Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22 : Tư Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong mười mấy ngày tiếp theo, mọi thứ đều trời yên biển lặng.

Mái nhà đã được sửa, chăn bông đã được thay. Hoà Yến lại tìm cho Hoà Vân Sinh một người hầu, bình thường sẽ giúp cầm đồ chạy việc cho Hoà Vân Sinh, Thanh Mai ở nhà cũng có người trò chuyện.

Hoà Vân Sinh đã mang học phí giao cho tiên sinh, mỗi ngày đều bắt đầu đi học, để lại Hoà Yến một mình trong phòng. Khi Hoà Tuy đi vắng, chỉ có Thanh Mai bên cạnh, Hoà Yến liền có thể quang minh chính đại ở trong sân luyện kiếm.... luyện bằng những nhành cây nhặt được.

Thân thủ của nàng đã được khắc sâu vào tâm trí, nhưng thân thể này thật sự quá yếu đuối. Chỉ cần chạm nhỏ vấp nhẹ , cũng tạo nên những vết bầm tím rõ rệt. Vả lại lực cũng không quá mạnh, mặc dù Hoà Yến tập luyện có chủ ý nên đã tốt hơn rất nhiều, nhưng so với trước đây, còn là kém quá xa.

Thân thể thế này mà ra chiến trường là không thể được. Hòa Yến  trong lòng thở dài, buông cành cây xuống.

“Cô nương, cô nương,”Thanh Mai nhẹ chạy vào,“bên ngoài lại có người đưa đồ tới rồi.”

Hoà Yến cau mày :“Sao lại nữa rồi ?”

“Nô tỳ cũng không biết, họ để đồ lại rồi đi rồi.”Thanh Mai vô cùng khó xử, “Cô nương, bây giờ phải làm sao? Thiếu gia tan học về mà nhìn thấy, nhất định sẽ lại tức giận.”

Đến đưa đồ không phải ai khác, mà chính là hạ nhân của Phạm gia. Kể từ ngày nhìn thấy Hoà Yến ở tiệm may, Phạm Thành liền năm lần bảy lượt sai người đưa đồ đến. Không phải yên chi thủy phấn thì là tơ lụa, trang sức, hoặc sẽ là thuốc bổ.

Mỗi lần như vậy Hoà Yến đều bảo hạ nhân Phạm gia mang quà đi về, Hoà Vân Sinh bắt gặp mấy lần thì nổi trận lôi đình, còn ở trong phòng nàng cằn nhằn mấy bận, khiến tai của Hoà Yến đều muốn chai cả rồi. Chính vì như thế, Hòa Yến mấy hôm nay đều không ra khỏi cửa , vạn nhất va phải Phạm Thành, lại dây dưa một lát, Hòa Vân Sinh chỉ sợ là sẽ lật tung nóc nhà của Phạm gia.

Hôm nay họ còn làm quá đáng hơn, thế mà lại để đồ đó rồi đi, đây là ý gì cơ chứ ? Chắc mẩm rằng làm thế nàng nhất định sẽ lấy sao ?

Hoà Yến nói :“Mang mấy thứ đó ném đi.”

“Nhưng mà,”Thanh Mai khó xử nói :“Đều là những thứ tơ lụa trang sức đắt tiền, ném đi như vậy... không tốt lắm .”

Hòa Yến đột nhiên thấy đau đầu.

Trời ở trên cao, nàng kiếp trước sống như một nam tử, chưa bao giờ gặp qua ai theo đuổi đánh chết chẳng buông như thế này. Cho dù sau này khôi phục lại thân nữ nhi về lại Hoà gia, cùng Hứa Chi Hằng đính thân, nhưng Hứa Chi Hằng không bao giờ vượt qua quy củ, đối với nàng thậm chí còn nhàn nhạt xa cách , càng đừng nói nồng nhiệt lấy lòng thế này, các cô nương ứng phó với tình cảnh này như thế nào, nàng cũng không biết.

