Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45 : Hắn Đã Thay Đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm đen thẳm như tranh vẽ, các vì sao như đang điểm xuyết, rải rác lung linh, trong tiếng gió cũng mang theo mấy phần thi vị.

Nam tử mi mắt tú lệ anh lãng, thiếu niên trẻ tuổi ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn, chỉ thấy hình ảnh trước mặt đúng là một khung cảnh đẹp.

Hòa Yến trầm mặc.

Tiêu Giác nói, giọng nhàn nhạt :"Ngươi là Hòa Yến ?".

Hòa Yến kinh ngạc, buột miệng nói :"Ta đã nổi danh đến vậy sao ?"

Trong binh doanh, nàng tự thấy mình còn chưa ưu tú đến mức có thể làm kinh động đến đô đốc, cớ làm sao ngay cả Tiêu Giác giờ cũng biết đến nàng rồi ?

Tiêu Giác cười lạnh một tiếng, "Vác nặng để chạy lần nào cũng đứng cuối, kéo cung thì cung không mở," hắn từ trên cao nhìn xuống đỉnh tóc Hòa Yến, hời hợt nói :"Lại còn lùn đến thế này, trong binh doanh, ta không nghĩ ra được người nào khác".

Hòa Yến : "......."

Còn ....lùn... đến thế này.

Trong tích tắc, nàng tựa hồ lại quay về lần đầu tiên khi gặp Tiêu Giác ở Hiền Xương Quán năm đó, Tiêu Giác đã dùng bốn chữ để đánh giá nàng : vừa ngốc vừa lùn.

Chẳng ngờ đến ngay cả khi đã thay đổi thân thể, Tiêu Giác nhìn thấy  nàng, thế mà vẫn đánh giá nàng thế này ? Hắn vẫn là trước sau như một, kiêu ngạo như thế, không rõ nhân tình như thế, nhìn hắn thế này, liền mất đi mấy phần lạnh nhạt mà thanh niên trưởng thành mang tới, hệt như thiếu niên ưu tú đến nỗi gần như khắc khe trong ấn tượng của nàng.

Hòa Yến tự dưng lại cảm thấy tủi thân, thành thật mà nói, vóc dáng này của nàng trong giới nữ tử cũng không thể gọi là "lùn". Chỉ là ở trong quân doanh đi đến đâu cũng là những tráng hán cao to, nên mới thấy nàng yếu như một chú gà con vậy. Nhưng cũng không thể trách được nàng, khi là Hòa Yến trước kia, nàng so với hiện tại còn cao hơn một chút, huống chi sau này Hòa Như Phi lại thay thế nàng, người bên cạnh sẽ không cảm giác được Phi Hồng tướng quân là một người lùn. Nhưng bây giờ nàng cũng không thể nhét đệm vào giày để mình cao hơn được.

Khi nàng đang nghĩ, Tiêu Giác bất ngờ tiến gần thêm một bước, khoảng cách với nàng dường như đã quá gần.

Hòa Yến sững sờ tại chỗ.

Hình dáng đôi mắt hắn rất đẹp, trong trẻo dịu dàng, khi cụp mắt xuống nhìn nàng, lại khiến cho người ta sinh ra một loại ảo tưởng, tựa hồ như thể nhìn người yêu. Da của hắn rất trắng, so với Hòa đại tiểu thư xem ra còn trong trẻo hơn, càng tôn lên mi mục như hoạ, tóc xanh được buộc lại, rủ xuống vai, trông có vẻ mát lạnh, mang theo mùi hương nguyệt lân như có như không, thật khiến người ta rất muốn chạm vào.

Hòa Yến thầm nghĩ, nếu tiên tử cưỡi hưu đến nơi đây, chỉ e khi gặp người này rồi thì cũng sẽ xấu hổ mà quay đầu đi mất. Khó trách người trong mộng xuân khuê của đa số nữ tử ở kinh thành đều là vị quý nhân này, đối với khuôn mặt này, có nhìn cả đời cũng không thấy chán.

"Ngươi đang nghĩ gì vậy ?", hắn không mặn không nhạt hỏi.

"Đang nghĩ là ăn cái gì mới có thể đẹp mắt giống như ngươi". Hòa Yến trả lời.

Hắn khựng người lại, không tiến đến gần nữa, như thể đã xác nhận được kết quả nào đó, dời ánh mắt đi rồi nói :" Vô vị !"

Hắn thế mà không có mắng người? Hoà Yến thấy lạ, nàng còn cho rằng Tiêu Giác sẽ mang quân lệnh ra uy hiếp nàng, bất quá suy nghĩ kỹ lại thì cũng hiểu, Tiêu Giác hiện tại còn chưa tỏ rõ thân phận, theo lẽ thường nàng không nên "biết" hắn là ai, thế nên chỉ có thể giống như nàng trong lúc vô tình gặp phải người lạ trồng gừng mà thôi.

"Đây có gì mà vô vị chứ ?", Hòa Yến thổi tóc trán, tùy tiện nói :" Lòng yêu cái đẹp ai mà chẳng có chứ ".

Tiêu Giác đứng im, chăm chăm nhìn vào nàng, cái nhìn đó, tựa hồ như đang nhìn một người chết, Hòa Yến không hề sợ hãi mà ngó tới ngó lui. Có lẽ chưa từng thấy qua ai không biết chết sống như nàng, Tiêu Giác thoáng giật mình, sau đó hắn dường như đã cười lạnh một tiếng, quay người sải bước mà đi, chỉ để Hòa Yến lại một mình ở diễn võ trường.

Hòa Yến phát hiện ra một điều.

