Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 60 : Uyên Ương Đao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước giá binh khí bên cạnh võ đài, Hòa Yến đang nghiêm túc nghĩ ngợi.

Nàng trước kia dùng đao không nhiều, thực sự có chút bất tiện. Đa số đao trên giá binh khí đều là Liễu Diệp đao và Đại Hoàn đao, đối với nàng mà nói không quá thuận tay. Nàng nghĩ rồi lại nghĩ, đưa tay ra nhặt một tiểu đao ở tầng dưới cùng.

Các tân binh dõi theo động tác của nàng đều choáng váng khi nhìn thấy điều này.

Ai không hiểu chỉ hỏi :"Sao thanh đao đó lại nhỏ như vậy ? Nó còn không dài bằng cánh tay người ".

Giang Giao hiểu biết rộng, nhìn qua rồi nói :" Đây là Uyên ương đao, không phải một thanh, mà là một cặp ".

Uyên ương đao quả thực không lớn, chỉ dài bằng cánh tay người, hai thanh đao được cất trong cùng một bao, có thể giấu trong tay áo hay trong ủng. Lưỡi đao dày rộng, chìa trước mũi đao mài qua mấy tấc, thuận tiện cho đao nghịch tay và ngăn chặn dễ dàng hơn.

Hòa Yến chậm rãi lấy đao ra khỏi bao, một thanh dài, một thanh vắn, có lẽ bình thường ít người sử dụng Uyên ương đao, thế nên đao vẫn còn khá mới.

Không tồi, nàng thầm tán thưởng, khi chơi đùa trong tay, cảm thấy rất tốt.

Vương Bá cũng đến dưới đài, nhìn thấy Uyên ương đao trong tay Hòa Yến, thoáng chút ngạc nhiên, nói :"Hắn lại có thể dùng Uyên ương đao ?"

Cùng nghi hoặc như thế còn có Hoàng Hùng ở trên đài, hắn thấy Hòa Yến chọn đi chọn lại, sau khi chọn thanh đao này, hắn dùng ánh mắt khác để nhìn Hòa Yến, hỏi :"Song đao ?"

Hoà Yến gật đầu :"Song đao ".

"Không ngờ ngươi còn trẻ như vậy mà ngay cả song đao cũng biết dùng ?", Hoàng Hùng nói :"Quả nhiên không gì không biết ".

Hòa Yến khiêm tốn trả lời :"Đều do cuộc sống ép buộc".

Người phía dưới nghe có vẻ không có tư vị, Đỗ Mậu đưa tay chạm chạm Lương Bình , "Nhà Hòa Yến rốt cuộc là làm gì ? Sao cuộc sống ép buộc hắn đến nỗi mười tám bang võ nghệ đều tinh thông ? Không phải hắn từ nhỏ đã bị bọn bắt cóc bắt đi diễn rong trên phố chứ ?"

"Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai đây ?", Lương Bình không mấy vui nói, ngay cả Uyên ương đao cũng biết dùng, gia đình chính trực ai lại dùng uyên ương đao, uyên ương đao chỉ có bọn lục lâm mới dùng mà thôi !

Đây cuối cùng lại là loại người gì cơ chứ!

Không thêm nhiều lời nữa, Hoàng Hùng chầm chậm rút đao ra khỏi vỏ, khẽ gật đầu với Hòa Yến, "Mời Hòa đệ chỉ giáo ".

Hòa Yến thầm nghĩ, sao lại là "đệ" rồi, dù rằng kiếp trước nàng đã mười chín tuổi, cũng phải gọi Hoàng Hùng một tiếng "thúc". Bây giờ Trình Lý Tố tự gọi mình là đại ca, nếu như theo Trình Lý Tố cũng phải gọi Tiêu Giác một tiếng cữu cữu, nếu bây giờ gọi Tiêu Giác là cữu cữu, sao có thể gọi Hoàng Hùng là đại ca ???

