Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 199 : Dạ Thích Quân Rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(山有木兮木有枝,心悦君兮君不知。
Trên núi có cây, cây có nhánh
Dạ thích quân rồi, quân chẳng hay).

************

Bóng đêm bao phủ vùng hoang dã.

Trong căn nhà tranh, có người đang trốn trong góc tường, bờ môi mấp máy, không biết là đang nói gì.

"Thiếu gia, người đã tìm được rồi. Thủ hạ của Từ Kính Phủ đang truy sát họ, đôi huynh đệ này bây giờ thần trí có chút không tỉnh táo, có lẽ phải đưa về thành để Lâm công tử xem qua." Loan Ảnh đứng bên cạnh Tiêu Giác, thấp giọng nói.

Đây chính là người sống sót sau trận chiến Minh Thủy.

Trong trận Minh Thủy, binh do Tiêu Trọng Vũ dẫn dắt hầu như bị tiêu diệt toàn bộ, trong số các phó tướng tâm phúc, trừ Sài An Hỉ thì không một ai sống sót. Mà những sĩ binh còn sống những năm qua cũng lần lượt chết đi, về việc họ chết như thế nào, có kỳ quặc hay không, đã không ai để ý. Năm năm trôi qua kể từ trận chiến Minh Thủy, có lẽ trên thế gian này, ngoài nhi tử của Tiêu Trọng Vũ, không ai quan tâm đến vị Quang Vũ tướng quân đã chết đó, hay những âm mưu hiểm ác ẩn chứa trong trận thua nổi tiếng đó.

"Không còn cách nào khác sao ?" Tiêu Giác nhíu mày, "Bộ dạng thế này, e rằng họ không trụ nổi đến khi về thành."

"Lúc đi quá vội vàng, chỉ mang theo thuốc trị thương, không mang theo thuốc thanh tâm ngưng thần." Loan Ảnh lắc đầu, "Người của Từ Kính Phủ đã truy đuổi họ bảy ngày bảy đêm, hai người này không ngủ không nghỉ, nên mới không trụ nổi."

Xa luân chiến đương nhiên sẽ tiêu hao tinh thần, nhất là cuộc truy đuổi không ngừng như thế này. Tiêu Giác nghĩ ngợi, tháo một túi hương từ thắt lưng, đó là túi hương Bạch Dung Vi làm mà Hòa Yến đã giao cho hắn. Hắn nắm chặt túi, kéo mở sợi dây, bên trong có một lá bùa bình an rất nhỏ và một ít thảo dược. Hòa Yến nói rằng đây là thuốc ngưng thần.

Tiêu Giác đổ thảo dược ra, đưa cho Loan Ảnh, "Đưa qua cho họ ngửi, tối nay không đi nữa, đổi chỗ cho họ nghỉ ngơi một đêm."

Loan Ảnh đáp lời.

Điều tra Từ Kính Phủ và vụ án Minh Thủy năm xưa đã lâu như vậy, giờ mới tìm được hai nhân chứng còn sống, thật không dễ dàng. Nhưng điều này cũng chứng tỏ rằng, bản sự của Tiêu Giác những năm qua dần dần trưởng thành đến mức đủ sức đối đầu với Từ Kính Phủ, tỷ như cướp người lần này, hắn đã thắng rồi.

Nơi đây không thể ở lại lâu, phải đổi chỗ. Tìm được một ngôi nhà ngoài thành, mọi người cùng với cặp huynh đệ thần trí không tỉnh táo mới an ổn được.

Xích Ô và Phi Nô đứng canh trước cửa phòng của đôi huynh đệ, đề phòng đêm tối xảy ra chuyện bất ngờ. Loan Ảnh ra ngoài thăm dò tin tức. Đêm ở ngoại ô luôn đặc biệt yên tĩnh, nhất là vào mùa thu, mấy chục dặm hiếm có bóng người, trái lại là ánh trăng đặc biệt sáng rõ, chiếu trên một vùng hoang dã mênh mông, như dòng nước bạc đang chảy, tạo thêm vài phần thê lương.

