Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 188 : Tiệc Vui Hôm Nay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới Nhập Vân Lâu, sớm đã bị bao vây chật như nêm cối.

Các khách nhân đều đã bị đuổi ra ngoài, quan binh chặn chặt ở cửa, các cô nương thì kinh hãi đứng ở hai bên, lo lắng nhìn nam tử đứng đầu.

Đó là một nam tử mặc trường bào màu xanh đậm thêu vàng, quần áo vô cùng tinh xảo và lộng lẫy, nhưng càng lộng lẫy thì càng làm khuôn mặt hắn thêm xấu xí. Bộ dạng hắn cao lớn khỏe mạnh, da lại rất đen, đôi mắt cơ hồ là một đường chỉ, khuôn mặt đầy những bóng dầu. Đứng ở nơi đây, hắn vừa dữ vừa man rợ, vẻ mặt cũng rất hung tợn.

Đây chính là thân đệ đệ của Tuần phủ phu nhân, vị công tử Đồng Khâu Thạch đó.

Đồng Khâu Thạch chửi một tiếng: "Đi bắt người cho ta!"

Ngay lúc đó, có tiếng người vang lên, "Dùng chữ 'bắt' ở đây, vị công tử này dường như không được lịch sự cho lắm."

Đồng Khâu Thạch ngước mắt nhìn lên, thấy một nhóm người từ trên lầu bước xuống. Người nói là một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, phong độ nho nhã, tay cầm quạt xếp, khuôn mặt mang nụ cười ôn hòa, dù nụ cười đó rất chói mắt.

Đi cùng hắn còn là vài vị thiếu niên lang, đều trạc tuổi hắn, dung mạo tuấn tú, khí vũ bất phàm. Hoa Du Tiên và Đinh ma ma đi sau những thiếu niên đó, nhìn thoáng qua, dường như những thiếu niên đó đang bảo vệ bà ở sau lưng.

"Tiểu súc sinh, chính các ngươi đã mang tên họ Vương đi ? Đến phá hỏng trang viên của bản công tử ?", Đồng Khâu Thạch hung dữ hỏi.

Hắn đang vui chơi bên ngoài, đột nhiên nghe tin trong phủ có trộm, còn chưa kịp ngạc nhiên thì lại nhận được tin Vương Sinh trong trang hộ bị người bắt đi. Đồng Khâu Thạch lập tức sai người đi tìm khế ước của Hoa Du Tiên trong thư phòng, quả thật không thấy nữa. Lúc này hắn vừa kinh vừa giận, kinh ngạc vì có người dám động thổ trên đầu thái tuế, giận vì một thương hộ nhỏ nhoi mà dám làm càn thế này.

Không nói một lời, Đồng Khâu Thạch thậm chí còn chưa kịp thay quần áo, đã mang người xông vào Nhập Vân Lâu.

"Ê? Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy." Lâm Song Hạc cười mỉm nhìn hắn, "Ngươi có bằng chứng gì là chúng ta làm ?"

Bằng chứng gì ? Đương nhiên là vì đám người này khi rời đi còn ngang nhiên để lại lời nhắn, bảo người đến Nhập Vân Lâu tìm bọn họ. Đồng Khâu Thạch từ khi nào gặp phải những kẻ không sợ chết như vậy.

"Ngươi là tiểu súc sinh nhà nào?" Đồng Khâu Thạch nheo mắt, "Làm như vậy, là chê mạng quá dài đúng không ? Còn có ngươi," hắn nhìn Hoa Du Tiên, "tiện nhân, bổn công tử coi trọng ngươi là phúc của ngươi, ngươi hết lần này đến lần khác thách thức sự kiên nhẫn của bổn công tử, còn câu kết với người ngoài làm ra chuyện đê tiện này, hôm nay bổn công tử sẽ một lưới bắt hết các ngươi, tống vào đại lao, để các ngươi sống không được chết cũng không xong, cho các ngươi biết, đắc tội với người không nên đắc tội là có hậu quả gì !"

