Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 50 : Hòa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung tên vẫn là cung tên của mười ngày trước,  bắn tên vẫn là người của mười ngày trước, chỉ có không khí là chẳng giống như nhau.

Thiếu niên thu lại nụ cười trên môi, ngón tay giữ lấy mũi tên, ánh mắt nhắm thẳng vào tâm bia cỏ. Mây mới vừa tan, ánh nắng thiêu đốt chiếu lên mặt nàng, thời tiết ngày hè nóng đến lạ thường, một giọt mồ hôi trên trán từ từ lăn xuống.

Những giọt mồ hôi lấp lánh như muốn trôi vào mắt nàng làm cho mọi người vô cớ lo lắng, muốn đưa tay lau lấy những giọt mồ hôi, vậy mà thiếu niên đó vẫn bất động, tựa như một hòn đá, chẳng có tri giác nên không để ý đến mấy giọt mồ hôi. Ánh mắt cũng không hề dao động .

Cung dần dần được kéo ra, một phần, rồi một nửa, cho đến khi cung được kéo hoàn toàn, tim của mọi người cứ như đang được nhấc lên, ngay khi còn đang ngờ rằng chiếc cung này sẽ bị kéo cho đến gãy đoạn thì thiếu niên mới dừng động tác lại, thình lình không kịp đề phòng mà buông tay giữ tên ra.

Mũi tên cứ như là sao băng xuyên qua trời đêm, chỉ cảm thấy một trận gió lao về phía bia cỏ với khí thế mạnh mẽ, "phập" một tiếng, bia tên cũng ngã xuống ! Mà ở lần này, bia tên đã được đẩy đi xa hơn, khiến người ta căn bản không thể nhìn rõ mũi tên được.

Giống như Vương Bá, nàng đã bắn hạ bia tên.

Ai đó kêu lên thành tiếng.

Mười một ngày trước, Hòa Yến đứng ở chỗ này, ngay cả cung cũng không kéo nổi, mười ngày trước, Hòa Yến kéo nổi cung, nhưng cũng chỉ kéo mở được một phần nhỏ, hôm nay nàng đứng ở đây, cung được kéo hoàn toàn , bia tên còn bị bắn văng trên đất. Sức mạnh của nàng trong mười ngày này đã thực sự tiến bộ rất lớn.

Nhưng Hòa Yến không phải là thần đồng, loại sức mạnh này há lại có thể như diều gặp gió ?

"A Hoà ca thật lợi hại !", Tiểu Mạch kêu lên, vừa cười vừa nhảy , "A Hòa ca thắng rồi !".

"Cái gì mà thắng ?", một tân binh cược cho Vương Bá thắng đã đau lòng mấy cái bánh bột khô của mình, không phục nói :"Hắn cũng chỉ bắn trúng bia thôi, đâu có nghĩa là bắn trúng hồng tâm, bắn không trúng thì vẫn là không thắng !"

Lời này của hắn khiến cho mọi người phải suy nghĩ, đây không phải là đến xem Hòa Yến biểu diễn có thể kéo cung được bao nhiêu. Có lẽ do lúc trước nàng quá gầy yếu đến ngay cả cung còn không kéo được, lúc này lại quá ngạc nhiên trước lực tay phát triển của Hòa Yến, vừa nãy mục tiêu còn chẳng nhớ để nhìn.

"Để ta đi xem ", có người xung phong nhận việc chạy đến chỗ bia tên.

Vương Bá nhìn phía Hòa Yến, thiếu niên đứng dưới ánh nắng như thiêu đốt, trên môi nở nụ cười.... Lại là nỵ cười này, kể từ lần gặp đầu tiên cậu cũng như thế, dường như chẳng lo lắng chút nào, cứ luôn suy nghĩ quá thấu đáo, tự tin đến mức khiến người ta chán ghét.

Nhưng mà ..... Vương Bá nhìn tay mình, cớ sao tay hắn lại có chút run rẩy?

Hắn là một cô nhi không cha không mẹ, thuở nhỏ bị sói bắt đi, đến lúc được người cứu ra khỏi hang sói, hắn còn đang nằm trên người sói mẹ để bú sữa. Sau đó hắn theo người ta về đến hang ổ của sơn tặc, hắn làm sơn tặc cũng nhiều năm, thú vật chết dưới cung tên của hắn không sao kể xiết. Hắn có thể bắn trúng là bởi vì hắn đã dùng cung từ năm bảy tuổi, đến bây giờ cũng đã có hơn hai mươi năm.

Đứa trẻ này, nhìn bộ dạng cũng chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, cho dù sinh ra đã được chạm vào cung từ nhỏ, cũng bất quá mười mấy năm, sao có thể so với hắn ? Huống chi mười ngày trước, Hòa Yến kéo cung không nổi cũng không giống là giả, thế nên cậu cũng không phải là người thành thục chơi cung từ nhỏ.

Nghĩ đến đây, Vương Bá đã bình tĩnh lại, xoa dịu lại chút bất an trong lòng, Hòa Yến nhất định sẽ không thắng được hắn, không phải nghi ngờ.

Trong lúc này, người chủ động đi tìm bia tên đã chạy đến chỗ bia, hắn đã cúi đầu thấp xuống nhìn, nhưng đã lâu mà vẫn chưa có câu hồi đáp. Tiếp theo đó, hắn đột nhiên ngồi xổm xuống, nhặt cả bia tên chạy trở về. Bia tên cũng là hình nhân từ rơm mà làm, mang theo cũng dễ dàng, hắn chạy nhanh về trước, mang bia tên cắm tên xuống đất, cao giọng nói :"Mọi người tự xem đi !"

