Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6 : Trêu Ghẹo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


      Lúc đi ra ngoài, Hoà Vân Sinh hỏi :“Ngươi hôm nay sao lại trễ như vậy ? Đi giờ này không thể tranh được chỗ tốt rồi .”

        “Có chút chuyện.”Hoà Yến nói :“Tranh không được chỗ tốt cũng không sao, bánh của chúng ta ăn ngon hơn.”

      Hoà Vân Sinh không còn gì để nói.

      Cậu cảm thấy nói chuyện với Hoà Yến hiện tại giống như đánh vào gối bông, khiến người nổi giận cũng khó mà phát ra được. Hoà Yến không hề mất bình tĩnh, tâm tình luôn thoải mái, không biết nên nói nàng quá lạc quan hay thiển cận, chí ít đã lâu rồi Hoà Vân Sinh không thấy Hoà Yến vì chuyện gì mà lo lắng nữa .

      Lều được dựng trên một con phố mua bán ở thành tây, đối diện là Túy Ngọc Lâu, tửu lâu lớn nhất kinh thành, khách đến khách đi, người đông như mây, tiểu sinh ý bên này cũng đều rất tốt. Chỉ là lều trại lớn như vậy, cần phải đến sớm mới có được chỗ tốt.

      Hoà Vân Sinh mang bánh đại nại trong lồng hấp bài ra.

      Bánh đại nại là một loại bánh ngọt, dùng mận sống bỏ vỏ tách hạt,  chần sơ qua với nước mơ xí muội cùng cam thảo đã đun sôi, dùng mật ong với hạt thông, nhân trám, nhân hạch đào, hạt dưa trộn lại nhồi đầy quả mận. Cho vào nồi nhỏ rồi hấp chín, có vị chua chua ngọt ngọt, rất ngon miệng lại không đắt. Hòa Vân Sinh bán bánh đại nại này, một tháng cũng có thể kiếm được tiền chi tiêu trong nhà.

      Nắng ấm làm lòng người cũng trở nên dễ chịu, thỉnh thoảng có người đến mua một, hai cái. Chờ cho đến khi mặt trời chuyển qua phía đông Túy Ngọc Lâu, có lẽ sẽ bán hết.

      Hoà Yến nhìn Hoà Vân Sinh làm việc, phải nói rằng Hoà Vân Sinh rất có năng lực, khiến nàng nhớ tới mấy hài tử trước kia trong doanh trại. Hài tử nhập quân doanh đa phần đều xuất thân là con nhà nghèo, những thiếu gia giàu có, người ta sao lại bằng lòng cho bọn chúng đi chiến đấu chứ. Những hài tử đáng thương ra chiến trường, bất quá cũng chỉ vì miếng ăn, cho nên trước đó, chuyện gì cũng làm, chuyện gì cũng năng lực để làm.

     Nàng dĩ nhiên chưa từng nghèo khổ, nhưng nàng cũng hiểu được điều này.

      “Ài , lấy cho ta một cái.... Đây không phải là Hoà đại tiểu thư sao ?”. Một âm thanh vang lên đánh gãy suy nghĩ của Hoà Yến.

   Nàng đưa mắt nhìn, trước mặt là một nam tử mặt dài, tóc chải láng mướt, đầu hươu mắt chuột, mặc một thân bạch y, nhưng không gì nổi bật. Hắn đưa tay định đặt lên vai Hoà Yến, nhưng nàng đã tránh sang một bên.

    Người đó chạm vào hư không, có chút tiếc nuối thu tay lại, nói :“Đã lâu không gặp, Hoà đại tiểu thư, mấy hôm nay thấy nàng đều ít ra ngoài đi dạo, hoá ra là cùng với Hoà thiếu gia đi bán bánh ... Sao nàng có thể làm được những việc như thế này chứ, quá cực khổ rồi. ”

       Giọng điệu có vẻ như hai người rất thân thiết.

       Hoà Yến khó hiểu, nhìn hướng Hoà Vân Sinh đang mặt đầy nộ khí, mắng hắn :“Vương Cửu Quý, ngươi tránh xa tỷ tỷ ta ra !”

       “Tiểu tử thối, tỷ tỷ ngươi còn không để ý , ngươi ồn cái gì chứ ”. Nam tử gọi là Vương Cửu Quý sau khi nói xong lại cười híp mắt, ngại ngùng bước đến gần hơn một chút, lấy thứ gì đó đưa cho Hoà Yến:“Hoà cô nương, tại hạ trong tâm luôn nhớ về nàng. Còn không phải sao, đây là yên chỉ ta đã mua cách đây mấy ngày, chỉ muốn tặng cho nàng. Hôm nay vừa hay tương kiến, lại tặng cho nàng, chẳng hay có thể nể mặt cùng tại hạ đi dạo bên bờ Tứ Thủy không ?”.

