Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40 : Qua Ải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hòa Yến đoán quả không sai, ba ngày sau, khi đang vác túi cát chạy xa, Lương giáo đầu đã ở phía trước hét lên :" Bắt đầu từ ngày mai, vòng chạy quanh quân doanh đổi thành năm vòng. Thời gian còn lại dành cho việc thao luyện binh khí ! Vì thế hôm nay tất cả đều phải chạy thật tốt cho ta, chạy mà không tốt trưa nay sẽ không có cơm ăn !".

Mọi người nghe vậy lập tức vui mừng. So với việc vác túi cát chạy vòng vòng trong ngày hè nóng nực, thì việc thao luyện binh khí nghe dễ dàng hơn nhiều, và cũng giống những việc tân binh nên làm hơn. Có thể kết thúc luyện ngục này và tiến vào một giai đoạn mới, đồng nghĩa với việc họ dần dần trở thành một binh sĩ Đại Ngụy thực thụ.

Hòa Yến lại hiểu ý nghĩa trong lời nói của Lương giáo đầu, hôm nay cũng là lần "kiểm tra" cuối cùng, nếu hôm nay chạy không tốt, lộ rõ thể lực không theo kịp tất sẽ không có tư cách để thực hiện bài thao luyện binh khí tiếp theo.

Hòa Yến cúi người vác túi cát, lúc này có người từ phía sau đột nhiên đánh mạnh vào người nàng, nàng đứng thẳng người nhìn lại, thì ra là tên Vương Bá mặt sẹo đã cướp bánh bao thịt của nàng mấy hôm trước. Vương Bá nhìn nàng, lộ ra một nụ cười nham hiểm, :" Tiểu tử, qua ngày hôm nay, ngươi sẽ đi làm hoả đầu binh thôi, ngày tháng tốt đẹp của ngươi cũng kết thúc rồi !".

Hòa Yến nhún nhún vai :"Không hiểu ".

"Hai huynh đệ đó của ngươi không phải lúc nào cũng đi theo ngươi, một tên hoả đầu quân ... ", hắn hạ giọng, trong mắt hiện lên một tia bạo ngược, "Ta có vờn chết cũng chẳng có ai để ý ! ".

"Vậy ngươi cứ thử xem ", Hòa Yến mang túi cát lên lưng, nở một nụ cười với hắn, nói :"Tiện thể cũng nói ngươi hay, ta sẽ không làm hoả đầu binh, tuyệt đối ". Nói xong, cũng không màng biểu tình của hắn mà xoay người rời đi.

Tiểu Mạch lo lắng đi theo bên nàng, hỏi :" A Hòa ca, vừa nãy hắn không làm khó huynh chứ ?".

"Sao có thể chứ ?", Hòa Yến cười tươi trả lời, "Chúng ta chỉ chuyện phím mấy câu thôi ".

"Ra vậy", Tiểu Mạch lại cười, "A Hoà ca, huynh thật lợi hại, bây giờ huynh chạy cùng bọn ta đã không còn thở dốc nữa rồi, còn chạy nhanh thế này nữa chứ !".

Tiểu Mạch và Thạch Đầu lớn lên ở vùng núi, làm thợ săn nên phải thường xuyên đi săn, một khi đi là đi cả một ngày, thể lực tốt, nên chạy vốn cũng rất nhanh. Mà Hòa Yến từ lúc bắt đầu đã quá yếu ai cũng có thể thấy, mà giờ đây, nàng mỗi ngày so với một ngày càng có tinh thần hơn, một ngày so với một ngày càng thoải mái hơn, khiến mọi người nghi hoặc trong lòng liệu có phải nàng đã uống linh đơn diệu dược gì không.

"Vậy sao ?", Hòa Yến nghiêm túc gật đầu, "Ta quả thật rất có tiềm lực".

Phía bên kia, các giáo đầu đang tập trung ở rừng cây bên cạnh đường để quan sát tình hình.

Việc chạy đường dài mỗi ngày hơn nửa tháng nay, ngoài việc rèn luyện thể lực tân binh là còn để đánh giá tư chất của họ. Chúng được ghi vào sổ mỗi ngày và hôm nay là lần cuối cùng. Sau ngày hôm nay, chạy đường dài không còn là phương tiện đánh giá tư chất, mà sẽ trở thành một hình thức huấn luyện thông thường. Bởi vì có thể tiến hành thao luyện binh khí, đồng nghĩa với việc người đó có đủ tư cách trở thành tân binh của Đại Ngụy, sẽ không vì lý do thể chất mà đã chết ngay khi cuộc chiến còn chưa bắt đầu.

Trong quân doanh cũng phân thành mạnh yếu, mạnh yếu tương phản càng rõ ràng hơn. Tư chất tốt thì sẽ nổi bật ngay từ đầu, tư chất kém vào lúc đầu cũng vô cùng khó coi. Đây là một chuyện rất công bằng, suy cho cùng không ai có thể thay đổi được bản chất.

Bất quá trong lần này, đã xảy ra một bất ngờ.

"Lão Lương", có người vỗ vỗ vai Lương giáo đầu, "Tiểu tử tên Hoà Yến trong đội của ngươi, quả thật là một nhân tài ".

Hòa Yến chính là bất ngờ đó.

