Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 193 : Về Nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba người bọn Tiêu Giác theo thị nhân dẫn đường vào cung.

Hòa Yến ngồi một mình trong xe ngựa, nghe câu "đưa cô về nhà" của hắn, dù biết rõ đó chỉ là lời thuận miệng nói ra, người nghe thế nhưng lại cảm thấy choáng váng, vùi mặt vào lòng bàn tay, có chút lâng lâng.

Nàng không biết thế nào gọi là "nhà". Hòa gia kiếp trước tuy là nhà, nhưng chưa từng cho nàng tình thân ấm áp. Hứa gia cũng là nhà, nhưng họ lại một tay đẩy nàng xuống hồ nước lạnh lẽo. "Hòa gia" là nhà ở kiếp này, cuối cùng lại mang đến cho nàng chút ấm áp và lưu luyến với cuộc sống trên nhân thế, nhưng trước khi xử lý xong mọi chuyện, nàng không thể tùy tiện gặp họ.

Nghĩ đến đây, niềm vui vừa rồi của Hòa Yến dần dần lắng xuống.

Nàng trước phải nghĩ cách quay về gặp Vân Sinh và Hòa Tuy một phen. Đi lần này là hơn một năm, nghĩ lại chắc Hòa Tuy và Hòa Vân Sinh trong lòng cũng lo lắng lắm. Từ lâu khi thân phận đã bị phát hiện ở Lương Châu Vệ, Hòa Yến từng lén dúi tiền cho Phi Nô, nhờ Phi Nô tìm cách bảo người ở Sóc Kinh báo bình an cho Hòa Tuy. Khi đến Tế Dương, cùng với chiến sự Ô Thác, nàng đã quên bẵng chuyện này, một thời gian rồi không gửi tin tức về cho họ, bọn người Hòa Tuy chắc lúc này đang rất lo lắng .

Nàng còn phải tìm cách đến Hứa gia một phen.

Bắt đầu từ Hòa Như Phi vẫn còn có chút khó khăn. Nàng trước tiên phải ra tay ở Hứa gia. Hòa Yến bị hại chết, từ đầu đến cuối Hứa Chi Hằng và Hòa Như Phi đều không trực tiếp xuất hiện, nàng là chết trong tay Hạ Uyển Như. Với tính cách của Hứa Chi Hằng, chắc chắn sẽ giết Hạ Uyển Như để diệt khẩu, có lẽ những người có mặt hôm đó đều không thoát khỏi một chữ "chết". Nhưng Hứa gia chẳng lẽ không có kẻ thông minh ? Giống như trận chiến Minh Thủy năm xưa, vẫn còn sót lại một Sài An Hỷ, trong viện tử của Hứa gia, chưa chắc là không có cá lọt lưới.

Đó chính là cơ hội của nàng.

Nàng phải chứng minh cái chết của Hứa đại nãi nãi có gì khác thường, mới có thể từng bước rút tơ bóc kén, vạch trần bí mật hiểm ác lớn nhất của Hòa gia.

Hòa Yến sau khi về đến Sóc Kinh đã suy nghĩ kỹ lưỡng về kế hoạch, không biết từ lúc nào trời đã dần dần tối. Khi đèn lồng trước cổng cung đã thắp sáng lên, nàng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ bên trong bước ra.

Chỉ có hai người Tiêu Giác và Yến Hạ ra ngoài, không thấy Lâm Song Hạc, Hòa Yến ngạc nhiên: " Sao không thấy Lâm huynh ?"

"Lâm thái y ở trong cung, hắn tạm thời không ra." Tiêu Giác đáp, sau đó nhìn về phía Yến Hạ.

"Đừng nhìn ta, ta bây giờ phải hồi phủ rồi." Yến Hạ gọi hạ nhân dắt ngựa, "Thừa Tú vẫn đang đợi ta ở nhà," hắn dường như đặc biệt tự hào về việc có người đợi mình, "Ngươi người đơn nhà chiếc, tất nhiên không để ý những chuyện này." Nói xong, trở người lên ngựa, nói một tiếng "Đi đây", rồi cứ thế phóng đi.

