Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32 : Đường Đến Lương Châu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kinh thành mấy ngày nay yên tĩnh trở lại, nhưng trong triều lại có mạch ngầm chảy mạnh. Mùa xuân cuối cùng cũng kết thúc, sau khi lập hạ, mưa cứ triền miên tựa hồ vô cùng vô tận, cả toà thành như bị nhấn chìm trong mưa mù.

Đô đốc hữu quân Tiêu Hoài Cẩn tự xin làm chỉ huy sứ, dẫn dắt tân bình đến Lương Châu Vệ. Ngay khi Tiêu Hoài Cẩn rời đi, thế cuộc trong triều lại có biến hóa, phe thái tử mở mày mở mặt, hai chữ vui vẻ chỉ còn thiếu việc trực tiếp viết lên mặt mà thôi.

Chuyện ở trong triều, bách tính bình thường vẫn là không chạm đến, vẫn tiếp tục cuộc sống với gạo muối củi lửa như cũ. Trước đó mấy ngày, công tử Phạm gia ở kinh thành bị người sát hại, đến nay vẫn chưa tìm ra hung thủ. Phạm gia truy tìm hung thủ khắp nơi nhưng không được, liền trút giận lên người Phạm phu nhân. Ai ngờ nhà mẹ đẻ Phạm phu nhân là thừa vụ lang cũng không phải là dễ động vào, trái đợi phải đợi, khi đầu thất của Phạm Thành trôi qua, liền buộc Phạm lão gia viết thư thả vợ, đem con gái lần nữa trở về phủ. Đường Oanh hiện giờ như hoa đang độ chín, vừa gả vào thì đã chết trượng phu, Đường gia sao có thể để cho nàng tuổi còn trẻ vậy đã trở thành goá phụ, tự nhiên sẽ vì nàng mà toan tính cho ngày sau. Nàng cùng Phạm Thành lại không có con cái, Phạm gia cũng đành bất lực.

Trái lại là Hòa Yến, người bị hại cùng với Phạm Thành, đuối chết ở sông Xuân Lai đến hiện tại vẫn chưa tìm thấy thi thể, tựa như trở thành một vai phụ không đáng kể trong sự cố nay, ngay cả tư cách để người ta đàm luận cũng không có. Trừ Hòa gia ra, chẳng có ai nhắc đến nàng, dường như Hòa Yến chưa từng tồn tại trên đời này.

Mưa thật lớn, Hòa Vân Sinh đội mũ tre đi ra ngoài. Từ sau khi Hoà Yến xảy ra chuyện, cậu tạm thời không đến học quán nữa, Hòa Yến đã nói với cậu, năm ngày sau đến Liễu Tuyền Cư lấy thư, hôm nay đã là ngày thứ mười rồi, Hòa Vân Sinh mới tìm được lúc đi ra ngoài. Cậu sợ người của Phạm gia đợi ở bên ngoài theo dõi động tĩnh của cậu, cơ hội rất khó có được mà Hòa Yến đã tranh thủ vì Hòa gia bọn họ, không thể bị hủy trong tay cậu.

Mấy ngày nay cậu ở trong nhà kiểm tra xung quanh, người của Phạm gia theo dõi Hòa gia đã rút đi toàn bộ, mới dám an tâm ra ngoài. Cậu thay bộ quần áo cũ, không muốn người ta chú ý, đầu cúi thấp đội nón tre, từ phía cửa sau bước vào trong màn mưa.

Mười ngày này, Hòa Vân Sinh đã trải qua thật sống không bằng chết, mỗi đêm đều không tài nào ngủ được. Cậu muốn nghe được tin tức của Hoà Yến, lại sợ nghe được tin của Hoà Yến. Chuyện tốt là đã qua mười ngày, quan phủ vẫn chưa bắt được Hòa Yến, điều này ở một phương diện khác mà nói, Hòa Yến an toàn rồi.

Nhưng cậu lại không khỏi nghĩ, Hòa Yến nếu như còn ở kinh thành, vậy nàng có thể đi đâu được chứ ? Trừ Hòa gia, nàng cũng không có bạn bè, vậy nên chắc chắn nàng đang lưu lạc bên ngoài. Không biết ăn có được không , ngủ có ngon không, có bị ai bắt nạt không ? Nghĩ đến đây, bước chân Hòa Vân Sinh bất giác lại nhanh hơn một chút.

Sở dĩ Liễu Tuyền Cư gọi là Liễu Tuyền Cư bởi vì phía cửa sau quán rượu có một con suối, bên bờ suối lại có một hàng liễu. Mưa thế này quán rượu chẳng có mấy người, lúc Hòa Vân Sinh bước vào cũng không ai để ý.

Cậu vẫn nhớ những gì Hoà Yến đã nói lúc đó.


" Đệ đi đến quán rượu tên là Liễu Tuyền Cư ở thành tây, trước cửa quán rượu có một hàng liễu, đệ tìm đến cây liễu thứ ba từ trái sang, đào xuống ba tấc, ta sẽ để lại thư ở đó cho đệ.".

Hòa Vân Sinh ngồi xổm xuống.

Cây thứ ba từ trái sang, đào xuống ba tấc.

Đất được đào lên còn bị ướt bởi nước mưa, cậu đào lại đào, cho đến khi ngón tay chạm phải một thứ gì đó có chút cứng. Hòa Vân Sinh trong lòng khẽ động, động tác lại càng nhanh hơn, một lúc sau, đã đào lên được một túi giấy dầu. Cậu không lập tức mở ra, chỉ mang túi giấy dầu bỏ vào trong ngực, nhanh chóng lấp lại mớ đất đã đào, rồi mới quay người rời khỏi quán rượu.