Hắn kỳ thực không thích Trung thu. Vì Trung thu đối với hắn mà nói, luôn gợi nhớ cho hắn những ký ức không vui trong quá khứ. Trăng càng tròn đầy thì con người càng hiện rõ cô đơn. Hằng năm đến gần dịp này, hắn luôn khó ngủ, những năm trước ở quân doanh, còn có thể đọc công văn đến nửa đêm, nay trở về Sóc Kinh, ở nơi đây, thật sự không thể làm gì cả.

Tiêu Giác cúi đầu, nhìn vào túi hương trong tay. Các loại thảo dược bên trong đã được lấy hết, chỉ còn lại một lớp mỏng, lá bùa bình an nho nhỏ. Hắn suy nghĩ một chút, rồi mở túi hương ra, định nhét lại lá bùa bình an vào bên trong.

Mặc dù là do tỳ tử của Tiêu gia thêu, nhưng chất liệu lụa và hoa văn lại do Bạch Dung Vi tự mình chọn lựa. Bạch Dung Vi luôn rất kỹ lưỡng trong việc này, túi hương làm rất tinh xảo. Ngón tay nhẹ lướt qua, tơ lụa mát lạnh tựa ánh trăng.

Ánh mắt Tiêu Giác khẽ dừng lại, ngay sau đó, ngón tay chạm vào chỗ bên trong túi hương, cảm thấy một chỗ gồ ghề thô ráp. Chỗ gồ ghề này trên mặt lụa phẳng, trở nên đặc biệt khác biệt. Hắn rũ mắt, lật mặt trong của túi hương.

Mặt trong túi hương hiện ra trước mắt Tiêu Giác.

Túi hương này thêu hai lớp, là loại thêu hai mặt. Lớp vải bên trong là màu đen bình thường, không có hoa văn, nhưng lúc này trên lớp vải bên trong, lại thêu một cái góc cong cong, màu vàng sáng, không nhìn ra rốt cuộc đó là gì, nhưng có thể thấy, người thêu thứ này, tay nghề thực sự không dám khen, đường chỉ thêu cũng không được cắt sạch sẽ.

Nói sao đây, con trăn đen thêu bên ngoài túi hương và cái góc màu vàng bên trong túi hương này, thật sự không giống như thứ xuất hiện trên cùng một tác phẩm.

Đây là cái gì ? Tiêu Giác nhíu mày, tay nghề của Bạch Dung Vi tốt hơn nhiều, nữ hồng của các tỳ tử Tiêu gia nếu làm ra thứ này, đem ra ngoài nói cũng có chút đáng sợ. Túi hương này là Hòa Yến đưa cho hắn, khắp cả Tiêu gia, người có thể thêu ra thứ như thế này, ngoại trừ Hòa đại tiểu thư, chắc chắn không còn ai khác.

Hắn lật qua lật lại túi hương, cố tìm thêm còn dấu vết nào khác mà Hòa Yến thêu không, nhưng không có, ngoài cái góc màu vàng này, nàng không thêu thêm gì nữa.

Khóe miệng Tiêu Giác giật giật.

Đây là lấy túi hương của hắn để luyện tay sao ? Còn tập một cách lén la lén lút thế này, âm thầm lặng lẽ, nếu không phải hắn muốn lấy thảo dược từ túi hương ra, chỉ e rằng cả đời này cũng không phát hiện ra bí mật bên trong. Nhưng ý nghĩa của việc này là gì ? Thực sự muốn tập thêu, hoàn toàn có thể lấy một miếng vải trắng để thêu còn không hết, giấu ở trong này, luôn cảm thấy có thâm ý gì đó mà hắn không hiểu được.

Đúng lúc này, trong hoang dã, lại truyền đến tiếng bước chân. Một thiếu niên mười hai, mười ba tuổi đi đến bên cạnh hắn, cười tươi nói: "Thiếu gia !"

