉ là bị nhóm người Lâm Song Hạc ép đi cùng. Đến cũng đến rồi, lại còn gặp một trận tai bay vạ gió này, lòng nàng thực sự rất ấm ức. Nếu đã có kẻ để xả giận ở trước mặt, không đánh thì quá uổng phí. Hơn nữa, đây cũng chẳng phải người tốt, chỉ là thứ chó cậy thế người, nàng đánh thêm vài roi cũng coi như trả thù thay cho Vương công tử và Hoa Du Tiên.

"Chát..."

Tiếng roi vang dội trong đêm vắng, đám tay sai khóc lóc ầm ĩ bỗng chốc không dám nói gì, chỉ còn tiếng kêu thảm thiết của tên cầm đầu.

Hòa Yến thực ra ra tay rất khéo, không làm tổn thương xương cốt, chỉ là đau một chút, đều là vết thương ngoài da.

Nàng đánh tổng cộng mười roi.

Sau mười roi, kẻ kiêu ngạo lúc nãy đã mặt đầy nước mắt, hơi thở thoi thóp, không còn sức kêu la. Tiểu tử đeo mặt nạ lại ngoan ngoãn đặt cây roi trước mặt hắn, thậm chí còn nhẹ nhàng nói một câu :"Đắc tội rồi."

Trực tiếp khiến tên cầm đầu giận đến ngất xỉu.

Hòa Yến đi đến bên Tiêu Giác, Tiêu Giác liếc nhìn nàng :"Xong chưa ?"

"Xong rồi."

Hắn gật đầu, đứng dậy quay lưng đi ra ngoài :"Xong rồi thì đi thôi."

Tên cầm đầu bị đánh cho bất tỉnh, trong đám đông không biết ai gan dạ hét lên :"Các ngươi, các ngươi là ai ? Ngông cuồng như vậy, không sợ Tuần phủ đại nhân biết chuyện sẽ đến tìm các ngươi gây rắc rối sao ? Tuần phủ đại nhân sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu !"

Thiếu niên bào trắng nghe thế liền quay người lại, góc áo có con trăn bạc đẹp đẽ mà tà ác, còn ánh mắt thì lạnh lùng, cười một cách châm biếm :"Ta chỉ sợ hắn không đến thôi."

"Nhớ đến Nhập Vân Lâu tìm ta, lúc nào cũng sẵn lòng đón tiếp."

Nói xong câu này, hắn không thèm để ý đến những người đó nữa, tự đi về phía trước, những thị vệ đến nơi đã theo sau. Hòa Yến luôn theo bên cạnh hắn, khi đến bên ngựa, Tiêu Giác hỏi nàng :"Có lên được không ?"

Hòa Yến gật đầu, cố gắng để leo lên, vừa ngồi vững thì cảm thấy phía sau lại có người, nàng giật mình, không ngờ Tiêu Giác lại cùng nàng cưỡi một con ngựa, nhất thời tâm trạng khó yên.

Một là Tiêu Giác bình thường rất thích sạch sẽ, nàng lúc này toàn thân đầy bùn đất, vừa bẩn vừa nhếch nhác, thế mà hắn lại không chê. Hai là vì lý do thân phận, Hòa Yến đã lâu rồi không cùng ai tiếp xúc thân mật như vậy.

Các thị vệ cùng cưỡi ngựa rời khỏi trang hộ, thế nhưng ngựa của Tiêu Giác đi chậm hơn, có lẽ vì nghĩ đến vết thương trên người nàng, đi nhanh sẽ đau đớn khó chịu, nên cố ý chăm sóc một chút. Hòa Yến cảm thấy ấm lòng, những thị vệ đó cũng không đợi họ, bất giác chỉ còn một ngựa hai người bọn họ tụt lại phía sau.

Hòa Yến thấy lúc này không có ai, khẽ hỏi :"Hoài Cẩn huynh, sao huynh lại đến đây ?"

"Thuận đường."

Thuận đường ? Đây đâu cùng một hướng, thuận đường ở đâu chứ. Nàng đang định mở miệng thì nghe Tiêu Giác hỏi :"Nếu ta không xuất hiện, ngươi sẽ thế nào ?"