Tuổi của Hoàng Hùng có thể còn lớn hơn cha của Tiêu Giác nữa !

Nàng đang nghĩ vậy, dưới đài Tiểu Mạch kinh hô một tiếng "A Hoà ca cẩn thận ", đã nhìn thấy Hoàng Hùng cầm đao xông tới.

Đại đao sống vàng bị đại hán này múa đến uy lực sinh phong, hắn nghiêng mũi đao sang trái, xê dịch chân phải, rồi lại chuyển thân về trước, nhằm Hòa Yến mà chém tới.

Hòa Yến bị giật mình, cúi người xuống tránh, dùng sống đao tay trái để đánh bật mũi đao của đối thủ, uyên đao đi trước, ương đao nối bước theo sau, cũng nhằm ngay Hoàng Hùng mà áp sát.

Hoàng Hùng người thô sức lớn, chỉ một cái vung mạnh mẽ đã đẩy đao của Hòa Yến ra, Hòa Yến nhắm vào hắn mà ném đao, Hoàng Hùng nghiêng đầu né tránh, Hòa Yến liền xoay người, ngẩng đầu lên bắt lấy thanh đao vừa ném giờ đã bay về ở trong tay. Hai người lui về sau mấy bước cầm cự, cả hai đều nhìn chăm chú vào đối phương.

Hoàng Hùng chẳng phải Giang Giao, Giang Giao dù sao cũng còn trẻ, đao của Hoàng Hùng đã theo hắn ba mươi năm, người và đao sớm đã hình thành nên sự ngầm hiểu tuyệt vời. Trong lúc giao thủ Hòa Yến đã lãnh giáo qua, thân thủ của hán tử này kỳ thật hơn nàng.

Cần phải đánh nhanh thắng nhanh, bằng không sẽ tự tát mặt mình, Hòa  Yến âm thầm tính toán.

Trong lòng Hoàng Hùng cũng là nghiêng sông lật biển, đã từng tuổi này, người cùng hắn đánh nhau cũng đã hàng trăm hàng ngàn, có tốt cũng có xấu. Nhưng thiếu niên này mới bao lớn, vừa nãy vậy mà  một tay ném đao rồi lấy đao, dùng như mây trôi nước chảy, liền mạch lưu loát. Hắn sao làm được như vậy ? Hắn ba tuổi đã bắt đầu dùng đao sao ?

Hòa Yến nghĩ, Hoàng Hùng vóc người vạm vỡ, đao pháp hung hãn nhưng vụng về, thua ở chỗ không đủ linh hoạt. Xem ra, bản thân chọn dùng Uyên ương đao là hợp lý, như thế, liền có thể từ "nhanh" mà phá.

Ánh mắt nàng khẽ động, hét lên :"Tiếp tục !", liền tiến lên nghênh đón.

Hoàng Hùng tay phải cầm đao, bước nghiêng sang trái, đơn đao nhắm thẳng Hòa Yến mà đâm tới.

Hòa Yến dùng uyên đao đâm vào, cùng đọ sức với hắn, nàng nhìn tuy gầy gò, nhưng sức lực thì không yếu, hai thanh đao dán lại với nhau, nhưng Hòa Yến vẫn còn một thanh đao. Nàng xoay tít thanh đao còn lại, cong khủy tay đỡ sống đao rồi đưa qua đầu, nhằm Hoàng Hùng mà đâm.

Hoàng Hùng không kịp tránh, một góc y phục bị cắt đứt. Phía dưới đài ngay lập tức phát ra một trận kinh hô.

Từ đó trở đi, mọi người mới phát hiện động tác của Hòa Yến bắt đầu nhanh hơn.

Bộ pháp của nàng cực kỳ linh hoạt, một thanh đao bám lấy đại đao sống vàng của Hoàng Hùng, thanh còn lại như rắn chờ thời mà động. Hoàng Hùng tuy chưa từng bị nàng đâm trúng, nhưng cũng chẳng còn lợi thế. Đơn đao hung hãn, song đao linh xảo, lấy nhu khắc cương, lấy nhược thắng cường.