Hài tử này là nhi tử của Loan Ảnh, tên là Bạch Nhàn. Vẻ ngoài tuấn tú, đặc biệt rất giống Loan Ảnh, chỉ là tuổi còn nhỏ, trên hai má có chút thịt, nên trông có phần ngây thơ đáng yêu. Khác với tính cách lạnh lùng như băng của Loan Ảnh, Bạch Nhàn như mọi thiếu niên cùng tuổi, hồn nhiên vô tư, thậm chí có chút nói nhiều.

Cậu rất thích Tiêu Giác, bất kể Loan Ảnh đã cảnh cáo bao nhiêu lần rằng phải giữ lễ nghĩa, không được vô lễ, Bạch Nhàn cũng không nhớ nổi, Tiêu Giác không để ý những chuyện này, nên hễ phàm là nơi Loan Ảnh không nhìn thấy, Bạch Nhàn chỉ cần gặp Tiêu Giác, sẽ tìm cách dính lấy.

Bạch Nhàn vừa nhìn thấy túi hương trong tay Tiêu Giác, mắt cậu tinh tường, trong bóng đêm, có thể nhìn thấy rõ ràng đường thêu trên vải bên trong, buột miệng nói :"Ồ? Mặt trăng này thêu đẹp quá !"

"...Mặt trăng ?" Tiêu Giác ngớ người.

Bạch Nhàn trả lời rất tự tin, "Thiếu gia, ngài xem, màu vàng, cong cong, là mặt trăng không sai đâu !", cậu lại nhích lại gần một chút, kiễng chân quan sát đường thêu trong tay Tiêu Giác, xuýt xoa khen ngợi :"Đây là vải đen, đại diện cho đêm tối, cái trăng này thêu lên đó, là trăng trong đêm tối, đại diện cho thiếu gia, ngài chính là ánh trăng trong đêm tối, sáng ngời, chói lóa !", hài tử này càng nói càng hăng hái, nhỏ giọng thần bí hỏi, "Thiếu gia, đây có phải là cô nương tặng ngài không ?"

Tiêu Giác :"......"

Hắn có chút không tự nhiên, thu lại túi hương, "Không phải."

"Sao có thể không phải được chứ ?", Bạch Nhàn rất thắc mắc, "Nếu không phải là cô nương, làm sao nam nhân có thể thêu được đường thêu tinh xảo như vậy ?"

Tiêu Giác không khỏi nghi ngờ, liệu Bạch Nhàn có phải là thân đệ đệ của Hòa Yến không, cách đánh giá đối với cái "đẹp" của họ, thực sự giống nhau một cách kỳ lạ.

Bạch Nhàn còn định hỏi thêm, bất ngờ phía sau vang lên một tiếng hét, "Bạch Nhàn !"

Bạch Nhàn bị dọa giật mình, chạy trốn sau lưng Tiêu Giác, "Nương.... con ra ngoài đi vệ sinh, vừa hay gặp được thiếu gia thôi."

Loan Ảnh nắm lấy tai cậu, kéo ra khỏi sau lưng Tiêu Giác, "Nói bao nhiêu lần đừng làm phiền thiếu gia, hài tử này sao không hiểu chuyện ? Thiếu gia, xin lỗi, ta sẽ mang tiểu tử này về ngay!"

Loan Ảnh kéo Bạch Nhàn đi, ở nơi hoang dã, chỉ còn lại một mình Tiêu Giác.

Ánh trăng chiếu lên cánh đồng hoang tối đen, bùn đất bị nhuộm lên tầng sương trắng, như tuyết bên sông ở Lương Châu, tràn dâng một cơn lạnh giá.

Trăng sáng vô tình, mộng có tình, hắn khẽ nhếch khóe môi, xoay người định rời đi, đột nhiên bước chân dừng lại, như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt nâng lên.

