Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42 : Yếu Nhất Toàn Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tân binh xung quanh mang vẻ mặt ngốc trệ mà nhìn Hoà Yến, Lương giáo đầu cũng khó tin ngẩng đầu lên, gần như cho rằng bản thân mình đã nghe lầm.

Gì mà "Cái cung này, ta không kéo nổi" chứ ? Còn nói với vẻ có lý thì không sợ, như thể chuyện đương nhiên nữa chứ ? Hắn từng dẫn qua nhiều binh như vậy, đây là người tệ nhất mà hắn từng dẫn dắt.

Thật là tức chết hắn mà !

"Ngươi đang nói nhảm gì đó ?", Vương Bá cũng không ngờ đến Hoà Yến lại thẳng thắn đến vậy, hắn còn cho rằng hôm đó Hòa Yến có thái độ ngông cuồng như vậy, trong tay hẳn sẽ có một vài tuyệt chiêu gì đó, nhưng kết quả thế này, lại khiến người ta không biết làm sao tiếp nhận.

"Tay ta hiện giờ không đủ lực, kéo không nổi cung này, vậy hà cớ gì lại lãng phí thời gian, đưa cung nỏ cho các huynh đệ cần luyện tập mới đúng chứ. Hôm nào đó khác, tay ta lực khí đủ rồi, ta sẽ có thể kéo nổi cung ".

"Hòa Yến, vệ sở không phải chỗ cho ngươi chơi đùa", Lương giáo đầu cũng sầm mặt lại, hắn còn cho rằng thiếu niên này nỗ lực lại chịu khó, ý chí kiên định , tất nhiên có thể làm nên chuyện, vẫn không nghĩ đến cậu lại nói về sự kém cỏi của mình theo một cách "chuyện vốn đương nhiên" như vậy.

"Ta không cho rằng đây là chỗ vui chơi", thiếu niên đôi mắt trong veo, ngẫm nghĩ một lúc rồi nhượng bộ,  "Một hôm nào đó khác, ngày mai ta sẽ có thể kéo được cung này, thế nào ?".

Lương giáo đầu giận đến méo cả mũi , "Hòa Yến !".

Cậu thế mà còn cò kè mặc cả cho bản thân hay sao ! Coi vệ sở này là chợ rau hay gì ? Trước đây vác nặng chạy xa Hòa Yến đã làm hắn rất đắc ý, ngày từng ngày tiến bộ, nhưng cung nỏ không phải là chuyện đơn giản, lực tay cũng  không phải là chuyện một sớm một chiều có thể luyện thành được, cậu lấy tự tin ở đâu để muốn ngày mai kéo nổi dây đây ?

Lương giáo đầu bây giờ đã cảm thấy hối hận vì lúc ấy không nghe lời của Đỗ Mậu, đáng lẽ không nên đặt sự chú ý lên Hòa Yến quá nhiều, sớm đưa cậu đi làm hoả đầu binh thì đã không tức giận với chính mình rồi. Hắn từng tuổi này rồi, tức giận quá rồi có mệnh hệ gì thì phải làm sao chứ ?

Thật không muốn nhìn tới khuôn mặt trưng lên vô tội của Hòa Yến, Lương giáo đầu xua xua tay với nàng, "Ngươi đừng kéo nữa, đi qua,vác túi cát mà chạy , năm vòng !".

Hòa Yến chậm rãi "ồ" lên một tiếng , ngoan ngoãn bước sang một bên, nhặt túi cát bước lên đường dài.

Cậu trái lại biết nghe lời, nhưng cảm giác đấm vào chăn bông lại khiến Lương giáo đầu cảm thấy khó chịu. Hắn quay đầu, nhất quyết không nhìn lại tên thiếu niên đã khiến hắn tức giận.

Hòa Yến chầm chậm chạy, đột nhiên bên cạnh có thêm một người, đó chính là Vương Bá.

"Tiểu tử, ngươi yếu như vậy, sao còn dám đến quân doanh ?", Vương Bá cười độc địa, "Ngươi ngay cả cung cũng không kéo nổi, còn dám to mồm không biết thẹn à ?".

"Vị huynh đài này ", Hòa Yến vừa chạy vừa nói, "Ngươi suốt ngày nhìn chằm chằm vào ta, thật là rất sợ ta sao ?",

"Sợ ngươi ?", Vương Bá giật mình.

"Nếu như ngươi không sợ ta, sẽ không cần phải theo ta cả ngày, lo sợ ta cướp đi hào quang của ngươi ".

"Ai sợ ngươi chứ ?", Vương Bá chỉ muốn chửi rống lên, đây là loại người gì chứ, đao thương bất nhập, dầu muối không thu, hắn luôn tự có cách nói của mình.

"Ngươi phải biết, trong quân đội cấm chỉ không được lén lút đánh nhau", Hòa Yến làm động tác "suỵt" với hắn, "Nếu bắt được sẽ bị quân côn xử trị, trong núi nơi nào cũng có giám sát, dù cho ngươi muốn tìm ta gây rối, giờ cũng không phải là lúc thích hợp ".

Đây trái lại là sự thật.

Vương Bá nhìn chằm chằm nàng, ngoài cười trong không cười nói :"Ta muốn gây rắc rối cho ngươi tại sao phải lén lút, ngươi cả cung còn không kéo nổi .... trên diễn võ trường, ta cũng có thể khiến ngươi phải quỳ xuống cầu xin rồi ".

