Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 55 : Giang Giao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hè ở Lương Châu Vệ sở, miên trường mà khó chịu, ngày ngày đều khổ luyện, nhàm chán lại nhạt nhẽo. Những ngày tháng như thế cứ từng ngày trôi qua, sau tiểu thử là đại thử, chờ đại thử qua không bao lâu thì đã lập đông rồi.

Huấn luyện dưới nắng gắt đã làm cho các tân binh Lương Châu Vệ nhanh chóng luyện ra sức bền phi thường cùng với quyết tâm. Mỗi tháng ngoại trừ cung nỏ vác nặng chạy xa buổi sớm, còn phải luyện tiên đao, bộ vi, trận pháp, trường thương, đao thuật, kỵ xạ. Luyện kỵ xạ là ít nhất, bởi vì ngựa ở Lương Châu Vệ là có hạn.

"A Hoà ca, bánh của huynh ". Tiểu Mạch mang lương khô đưa cho Hoà Yến.

Bánh tròn được nướng trên lửa than, giòn giòn thơm nức. Cắn một miếng, ngay cả vụn bánh cũng mang theo hơi nóng, Hòa Yến nhai hai miếng bánh, lại uống một ngụm nước lớn, liền cảm thấy cái bụng trống rỗng của mình đã được lấp đầy, thoải mái khó tả.

Hồng Sơn nhìn chằm chằm Hòa Yến, tò mò nói :"A Hoà, ta cảm thấy không đúng nha, đệ nói đệ ngày nào cũng ăn giống chúng ta, đôi khi còn được chăm sóc đặc biệt, đệ sao vẫn gầy thế này, vẫn ..... bé thế này chứ ?" Hắn cố giấu biệt chữ "thấp" ở lại.

Hòa Yến  :".........."

Vậy cũng có thể trách nàng sao ?

Huynh đệ kết bái của nàng, vị "phế vật công tử" Trình Lý Tố kia cứ cách vài ba hôm lại len lén nhét cho Hòa Yến một ít thức ăn, khi là một nắm hạt thông, khi là mấy miếng thịt khô, có lần thậm chí còn đưa cho Hoà Yến một chén canh nóng, nói là từ chỗ cữu cữu cậu đưa qua.

Mỗi lần cho như vậy, Trình Lý Tố đều đặc biệt khẩn trương, "Nhanh nhanh nhanh, đến ăn cái này, đừng để cho cữu cữu đệ nhìn thấy ". Giống hệt như len lén đến thăm tù, Hòa Yến có khi thật chẳng muốn ăn, cần gì chứ ? Nhưng suy nghĩ lại, không ăn thì cũng áy náy, huống chi mấy món mà Trình Lý Tố đưa lại quả thật là rất ngon.

Ngay cả khi có ưu đãi như thế cũng không thể làm cho Hòa Yến mạnh khoẻ hơn xíu nào. Trái lại tập luyện mỗi ngày, mồ hôi không ngừng đổ, mấy tháng nay lại gầy thêm một vòng, trông nhỏ đến đáng thương.

Bất quá vị tiểu đáng thương này mấy ngày trước là một tay cung nỏ ngoạn mục ở Lương Châu Vệ, đã khiến cho một tráng hán mặt sẹo có xuất thân là sơn tặc phải gọi một tiếng lão đại, khiến cho nỗi đau mất bánh bột khô của vô số tân binh luôn hiện lên trong trí. Hòa Yến hiện giờ cũng được xem là một người có danh tiếng.

Sau ngày đó, tạm thời chẳng có ai đến tìm Hòa Yến tỉ thí, Hòa Yến cũng vui vẻ thoải mái. Nàng còn đang tính toán làm sao mới có thể để Tiêu Giác để ý đến mình, vì vậy phải đường vòng cứu nước, tiến nhập vào Cửu Kỳ Doanh.

Hôm nay luyện trường thương, trường thương trên diễn võ trường đa số là gỗ trù làm thành, cán thương bền chắc, ngọn thương bén nhọn.

Giáo đầu trên đài vung hoa thương, các tân binh ở phía dưới cũng học theo, luyện tập một lúc cũng đạt được một số thành quả. Hòa Yến không giỏi sử dụng trường thương, nàng đã quen với việc dùng kiếm. Giờ nàng trở thành Hòa đại tiểu thư, dáng người nhỏ bé, dùng thương lại càng bất tiện, luôn cảm thấy trói tay trói chân mà chẳng thể buông.

Lương giáo đầu sau khi múa xong một hồi thương pháp, liền cho các tân binh tự mình luyện tập, hắn đi xuống đài tuần tra, lúc đi đến bên cạnh Hòa Yến, không khỏi nhìn thêm Hòa Yến vài lần.

Cuối cùng thì kỹ thuật cung nỏ lần trước của Hòa Yến cũng khiến cho người ta khó lòng quên được. Vị tân binh này nên được coi trọng. Bất quá mấy ngày này, Lương giáo đầu cũng chú ý đến tiên đao, bộ vi, trường thương, đao thuật của Hòa Yến đều không tệ, nhưng còn xa lắc xa lơ mới đạt đến nước kinh diễm, duy nhất khiến người kinh ngạc là kỵ xạ, nhưng bởi vì mấy ngày nay cũng không có tỉ thí, cũng chỉ có thể xem được một chút.