Trong ký ức, nơi đám đông vui vẻ cười nói, trên đài cao, có cô nương khuôn mặt được giấu sau chiếc mặt nạ, câu được câu chăng nói những điều vô vị.

"Bí mật cuối cùng," nàng kiễng chân, tiến sát cằm hắn, thanh âm khe khẽ, "Ta thích ánh trăng."

"Ánh trăng không biết."

.........

Ngày nhập cung rất nhanh đã đến.

Tiêu Cảnh và Bạch Dung Vi cũng sẽ vào cung, khi biết Hòa Yến không đi cùng họ mà đi cùng Lâm Song Hạc thì có chút ngạc nhiên, nhưng hai người họ rất biết cách hiểu lòng người, cũng không hỏi nhiều, đợi khi xe ngựa của Lâm Song Hạc đến, tiễn Hòa Yến lên xe, dặn dò vào cung gặp lại.

Lâm Song Hạc ngồi trong xe ngựa, phe phẩy quạt nói: "Hoài Cẩn chắc lo muội với mấy người Như Bích huynh không hợp nhau. Chúng ta đều là bằng hữu cũ, ở cùng cũng thoải mái hơn." Hắn lại đánh giá Hòa Yến một lượt, cảm thán nói :"Hoài Cẩn hôm nay không về kịp thật là thiệt thòi cho hắn. Hòa muội muội mặc nam trang hoa lệ như thế này, cũng thật là anh khí bức người. Nếu cùng ta vào cung, hôm nay văn võ bá quan trong triều, chắc chắn không ai có thể lấn át hào quang của hai chúng ta."

Hòa Yến đang nghĩ về chuyện khác, đáp lại qua loa vài tiếng. Lâm Song Hạc thấy vậy, còn cho rằng nàng lần đầu vào cung nên lo lắng, liền an ủi: "Đừng sợ, Hòa muội muội, có vi huynh ở đây. Ta rất quen thuộc trong cung, muội có thể tự do đi lại, chỉ cần không giết người phóng hỏa, tất cả đều có thể tìm gia gia ta giải quyết."

Hắn chắc hẳn đã rất quen với việc nhờ vả cha ông đến mức thuận tay rồi, nên giờ mang cả Hòa Yến vào cuộc.

Xe ngựa một đường chạy nhanh, cũng không biết đã bao lâu, cuối cùng cũng đến cửa cung. Thị vệ trước cung đã rất quen thuộc với xe ngựa của Lâm Song Hạc. Lâm Song Hạc và Hòa Yến xuống xe, theo sự dẫn đường của cung thị đi vào trong.

Đây là lần đầu tiên Hòa Yến vào cung.

Nếu là vào lúc này của kiếp trước, nàng hẳn sẽ rất hồi hộp, bởi vì có thể gặp Thiên tử, sẽ được ban thưởng. Nhưng sau khi đã chết một lần, nàng hiểu rằng những gì gọi là tiền đồ và phú quý đều chỉ như phù vân. Giờ vào cung, nàng cũng không phải vì tương lai mà chỉ để trả món nợ của kiếp trước mà thôi.

Đi qua các hành lang hoa viên trong cung, đi qua tiền điện, cung yến lần này của quân chủ không gì khác ngoài để mừng công. Người đến đều là những nhân vật có mặt mũi trong triều, dạng như Lâm Song Hạc, cũng có thể nhờ mối quan hệ của Lâm Thanh Đàm và Lâm Mục mới trà trộn vào được.

Trong tiền điện, đã có không ít người đến. Hòa Yến nhìn quanh, không thấy bóng dáng phu thê Tiêu Cảnh, Lâm Song Hạc thì thầm: "Chúng ta đi đường gần, Như Bích huynh chắc đi đường lớn, có thể đến muộn một chút. Không sao, Hòa huynh, ta sẽ luôn ở bên huynh, khi có ai đến chào hỏi, ta sẽ giới thiệu tên huynh, giúp huynh kết giao với một số người."

Lời vừa dứt, đã có người gọi: "Lâm Song Hạc !"

