Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20 : Không Gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         Hoà Vân Sinh chặn ở phía trước Hoà Yến.

         Phạm Thành có chút kinh ngạc.

         Đối với tỷ đệ Hoà Yến và Hoà Vân Sinh này, trước giờ cảm tình không tốt, hắn biết điều đó. Quen biết Hoà Yến đã lâu, cơ hồ chưa từng thấy qua nàng cùng Hoà Vân sinh cùng lúc xuất hiện ở một chỗ, nếu có hoạ chăng cũng là để cãi nhau.

         Nhưng nhìn thấy bộ dạng của Hoà Vân Sinh ở trước mắt lại không thấy giống cãi nhau, lại giống như đang bảo vệ Hoà Yến. Trong chuyện này, phải chăng đã xảy ra chuyện gì mà người ta chưa biết ?

         Hắn lại chuyển ánh mắt về phía Hoà Yến, thiếu nữ đang nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt long lanh vô cùng trong sáng, không có bao nhiêu tình ý, nhìn hắn cũng không giống còn lại tình cảm gì.

         Phạm Thành lại tiến tới một bước, có chút thân thiết lại lo lắng hỏi :“Ta nghe nói nàng mấy hôm trước đã bị bệnh rất nặng, không biết thân thể có khoẻ lại chưa ?... Có cần ta sai người mua ít đồ bổ đưa sang nhà nàng không ? Nàng thích gì nào ? Ta trông nàng đã gầy đi một ít rồi, ta thực sự không yên tâm.”

         Nam tử này, dung mạo cũng được, ăn mặc sang trọng, lại tha thiết như thế, nếu là thật Hoà đại cô nương ở đây, e là đã sớm bị hắn ba hoa mà cảm động rồi.

           Hoà Yến vẫn còn chưa kịp mở miệng, Hoà Vân Sinh đã sợ nàng bị một hai câu của Phạm Thành tác động, vội vàng nói :“Đừng nghe hắn nói bậy bạ ! Ngươi đừng quên rốt cuộc ai hại ngươi bị bệnh một trận, những gì họ đã nói trước cửa Phạm gia ! Người này chính là một kẻ giả dối !”

         Chuyện này trước đây Hoà Yến đã từng nghe Hoà Vân Sinh nói qua. Hoà đại cô nương biết người thương cưới vợ, nên mới đến để cần một lời giải thích, kết quả là bị hạ nhân của Phạm gia đuổi ra khỏi cửa, ngay cả mặt của Phạm Thành cũng không nhìn thấy, vì thế mơi thất vọng hoàn toàn, bệnh nặng không khỏi.

         Phạm Thành nghe vậy, trong lòng âm thầm hận Hoà Vân Sinh nhiều chuyện, vẻ mặt càng lắm đau buồn :  “A Hoà, mệnh của phụ mẫu, lời của mối mai, chuyện chung thân là do phụ mẫu định xuống cho ta, ta không có quyền lựa chọn. Chỉ là tâm ý của ta đối với nàng nàng đã biết rõ, hà tất gì lại nghe lời chia rẻ của người ngoài ?”

         “Ngươi nói ai là người ngoài ?”Hoà Vân Sinh nổi giận,  “Ta chính là đệ đệ ruột của nàng ! Còn ngươi với nàng có quan hệ gì chứ ? Đừng có cố mà lợi dụng !”

         Hoà Yến vỗ vỗ vai Hoà Vân Sinh, tỏ ý Hoà Vân Sinh bình tĩnh lại. Nàng quay lại nhìn Phạm Thành, hành lễ nói :“Đa tạ Phạm công tử quan tâm, thân thể dân nữ đã không có gì đáng lo, trước đó mấy ngày cũng chỉ là cảm mạo phong hàn, xá đệ tuổi nhỏ, tùy tiện nói thế mà thôi.”

         Phạm Thành không ngờ đến nàng sẽ nói ra những lời như vậy, trong một thoáng bàng hoàng cũng không thể thốt nên lời.