Sau khi rời đi, cậu liền chạy vội một mạch về đến nhà, Hòa Tuy không có ở đây, Hòa Vân Sinh về thẳng phòng mình, khoá cửa lại, sau đó mang túi giấy ra.

Cậu luôn ôm ở trong lòng, nên túi giấy cũng không có bị ướt, được bảo vệ vô cùng sạch sẽ. Hòa Vân Sinh run rẩy mở túi giấy ra, nhìn thấy thứ ở bên trong.

Có một bộ quần áo, còn có một phong thư.

Hòa Vân Sinh mở thư ra trước, có lẽ thư được viết vội vàng, tiện tay nhặt được giấy, giấy thì nhàu nát, chữ lại nguệch ngoạc, tờ giấy hoa vốn được người ta gói điểm tâm, bên trên còn có vết dầu, ở mặt không có hoa văn dùng than viết mấy chữ lớn rồng bay phượng múa.

"Ta đã đầu quân, tiến đến Lương Châu, núi dài sông rộng, thứ lỗi không nói rõ. Sau cái lạnh ngày xuân, sẽ là ngày hè thiêu đốt, mong  bảo trọng thân thể. Ngày sau sẽ gặp lại, ngàn vạn trân trọng."

Hòa Vân Sinh trước còn ngây ngốc nhìn mấy hàng chữ đó, như thể không nhận ra điều gì, một lúc sau cuối cùng cậu cũng hiểu ra. Nghiến răng nghiến lợi cầm lấy bộ quần áo.

Bộ quần áo này là hạ sam của lão thợ may vừa làm, hôm đó lúc Hòa Yến chia ra với cậu, vì để cải trang, hai người bọn họ mỗi người mặc một bộ. Bộ này được Hòa Yến xếp chỉnh chỉnh tề tề rồi mới gửi về nhà.

Chất liệu rất mát , khi sờ vào, tựa hồ có thể nhìn thấy nụ cười lạnh lùng trên mặt nữ hài tử, và những lời an ủi của nàng ngày hôm đó.

"Đừng lo lắng, chúng ta sẽ gặp lại nhau ".

Trong phòng một mảnh trống trải.

Một lúc sau, có người nghẹn ngào thành tiếng.

"Lừa đảo...."

.........,....

Hòa Yến, người bị gọi là kẻ lừa đảo, còn không biết rằng bản thân đang bị người chửi ở sau lưng.

Lại nói, lúc này đã lên đường từ kinh thành xuất phát đến Lương Châu. Lần này chiêu binh chưa đến hai vạn, dọc đường còn có người mới nhập vào, bây giờ mùa hè đã đến, đi lại trở nên khó khăn, sáng sớm xuất phát còn đỡ, đến lúc trưa, quả là lưng đẫm mồ hôi.

Hồng Sơn ngồi trên bãi cỏ, vừa gặm lương khô, vừa tiện tay nhặt một chiếc lá, phe phẩy làm quạt, miệng toe toét cười trong cái nóng đổ lửa. "Bà nó, nay trời nóng quá, biết bao giờ mới đi tới nơi ".

"Từ đây đến Lương Châu phải mất hơn hai tháng ", Hòa Yến rót nước vào miệng, " Từ từ tới ".

"Đệ nhớ món chè đậu xanh ở kinh thành rồi". Tiểu Mạch chép chép miệng, "Tốt nhất là cho vào trong bát, thả xuống giếng ngâm vài giờ rồi lấy ra, rắc một ít đường lên, vừa ngọt vừa mát, thật đã khát !".

Cậu miêu tả chi tiết đến mức ai nghe cũng phải nuốt nước miếng.

"Đừng nói nữa, đi làm binh, đừng nói là chè đậu xanh gì đó, không đói đã là tốt lắm rồi ". Hồng Sơn thở dài, "Muốn ăn, chỉ có thể chờ cho đến khi chúng ta được phong thưởng, thăng quan mới có thể ăn được, giống như Tiêu đô đốc vậy đấy ".

Nhắc đến Tiêu Giác, Hòa Yến trong lòng cười thầm.

Nàng đầu quân rồi cùng với mọi người một đoàn đến Lương Châu , gấp rút đi suốt ngày đêm, đêm xuống sẽ căn lều ở nơi hoang dã, cứ như thế mà ngay cả mặt của Tiêu Giác nàng cũng chưa từng thấy đến. Hắn cùng thủ hạ cưỡi ngựa đi phía trước nhất, đêm xuống thiết nghĩ lều hắn ở so với của tiểu binh cũng chẳng như nhau. Hay như lúc trước ở Hiền Xương Quán, Hòa Yến biết Tiêu Giác là người kỹ tính nhất. Nhị công tử Tiêu gia vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, ăn mặc chi tiêu, công chúa còn chưa thấy tinh tế đến vậy.

Nghĩ đến việc phải đi gấp rút như bây giờ, một ngày của hắn, so với bọn họ còn thoải mái hơn nhiều.

Cùng đều là thiếu niên được phong tướng, nhưng vẫn là đồng nhân bất đồng mệnh, quay lại lần nữa, nàng thế mà lại trở thành binh tốt của thủ hạ hắn. Hòa Yến thở dài, mấy lời này nói ra thì ai tin. Nàng còn muốn lập công thăng chức, nhưng Tiêu Giác người này mười phần xét nét, làm binh dưới tay hắn, muốn lăn lộn xuất đầu thật không đơn giản.

Sao có thể chạy được bây giờ ? Quân tịch đều đã được lên danh sách, chỉ có thể đi đến đâu hay đến đó thôi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top