Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 189 : Niềm Vui Khó Tỏ Bày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong Nhập Vân Lâu, không còn đám đông náo nhiệt như nhiều năm trước. Thái Liên mỉm cười giải thích rằng sau khi Đinh ma ma qua đời, nhiều cô nương ở Nhập Vân Lâu đã rời đi. Muốn gả cho người thì gả, muốn trở về nhà thì về nhà. Thái Liên cũng không tìm cô nương khác vào thay thế, các hoa lâu trong thành không thiếu, sau khi Hoa Du Tiên đi đến Dương Châu, sinh ý của Nhập Vân Lâu đã không còn tốt như trước, các cô nương vừa đi thì gần như cửa vắng đìu hiu.

"Cũng không phải có gì không tốt, bình thường mọi người cũng làm thêm mấy việc nhỏ như bán phấn son để kiếm thêm tiền, cũng đủ để nuôi sống qua ngày". Thái Liên mỉm cười nói :"Chỉ là các tỷ muội không có nơi nào khác để đi, Nhập Vân Lâu là nơi ma ma một tay gầy dựng, cũng chính là nhà của các tỷ muội".

Làm người phải biết hài lòng, hiện tại như vậy cũng đã tốt rồi.

Hoa Du Tiên mời mọi người vào phòng tiệc ngồi xuống, trước hết sai người sắp xếp rượu và thức ăn, rồi hỏi Yến Hạ :"Các tiểu thiếu gia bây giờ đang làm gì ?"

Nhiều năm đã trôi qua, những thiếu niên sớm đã trưởng thành thành những thanh niên, không còn vẻ ngây ngô của ngày xưa, nhưng cũng có thể thấy rằng, mỗi người đều trải qua không ít chuyện.

"Tại hạ bây giờ là một đại phu", Lâm Song Hạc nhẹ phe phẩy quạt, bộ dạng nghiêm túc nói :"Nhưng chỉ chữa cho nữ tử, được mọi người yêu mến, được cái mỹ danh là 'Bạch Y Thánh Thủ', thực sự hổ thẹn."

Hòa Yến kinh ngạc nhìn Lâm Song Hạc, mặc dù Lâm Song Hạc ngày thường hay nghĩ gì nói đó, nhưng từ khi tái ngộ, đây là lần đầu tiên thấy hắn tự hào về bản thân như vậy.

Có lẽ là trước mặt người mà mình ngưỡng mộ từ thuở thiếu niên, luôn muốn thể hiện tốt hơn một chút.

"Vị này thì còn lợi hại hơn," hắn cầm quạt chỉ vào Yến Hạ, "Quy Đức Trung Lãng Tướng, Yến tướng quân."

Thái Liên hết sức ngạc nhiên, "Các tiểu thiếu gia bây giờ thật lợi hại !"

Yến Hạ có chút không tự nhiên, sờ vào đuôi ngựa của mình, hừ nói :"Không lợi hại bằng Phong Vân tướng quân".

"Phong Vân tướng quân ?", Hoa Du Tiên ngạc nhiên, thuận theo ánh mắt của Yến Hạ nhìn qua, thấy Tiêu Giác đang bình tĩnh uống trà, "Tiêu công tử... bây giờ chính là Phong Vân tướng quân sao ?"

Lâm Song Hạc :"Đúng vậy."

Hoa Du Tiên và Thái Liên cùng hít một hơi lạnh, năm đó nhóm thiếu niên tự báo gia môn, duy chỉ có vị này và một thiếu niên đeo mặt nạ  chưa từng mở miệng. Lúc đó mọi người đều cho rằng, có thể hai người này thân phận của họ quá quý trọng, không tiện tiết lộ, hoặc là thân phận bình thường, không đáng nhắc tới. Chỉ là Hoa Du Tiên trong lòng cảm thấy, với dung mạo và phong thái xuất sắc của thiếu niên bào trắng, chắc chắn là loại đầu tiên.

