Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31 : Công tử Tiêu Gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân đã sắp qua, ngay cả những cơn mưa cũng bắt đầu mang cái nóng của mùa hè.

Ngày trưng binh cuối cùng cũng kết thúc, chiếc lều dài để điền văn thư bao quanh trường đua cũng được cuốn đi, thay vào đó là vô số những chiếc lều nhỏ. Sau khi từ biệt gia đình, các tân binh đã tập hợp lại, chỉ đợi qua đêm nay, sáng ngày hôm sau họ sẽ bắt đầu đến Lương Châu.

Lều nhỏ rất hẹp, mấy người chen chúc vào miễn cưỡng cũng xong. Hòa Yến với Hồng Sơn ngồi ở cạnh nhau, Hồng Sơn nhận được cái lều lớn hơn một chút, bởi vì cả hai đều không có nhiều hành lý nên ngồi vậy còn thấy có chút rộng rãi. Từ đêm qua cho tới đêm nay, Hòa Yến đã thành thật ngây ngốc ở đây cả một ngày.

Trong này sẽ cho bánh bao ăn, mỗi bữa phát hai cái, chờ tới khi đã ổn định đến Lương Châu sẽ được phát nhiều hơn. Mọi chuyện đều ổn ngoại trừ việc bất tiện khi đi nhà vệ sinh, Hòa Yến phải đợi đến tận khuya, xung quanh chẳng có ai mới lén lút đi đến đó.

Nàng vừa từ mao phòng bước ra, đi đến trước lều của mình, vừa vén lên thì thấy bên trong còn có hai người. Hồng Sơn đang nói chuyện cùng bọn họ, nghe thấy tiếng động, hai người đó liền quay đầu lại nhìn .

Đây có lẽ là một cặp huynh đệ, trông có chút tương tựa nhau, đen đen gầy gầy, loại rắn rỏi tuấn khí, tuổi cũng không lớn lắm, người lớn khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, người nhỏ cùng với Hòa Vân Sinh trông hơn kém chẳng bao nhiêu. Người lớn tuổi hơn có lẽ là ca ca, trầm mặc ít nói, nhỏ hơn có lẽ là đệ đệ, nhìn thấy Hoà Yến liền nở nụ cười, thân thiện hỏi : "Vị ca ca này là....."

"Đây là A Hoà ca ca của đệ,"Hồng Sơn tự biên tự diễn giúp Hòa Yến nhận rồi một người đệ đệ, mới quay sang Hoà Yến nói :"Hai vị huynh đệ này hôm nay mới đến, bên ngoài không còn lều nữa nên sẽ chen chúc ở đây cùng với chúng ta."Hắn chỉ chỉ vào thiếu niên kiệm lời, "Đây là Thạch Đầu." Lại chỉ chỉ vào thiếu niên có chút chất phác thật thà mà cười : "Đây là Tiểu Mạch."

Thạch Đầu, Tiểu Mạch, có lẽ đây là cặp anh em gia cảnh bần hàn, bằng không với gia đình tốt hơn một chút, cũng đã chọn một cái tên đẹp hơn để đặt rồi.

Hòa Yến tìm một nơi để ngồi xuống, có thêm hai người , trong lều đột nhiên có chút chật chội.

"Các ngươi là người ở kinh thành sao ?"Hòa Yến hỏi, cảm thấy có chút khát, bèn mở bầu nước bên thắt lưng uống một ngụm.

Thạch Đầu không thích nói chuyện, trái lại đệ đệ của hắn là Tiểu Mạch thì lại rất hoạt bát, cậu nói : "Bọn đệ sống trên núi Tượng Hoài, thường ngày vẫn đi săn kiếm sống, lần trước lúc xuống núi thấy có trưng binh, ca ca cùng đệ thương lượng một chút, rồi đến đầu quân."

Ra là một gia đình thợ săn trên núi.

"Cha nương đệ cũng muốn bọn đệ đi đầu quân à ?"Hồng Sơn hỏi. Nhìn chung mà nói, dù là nhà nghèo đi đầu quân, cũng sẽ không cho hai đứa con trai cùng đi một lúc, sẽ luôn để lại một lối thoát cho gia đình.

"Cha nương sớm đã không còn , đệ với ca ca là cùng nhau lớn lên."

Hồng Sơn thở dài :"Vậy các đệ cần phải trân trọng mạng sống mình hơn, tự dưng lại chạy đến đây đầu quân làm gì, đầu quân chẳng có gì vui hết. Các đệ chẳng lẽ là ...", hắn hướng về phía Hoà Yến mấp máy môi :"Cũng giống như đệ ấy, muốn kiến công lập nghiệp sao ?"

"Đại trượng phu đáng nên kiến công lập nghiệp", Tiểu Mạch vẫn vẻ ngây thơ, nói tiếp :"Lại nói : lần này mang binh đến Lương Châu, chỉ huy chính sứ là đô đốc tả quân Tiêu đô đốc. Đệ cùng với ca ca sớm đã ngưỡng mộ người này đã lâu, nay được cùng theo làm việc, đó là vinh hạnh của bọn đệ !"

Hòa Yến vừa uống nước vừa nghe bọn họ nói chuyện, nghe vậy liền phun một ngụm nước, suýt nữa là bị sặc.

Mấy người trong lều đều nhìn về phía nàng.

"Đệ nói chỉ huy sứ đến Lương Châu là ai ?", nàng hỏi.

Tiểu Mạch còn cho rằng nàng không biết "Tiêu đô đốc", đắc ý giải thích một phen, "Chính là Phong Vân tướng quân ngày nay, nhị công tử của Tiêu gia Tiêu Hoài Cẩn !"

