Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 198 : Tiến Cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đã khuya.

Đèn trong viện đều đã tắt, duy chỉ còn một chiếc đèn lồng trước cửa vẫn sáng, như một con đom đóm đậu trên lá, chỉ một giây khắc sau sẽ bay đi.

Ứng Hương cầm đèn lồng đi tới trước, nói: "Tứ công tử."

Sở Chiêu ngẩng đầu liếc nhìn nàng, "Không phải đã nói cô không cần chờ ta sao."

"Nô tỳ không ngủ được," Ứng Hương khẽ nói, "thắp đèn lồng ra ngoài nhìn một chút, vừa hay gặp được."

Sở Chiêu không nói gì, bước vào phòng, "Cô ra ngoài đi."

Ứng Hương cúi đầu, lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Sở Chiêu ngồi xuống trước bàn, ấn tay vào trán. Lời của Từ Kính Phủ vừa nãy ở Từ gia lại vang vọng bên tai.

"Tử Lan à, ta chỉ có một nữ nhi, sau này ngươi không được bắt nạt Sính Đình. Nếu Sính Đình về nhà cáo trạng với ta, dù có là lão sư của ngươi, ta cũng không tha cho ngươi."

Từ Sính Đình bĩu môi, "Tử Lan ca ca sao có thể bắt nạt con chứ ? Bất quá Tử Lan ca ca đẹp mắt như vậy, trong thành Sóc Kinh có không ít nữ tử thích huynh ấy. Sau này nếu con trở thành phu nhân của Tử Lan ca ca, nếu có con hồ ly tinh nào dám nhào vào Tử Lan ca ca," nàng ta nhướng mày, giọng điệu bay bổng, "Con sẽ lột da các ả !"

"Một nữ hài tử, suốt ngày hô đánh hô giết, giống cái gì chứ." Từ Kính Phủ nói như vậy, thế nhưng không có ý ngăn cản Từ Sính Đình.

Hình ảnh cha con tựa như thâm tình tràn ngập trong đầu, khiến hắn không thể không cong người xuống, dạ dày quặn thắt buồn nôn, chỉ khô khan nôn mấy tiếng.

Hôm nay trước khi đến Từ gia, Sở Chiêu đã bảo Ứng Hương ở lại trong phòng. Trên thực tế, sau khi trở về Sóc Kinh, hắn luôn để Ứng Hương ở lại Sở phủ, nếu không có tình huống gì đặc biệt thì không phải ra ngoài. Nay chuyện hôn sự của Từ Sính Đình và hắn sắp được công khai, Ứng Hương sẽ càng nguy hiểm hơn.

Khi còn nhỏ, hắn đã bái Từ Kính Phủ làm thầy, nhờ phúc của Từ Kính Phủ, Sở phu nhân không còn dám như trước to gan trắng trợn động tay với hắn. Từ Kính Phủ đối với hắn cũng không tồi, đối với một tiểu hài tử mà nói, hắn đã cho Sở Chiêu đủ thể diện. Vì có danh hào là học trò của Từ Kính Phủ, hắn được hưởng nhiều tiện lợi trong giao tiếp. Mà Từ Sính Đình là con gái của Từ Kính Phủ, tuổi tác xấp xỉ hắn, lúc ban đầu, Sở Chiêu cũng không hề ghét nàng ta như vậy.

Khi còn nhỏ, Từ Sính Đình đã là minh châu trên tay Từ gia, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ngoài tính cách kiêu căng một chút, đối xử với Sở Chiêu kỳ thực rất tốt. Nàng luôn như cái đuôi bám theo sau Sở Chiêu, mở miệng là "Tử Lan ca ca". Đôi khi nàng còn nói với Sở Chiêu :"Sính Đình sau này sẽ gả cho Tử Lan ca ca, Tử Lan ca ca là của một mình Sính Đình."

Hắn chỉ coi đó là lời nói đùa, thẳng cho đến năm Sở Chiêu mười bốn tuổi.

Sở Lâm Phong là mỹ nam nổi tiếng của thế hệ Tiêu Trọng Vũ, dù không làm Thạch Tấn Bá, chỉ dựa vào túi da tuyệt đẹp ấy, cũng đã có thể lừa được không ít tâm hồn thiếu nữ. Mẫu thân của Sở Chiêu, Diệp Nhuận Mai cũng dung mạo tựa hoa, Sở Chiêu thừa hưởng những nét đẹp của phu phụ hai người bọn họ, mười bốn tuổi, về dung mạo mà nói đã có thể sánh ngang với huynh đệ Tiêu gia. Tính cách của hắn dịu dàng chăm sóc, biết quan tâm người khác, khiến không ít cô nương thầm thương trộm nhớ.