Nói xong thì "phụt" một tiếng, một thiếu niên phía sau Lâm Song Hạc không nhịn được bật cười. Khi phát hiện mọi người đều nhìn mình, hắn mới ngượng ngùng xua tay, "Xin lỗi, xin lỗi, chỉ là nhất thời thấy buồn cười mà thôi."

Yến Hạ hứng thú nói: "Những tên côn đồ này khi nói lời ác có thể đổi cách nói khác được không, cứ lặp đi lặp lại thế này, thực sự nghe chán quá."

Đây là không để mình vào mắt, Đồng Khâu Thạch giận đến tím mặt, "Bắt bọn chúng cho ta !"

Quan binh phía sau lập tức tiến lên, Đinh ma ma bị dọa giật mình, ngay lúc đó, đột nhiên từ bốn phía của Nhập Vân Lâu, hàng chục thị vệ áo đen như ma quỷ xuất hiện, đồng loạt chắn trước mặt các thiếu niên, lặng lẽ rút bội đao bên hông, đao sáng như tuyết, trong chớp mắt tỏa ra hàn quang, sát khí đằng đằng.

Các cô nương trong lâu kinh hãi hét lên. Hoa Du Tiên cũng không nhịn được nắm chặt góc váy, kinh ngạc nhìn các thiếu niên trước mặt.

Yến Hạ nghiêng đầu nghịch đuôi tóc ở trước ngực, nói: "Vô vị."

Không ai biết những thị vệ này từ đâu mà đến, hay từ khi nào đã ẩn nấp trong Nhập Vân Lâu. Ngoài Tiêu Giác, những thị vệ này từ trang hộ trở về đều do hắn phân phó, bây giờ xem ra là đã nhận lệnh của hắn, luôn ẩn nấp ở đây.

"To, to gan!" Đồng Khâu Thạch cũng giật mình, hắn ở thành Kim Lăng hoành hành bá đạo đã quen, dù là đại hộ Kim Lăng cũng phải nể mặt vị tỷ phu Tuần phủ của hắn mà không dám làm càn. Không ngờ lần này gặp phải một đối thủ cứng rắn, không chỉ bắt người ngay trước mắt hắn, mà dù bây giờ quan binh đã đến cửa, vẫn dám cho người đối đầu.

Kiếm bạt cung giương, chạm vào là nổ.

Đồng Khâu Thạch lùi lại một bước. Tuy hắn bá đạo hung tàn, nhưng với bản thân hắn mà nói, hắn chỉ là một phế vật gì cũng không biết, chỉ sợ rằng những thị vệ này sẽ làm liên lụy đến mình. Hắn nói: "Đây là khinh thường mệnh quan triều đình, bây giờ bắt họ lại cho ta, bất kể sống chết !"

Dương Minh Chi bước ra, nói giọng ôn hòa: "Vị công tử này, ngươi cũng không có chức vụ gì, chúng ta đây là khinh thường mệnh quan triều đình ở đâu chứ ?"

"Các ngươi đã bắt người của ta !"

"Chưa nói đến việc Vương công tử có phải do chúng ta bắt hay không, hắn là nhân sĩ Dương Châu, cũng không phải gia bộc của công tử, sao lại nói 'người của ngươi' rồi ? Chẳng lẽ công tử tự lập hình đường, vô cớ giam giữ bách tính, chuyện này nếu nói ra, hình như người phạm luật lệnh là công tử mới đúng".

Dương Minh Chi vốn có tài biện luận, Đồng Khâu Thạch làm sao nói lại hắn chứ ? Bị hắn ép đến mức không nói nên lời, liền tức giận nói: "Đừng nói nhiều với chúng nữa, giết chúng đi !"

"Giết ?" Có người lên tiếng, giọng điệu bình thản, tựa như cảm thấy buồn cười, quay đầu lại nhìn, "Ngươi chắc chắn chứ ?"

