Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 48 : Khổ Luyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đầu tiên Hoà Yến cùng với Vương Bá đánh cược, trong binh doanh cũng đã bắt đầu âm thầm cá cược.

Một số người lúc bấy giờ không xem được Hòa Yến kéo cung, đã đặc biệt đến xem bộ dạng Hòa Yến trông như thế nào trước khi đi ngủ vào buổi tối. Hòa Yến nhớ, lần cuối cùng bản thân thu hút được nhiều người chú ý đến vậy, là lúc nàng còn là Phi Hồng tướng quân thắng trận trở về, còn được triều đình ban thưởng .

Dù hiện giờ tình huống không giống nhau, nhưng tốt xấu gì cũng là nổi tiếng.

"Mấy người đó thật quá đáng !", Tiểu Mạch từ bên ngoài trở về, bất mãn nói :"Đệ nghe nói số người cược A Hòa ca thắng chỉ đếm trên đầu ngón tay, đây là chắc chắn A Hoà ca không thể thắng được !".

"Đây là lựa chọn bình thường của những người bình thường ", Hồng Sơn đỡ trán.

Nhờ phúc của Hòa Yến, mấy ngày này các tân binh ngoài việc khổ luyện ra thì cũng không có gì để làm, giờ xảy ra chuyện thì ai cũng đều vui vẻ, khắp nơi đều ngập tràn tiếng cười nói, tựa hồ như đã đến phố thị ở kinh thành.

"Đệ với đại ca cũng tham gia cuộc vui, để nâng cao khí thế của A Hòa ca, bọn đệ đã cược A Hoà ca thắng". Tiểu Mạch nhìn phía Hòa Yến, lấy lòng nói :"A Hòa ca, bọn đệ  rất nghĩa khí có phải không ?".

Hòa Yến còn chưa kịp mở miệng, Hồng Sơn đã hỏi trước, hắn hỏi :" Bọn đệ cược bao nhiêu bánh bột khô ?"

"Đệ và đại ca mỗi người một cái ".

"Một cái ..." Hồng Sơn cố ý kéo dài giọng ra, "Vậy bọn đệ cược vào Vương Bá bao nhiêu cái ?".

"Mười cái à ", Tiểu Mạch không nghĩ ngợi đáp lời, chờ cậu định thần lại, bắt gặp ánh mắt của Hòa Yến, lúc này mới đỏ cả mặt, lắp ba lắp bắp nói :"Không, không phải, bọn đệ muốn thắng thêm vài cái bánh, đem về mọi người cùng chia nhau, nếu A Hoà ca thua thì cũng không thể mất cả người lẫn tài... thà lấp đầy bụng còn tốt hơn". Cậu càng nói thì giọng càng nhỏ dần, cuối cùng cũng không dám nói nữa, đáng thương nhìn Hòa Yến.

Hòa Yến rất ngạc nhiên :"Bọn đệ lấy đâu ra mười cái bánh bột khô ?".

Mỗi ngày một cái cũng không thể để dành nhiều như vậy đi ?

"Nợ..."

Quả nhiên còn có thể thiếu nợ, Hòa Yến trong lòng vô cùng kinh ngạc, cho rằng đây thực là một vụ cá cược lớn, chẳng phải tùy tùy tiện tiện chơi nhỏ đánh nhỏ.

Nàng chân thành nghiêm túc nói với Tiểu Mạch :"Đệ vẫn nên nhanh chóng rút lại cược của Vương Bá đi, mười cái bánh bột khô, đệ định mười ngày nhịn đói sao, còn có thể sống sót không ?".

Hồng Sơn đau đầu :" A Hòa, đệ nói chút đạo lý đi, giờ không phải là lúc giận dỗi ".

Hòa Yến :"....Đệ phải làm sao mọi người mới tin là đệ không tức giận đây ?".

Làm sao cũng không tin. Ba người còn lại suýt nữa đã viết mấy chữ đó lên mặt.

Hòa Yến bất lực, chỉ đứng dậy và nói :"Vậy ta đi luyện tập đã ",  xong ra khỏi phòng.

"Ui", Tiểu Mạch thở dài buồn bã.

"Ui", Hồng Sơn thở dài u sầu.

Thạch Đầu im lặng nhìn hai người bọn họ, không có lên tiếng, cũng thở dài một lượt.

Trong phòng, một bầu không khí ảm đạm.

.............

Vụ cá cược này với Vương Bá, chỉ là bước khởi đầu thành danh của Hòa Yến.

Mấy ngày này, đi đến đâu cũng nghe tên Hòa Yến.

"Ngươi có nghe nói gì không ? Dưới tay Lương giáo đầu có một tân binh tên là Hòa Yến bị điên đấy !".

"Ta biết, người đó đánh cược với Vương Bá mười ngày sau là có thể bắn cung nỏ, hắn cược như vậy không phải là bị điên rồi sao ?".

"Bây giờ lại càng điên hơn, ban  ngày không lo đi luyện tập cung nỏ cho tốt, thế mà lại đi ném khoá đá ! Ngay cả tên cũng không chịu bắn ?"

"Thế thì chắc chắn là hắn bị điên rồi ".

Hòa Yến đang ném khoá đá ở bên ngoài, ban ngày khi mọi người đang luyện tập cung nỏ, rất nhiều người tụ lại nhìn nàng, nàng dứt khoát không đi luyện cung nỏ. Đi hỏi mượn giáo đầu cái khoá đá to, có chuyện hay không cũng đều ném đá chơi đùa.

