Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 46 : Ta Sẽ Thắng Ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người đều nhìn chăm chăm động tác của Hòa Yến.

Thiếu niên đi đến bên cạnh cung nỏ, so với thân hình bé gầy của cậu, thì cây cung này chẳng tương xứng chút nào. Cậu cầm cung lên, từ trong ống tên rút ra một mũi tên rồi đặt ngón tay mình lên.

Vương Bá nhìn nàng khinh thường, nói : " Ngươi gắng sức nhiều thêm một chút, đừng như hôm qua, lên mặt cả nữa ngày mới báo một câu là không kéo nổi ".

Hòa Yến tựa như là chẳng nghe thấy lời hắn nói, trái lại Hồng Sơn lại có chút khẩn trương, vì Hòa Yến mà lặng lẽ đổ mồ hôi hột. Mấy tân binh ở trong quân đội vốn luôn ngưỡng mộ cái mạnh, Hòa Yến lại không phải là nữ tử, mọi người sẽ không ai nghĩ đến chuyện thương hương tiếc ngọc gì đó. Chỉ sẽ cảm thấy cậu quá gầy yếu, người yếu đuối sẽ luôn không được cảm thông, nếu lại là một người thích huênh hoang khoác lác thì sẽ càng khiến người ta coi chẳng ra gì. Bởi hôm qua Hòa Yến đã nói, nếu gôm nay không làm được như lời , không chỉ có giáo đầu sẽ âm thầm coi thường, mà sau này trong binh doanh, người khác cũng sẽ ngại làm bạn cậu, sẽ không còn thân thiện với cậu nữa.

Hôm qua kéo còn chưa kéo đã bỏ cuộc rồi, hôm nay lẽ nào lại kéo được sao ?

Ánh mắt thiếu niên chăm chú vào bia tên, từ hướng này mà nhìn, tay cậu cực kỳ vững, mắt hạ xuống giống như dã thú săn mồi, lặng lẽ chờ đợi thời cơ để nhảy lên.

Cung đang được kéo.

Từng chút một, không hề dễ dàng mà thật chậm rãi, cũng chẳng run rẩy, cứ thế từ từ kéo giãn. Không giống như ngày hôm qua, giờ có thể thấy được cung đang dần dần được kéo ra.

"Được rồi...", Tiểu Mạch kích động kéo vạt áo Thạch Đầu, "Đại ca, a Hoà ca đã kéo cung được rồi !"

Cậu biết, Hòa Yến đã nói thì nhất định sẽ làm được, chuyện này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần rồi !

Trong đám người vang lên tiếng xì xào, Vương Bá cũng không ngờ sẽ xảy ra tình huống thế này, ban đầu còn sửng sốt, nhưng ngay tức khắc cảm thấy tức giận như bị tát vào mặt, hắn đứng đó nghiến răng nghiến lợi, muốn xem xem tài bắn của Hòa Yến rốt cuộc có thể xảo diệu đến mức nào. Bên này, Lương giáo đầu vốn đã chẳng ôm chút hi vọng nào thì lại bị động tác của Hòa Yến làm cho thu hút.

Tiểu tử này, được nha. Hôm qua nói hôm nay kéo được cung, quả nhiên hôm nay đã kéo được, nội trong một ngày cậu làm sao có thể được chứ ? Lẽ nào hôm qua cậu giả heo ăn thịt hổ, vốn làm được lại nói bản thân mình không được, chỉ để lúc này khoe khoang ra hay sao ?

Trong lúc mọi người đang bàn tán, cung đã được mở ra một nửa, Hòa Yến cũng dừng lại, không có tiếp tục kéo thêm.

Đây đã đến giới hạn của nàng rồi.

Nàng buông tay, mũi tên hướng phía bia cỏ mà bay đi !

Mọi người nhìn phía lông đuôi của mũi tên đó không chớp mắt.

Mũi tên bay về phía bia, nhưng còn chưa bay đến đã yếu ớt rơi xuống ở nửa chừng. Đám đông xem náo nhiệt ồ lên tiếc nuối, như thể mũi tên vốn đã nên trúng vào giữa bia tên chẳng chút nghi ngờ.

Hòa Yến thu tay lại.

Tiểu Mạch là người đầu tiên chạy đến bên cạnh Hòa Yến, mắt cậu phát sáng nói :"A Hòa ca, huynh thật đã kéo được cung rồi !".

"Giỏi lắm !", Hồng Sơn cũng đi tới vỗ vỗ vai Hoà Yến,  "Quả nhiên đệ làm được !"

Thạch Đầu tuy chẳng nói gì, nhưng cũng cười cười, biểu hiện rất cao hứng. Lương giáo đầu cũng trao cho Hòa Yến một cái nhìn khẳng định.

Khi các tân binh xem náo nhiệt ở xung quanh nhìn thấy như vậy, tiếng bàn tán dần dần nổi lên.

"Thật sự hắn đã kéo được, xem ra cũng không phải là khoác lác".

"Chỉ là may mắn, khi nãy do quá may mắn hắn mới kéo được thôi ".

"May mắn cũng là một loại thực lực, với lại người ta nói được làm được, vậy cũng không tồi ".

Vương Bá có chút bối rối.