         “Mọi chuyện ngày xưa cũng tan thành mây khói, Phạm công tử giờ đây đã thành gia lập thất, dân nữ thực sự không tiện cùng Phạm công tử ở quá gần, sẽ khiến phu nhân thương tâm. Ngày sau mọi người cầu lại nối cầu, đường lại nối đường, nước sông không phạm nước giếng, không cần lại gặp lại nhau .”

         Hoà Yến tự thấy những lời nói của mình rất ân cần, không hề gây tổn thương đến thể diện của vị Phạm công tử này. Lại nhìn Hoà Vân Sinh, cậu dường như rất hài lòng với những lời này của nàng, cậu nhìn Phạm Thành đầy đắc ý, giống như con gà chọi đã đấu thắng trận rồi.

          Phạm Thành cẩn thận đánh giá Hoà Yến.

         Lại nói, hắn và Hoà Yến gặp nhau thuần túy là tình cờ. Chỉ là trong lúc đạp thanh nàng bị bong gân, nên Phạm Thành đã thương hương tiếc ngọc nhờ người đưa nàng về.

        Thật lòng mà nói, Hoà Yến vốn rất đẹp, nhưng cũng không đến nỗi là tuyệt sắc. Với những công tử ca như bọn hắn, có loại nữ nhân nào mà chưa từng gặp qua. Hoà Yến cũng chỉ là nhìn vào bối cảnh gia thế của hắn, muốn sống cuộc sống cẩm y ngọc thực. Thịt mỡ dâng đến tận miệng, không ăn chẳng phải lãng phí sao, một nữ nhân tư sắc không tồi, xuất thân trong sạch, Phạm Thành thiết nghĩ, nạp nàng làm thiếp cũng không tệ.

          Ai biết được Hoà Yến tâm cao khí ngạo, thế mà lại muốn chạy đến ngồi vào vị trí chính thất của Phạm Thành hắn.

         Hắn làm sao có thể cưới nữ nhi của một giáo úy cổng thành chứ ? Hoà Yến này si tâm vọng tưởng, nhưng để lừa nàng buông tay, Phạm Thành cũng dỗ dành nàng, đưa cho nàng một ít son phấn và trang sức không mấy giá trị, liền có thể khiến nàng vui vẻ trở lại.

         Ai ngờ có một ngày Hoà Yến biết được chuyện hắn sắp cưới vợ, cư nhiên đi đến Phạm phủ của hắn mà ầm ĩ một trận, chính thất hắn cưới là đích trưởng nữ của thừa vụ lang, nếu để thừa vụ lang biết, không biết chừng cửa hôn sự này sẽ bị hủy bỏ. Thế nên Phạm Thành đã bảo hạ nhân của mình xua đuổi Hoà Yến đi.

         Nghe nói Hoà Yến lúc ấy vô cùng đau lòng, suýt chút nữa đã tự vẫn rồi trước cửa, Phạm Thành mới lười đi quản. Rồi sau đó hắn thành thân, thú được kiều thê vào tay, một đường thuận lợi.

         Sau tân hôn, bệnh cũ của Phạm Thành cũng tái phát trở lại. Nhưng vị phu nhân hắn vừa thú này hung hãn chua ngoa, quản hắn rất chặt, hắn lên không tới thanh lâu, dạo không qua nhà thổ, ngay cả mấy cơ thiếp cũng bị đuổi đi, lúc này đây, Phạm Thành mới nhớ về Hoà Yến mong manh của hắn.

         Tính tình của Hoà Yến không giống với phu nhân bưu hãn của hắn, nhu mềm có thể vắt ra nước, tuy đôi khi có những hành động nghịch ngợm nhưng trông vẫn rất dễ thương. Phạm Thành cho người đi nghe  ngóng tin tức của Hoà Yến, mới biết Hoà Yến từ sau khi rời khỏi Phạm phủ, đã lâm bệnh nặng, tuy vậy sau khi tỉnh lại, nàng không còn thường xuyên đi ra ngoài một mình, cùng với đệ đệ thỉnh thoảng đến đối diện Túy Ngọc Lâu bán bánh đại nại.