"... Vậy ta sẽ khai ra các huynh." Hòa Yến không chớp mắt đáp :"Cha huynh là Quang Vũ tướng quân, Đồng Khâu Thạch cũng không dám lỗ mãng."

Tiêu Giác bị câu nói của nàng làm bật cười :"Ngươi tính toán hay thật."

"Chúng ta vốn dĩ người cùng một thuyền mà." Hòa Yến mặt không biến sắc nói.

Tiêu Giác xùy cười, không tiếp tục nói gì thêm.

Hòa Yến mím môi nghĩ, thực ra nếu Tiêu Giác không đến, nàng cũng sẽ không khai ra họ, cố gắng cầm cự được bao lâu hay bấy lâu. Nhưng nếu nói ra như vậy, há chẳng phải tỏ ra nàng dễ bị bắt nạt sao, phải để bọn Yến Hạ họ biết, nàng rất hung dữ, đối với loại chuyện bỏ rơi bạn bè, nàng vô cùng phẫn nộ và khiển trách.

Không biết qua bao lâu, con đường trước mắt không còn là cánh đồng, mà trở nên phồn hoa nhộn nhịp. Họ đã vào trong thành, những thị vệ có lẽ đã được Tiêu Giác dặn dò, tự mình rời đi. Tiêu Giác tìm một khách điếm, cùng Hòa Yến xuống ngựa, bước vào trong.

"Đợi đã," Hòa Yến nắm lấy tay áo hắn, "Hoài Cẩn huynh, chúng ta không phải đi gặp bọn Nam Quang huynh sao ? Đây là thế nào ? Ở trọ à ?"

Tiêu Giác nhìn nàng một cái, "Ngươi chắc chắn, muốn thế này đi gặp bọn Yến Nam Quang sao ?"

Hòa Yến ngớ người, lúc này mới nhớ lại vừa bị đánh ở trang hộ, chưa nói đến vết thương, quần áo cũng bẩn thỉu lộn xộn. Nàng ấp úng :"Ra là vậy, đa tạ Hoài Cẩn huynh."

Tiêu Giác gọi một gian phòng, bảo hỏa kế khách điếm mang nước nóng đến, Hòa Yến lại nổi lên căng thẳng, nói với hắn :"Hoài Cẩn huynh, khi tắm, ta không thích có người bên cạnh, huynh có thể tránh mặt một chút không ?"

Tiêu Giác nhìn nàng đầy khó hiểu: "Ta là người hầu của ngươi sao ?"

Hòa Yến: "Hả ?"

"Ngươi nghĩ nhiều quá rồi." Hắn chế nhạo :"Tắm rửa ngươi có thể tự làm, bôi thuốc thì sao ?"

"Đó đều là vết thương nhỏ, không sao cả." Hòa Yến nói.

"Ngươi rất kỳ lạ," hắn nhìn vào mắt Hòa Yến, bước lên một bước, Hòa Yến ngẩng đầu, có chút căng thẳng nhìn lại hắn, chỉ nghe Tiêu Giác nói có vẻ suy nghĩ :"Thị vệ của ngươi cũng lạnh nhạt quá mức."

Lần này đến Kim Lăng, các thiếu niên đều có thị vệ trong phủ đi theo. Những thiếu niên này thân phận cao quý, được gia đình coi trọng, thị vệ tất nhiên cũng luôn lo lắng. Nhưng suốt hành trình, chỉ riêng thị vệ của Hòa Như Phi tỏ ra đặc biệt lạnh nhạt, không hẳn là lạnh nhạt, chỉ là không thân cận. Chẳng hạn như đêm nay, nếu đổi là thị vệ của Lâm Song Hạc, biết Lâm Song Hạc bị thương, có lẽ đã sớm gọi đại phu đến tự tay bôi thuốc cho Lâm Song Hạc rồi.

Nhưng thị vệ của Hòa Như Phi, thậm chí cũng không có hỏi han.

Nếu nói Hòa Như Phi ở Hòa gia bị nhiều lạnh nhạt, nhưng Hòa Như Phi là đích trưởng tử của Hòa Nguyên Thịnh, sẽ không đến mức như vậy.

