Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26 : Va Chạm Bất Ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Vân Sinh ? ”Hòa Yến suýt nữa cho rằng bản thân bị hoa mắt, nàng nhìn lại lần nữa, xác thực là Hoà Vân Sinh.

Hòa Vân Sinh đã đến trước mặt, che chắn phía trước nàng, một chưởng đẩy Phạm Thành ra xa.

“Ngươi, ngươi sao có thể đến đây ?”Phạm Thành sau khi khá vất vả để đứng lên, hắn chỉ tay hét lớn, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

“Đương nhiên là bơi đến rồi !”Hòa Vân Sinh nói.

Cậu mới vừa ở trong nước lao lên, toàn thân ướt sũng, ngồi xổm xuống cởi dây trói chân cho Hoà Yến.

“Đệ làm sao biết được ta đang ở đây ?”

“Ta sợ họ Phạm đó làm phiền ngươi, sớm đã bảo Song Khánh quay về trông chừng, vừa hay gặp lúc ngươi bị người ta gọi đi.”Song Khánh là người hầu Hòa Yến mua cho Hoà Vân Sinh, thường ngày vẫn bồi cậu đi học quán.

“Song Khánh theo đến tận đây, liền quay về cho ta biết, ta một mạch chạy đến, bơi ra đây, may mà còn kịp.”Cậu bỏ dây trói khỏi chân Hòa Yến, còn định mở dây trói tay, không ngờ đến dây trên tay Hoà Yến đã được nới lỏng rồi. Cậu thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lập tức đứng dậy trừng mắt nhìn Phạm Thành : “Nếu ta không đến kịp, còn không nghĩ ra súc sinh này sẽ làm gì ngươi ? ”

“Làm gì sao ?”, Phạm Thành cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hắn nhìn Hòa Vân Sinh, mỉm cười tự tin nói :“Ngươi cho rằng ngươi tới đây rồi thì sẽ thay đổi được gì nào ?”

Trên thuyền ngoại trừ ba người bọn họ thì không còn ai khác, có lẽ sợ ảnh hưởng đến “hứng thú”của Phạm Thành, nên hộ vệ vừa mới đưa Hòa Yến đến đã ngay lập tức không rõ tung tích, đoán chừng là chèo thuyền nhỏ trốn xa thật xa, chỉ chờ Phạm Thành phân phó sau khi xong chuyện.

“Tỷ tỷ ngươi, từ sớm đã là người của ta rồi.”Phạm Thành khinh thường nói :“Ta thấy bọn ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, đừng thấy cho mặt mũi mà lại không cần, lúc đầu là ai trăm phương ngàn kế muốn trèo lên giường của ta, giờ còn giả vờ trung trinh tiết liệt gì chứ !”

“Ngươi !”Hoà Vân Sinh nghe vậy, lập tức biến sắc, lao thẳng qua đấm hắn “Đồ khốn nạn !”

Phạm Thành bị cậu đấm suýt ngã nhào, con thuyền vì động tác của hắn bị rung lắc dữ dội, lại làm cho Hoà Vân Sinh nhất thời loạng choạng.

Hòa Yến cau mày, đang định bước lên giúp đỡ, lại thấy Phạm Thành giấu thứ gì đó trong tay áo, ánh sáng bạc loé lên, nàng căng da đầu, lạnh giọng nói :  “Vân Sinh tránh ra !”

Hòa Vân Sinh không biết đã xảy ra chuyện gì, theo bản năng lật người lại, “Bụp”một tiếng, Phạm Thành rút dao đang vướng khỏi y phục cậu.

Hòa Vân Sinh cũng đổ mồ hôi lạnh nói :“Ngươi dám giết người !”

“Có gì mà không dám ?”Phạm Thành sắc mặt dữ tợn, “Con trai của một giáo úy, chết thì chết thôi ! Chờ ngươi chết rồi, ta sẽ bắt tỷ tỷ ngươi làm nô dịch, ngày ngày hầu ta tiêu khiển, chơi chán rồi thì ta sẽ lại bán vào thanh lâu.”Hắn phá lên cười lớn.

Trong mắt Hoà Yến hiện lên một tia sắc lạnh.

Nàng không động tới Phạm Thành, bất quá là sợ gây rắc rối cho Hòa gia, nhưng theo những gì nhìn thấy, không kể nàng động hay không, Phạm Thành đều sẽ không chịu bỏ qua.

Hòa Vân Sinh cũng lửa giận ngút trời , dứt khoát quay đầu lại đánh vào bụng Phạm Thành, Phạm Thành không đề phòng bị đánh tới, con thuyền lại rung lắc dữ dội, ngay lập tức ngã nhào xuống. Hắn há miệng định gọi người, Hòa Yến hét lên : “Đừng để hắn lên tiếng !”, lập tức phi thân lên phía trước, đem chiếc khăn trên bàn nhét vào miệng Phạm Thành.

Phạm Thành bị bịt miệng, trong lúc còn đang bối rối đã bị Hoà Vân Sinh cưỡi lên lưng hắn, một quyền lại một quyền đấm hắn, cậu vốn là thiếu niên, sức lớn lực lớn, cho dù Phạm Thành luôn mồm kêu la ầm ĩ, nhưng đâu phải là đối thủ của cậu, dần dần phía dưới không còn vùng vẫy nữa.

“Vân Sinh, đủ rồi.”Hòa Yến can ngăn cậu ,“Còn đánh nữa hắn sẽ mất mạng đó.”

