Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25 : Dây Dưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc thuyền nhỏ lắc lư trên sông, đêm nay trời không trăng, chỉ có một vài ngôi rải rác, ánh đèn ven sông soi sáng, có thể nhìn thấy hình bóng của mình trên mặt nước mênh mông.

Hộ vệ chèo con thuyền nhỏ, áp sát vào chiếc thuyền được trang trí đẹp đẽ ở giữa sông.

Hoà Yến cúi đầu, không nói tiếng nào. Hộ vệ không khỏi quay đầu lại nhìn Hoà Yến, thấy nữ hài tử ngồi ở đuôi thuyền, dáng ngồi thẳng tắp, hai tay bị dây trói ngược về phía sau lưng, thế mà vẫn không động. Tựa hồ như phát giác được ánh mắt của hắn, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, hậu vệ bỗng rùng mình, mái chèo trong tay suýt rơi xuống nước.

Cái nhìn đó, thực sự rất lạnh. Hắn không thể diễn tả được cảm giác đó, giống như một người chết đang thẩn thờ nhìn hắn, tiếng sóng trên sông như mộng, khiến cho nàng càng thêm quỷ dị âm u.

Thực sự quá kỳ lạ. Hộ vệ trong lòng lo lắng bất an, nàng không nói gì, cũng không hỏi gì, an tĩnh đến lạ lùng. Nữ tử bình thường, những lúc thế này cũng phải nên hỏi một hai câu chứ ? Nhưng Hoà Yến không có, nàng an tĩnh giống như một pho tượng gỗ, chứ không giống với sự an tĩnh của một người còn sống.

Mặt nước lấp lánh trong màn đêm, khi mái chèo buông xuống lại giống như một vùng nước xoáy, mang suy nghĩ của nàng về ngày hôm đó, nàng bị người của Hạ Uyển Như nhấn đầu, chết đuối ở trong ao.

Trước đây nàng biết bơi, còn là bơi giỏi, nhưng giờ đây, ngay thời khắc này, những dây thần kinh căng cứng khắp cơ thể cảnh báo với nàng, nàng sợ nước.

Nàng sợ sẽ từ chiếc thuyền nhỏ này mà rơi xuống, sợ bị hút vào vùng nước xoáy vô tận, sợ sẽ lại không thể thoát khỏi mặt nước, nhìn thấy bầu trời càng lúc càng xa mình mà không thể làm gì được, sợ kiếp này sẽ lại giống như kiếp trước đột nhiên mà kết thúc .

Nàng chán ghét sự hèn nhát và sợ hãi của mình lúc này, lại chẳng thể nghĩ ra cách gì khác, chỉ có thể ngồi thẳng trên thuyền, im lặng để mặc cho hộ vệ đưa nàng lên chiếc thuyền hoa lệ.

Chiếc thuyền xứng đáng là của một gia đình giàu có, so với lâu thuyền thì nhỏ hơn một chút, so với thuyền chài thì lại lớn hơn nhiều. Hộ vệ mang Hòa Yến lên thuyền, xốc lên màn che ở mui thuyền, đưa Hoà Yến vào trong, sau đó tự mình chèo thuyền nhỏ đi xa, tựa hồ đã được người phân phó, không dám đến gần.

Hòa Yến nhìn chăm chú người trước mặt.

Phạm Thành hôm nay cũng trau chuốt tỉ mỉ, ăn vận cầu kỳ sang trọng, mà bên trong thuyền cũng được bày huân hương và đèn lồng nhiều màu sắc, ánh đèn mờ ảo dịu nhẹ,  vừa bước vào đã cảm nhận được một mùi hương quyến rũ.

Hòa Yến vùng vẫy cố thoát ra khỏi vòng xoáy trong đầu, nhìn về hướng Phạm Thành nói : “Phạm công tử. ”

Phạm Thành bước đến, dìu nàng ngồi xuống ghế nói : “A Hoà, nàng  chịu ủy khuất rồi .”

Hoà Yến không lên tiếng.

“Ta không ngờ nữ nhân đó lại có thể ác độc đến như thế, vậy mà lại dám bắt cóc nàng, còn nhốt trong nhà nữa. Nếu không phải ta cho người âm thầm đi theo bảo vệ an nguy của nàng, biết chuyện như vậy nên bảo người đến cứu nàng ra, hậu quả thật không dám nghĩ đến. A Hoà, giờ nàng đã hiểu rõ nỗi khổ tâm của ta chưa ? ”Phạm Thành than thở.

Hòa Yến nhìn chằm chằm vào sợi dây thừng ở chân mình, lắc đầu nói :“Ta không hiểu.”

Từ đầu đến cuối, khi hộ vệ của Phạm Thành mang nàng ra khỏi trạch viện cũng vậy, lên xe ngựa cũng vậy, hay đưa nàng lên thuyền cũng vậy, hắn cũng không giúp Hoà Yến cởi bỏ dây trói.

Dây trói thô kệch này sớm đã cứa xước cổ tay nàng, nhưng không có cảm giác đau, chỉ là không muốn nói.

“Ta sợ nàng hiểu lầm ta, không chịu lên thuyền, nên mới không giúp nàng cởi bỏ dây trói.”Phạm Thành thuận theo ánh mắt của nàng, vội vàng giải thích. Lời tuy là vậy, nhưng hắn cũng không có bất kỳ hành động gì.

“Đã lên thuyền rồi,”Hòa Yến nở nụ cười ,“ta lại không thể chạy, ngươi vẫn nên mở trói cho ta.”

Nàng cười, như ánh tuyết sớm mai, sáng chói không thể tả. Phạm Thành nhìn có chút ngây ngẩn, lòng nghĩ Hoà Yến ngoan của ta, cũng không biết vì sao, hôm nay lại lộ ra vẻ đẹp càng say lòng người đến vậy, so với trước kia còn có thêm mấy phần hiên ngang anh khí.