Bất quá người này thế nhưng lại không phải đến để kết giao với Hòa Yến, bởi vì người này chính là Yến Hạ. Yến Hạ mặc quan bào, bên cạnh là một nữ tử thanh tú dịu dàng, dung mạo không tính là quá kinh diễm nhưng rất dễ nhìn. Nàng cúi chào Lâm Song Hạc, "Lâm công tử."

Đây chính là thê tử của Yến Hạ, Hạ Thừa Tú.

Yến Hạ là người làm việc tùy hứng, dưới con mắt của mọi người, hắn ôm vai Hạ Thừa Tú, chỉ về phía Hòa Yến nói :"Thừa Tú, đây chính là tri kỷ mà ta đã kể với nàng, cũng ghét Hòa Như Phi như ta. Chỉ là bây giờ là người của Tiêu Hoài Cẩn," hắn nhìn Hòa Yến, "Ngươi có muốn làm việc cho ta không ?"

Chưa kịp để Hòa Yến trả lời, Lâm Song Hạc đã kiên quyết từ chối, "Không được! Chuyện này phải làm từ đầu đến cuối, sao có thể giữa chừng đổi người ?"

Yến Hạ khó hiểu :"Chuyện này cũng phải làm từ đầu đến cuối ?"

"Chẳng lẽ trong lòng ngươi là dạng người nay Tần mai Sở như vậy ?" Lâm Song Hạc nhìn về phía Hạ Thừa Tú, "Tẩu phu nhân, ta lo cho tẩu đấy."

Hạ Thừa Tú :"........"

Yến Hạ tức giận :"Lâm Song Hạc, ngươi im miệng, có ai lại chia rẽ như ngươi không ?"

Lâm Song Hạc :"Ngươi hiểu là tốt rồi."

Yến Hạ mắng mỏ một trận rồi ôm Hạ Thừa Tú rời đi, Lâm Song Hạc mới thở phào. Vừa quay đầu định hỏi Hòa Yến, thì thấy nàng đang đăm đăm nhìn về một hướng. Lâm Song Hạc nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy ở chỗ không xa có người đang nói chuyện, đứng ở giữa là một nam nhân trẻ tuổi thân mặc trường bào, văn nhã thanh tú, không xa lạ gì, đó chính là Hàn Lâm học sĩ Hứa Chi Hằng.

Lâm Song Hạc có chút khó hiểu, Hòa Yến nhìn chằm chằm như vậy, ai không biết còn tưởng nàng thích Hứa Chi Hằng. Nhưng Hứa Chi Hằng đã có thê thất, huống chi nói về thanh tuấn văn nhã, Sở Chiêu cũng không kém, ngược lại so với Sở Chiêu, Hứa Chi Hằng thua xa.

Chẳng lẽ là vì đối với Sở Chiêu cầu mà không có được, nên tìm người thay thế ? Trong đầu Lâm Song Hạc là một mảng mù mịt.

Phía bên kia, Hứa Chi Hằng dường như cũng nhận ra có người đang nhìn mình, thuận theo ánh mắt đó nhìn qua, Hòa Yến là khuôn mặt mới ở đây, Hứa Chi Hằng chưa từng gặp, nhưng có thể nhận ra Lâm Song Hạc. Lâm Song Hạc vốn không có chức quan, Lâm Thanh Đàm và Lâm Mục ở triều đình cũng rất khéo làm người, quan chức trong triều phần lớn đều giao hảo với người của Lâm gia, ít nhất không chủ động gây thù oán. Thấy Lâm Song Hạc cũng đang nhìn mình, Hứa Chi Hằng có chút ngạc nhiên, sau đó tạm biệt với đồng liêu đang nói chuyện với hắn, đi về phía Lâm Song Hạc bên này.

"Lâm huynh." Hắn dừng bước trước mặt Lâm Song Hạc, ôn hòa nói, "Đã lâu không gặp."

