Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29 : Đầu Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Người đi về hướng này, đuổi theo !”Thủ lĩnh hộ vệ chỉ vào quân thủ bị đang đến gần.

Quân thủ bị người ngựa đầy đủ, nhắm theo hướng hắn chỉ mà đuổi theo. Các hộ vệ khác của Phạm Thành nhìn về phía thủ lĩnh, có người run giọng hỏi :  “Công tử chết rồi, chúng ta nên làm gì đây ?”

Thân là hộ vệ của Phạm Thành, lại không bảo vệ tốt cho hắn, Phạm gia nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của bọn họ, nhẹ thì bị phạt nặng, nặng thì ... bị trút giận đến mất mạng.

“Rốt cuộc là ai đã giết công tử ?”, cũng có người hỏi.

“Ta đã đánh nhau với người đó, thân thủ rất tốt ”, thủ lĩnh siết chặt nắm đấm, “ta cũng không phải là đối thủ của hắn.”

“Là nhắm đến công tử sao ? Rốt cuộc thì đó là ai chứ ?”

Ai biết được? Phạm Thành đã làm ra quá nhiều chuyện ác, người đó nếu như muốn lấy mạng hắn, hiển nhiên thù hận đã lâu. Các cô nương bị hắn chà đạp cũng có cha mẹ anh em, có lẽ là họ muốn báo thù cho người thân của họ, hoặ  là điều gì khác. Người đã chết rồi, đợi khi bắt được hung thủ thì chân tướng sẽ sáng tỏ.

“Hòa đại tiểu thư ...”, ai đó cuối cùng cũng nhớ ra Hòa Yến.

“Có lẽ đã mất mạng rồi !”

Nước sông sâu đến vậy, lạnh đến vậy, một nữ tử không có chút sức lực, rơi xuống đó là lành ít dữ nhiều. Nhưng thế thì làm sao ? Chẳng ai quan tâm cả. Nếu Hòa Yến còn sống, có lẽ sẽ còn bị người của Phạm gia trút giận, chết lại càng hay, một lần là kết thúc, chí ít chuyện của Hòa gia sẽ chấm dứt tại đây.

“Chết thì cũng chết rồi”, thủ lĩnh thất thần nói, “Chết lại càng hay.”

Một câu nói, đã định rồi kết cuộc của Hòa Yến.

............

Tiếng vó ngựa vang dội khắp nơi không dứt khiến lòng người ở trong thành đều hoảng sợ.

Có thiếu niên mặc thanh y thần thái bình tĩnh, từ trong miếu hoang bị đám ăn mày tụ tập bước ra, thuận tay ném bộ quần áo ướt vào giếng hoang đã khô cạn từ lâu.

Quần áo đã được thay trong lúc trốn chạy, xuân sam được mặc bên trong, chỉ cần mang bộ cũ bên ngoài vứt đi là được. Khăn cũng chẳng cần che, như vậy sẽ có thể giảm đi sự chú ý. Nàng chạm vào tường, trên tay dính một lớp bụi dày, lại dùng bụi đen đó mà vỗ vỗ lên mặt, bôi bôi trét trét, khuôn mặt trắng mịn vừa nãy đã biến thành đen đúa, giống như... một thiếu niên lang gia cảnh bình dân thường làm việc nặng ở bên ngoài.

Nhưng vẫn là một thiếu niên lang thanh tuấn.

Thiếu niên lang ung dung đi về phía trước, phía sau lưng là quân thủ bị tứ phía bắt người, trong lòng Hòa Yến lại không thoải mái như vẻ ngoài biểu hiện.

Nàng đã cùng với hộ vệ của Phạm Thành giao đấu, chỉ cần nhìn kỹ, sẽ có thể nhận ra hình dáng của nàng. Diện mạo có thể giả dạng, nhưng tầm vóc thì không thể lừa người. Quân thủ bị thành ở kinh thành cũng không phải phế vật ăn phí cơm , muốn trốn cũng không phải dễ. Cho dù có chạy vào trong miếu hoang, chỉ cần tra hỏi đám ăn xin sẽ biết được mình là người lạ. Còn như ra khỏi thành, cửa thành lúc này chắc chắn đã bị đóng kín rồi, từ nay cho đến một tháng sau, ra thành vào thành đều sẽ bị kiểm tra nghiêm ngặt. Nếu cứ lục soát từng nhà từng nhà thế này, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.

Nhưng đột nhiên, nàng nhớ ra gì đó, đưa tay vào trong ngực lấy ra một vật.

Tờ giấy đã bị nhàu nhăn nhúm, còn thêm bị dính nước mưa, chữ viết trên đó gần như đã không thể đọc được. Đây chính là cáo thị trưng binh mà ngày đó Hòa Vân Sinh đã xé xuống.

Trưng binh ...

Nơi trưng binh nằm ở khoảng trống ngoài trường đua phía thành tây, ở đó dựng lều vải, có rất đông người đến điền văn thư, tiếp nhận kiểm tra đơn giản, chờ đến lúc thì cùng nhau xuất phát. Lần này chiêu binh đến Lương Châu quá vội vàng, thiết nghĩ cũng sẽ không quá nghiêm ngặt, ngay cả tuổi tác cũng không chỉ là tráng niên, người nguyện ý đi trừ phi là gia cảnh vô cùng bần hàn, nếu không thì trong cảnh thái bình thịnh thế, ai lại muốn đi để rồi chịu khổ.