Nàng cần phải có thêm sức lực.

Nếu muốn phát huy tối đa uy lực của cung nỏ, tất nhiên phải có đủ sức để kéo dây cung căng hết mức. Mà thứ nàng khiếm khuyết bây giờ cũng chính là sức lực, khóa đá chính là công cụ rèn luyện sức mạnh tốt nhất. Trước kia trong binh doanh, thủ hạ của nàng có một vị lực sĩ, vốn là một nghệ nhân tung hứng đường phố, từ nhỏ đã tập luyện với khoá đá, có thể mang đá khoá ra chơi đến tài tình. Khoá đá có thể bay lên lượng xuống ở xung quanh, gì mà tiếp hà diệp, phiến lương tử, khảm ngân đẩu, tuyết hoa cái đỉnh, Quan Công thoát bào hay gì đó, có đủ thứ loại.

Vị lực sĩ này cũng là một tay cung thủ cừ khôi, không chỉ rất chính xác mà chẳng ai có thể kéo cung được căng như hắn, hắn có thể mang toàn bộ sức mạnh của cung nỏ phát huy ra. Hòa Yến từng cùng với hắn hai người ném nhau để luyện lực tay, xê dịch né tránh, lực cánh tay, lực cổ tay, lực bàn tay, lực eo cũng đều luyện tập được.

Bây giờ chẳng ai ném cùng nàng, bất quá nàng cũng chỉ muốn luyện lực cánh tay trước, kéo được cung hết mức.

Luyện khoá đá tăng sức mạnh hơn so với kéo cung nhiều. Ban ngày Hòa Yến ném khoá đá, đến khi đêm, nàng còn thừa lúc mọi người ngủ say, len lén trốn đến diễn võ trường. May mắn là mỗi ngày đều để lại một hai cây cung, để nàng có thể âm thầm luyện tập. Càng may hơn nữa là , kể từ lần cuối nhìn thấy Tiêu Giác, nàng về đêm vẫn đến nhưng không có gặp phải Tiêu Giác nữa.

Tuy không sợ gặp phải Tiêu Giác , nhưng bị Tiêu Giác nhìn thấy bản thân nửa đêm lén lút đi tập luyện, luôn có một sự bối rối mơ hồ. Khiến nàng tựa như được quay về thuở thiếu niên, nhìn thấy bản thân vụng về mỗi đêm đều liều mạng nỗ lực, mới có thể tranh được hạng ba từ dưới lên, thật không dám nhớ lại.

Đây có lẽ là cảm giác ủy nhục khi bị con cưng của trời khinh thường đi !

Nàng vốn đã thoát ra khỏi cảm giác nhục nhã này, ai biết Lão thiên gia lại cho đi lượt nữa, âm sai dương lầm, thế mà lại cho nàng nhục nhã thêm lần nữa.

Đức hạnh thế nào lại được ông trời xem trọng đến vậy ?

Nàng luyện tập mỗi ngày, và những người không thể hiểu nhất lại chính là mấy vị huynh đệ bên cạnh nàng.

"A Hoà ", Hồng Sơn muốn nói lại thôi, "Dù đệ kéo cung giỏi đến đâu nhưng độ chính xác không tốt, cũng không cách nào thắng được Vương Bá đâu ".

"Đúng vậy, đệ mỗi ngày đều giúp huynh theo dõi Vương Bá, hắn lần nào cũng một tiễn trúng tâm, cơ hồ không có lần nào lạc tay cả ". Tiểu Mạch cũng nói theo.

" Vương Bá vốn là một cao thủ xạ nghệ ", Hòa Yến nói, "cho nên sở trường là dùng cung tiễn làm người bị thương, xem ra, so với Thạch Đầu còn thuần thục hơn ".

Thạch Đầu gật đầu, điểm này hắn thừa nhận.

"Vậy a Hoà ca vì cớ sao không đi luyện cung cho tốt mỗi ngày đi ?", Tiểu Mạch liền không hiểu,  "Huynh tốt xấu gì cũng nên bắn tiễn vài lần, luyện nhắm chính xác vài lần, nếu không lỡ tên bay vào rừng thì biết làm sao ?".

"Không cần ", Hòa Yến nói.

Chẳng lẽ là Hòa Yến có pháp bảo bí mật nào đó ?

Hòa Yến cười, nàng lấy đâu ra pháp bảo bí mật nào đó chứ , nàng chỉ lợi dụng lúc người khác ngủ lại đi luyện tiễn mà thôi. Nàng mỗi ngày đều kéo cung xạ tiễn, cung kéo càng ngày càng căng, sớm đã có hiệu quả, mà xạ tiễn chính xác cũng không phải bước lùi, thực sự là vạn hạnh trong bất hạnh.

"Dạng người như ta tư chất không tốt", nàng nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi lại nghiêm túc nói :"Nhưng ta rất là may mắn. Mọi người nên tin tưởng, cho dù ta không luyện tiễn, chỉ cần có thể kéo được cung, kéo thật căng, đến lúc đó, mũi tên này sẽ giống như có mắt mà bay thẳng cắm vào bia cỏ.

Mọi người đều nhìn Hòa Yến đang tươi cười , trong đầu không hẹn mà cùng nhau có chung một suy nghĩ.

Hòa Yến bị điên thật rồi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top