“Hắn chết lại càng tốt !”Hòa Vân Sinh nghiến răng nghiến lợi nói :“Chết rồi sẽ không còn nhớ đến ngươi nữa !”

“Như vậy Hòa gia sẽ gặp rắc rối.”Hòa Yến kéo tay cậu ra,“Để hắn dậy trước đã.”

Hòa Vân Sinh từ trên lưng Phạm Thành đứng dậy, nhưng Phạm Thành vẫn úp mặt xuống đất bất động, cậu đưa chân giẫm giẫm, “Đứng dậy, đừng có mà giả chết !”

Phạm Thành vẫn không có động tĩnh như cũ.

“Đánh ngươi mấy cái đã chết rồi, ngươi thật biết cách lừa người mà .”Hòa Vân Sinh vừa châm biếm, vừa muốn đá cho Phạm Thành đứng dậy, nhưng người vừa mới động, đột nhiên thấy nơi Phạm Thành đang nằm sấp ở cạnh chân mình, dần dần hiện ra một vệt màu đỏ.

Cậu nói :“Hắn, hắn....”

Hòa Yến đang chăm chú lắng nghe  động tĩnh ở bên ngoài, thuyền của bọn họ vừa mới lắc lư dữ dội , không biết hộ vệ của Phạm Thành có nhìn thấy không. Trước mắt xem ra có gì đó không đúng, nhưng cũng có thể cho rằng đây là  “hứng thú”của Phạm Thành. Lúc này đột nhiên nghe giọng của Hoà Vân Sinh đột nhiên thay đổi, nhìn qua có chút kỳ quái, nhìn kỹ lại liền chết đứng.

Sau một khắc, nàng quỳ xuống, bình tĩnh lật người Phạm Thành lại.

“A...”Hòa Vân Sinh thốt lên một tiếng, vội vàng che miệng nuốt xuống những âm thanh còn lại, không thể tin nhìn về phía trước.

Phạm Thành bị lật nằm ngửa trên đất, thân thể mềm nhũng tựa hồ không có xương, ở nơi eo quần áo đã bị nhuốm máu đỏ một mảng lớn, một chút chuôi dao lộ ra ngoài, mũi dao đã hoàn toàn cắm sâu vào trong thịt.

Trong lúc cùng Hòa Vân Sinh đánh nhau, Phạm Thành lấy ra một dao ngắn từ trong tay áo, sau đó con thuyền lắc lư nên dao rơi xuống đất, lại bị Hòa Vân Sinh đánh cho ngã nhào, không nghiêng không lệch, còn đang mơ hồ thì con dao lại đâm trúng vào bụng hắn.

Vốn vết thương sẽ không sâu đến vậy, nhưng lại bị Hòa Vân Sinh đè hắn xuống đất, dùng quyền mà đấm hắn ta, khiến cho cả con dao đâm sâu vào bụng, thế là bỏ mạng.

Hòa Vân Sinh bị doạ đến hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất, kinh hoàng nói :“Hắn... hắn không phải chứ ?”

Hòa Yến đưa hai ngón tay ra thăm dò mũi hắn, thốt ra hai chữ : “Chết rồi.”

Hòa Vân Sinh hoang mang nhìn nàng, tựa hồ như không hiểu điều nàng nói nghĩa là gì. Sau một khắc, cậu nghẹn ngào, hoang mang lo sợ nói : “Hắn... hắn sao lại chết chứ ? Chúng ta phải làm sao đây ?”

Thuyền còn ở giữa sông, lắc lư bồng bềnh, bốn bề trừ ánh đèn phía trong thuyền, tựa hồ không còn ánh sáng nào khác. Trong mảng yên lặng chết chóc, tiếng nức nở của Hoà Vân Sinh đặt biệt rõ ràng, cậu nói :“Chúng ta làm sao đây ? Làm sao đây ?”

Dù sao vẫn là thiếu niên mười mấy tuổi, chưa từng giết qua người, thấy qua máu, ngay cả giết cá cũng phải ngần ngừ do dự. Trên miệng cứ buông ra những lời độc ác , nhưng vẫn chưa từng nghĩ đến sẽ thật sự lấy đi mạng người. Hòa Vân Sinh giờ đã hoảng loạn, trong miệng vẫn cứ lẩm nhẩm mấy lời “phải làm sao”vô nghĩa.

Hòa Yến nhíu mày nhìn thi thể Phạm Thành.

Nàng đã từng giết quá nhiều người rồi, nhưng đều là địch nhân trên chiến trường, như thế này thì chưa từng, tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không hoảng loạn. Nhìn lại Hòa Vân Sinh, cậu vẫn đang hốt hoảng, nửa cười nửa khóc, lay lay thi thể Phạm Thành, như thể muốn lay cho hắn tỉnh lại, dĩ nhiên là mất trí rồi.

“Bốp”một tiếng.

Trên mặt truyền đến cơn đau bỏng rát, giống như một gậy cảnh tỉnh rơi xuống đầu, Hòa Vân Sinh tỉnh lại từ mớ hỗn loạn vừa rồi, nhìn Hòa Yến trước mặt.

Cậu đột nhiên phát hiện, so với cậu, Hòa Yến quá mức bình tĩnh, ánh mắt nàng sắc bén như kiếm, xuyên thấu tim cậu đến tận cốt lõi, tay nàng cũng rất vững, không giống cậu vẫn còn đang run.

Giọng nàng cũng lạnh lẽo, mang theo chút nghiêm khắc hận sắt không thành thép, nàng nói : “Hòa Vân Sinh, đệ tỉnh táo lại một chút, hắn đã chết rồi .”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top