Trong số đó có một tiểu thư họ Tiền, tính tình hoạt bát nhiệt tình, một đôi mắt phượng đặc biệt quyến rũ, khác biệt với những cô nương thẹn thùng khác ở Sóc Kinh, gặp mặt vài lần, nàng đã trực tiếp tỏ rõ tâm ý với Sở Chiêu. Sở Chiêu đương nhiên từ chối, nhưng cô nương này thế mà không bỏ cuộc, nàng không có quấy rầy, chỉ là cứ hai hôm ba bữa lại gửi quà đến Sở gia. Thỉnh thoảng gặp nhau trong thành, bạn bè trêu chọc, Tiền tiểu thư cũng không phản bác, chỉ nhìn chăm chăm vào hắn, lần nào cũng khiến hắn không biết làm sao.

Chẳng bao lâu sau thì Tiền tiểu thư xảy ra chuyện. Người ta nói khi nàng đi đạp thanh cùng bằng hữu thì bị tặc nhân sát hại, chết rất thảm thương, đôi mắt cũng bị móc đi, gây chấn động cả kinh thành. Phụ thân của Tiền tiểu thư chỉ là một tiểu quan Tòng thất phẩm, sau khi báo quan vẫn không tìm ra tung tích hung thủ. Khi Sở Chiêu nghe tin này, hắn ngẩn ngơ hồi lâu, khó tin rằng cô nương luôn tinh nghịch nháy mắt với hắn lại lặng lẽ chết đi như vậy.

Sau đó, khi chuyện này trôi qua được nửa năm, hắn đến Từ gia tìm Từ Kính Phủ, lúc đi qua sảnh nhỏ, nghe thấy Từ Sính Đình đang nói chuyện với tỳ nữ bên cạnh.

"Chỉ là một đứa tiện dân, còn vọng tưởng tranh giành với bổn tiểu thư! Cũng không biết tự xem lại bản thân được mấy cân mấy lượng, ta đã móc đi đôi mắt của ả, xem ả sau này làm sao để dụ dỗ Tử Lan ca ca ? Sau này nếu có nữ nhân nào không biết điều dám bám lấy Tử Lan ca ca, ta sẽ không thủ hạ lưu tình như trước giờ nữa !"

Tiếng cười của thiếu nữ mềm mại ngây thơ, thế nhưng lại ẩn chứa sự độc ác thâm sâu, chỉ trong lúc nói cười thế này đã hoàn toàn hủy diệt một nữ hài tử cùng tuổi với mình.

Trái tim Sở Chiêu hoàn toàn lạnh lẽo.

Mà giờ đây, hắn phải gắn bó với nữ nhân này, bạch đầu giai lão, ân ái không rời, thật mai mỉa làm sao.

Hắn từ từ ngồi thẳng dậy, một đêm nào đó, khi hắn còn ở Lương Châu Vệ, tôn tử của Lâm Thanh Đàm, Bạch y thánh thủ Lâm Song Hạc đã từng nói với hắn một câu.

"Sở tứ công tử, nếu ngài muốn tốt cho Hòa muội muội, hãy sớm tránh xa cô ấy. Nhà ngài có một con hổ cái, còn Hòa muội muội của chúng ta không muốn trở thành Tiền tiểu thư thứ hai."

Ánh mắt hắn trở nên u ám khó lường, bên cạnh ống bút là một viên đá dẹt, viên đá có hình dạng một con ngựa, dường như có thể nhìn thấu qua viên đá, nhìn thấy dưới trời đêm, nữ hài tử tiện tay lau mồ hôi trên trán, cầm dao chăm chú chẻ đôi viên đá, đưa cho hắn.

Là giọng nói của ai đó trong trẻo thanh thúy, tinh khiết như dòng suối mùa xuân.

"Chiêu, có nghĩa là ánh sáng. Tử Lan đấy, ý là hương thảo. Người lấy tên này cho huynh, nhất định rất yêu huynh, hi vọng huynh phẩm hạnh thanh cao, tương lai sáng rỡ, mới sẽ vì huynh lấy cái tên tao nhã thế này."