Mấy thứ này đắt như vậy, nếu ném đi rồi, vạn nhất Phạm gia không nhận lại thì phải làm sao ?

Hòa Yến thở dài nói :“ Vậy ta sẽ đích thân đưa trả lại cho họ.”

Thanh Mai mở to mắt :“Cô nương muốn đi đến cửa Phạm gia sao ?”

“Nếu không thì còn cách gì hay hơn không ?”Hòa Yến nói :“Ngươi cũng thu dọn đi, cùng đi không ?”

“Nô tỳ cũng cần phải đi ạ ?”Thanh Mai khẽ nhăn nhó.

“Đương nhiên.”Hòa Yến kỳ quái nhìn nàng,“Ta quên mất đường đến Phạm gia rồi.”

Nàng không phải là Hoà đại cô nương thật sự, ngay cả cửa nhà Phạm gia ở phương hướng nào cũng không biết, tự nhiên cần có người dẫn đường. Bất quá nhìn bộ dạng lòng còn vương sợ của Thanh Mai, hiển nhiên cảnh tượng lần trước đi đến Phạm gia không đẹp đẽ lắm.

Thanh Mai quả thực lo lắng. Nàng còn nhớ lần trước đến Phạm gia, Hoà Yến mắt đỏ ửng, suýt chút nữa đã đâm đầu chết ở trước cửa Phạm gia. Khi đó có một vị ma ma của Phạm gia thế mà mắt lơ đãng nhìn họ, nói gì mà :“Làm người nên biết thân phận của mình, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến việc trèo cao, đừng lúc nào cũng nhìn chăm chăm vào thứ mình không thể có, một khi té ngã, chỉ chuốc lấy thế nhân chê cười.”

Lời bóng gió mỉa mai thật sự chói tai, cuối cùng Hoà Yến không thở nổi, giận đến mức ngất đi. Hoà Tuy mời đại phu quay lại xem, đại phu nói là do tức giận quá mức, đều là tâm bệnh. Lúc đó mọi người đều cho rằng Hoà Yến vì bị đả kích, tất nhiên sẽ không hồi phục được, cũng không biết ngày sau sẽ sống thế nào. Không nghĩ đến một khi tỉnh lại, cô nương nhà mình giống như đã đổi thành một người khác, không mảy may nào nhắc đến tên Phạm Thành này.

Dù cho bây giờ nhắc lại, Phạm Thành đến làm phiền, bộ dạng thế này rõ ràng là muốn cắt đứt mọi chuyện.

Thanh Mai có chút vui mừng , lại có chút lo lắng, Hoà Yến vỗ vỗ vai nàng, an ủi nàng nói :“Yên tâm, không có ai bắt nạt ngươi đâu.”

Thanh Mai thoải mái không giải thích được.

Hai người liền cùng đi ra ngoài, chỗ ở Phạm gia cách Hoà gia rất xa, đi bộ rất lâu mới đến nơi. Thanh Mai chỉ vào cánh cửa màu đỏ của một đại môn nói : “Đây chính là Phạm gia.”

Hoà Yến nghĩ nghĩ, “Ta không tiện qua đó, ngươi mang những thứ này giao cho người gác cổng, chỉ cần nói là Phạm công tử căn dặn đưa qua đây, nhất định phải giao tận tay cho Phạm công tử.”

Thanh Mai gật đầu :“Nô tỳ biết rồi.”

Hoà Yến trốn ra phía sau cây cột sát đường, nhìn Thanh Mai bước đến chỗ hộ vệ gác bên cạnh cổng, cùng với hộ vệ đó nói mấy câu, mang giỏ quà giao cho hộ vệ, xong mới quay về cạnh nàng, cười rạng rỡ :“Nô tỳ đều nói rồi !”

“Làm rất tốt,”Hòa Yến nói,“đi về thôi .”

.....,....