Nhưng văn thư trưng binh này lại đến vô cùng kịp lúc.

Giờ nàng đã là tội phạm bị truy nã, ngây ngốc ở kinh thành cũng không tốt, nếu bị tra đến, liên lụy tới Hòa gia thì càng gay go. Hơn nữa ở lại kinh thành tựa hồ cũng chẳng có chỗ nào tốt. Hòa gia cách nàng quá xa, Hứa gia càng là cao môn ngoài tầm tay với, nàng không cách nào đứng ngang hàng với họ, đi đòi lại những thứ thuộc về mình.

Trái lại không bằng đến binh doanh. Từ trong đội ngũ trưng binh đi ra khỏi thành, đó mới chính là nơi nàng nên đến.

Trời không tuyệt đường người, trong mờ mịt tự có an bài, nàng vốn còn nghĩ, làm thế nào mới có thể tìm ra một lý do hợp lý để giải thích với phụ tử Hòa gia chuyện nàng rời đi, giờ thì không cần nghĩ lya do gì khác, bởi vì đây là con đường duy nhất để đi. Việc trưng binh ngày mai đã kết thúc rồi, trước khi kết thúc một đêm, nàng vừa hay bắt kịp.

Hòa Yến cười cười, tâm trạng trở nên thoải mái lạ thường. Nàng không còn do dự, sải bước về hướng trường đua ở phía thành tây.

Trường đua thành tây ban đầu là một trang trại ngựa, nhưng vì lều trưng binh được dựng tại đây nên ngựa đã bị sơ tán. Ngồi trong căn lều dài phía trước là một đại hán mặt đỏ, bên hông treo một trường đao, bởi vì trời mưa, trên đầu đội một chiếc mũ vành, mắt tựa chuông đồng, không giận tự uy. Lúc này đang ngủ gà ngủ gật.

Trưng binh đã vào phút cuối, qua ngày mai, những tân binh mới chiêu được sẽ cùng bọn họ đi đến Lương Châu, trong lúc này, người nguyện ý đi đã sớm đầu danh, đương nhiên là không có người mới.

Khi Hòa Yến bước tới, đại hán đó cũng không ngước mắt lên, Hòa Yến chỉ có thể nói :“Vị đại ca này, trưng binh đã kết thúc rồi sao ?”

Đại hán đó từ trên xuống dưới đánh giá nàng một lượt, sau đó mới chậm rãi nói :“Không có .”

“Vậy tốt quá.”Hoà Yến rạng rỡ, “Ta muốn đầu quân.”

“Ngươi ?”, đại hán mặt đỏ lộ ra vẻ xét nét, nói : “Huynh đệ, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi ?”

“Mười sáu.”

“Mười sáu ?”, hán tử trầm ngâm nói : “Tướng tá ngươi, nhìn sao cũng không giống mười sáu. Ngày thường ở nhà chắc còn chưa làm qua việc nặng gì đâu. Đầu quân không phải trò đùa, ngươi nếu muốn đùa vui thì nhanh về đi, đừng lãng phí thời gian của ta.”

“Vị đại ca này, ta thực sự muốn đầu quân.”Hoà Yến nghĩ nghĩ về các huynh đệ trước kia lúc ra khỏi binh doanh, học theo vẻ mặt đau khổ của họ :“Trong nhà không còn ai, cũng không thể kiếm sống, nếu không đầu quân chỉ còn cách bán thân làm nô. Chẳng thà ra chiến trường, hoặc là chết nơi sa trường, hoặc là lãnh công huân, còn có thể đổi đời. Vả lại, đại ca ”, nàng tiến gần thêm một chút, thì thầm nói : “Bây giờ đột nhiên trưng binh, sợ là nhân thủ cũng không đủ, thiếu một người không bằng thêm một người, còn có thể làm tròn con số. ”

Vị đại hán nghe lời nàng nói thì động tâm, nghĩ lại cũng phải, chỉ muốn nhanh tìm được đủ người để giao việc cho xong, liền nói : “Được rồi được rồi, ngươi muốn đi tìm chết ta cũng không cản ngươi, nói trước mấy lời khó nghe, quân doanh không phải chốn hưởng lạc, nếu như ngươi không chịu nổi muốn làm đào binh, vậy sẽ bị quân pháp xử trị.”

“Ta sẽ không làm đào binh.”Hoà Yến long trọng thề.

Hán tử mặt đỏ cười nhạo một tiếng, mấy thiếu niên thế này hắn đã gặp nhiều rồi, lúc mới đến thì tràn đầy tự tin, nhưng đến lúc đánh nhau thật, bị doạ tè ra quần cũng chính là bọn họ.

“Vậy ngươi hãy điền vào phần văn thư này đi.”Hắn chuyền văn thư đến trước Hòa Yến.

Bên ngoài trường đua thành tây, quân thủ bị đi đến đây thì quay đầu ngựa, trước mặt là lều trưng binh Lương Châu, không cần tiếp tục tiến lên.

Hòa Yến vung vẩy viết xuống hai chữ.

Lần này đây, là dùng tên của chính bản thân nàng .

Hòa Yến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top