Trái tim Hòa Yến thắt lại, nàng không ngờ Tiêu Giác lại chú ý đến điều này. Nhưng phải giải thích thế nào đây, việc nàng là nữ tử, ở Hòa gia người biết cũng không nhiều, những thị vệ đó cũng là được Hòa Nguyên Thịnh dặn dò, sẽ không quá gần gũi với nàng.

Nhưng điều đó lại trở thành một lỗ hổng chết người.

Hòa Yến cố gắng để khiến mình trông thật bình tĩnh, "Ta tính tình lạnh lùng, không thích tiếp xúc quá nhiều với người khác. Chính ta đã bảo họ không được lại quá gần ta".

Nói như thế để dỗ tiểu hài tử, tiểu hài tử cũng sẽ không tin.

Tiêu Giác rũ mắt nhìn nàng, qua một lúc sau, gật đầu nói :"Được."

Hắn dặn dò chủ tiệm đưa quần áo sạch và thuốc trị thương vào, rồi tự mình ra ngoài, để lại gian phòng cho Hòa Yến. Đợi đến khi Tiêu Giác đi rồi, Hòa Yến mới thở phào nhẹ nhõm.

Giao tiếp với Tiêu Giác, luôn khiến người ta đặc biệt căng thẳng. Có lẽ là vì hắn vốn nhạy bén, dung mạo lại quá mức tuấn mỹ, giống như con cự mãng khổng lồ với những vảy bạc thêu trên tà áo hắn, đẹp đẽ mà nguy hiểm, thản nhiên lại lãnh khốc.

Ngâm cả cơ thể vào nước nóng, cảm giác ấm áp dần dần xoa dịu trái tim hoảng loạn của nàng lúc nãy, nghĩ về những gì đã xảy ra đêm nay, nàng mới dần dần cảm nhận được chút hưng phấn bí mật.

Dù sao cũng chỉ là một hài tử mười mấy tuổi, dù bình thường ngoan ngoãn thế nào, trong lòng cũng luôn khao khát một lần phiêu lưu. Tuy lúc bị đánh có thảm một chút, nhưng nghĩ đến bọn Yến Hạ đã cứu được Vương công tử, Tiêu Giác đã xuất hiện ở đây, chứng tỏ việc khế thân cũng đã tiến hành rất thuận lợi.

Nhờ vả của Du Hoa Tiên Tử, đã gần thành công một nửa rồi.

Dù qua nhiều năm sau, nghĩ lại chuyện này, cũng đủ khiến người ta cảm thấy tự hào.

Nàng tắm sạch cơ thể, thật khó khăn bôi thuốc trị thương lên lưng ở trước gương, rồi thay bộ quần áo mà chủ quán đưa đến, sau đó mới cẩn thận tháo mặt nạ xuống.

Lúc nãy người trong trang hộ đến cưỡng ép tháo mặt nạ của nàng, tuy không thể đạt được, nhưng mặt nạ bị siết chặt hơn, trên mặt lại hằn lên dấu vết, khóe miệng cũng ẩn ẩn có vết bầm.

Hòa Yến thở dài.

Nàng dùng khăn lau mặt, nghe thấy có người gõ cửa ở bên ngoài, bị dọa giật mình, tay cuồng chân loạn đeo lại mặt nạ, nói một tiếng "tới đây", rồi mới đi mở cửa.

Cửa được mở, Tiêu Giác bước vào, nhìn nàng một cái rồi nói: "Xong rồi ?"

Hòa Yến gật gật đầu.

Ánh mắt hắn rơi trên người Hòa Yến, đột nhiên nhếch mép: "Có một chuyện ta rất tò mò."

Hòa Yến theo phản xạ trả lời: "Chuyện gì vậy ?"

"Ngươi thật sự vì dung mạo xấu xí mà đeo mặt nạ sao ?", hắn chậm rãi nói.

Dưới ánh đèn sáng rực, thiếu niên có đường nét ưu mỹ, một đôi mắt như nước mùa thu rung động lòng người, thế nhưng lại sáng suốt như nhìn thấu tất cả. Hòa Yến trong khoảnh khắc suýt chút nữa đã kêu lên, nhưng ngay lập tức, nàng giữ vững bí mật lớn nhất của mình.