Bây giờ cách mấy năm, thế nhưng thật không ngờ, hắn chính là Hữu Quân Đô Đốc nổi tiếng hiển hách của Đại Ngụy.

"Vị này thì còn trùng hợp hơn," Lâm Song Hạc chỉ vào Dương Minh Chi, không biết với tâm trạng gì mà đùa cợt mở miệng, "Hiện Tuần phủ thành Kim Lăng của các người, chính là vị Dương đại nhân này."

Dương Minh Chi động đậy môi, cuối cùng vẫn không nói gì.

Hoa Du Tiên và Thái Liên không biết nguồn gốc trong đó, ngược lại rất vui mừng, nói :"Xem ra Dương thiếu gia và thành Kim Lăng thực sự có duyên, thật là quá trùng hợp rồi !"

"Đúng vậy." Lâm Song Hạc hừ một tiếng, "Sao lại trùng hợp như vậy."

"Hai vị công tử này trông có chút lạ mắt," Hoa Du Tiên nhìn hai người Hòa Yến và Sở Chiêu, nghi ngờ mở miệng.

"Hai người họ là lần đầu tiên đến Kim Lăng," Lâm Song Hạc giải thích, "Vị này họ Sở, các người gọi hắn Sở công tử là được. Còn vị này nha, là hảo hữu của tại hạ, tuổi còn trẻ mà đã được Bệ hạ thân phong làm Võ an lang, cũng là thủ hạ của Tiêu đô đốc, tên là Hòa Yến."

"Sở công tử, Hòa công tử." Hoa Du Tiên mỉm cười hành lễ, "Đã là lần đầu đến Kim Lăng, nhất định phải thử rượu và món ăn của Nhập Vân Lâu."

Lời vừa dứt, Lâm Song Hạc đã mắt sáng lên, "Du Tiên cô nương, chẳng lẽ đầu bếp của Nhập Vân Lâu vẫn là người của năm đó sao ?"

Hoa Du Tiên mỉm cười gật đầu: "Rượu và món ăn đều do các tỷ muội trong lâu tự tay làm, giống hệt như xưa. Các tiểu thiếu gia nếu như ưa thích, mọi người sẽ rất vui."

Hòa Yến vẫn nhớ rõ rượu và món ăn của Nhập Vân Lâu thật sự tuyệt vời, hoàn toàn khác biệt so với những món ở tửu lâu khác ở Sóc Kinh, thanh ngọt đậm đà, khiến người ta nhớ mãi không quên. Sau này trở lại Sóc Kinh, Hòa gia không hề thiếu thốn gì về ăn mặc, nhưng chưa bao giờ nàng được nếm lại những món ngon như ở Nhập Vân Lâu năm ấy.

Trong lúc hàn huyên, chẳng bao lâu sau liền có người mang rượu và thức ăn lên bàn dài. Đều là những món ăn bình dân, bánh tiêu nướng mỡ vịt, bánh mai hoa, hoành thánh nhỏ, bánh trôi đậu đỏ, bánh bao mỡ heo... vàng rừng rực, thơm phưng phức. Sau khi đến Kim Lăng vào buổi chiều, mọi người vẫn chưa dùng bữa, Hòa Yến đã sớm đói từ lâu. Thấy mọi người mải mê nói chuyện, nàng đành cố nhịn, nhưng cuối cùng không nhịn được, lặng lẽ cầm đũa lên, bê lấy bát mì sợi bạc cá hun trước mặt, ăn từng miếng nhỏ.

Mì sợi bạc vừa mỏng vừa mềm, nấu đến mức tan chảy ngay khi vào miệng, nuốt xuống bụng còn nóng hổi, khiến sâu tham ăn trong dạ dày Hòa Yến toàn bộ đều câu ra. Thấy không ai để ý, nàng lại gắp một miếng bánh bao pha lê.

Lâm Song Hạc đang kể cho Hoa Du Tiên nghe về những chuyện vui trong mấy năm qua, những thiếu niên cùng đi từ Hiền Xương Quán mỗi người đã đi đâu. Hòa Yến vừa nghe vừa không quên ăn, tay cũng không ngừng, cầm một miếng màn thầu nở hoa.