Thiếu niên này rất cao, vì vậy dù không đứng ở phía trước nhất, cũng có thể vừa nhìn đã thấy hắn. Thêm vào đó, vẻ ngoài đặc biệt nổi bật phong lưu, khiến người ta khó lòng bỏ qua. Hắn đứng đó một cách lười biếng, nhàn nhạt nói :"Nếu ngươi nói ra chữ 'giết' trước, chúng ta mới động thủ, cho dù giết ngươi, cũng chỉ là tự vệ mà thôi, không phải tội giết người nha."

"Có muốn thử xem là ngươi chết trước, hay chúng ta chết trước không ?", hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn Đồng Khâu Thạch.

Bị đôi mắt trong suốt như nước mùa thu của hắn nhìn, toàn thân Đồng Khâu Thạch không khỏi toát ra một lớp mồ hôi lạnh. Hắn không biết đám người này từ đâu tới, cũng không biết thân phận của họ, vừa mới có chút do dự, nhưng nhìn lại Hoa Du Tiên đứng trong đám đông, sự gan dạ lại nổi lên.

Bất kể những người này là ai, Kim Lăng là địa bàn của hắn, há có thể để một đám thiếu niên vắt mũi chưa sạch cười nhạo chứ ! Người cả thành đều biết hắn muốn lấy Hoa Du Tiên, nếu hôm nay không giải quyết được chuyện này, sau này Hoa Du Tiên bình yên vô sự xuất hiện ở Nhập Vân Lâu, hoặc là cùng Vương Sinh như chim liền cánh, thì há chẳng phải hắn sẽ trở thành trò cười của thành Kim Lăng sao ?

Đồng Khâu Thạch bao giờ đã chịu thiệt thòi thế này ?

Hắn trầm mặt, nghiến răng nói: "Giết...."

Lời còn chưa dứt, lại có tiếng người từ ngoài cửa vọng vào: "Dừng tay! Tất cả dừng tay!"

Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy một nam tử trung niên mặc quan bào bước vào. Vừa thấy người này, các cô nương trong lầu cùng với Đinh ma ma lập tức cúi người bái lạy, cung kính nói: "Lưu đại nhân."

Đây chính là Tuần phủ của thành Kim Lăng, Lưu Thụy.

Đồng Khâu Thạch vừa thấy Lưu Thụy thì lập tức tiến tới, vốn dĩ hắn đã cao lớn cường tráng, giờ lại tỏ ra như hài đồng trước mặt Lưu Thụy: "Tỷ phu! Huynh cuối cùng cũng đến, những tên tiểu súc sinh này bắt người của đệ, còn tỏ ra ngang ngược, giờ còn dám động thủ với quan binh, tỷ phu, chúng căn bản chẳng coi huynh ra gì cả !"

Lưu Thụy giận dữ quát: "Câm miệng !".

Đồng Khâu Thạch sững sờ, nhất thời không nói nên lời.

Hòa Yến nhìn Lưu Thụy, vị Tuần phủ này có vẻ ngoài khác hẳn với tiểu cữu tử ác ôn của mình, trông như một văn nhân thanh tuấn nho nhã, thậm chí còn có mấy phần chính trực. Nhưng xem thái độ hắn dung túng cho thân thích, có thể thấy cũng là kẻ trong ngoài bất nhất.

Lưu Thụy chắp tay trước mọi người trong đại sảnh, nói: "Thật xin lỗi, Thu Thạch tuổi nhỏ, hành động lỗ mãng, chuyện này đều chỉ là hiểu lầm, Du Tiên cô nương không bị thương chứ ?"

Hoa Du Tiên không ngờ vị Tuần phủ đại nhân luôn cao ngạo không gần gũi này hôm nay lại hỏi han mình một cách thân thiện như vậy, trong lòng thấy khó hiểu, liền đáp: "Tạ đại nhân quan tâm, Du Tiên mọi thứ đều ổn."