"Tất nhiên." Nàng thậm chí bắt chước bộ dạng cười lạnh của Tiêu Giác, "Không phải ai cũng có dung mạo phong nhã tuấn mỹ như Hoài Cẩn huynh."

Bị Hòa đại thiếu gia vốn luôn lặng lẽ đột nhiên bật lại, Tiêu nhị công tử cũng hơi bất ngờ. Ngay sau đó, hắn khẽ nhướng mày, lơ đãng nói: "Cũng phải."

Hòa Yến: "..."

Hắn quay người, gọi Hòa Yến: "Đã xong rồi thì đi thôi."

Hòa Yến hỏi: "Đi đâu ?"

"Nhập Vân Lâu."

……………

Nhập Vân Lâu đèn đuốc sáng trưng, trên các lâu, Du Hoa Tiên có chút lo lắng nhìn về phía cửa phòng.

Trong phòng còn ngồi mấy thiếu niên, một người trẻ tuổi trông như thư sinh đang nằm ở trên giường. Người trẻ tuổi này trông rất mong manh thanh tú, y phục đã được thay, nhưng trên mặt vẫn còn vết thương, thoạt nhìn có chút nhếch nhác. Lúc này hắn còn đang nhắm chặt mắt, ngủ mê man.

"Đã sơ cứu và băng bó qua thuốc rồi," Lâm Song Hạc phe phẩy quạt, "Là vết thương ngoài da mà thôi, chỉ là vị Vương công tử này thân thể quá yếu, nên mới trông có vẻ đáng sợ. Đợi tĩnh dưỡng một thời gian, sẽ không sao." Nói đoạn, hắn lại nghiêng đầu thì thầm một câu, "Đã nói là sau này chỉ chữa bệnh cho nữ tử, còn chưa xuất sư đã phá lệ rồi, ôi ."

Du Hoa Tiên cúi người hành lễ với Lâm Song Hạc, "Đa tạ Lâm tiểu thiếu gia."

"Đó là việc nên làm, Du Hoa cô nương không cần đa lễ." Lâm Song Hạc cười nói, đối với nữ tử, hắn luôn có thái độ rất tốt.

Đồng Khâu Thạch chỉ muốn hành hạ Vương Sinh, trái lại chưa từng nghĩ ngay từ đầu phải chơi chết hắn. Dù sao hắn vẫn muốn giữ Vương Sinh lại để uy hiếp Hoa Du Tiên, vì thế Vương Sinh vẫn còn sống.

Cửa mở ra, ánh mắt mọi người sáng lên, nhưng lại nhanh chóng u ám xuống, người bước vào là Đinh ma ma. Đinh ma ma cũng có chút hoảng hốt, xoắn khăn tay khẽ nói: "Hay là Du Tiên, nhân lúc Đồng công tử chưa phát hiện, ngươi mang Vương Sinh rời khỏi Kim Lăng thì hơn."

Khi nhóm người này mang Vương Sinh người đầy vết thương tới Nhập Vân Lâu, Đinh ma ma cũng giật mình. Nhưng vào lúc này, đuổi họ ra ngoài thì Vương Sinh chắc chắn sẽ chết, đành phải cho họ vào. Đinh ma ma cũng không rõ thân phận của mấy vị tiểu công tử này, chỉ nghĩ là những thiếu gia nhà giàu ham chơi ở thành Kim Lăng, thích làm chuyện "thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ" như thế này.

Nhưng chuyện này tuy nhìn có vẻ hào hứng, hậu quả lại vô cùng lớn. Bà ở dưới lầu lòng dạ không yên mà ứng phó với khách, cuối cùng cảm thấy giấy không gói được lửa, việc này không đơn giản, bèn lên lầu để nói chuyện.

Hoa Du Tiên lắc đầu, "Trốn được nhất thời không trốn được cả đời, huống chi Du Tiên và Vương công tử đi rồi, ma ma phải làm sao ? Đồng Khâu Thạch chắc chắn sẽ không tha cho Nhập Vân Lâu, hắn dám đốt Nhập Vân Lâu một lần, cũng dám đốt lần thứ hai, chẳng lẽ vì Du Tiên mà không màng đến sống chết của các tỷ muội khác ?"