Lâm Song Hạc quen biết Hứa Chi Hằng, nhưng chỉ là quen biết sơ mà thôi, cũng không thân thiết, bất quá hắn là người tinh tế, thuận thế mà nói :"Phải nha, đi qua Lương Châu một vòng, vẫn là Sóc Kinh của chúng ta tốt hơn. Đúng rồi, đây là huynh đệ ta quen ở Lương Châu."

Hòa Yến nâng mắt nhìn Hứa Chi Hằng.

Từ lần cuối nàng "nhìn thấy" Hứa Chi Hằng, đã là chuyện của hai năm mấy gần ba năm về trước. Trong ký ức của nàng, Hứa Chi Hằng là người ôn hòa, chu đáo, ít nhất cái túi da tuấn mỹ công tử đó có thể lừa được người. Mà bây giờ nhìn lại, không biết có phải vì duyên cớ tướng do tâm sinh hay không, mà diện mạo của Hứa Chi Hằng đã trở nên khắc bạc rồi không ít.

Hắn gầy đi rất nhiều, quan bào vốn rộng rãi, càng làm cho hắn lộ rõ có chút còng lưng, bởi vì quá gầy, trên mặt cũng xuất hiện vẻ già nua, ngay cả nụ cười cố tình nặn ra cũng trở nên cứng nhắc.

Hứa Chi Hằng cũng đang quan sát người trước mặt.

Đây là một thiếu niên rất thanh tú, giữa đôi mày anh khí kiêu hãnh, một thân trường bào viên lĩnh màu đỏ càng làm nổi bật môi hồng răng trắng, eo thắt một chiếc đai lưng màu đen, tôn lên thân hình tuyệt đẹp, câu dẫn người nhất chính là đôi mắt, rõ ràng là dáng vẻ dịu dàng, ánh mắt thế lại sắc bén. Thiếu niên này vừa nãy khi cách rất xa đã nhìn mình chằm chằm, rõ ràng là lần đầu gặp mặt, nhưng trong ánh mắt lại tựa như tràn đầy đủ loại cảm xúc, lạnh lùng, âm trầm, như nhìn thấu mọi ngụy trang của hắn, khiến người ta không khỏi rùng mình.

Hứa Chi Hằng bị ánh mắt này làm khó chịu, quay sang hỏi Lâm Song Hạc, "Vị này là...."

"Hứa đại nhân, đừng nhìn vị huynh đệ này trẻ tuổi, hiện tại đã là Võ an lang được Bệ hạ thân phong, tên là Hòa Yến. Sau này chính là đồng liêu của chúng ta."

Hứa Chi Hằng ban đầu vẫn giữ nụ cười nghe Lâm Song Hạc nói, đến khi nghe đến đoạn sau, nụ cười lập tức tan biến, hỏi :"Huynh nói.... hắn tên là gì ?"

"Hứa đại nhân," Hòa Yến cười rạng rỡ nhìn hắn, "Tại hạ tên là Hòa Yến, Hòa trong Hòa Miêu, Yến trong Hà Thanh Hải Yến."

Hứa Chi Hằng sắc mặt đại biến.

Thiếu niên trước mặt khẽ mỉm cười, trông có vẻ thân thiện và non nớt, nhưng khi nhìn kỹ vào mắt hắn, không hề có chút gì là nụ cười, giống như một hồ nước sâu lạnh lẽo, kéo người ta về buổi chiều hôm đó, khi nữ tử trẻ tuổi bị đẩy vào vực sâu không đáy, cảm giác ngạt thở tràn lên cổ họng.

Hắn cảm thấy cổ họng khô khốc, không thể nói trọn vẹn một câu.

May mắn thay, vào lúc đó lại có người gọi tên Lâm Song Hạc, chính là Lâm Thanh Đàm, Lâm Song Hạc liền kéo Hòa Yến đi, nói :"Hòa huynh, đó là tổ phụ của ta, ta đưa huynh đến chào một chút".

Người trước mặt đã đi rồi.