Tư chất rất kém, từ lúc bắt đầu các giáo đầu đã đánh giá nàng như thế. Cho dù đi làm hoả đầu binh, mọi người cũng lo nàng bị lửa hun mà sinh bệnh, nhưng càng ngày càng nhẹ nhàng hơn, hiện tại đã có thể vững vàng theo kịp đội ngũ, thậm chí còn vương lên vị trí dẫn đầu.

Đây là một kỳ tích.

"Thằng cứ mộc đoạn, thủy tích thạch xuyên, nghĩa là dây cứa đứt cây, nước rơi thủng đá", Lương giáo đầu rất đắc ý , "Ta đã sớm nói rồi, Lương Bình ta sẽ không có nhìn nhầm. Tiểu tử này ý chí hiếm có, dù cho làm gì cũng đều không tệ ".

"Ngươi đừng có nói nhảm nữa", người dội gáo nước lạnh vào hắn tên là Đỗ Mậu, cũng là một giáo đầu, hắn không đồng ý nói :"Ngươi cũng biết tư chất là tư chất, hắn sở dĩ có thể theo kịp đội ngũ là dựa vào đâu, dựa vào nỗ lực đấy !".

Điều này đúng là sự thật, mọi người cùng nhìn về phía thiếu niên đang chạy bay trong đội ngũ, cậu đang đúng độ tuổi đẹp nhất, dung mạo tươi vui, trông rất đáng yêu. Cậu chạy cũng rất quy củ, hiếm khi nói chuyện với người xung quanh, khi chạy bộ cũng hết sức thật thà, tóm lại thì cậu đã làm chuyện này vô cùng nghiêm túc.

"Hắn đã nỗ lực hết sức mới có thể làm được chuyện này, người khác không cần nỗ lực nhiều, có lẽ chỉ một phần là đã có thể làm được ", Đỗ Mậu nói :" Giờ chỉ là vác túi cát chạy xa mà thôi, sau này thao luyện binh khí, diễn tập bố trận sẽ càng lúc càng phức tạp, hắn vẫn phải nỗ lực nhiều hơn những người khác thì mới được. Cứ thế này, hắn vĩnh viễn sẽ không thể hơn người, chỉ có thể làm một sĩ tốt bình thường mà thôi ".

"Ta khuyên ngươi, nên đầu tư tinh lực nhiều hơn vào những tân binh có tư chất tốt trong đội ngũ, đừng quá chú ý đến tiểu tử đó, " Đỗ Mậu lắc đầu, "Không ý nghĩa gì đâu".

"Ta nói không lại ngươi, cũng lười nói với ngươi rồi", Lương Bình bị lời của hắn làm cho mất hứng, cầm trường thương bỏ đi.

Nhưng vừa bỏ đi, nội tâm hắn cũng nổi trận xì xầm, giáo đầu bọn họ thường mang không ít binh lính, cuối cùng có thể sống sót trên chiến trường, hoặc là kiến công lập nghiệp, thường thường là những người từ lúc đầu đã có biểu hiện kinh diễm, nổi bật hơn nhiều người.

Thiếu niên đó chỉ có nỗ lực.... Nhưng nỗ lực, có thật sự hữu dụng không ?

.........

Hòa Yến một mạch chạy xong hết phần hôm nay, rồi lãnh thức ăn, sau khi ăn xong, đợi đến chiều thì thấy Lương giáo đầu đột nhiên bước đến, điểm mười mấy binh tốt, cùng với hắn rời đi.

"Ui, mấy người đó giống như là đi làm hoả đầu binh vậy", Tiểu Mạch nói :" Nhưng hoả đầu binh cần dùng nhiều người đến vậy sao ?".

Hoà Yến cười lắc đầu, "Chỉ là một cách xưng hô thôi, không phải tất cả đều phải nấu cơm, họ cũng có thể làm việc khác, tóm lại là không cần trực tiếp lên tiền tuyến chiến đấu với mọi người ".

"Vậy quá tốt rồi", Hồng Sơn vươn vai, "Không cần phải mạo hiểm tính mệnh, sống thế không tốt sao ?".

"Bất quá A Hoà ca chuyến này vui rồi ", Tiểu Mạch vội vàng nói :"Xem như không cần làm hoả đầu binh ".

Mọi người đều biết chuyện Hòa Yến không muốn làm hoả đầu binh, nàng cũng không phản bác, chỉ cười nói :"Đáng vui đáng mừng".

"Vậy có phải là sẽ cho đệ cơ hội để biểu hiện bản thân ngay lập tức đúng không ?", Hồng Sơn nghiêng đầu nhìn nàng, trêu chọc nói :"tiếp theo sẽ là thao luyện binh khí, vậy đệ có thể đại triển thân thủ rồi ".

"Ồ, cũng không sai". Hòa Yến nghĩ nghĩ, mới trả lời.

Đao, tiễn, cưỡi ngựa nàng đều có thể, bộ vây trường thương cũng không khó, chạy đã lâu đến vậy, leo núi tấn công thì khỏi phải nói, khó khăn duy nhất có lẽ chính là cung nỏ.

Cung nỏ cần rất nhiều lực tay, người không phải thân thể cường tráng thì rất khó kéo được , lấy thể chất hiện giờ của Hòa đại tiểu thư, có lẽ có chút miễn cưỡng.

Bất quá, Tiêu Giác luyện binh, chắc hẳn cũng sẽ không vừa mới bắt đầu đã dùng cung nỏ đâu ? Nàng nghĩ.

Nàng nghĩ sai rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top