Nghĩ đến đây, lòng hắn càng thêm ngứa ngáy, muốn đưa tay sờ mặt Hoà Yến, nàng nghiêng đầu, khiến tay hắn rơi vào khoảng không . Nụ cười khựng lại, dứt khoát ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn Hòa Yến nói :“Không phải ta không muốn thả nàng, chỉ là A Hoà, nàng nên biết hoàn cảnh của nàng lúc này .”

“Phu nhân ta bản tính hay ghen, tuyệt đối sẽ không buông tha nàng. Cho dù hôm nay nàng về được Hòa gia, ngày mai nàng ấy cũng sẽ nghĩ cách tìm nàng. Nhạc phụ ta là thừa vụ lang, cha nàng chỉ là một giáo úy, muốn gây rắc rối thì cơ hội có quá nhiều. Đó là chưa kể, quan trọng nhất chính là nàng.”

“Nàng chỉ là một nữ nhi, lại không có người bảo vệ, một khi để nàng ta bắt được, nàng ta nhất định sẽ nghĩ ra hàng trăm cách để hành hạ nàng, ta .... không chịu được. ”

Phạm Thành thâm tình nhìn nàng, “Ta sao có thể trơ mắt nhìn nàng chịu khổ được chứ ?”

“Hả ?”Hai tay bị trói của Hoà Yến đang lặng lẽ mở dây trói phía sau lưng, nàng bình tĩnh hỏi :“Vậy ngươi định như thế nào ?”

Thấy nàng có chiều hướng thả lỏng, Phạm Thành lúc này vui mừng ra mặt, không cần suy nghĩ đã đáp lời : “Ta định mang nàng đi giấu ở  một nơi an toàn, ngày thường vẫn sẽ có nha hoàn nô bộc hầu hạ nàng như cũ, như thế phu nhân của ta sẽ không thể tìm ra. Chờ đến sau này, ta sẽ lại hưu nữ nhân đó, mang nàng về Phạm gia, khi đó, nàng sẽ là chủ mẫu của Phạm gia, sẽ không ai dám ức hiếp nàng nữa.”

“Chính thê ?”Hòa Yến hỏi.

“Không sai,”Phạm Thành chạm vào ngực,  “A Hòa, ta xin thề với nàng, trong lòng ta chỉ có mỗi mình nàng. Nếu cuộc hôn nhân này không phải đã sớm được định sẵn, ta căn bản sẽ không lấy nàng ấy ! Nàng yên tâm, ta kiếp này chỉ yêu mỗi mình nàng, thê tử của Phạm Thành ta chỉ có thể là nàng, chỉ là nàng phải chờ đợi một chút...”

Hoà Yến nghe những lời này, cười khinh ra thành tiếng.

Phạm Thành giật mình.

“Ngươi thế này là đang muốn ta làm ngoại thất cho ngươi đấy .”Nàng nhàn nhạt nói.

Nếu Hoà đại tiểu thư thật sự đang ở nơi đây, có lẽ đã bị những lời thề này làm cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng nàng không phải Hoà đại tiểu thư, người trong cuộc thì mê người ngoài thì rõ, nam nhân một khi muốn lừa nữ tử, thật là lời dối trá nào cũng nói được. Phạm Thành sao có thể cưới nàng làm chính thê ? Bất quá là muốn lừa nàng trước rồi lại nói sau.

Không biết năm đó khi nàng hết lòng hết dạ với Hứa Chi Hằng, Hạ Uyển Như thấy nàng, có giống như lúc này nàng đang thấy Hòa đại tiểu thư, cũng buồn cười và đáng thương đến vậy.

“A Hòa, nàng...”Phạm Thành cau mày .

“Phạm công tử, ta đã nói rất rõ rồi. Ngươi nếu như đã cưới vợ, ta cũng sẽ buông bỏ quá khứ, từ nay cầu lại nối cầu, đường lại nối đường, mỗi người mỗi ngã. Ta không mơ vị trí chính thê của ngươi, cũng mong ngươi từ nay sẽ không dây dưa nữa.”

Nói đến đây, nút thắt trên tay cũng đã nới lỏng, mở trói xong.

Phạm Thành còn chưa nhìn thấy sợi dây rơi trên đất, lúc đầu hắn còn bối rối nhìn nàng, sau một khắc, đột nhiên phá lên cười lạnh, “Hòa Yến, ngươi thật là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt mà, đàng hoàng tử tế với ngươi mà ngươi còn bướng! Dây dưa  ? Thiên hạ này nữ nhân nhiều như vậy, ta mà lại phải dây dưa với ngươi thế này sao? Chẳng qua bổn công tử đã tiêu tốn thời gian công sức trên người ngươi rồi, đâu thể lãng phí như vậy được !”

“Phạm công tử không phải muốn ta đền bạc lại cho ngươi chứ ?”Hòa Yến thấy buồn cười.

“Bổn công tử không thiếu tiền, ngươi hãy lấy chính thân mình ra mà trả nợ. ”Hắn buông ra một nụ cười hạ lưu,
“Ngươi nếu hầu hạ ta thật tốt, nói không chừng ta sẽ thưởng cho ngươi một ít bạc.”

Hòa Yến còn chưa mở miệng, đột nhiên nghe thấy một giọng nói cực kỳ phẫn nộ cất lên, “Ngươi đang sủa cái gì vậy ?”

Hòa Yến kinh ngạc nhìn ra, thấy rèm cửa được vén lên, một người thân ướt sũng sải từng bước lớn tiến vào, đó chính là Hoà Vân Sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top