Trong lòng Vương Bá vang lên tiếng "lộp bộp".

Mọi người nhìn về phía người rơm, chỉ thấy trên người rơm bị một mũi tên xuyên đến cùng cực , vững chắc, không xê không dịch, ngay giữa hồng tâm.

Giống hệt Vương Bá.

Trên trán Vương Bá đổ mồ hôi. Lời bàn tán của những người xung quanh tựa hồ như xa dần, hắn nhìn thấy Lương Bình kinh ngạc nhìn chăm chăm Hòa Yến, tiểu công tử mặc cẩm y bên cạnh Lương Bình mặt đầy niềm vui. Hòa Yến đứng bên cạnh bạn mình, trái lại đã không có bộ dạng kinh hỉ, chỉ cười nhẹ, như thể đã đoán trước được rồi.

"Ngươi....".

Hòa Yến cười nói :"Đã nhường".

"Ngươi không có thắng được ta ". Vương Bá nhìn cậu trân trối, "Ngươi với ta có cùng kết quả, sao có thể tính là thắng ta, nhiều nhất.... Nhiều nhất thì xem là hoà ".

Hai người bọn họ đều bắn hạ bia rơm, cũng đều bắn trúng hồng tâm bia tiễn, thật sự rất khó để phân chia thắng bại. Nhưng đối với Vương Bá mà nói, có thể có kết quả thế này là đúng như dự liệu. Nhưng với Hòa Yến thì không như vậy, cậu lúc đầu giống như một tên phế vật, thế mà giờ đây lại có thể làm được điều này, thật đáng ngạc nhiên.

Nghe Vương Bá nói xong, Hòa Yến cũng không tức giận, nàng thậm chí còn không tranh cãi cùng Vương Bá, chỉ gật đầu nói :"Ta cũng cho kà vậy ".

Trong lòng Vương Bá, thế mà lại thở phào nhẹ nhõm. Thừa nhận hoà nhau, vậy cũng rất tốt, chí ít... chí ít mình cũng chẳng thua. Mấy tân binh cũng lau mồ hôi trên trán, ai có ngờ rằng Hòa Yến cuối cùng lại có thể bắn trúng bia chứ ? Nếu như không hoà, bánh bột khô của bọn họ sẽ bị thua sạch, hòa thì tốt, hoà thật rất tốt, ai cũng không thua không thắng, như thể đang đi xem náo nhiệt mà thôi.

Một khắc tiếp theo, niềm vui của mọi người đã bị câu nói của Hòa Yến phá vỡ.

Nàng nói :"Nhưng ngày đó ta ở chỗ này cùng ngươi đánh cược, hôm nay ta sẽ thắng ngươi. Giờ thì thắng bại chưa phân, đương nhiên là sẽ thi đến khi nào ta thắng được ngươi thì dừng lại ".

"Hòa Yến !", Vương Bá nghiến răng. Lời này là có ý gì đây ? Cậu chắc chắn bản thân mình sẽ thắng sao ? Mới vừa rồi bất quá chỉ là vận khí tốt, hãy xem tiểu tử này nói những gì kia ? Cậu muốn làm gì vậy chứ ?

Lương Bình cũng ngạc nhiên nhìn Hòa Yến.

"Về phần cung nỏ, ngươi có thể tùy ý đưa ra so tài, ta sẽ theo đến cùng, đến khi nào thắng ngươi thì dừng lại, thế nào ?", nàng cười hỏi .

"Ngươi quá đề cao mình rồi ". Vương Bá lạnh lùng nhìn nàng.

"Ta không có đề cao mình, ta chỉ là tin tưởng vào vận may của bản thân mà thôi ". Nàng hững hờ thổi bay tóc trán, "Ngươi phải biết, vận may luôn đến với người chuẩn bị sẵn sàng ", mà nàng, thời nào khắc nào mà không chuẩn bị.

"Đây là ngươi nói đấy, phần cung nỏ tùy ý so tài ?", Vương Bá chậm rãi hỏi.

"Hoàn toàn chính xác ".

"Được", đại hán mặt sẹo gật đầu,đột nhiên từ trên đài nhấc lên một chiếc cung nỏ lớn mang trên lưng,  bước lên trước hai bước, quay lưng lại với nàng nói :"Bắn vào một bia cỏ chết thì có ý nghĩa gì ? Trên chiến trường, kẻ địch sẽ không đứng nguyên một chỗ để cho ngươi bắn. Nếu thật muốn bắn tên thì phải bắn vào vật sống, bắn thú vật  vừa hay lại là cách luyện tập tốt ."

Thực sự muốn lấy vật sống mà săn.

Mọi người có chút ngây ngốc, bắn vật sống so với bắn bia rơm khó hơn rất nhiều. Xưa có trăm bước xuyên dương, nhưng là trăm bước xuyên dương, chứ không phải là vật sống linh động.

"Hòa Yến, đệ không thể nghe theo hắn, đừng đáp ứng hắn !", Hồng Sơn lo lắng nháy mắt ra hiệu cho Hòa Yến.

Hòa Yến nhìn Vương Bá, trong mắt có một tia tán thưởng, nàng gật đầu, âm thanh sảng khoái.

"Được thôi ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top