Hắn đã sống trong bóng tối suốt nhiều năm rồi.

Nhưng khi tia sáng đầu tiên xuất hiện, dù biết không thuộc về mình, hắn cũng sẽ muốn tham lam nắm giữ trong lòng bàn tay.

..........

Sáng hôm sau, Hòa Yến cố tình dậy muộn hơn một chút.

Dùng xong bữa sáng rồi chào nhau với Bạch Quả, Hòa Yến mới không nhanh không chậm ra ngoài. Đã mấy ngày trôi qua từ lần cuối nàng đến Hứa gia. Nghĩ đến tên tiểu tư Phúc Vượng đó, có lẽ những ngày qua đã mong ngóng nàng rất nhiều.

Bạc thưởng của Bệ hạ, còn lại bao nhiêu nàng đều để trong tay áo. Giao tiếp với người khác thì không thể thiếu tiền. Dù giờ đã là một tiểu quan, nhưng tiền bạc thực sự không được xem là dư dả. Nếu tiếp tục chi vài lần nữa, nàng cũng không còn gì. Hòa Yến cân nhắc có nên đi tìm Lâm Song Hạc vay ít tiền, rồi đi đến Lạc Thông Trang đánh bạc kiếm thêm không ? Nhưng lần trước ở Lạc Thông Trang, nàng đã thắng bạc, còn đắc tội với trang gia, lần này trở lại, e rằng sẽ bị từ chối ngay ngoài cửa.

Suy nghĩ về vấn đề nghiêm túc là tiền đến từ đâu, Hòa Yến đã đến trà quán nơi gặp Phúc Vượng lần trước. Nàng trước là mỉm cười, đưa cho vị hỏa kế đứng ở cửa một ít bạc vụn, hỏi: "Mấy ngày qua, có ai đến tìm ta không ?"

Hỏa kế nhanh chóng mang bạc cất đi, cười nói: "Có có có ! Vị tiểu ca đi cùng công tử lần trước, mấy ngày qua mỗi ngày đến ba lần, công tử ngồi đây, chắc không lâu nữa, hắn sẽ lại đến."

Hòa Yến cười nói :"Vậy làm phiền tiểu ca mang lên một bình trà."

Nói đoạn, nàng đi vào trong nhã thất lần trước ngồi xuống.

Để Phúc Vượng chờ đợi lâu như vậy, Hòa Yến sớm đã đoán rằng Phúc Vượng sẽ không kiên nhẫn, nhưng không ngờ hắn lại thiếu kiên nhẫn đến vậy, bất quá điều này trái lại mà nói là một điều tốt cho nàng, thủ đoạn mua chuộc lòng người của Hứa Chi Hằng thực sự quá kém. Hoặc có thể, hắn chỉ lo mua chuộc những người bên trên, mà quên rằng những người phía dưới cũng cần phải được lôi kéo.

Quả nhiên, Hòa Yến mới ngồi chưa đầy một khắc đã có người gõ cửa nhã thất, Hòa Yến nói: "Mời vào." Cửa bị đẩy ra, Phúc Vượng đóng cửa lại, sải bước nhanh vào.

"Công tử !" Thấy Hòa Yến, người này rất kích động, "Tiểu nhân còn tưởng ngài không ở Sóc Kinh nữa, mấy ngày qua thực sự lo lắng chết đi được."

Hòa Yến đưa tay cho hắn :"Ngồi".

Chờ Phúc Vượng ngồi xuống, nàng mới không nhanh không chậm nói: "Những ngày này có việc quan trọng, hôm nay mới có thời gian đến đây." Nàng rót cho Phúc Vượng một tách trà, giọng rất ôn hòa, "Tiểu ca gấp rút tìm ta như vậy, có phải đã có tin tức đúng không ?"

"Tin tức... tất nhiên là có." Phúc Vượng lộ ra vẻ khó xử.

Hòa Yến ngầm hiểu trong lòng, đặt một đĩnh bạc ở trước mặt hắn.