Thực ra, trước đây Hòa Yến cảm thấy Yến Hạ cố chấp cứng đầu, ngày ngày bộ dạng như gà chọi, hễ gặp người tài giỏi đều muốn so tới so lui, cuộc sống của hắn cũng hơi vất vả. Nhưng giờ thấy hắn rời đi với nụ cười rạng rỡ, nàng thế mà lại có chút ngưỡng mộ.

Đại khái là sau những chuyến đi xa, có người đợi ở nhà quả thật là một điều vô cùng hạnh phúc.

Nàng nhìn theo bóng lưng của Yến Hạ đang rời đi đến xuất thần, bất ngờ nghe thấy giọng của Tiêu Giác truyền đến bên tai :"Còn không lên xe ?"

Hòa Yến vội vàng thu mình vào trong xe ngựa.

Phi Nô và Xích Ô đang điều khiển xe bên ngoài, Hòa Yến và Tiêu Giác ngồi ở bên trong. Từ Nhuận Đô đến Sóc Kinh, cả đường vô cùng náo nhiệt, Yến Nam Quang, Lâm Song Hạc, Tiêu Giác và Hòa Yến, bốn người đều là bạn học ngày xưa, hợp lại còn đủ một bàn đánh bài lá. Bình thường ồn ào náo nhiệt không thấy gì, lúc này mọi người đã tản đi hết, chỉ còn lại nàng và Tiêu Giác hai người ở trong xe, bầu không khí yên tĩnh khiến nàng cảm thấy có chút không thoải mái.

"Cô căng thẳng gì vậy ?" Tiêu Giác dựa vào bên trong xe ngựa, hỏi một cách thờ ơ.

Hòa Yến suýt nữa bị nước bọt của mình làm cho nghẹn, cà mà hơn nửa ngày mới thốt ra được một câu :"Ta chưa từng đến nhà ngài, lần đầu đến mà hai tay trống không, có chút áy náy mà thôi." Nói đến đây, Hòa Yến thật sự nghĩ ra chuyện này, bèn hỏi Tiêu Giác :"Đô đốc, hay là lát nữa chúng ta đi ngang qua cửa hàng, mua ít điểm tâm vải vóc làm quà cho gia đình ngài đi ?"

Tiêu Giác nhìn chằm chằm vào mắt nàng, khẽ nhếch mép :"Cô đến để dạm hỏi à ? Còn phải có quà lần đầu đến cửa ?"

"Không cần sao ?" Hòa Yến hỏi, "Ta chưa từng đến làm khách ở phủ người khác, không biết lần đầu đến làm khách thì phải làm gì."

Trước đây khi làm "Hòa Như Phi", người của Hòa gia sợ nàng lộ thân phận, đến bằng hữu cũng không được kết giao, chứ đừng nói đến làm khách ở phủ người khác. Đời này làm Hòa Yến, nàng còn chưa kịp trải nghiệm cách người bình thường kết giao bạn bè, đã trực tiếp vào quân doanh.

Nàng nghiêm túc như vậy trái lại khiến Tiêu Giác không biết nói gì, đẩy đầu nàng sang một bên :"Không cần đâu, tùy ý là được rồi."

"Đô đốc, trong nhà của ngài không phải còn có Tiêu đại công tử và Tiêu đại nãi nãi sao ?" Hòa Yến nhớ đến lời Lâm Song Hạc đã nói trước đây, bèn hỏi :"Mọi người đều nói Tiêu đại công tử là đệ nhất tình lang ở trong mộng của các nữ tử Đại Ngụy, đúng thật vậy phải không ? Nghe đồn ngài ấy đối xử với người khác rất hòa nhã, chưa bao giờ khe khắt với hạ nhân, là một người quân tử ôn hòa như ngọc, có đúng không ?"

Tiêu Giác bất động thanh sắc nói : "Cô muốn làm đại tẩu của ta ?"

