Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23 : Nợ Đào Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kinh thành nói nhỏ không nhỏ, muốn tra một người, cũng không phải là chuyện đơn giản.

Bất quá Phạm Thành hiện giờ, thị thiếp thông phòng đều đã bị đuổi đi, cũng không dám đi dạo đến hoa lâu nữa, loanh quanh cả ngày cũng không được mấy nơi. Rất nhanh sau đó, ẩn tình trước kia cùng với Hoà Yến đã được bày ra trước mặt Đường Oanh.

“Lý nào lại vậy ?”Đường Oanh mang tách trà trong tay nặng nề đặt lên bàn,“Khi ta cùng hắn nghị thân, hắn lại có tư tình cùng nữ nhân đó, đây vốn là không để ta vào mắt mà ! Ta đã sớm nói cùng ca ca và phụ thân, người này không đáng tin, bây giờ một lời thành sấm, lại khiến cho ta không nơi giấu mặt.”

“Phu nhân bớt buồn,”nha hoàn nói :“Thiếu gia hiện giờ còn chưa dám mang nữ tử đó về phủ, chứng tỏ vẫn còn có chút cố kỵ. Ước chừng do nữ tử này mê hoặc lòng người, mới khiến cho thiếu gia phạm phải sai lầm. Hiện giờ phu nhân cùng với thiếu gia vừa mới thành thân, xin đừng lại vì những chuyện này làm nguyên nhân sinh ra sóng gió, dẫn đến người khác chỉ trích phu nhân đố kỵ”.

“Vậy ngươi nói ta nên làm gì bây giờ ?”Đường Oanh bừng bừng lửa giận nói .

“Không bằng nên hạ thủ từ nữ tử này, bất quá cũng chỉ là con gái của giáo úy thủ thành, vẫn là mặc tình phu nhân khó dễ... ”

“Ngươi nói đúng,”hồi lâu, Đường Oanh đã bình tĩnh lại,“chẳng qua chỉ là một nữ tử hạ tiện, còn vọng tưởng muốn gả vào Phạm gia, muốn vị trí chính thê, Đường Oanh ta sẽ đích thân đi gặp ả ! ”

Những rắc rối phát sinh nơi Phạm phủ , Hoà Yến cả thảy đều không biết, nàng đang nghĩ làm sao để điền vào văn thư trưng binh, để khiến mình được vào binh doanh, cùng họ thẳng đến Lương Châu.

Hoà Vân Sinh với Hoà Tuy khẳng định sẽ không cách nào thấu hiểu, nên làm sao để tìm ra một cái cớ hay ho cho họ. Nếu nói là bản thân muốn kiến công lập nghiệp, họ nhất định sẽ cho là mình bị điên. Nếu nói là báo thù ... Bỏ đi, vẫn là không được.

Hoà Yến trở người, hay là soạn một phong thư, cũng giống như năm đó,  tận dụng lúc không người nguyệt hắc phong cao, trực tiếp bỏ nhà ra đi ? Phải biết việc trưng binh chỉ còn hai ngày nữa là kết thúc, văn thư nếu không điền vào thì sẽ không còn cơ hội.

Đang suy nghĩ, Thanh Mai mang bánh tiến vào, thấy Hoà Yến nằm lăn qua lật lại thì rất kinh ngạc,
“Cô nương đã lăn lộn trên giường lâu rồi, có phải ăn thứ gì bị hỏng không ? Nô tỳ kêu người đến xem cho cô nương nha ?”

“Không có gì .”Hoà Yến vẫy vẫy tay,“Ta chỉ là thấy chán quá thôi.”

Chưa kể, lúc Hoà Vân Sinh ở nhà thì cảm thấy cậu ồn, sau khi cậu đến học quán, lại cảm thấy chán. Cho dù một mình ở nhà luyện võ, cũng không cảm thấy hứng thú. Hoà Yến cảm thấy con người thật kỳ lạ, nàng ở Hứa gia làm cô gia quả nhân làm đoan chính một năm, cả ngày cô cô độc độc, nhưng ở Hoà gia mới hơn một tháng, nàng lại quen rồi cuộc sống có Hoà Vân Sinh huyên thuyên vụn vặt cạnh bên.

Có lẽ là Hoà Vân Sinh thực sự nói nhiều.

Hoà Yến trở người đứng dậy, nói “Ta đi ra ngoài một lát .”

“Cô nương đi đâu ? Nô tỳ đi cùng người. ”Thanh Mai vội nói.

“Không có gì, ta đi lấy y phục cho Vân Sinh .”Hoà Yến đáp. Lúc này cũng đã qua hai mươi ngày rồi, đồ xuân hạ của Hoà Vân Sinh chắc đã làm xong, cậu thường tan học rất muộn, vẫn là nàng nên giúp cầm về.

Trước khi nàng rời đi, mắt còn liếc nhìn tờ cáo thị trưng binh ở trên bàn, suy nghĩ một lát, lại lấy tờ cáo thị để vào ngực, bản thân cũng không rõ vì sao lại làm điều này.

Rất lâu rất lâu sau đó, khi Hoà Yến nhớ lại ngày hôm nay, cảm thấy vận mệnh thật huyền diệu, từ lúc nàng cầm lên tờ cáo thị đó, bàn tay số phận đã biến mây thành mưa, đưa nàng trở về lần nữa, trong mê mờ tự có chủ định.

Trời trở về chiều, khí trời cực tốt, Hoà Yến lần theo trí nhớ tìm đến tiệm may, lão thợ may trong tiệm nhìn thấy nàng thì bật cười : “Cô nương đã đến rồi, quần áo cũng đã may xong, vị tiểu công tử đó không đến cùng sao ?”