"Công tử thật tốt bụng, đa tạ công tử." Phúc Vượng mặt mày hớn hở, nhanh chóng cất bạc vào trong túi, mới mở miệng nói :"Việc công tử muốn tìm hiểu, tiểu nhân vẫn luôn chú ý trong phủ. Nhưng trước khi Hạ di nương gặp chuyện, toàn bộ đám hạ nhân trong viện của Hạ di nương đều không còn nữa, người thì xuất phủ, người thì bị bán, cuối cùng không còn ai ở lại. Tiểu nhân cũng từ những hạ nhân ở viện khác ghép lại từng chút tin tức." Hắn hạ thấp giọng, có chút lo lắng liếc nhìn khắp xung quanh, "Thực ra những hạ nhân đó, đều đã chết rồi !"

Nói ra những lời này, hắn cố tình nhìn sắc mặt của Hòa Yến, tiếc rằng người đối diện đang đội mũ che mặt, không nhìn rõ biểu cảm. Nhưng nhìn hắn vẫn điềm nhiên uống trà, có vẻ như... không quá ngạc nhiên.

"Công tử có biết, nếu như tất cả hạ nhân trong một viện đều bị giết, đó là tình huống gì không ?"

Hòa Yến mỉm cười :"Giết người diệt khẩu ?"

Vốn muốn bán nút thắt này, không ngờ bị nhìn thấu ngay lập tức, Phúc Vượng nhất thời có chút chán nản, không còn ý định úp mở như khi nãy, thành thành thật thật đáp: "Đúng là như vậy. Tiểu nhân nghe nói, Hạ di nương phạm phải tội nặng không thể tha thứ, cho nên thay gì gọi là thỉnh gia pháp, thực chất là muốn nàng ấy chết đi. Những hạ nhân trong viện của nàng ta đều biết sự thật, cho nên đều không còn đường sống."

Phúc Vượng là nghe được những chuyện này từ miệng người khác, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy rùng mình. Cho dù khế bán thân của các hạ nhân trong viện đều trong tay chủ tử, nhưng hàng chục mạng người, dù đưa ra nói ở thành Sóc Kinh thì nó cũng là chuyện lớn. Mà Hứa gia vốn là thi hương môn đệ, thế mà lại có thể mặt không biến sắc diệt khẩu hàng chục người, khó tránh khiến người rét lạnh. Cũng khiến cho người ta tò mò, Hạ di nương rốt cuộc đã phạm tội lớn gì ?

Ngoại tình? Nhưng không đến mức giết hết tất cả hạ nhân trong viện. Trong viện còn có thị vệ, cũng không có khả năng khi Hạ di nương tư thông với người khác, những thị vệ đó cứ đứng mà nhìn ? Tội lỗi lớn gì mà người cả viện đều biết, đến mức cần giết người để giữ bí mật, rốt cuộc đó là gì ?

"Chỉ có thế thôi sao ?" Hòa Yến hỏi.

Phúc Vượng đáp: "Chỉ có thế thôi."

Hòa Yến cười khẽ: "Tiểu ca, những điều ngươi nói, nhìn bề ngoài có vẻ là bí mật, nhưng thực tế lại chẳng giúp ích gì cho ta. Nếu chỉ tìm được những thứ này, giao dịch của chúng ta không cần tiếp tục nữa." Nàng đứng dậy, "Những ngày qua đã làm phiền ngươi, vất vả rồi."

Nói xong, nàng không chút lưu luyến định rời đi. Phúc Vượng trong lòng thắt lại, buột miệng nói ra: "Công tử chậm bước !"

Vừa nói ra, hắn đã hối hận. Làm ăn là làm ăn, có lúc không chỉ là làm ăn, mà còn xem ai giữ được bình tĩnh hơn. Hắn sợ mất đi cây hái ra tiền này, lên tiếng giữ lại, thế nhưng cũng đã để lộ bản thân.

Hòa Yến quay đầu lại nhìn hắn: "Đừng nói tiểu ca còn có tin tức gì chưa nói hết ?"

Biết mình đã bị người đối diện nhìn thấu, Phúc Vượng đành căng da đầu nói: "Công tử cứ ngồi xuống rồi nói."

Hòa Yến mỉm cười ngồi xuống lại.

"Thực ra, tiểu nhân nghe nói trong đám người hầu bị xử tử lần đó, có một người có thể còn chưa chết."

Hòa Yến cười nói: "Nói tiếp đi."