Món ăn tất nhiên là ngon, nhất là sau những ngày kham khổ ở thành Nhuận Đô, ngay cả bánh khô cũng không đủ no, đến cả đậu hũ non cũng trở thành món trân quý hơn ngự thiện. Hòa Yến thấy ở đầu kia của bàn dài còn có một đĩa củ sen nhồi nếp, liền có chút háo hức.

Củ sen nhồi nếp của Nhập Vân Lâu, ngọt thơm ngon miệng, cắn một miếng như cắn vào dòng nước chảy qua cầu nhỏ, phong cảnh thanh bình của vùng Giang Nam. Năm đó nàng rất thích ăn món này, còn nhớ lần đầu tiên đến Nhập Vân Lâu, cả đĩa củ sen nhồi nếp đều bị nàng ăn sạch. Vì vậy nàng định nhân lúc mọi người đang nói chuyện, lén gắp một miếng để thử xem có còn hương vị như trước hay không.

Đáng tiếc là, đĩa củ sen nhồi nếp này lại rất không thích hợp, đặt ở đầu bàn dài, lại còn xa nàng nhất.

Hòa Yến cố gắng giơ đũa lên, thử vươn tay để gắp món ăn, nhưng đáng tiếc là quá xa, nếu đứng dậy để gắp thì lại quá bất lịch sự. Sau vài lần thử, nàng đành ngậm ngùi từ bỏ. Khi nàng đang thở dài, bỗng thấy trong bát mình xuất hiện một miếng củ sen nhồi nếp.

Hòa Yến ngạc nhiên, chỉ thấy Tiêu Giác đặt đũa xuống, tựa như thể vừa làm việc này không phải là hắn. Hắn cũng không nhìn Hòa Yến, mà quay sang lắng nghe Lâm Song Hạc nói chuyện, như thể việc làm này chỉ là một hành động tiện tay, không chút để tâm.

Vành tai Hòa Yến đã hơi ửng đỏ, còn chưa kịp nghĩ xem tiếp theo nên làm gì thì đã thấy thêm một miếng củ sen nhồi nếp nữa trong chén mình. Nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt mang ý cười của Sở Chiêu.

Cuộc trò chuyện trên bàn đã dừng lại từ lúc nào không biết. Hai miếng củ sen nhồi nếp đột ngột xuất hiện trong chén của Hòa Yến, khiến mọi người trên bàn đều nhìn nàng với ánh mắt mang đầy ẩn ý.

Trước mắt Hòa Yến như tối sầm lại, nàng chỉ muốn lặng lẽ gắp một miếng bánh để ăn thôi, sao lại trở thành trung tâm chú ý của mọi người rồi ?

Sở Chiêu vẫn cười dịu dàng như mọi khi, còn Tiêu Giác thì nhìn nàng bình thản, khiến Hòa Yến cảm thấy như ngồi trên đống lửa.

Yến Hạ cau mày nhìn nàng một lúc, gõ đũa lên mép chén, mở miệng nói: "Ta muốn hỏi, Võ an lang, ngươi có phải là hoàng thân quốc thích gì không ?"

Hòa Yến: "Không phải."

"Đã không phải," Yến Hạ không sao hiểu nổi mà hỏi, "Tại sao hai người bọn họ," hắn chỉ vào Tiêu Giác rồi lại chỉ vào Sở Chiêu, "lại có hành vi tranh sủng như thế này ?"

Từ "tranh sủng" vừa thốt ra, Hòa Yến đã cảm thấy rùng mình.

Còn không đợi nàng nghĩ cách trả lời, Lâm Song Hạc đã cười phá lên, đưa đũa gắp miếng củ sen nhồi nếp mà Sở Chiêu gắp cho Hòa Yến, cười nói: "A, ta thích ăn củ sen nhồi nếp nhất, vẫn là Sở tứ công tử hiểu ta. Thật tuyệt," hắn cắn một miếng, "Ngon thật ! Đa tạ Sở tứ công tử."