"Ồ ", Hòa Yến tùy tiện đáp một tiếng,  "Được rồi, vậy chúng ta hẹn nhau ở diễn võ trường, không gặp không về ". Nói xong, nàng có vẻ đang rất vội, vác túi cát bước nhanh hơn, bỏ lại Vương Bá ở xa xa phía sau mà chạy.

Vương Bá nhìn chằm chằm vào bóng lưng nhanh nhẹn của nàng, chỉ cảm thấy cực kỳ chướng mắt, chửi một câu rồi quay người bỏ đi.

.........

Buổi huấn luyện cung nỏ đầu tiên cuối cùng cũng kết thúc khi mặt trời đã lặn.

Các tân binh phi tới tìm thức ăn, háo hức lấp đầy bụng, các giáo đầu tụ lại một chỗ, vừa ăn bữa tối được làm riêng, vừa nói về những giai thoại hôm nay trong đội của mỗi người. Nếu tân binh có tư chất không tồi liền có thể một phen thể hiện.

Lương Bình vốn muốn khoe khoang về Vương Bá với Thạch Đầu, nhưng khi nghĩ đến Hòa Yến lại thấy lạnh lòng, chỉ sợ bị người ta nhắc nhở, nên chỉ âm thầm cúi mặt mà ăn. Không ngờ càng sợ cái gì cái đó càng đến, Đỗ Mậu quan tâm hỏi :"Lão Lương, tên Hoà Yến kia trong đội của ngươi hôm nay thế nào ?".

Lương Bình chẳng biết nói sao.

Một giáo đầu bên cạnh hắn cười nói : "Hắn ấy à , ha ha, hôm nay còn chưa kéo cung đã buông xuống rồi, lại nói một câu , 'Cái cung này ta không kéo nổi ' ", hắn học theo ngữ khí bình tĩnh của Hòa Yến, chỉ là cùng với vẻ mặt có của hắn, như thể là đang mỉa mai :"Lúc đó lão Lương giận xanh cả mặt".

"Ngay cả cung cũng không kéo nổi ?", Đỗ Mậu cũng rất ngạc nhiên, " Thế này cũng quá vô lý rồi ".

"Tên tiểu tử đó nhìn sao cũng không giống người có thể ở trong binh doanh được . Ngươi không biết đâu,lúc đó hắn còn nói hãy cho hắn thời gian một ngày, ngày mai là hắn đã có thể kéo cung được rồi. Ta nói là lão Lương ở đâu lại nhặt được một bảo bối như vậy chứ, ta thật sự nghi ngờ hắn ", giáo đầu đang nói dùng tay gõ gõ vào đầu, "Trong này có vấn đề ".

Đang nói thì có người tiến vào, các giáo đầu quay lại nhìn thì thấy Tiêu Giác và Trình Lý Tố đang bước tới. Mọi người lập tức buông bát đũa xuống, đứng lên hành lễ nói :" Đô đốc, Trình công tử".

"Từ xa đã nghe được các người trong đây nói rất sôi nổi, có chuyện gì vui sao ?", Trình Lý Tố cười hì hì hỏi.

Thiếu niên lang này luôn có bộ dạng lạc quan như vậy, mấy ngày này ở Lương Châu Vệ cứ ăn ăn uống uống, tự hưởng thú vui. Tuy không biết tiểu công tử cẩm y ngọc thực trong kinh thành không ở nhà để hưởng phúc, mà lại đến Lương Châu Vệ để làm gì, bất quá đã là người mà Tiêu Giác đưa đến, đều cần phải cho mấy phần mặt mũi, không dám chậm trễ ".

Lại là giáo đầu ban nãy xem thường Lương Bình tranh lên tiếng trước :"Đang nói về tình hình huấn luyện các tân binh ngày hôm nay. Dưới tay lão Lương có một tân binh, ngay cả cung cũng không kéo nổi,còn nói ngày mai là đã có thể kéo rồi. Trình công tử, người nói xem có buồn cười hay không ?".

"Ôi, cả cung cũng không kéo nổi, vậy chẳng phải còn tệ hơn cả ta sao ?", Trình Lý Tố kinh hãi. Cậu đã là người yếu văn võ nhất trong các công tử thế gia, nhưng cung nỏ vẫn  có thể kéo được, không ngờ ở đây lại có thể vớ được một người so với cậu còn yếu hơn, lập tức nổi lên hứng thú. Cậu quay đầu nhìn Tiêu Giác :" Cữu cữu, người nghe thấy gì không, chí ít ở Lương Châu Vệ, ta còn chưa phải là người tệ nhất ".

Tiêu Giác liếc cậu một cái, tựa như không muốn để ý đến cậu. Trình Lý Tố chạm phải mặt lạnh, trái lại cũng không cáu, chỉ hào hứng quay sang các vị giáo đầu, hỏi :"Vị tráng sĩ đó tên họ là chi, xem ra với ta là cùng chung chí hướng, ta cần phải tìm gặp hắn, kết bái làm huynh đệ ".

Lương Bình : "........"

"Này, lão Lương, tân binh đó tên là gì ấy nhỉ ?", giáo đầu vừa nói cố gắng nhớ lại  :" Hòa... Hoà gì ấy ?".

Hắn đã làm sai gì chứ, sao ông trời lại đối xử với hắn như vậy? Ném người đều đã ném trước mặt đô đốc rồi, Lương Bình có chút muốn khóc, trước cái nhìn trừng trừng của mọi người, hắn đành phải cắn răng nói :" Hòa Yến".

Thanh niên luôn có biểu tình lãnh đạm, khi nghe đến điều này thì đột nhiên ngước mắt.

Hòa Yến ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top