Bên trong Phạm gia, vì vừa mới tân hôn không lâu, bày trí trong phòng vẫn còn hỉ khánh đỏ rực. Phạm đại nãi nãi Đường Oanh là đích trưởng nữ của thừa vụ lang, được nuôi dưỡng trong sự nuông chiều từ nhỏ, tính tình kiêu ngạo hống hách, vì quan hệ với Đường phu nhân, người của Phạm gia đều yêu thương chiều chuộng nàng. Lúc này nàng mới được gả vào Phạm gia được mấy tháng, đã trở thành quản sự đại phòng của Phạm gia, từ trong ra ngoài đều là người của nàng.

Người hầu đứng bên ngoài gõ gõ cửa.

“Vào đi .”Đường Oanh ngồi trên nhuyễn tháp, lúc này đang ngắm mặt vải vừa mới thêu xong.

Người hầu sau khi tiến vào, liền quỳ xuống cúi đầu lạy Đường Oanh, mới nói :“Đại nãi nãi, vừa rồi có một nha hoàn tới cửa, đưa vào giỏ quà này, nói rằng phải giao cho đại thiếu gia .”

Đường Oanh nghe vậy, liền dừng tay lại, mắt nhìn về phía người hầu :“Nha hoàn ? Giỏ gì vậy, cầm qua đây cho ta xem xem. ”

Người hầu mang giỏ về phía trước.

Đường Oanh cầm lấy nó, lật qua lật lại mấy lần. Xem hết đều là tơ lụa vải vóc, yên chi thủy phấn dành cho nữ tử, đột nhiên giận không thể nén :“Đây là cái gì ?”

Người hầu lo lắng đến mức không dám nói.

Thị nữ thiếp thân ở bên cạnh nói :“Đây đều là đồ của nữ tử dùng, đại nãi nãi, thiếu gia bình thường không dùng mấy thứ này, chắc chắn là.... ”

“Chắc chắn là hắn muốn hiến ân cần, nhưng người ta mang trả lại cho hắn !”, Đường Oanh đột nhiên đứng dậy, mang mớ chén sứ trên bàn đẩy xuống, tiếng sứ lốp ba lốp bốp rơi trên mặt đất, vẻ mặt nàng hung dữ , “Phạm Thành, cái tên hỗn đản này !”

         “Đại nãi nãi, việc cấp thiết hiện giờ không phải là truy cứu thiếu gia, xin đừng đánh rắn động cỏ ....”thị nữ thiếp thân nhắc nhở.

Đường Oanh bình tĩnh lại một chút, mới nói : “Nói không sai, có đâu đạo lý ngàn ngày phòng tặc. Nếu là con nhà lành, sao có thể thông đồng cùng với Phạm Thành chứ. Ta nghĩ tiện nhân đó bất quá là lạt mềm buộc chặt thôi, đáng ghét !”

Nàng phân phó cho người hầu đang cúi đầu không nói, “Mấy ngày nay, ngươi cứ theo dõi Phạm Thành, xem hắn đến nơi nào, gặp những ai, ta trái lại muốn xem xem, yêu hồ mị tử nào đã quyến rũ trái tim của hắn. Đưa ta đi tìm tiện nhân đó .... Ta nhất định bắt đôi cẩu nam nữ đó phải trả giá !”

Người hầu gật đầu đồng ý rồi rời đi.

Nha hoàn dẫn dắt từng bước : “Đại nãi nãi, mấy ngày này, người ngàn vạn lần đừng để lộ ra, nếu không thiếu gia phát hiện manh mối, sẽ mang nữ nhân kia đem giấu.”

“Ta biết rồi.”Đường Oanh âm thầm siết chặt nắm đấm, “Các thiếp thân của hắn lúc trước ta bất quá cũng đuổi đi mà thôi, nhưng hôm nay ta xem hắn bộ dạng thế này, như thể có chỗ dựa không lo, không để chính thê như ta vào trong mắt mà.”

“Vậy thì đừng trách ta hạ thủ vô tình !”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top