Hứa Chi Hằng suýt nữa đã nghi ngờ rằng cái tên mà hắn vừa nghe thấy chỉ là một giấc mộng, do tâm trạng bất an của hắn gần đây gây ra. Tuy nhiên, khi hắn nâng mắt nhìn qua, thiếu niên đang đứng bên cạnh Lâm Song Hạc ở xa, nói chuyện với Lâm Thanh Đàm, ...lại nhắc nhở hắn rằng đó là sự thật.

Thực sự có một người tên là "Hòa Yến", đã xuất hiện trước mặt hắn.

Hứa Chi Hằng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, có một đồng liêu nhận thấy sự khác thường của hắn, quan tâm hỏi :"Hứa đại nhân sao vậy ? Sắc mặt sao lại khó coi như thế ? Có phải thân thể không khỏe hay không ?"

Hứa Chi Hằng miễn cưỡng cười, phất tay, "Không sao." Rồi tự mình đi về phía góc khuất không người, chẳng dám để người khác phát hiện sự kinh hãi của hắn.

Hắn co quắp ngón tay, cố gắng thuyết phục bản thân. Tên là Hòa Yến thì đã sao, trên đời này, có rất nhiều người trùng tên trùng họ. "Hứa đại nãi nãi" đã chết rồi, là chính mắt hắn nhìn thấy nàng được đưa vào quan tài. Người tên Hòa Yến hiện tại, lại là nam nhân, hơn nữa, thấy hắn tuổi cũng không lớn, chắc chắn không thể là nàng.

Nhưng mà...

Nhưng mà....

Nhưng mà thiếu niên tên Hòa Yến ấy, ánh mắt nhìn chằm chằm của  hắn, khiến Hứa Chi Hằng rùng mình khi nhớ lại.

Lạnh lùng, căm hận, mỉa mai, và trong khoảnh khắc, chuyển thành ý cười thấu hiểu tất cả.

Hơn nữa, hắn còn nói đúng câu nói đó.

Lần đầu tiên hắn gặp Hòa Yến, hay đúng hơn là lần đầu tiên hắn gặp Hòa Yến với tên thật, nữ hài tử ấy mặc váy, có chút lúng túng nói :"Ta họ Hòa, tên Yến, Hòa trong Hòa Miêu, Yến trong Hà Thanh Hải Yến".

Hứa Chi Hằng nhắm mắt lại.

Sao lại có chuyện trùng hợp thế này ?

Chuyện trùng hợp như vậy, sao cứ nhất định lại xảy ra ngay trước mắt hắn. Đây cũng thật là...

Sự bất an của hắn bị Hòa Yến ở đằng xa nhìn thấy, trong lòng nàng khẽ cười lạnh.

Vương Bá luôn nói, đi đêm nhiều ắt gặp ma, vốn chỉ cảm thấy người này có chút nhát gan, giờ nhìn lại, lời nói cũng có chút đạo lý. Giống như phụ tử Tôn Lăng ở thành Lương Châu, việc ác đã làm khó mà kể hết, nữ tử chết trong tay họ không biết bao nhiêu, thế nhưng cũng sợ bị ma quỷ báo thù đòi mạng, trong sân nhà đặt đầy tượng Phật và bùa chú.

Lâm Song Hạc nhân duyên tốt, đi đến đâu cũng không thiếu người chào hỏi, Hòa Yến luôn theo sát bên hắn, ghi nhớ chức vị và khuôn mặt của từng người.

Ở nơi đâu, làm chuyện gì. Khi chiến trường đổi thành triều đình, tướng quân không bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị.

Lúc này, bỗng nghe có người cao giọng nói :"Phi Hồng tướng quân đến rồi, Phi Hồng tướng quân đến rồi !"

Các quan viên có mặt đều im lặng, nhìn về phía cửa. Cần nói, hai đại danh tướng của Đại Ngụy, Phi Hồng và Phong Vân, dù ở bất kỳ lúc nào, đều là những người thu hút sự chú ý. Hôm nay Tiêu Giác không đến được, nên người được chú ý đã trở thành Hòa Như Phi.