Đồng Khâu Thạch trong lòng phẫn nộ, những người này đến phá rối hắn, vậy mà tỷ phu không những không bênh vực, còn tỏ ra vui vẻ với tiện nhân đó. Trái lại là Đinh ma ma đứng một bên nhìn ra sự tình, ánh mắt quét qua nhóm thiếu niên, trong lòng cảm thán, nữ nhi mình vận may tốt, gặp được quý nhân rồi.

"Thế thì tốt." Lưu Thụy mỉm cười, nhìn về phía những người còn lại, hỏi: "Các vị công tử không phải nhân sĩ Kim Lăng đúng không ? Xin hỏi các vị đến từ đâu ? Đến Kim Lăng là có việc gì ?"

Lưu Thụy trong lòng cũng lo lắng, tối nay hắn ở bên ngoài, nghe tin từ phủ có người báo về rằng phủ Tuần phủ bị kẻ trộm đột nhập. Lưu Thụy rất ngạc nhiên, sao lại có người muốn động thủ tại phủ Tuần phủ ? Sau đó, tiểu tư báo lại rằng mất đi tờ khế ước của Hoa Du Tiên. Chuyện của Đồng Khâu Thạch, Lưu Thụy sớm đã nghe qua, nhưng hắn trước giờ đối với những chuyện thế này đều mắt nhắm mắt mở cho qua, để Đồng Khâu Thạch ra ngoài cáo mượn oai hùm.

Lần này, Lưu Thụy vốn dĩ nghĩ rằng do Vương Sinh sai người báo thù, vốn trong lòng đã có chút tức giận, một thương hộ nho nhỏ cũng dám ngang nhiên như vậy. Nhưng sau đó, người hầu đưa tới một tấm thiệp, nói là tìm thấy trong thư phòng, có lẽ là người đến không cẩn thận làm rơi. Lưu Thụy vừa nhìn thấy tấm thiệp đó thì sửng sốt.

Đó là một thiệp mời tham gia Kim Lăng thi hội, trên đó người được mời tên là Yến Hạ. Thiệp được gửi từ phủ Thống lĩnh tả hữu dực Tiên phong doanh.

Hắn là một Tuần phủ Kim Lăng, vạn vạn lần không dám so bì với cao quan nhị phẩm ở Sóc Kinh. Lưu Thụy là người thông minh, người đến không làm rơi thứ gì, mà lại làm rơi tấm thiệp mời này, rõ ràng là cố tình để lộ thân phận. Hắn làm sao dám can thiệp, chưa kịp thông báo cho Đồng Khâu Thạch đừng hành động thiếu suy nghĩ, thì đã nghe nói Đồng Khâu Thạch dẫn quan binh tới Nhập Vân Lâu vây người rồi.

Lưu Thụy sợ hãi liền lập tức đến ngay, may mà ngăn được trước khi động thủ.

"Đại nhân thật là sáng suốt, chúng ta quả thực không phải người Kim Lăng," Dương Minh Chi mỉm cười ôn hòa, "Chúng ta là từ Sóc Kinh đến Kim Lăng, đặc biệt là để tham gia Kim Lăng thi hội."

Quả nhiên là thi hội !

Lưu Thụy trong lòng đã hiểu, chỉ là không biết trong đám này, vị nào là công tử của phủ Thống lĩnh Tiên phong doanh ?

Trong lòng hắn trăm xoay ngàn chuyển, nhưng mặt không biểu hiện, chỉ cười nói: "Thành Kim Lăng có thể đón tiếp khách quý như các tiểu công tử thế này, quả thật là phước ba đời."

"Không hẳn đâu ?" Lâm Song Hạc phe phẩy quạt, "Vừa rồi vị... thân thích của đại nhân còn hô đánh hô giết chúng ta, dọa chết người đấy. Còn liên tục gọi chúng ta là tiểu súc sinh," Lâm Song Hạc tỏ vẻ suy nghĩ khổ sở, "từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu có người gọi ta như vậy. Về sau ta sẽ kể cho phụ thân ta nghe, xem ông có giận không, rốt cuộc ta là tiểu súc sinh, ông ấy chính là..."