Sở Chiêu thấy vậy, hơi ngạc nhiên, sau đó cười và lắc đầu, không nói gì thêm.

Hòa Yến thở phào nhẹ nhõm, Lâm Song Hạc quả là người tinh vi, may mà đã giải quyết được tình huống này. Nếu không, không biết Tiêu Giác trong lòng sẽ nghĩ sao về nàng. Nhưng Sở Chiêu cũng vậy, sao tự dưng lại gắp đồ ăn cho nàng chứ ? Hành động này nếu rơi vào mắt người khác, chắc chắn sẽ cảm thấy kỳ lạ.

Trái lại, Hoa Du Tiên dường như đã nhận ra điều gì đó, mỉm cười vỗ vỗ tay, một cô nương chải tóc kiểu Đọa mã kế bước lên, mang theo một vò rượu nhỏ.

"Các tiểu thiếu gia đã lâu chưa được uống Bích Phương tửu của Nhập Vân Lâu nhỉ." Nàng đặt vò rượu lên bàn, "Vò Bích Phương tửu này là vò sót lại cuối cùng của năm nay."

Cô nương đi cùng lấy ra mấy chiếc cốc thủy tinh, rượu Bích Phương vừa rót vào ly đã xanh biếc lóng lánh, ngát thơm nứt mũi. Hòa Yến còn nhớ rượu trong Nhập Vân Lâu hồi lúc trước rất ngọt ngào, lại mát lạnh, uống vào người ta chỉ ngà say, nhưng không đến mức say mèm. Nhất thời vô cùng mong đợi, khi cô nương đó định rót rượu vào cốc trước mặt của Hòa Yến thì Tiêu Giác liếc nhìn nàng, đột nhiên nói: “Cho hắn một chén sữa bò."

Hòa Yến :"....."

Cô nương rót rượu cũng ngạc nhiên, nhìn Tiêu Giác mà không biết phải làm gì. Hòa Yến khó hiểu, hỏi: "Đô đốc, tại sao ta phải uống sữa bò ?"

Người này vô cùng điềm tĩnh nói: "Sữa bò giúp cao thêm."

Yến Hạ xoa xoa cằm, ánh mắt đánh giá lướt qua người Hòa Yến, gật đầu đồng ý :"Quả thật, tiểu tử này đúng là hơi lùn thật."

Hoa Du Tiên cười nói, "Tiêu thiếu gia, Nhập Vân Lâu không có sữa bò. Bích Phương tửu thì có hơi mạnh, e rằng vị tiểu công tử này không uống nổi. Đinh Hương, muội đi lấy Tường Vi Lộ đi."

Chẳng mấy chốc, có một cô nương mang Tường Vi Lộ đến, Tường Vi Lộ rót vào chén có màu hồng nhạt, khác hẳn với Bích Phương tửu. Hòa Yến nhấp một ngụm, không thể không bất ngờ.

Rượu này, thế mà giống hệt rượu ngọt nàng đã từng nếm ở Nhập Vân Lâu ngày xưa.

Yến Hạ ở bên cạnh cũng lấy một chén, chỉ uống một ngụm đã cau mày, "Cái gì thế này ? Ngọt lịm như nước trái cây vậy."

"Đây là Tường Vi Lộ, bình thường là để các cô nương uống."

Yến Hạ chẳng hề để ý, chế giễu Hòa Yến, "Võ an lang, nghe thấy gì chưa, đây là rượu dành cho các cô nương uống! Ngươi còn là nam nhi không đấy ?"

Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Hòa Yến thực sự không biết nói gì. Đang lúc nghĩ cách trả lời sao cho không thất lễ, thì Lâm Song Hạc đã giúp nàng giải vây, phe phẩy quạt, không nhanh không chậm nói: "Yến Nam Quang, ngươi thiếu thời đã đến Nhập Vân Lâu, giờ lại đến đây lần nữa, chuyện này phu nhân của ngươi có biết hay không ?"