"Vậy ngươi muốn làm gì ?" Đinh ma ma lo lắng.

"Đồng Khâu Thạch muốn là ta," Hoa Du Tiên nhìn Vương Sinh trên giường, thần sắc dịu lại, "Chỉ cần ta nghe lời, cầu xin hắn, Vương công tử sẽ được cứu. Ít nhất hắn có thể bình an rời khỏi Dương Châu là tốt rồi."

"Hơn nữa..." Hoa Du Tiên do dự một chút, "Còn một vị tiểu thiếu gia chưa trở về, nếu rơi vào tay những kẻ xấu đó, ta và Vương công tử lại bỏ đi, bọn chúng không chừng sẽ trút giận lên người tiểu thiếu gia. Ta ở lại đây, Đồng Khâu Thạch có lẽ sẽ nể mặt ta mà tha cho bọn họ."

Lời này vừa dứt, các thiếu niên trong phòng lập tức biến sắc.

"Vậy thì không cần đâu." Một giọng nói vang lên, ngay sau đó cửa bị mở ra, hai thiếu niên bước vào, thiếu niên bào trắng phía trước thần sắc lười biếng, "Còn chưa đến mức phải hy sinh ngươi."

"Hoài Cẩn !"

"Hòa huynh !"

Trong phòng lập tức vang lên những tiếng ồn ào, các thiếu niên "ồ" lên một cái vây quanh.

"Ta đã biết chắc chắn Hoài Cẩn huynh sẽ cứu được Hòa huynh ra !"

"Hòa huynh là cát nhân tự có thiên tướng, há có thể dễ dàng để người khác bắt được chứ ?"

"Hòa huynh, huynh không sao chứ ? Huynh có bị thương không ?"

Hòa Yến sững sờ, đây là lần đầu tiên nàng được đãi ngộ chúng tinh phủng nguyệt như thế, cũng là lần đầu tiên được người khác quan tâm như vậy. Trong nhất thời thụ sủng nhược kinh, suýt chút quên mất chuyện mình bị bỏ rơi ở lại.

Yến Hạ lúng túng tiến lên, gãi gãi đầu, trông rất không tự nhiên. Hắn đi đến trước mặt Hòa Yến, nói: "Xin lỗi."

Hòa Yến ngẩn người.

"Lúc đó... ta quá hoảng loạn," nói đến đây, Yến Hạ lộ rõ vẻ hối hận, "Chỉ lo đưa Vương công tử đi, ta cho rằng ngươi sẽ theo sau. Không ngờ...."

Bản thân hắn cũng không thể giải thích được.

Hòa Như Phi ở Hiền Xương Quán thực sự là một người không đáng để ý. Người thiên chi kiêu tử như hắn, hoàn toàn coi thường Hòa Như Phi. Lần này đến Kim Lăng, Hòa Như Phi cũng không tham gia nhiều vào niềm vui của nhóm thiếu niên, có đôi khi nếu không phải hắn chủ động nói chuyện, mọi người gần như quên mất rằng trong nhóm còn có một Hòa Như Phi nữa.

Vì vậy, khi người của trang hộ bắt đầu động thủ, bọn họ chẳng ai nhớ ra còn một người đang canh gác.

Cho đến khi gặp lại nhóm khác, Tiêu Giác liếc nhìn đám người bọn họ, nhíu mày hỏi: "Sao không thấy Hòa Như Phi ?"

Lúc này, Yến Hạ mới nhớ ra, hình như họ đã quên Hòa Như Phi mất rồi.

Yến Hạ định đi tìm người, bị Tiêu Giác ngăn lại, Tiêu Giác nhẹ liếc hắn một cái, nói: "Để ta đi."

Ánh mắt đó khiến hắn không nơi giấu mặt.

Hắn sao có thể bỏ rơi bạn học của mình ? Đây há là hành vi của người quân tử ? Hơn nữa, Hòa Như Phi thân thủ kém cỏi, nhát như thỏ đế, rơi vào tay những kẻ đó, chỉ e không thoát được. Hắn càng nghĩ càng sợ, đang định leo lên ngựa thì bị Tiêu Giác kéo xuống.