Lưu Thụy toát mồ hôi như mưa, một cước đá Đồng Khâu Thạch quỳ xuống, mắng: "Vô lễ! Còn không mau xin lỗi tiểu công tử đi !"

Đồng Khâu Thạch bất ngờ bị đá một cước, trong lòng phẫn nộ, hắn không biết thân phận của Yến Hạ, không như Lưu Thụy căng thẳng, vẫn cố gắng nói: "Bọn chúng bắt người của đệ, chưa nói đến Vương Sinh, tờ khế ước của Hoa Du Tiên bị bọn chúng trộm mất rồi..."

"Ngươi nói tờ khế ước, là cái này phải không ?", Yến Hạ từ trong tay áo rút ra một tờ giấy, vừa thấy tờ giấy này, Đồng Khâu Thạch liền nói: "Không sai, chính là cái này ! Quả nhiên là bọn chúng trộm !"

"Đồng công tử nói vậy là không đúng rồi, tờ khế ước này vốn dĩ luôn ở Nhập Vân Lâu. Dù sao Đinh ma ma đã nuôi dưỡng Du Tiên cô nương nhiều năm như vậy, nếu nói là của ngươi, xin hỏi Đồng công tử đã bỏ ra bao nhiêu bạc, trên sổ sách có ghi chép không ?"

Đồng Khâu Thạch không nói nên lời.

Hắn đã quen làm ăn không vốn, ngay cả nữ nhân cũng vậy. Nhìn trúng Hoa Du Tiên, liền ép buộc Đinh ma ma giao tờ khế ước cho mình, không mất một xu nào. Lúc này hỏi bạc, hỏi sổ sách, dĩ nhiên dấu vết gì cũng không có.

Lâm Song Hạc cười nói: "Chẳng lẽ Đinh ma ma chủ động tặng Du Tiên cô nương cho ngươi, một người sống như thế mà lại cho không sao. Ở Sóc Kinh chúng ta, dù là tặng mèo hay chó cũng phải có chút đáp lễ, tại sao ở Kim Lăng các ngươi lại cho không như vậy. Hay là..." giọng hắn chuyển hướng, cười càng rạng rỡ hơn, "Ở phủ Tuần phủ đã quen như vậy sao ?"

Đây là đang buộc tội hắn tham ô và nhận hối lộ! Sắc mặt của Lưu Thụy thay đổi đột ngột, không đợi Đồng Khâu Thạch phản bác, liền lập tức lên tiếng :"Tên tiểu tử này có lẽ là đã mất trí rồi, mới nói năng lung tung như vậy. Khế thân của Du Tiên cô nương tất nhiên là do cô ấy nắm giữ, còn về việc cô ấy là người của Đồng Khâu Thạch... đó là chuyện vô căn cứ! Du Tiên cô nương là người của Nhập Vân Lâu, cả thành Kim Lăng đều biết, không hề liên quan gì đến Lưu gia chúng ta."

Đồng Khâu Thạch còn muốn nói gì đó, nhưng một tiểu tư lanh lợi bên cạnh Lưu Thụy đã tiến lên, dùng khăn bịt miệng hắn lại.

Dương Minh Chi cười nhã nhặn, như thể thực sự tin lời của Lưu Thụy, ôn tồn nói: "Thì ra là vậy, nhưng Lưu đại nhân nên dạy dỗ biểu đệ của mình một chút. Nếu không có quan hệ gì với Du Tiên cô nương, tại sao lại đi khắp nơi nói rằng cô ấy là người của Lưu phủ ngài, còn muốn đánh giết chúng ta nữa chứ ? Nếu cứ tiếp tục như vậy, tội ác sau này của Đồng công tử há chẳng phải sẽ tính hết lên đầu Lưu đại nhân sao? Cái gọi là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, người đời sẽ không phân biệt được Lưu đại nhân và Đồng công tử, tất cả sẽ tính vào lỗi của Lưu đại nhân thôi".