"Sao có thể chứ ?" Hòa Yến lập tức phủ nhận, thầm nghĩ nàng đâu phải là Tống Đào Đào, đối với việc có thêm một tiểu thúc như Tiêu Giác thật sự không có hứng thú, "Ta chỉ là tò mò thôi. Còn Tiêu đại nãi nãi, nàng ấy thế nào? Có dễ gần không ?" Hòa Yến ngập ngừng một chút, "Đối với nam tử thì còn dễ, nhưng đối với nữ tử, ta thật sự không biết phải giao tiếp thế nào. Nàng ấy thích gì, không thích gì, tính tình hoạt bát hay nội liễm ? Ta phải nói chuyện với nàng ấy thế nào mới có thể khiến nàng yêu mến ?"

Tiêu Giác nhịn một lúc, cuối cùng vẫn là bình tĩnh nói: "Nếu cô khiến tẩu ấy yêu mến, đại ca ta sẽ không vui đâu."

Hòa Yến "ồ" một tiếng, rồi ngồi lại chỗ của mình, dường như vẫn còn đang nghĩ về chuyện này. Tiêu Giác khẽ nhướng mày, Hòa Yến quả thật rất hứng thú với việc "đi làm khách" này. Sự hưng phấn và lo lắng đó giống như hài đồng lần đầu được mời đến nhà bạn chơi, vừa không biết phải làm sao và sợ rằng sẽ mắc lỗi, lại ẩn ẩn vui mừng và mong đợi vì nhận được sự khẳng định.

Hòa Tuy dưới gối chỉ có một nhi một nữ, so với nhi tử, cô nữ nhi có dung mạo giống hệt vong thê rõ ràng được vị giáo úy này yêu thương hơn. Theo tin tức mà Loan Ảnh thăm dò được, Hòa Yến trước đây kiêu ngạo bướng bỉnh, đôi khi có chút tham chuộng hư vinh, dù có thể đó là sự ngụy trang của con cáo này, nhưng hàng xóm lân cận Hòa gia đều nói, Hòa Yến cũng có một vài tiểu tỷ muội, cho dù quan hệ cũng không quá tốt.

Nhưng tại sao lại có biểu hiện như vậy ?

Tiêu Giác có thể nhìn thấy rõ những cảm xúc và mâu thuẫn nơi nội tâm sâu thẳm Hòa Yến, nhưng hắn không thể nhìn ra nguyên nhân gây ra tất cả điều đó. Trên người Hòa Yến dường như luôn phủ một lớp sương mù dày đặc, khiến nhiều hành động của nàng trở nên khó hiểu. Tuy nhiên, càng bí ẩn càng thu hút người khác đến gần, nếu không... một mình trong lớp sương mù, luôn khiến người ta để ý đến, cảm thấy đặc biệt đáng thương.

Trong lúc suy tư, xe ngựa đã dừng trước cổng Tiêu phủ. Phi Nô và Xích Ô xoay người xuống ngựa, Tiêu Giác và Hòa Yến chưa kịp xuống xe đã nghe thấy tiếng reo vui bên ngoài: "Đại nãi nãi, đại thiếu gia, nhị thiếu gia đã về rồi..."

Ngay sau đó, từ trong phủ truyền ra những âm thanh náo nhiệt, dường như có người đến đón. Khi Hòa Yến theo Tiêu Giác xuống xe ngựa, cửa lớn Tiêu gia liền được mở, vài người bước ra từ bên trong, đi đầu là một đôi phu phụ trẻ tuổi.

Nam tử mặc cẩm bào cổ tròn màu xanh ngọc bích, quả thật người tao nhã sâu sắc, dáng mây điệu nguyệt. Nữ tử bên cạnh hắn dung nhan thanh tú, mi mắt động nhân, chiếc váy màu tuyết ôm lấy dáng người thon thả, tựa như một gốc hoa lê trắng, như hoa như ngọc. Đó chính là đại ca của Tiêu Giác, Tiêu Cảnh và thê tử của hắn Bạch Dung Vi. Hòa Yến cũng từng nghe đến tên của đôi phu phụ này, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, hai người này đứng cùng nhau thật sự vô cùng vui lòng đẹp mắt.