Hòa Yến trong lòng chấn động .

Tiêu Giác sao có thể đến Lương Châu làm chỉ huy sứ chứ ? Với chức vị của hắn hoàn toàn phải như thế này, huống chi bản thân hắn có binh mã, hà tất phải đưa một đám tân binh đến Lương Châu, trừ phi hắn bị biếm chức ?

Tiêu Giác bị biếm chức sao ?

..........

Kinh thành, tại Tiêu gia.

Trạch tử của Tiêu gia, là khi Tiêu lão tướng quân còn tại thế, đã chiếu theo sở thích của thê tử mà tu sửa. Thế hệ sau của Tiêu gia, chưa từng động qua bố cục trong viện, vì thế tuy là võ tướng thế gia, nhưng viện tử vẫn thanh nhã độc đáo như một tiểu viện ở Tô Châu.

Xuyên qua tường hoa chính là chính phòng, bên cạnh chính phòng có một gốc lựu, còn chưa đến lúc kết quả. Từ bên cửa sổ nhìn vào, có thể nhìn thấy một giá sách bằng gỗ thông vàng chất đầy thư tịch. Có ai đó đang ngồi trước bàn đọc sách.

Thanh niên trắng trẻo tú lệ, chỉ có biểu hiện là lãnh đạm, mang theo mấy phần lười nhác, vì ở nhà riêng nên ăn mặc giản dị, cẩm y văn mây, đai ngọc xanh, càng hiện rõ anh tư tươi sáng. Trên tường treo một bội kiếm, màu sắc như sương tuyết, trong suốt như pha lê, tuy không tuốt khỏi vỏ nhưng vẫn thấy lẫm liệt.

Cửa bị mở ra, có người tiến vào.

Người đến là một nam một nữ, nam tử cùng với Tiêu Giác có đến bảy phần giống nhau, chỉ là không lạnh lùng như Tiêu Giác, còn nhiều hơn mấy phần thanh lãng, ôn hoà, một vẻ phong hoa nguyệt mạo, người này chính là đại ca cùng một mẹ với Tiêu Giác , Tiêu Cảnh. Đứng cùng bên cạnh Tiêu Cảnh chính là thê tử của hắn, Bạch Dung Vy, tuy không phải là tuyệt sắc khuynh thành, cũng là răng trắng má hồng, đoan trang tú lệ.

Đôi phu thê đứng cùng nhau, nhìn như một đôi người ngọc, cảnh đẹp ý vui.

"Hoài Cẩn !", người lên tiếng là Bạch Dung Vy, nàng mang gói đồ từ tay Tiêu Cảnh đặt lên bàn, nói :"Đây là giày và quần áo được chuẩn bị cho đệ đến Lương Châu, đệ thử lại sau nhé ! "

Kể từ khi phu phụ Tiêu tướng quân qua đời, Tiêu gia giờ chỉ còn hai huynh đệ Tiêu Cảnh và Tiêu Giác, trưởng tẩu như mẫu, trước đây may vá quần áo cho Tiêu Giác là tướng quân phu nhân, nhưng bây giờ lại là Bạch Dung Vy.

"Đa tạ đại tẩu."Tiêu Giác gật đầu.

Bạch Dung Vy cười nói :"Huynh đệ các người nói chuyện đi, ta đi xem món canh một chút. "Nói xong đi ra ngoài.

Sau khi Bạch Dung Vy đi rồi, Tiêu Cảnh yên lặng nhìn Tiêu Giác một lát,cuối cùng thở dài nói : "Hoài Cẩn, thật sự đệ không cần phải đi Lương Châu."

"Từ Giới Phủ gần đây trong triều liên tiếp nhắm vào huynh, gây rắc rối với Tiêu gia."Tiêu Giác mặt không xao động, chỉ nói :"Hoàng thượng đã nghe lời của Từ Giới Phủ, đệ ở lại kinh thành trái lại chỉ khiến cho người sinh sự. Đi Lương Châu tạm tránh mũi giáo cũng tốt, vả lại, cái chết của phụ thân năm ấy nghi điểm trùng trùng, lần này có manh mối, biết đâu lại có phát hiện mới."

Nói đến cái chết của Tiêu tướng quân, không khí trong phòng đột nhiên trở nên buồn bã.

Trầm mặc một lúc, Tiêu Cảnh mới đưa tay vỗ vỗ vai Tiêu Giác "Đệ luôn nghĩ nhiều hơn ta, ta thì lại chẳng thể làm được gì cho đệ."

"Đại ca ở trong triều còn phải đối diện với những tình huống phức tạp hơn nhiều, lúc đệ không ở đây, Tiêu gia đều dựa vào đại ca rồi."Tiêu Giác mỉm cười, nhìn Tiêu Cảnh nói :"Đại ca bảo trọng."

"Đệ cũng bảo trọng ."Tiêu Cảnh lòng đầy cảm khái, có lẽ muốn giảm bớt bầu không khí đắng cay này, cố ý trêu đùa nói :"Ta cũng không phải không muốn đệ đi Lương Châu, chỉ là đệ bây giờ đã cập quan, cũng đã đến lúc định thân rồi. Mấy vị cô nương mà Tẩu tẩu đệ giúp đệ để mắt đến, đệ có vừa ý được ai không ?"

Tiêu Giác nghe vậy liền thu lại nụ cười, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt, nhạt đến mức có chút thờ ơ.

"Không cần, đệ không định cưới vợ. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top