"Người đó là nhũ mẫu của Hạ di nương, Tần ma ma. Trước khi Hạ di nương gặp chuyện, nhũ mẫu của nàng ta nói về nhà thăm tôn tử, quá hạn rồi mà vẫn chưa về phủ. Hạ di nương phái người đi xem, gia đình nhũ mẫu đó thế nhưng lại nói bà ta không về, sau đó trên phủ cũng từng tìm bà ta, nhưng luôn không có tin tức." Phúc Vượng nói: "Tiểu nhân cho rằng, Tần ma ma có thể vẫn còn sống."

Hòa Yến nhìn hắn không nói.

Phúc Vượng có chút bất an, "Công tử ?"

"Huynh nếu đã nói hiện giờ không ai tìm được Tần ma ma," Hòa Yến cũng không vội, thư thả nói: "Vậy tiểu ca cũng chưa chắc tìm được. Một người mất tích, cho dù còn sống trên đời, nhưng không có tin tức, thì có giá trị gì chứ ?"

Phúc Vượng ngầm kinh hãi, người đối diện này chẳng lẽ có thuật đọc tâm. Thực ra hắn đã biết chút manh mối về Tần ma ma, điều này hắn đã tốn nhiều tiền để có được. Nhưng bây giờ giao dịch này là hắn muốn bám vào đối phương, mà đối phương thì có thể rời đi bất cứ lúc nào. Nếu không thể đưa ra mười phần thành ý, người này chỉ sợ sau này cũng không gặp lại hắn nữa.

Nghĩ đến đây, Phúc Vượng liều mình: "Tiểu nhân nghe ngóng được, Tần ma ma này đã góa chồng từ lâu, khi làm nhũ mẫu cho Hạ di nương, từng có một nhân tình. Điều này người ngoài không biết, chỉ có một nha đầu đun nước trong phủ biết. Tên nhân tình đó hiện sống ngoài thành, tiểu nhân cũng muốn thử, có lẽ Tần ma ma vẫn còn sống."

Thế này cũng tạm được, trong lòng Hòa Yến thầm nghĩ, trong ngữ khí có phần khen ngợi: "Mắt nhìn của ta quả không sai, tiểu ca thật giỏi, tin tức người khác không tìm được, lại bị huynh tìm ra." Nàng nói: "Vậy ta sẽ ở đây chờ tin vui, nếu tiểu ca tìm được tung tích của Tần ma ma, nhất định đừng đánh rắn động cỏ, cứ âm thầm báo cho ta là được." Nàng nói: "Sau việc này, ta có thể giúp tiểu ca thoát khỏi nô tịch, lúc đó, huynh chỉ cần cầm nhiều bạc rồi rời khỏi Sóc Kinh, sau này tự nhiên sẽ kê cao gối ngủ."

Lời này làm Phúc Vượng rất động lòng.

"Ta còn có việc phải làm, không thể bồi tiểu ca thêm nữa," Hòa Yến đứng dậy, "Tiểu ca cứ ở lại đây, uống trà ăn điểm tâm xong rồi hẳn về."

"Công tử đợi đã !"

Sau lưng vang lên tiếng của Phúc Vượng, Hòa Yến vừa quay người lại, liền cảm thấy có người đã đến trước mặt, cố gắng vén khăn che mặt của nàng. Nhưng ngay lập tức, cánh tay đó bị Hòa Yến dễ dàng giữ chặt.

Phúc Vượng: "Đau đau đau..."

Hòa Yến buông tay, không quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước, chỉ nói: "Tiểu ca muốn nhìn mặt ta, cũng không cần vội, đợi mọi việc xong xuôi, ta tự sẽ tháo khăn che mặt."

Cửa phòng đóng lại, trong nhã thất trống vắng, như thể mật thám vừa rồi chỉ là một giấc mơ, duy chỉ có hai chén trà trên bàn chứng tỏ vừa rồi có người đã đến.

Phúc Vượng ngồi xuống trước bàn, uống một ngụm trà để áp xuống những khinh hoảng trong lòng, người thần bí này hiểu rõ về Hứa gia như lòng bàn tay, đến rốt cuộc có thân phận gì ?

......

Rời khỏi trà thất, tâm trạng của Hòa Yến nhẹ nhõm hơn nhiều, dưới khăn che mặt, nụ cười dần dần khai nở.