Tiêu gia quả là nơi sản sinh ra mỹ nhân, hết người này đến người kia đều có vẻ đẹp như vậy. Hòa Yến thầm nghĩ, bước chân này của nàng bước vào đây, không biết có được xem là níu chân nhan sắc của phủ đệ Tiêu gia hay không.

"Hoài Cẩn, cuối cùng đệ cũng về rồi." Bạch Dung Vi cười nói, "Đại ca của đệ từ một tháng trước đã ngày ngày nhắc nhở, hôm nay xong việc liền đợi ở phủ, sợ rằng đệ đêm nay không về kịp Sóc Kinh. Vừa may đệ đã về rồi."

Tiêu Cảnh cũng cười, khi hắn cười, lộ ra một đôi răng khểnh, khiến vẻ ôn hòa của người quân tử nhã nhặn thêm phần dễ thương, "Về là tốt rồi. Dung Vi đã đích thân nấu cơm canh, vẫn còn đang nóng, chỉ chờ mỗi đệ thôi. Phi Nô và Xích Ô cũng ăn chút đi, các ngươi dọc đường chăm sóc Hoài Cẩn, cũng vất vả rồi."

Phi Nô và Xích Ô liên tục nói không dám.

Tiêu Giác quay đầu nhìn Hòa Yến, Hòa Yến đứng cách xa hắn ba bước, cung kính lại khách khí. Hắn nói: "Lại đây."

Hòa Yến nghe lời bước lên.

Tiêu Cảnh và Bạch Dung Vi đối mặt nhìn nhau. Vừa rồi họ cũng thấy rõ, vị tiểu công tử này cùng Tiêu Giác từ trên xe ngựa xuống. Nếu là thuộc hạ, có lẽ sẽ giống Phi Nô và Xích Ô cưỡi ngựa bên ngoài, hơn nữa Tiêu Giác vốn không phải là người thích tiếp xúc với người khác, cùng ngồi chung một xe ngựa cũng được xem là rất thân thiết rồi.

Tiêu Cảnh hỏi: "Hoài Cẩn, vị công tử này là....?"

"Bằng hữu ta, Hòa Yến." Tiêu Giác đáp.

Hòa Yến hành lễ nói :"Tiêu đại công tử, phu nhân." Nói đoạn, cũng không khỏi len lén liếc nhìn Tiêu Giác, nàng còn cho rằng Tiêu Giác sẽ nói là thủ hạ, không ngờ lại nói thẳng là bạn bè. Điều này khiến Tiêu Cảnh và Bạch Dung Vi đều có chút ngạc nhiên.

Bạch Dung Vi tỉnh táo lại, mỉm cười nói: "Hóa ra là bằng hữu của Hoài Cẩn, thật là hiếm thấy, nhiều năm như vậy, ngoại trừ Lâm công tử, chưa từng thấy Hoài Cẩn đưa bằng hữu về phủ. Hòa công tử là bằng hữu mới quen của Hoài Cẩn ở Lương Châu Vệ sao ?"

Còn không đợi Hòa Yến trả lời, Tiêu Giác đã nói: "Đại tẩu, chúng ta vào trong nói."

"....Được." Bạch Dung Vi mỉm cười, có chút bối rối liếc nhìn Tiêu Cảnh.

Tiêu Cảnh cũng đáp lại nàng bằng một biểu cảm không hiểu gì.

Tiêu Giác không chỉ đưa bằng hữu  về phủ, mà còn có vẻ rất bảo vệ người bằng hữu này. Phu thê hai người đều tò mò về thân phận của Hòa Yến, chẳng lẽ là hoàng thân quốc thích nào đó, nên mới xem trọng như vậy ? Nhưng trong thành Sóc Kinh có người như vậy sao ? Hơn nữa, tính tình Tiêu Giác vốn không phải người có sắc mặt tốt với hoàng thân quốc thích.

Không hiểu được.