      Một người có bộ dạng như bị bệnh hủi lại cứ khăng khăng muốn tạo hình tượng công tử phong lưu, Hoà Yến chỉ muốn bật cười. Nàng trước sau hai đời đã thấy qua không ít người, tốt xấu gì cũng có, còn loại đùa ghẹo bản thân thế này thì vẫn chưa.

      “Ta còn phải bán bánh, nên không thể đi dạo cùng công tử được rồi ”. Hoà Yến từ chối :“Còn khối yên chỉ này, công tử cũng mang tặng cho người khác đi.”

      Vương Cửu Quý sửng sốt .

      Hắn cùng với Hoà gia sống trên cùng một con phố, Hoà Yến có cha là giáo úy, người khác không dám khiêu khích ông. Nhưng Hoà Yến không phải là cô nương an phận thủ thường, lại rất ham thích những tiểu tiện nghi. Bình thường cho nàng yên chi thủy phấn, liền có thể nghe nàng gọi một tiếng “Cửu Quý ca ca”, nhưng hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, nàng lại vả vào mặt hắn.

     Vương Cửu Quý có chút xấu hổ, nụ cười không còn chân thật như trước nữa, hắn nói :“Hoà đại tiểu thư đừng nói là vẫn còn nhớ tới Phạm công tử chứ, Phạm công tử người ta sắp lấy vợ rồi, nàng hà tất phải ...”

     “Câm miệng !”, lời còn chưa dứt,“bốp”một tiếng, Vương Cửu Quý chỉ cảm thấy mặt bị ăn một quyền, bị người đấm ngã sóng soài trên đất.

       Hoà Vân Sinh đứng trước mặt hắn, chỉ tay về phía xa, tức giận nói :“Cút đi cho ta !”
       
       Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, đã như một con bò con sắp lớn, tràn đầy sức mạnh. Vương Cửu Quý thân thể sớm đã bị tửu sắc bào mòn, sao có thể là đối thủ của Hoà Vân Sinh, chỉ cảm thấy đầu đau mà mặt cũng đau, cả người xấu hổ. Hắn lòm còm bò dậy, lại nhìn Hoà Yến, không hề có ý xin lỗi, thậm chí còn có mấy phần hứng thú, đột nhiên , một ngọn lửa vô danh dâng lên trong lòng.

    “Các ngươi...”, hắn run tay chỉ vào Hoà Yến.

      Hoà Vân Sinh chắn trước mặt Hoà Yến, cười lạnh một tiếng  :“Chúng ta làm sao ?”.

       Vương Cửu Quý không dám ra mặt, trong lòng có chút phàn nàn, quan hệ tỷ đệ hai người này trước giờ không tốt. Hòa Yến mọi khi vẫn cùng hắn than oán, Hoà Vân Sinh cũng chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của Hoà Yến, hôm nay hai người này lại đi cùng nhau, Hoà Vân Sinh còn vì Hòa Yến mà bênh vực?

        “Các ngươi chờ đó !”, nói rồi co chân bỏ chạy.

         Đám đông xem náo nhiệt cũng tản đi, khu lều yên tĩnh trở lại. Hoà Vân Sinh rũ mặt lấy bánh đại nại dọn lại,  không nói một lời.

         Hoà Yến nhìn cậu.

       “Ngươi nhìn cái gì ?”, Hoà Vân Sinh không vui vẻ hỏi.

        “Đệ vừa nãy ra tay không tồi”, Hoà Yến trầm tư một lát,“Chỉ là hạ bàn có chút không ổn, kỹ năng cơ bản chưa vững, còn phải ở nhà luyện tập mã bộ nhiều hơn”.

      “Thôi thôi thôi.”Hoà Vân Sinh không muốn nói thêm nữa,“Ngươi lại không phải là võ giáo quan ! ”

       Hoà Yến đánh giá Hoà Vân Sinh, Hoà Vân Sinh là một tài năng có thể đào tạo. Khả năng là bởi vì từ nhỏ đã chăm chỉ làm việc, căn cốt không tồi, so với mấy thiếu gia trước giờ của Hoà gia kia, Hoà Vân Sinh vẫn là một mầm non tốt.

      Cậu không nên ở nơi này bán bánh đại nại, mà nên đến một giáo đường võ quán tốt hơn để luyện kỹ năng.

         “Vậy thì ta đổi sang nói chuyện khác, Phạm công tử là ai ?”

         Hoà Vân Sinh ném mạnh chiếc khăn lên bàn rồi trừng mắt nhìn nàng :“Ngươi còn dám nói ?”

        “Phạm công tử đó thế nào ?”, Hoà Yến liếc cậu một cái .