Nàng chăm chỉ luyện tập mỗi ngày, bao gồm cung nỏ và vác nặng chạy xa, chưa từng lười nhác. Nhưng Lương giáo đầu còn có một loại cảm giác, thiếu niên này tựa hồ có chút dè dặt, những biểu hiện mỗi ngày nhìn thấy cũng chỉ là một phần mà thôi.

Hắn lại đi đến vị trí của Đỗ Mậu Đỗ giáo đầu. Đỗ giáo đầu cũng đang tuần tra, mấy giáo đầu xung quanh cũng bao vây hắn, đang chỉ vào một tân binh mà nói gì đó.

Lương Bình bước đến và nghe họ đang bàn tán.

"Không hổ trong nhà có mở võ quán, ngươi xem cách múa trường thương kìa, thật lợi hại ! ".

"Ta nói, hắn kỳ thật so với lão Đỗ ngươi còn thành thạo hơn, thương pháp thế này ta còn chưa từng thấy bao giờ !"

"Tiểu tử này tuổi không quá lớn, ước chừng mười bảy mười tám, chắc là luyện từ nhỏ nên vậy !"

Lương Bình hỏi :"Các ngươi đang nói ai thế ?"

"Tên đó, binh thủ hạ của Đỗ giáo đầu, người đứng ở đầu hàng bên trái, thân hình cao lớn, đã thấy chưa ?"

Lương Bình thuận theo hướng hắn chỉ mà nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy một thanh niên quần áo chỉnh tề đang luyện thương. Thanh niên này mắt to mày rậm, ngũ quan đoan chính, giữa mày mắt có vẻ kiên nghị, đồng thời cũng có chút kiêu ngạo. Bước chân của hắn vững vàng, trường thương trong tay múa đến hoa mắt, nhưng đó cũng không phải trông đẹp mắt rồi thôi, mà Lương Bình có thể cảm thấy mỗi một bước múa thương của hắn đều tự có sát khí.

"Hay ! ", Lương Bình không khỏi khen ngợi .

"Quả thật không tồi ". Đỗ Mậu cũng  nói với Vinh Yên, "Ta đã thử trước hắn mấy lần, là thật có bản sự. Hắn tên là Giang Giao, cha là quán chủ của võ quán ở kinh thành ".

"Thế mà hắn còn đến đầu quân ?", Lương Bình thấy lạ. Con trai của chủ võ quán, tuy không thể nói là đại phú đại quý, nhưng với gia đình bình thường cũng có thể trải qua những ngày tháng không cần lo ăn uống.

"Có chí hướng lớn, nam nhi tráng chí ngươi có hiểu hay không ?", Đỗ Mậu nói :"Ta rất thưởng thức dạng nam nhi thế này !".

Có người nói chen vào, "Không biết là tên Giang Giao này cùng với Hòa Yến, thủ hạ của lão Lương so ra ai lợi hại hơn nhỉ ?".

Câu này vừa thốt ra xung quanh đều im lặng, Đỗ Mậu như nghĩ gì đó nhìn về phía Lương Bình, Lương Bình theo bản năng đáp lại :"Hòa Yến về cung nỏ thật có tài, nhưng ta thấy thương thuật cũng bình bình, không phải đối thủ của Giang Giao ".

Đùa chứ, Hòa Yến là một người bé như vậy, lại gầy yếu, Giang Giao này lại mười phần cao lớn tráng kiện, so thương thuật và so tiễn thuật lại chẳng giống nhau . So cung tiễn, con mồi là người rơm, là chim gà, là con thú. Thương thuật lại là hai người cùng nhau đọ sức, nếu không cẩn thận là bị thương chảy máu. Ở nhà Giang Giao có mở võ quán, từ nhỏ tập võ, Hà Yến há phải là đối thủ của Giang Giao. Nếu như bị Giang Giao đánh cho tơi bời hoa lá, hắn đi đâu mà tìm một thần cung thủ thế này chứ ?

"Lão Lương, cũng không thể nói vậy ", Đỗ Mậu nghe xong lời hắn nói, vẫn không bỏ cuộc, lại xoay qua choàng vai Lương Bình :"Ban sơ thủ hạ của ngươi, cái tên Hoà Yến đó, lúc bắt đầu luôn chạy chậm và bị bỏ rơi lại phía sau, cuối cùng cũng có thể chạy thoải mái. Lúc bắt đầu ngay cả cung cũng không kéo nổi, cuối cùng lại bịt mắt bắn tên. Ngươi giờ nói hắn không được, nói không chừng mười ngày sau lại có thể được rồi. Ngươi thân là giáo đầu, nhưng không thể quá bảo vệ tân binh, rốt cuộc bọn họ ngày sau đều phải lên chiến trường ".

Mấy người xung quanh cũng hăm hở phụ hoạ :"Đúng, đúng, lão Đỗ nói rất đúng ! Lão Lương ngươi không thể bảo vệ một con trâu non".

Cái quái gì vậy ? Lương Bình tức giận nghĩ, một đám xem náo nhiệt chẳng màng đại sự, không chút hảo tâm.

"Lương giáo đầu, ta cũng muốn cùng Hòa Yến so một trận ".

Lương Bình quay đầu, vị thanh niên tên Giang Giao đó không biết đã bỏ trường thương xuống tự lúc nào, đi đến sau lưng hắn, ước chừng nghe được bàn tán của các giáo đầu, đột ngột đến nói câu này .

Lương Bình không có trả lời, đang nghĩ cách từ chối.

"Có được không ?", Giang Giao tựa hồ như không hiểu được khó xử của hắn, lại hỏi thêm lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top