Mấy người đi đến sảnh đường của Tiêu gia, Hòa Yến và Tiêu Giác trước đi rửa tay, sảnh đường được đèn chiếu sáng trưng, trong phòng tỏa ra mùi thức ăn thơm nứt. Trên bàn dài, bày đủ loại món ăn. Hòa Yến và Tiêu Giác ngồi xuống bên bàn, Phi Nô và Xích Ô cũng được Bạch Dung Vi gọi, đem ghế đến ngồi một bên.

Hòa Yến cảm động trong lòng. Quả nhiên như lời đồn, Tiêu đại công tử đối xử với hạ nhân rất tốt. Nếu là ở Hòa gia trước đây, sớm đã bị Hòa đại phu nhân trách mắng là không giữ quy củ rồi.

Các món ăn đều là những món gia đình thường ngày, không quá xa hoa, nhưng rất tinh tế và ngon miệng. Hòa Yến bỗng nhiên cảm thấy hơi căng thẳng, cầm đũa lên, theo động tác của Tiêu Giác, ăn cơm từng miếng từng miếng nhỏ.

Tiêu gia không có quy tắc "ăn không lời, ngủ không nói", thậm chí người nhìn có vẻ ôn hòa như Tiêu Cảnh, khi lên bàn ăn nghiễm nhiên cũng trở thành người nói nhiều, liên tục hỏi thăm Tiêu Giác về cuộc sống ở bên ngoài như thế nào trong năm qua.

"Chuyện của Tế Dương trước đó, đệ cũng không có nói với chúng ta," Bạch Dung Vi cười nói, "Sau đó tin tức truyền về Sóc Kinh, mới biết được tình hình nguy cấp lúc đó. Biết đệ sợ Như Bích lo lắng, nhưng về sau loại chuyện thế này, không thể tự mình chịu đựng được. Như Bích sau khi biết chuyện này, nếu không phải ta ngăn cản, ta thật sợ chàng ấy sẽ tự mình đi Lương Châu tìm đệ."

Tiêu Cảnh khẽ ho một tiếng, "Ta cũng chỉ là quan tâm Hoài Cẩn thôi, bất quá..." Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Hòa Yến, "Nghe nói lúc ở Tế Dương, có một vị thủ hạ cùng đệ lập công, còn được Bệ hạ khen thưởng, chẳng lẽ chính là vị tiểu công tử này ?"

"Chính là tại hạ." Hòa Yến ngượng ngùng đáp, "Cũng là nhờ Đô đốc nâng đỡ, trên thực tế ta không làm được gì."

Tiêu Giác nhàn nhạt nói, "Nâng đỡ ngươi là Sở Tử Lan, không phải ta."

Hòa Yến :"....."

Đều đã đến lúc này rồi, cũng không cần phải nói rõ ràng như vậy chứ.

Tiêu Cảnh dường như nhìn ra được điều gì, cười lắc đầu, "Hòa công tử, Hoài Cẩn không biết nói chuyện, ngươi cũng đừng giận. Nhưng hắn là lần đầu tiên mang bằng hữu về nhà làm khách, có thể thấy là thực lòng muốn kết giao với ngươi."

"Ta...." Hòa Yến lắp bắp đang muốn mở miệng.

"Hắn không phải là làm khách," Tiêu Giác cắt ngang lời nàng, "Hắn sẽ ở đây một thời gian."

Tiêu Cảnh và Bạch Dung Vi đều sửng sốt.

"Không giấu gì hai vị, tại hạ đã nhờ người tìm kiếm một trạch tử thích hợp trong thành Sóc Kinh, nhưng một thời gian ngắn e rằng khó mà tìm được, Đô đốc có lòng tốt, cho ta tạm trú vài ngày ở phủ. Đợi trạch tử được sắp xếp xong, ta sẽ lập tức dọn ra ngoài." Hòa Yến có chút ngại ngùng, "Mấy ngày này, làm phiền đại công tử và phu nhân rồi."

Bạch Dung Vi mỉm cười, dịu giọng nói, "Hòa công tử không cần khách khí, đã là bằng hữu của Hoài Cẩn, cũng chính là bằng hữu của chúng ta. Trong thành tìm trạch tử đúng là không dễ, Hòa công tử hãy coi đây là nhà của mình, muốn ở bao lâu thì ở, cứ thoải mái là được rồi."