Mặt Yến Hạ biến sắc.

"Thừa Tú cô nương coi trọng lễ nghĩa, Hạ đại nhân cũng tự giữ thân trong sạch, người của Hạ gia chỉ e không một người từng đến hoa lâu, chỉ có ngươi là phá lệ. Không biết Thừa Tú cô nương biết chuyện này sẽ nghĩ sao về ngươi ?"

"Ngươi… ngươi đừng nói bậy." Yến Hạ lắp bắp phản bác, nhưng lời phản bác này lại rất thiếu sức thuyết phục.

Hòa Yến nghe vậy, thắc mắc: "Thừa Tú cô nương? Là phu nhân của Yến tướng quân sao ?"

"Là cô nương Hạ Thừa Tú, đích trưởng nữ của Quốc tử giám tế tửu Hạ đại nhân, dịu dàng nết na, đoan trang lễ độ. Trong thành Sóc Kinh có biết bao gia đình muốn hỏi cưới giai nhân cho thiếu gia nhà mình, nhưng đã bị Yến Nam Quang nhanh chân giành trước." Lâm Song Hạc cười trêu ghẹo, "Mọi người đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Yến tướng quân của chúng ta nghe nói trong phủ rất nghe lời phu nhân, phu nhân bảo đông thì không dám đi tây, phu nhân không cho uống rượu, đi tiếp đãi đồng liêu cũng chỉ uống trà. Thực sự là khuôn mẫu của người chồng đức hạnh."

Mặt Yến Hạ đỏ bừng, "Lâm Song Hạc, ngươi... Đừng có ở đây nói bậy !"

"Ồ? Chẳng lẽ không phải vậy sao? Nếu vậy, đợi khi ta về lại Sóc Kinh, nhất định sẽ hỏi rõ ràng với tẩu phu nhân." Lâm Song Hạc nói.

Yến Hạ không dám nói thêm gì nữa, nếu Lâm Song Hạc thực sự tìm Hạ Thừa Tú đối chất, há chẳng phải hắn sẽ bẽ mặt ngay lập tức sao. Hắn nhìn lướt qua mọi người trên bàn, đành chuyển hướng khác, hất cao đuôi ngựa, đập chén rượu trước mặt xuống bàn, lớn tiếng nói: "Nghe lời phu nhân nói có gì không đúng ? Đại trượng phu co được giãn được! Hơn nữa, bổn tướng quân ít nhất còn có phu nhân, các ngươi có không ? Có không ? Trong số các vị ngồi đây, xin hỏi các người có vị nào có phu nhân ?"

Hòa Yến :"......."

Câu này thực sự không biết trả lời thế nào.

Yến Hạ lại uống cạn chén rượu trước mặt, không biết có phải rượu Bích Phương này đặc biệt mạnh hay không, mà hắn đã có vẻ say rồi, trước hết hỏi Lâm Song Hạc :"Ngươi, ngày ngày ở cạnh các nữ tử, nữ nhân toàn thiên hạ đều là muội muội ngươi, xin hỏi ngươi có phu nhân không ?"

Lâm Song Hạc :"....Không có."

Hắn dường như vừa giành thắng trận, hài lòng quay sang hỏi Dương Minh Chi, "Ngươi, tính tình ôn hòa, tài cao bát đẩu, người ta đều nói tài tử không thiếu giai nhân bầu bạn, ngươi có phu nhân không ?"

Dương Minh Chi :"....Không có."

Yến Hạ càng hứng chí bừng bừng, nhìn Sở Chiêu, "Ngươi có..." hắn đột nhiên dừng lại, tự nói với mình, "Phu nhân của ngươi đã định rồi, bỏ đi, người tiếp theo."

Hắn lại hỏi Hòa Yến: "Nhóc con, ngươi có phu nhân không ?"

Hòa Yến: "......"

Cái này nàng thực không sao có.