Tính tình của Tiêu Giác lạnh lùng hơn trước, nhưng cũng là tốt hơn trước. Trước đây nếu chọc tức hắn như vậy, hắn đã có thể tuông ra một tràng câu châm biếm không trùng lặp để đáp lễ rồi, còn giờ đây chỉ liếc nàng một cái, còn không muốn cùng nàng nói thêm. Năm đó nàng không dám đụng chạm đến Tiêu Giác, nhưng giờ đây vị nhị công tử Tiêu gia cao quý này không còn giống như lúc nhỏ, đã coi thường việc ăn miếng trả miếng với người khác, đây há chẳng phải là  nàng có thể tùy tiện làm Tiêu Giác tức chết, trả lại mối thù năm đó hắn đã gây ra tổn thương trong lòng nàng sao ?

Ông trời vẫn rất công bằng, nàng nghĩ, à không, phải là "phong thủy giờ xoay chuyển, hôm nay đến lượt ta ".

Thật tốt .

...........

Sau khi Tiêu Giác rời đi, Hòa Yến lại kéo cung nỏ đến nửa thời thần, đến khi tay đau không chịu nổi mới quay về đi ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, tỉnh dậy mơ hồ muộn hơn một chút, Tiểu Mạch đẩy nàng :" A Hoà ca, thức dậy đi ".

Hòa Yến mới mở mắt ra.

Phải nói thân thể người với người quả thật khác nhau. Trước kia lúc nàng là thiếu niên, cho dù đêm khuya lén luyện kiếm muộn đến cỡ nào, ngày hôm sau vẫn có thể tinh thần tỉnh táo mà nghe tiên sinh giảng dạy. Hiện giờ bất quá là chịu đựng một đêm, cũng không hẳn là quá muộn, đã cảm thấy toàn thân không còn sức lực.

Lẽ nào bản thân kiếp trước quả thật là một người mạng khổ, Hòa Yến xét lại bản thân mình như thế.

Xét lại thì xét lại, việc cần làm vẫn phải làm. Hôm nay trước tiên vẫn là vác túi cát mà chạy, sau khi chạy xong, mọi người đều tự giác cùng các tân binh trong đội ngũ đến phía sau diễn võ trường, nơi hôm qua bắn cung mà chuẩn bị.

Cung nỏ sớm đã được mang ra, ở ban ngày đã không còn không khí mát lạnh của buổi đêm, ánh sáng mặt trời còn gây chói mắt một chút. Lương giáo đầu đứng bên cạnh hàng cung nỏ, các tân binh lần lượt đi thử cung. So với ngày hôm qua, các tân binh cũng bớt hưng phấn hơn, kỹ thuật cũng ổn định hơn rất nhiều, bắn lung tung đã giảm đi một chút, chí ít đều đã nhắm trúng bia tên.

Hồng Sơn cũng đi bắn, so với ngày hôm qua còn tốt hơn một chút. Thạch Đầu vẫn được Lương giáo đầu khen ngợi, Tiểu Mạch tuy tay còn yếu một chút nhưng cũng không phải là rất tệ, vả lại cũng được ca ca Thạch Đầu bên cạnh chỉ điểm, nên cũng xem là tiến bộ rõ rệt.

Hòa Yến lại nhìn sang Vương Bá.

Vương Bá không nhanh không chậm đi lên phía trước, trước khi kéo cung, còn đắc ý trao cho Hòa Yến một cái nhìn khinh miệt. Hòa Yến đáp lại hắn bằng một nụ cười, nhưng nụ cười này lại như chọc giận hắn, hắn lập tức sầm mặt xuống, kéo cung bắn tiễn mà không cần suy nghĩ .

"Vút" một tiếng, vũ tiễn phá không, thẳng thét xuyên qua bia cỏ, khung cảnh gần như giống hệt hôm qua, bia cỏ bị đẩy mạnh về phía trước rồi ngã xuống.

Các tân binh ở xung quanh vỗ tay hô giỏi. Người trong này luôn sùng bái kẻ mạnh.

Vương Bá buông cung xuống, đi đến trước Hòa Yến, khí thế bức người nói :"Đến lượt ngươi". Hắn cố ý nói to lên, đủ cho người xung quanh có thể nghe thấy : "Hôm qua ngươi kéo cung không nổi, còn ở trước mặt mọi người nói rằng hôm nay sẽ kéo ra. Vị Hòa Yến huynh đệ này, hôm nay hãy để cho chúng ta xem xem ngươi làm sao kéo được cung, thế nào ?".

Trong nhất thời, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hòa Yến.

Vì chuyện kéo cung hôm qua, cái tên Hoà Yến cơ hồ đã được truyền đi cho cả binh doanh đều biết. Ai cũng biết Lương giáo đầu có một tân binh dưới tay, ngay cả cung cũng kéo không nổi, còn dám lớn tiếng buông lời gay gắt mà không biết thẹn. Lúc này mới thấy được người thật, đều nhao nhao đánh giá Hoà Yến, chờ xem náo nhiệt.

"A Hoà ca...", Tiểu Mạch có chút sợ sệt kéo góc áo của Hòa Yến.

Hòa Yến mỉm cười với cậu, chầm chậm bước ra. Nàng tiếp nụ cười không có ý tốt của Vương Bá bằng vẻ mặt đường hoàng, giọng điệu khiêm tốn :"Phải mang lời nói của ta nhớ rõ ràng như vậy, thật làm khó cho huynh đài rồi ".

"Ngươi nếu đã muốn xem như vậy, thì ta sẽ cho xem ". Nàng nhẹ nhàng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top