Yến Hạ đứng bên cạnh "xùy" một tiếng cười khẩy, khinh thường nói, "Lại không phải hoàng thượng, cần gì phải bày vẽ như vậy ?"

Hạ Thừa Tú kéo tay áo hắn, Yến Hạ mới thôi không nói tiếp.

Hòa Yến cũng cùng mọi người nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy theo các cung nhân, có một người vào. Nam nhân này mặc quan bào võ tướng, dáng dấp cũng được xem là anh tuấn, rất có phong thái và thô kệch đặc trưng của võ tướng. Khi có người chào hỏi, hắn chỉ gật đầu đáp lại, nhìn có vẻ thân thiện nhưng vẫn giữ một khoảng cách vừa phải.

Khoảng cách này khiến hắn, vị "Phi Hồng tướng quân" này, trở nên càng bí ẩn hơn.

"Chậc", Hòa Yến nghe thấy Lâm Song Hạc bên cạnh mở miệng, "Tiểu tử này lúc nhỏ vẫn rất dễ thương, sao càng lớn lại càng không dễ mến như vậy ? Bộ dạng này cùng với các lão gia hỏa trên quan trường nhiều năm có gì khác biệt đâu ?", Hắn lại nhỏ giọng nói thêm, "Quan trường là một cái thùng nhuộm lớn nha... May mà ta không làm quan."

Hòa Yến lần đầu tiên thấy bộ dạng này của Hòa Như Phi khi đối diện với đồng liêu trên triều đình, mang danh nghĩa Phi Hồng tướng quân, hắn sống như cá gặp nước, không có gánh nặng gì, cứ như từ đầu đến cuối, bản thân hắn chính là Phi Hồng tướng quân vậy.

Hòa Yến cảm thấy ghê tởm.

Có lẽ vì ánh mắt của nàng quá chuyên chú, Hòa Như Phi dường như cũng cảm nhận được, nhìn về phía nàng. Ngay khi ánh mắt chạm nhau, Hòa Yến kịp thời quay đầu đi, nói chuyện với Lâm Song Hạc. Vì vậy, Hòa Như Phi chỉ thấy một thiếu niên lạ đứng cạnh Lâm Song Hạc. Chẳng lẽ là ảo giác của hắn sao ? Hòa Như Phi cũng không để tâm, tìm những đồng liêu quen biết để ngồi cùng.

Những đồng liêu giao hảo của hắn, tất nhiên là những người đã gặp sau khi hắn bỏ mặt nạ, trước đây không có liên quan gì, mà đối với Hứa Chi Hằng, ở trước mặt người ngoài, họ cũng không thân thiết. Mọi người đều biết, Hòa Như Phi và Hòa Tâm Ảnh huynh muội tình thâm, nhưng với người muội phu này, chỉ có thể xem là quân tử chi giao, suy cho cùng thì cũng phải, một là quan văn, một là quan võ, xem ra dù muốn thân thiết cũng không có chuyện gì để nói.

Hòa Yến thế nhưng lại biết không phải vậy.

Chỉ là những kẻ này làm tặc nên chột dạ, chỉ sợ bị người nắm cán, cố tình làm vậy mà thôi. Xem ra bọn họ rất sợ chuyện này bị phát hiện, mà họ càng sợ, Hòa Yến càng có thêm tự tin.

Lâm Song Hạc nói :"Chúng ta cũng ngồi xuống trước đi."

Nam quyến và nữ quyến phải ngồi riêng, nhưng trong bữa cung yến kiểu này, nữ quyến đến cũng rất ít, ngoại trừ những phu nhân cùng các cô nương của họ mà ngày thường Thái hậu yêu thích, cũng không có ai khác.

Lại qua không biết bao lâu, ngoài cửa có nội thị đến truyền, Văn Tuyên Đế đã đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top