Không ngờ bên phía Phúc Vượng lại thuận lợi như vậy, người chứng kiến sự thật trong viện quả thật còn sống. Nếu Tần ma ma có thể đoán trước Hứa Chi Hằng sẽ giết người diệt khẩu, thì chắc chắn là người thông minh. Người thông minh chạy trốn, có lẽ sẽ có những át chủ bài trong tay. Hứa Chi Hằng ngàn tính trăm tính, đại khái không tính đến việc Tần ma ma sẽ chạy. Dù sao con cháu đều ở trong kinh thành, nếu bà ta chạy, Hứa gia sẽ không tha cho gia đình của bà.

Nhưng Hứa Chi Hằng cũng tính sót một điểm, khi đối mặt với cái chết, không ai không sợ hãi. Khát vọng cầu sinh còn lớn hơn tất cả, thế gian có người hy sinh bản thân để bảo vệ gia đình, cũng có kẻ đại nạn lâm đầu tự mình chạy trốn. Hơn nữa Tần ma ma trốn đi, gia đình lại an toàn hơn. Nếu Hứa Chi Hằng động đến mạng sống của con cháu bà ta, không chừng Tần ma ma sẽ tiết lộ sự thật cho người thế nhân biết để báo thù. Như vậy không có tung tích, Hứa Chi Hằng ngược lại ném chuột sợ vỡ bình.

Nàng phải nhanh hơn Hứa Chi Hằng và Hòa Như Phi tìm ra Tần ma ma trước mới được.

Hôm nay việc diễn ra thuận lợi, Hòa Yến trong lòng vui vẻ, về phủ cũng sớm hơn chút. Còn chưa về đến viện, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Muội muội, vị ca ca họ Hòa đó đi đâu rồi, muội thật không biết sao ?"

Bạch Quả đứng mới chỉ đến thắt lưng hắn, ngẩng mặt đáp: "Nhị thiếu gia không cho bọn nô tỳ hỏi chuyện của Hòa công tử."

Lâm Song Hạc thu quạt lại: "Nhị thiếu gia nhà các ngươi quả là chu đáo."

Hòa Yến từ xa gọi hắn một tiếng "Lâm huynh", Lâm Song Hạc quay đầu lại, nhìn thấy là nàng, mắt lập tức sáng lên, nhanh chóng bước đến, "Ta vừa đến đây, còn nói sao không thấy huynh, huynh về thật đúng lúc, Hòa huynh, ta đây là đặc biệt đến tìm huynh."

Từ khi về Sóc Kinh, Hòa Yến chưa gặp lại hắn. So với trước kia ở Lương Châu Vệ, Lâm Song Hạc ăn mặc quả thực lộng lẫy hơn nhiều. Chắc hẳn trước kia ở quân doanh còn kiềm chế, giờ trở về Sóc Kinh, ngay cả mắt chim tiên trên áo cũng được đính bảo thạch nhỏ, cầu thơm đai ngọc, không thiếu thứ gì, toàn thân đều viết hai chữ: Có tiền.

"Lâm huynh, chẳng lẽ là chuyện trạch tử đã có kết quả ?" Hòa Yến vẫn nhớ việc mình nhờ người này làm. Không ngờ lời vừa dứt, Lâm Song Hạc đã bị nghẹn lại, hiển nhiên sớm đã quên chuyện này.

Hắn cười gượng vài tiếng, "Trạch tử.... gần đây khó tìm, ta muốn tìm cho Hòa huynh một nơi vừa ý, tất nhiên không thể qua loa. À, ta đến là có chuyện khác, chúng ta vào phòng nói chuyện."

Hòa Yến không biết nói gì.

Dẫn Lâm Song Hạc vào phòng, chờ khi đóng cửa lại, Lâm Song Hạc đi quanh phòng một vòng, cảm thán nói :"Không tồi nha, căn phòng này ngay bên cạnh Hoài Cẩn đúng không ? Ta thấy còn tốt hơn ở Lương Châu Vệ, Hòa muội muội, muội ở đây sống có tốt không ? Nếu có gì bất tiện, cứ nói với Hoài Cẩn, đừng để bản thân chịu thiệt."

Hắn nói như thể đây không phải nhà Tiêu gia, mà là nhà Lâm gia vậy. Hòa Yến rót cho hắn một cốc nước nóng, "Lâm huynh, huynh đến tìm ta, không phải chỉ đến xem ta sống thế nào chứ ?"