         Không ngờ đến hôm nay lại tình cờ gặp nhau ở đây.

         Hoà Yến tựa như đã khác trước.

         Biểu hiện của nàng khi nhìn hắn cũng không còn là loại lấy lòng và quyến rũ như trước kia nữa, đứng đắn đến ngạc nhiên. Vẫn là mi mắt ấy, nhưng lại nhiều hơn mấy phần anh khí, sức sống tràn dâng mà dường như trước đây không có. Cũng vì chút anh khí này đã khiến cho dung mạo xinh đẹp của nàng trở nên khác biệt , thậm chí đến ý cười lịch sự trên khoé môi cũng khiến người ta không thể rời mắt.

         Cứ như thể là đã thay da đổi thịt.

         “Nàng quả nhiên là còn giận ta”. Phạm Thành buồn bã nói.

        Hắn chắc chắn rằng Hoà Yến vẫn có ý với hắn, trước giờ thích mình đến vậy, trong nhất thời sao có thể buông tay ? Chỉ cần tặng quà nhận lỗi như lúc trước, đưa cho nàng một ít lễ vật, nàng sẽ tha thứ cho mình. Dạng nữ nhân thế này, chỉ cần nói mấy câu lời ngon tiếng ngọt, chỉ thiên phát thệ, thì đã một lòng một dạ với mình rồi.

          Hoà Yến không biết trong lòng Phạm Thành nghĩ ngợi ra sao, nàng nói cũng đủ rõ ràng rồi, sao Phạm Thành dường như có vẻ còn chưa hiểu ? Nàng liền quay đầu hỏi lão thợ may :“Đã lấy số đo xong rồi ạ ?”

         Lão thợ may gật đầu đáp lại.

         “Đây là tiền cọc”, Hoà Yến mang tiền đặt lên bàn :“Khi nào có thể làm xong ?”

         “Quần áo xuân hè khoảng hai mươi ngày sau sẽ có, còn đồ đông thì lâu hơn một chút, phải mất hơn một tháng.”

         “Được rồi,” Hoà Yến cười nói, “hai mươi ngày sau chúng tôi sẽ đến lấy, xin phiền may nó đẹp một chút, ” Nàng chỉ chỉ vào Hoà Vân Sinh,“Tiểu hài tử này yêu cái đẹp.”

         “Ai yêu cái đẹp chứ ?”, Hoà Vân Sinh giận quá hoá thẹn.

         Lão thợ may cười mà không nói, gật đầu đồng ý.

         Hoà Yến và Hoà Vân Sinh bước ra khỏi tiệm may, chỉ khẽ gật đầu với Phạm Thành mà không nói gì thêm nữa.

         Phạm Thành vẫn còn muốn nói gì đó, thiếu nữ ấy đã thẳng một đường mà rời khỏi, trái lại Hoà Vân Sinh lại ngoảnh đầu nhìn lại, lén lút đưa nắm đấm về phía hắn, ánh mắt tràn đầy cảnh cáo .

         “Hừ”, Phạm Thành cười lạnh một tiếng.

         “Công tử, Hoà đại tiểu thư lần này đối với người...”, người hầu tức tối bất bình.

         “Không ngại”, Phạm Thành vẫy tay.“Nữ nhân ấy, chỉ nóng tính một chút mà thôi.”

         Hoà Yến của hôm nay thực sự đã rất khác so với ngày xưa, cái nhìn xa cách ngàn dặm thực khiến lòng người ngứa ngáy. Phạm Thành đột nhiên nghĩ đến, hắn đã dành nhiều thời gian cho Hoà Yến đến như vậy, nhưng trên sự thực, hắn còn chưa nhận được bất kỳ lợi ích nào.

         Làm sao có thể để miếng ăn tới miệng còn rơi ? Nếu như hôm nay đã tình cờ gặp ở đây, vậy tại sao không lần nữa nối lại tiền duyên, làm nên chuyện tốt đẹp.

         Phạm Thành nở ra một nụ cười mười phần chắc thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top