Đây là đang cảnh cáo hắn, Lưu Thụy toát mồ hôi lạnh. Chưa kịp nghĩ ra cách đối phó, thì bên kia một thiếu niên cột đuôi ngựa cao cao liếc mắt nhìn hắn một cái, giọng điệu không thiện ý nói :"Du Hoa Tiên Tử là bằng hữu của chúng ta, ai bắt nạt Du Hoa Tiên Tử, người ấy là gây chuyện với chúng ta". Hắn quay sang Hoa Du Tiên, mắt nhìn mỹ nhân nhưng lời lại nói với bọn người Lưu Thụy :"Du Hoa Tiên Tử, nếu sau này có người tìm cô gây rối, cô hãy để Thống lĩnh Tiên phong doanh ở Sóc Kinh đến phủ Yến gia tìm ta, ta sẽ vì cô ra mặt".

"Cả ta nữa." Lâm Song Hạc cười nói, "Lâm gia chúng ta tuy không có binh mã, nhưng trong cung cũng có vài người quen, tổ phụ ta thường gặp Thái hậu nương nương, chút chuyện nhỏ này của cô Lâm gia ta vẫn có thể che chở được."

"Cha ta là Tổng quản Nội vụ phủ..."

'Thái Bộc thị lang ..."

"Hộ bộ Thượng thư..."

Đám thiếu niên này mỗi lần đọc lên một cái tên, trong lòng Lưu Thụy lại run rẩy từng cơn. Chỉ trong chốc lát, quần áo trong ngoài đều bị mồ hôi thấm ướt. Họ suy cho cùng có nói dối hay không chỉ cần đến thi hội Kim Lăng hỏi thăm một chút là biết. Nhưng không cần hỏi, lúc này Lưu Thụy cũng đã tin đến tám phần.

Họ ai nấy đều trông anh khí bất phàm, hiên ngang ngạo khí, nếu không xuất thân từ gia đình cao quan đại hộ, nhất định không dám ngang ngược như vậy. Hết người này tới người kia trông như đang nói chuyện với Hoa Du Tiên, thực ra là đang cảnh cáo hắn. Lưu Thụy trong lòng khổ sở, ai có thể ngờ rằng một nữ tử hoa lâu lại có thể khiến nhiều tiểu thiếu gia nhà cao quan lại đến để che chở cho cô ấy như vậy.

Lưu Thụy sẽ cố nặn ra một nụ cười, nói: "Các tiểu công tử nói gì vậy chứ. Du Hoa Tiên Tử là người Kim Lăng, nếu ai dám bắt nạt cô ấy, Ứng Thiên phủ sẽ là người đầu tiên không đồng ý. Sao cần phiền đến các công tử ?"

Lâm Song Hạc khẽ mỉm cười :"Lưu đại nhân hãy nhớ lời nói hôm nay của mình đấy."

"Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy," Lưu Thụy nghiêm túc nói, "Toàn bộ Nhập Vân Lâu đều có thể làm chứng cho tại hạ".

"Tốt lắm," Yến Hạ nhướn mày, "Ngươi cuối cùng cũng thông minh được một lần."

Thái độ bất kính như vậy, Lưu Thụy tuy bực bội nhưng không dám nói gì thêm. Dương Minh Chi hành lễ với hắn :"Vậy thì sau này, mong Lưu đại nhân thường xuyên quan tâm đến Nhập Vân Lâu và bằng hữu của chúng ta, Du Hoa Tiên Tử."

"Tất nhiên, tất nhiên," Lưu Thụy cười gượng đáp.

Sau một trận hàn huyên thăm dò huynh lui ta tới, Lưu Thụy mới dẫn Đồng Khâu Thạch và binh mã rời đi. Đêm nay khi về lại Lưu gia, hắn sẽ xử lý Đồng Khâu Thạch như thế nào đó đều là chuyện của hắn. Trong Nhập Vân Lâu, Thái Liên khép cửa lại, trong lầu lập tức vang lên từng trận tiếng reo hò.