Hòa Yến cảm kích đáp lại. Trong lòng nghĩ rằng Tiêu gia thật không biết tìm tức phụ như thế nào, trong số những thiếu phu nhân nhà đại hộ, tính cách của Bạch Dung Vi thực sự là tốt nhất, dường như chỉ có người có tính cách như vậy mới thật sự xứng đôi với Tiêu Cảnh. Nghe nói Bạch Dung Vi năm xưa là thứ nữ trong nhà, khi chuyện hôn sự của Tiêu Cảnh được truyền ra, cả Sóc Kinh đều nói rằng thân phận của Bạch Dung Vi không xứng với Tiêu Cảnh, nhưng bây giờ xem ra, Tiêu Cảnh thật sự có con mắt tốt.

"Ăn cơm đi." Tiêu Giác nói, đặt một miếng váng sữa gấp lên trước mặt nàng.

Hòa Yến vội cúi đầu ăn cơm.

Chỉ nhìn vẻ ngoài, thật không thể nhận ra Tiêu Cảnh là người nói nhiều, trong suốt bữa ăn, toàn bộ đều là một mình Tiêu Cảnh càm ràm lải nhải nói mãi không ngừng. Hỏi hết cái này đến cái khác, ngay cả việc Tiêu Giác ở Lương Châu Vệ mùa đông đắp mấy tấm chăn cũng phải hỏi thăm, nếu không phải Bạch Dung Vi kéo hắn lại, hắn còn có thể nói nhiều hơn.

Đây đại khái chính là cảm giác của "gia đình" chăng ? Hòa Yến nhìn họ, trong lòng trào dâng một chút ghen tị.

Sau bữa ăn, Bạch Dung Vi đứng dậy nói, "Phòng của Hoài Cẩn, chúng ta ngày ngày đều cho hạ nhân quét dọn qua, vừa rồi đã sai người đun nước nóng, Hoài Cẩn chỉnh sửa xong thì tối nay nghỉ sớm đi, các ngươi vất vả đi đường, trước tiên dưỡng sức, có chuyện gì đợi ngày mai ngủ đủ rồi hãy nói." Lại nhìn Hòa Yến, "Trong phủ có phòng trống và viện tử, vừa rồi khi dùng cơm ta đã bảo hạ nhân dọn dẹp xong. Trong sân ngoài hai tỳ nữ cũng không có người khác, Hòa công tử yên tâm cứ ở đó."

Hòa Yến nghe vậy, cảm thấy Bạch Dung Vi thật sự rất chu đáo, vừa định nói cảm ơn, đã nghe Tiêu Giác nói: "Không cần."

Mọi người đều nhìn về phía hắn.

"Trong viện của ta có phòng trống, cứ để hắn ở trong viện của ta." Tiêu Giác nói.

"Khụ khụ khụ...." Xích Ô đi sau ho khan.

Bạch Dung Vi và Tiêu Cảnh trái lại cũng không nghĩ đi nơi khác, chỉ là có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh, Tiêu Cảnh liền cười nói: "Nếu đã như vậy, cũng tốt. Các ngươi ở chung một viện tử, có chuyện gì bàn bạc cũng tiện hơn."

Xích Ô lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Tiêu Giác một lời đã định, Hòa Yến đương nhiên không có lý do gì phản bác. Đợi sau khi Bạch Dung Vi và Tiêu Cảnh rời đi, nàng cũng theo bước Tiêu Giác đến viện tử của hắn, trên đường mới nhỏ giọng hỏi: "Đô đốc, tại sao ta phải ở cùng một viện với ngài ?"

Bây giờ không phải ở Lương Châu Vệ, cũng không phải ở Tế Dương, phòng nhiều như vậy, giữa nam nữ... vẫn nên chú ý chừng mực một chút sẽ tốt hơn.

Tiêu Giác liếc nhìn nàng, "Cô rất hy vọng thân phận bị người khác vạch trần nhỉ ?"