"Để ta đi," Yến Hạ nói, "một mình ngươi không được, bọn họ nhiều người lắm !"

"Ta sẽ mang theo thị vệ," Tiêu Giác nhàn nhạt nói, "Ngươi dẫn người khác đi Nhập Vân Lâu đi."

Yến Hạ ngây ngốc nhìn Tiêu Giác cưỡi ngựa biến mất ở cuối đường, trong lòng đau đớn vô cùng. Đến Nhập Vân Lâu, hắn luôn chẳng tập trung, trong lòng nghĩ về Hòa Như Phi, chỉ sợ Tiêu Giác đến muộn không cứu được người, hoặc là căn bản không thể cứu được.

Mãi đến lúc này.

Nhìn thấy Hòa Như Phi an toàn xuất hiện, Yến Hạ mới thở phào nhẹ nhõm, nối nhau mà đến đó là  hổ thẹn không thôi và tự phỉ nhổ chính mình.

"Ngươi đánh ta đi." Thiếu niên ngẩng đầu, đuôi ngựa tung cao, rõ ràng là xin lỗi, lại mang theo vài phần ngạo mạn, "Xin lỗi !"

Hòa Yến ngạc nhiên nhìn hắn, có chút muốn cười, nàng nhịn xuống nói :"Không sao, Hoài Cẩn huynh đã đến cứu ta rồi. Bọn họ còn chưa kịp đánh ta, ta cũng không mất mát gì."

Tiêu Giác ánh mắt hơi động, cười một tiếng, cũng không vạch trần lời nói dối của nàng.

Yến Hạ nghe được câu này của Hòa Yến, thở phào nhẹ nhõm, trong lòng dễ chịu hơn một chút.

Một vị thiếu niên hỏi: "Hoài Cẩn huynh, bây giờ người đã đủ rồi, thân phận cũng đã có, Vương công tử đã được cứu ra, bước tiếp theo nên làm gì đây ?"

Đinh ma ma có chút lo lắng: "Nếu đã đủ người rồi, hãy nhanh chóng đưa Vương công tử rời khỏi Kim Lăng đi."

Bà cũng biết Hoa Du Tiên nói đúng, Hoa Du Tiên mới là quan trọng nhất, nếu Hoa Du Tiên đi cùng, toàn bộ người ở Nhập Vân Lâu đều sẽ gặp họa. Đưa Vương Sinh đi, ít nhất chuyến này không phải cứu người vô ích.

Hoa Du Tiên gật đầu, đi đến bên cạnh Vương Sinh, nhìn vào gương mặt tình nhân lưu luyến không đành, trong mắt đẫm lệ.

Chia tay lần này, núi cao sông rộng, kiếp này thật sự không còn gặp lại nhau.

Nàng đang định dìu Vương Sinh, đột nhiên một thanh kiếm chặn trước mặt mình. Hoa Du Tiên ngẩng đầu, thấy thiếu niên bào trắng dung mạo nổi bật nhất ngồi trên ghế, không có nhìn nàng, mũi kiếm hướng về phía mình, chuôi kiếm ngăn trước mặt nàng.

"Không cần."

"Tiểu thiếu gia..." Hoa Du Tiên không hiểu.

Thiếu niên nhàn nhạt liếc nhìn nàng, nhếch mép cười, "Chạy gì chứ, bọn họ sắp tới rồi."

"Cái gì ?" Đinh ma ma nghe xong kinh hãi, run rẩy nói, "‘Bọn họ’ là ai ?"

Dường như để chứng minh lời của hắn, ngay lập tức, ngoài cửa vang lên tiếng gõ gấp gáp, cửa bị đẩy ra, cô nương tên Thái Liên mà họ đã gặp trước đó xông vào, hoảng sợ nói: "Ma ma, Du Tiên, không xong rồi! Đồng công tử dẫn quan binh phủ Tuần phủ, bao vây Nhập Vân Lâu của chúng ta rồi, nói Nhập Vân Lâu chứa chấp tội phạm, cấu kết kẻ xấu, hiện tại bảo chúng ta giao người ra ngay ! Làm sao bây giờ ?"

Đinh ma ma quay đầu nhìn bọn họ, cũng hoảng hốt :"Làm sao bây giờ ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top