       Nhắc đến Phạm công tử, Hoà Vân Sinh tựa hồ như có cả trời nộ khí, “nếu như không phải hắn săn đón ngươi trước, ngươi làm sao lại bị hắn lừa chứ ! Cái loại công tử ca đó, vốn là hái hoa giẫm cỏ khắp nơi, cũng chỉ có ngươi mới đi tin lời hắn. Hắn sắp thành thân rồi, ngươi thế  nhưng vì hắn mà tuyệt thực, ngươi ở bên này vì hắn mà đòi sống đòi chết, người ta còn không nghênh cưới người mới vào nhà sao ! Ngươi , trái lại trở thành trò cười cho cả kinh thành, lại còn nhắc đến hắn, còn không phải muốn làm tức chết ta sao ?”

      Vài ba câu nói, Hoà Yến đại khái đã biết được chuyện này là thế nào.

       Hoà đại tiểu thư  được thương yêu chiều chuộng, tâm cao như trời, chậu đất làm sao dưỡng mẫu đơn, một lòng muốn gả cao, làm quý phụ danh giá. Tình cờ đi dạo gặp được công tử ca con nhà huân quý, hai người mới lặng lẽ sinh tình. Chỉ là Hoà đại tiểu thư hoàn toàn phó thác một mảnh chân tâm, còn đối phương chỉ là chơi đùa mà thôi, là thiếu gia con nhà huân quý, dứt khoát sẽ không cưới nhi nữ của một võ tán quan.

      Gia đình Phạm công tử đã sớm vì hắn mà chọn rồi một cọc hôn sự môn đăng hộ đối, cũng sắp kết hôn. Hoà tiểu thư không cam lòng, tự thân đến cửa cần một lời giải thích, kết quả là bị người ta đuổi ra khỏi cửa không chút thương tình, nhất thời không thể tiếp nhận, nên muốn tuyệt thực để tự vẫn. Chỉ là khi còn sót lại chút hơi tàn, Hoà Yến đã tỉnh lại, thay thế rồi Hoà đại tiểu thư.

      Chẳng trách sau khi Hoà Yến tỉnh lại, mọi người trong Hoà gia đều đối với nàng thận trọng dè dặt, e là lo có ai không cẩn thận lại khiến nàng lần nữa đi tìm chết.

       Hoà Vân Sinh vẫn còn ê ê a a nói, chửi Hoà Yến đầu não không thanh tỉnh, cậu còn không biết, tỷ tỷ chân chính của cậu, sớm đã không còn trên đời. Hoà Yến nghẹn trong lòng, Hoà đại tiểu thư ngàn lần không nên vạn lần không nên, không nên vì một nam nhân lừa dối mà hủy đi cuộc sống của mình, sinh mạng rất quý báu, vì một kẻ không xứng đáng thì thật là lãng phí. Huống hồ nàng ra đi như vậy, những người phản bội nàng vẫn sống hết sức tiêu sái, còn những người chân chính yêu thương nàng thì lại khổ đau không thiết sống.

      Người thân khổ, kẻ thù vui, hà tất gì ?

      Những trải nghiệm của nàng và Hoà đại tiểu thư, thế mà lại có một chút tương tựa. Đều gặp người không tử tế, chỉ là nàng và Hoà đại tiểu thư lại có chỗ không giống nhau . Hoà Nguyên Thịnh, Hoà Nguyên Lượng, Hoà Như Phi cùng với Hứa Chi Hằng, Hạ Uyển Như , nàng sẽ đến cửa từng người từng người một, nhận lại những gì bọn họ đã nợ nàng.

        Thế nên, nàng cần phải nỗ lực nhiều hơn.

       Buổi sáng mỗi ngày nàng đeo túi cát là để lấy lại sức lực, buổi chiều mỗi ngày ở chợ bán hàng là để nghe ngóng tin tức của Hoà gia và Hứa gia từ mọi loại người.

     Tỉ như Hứa đại nãi nãi mắt bị mù, ngày kia không cẩn thận đã rơi xuống nước đuối chết. Đại gia Hứa gia bi thương tuyệt vọng, nằm bệnh không khỏi. Cả họ Hoà gia bi thống, Hoà gia đại lão gia sau một đêm tóc bạc trắng đầu. Phi Hồng tướng quân cùng với muội muội huynh muội tình thâm, cũng là tự thân lo cho tang sự cho muội muội. Tang sự diễn ra ba ngày ba đêm, toàn thành đều biết.

      Mấy cái tin tức nửa thực nửa giả này giống như hoa tuyết bay vào tai Hoà Yến, nàng chỉ có thể cười trừ.

       Chân tướng đã bị che đậy, mà nàng cần phải phơi bày chân tướng. Vậy thì trước hết, nàng phải nên sống cho thật tốt vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top