Các cô nương đều vô cùng cao hứng, Đồng Khâu Thạch đã làm nhiều điều xấu ở Kim Lăng, các nàng chỉ dám giận mà không dám nói. Lại vì chuyện của Hoa Du Tiên, ai cũng lo lắng sợ hãi, nay mọi chuyện đã ngã ngũ, Lưu Thụy bị bẽ mặt phải hậm hực ra về, thật sự khiến người ta mát mày mát mặt.

Hoa Du Tiên bước đến trước mặt các thiếu niên, cũng xúc động không thôi, nước mắt dâng trào, đột nhiên quỳ xuống dập đầu với bọn họ, nói lớn: "Đại ân đại đức của các vị tiểu thiếu gia, Du Tiên không gì có thể đền đáp, nếu có kiếp sau, nhất định sẽ làm trâu làm ngựa để đền ơn."

"Du Tiên cô nương, xin hãy đứng lên." Mọi người bị dọa giật mình, bảy tay tám chân đỡ nàng đứng dậy, vừa có chút tự hào, lại có chút không thoải mái, đồng loạt nói, "Đây vốn là điều chúng ta nên làm."

"Đại trượng phu thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, tiên sinh trong học quán đều dạy chúng ta như vậy."

"Đồng Khâu Thạch thật sự đáng ghét, nhưng đã có chúng ta ở đây, sau này các cô cũng không cần sợ họ nữa!"

Đinh ma ma nhìn họ, không kìm được cúi đầu cười. Trong lòng nghĩ, nhóm thiếu niên này thật khác biệt, mặc dù mỗi người đều có tính cách riêng, nhưng không hề có sự khinh cuồng của con em quý tộc. Người thường dù có ngưỡng mộ, nhưng trong lòng đối với nữ tử thanh lâu thường có thái độ khinh thường, càng không nói đến việc chủ động nói ra "là bằng hữu của chúng ta".

Họ thế nhưng lại nói một cách thẳng thắn tự nhiên, không có nửa phần do dự.

Lần này thi hội Kim Lăng, mời danh sĩ ở khắp Đại Ngụy, các tài tử từ ngũ hồ tứ hải đều sẽ tụ hội về đây. Mỗi người có sở trường riêng, nhưng lần này, chính là những thiếu niên đến từ học quán Sóc Kinh đã thắng.

........

Du thuyền đã cập bến.

Nhóm người Hòa Yến đi xuống, Hoa Du Tiên cười nói: "Các tiểu thiếu gia xin mời theo nô gia."

Ngày tháng đã trôi qua lâu như vậy, với tuổi tác của Yến Hạ và Tiêu Giác, hiện tại không thể gọi là "tiểu thiếu gia". Nhưng Hoa Du Tiên vẫn dùng cách xưng hô như xưa, làm Hòa Yến thoáng chốc cảm thấy như vẫn là mùa hè năm đó, họ cùng nhau chèo thuyền đến Kim Lăng, lén lút lẻn vào hoa lâu sênh ca yến vũ, bị cảnh xuân tươi đẹp trong đó làm ngạc nhiên.

Nhập Vân Lâu vẫn là Nhập Vân Lâu năm đó, nhưng trông đã cũ đi nhiều. Bảng hiệu ở cửa đã được viết lại, thế nhưng cũng không còn náo nhiệt như xưa.

Lâm Song Hạc chỉ vào bảng hiệu: "Chữ này..."

"Năm ngoái có trận mưa lớn," Hoa Du Tiên cười nói, "Nghe nói đã thổi bay bảng hiệu ở cửa, ma ma đã cho người viết lại một cái mới. Tuy nhiên, nô gia cũng cảm thấy không tốt bằng trước đây."

Trước kia khí thế to lớn, bây giờ đẹp đẽ trang nhã, nhưng không còn như xưa.