Yến Hạ lại quay sang Tiêu Giác , đắc ý nhìn hắn, "Ngươi là người đứng đầu Hiền Xương Quán, khuôn mặt tuấn tú, dáng người xuất chúng, văn võ đều không ai địch nổi, năm đó bậc cửa ngoài Hiền Xương Quán cũng sắp bị các cô nương dẫm nát, nhưng mà... xin hỏi ngươi có phu nhân không ?"

Tiêu Giác bình thản nhìn hắn.

"Một cái liếc mắt đã biết ngươi không có !" Yến Hạ tự hào quét sạch cả bàn tiệc, tự cho rằng có phu nhân là một điều vinh dự to lớn, càng vui mừng tự mãn, vỗ bàn đứng lên, lớn tiếng nói: "Như vậy xem ra, các ngươi đều không ra gì. Các ngươi biết có phu nhân là điều lợi hại thế nào không ? Các ngươi đêm khuya về nhà không có ai dưới đèn chờ đợi đúng không ? Khi đau đầu cảm lạnh có từng được uống canh nóng do phu nhân nấu không ? Đừng nói đến quần áo giày dép do phu nhân tự tay may, ha," hắn khinh bỉ quét mắt nhìn mọi người, giống như một thiên tử bễ nghễ trên cao nhìn xuống, "Đừng nói đến có phu nhân, các ngươi sống đến giờ chỉ sợ ngay cả tay của cô nương cũng chưa từng nắm, nụ hôn đầu vẫn còn giữ trên môi."

Yến Hạ càng nói càng quá đà, Hòa Yến dùng tay che mặt, không muốn nhìn nữa. Dương Minh Chi cũng không nhịn được, kéo áo Yến Hạ, "Nam Quang huynh, quá rồi."

Các cô nương rót rượu, đánh đàn bên cạnh cũng không nhịn được cười khúc khích. Chỉ cảm thấy chàng trai trẻ kiêu ngạo, lúc này cũng có phần ngốc nghếch đáng yêu.

Thái Liên cười nói: "Yến thiếu gia nói vậy cũng không đúng, chúng ta ở đây là Nhập Vân Lâu, nếu nói đến các cô nương, thì không thiếu gì cả. Các vị tiểu thiếu gia đều xuất sắc, nếu thực sự chọn được tỷ muội nào ở đây, mọi người cũng đều cam tâm tình nguyện."

Hòa Yến suýt nữa đã làm rơi cốc, chuyện gì đây ? Bắt đầu tự tiến cử giường chiếu rồi ư ? Không thể nào! Tuyệt đối không thể ! Tuy là Nhập Vân Lâu, nhưng nàng luôn coi đây là quán rượu đứng đắn.

Nàng vừa nghĩ tới đây, đã thấy hai cô nương thiên kiều bá mị bên cạnh Thái Liên đã tiến về phía Tiêu Giác. Thật là con mắt tinh tường, vừa chọn đã chọn ngay người xuất sắc nhất ở đây. Hòa Yến hành động nhanh hơn suy nghĩ, vô thức kêu lên :"Không được !"

Hai cô nương đang định mời rượu liền dừng lại, mọi người trên bàn nhìn về phía nàng.

Đối diện với ánh mắt đầy suy tư của Tiêu Giác, Hòa Yến trấn định nói :"Chúng ta đến đây chỉ để uống rượu, không bàn tình cảm."

Nghe vậy, Hoa Du Tiên càng cười lớn hơn. Nàng tự rót một chén Bích Phương tửu, giả vờ kính Hòa Yến :"Tiểu công tử thật dễ thương, nô gia kính ngài một chén."

Hòa Yến cảm thấy mình như thư sinh ngây thơ lạc vào hang động yêu tinh, lúc này thật sự yếu đuối đáng thương và bất lực.

Uống xong chén Tường Vi lộ, Thái Liên cười nói: “Các tiểu thiếu gia có còn nhớ, nhiều năm trước ở đây, mọi người đã cùng hát ca nhảy múa," nàng nhìn Yến Hạ, "Yến tiểu thiếu gia còn múa đao trên bàn nữa chứ ".