"Ồ," Lâm Song Hạc vỗ trán, "suýt nữa quên mất chuyện chính." Hắn rút từ trong tay áo ra một tấm thiệp, đưa cho Hòa Yến, "Thiệp mời cung yến, cho muội. Hoài Cẩn đã ra khỏi thành rồi, chỉ sợ ngày đó không kịp về, trước khi đi đã dặn người nói với ta, nhớ chăm sóc muội. Ba ngày sau, ta sẽ đến Tiêu phủ đón muội, khi đó muội sẽ đi vào cung cùng ta. Muội lần đầu vào cung, nếu không có người dẫn, e là không tiện."

Hòa Yến sững sờ, "Đô đốc ra khỏi thành rồi sao ?"

"Đúng vậy, hôm nay ra khỏi thành, hắn đi rất gấp, bảo người của hắn gửi lời nhắn cho ta. Vốn dĩ hắn định đưa muội cùng đi cung yến, nhưng lần này không kịp về, nên nhờ ta thay mặt."

Hòa Yến nhớ lại trước đó Tiêu Giác đã nói sẽ ra khỏi thành vài ngày, nhưng không ngờ lại vội vã như vậy, ngay cả lời chào cũng chưa kịp nói.

Tuy nhiên... hắn thật giữ lời hứa, đã nói đưa nàng đi cung yến, thì quả thực sẽ mang theo.

"Nghĩ gì đấy, muội muội," Lâm Song Hạc vẫy tay trước mặt nàng, "Hôm nay ta còn mang đến vài bộ y phục. Muội đi vào cung, phải ăn mặc đẹp một chút. Muội không biết trong cung người ta nhìn mặt mà đối xử, sau này nói không chừng muội sẽ thường vào cung, lần đầu tiên phải để lại ấn tượng tốt. Đây là ta bảo hạ nhân đi mua, đều là hàng tốt, rất lộng lẫy, muội chọn một bộ mặc, không làm mất mặt Hoài Cẩn."

Hòa Yến: ".....Đa tạ."

"Còn nữa, Hòa muội muội, ta đoán lần này Hoài Cẩn đưa muội vào cung, Bệ hạ nói không chừng sẽ ban thưởng nhiều cho muội, dù sao trước đó cũng đã lập không ít công lao. Nếu được thăng quan tiến chức, muội đừng quá ngạc nhiên, ta chỉ nói trước vậy, cũng không nhất định".

Hắn lại nói lảm nhảm một loạt điều cần chú ý khi đến một nơi như cung yến, đến khi tiểu tư đến giục hắn đi tiếp khách, hắn mới đứng dậy cáo từ. Đợi Lâm Song Hạc đi rồi, Hòa Yến ngồi trước gương.

Những bộ y phục vừa nãy hắn kêu người mang đến để trên bàn, sáng mới phẳng phiu, thêu thùa tinh xảo. Hòa Yến nhìn mình trong gương, kiếp trước nàng chưa kịp vào cung đã khôi phục thân phận nữ nhi, vì vậy, người vào cung là Hòa Như Phi, gặp Bệ hạ là Hòa Như Phi, được phong "Phi Hồng" cũng là Hòa Như Phi.

Bây giờ, cuối cùng nàng cũng sẽ vào cung với thân phận Hòa Yến. Nghĩ đến cung yến lần này, Hứa Chi Hằng và Hòa Như Phi đều sẽ có mặt, có thể nàng còn gặp Hòa Nguyên Lượng và Hòa Nguyên Thịnh. Những người từng vướng mắc với nàng trong kiếp trước, nay lại xuất hiện trước mặt nàng, mà là theo cách thức thế này.

Nữ hài tử trong gương đã đổi một khuôn mặt khác, ngũ quan không giống chút nào so với trước kia. Duy chỉ có trong đôi mắt đó, vẫn rực cháy một ngọn lửa, như muốn thiêu rụi tất cả tội ác, sáng ngời như xưa.

Hòa Yến cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, qua một lúc sau, nàng mới chậm rãi cong khóe môi, mỉm cười.

Ba ngày sau, chính là lúc để Hòa Như Phi, Hứa Chi Hằng, và những người của Hòa gia, lần nữa nhận ra cái tên "Hòa Yến". Gặp lại người đã chết, không biết những kẻ trong lòng có quỷ khi nghe lại cái tên này, có thấy bất an mà sợ hãi, đêm không thể ngủ hay không.

Có lẽ, Tiêu Giác không ở đây ngược lại là điều tốt.

Nàng có thể càng thêm không kiêng dè gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top