Hắn đến đây là để xem Hòa Yến bị xấu mặt, thế nào mà giờ lại thành ra giống như dịp để Hòa Yến khoe khoang. Phải biết rằng, hắn nhìn vào giữa bia tên, Hòa Yến căn bản còn chưa bắn trúng tâm bia, cậu ngay cả rìa bia cũng là không trúng. Việc này nếu đổi thành người khác, đã được xem là thành tích rất kém rồi, nhưng tại sao với cậu thì lại không chê mà lại còn được vỗ tay khen ngợi, ăn mừng nồng nhiệt vậy chứ ?

Không phải hắn đã nhầm lẫn gì chứ ?

Vương Bá lòng không phục nói :"Không phải chỉ là kéo cung thôi sao ? Ngươi hỏi thử xem trong quân doanh này có bao nhiêu người có thể kéo ? E rằng là tất cả chỉ trừ có mỗi ngươi thôi. Vậy có gì mà tài giỏi chứ ?".

"Ta sao ?", Hòa Yến chỉ chỉ bản thân, mỉm cười, "Vì ta là người ngoại lệ không kéo nổi cung, ngày hôm trước ta còn không kéo nổi thế mà hôm sau thì lại kéo được rồi, thế mới gọi là tài giỏi ".

Nàng cong cong mày, cười thật vui vẻ, nhưng nụ cười này khi rơi vào trong mắt Vương Bá, nó lại khiến tâm can đảo lộn, hắn nói :" Ta không phục !".

"Ngươi không phục chuyện gì ?", Hòa Yến hỏi .

Loại người của Vương Bá là sợ mạnh hiếp yếu, sùng bái kẻ mạnh, khinh thường kẻ yếu. Với một người yếu đuối như Hòa Yến, trời sinh hắn đã không để vào mắt. Lại thêm từ trước hắn cùng với Hòa Yến đã có hiềm khích, nếu không tìm cho Hoà Yến một chút rắc rối, hắn sẽ không thấy vui.

"Dạng người như ngươi, sao lại có thể làm tân binh mà tập luyện cùng bọn ta chứ ?", Vương Bá quay sang Lương giáo đầu, "Lương giáo đầu, ta không phục !".

Lương giáo đầu không nói không rằng nhìn bọn họ, còn chưa có ý muốn xen vào. Hắn là giáo đầu, không phải là thượng cấp của bọn họ. Lứa tân binh này sau đợt huấn luyện, có thể sẽ trú đóng ở Lương Châu Vệ, có thể theo Tiêu Giác đến nơi khác, chung quy vẫn không phải là người của hắn. Chức trách của hắn, chính là dạy cho bọn họ những kỹ năng cơ bản, còn việc chọn hạt giống tốt, bày binh bố trận đều là việc của tướng quân.

Vì một người thoạt nhìn không có gì đặc biệt ưu tú như Hòa Yến, mà phải mất đi người số một cung nỏ rất có thiên tư như Vương Bá sao ?

"Ngươi không cần phải làm khó Lương giáo đầu", Hòa Yến nhìn Lương Bình, biết rõ trong lòng hắn đang nghĩ gì, giáo đầu ở đây rất giảo hoạt, những lúc thế này nhất định sẽ có tính toán. Nàng nhìn về phía Vương Bá, "Ngươi nói thử xem ngươi muốn thế nào ".

Vương Bá cười gằn một tiếng, "ngươi phải đi làm hoả đầu binh ".

"Không được ", Hòa Yến không cần nghĩ đã cự tuyệt, "Dựa vào đâu chứ ?".

"Dựa vào đâu ?", Vương Bá nói :"Thì dựa vào hôm qua ngươi kéo cung không nổi, hôm nay kéo được rồi nhưng bắn lại quá tệ, bạn bè của ngươi tất nhiên sẽ vì ngươi mà kêu hay. Chẳng lẽ sau này lên chiến trường, tướng sĩ Đại Ngụy đều giống như ngươi, cung nỏ dùng lộn xộn, ngay cả một kẻ địch cũng đánh không chết, có phải cũng sẽ có người vì bọn họ mà đến hô giỏi hay không ? Đây là loại binh gì chứ ?".

Chà, trong lòng Hòa Yến không khỏi vì Vương Bá mà vỗ tay tán thưởng. Còn nói là sơn tặc thô lỗ không biết văn vẻ, hôm nay xem ra là tinh quái, rất tinh quái, nói một phen những lời đường đường chính chính như vậy, lúc nàng vừa vào binh doanh, nàng còn chưa biết nói đến vậy. Không hổ là đương gia trong núi, nếu không gạt được người sao lại làm lão đại được chứ ?.

Cũng may nàng đã trà trộn trong  binh doanh lâu đến vậy, cũng không phải chưa từng thấy qua trận chiến thế này.

"Không sai, ngươi nói rất đúng". Thiếu niên gạt đi lọn tóc rơi trước trán, dừng lại một chút rồi nói :"Bất quá ngươi cũng đã thấy rồi, ngày hôm qua ta kéo cung không nổi, hôm nay ta đã có thể kéo rồi. Hôm qua ngươi bắn trúng bia, hôm nay vẫn bắn trúng ".

Mọi người nhìn nàng, không hiểu lời nàng nói là có ý nghĩa gì.

"Ta thêm một ngày sẽ càng mạnh hơn, ngươi thêm một ngày vẫn cứ như vậy. Nói như thế, mười ngày sau ta đã có thể bắn trúng bia tên, còn người thì sao, không phải cũng chỉ bắn trúng bia tên thôi sao ?".

"Mười ngày sau ta sẽ thắng ngươi ". Nàng nói từng chữ một.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top