Yến Hạ ngẩn ra: "Sao ta chẳng nhớ gì ?"

Hắn không nói thì thôi, vừa nói Hòa Yến cũng nhớ lại. Lúc đó, sau khi đuổi Đồng Khâu Thạch và dọa lui Lưu Thụy, mọi người đã ở Nhập Vân Lâu uống rượu ăn mừng. Các cô nương ở Nhập Vân Lâu chơi đàn, nhảy múa, rất náo nhiệt. Đinh ma ma mang ra chiêu đãi loại Bích Phương tửu ngon nhất, Yến Hạ uống nhiều nhất, cũng say nhanh nhất. Khi say, hắn rút ra trường đao, một đao chém đôi bông sen cắm trong bình hoa trang trí.

Mọi người bị dọa giật mình, còn chưa kịp ngăn lại thì thấy thiếu niên lang ăn mặc sặc sỡ, đặc biệt bắt mắt bước lên bàn, bắt đầu múa đao. Vừa múa vừa ngâm :"Trời đông có Nhược Mộc, bên dưới rồng ngậm đèn. Ta sẽ chặt chân rồng, nhai thịt rồng, khiến nó ngày chẳng thể trở về, đêm thôi không nằm xuống."

Các đồng bọn vội vàng kéo hắn xuống bàn, Lâm Song Hạc vừa bịt miệng hắn, vừa xin lỗi các cô nương bên cạnh :"Gia hỏa này uống say rồi, nói bừa nói ẩu, các tỷ tỷ cứ quên đi, đừng để trong lòng". Vừa quay đầu mắng Yến Hạ :"Cái gì mà giết rồng... loại lời đại nghịch bất đạo như này, cũng dám nói bậy, cha ngươi mà biết, ngày mai sẽ mang ngươi về đánh gãy chân."

Tiếc là lúc đó Yến Hạ đã say đến chẳng biết gì.

"Khi đó mọi người đều say cả rồi", Lâm Song Hạc nhớ lại quá khứ, cũng vô cùng cảm thán, "Bích Phương tửu quá mạnh, bây giờ nghĩ lại, ngoài Hoài Cẩn, thì tên tiểu tử Hòa Như Phi đó là người tửu lượng tốt nhất, tỉnh táo nhất."

"Hòa Như Phi ?" Yến Hạ vừa nghe thấy cái tên này thì liền không thoải mái, hừ lạnh: "Ta nghĩ là hắn đã lén đổ rượu đi, nếu nói hắn tửu lượng tốt, ta không tin! Chắc chắn là đã động tay chân gì đấy."

Hòa Yến rũ mắt nhìn chén rượu đỏ trước mắt, thầm nghĩ rằng lần đó, nàng thực sự không say, thậm chí khi đã có người bất tỉnh nhân sự, nàng vẫn còn vô cùng tỉnh táo trở về phòng, mặc nguyên quần áo lên giường. Lý do đơn giản là vì mọi người uống Bích Phương tửu, riêng nàng uống Tường Vi Lộ giống hôm nay.

Tường Vi Lộ giống như Yến Hạ nói, ngọt ngào như nước trái cây, dù là rượu, nhưng không mạnh bằng Bích Phương tửu. Hơn nữa, nàng đặc biệt cẩn thận nên uống rất ít, nên khi mọi người say khướt, nàng vẫn có thể đứng vững.

Chỉ là... tại sao năm đó chỉ mỗi mình nàng được uống Tường Vi Lộ ?

Hòa Yến không nghĩ ra.

Có cô nương bắt đầu gảy tì bà, âm thanh vui tươi, khiến người ta vui vẻ. Khi còn trẻ, nàng luôn thích xem những vở bi kịch trên hí đài, nghe những ca khúc sầu ai, luôn nghĩ rằng niềm vui đời thường không thể sánh bằng nỗi buồn khắc cốt ghi tâm. Khi đã lớn lên, phàm chuyện gì cũng mong hoàn hảo, nhưng biết rằng hoàn hảo khó cầu.