Hòa Yến sững sờ.

"Trong viện tử của ta, không có hạ nhân khác."

Hòa Yến hiểu ra, thầm nghĩ cũng đúng. Nếu ở trong một viện tử khác, khó tránh khỏi đôi khi không cẩn thận mà để lộ, nếu bị tỳ tử Tiêu gia phát hiện... chung quy cũng không phải chuyện gì tốt. Ở trong viện tử của Tiêu Giác, thoải mái lại yên tĩnh.

Viện tử của Tiêu Giác ở chính giữa phủ, vừa rộng rãi vừa sáng sủa, không giống như phủ đệ của Dương Minh Chi thanh nhã giản dị, cũng không như phủ đệ của Thôi Việt Chi hoa lệ hào nhoáng, có lẽ vì lâu ngày không có người ở, có chút trống trải và lạnh lẽo. Mặc dù được quét dọn sạch sẽ, nhưng khi vừa bước vào, dù là mùa hè cũng không cảm thấy nóng nực, ngược lại có vài phần mát mẻ.

Qua khỏi tường hoa chính là chính phòng, bên cạnh chính phòng có một cây lựu, đã kết được quả rất nhỏ, lắc lư trên cành, như chiếc đèn lồng bằng nửa nắm tay đung đưa, trông rất đáng yêu.

"Đây là viện tử ngài ở sao?" Hòa Yến quay đầu nhìn hắn, "Đô đốc, khi nhỏ ngài đã ở đây sao ?"

Nàng đứng dưới gốc cây, đúng lúc một quả treo ngay trên đầu, trông giống như đội một xâu hồ lô, khiến Tiêu Giác có chút buồn cười, đáp :"Không phải, khi nhỏ ta không sống ở phủ, sống ở đây là chuyện sau khi ta đã mười mấy tuổi rồi."

Tiêu Giác trước đây sống trên núi, chuyện này Hòa Yến cũng từng nghe nói qua. Nghe nói Tiêu Trọng Vũ đã mời danh sĩ cao nhân trên núi dạy văn võ cho hắn. Nghĩ theo cách đó, Tiêu Giác so với nàng còn đáng thương hơn, dù nàng không thể gọi phụ mẫu thân sinh của mình là cha nương, nhưng ít nhất vẫn sống chung trong một phủ đệ, ngẩng đầu không thấy cúi mặt thấy. Tiêu Giác khi còn là một tiểu hài tử, đã phải sống trên núi, Tiêu Trọng Vũ lại không thể lúc nào cũng lên núi thăm hắn, cô đơn lủi thủi một mình, thật đáng thương.

Hòa Yến có ý muốn làm hắn vui vẻ hơn một chút, quay đầu chỉ vào quả lựu thấp nhất hỏi: "Quả này đợi thêm một thời gian nữa là sẽ ăn được có đúng không ? Ngài đã ăn lựu trên cây này chưa ? Có ngọt không ?"

"Cô chỉ nghĩ đến ăn thôi sao ?", Tiêu Giác nhướng mày, "Rất chua."

"Ngài nhất định là đang lừa ta." Hòa Yến không cho là đúng nói, "Nếu rất chua, đáng lẽ ngài sớm đã chặt cây này rồi, sao lại để lại lâu như vậy chứ."

Tiêu Giác cười giễu :"Không phải ai trồng cây cũng vì để ăn."

"Trồng cây không để ăn thì khác gì trồng cỏ ?", Hòa Yến ngẩng đầu, nhìn quả lựu to nhất trên ngọn cây. Mờ mờ thấy được lớp vỏ đỏ mọng, Hòa Yến cố đưa tay với, thế nhưng đầu cành quá cao, nàng đã nhảy lên vẫn không hái được.

Ngay sau đó, có người đứng sau lưng nàng, với tay kéo nhành cây có quả lựu xuống, kéo đến nơi nàng có thể chạm tới.