"Ngươi lúc nãy muốn ta chỉ giáo, ta chợt nhớ, còn có một bài ca dành cho song đao của chúng ta ", Nàng thế mà còn có thời gian để nói, "Ta sẽ nói cho ngươi nghe ".

Hoàng Hùng sửng sốt, mũi đao bén nhọn của nàng được tận dụng triệt để lại vung tới lần nữa.

"Sóc phong lục nguyệt sinh song tí, do ý tả hữu dụng như nhất". Nàng trái phải đều giữ trường đao, điệu bộ thanh thoát.

"Nhãn tiền lưỡng tí tương liễu nhiễu,  hậu vu Ngư Dương đắc cô kiếm ". Cùng múa với trường đao, khiến người ta khó mà nhìn rõ thần thái của thiếu niên, chỉ nghe được giọng cậu cười.

"Chỉ thủ độc vận tiệp như điện , duy quá bách vị dĩ nhập môn", từng bước áp sát, nhưng một chút cũng chẳng loạn.

"Nãi tri tịch đao toàn vị khả, tả hữu tịnh dụng cố toả toả ", đao hướng về phía cổ Hoàng Hùng, bị Hoàng Hùng tránh trong gang tấc.

"Kim dĩ kiếm pháp dụng hữu đao,  đắc quá phách vị nãi dụng tả ". Một trái một phải, nàng dùng thoải mái và tự tại. Chỉ cảm thấy thanh đao chính là tay nàng, tay tựa lưỡi đao.

Trên diễn võ trường, nàng vừa đọc vừa múa, cùng tương ứng với âm thanh không nhanh không chậm đó, lại là động tác nhanh như chớp giật.

Đao chạm vào nhau tạo thành âm thanh chói tai, khiến cho lòng người nghe như thắt lại.

Khi mấy người Trình Lý Tố đi tới, họ đã thấy được một màn này.

"Cữu cữu, người xem,  ta đã nói rồi, đại ca ta tất thắng !", cậu kêu lên đầy phấn khích.

Tiếng kêu này, cũng đã mang ánh mắt của người ở xung quanh hướng đến, có người nhận ra Tiêu Giác, lập tức liền kích động kêu thành tiếng :"Là đô đốc, Tiêu đô đốc, Phong Vân tướng quân đến diễn võ trường rồi !"

Phong Vân tướng quân ?

Khi điều này được nói, ánh mắt của các tân binh ngay lập tức bị Tiêu Giác thu hút. Tiếng huyên náo truyền đến võ đài, tai Hòa Yến lại động, Tiêu Giác ?

Nàng nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy cách võ đài không xa, đứng bên cạnh Thẩm Hãn và Trình Lý Tố chính là Tiêu Giác.

Thanh niên mặc thâm y màu lam âm hoa trang trí hình tiên hạc, phong nghi tú chỉnh, mi mục như hoạ, cùng với các tân bình đầy diễn võ trường này trông như thể không cùng một bức tranh. Bên này thô ráp thấp hèn, bên hắn lại là trăng thanh gió mát. Cách quá xa, Hòa Yến không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nghĩ lại cũng hệt như bông hoa lãnh đạm mọc ở núi cao.

Nghĩ rằng Tiêu Giác thế mà lại đích thân đến xem nàng tỉ thí, điều này không phải nói rõ, vở kịch hay hôm qua nàng bày ra lôi đài, không phải đã truyền đến tai người nào đó rồi sao. Tiêu Giác chú ý đến mình như một nhân tài không ai sánh được rồi sao ?

"Đại ca cẩn thận !", lúc nàng suy nghĩ, bên tai nghe được tiếng kinh hô của Trình Lý Tố, vừa ngẩng lên nhìn đã thấy đại đao sống vàng đang ở trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top