Điều mong muốn, chỉ là trong chớp mắt mà thôi.

Thái Liên che miệng cười: "Không chỉ vậy, lúc đó các vị tiểu thiếu gia còn để lại nhiều bút tích ở Nhập Vân Lâu. Chỉ là thời gian trôi qua, những bút tích đó đã thất lạc. Nếu còn, hôm nay đem ra xem cũng là một niềm vui."

"Chữ nghĩa có gì đáng nói," Yến Hạ không để ý, "viết lại một bức là được. Chúng ta có Dương đại tài tử ở đây, có gì mà không viết được, đúng không ?"

Dương Minh Chi ngẩn ra, không nói gì.

Hoa Du Tiên dường như bị câu nói của Yến Hạ khuấy động, nói tiếng "đợi chút", rồi rời khỏi chỗ ngồi. Mọi người không hiểu nàng định làm gì, một lúc sau, cô nương này trở lại với một cuộn tranh dài, đi đến bên cạnh họ.

"Du Tiên cô nương, đây là gì ?" Lâm Song Hạc hỏi.

Hoa Du Tiên nhìn cuộn tranh trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, ánh mắt tràn đầy yêu thương và hồi tưởng. Nàng dịu dàng nói :"Không biết các vị tiểu thiếu gia còn nhớ, năm đó khi cùng nhau vui vẻ ở Nhập Vân Lâu, Vương công tử cũng có mặt."

Mọi người đều im lặng.

"Vương công tử" là người khởi nguồn mọi chuyện, cũng là người kết thúc tất cả. Kể từ khi tái ngộ, mọi người cố ý tránh nhắc đến người này, sợ làm Hoa Du Tiên đau lòng. Mặc dù không biết rốt cuộc là vì sao, nhưng một người sẵn sàng hy sinh bản thân vì người mình yêu, cô nương ngàn dặm xa xôi, rồi quyết hòa ly, chắc hẳn đã trải qua chuyện rất đau lòng.

"Khi các vị tiểu thiếu gia uống rượu đàm luận, Vương công tử đã ở bên cạnh vẽ lại toàn bộ các vị tiểu thiếu gia lúc ấy". Nàng vừa nói, vừa nhờ các cô nương bên cạnh giúp trải cuộn tranh ra, "Sau khi nô gia và Vương công tử hòa ly, khi rời phủ không mang theo hành lý gì, chỉ có mỗi bức tranh này."

Nói xong, cuộn tranh từ từ được mở ra trước mắt mọi người.

Tài năng của Vương Sinh không thể phủ nhận, đã khắc họa chính xác đặc điểm của từng người, sống động như thật. Trên cuộn tranh dài, đèn đuốc rực rỡ, hồ cầm sênh ca không dứt. Các cô nương mi mày tú lệ, váy áo xòe ra như những cánh sen, bên cạnh là bàn tiệc với chén rượu nghiêng ngả.

Thiếu niên buộc cao đuôi ngựa đứng trên bàn, mắt mày rạng rỡ, đang múa đao. Dưới bàn có một thiếu niên, một tay cầm quạt gấp, một tay bận rộn kéo người trên bàn xuống. Bên cạnh là Dương Minh Chi không ổn trọng như bây giờ, vẻ mặt thế nhưng vẫn dịu dàng như ngày ấy, bị một tỷ tỷ bên cạnh kéo tay mời rượu, luống cuống chối từ.

Hòa Yến cũng thấy mình trong đó.

Nữ hài tử đeo mặt nạ ngồi trong góc, giữa không khí vui tươi dường như đã bị lãng quên. Mà nàng đang nghiêng đầu, dường như dõi theo ai đó, ánh mắt đó là đang hướng về thiếu niên bào trắng, đang ngồi lơ đễnh cúi đầu nhấp rượu ở giữa tranh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top