Sau lưng truyền đến nhiệt độ rõ rệt, ấm áp và hơi nóng cùng đưa tới, Hòa Yến toàn thân cứng đờ, theo phản xạ quay người lại, suýt chút nữa đã trẹo chân, được Tiêu Giác kéo tay đỡ dậy, hắn rũ mắt hỏi :"Ngay cả đi đường cô cũng không biết nữa à ?"

Hòa Yến ho khan hai tiếng, "Ta chỉ là, không đứng vững."

"Không hái nữa à ?" Tiêu Giác chỉ vào nhành cây đang kéo xuống cho Hòa Yến xem.

"Không, không hái nữa." Hòa Yến giải thích, "Ta không định hái, bây giờ vẫn còn chưa chín. Đợi nó chín hẳn rồi ta lại hái, sẽ ngọt hơn một chút nữa."

Chính nàng cũng không biết mình nói lung tung cái gì, chỉ cảm thấy đối diện với đôi mắt trong suốt như nước mùa thu của hắn, toàn thân đều căng thẳng. Để che giấu đi, Hòa Yến lập tức quay đầu, lớn tiếng nói :"Ta ở phòng nào vậy ? Ta muốn đi rửa mặt trước."

Tiêu Giác chỉ một gian phòng, Hòa Yến liền lập tức chạy vào, như thể có ma đuổi theo phía sau lưng. Ngay sau đó cả viện tử chỉ nghe thấy một tiếng "rầm", cửa phòng của nàng đã bị đóng lại.

Tiêu Giác :"......"

Hắn đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cửa phòng của Hòa Yến, không lâu sau, lại nhìn sang cây lựu trước mặt, khóe miệng hơi nhếch lên, mỉm cười.

Phía xa, Xích Ô và Phi Nô nép ở cổng viện, tiến không được, mà lui cũng không xong. Chỉ có thể cảm thấy may mắn là mỗi lần Tiêu Giác về phủ, toàn bộ tiểu tư và hạ nhân trong viện tử đều bị đuổi ra ngoài, không đến mức phải chứng kiến tình cảnh khiến người ta ngượng ngùng khó xử này.

Xích Ô giọng nói run rẩy mở miệng :"Họ... họ..."

"Đừng nói gì." Phi Nô ngắt lời hắn.

"Sao có thể không nói gì chứ !", Xích Ô hạ giọng, khó giấu được sự giận dữ và phẫn uất, "Trước đây ở Tế Dương và Lương Châu Vệ đã đành, giờ đã về đến Sóc Kinh rồi.... mà lại còn trắng trợn như thế này... họ Hòa đó bị điên rồi có đúng không ?"

Phi Nô muốn nói lại thôi.

"Ta biết ở Tế Dương, hắn giả trang thành nữ tử đủ để lấy giả đổi thật, nhưng dù sao cũng không phải là nữ tử thật. Bây giờ đại thiếu gia và thiếu phu nhân còn chưa biết chuyện này, nếu biết thì phải làm sao đây ?"

Phi Nô cố gắng an ủi đồng bọn đang bồn chồn, "Ngươi nghĩ chuyện này quá mức phức tạp rồi, kỳ thực cũng không nghiêm trọng đến vậy đâu."

"Ngươi hiểu gì chứ ?" Xích Ô nói, "Thiếu gia trước đây cứ ba hôm năm bữa là lệnh cho chúng ta điều tra chuyện của họ Hòa, có thể thấy họ Hòa đó không trong sạch, nếu không sao lại thế này. Nếu hắn là người thật thà, ta cũng chấp nhận...." Nói đến đây, giọng Xích Ô nghẹn ngào, "Nếu tiếp cận thiếu gia với mục đích khác, thiếu gia hiện giờ quan tâm đến hắn như thế này... chỉ sợ còn đáng lo hơn cả vị Hàn Lâm học sĩ mất vợ Hứa gia kia nữa !"

Phi Nô không khỏi bật cười, trái lại bị lời hắn nói làm nhớ đến chuyện khác, hạ giọng nói :"Nói mới nhớ, thiếu gia giờ đã hồi Kinh. Chờ khi Loan Ảnh về đến, chúng ta lại có chuyện để bận rộn rồi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top