“Đã đi học rồi ,”Hoà Yến mỉm cười, giao số bạc còn lại, “Tay nghề lão sư phó thật tốt .”

Xuân sam cùng với hạ thường đều là thanh y đẹp đẽ, kiểu dáng đơn sơ trang nhã, chất liệu cũng thoáng mát nhẹ nhàng, khi mặc vào nhất định sẽ rất tao nhã, Hoà Yến nghĩ rằng Hoà Vân Sinh nhất định sẽ rất thích. Nàng xếp hai bộ quần áo lại cho vào túi, vừa bước ra khỏi tiệm may, đã có một tỳ tử xa lạ đến chào trước mặt.

“Cô nương có phải là Hoà Yến Hòa đại tiểu thư không ? ”

Đừng nói lại gặp người quen nha ? Hoà Yến thở dài trong lòng, lúc này không có Hoà Vân Sinh bên cạnh, cũng không có ai giải thích cho nàng biết người này là ai .

         “Đúng vậy.”Hoà Yến cố hết sức để bản thân trông thật tự nhiên.

Tỳ tử đó nghe vậy liền cười,“Phu nhân nhà ta đang ở phía trước, vừa hay lại gặp được người, muốn mời người nói chuyện một chút ”.

“Phu nhân nhà ngươi ?”Hòa Yến suy nghĩ một chút, nàng không phải là Hoà đại tiểu thư chân chính, nếu là người quen cũ e rằng sẽ bị lộ, liền từ chối nói : “Hôm nay ta có chút không tiện, không bằng ngày khác có được không ?”

Tỳ tử có vẻ khó xử, “Cái này.. nô tỳ không thể làm chủ, mời tiểu thư cùng với nô tỳ gặp phu nhân một chút, sẽ không mất quá nhiều thời gian của tiểu thư, vả lại phu nhân nói, có chuyện quan trọng muốn cùng tiểu thư thương lượng.”

Trong đời Hoà Yến, sợ nhất là vì mình làm khó các cô nương, nô tỳ này lộ sắc diện khó coi, Hoà Yến liền cảm thấy bản thân đã mang đến cho nàng rắc rối, lòng mềm đi một nửa. Lại nghe đến chuyện quan trọng cần thương lượng, trong lòng chợt nghĩ rủi khi có chuyện thật sự quan trọng, bởi vì bản thân mà bị chậm trễ thì biết làm sao ?

Vậy nên sau một khắc bối rối, nàng liền nói :“Vậy được rồi, ta sẽ đi gặp một lần. Nhưng ta cũng có việc phải làm, nên không thể ở lâu.”

“Người cứ yên tâm ạ .”

Tỳ tử đi trước dẫn đường , Hoà Yến chăm chú vào người thị nữ đi phía trước. Tuy nữ tử này tự xưng nô tỳ, xem ra là hạ nhân, nhưng chất liệu quần áo vô cùng đẹp đẽ, trang sức cũng không thường, chí ít thị nữ mấy nhà bình dân chắc chắn cũng không như thế này. Hoặc là tỳ tử của một nhà giàu nào đó, hoặc là đại nha hoàn của phu nhân gia đình phú quý nào đó, Hoà Yến cảm thấy nên là cả hai giả thuyết trên.

Suy nghĩ lung tung, cho đến khi Hoà Yến phát giác ra, đã thấy mình đi đến con hẻm nhỏ vắng bóng người.

“Phu nhân nhà các ngươi ở đây sao ?”, nàng hỏi .

“Phu nhân chúng ta có một trạch viện ở đây, ngày thường rất ít khi đến.”Nha hoàn cười nói, “Thỉnh thoảng đến tửu lâu lân cận dùng yến, nếu mệt sẽ ghé lại đây nghỉ chân.”

À, quả nhiên là người nhà giàu, nơi nghỉ chân cũng là sản nghiệp nhà mình. Hoà Yến trong lòng choáng váng, Hoà Vân Sinh mà nghe thấy, có lẽ sẽ đố kỵ ghét ghen suốt thời gian dài.

“Chính là nơi này .”Nha hoàn quả nhiên dừng lại bước chân trước một trạch viện.

Trạch viện này không được xem là lớn, thoạt nhìn có vẻ hơi cũ kỹ, xung quanh không có người qua lại, ngay cả người gác cổng cũng không có. Hoà Yến cùng với nha hoàn đó tiến vào, trước tiên là qua một hoa viên, chờ khi bước vào đường sảnh, nha hoàn đó đột nhiên thay đổi giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ khi nãy, lạnh lẽo nói với phía bên kia :“Phu nhân, nô tỳ đã mang người tới rồi.”

Hoà Yến ngẩng đầu lên, đối diện chính là khuôn mặt xinh đẹp đang nghiến răng trợn mắt.

“Ngươi chính là Hoà Yến ?”

Xem ra, đây không giống là bạn cũ gặp nhau uống trà trò chuyện.

“Là ta, phu nhân là .....”

“Ta là đích trưởng nữ của Đường gia đương kim thừa vụ lang, là thê tử của Phạm Thành.”Vị phu nhân này cười lạnh một tiếng, đáp lời một cách độc ác.

Hòa Yến bất ngờ hiểu rõ những gì đang xảy ra, lại nhìn các nha hoàn bà tử khí thế hùng hổ bao vây xung quanh, lòng âm thầm thở dài.

Vị phu nhân này, tựa hồ đã hiểu lầm chuyện gì đó.

Nàng đã tạo ra nghiệt gì, mới có thể gửi hồn trên cơ thể của cô nương lắm nợ đào hoa này chứ !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top