Mọi người bước vào trong, thấy Hoa Du Tiên dẫn một nhóm người đi vào, các cô nương bên trong đều ngẩn ra. Một người lớn tuổi hơn chút bước lên hỏi :"Du Tiên, đây là......"

"Cô xem đây là ai ?" Hoa Du Tiên cười nói.

Cô nương đó nhìn đầy nghi ngờ, Hòa Yến cũng nhìn về phía nàng ta, ngẩn người một lúc, thế mà lại là Thái Liên.

Nàng ấy cũng đã lớn hơn chút, không còn vẻ yếu đuối như trước, mà trở nên lạnh lùng hơn. Thái Liên bối rối nhìn họ một lúc, chợt nhận ra: "Họ là... các tiểu thiếu gia năm xưa ?"

"Đúng vậy."

Lâm Song Hạc vẫn nhớ Thái Liên, mở quạt, cười rạng rỡ nói :"Thái Liên cô nương, nhiều năm như vậy, xem ra trong lòng mọi người vẫn nhớ đến cô."

Thái Liên cũng có chút kích động. Nhập Vân Lâu ngày lại một ngày, năm tháng trôi qua chẳng có gì khác biệt. Có lẽ chuyện khiến Đồng Khâu Thạch bị bẽ mặt năm đó là trải nghiệm kinh động nhất trong đời họ. Những tiểu thiếu gia từ Sóc Kinh đến, đều xuất thân từ  các cao môn mà họ không dám nghĩ đến, cũng không hề như các thiếu gia tầm thường coi rẻ các nàng, mà còn nói là "bạn bè" nữa chứ.

Đôi khi Thái Liên vẫn nghĩ, liệu đó có phải chỉ là một giấc mơ ? Nhưng nay gặp lại cố nhân, Thái Liên xúc động không nói nên lời.

"Có khách đến, cô đi bảo nhà bếp chuẩn bị một bàn tiệc ngon đi." Hoa Du Tiên cười nói :"Hôm nay không say không về."

Thái Liên đáp lời, vội vàng đi phân phó nhà bếp.

Các cô nương bên cạnh có chút hiếu kỳ hướng nhìn bọn họ, Lâm Song Hạc nhìn quanh, không thấy Đinh ma ma, liền hỏi :"Đinh ma ma đâu rồi ? Đã là cố nhân, cũng nên chào hỏi bà ấy một tiếng."

Hoa Du Tiên nghe vậy, ánh mắt u buồn, một lúc sau nói :"Đinh ma ma đã không còn nữa."

Hóa ra sau khi Hoa Du Tiên theo Vương Sinh đến Dương Châu được hai năm, Đinh ma ma đã bị phong hàn, nằm không dậy nổi, ban đầu tưởng chỉ là bệnh nhẹ, nhưng càng ngày càng nặng, cuối cùng không qua khỏi. Đinh ma ma không có nhi nữ, trong Nhập Vân Lâu, người bà thương yêu nhất là Hoa Du Tiên. Thái Liên đã viết thư cho Hoa Du Tiên, nghe tin, vốn định nhanh chóng về thăm bệnh. Nhưng khi đó nàng đã kết hôn với Vương Sinh, nhà họ Vương tuy là thương hộ, nhưng quy củ rất nghiêm, đừng nói nàng  xa xôi vạn lý quay về Kim Lăng, ngay cả Nhập Vân Lâu, đều không cho phép Hoa Du Tiên có đến nửa phần quan hệ.

Hoa Du Tiên bị kẹt ở Dương Châu, không thể ra ngoài một bước, không kịp gặp Đinh ma ma lần cuối. Đinh ma ma ôm tiếc nuối ra đi, trước khi mất, đã mang Nhập Vân Lâu giao lại cho Thái Liên.

Hiện tại, Thái Liên chính là "Liên ma ma" của Nhập Vân Lâu.

Nghe vậy, mọi người không khỏi cảm thán, người phụ nhân khôn ngoan khéo léo nhưng lại yếu dạ mềm lòng, thế mà giờ cũng không còn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top