Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 71 : Kim Phong Ngọc Lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Kim Phong Ngọc Lộ : Nó thường ám chỉ khung cảnh mùa thu, là ẩn dụ cho những điều quý giá và ngắn ngủi của đời người, thường dùng để miêu tả sự quý giá của cuộc gặp gỡ ngắn ngủi giữa một người đàn ông và một người phụ nữ trong tình yêu. gg]

Lúc Vương Bá tìm đến Lương giáo đầu, chính là lúc Lương giáo đầu đang nói chuyện cùng Thẩm Hãn, đứng bên cạnh còn có mấy người Trịnh Huyền. Sắc mặt Thẩm Hãn cực kỳ khó coi, chỉ loáng thoáng nghe được mấy từ :"Không tuân quân lệnh.. vượt núi...."

Trịnh Huyền đang nói chuyện thì bất ngờ có người lao tới, còn không chờ hắn phản ứng liền cảm thấy một cú đấm thật mạnh trên mặt mình, khiến hắn ngã sóng xoài trên đất.

"Vương Bá, ngươi điên à ?" Lương Bình sửng sốt một lúc mới hồi thần lại, hét lên ngăn cản hành động tiếp theo của Vương Bá.

"Lương giáo đầu, tiểu tử này có phải là đang tố cáo với ngài Hòa Yến không nghe theo quân lệnh, tự mình vượt núi, bây giờ còn chưa trở về đúng không ?", Vương Bá thở hổn hển nói.

Thẩm Hãn và Lương Bình nhìn nhau, Vương Bá cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào Trịnh Huyền đang bò dậy trên mặt đất :"Đồ con rùa này không biết xấu hổ ! Trịnh Huyền, ngươi dám nói là ai đã cứu ngươi không ? Ngươi mẹ nó tự mình vượt núi bị sói vây, còn không phải nhờ có Hòa Yến ngươi mới có thể chạy thoát sao ? Ngươi trái lại hay rồi, không chỉ bản thân chạy thoát, còn muốn hắt một chậu nước bẩn lên người người ta ! Ngươi còn là một nam nhi sao ?"

Trịnh Huyền sắc mặt tái nhợt, môi bị đấm đến chảy máu, hắn đứng lên, lau đi vệt máu nơi trên môi rồi nói :" Giáo đầu, các ngài đừng nghe hắn nói nhảm, là Hòa Yến tự mình vượt núi, không tin.... không tin các ngài cứ hỏi họ đi ?", hắn chỉ vào hai người tân binh cùng hắn lên núi.

Hai tân binh đó vội gật đầu không ngừng :"Đúng vậy, là .... Hòa Yến tự mình muốn vượt núi, bọn ta đều khuyên can hắn, nhưng hắn không nghe ...."

Vương Bá tức giận xông lên, muốn lần nữa đánh người :"Các ngươi đang nói lời của người nói sao ?"

Tên Thẩm Hồng nhát gan đến tội nghiệp đó, chỉ cần bị doạ một chút thì cái gì cũng sẽ nói hết, làm sao mà có gan nói dối. Huống chi tên Hoà Yến này.... Vương Bá tuy không phải rất thích, nhưng cũng biết, Hoà Yến sẽ không có chuyện chủ động tìm chết. So với Trịnh Huyền hay ra vẻ này, Hòa Yến xem ra lại thuận mắt hơn nhiều.

Lương giáo đầu ngăn Vương Bá lại, tức giận nói :"Dừng tay lại cho ta, nhìn xem các ngươi giống bộ dạng gì ! Nếu như đô đốc tới, mỗi người các ngươi đều sẽ bị ta trừng phạt !"

"Có chuyện gì đó ?", nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, lời mới vừa nói xong thì đã có giọng của Tiêu Giác từ phía sau hướng tới. Hắn vệ sở, liếc nhìn mọi người, bước tới nói với Thẩm Hãn :" Nói ".

Thẩm Hãn da đầu tê dại, thành thành thật thật nói :"Hôm nay mấy người bọn họ cùng nhau lên núi, Hoà Yến còn chưa trở về. Trịnh Huyền nói Hoà Yến không nghe theo quân lệnh, tự ý vượt núi, cuối cùng tìm chẳng thấy người, chỉ có thể trước khi mặt trời lặn thì tự đi xuống núi ".

"Điều ta nghe lại không phải như thế ", Vương Bá cười lạnh nói :" Là mấy con sói mắt trắng này trước đó vượt núi, mới chọc giận sói hoang, Hòa Yến vì cứu bọn hắn mới dẫn dụ bầy sói, mấy tên này sau khi tháo chạy thì lại chẳng màng sống chết của anh em, lại còn chơi trò vu khống. Loại người này trong sơn phỉ bọn ta gọi là không có đạo nghĩa !"

"Đô đốc, ngài đừng tin lời hắn nói ", Trịnh Huyền vội vàng quỳ xuống đất, "Mấy người bọn ta đều đã khuyên can Hòa Yến, nhưng hắn không nghe, cố chấp rời đi. Lúc đó trời đã sắp tối, bọn ta chỉ còn cách  quay về trước rồi cầu cứu ".

Lúc hắn nói hoàn toàn thành thật, một vẻ chân tâm, Tiêu Giác liếc qua hắn, nhìn không ra là đang nghĩ những gì.

Hiện tại mặt trời đã hoàn toàn khuất núi, dấu vết của đám mây đỏ cuối cùng đã bị núi non nuốt chửng, núi rừng yên tĩnh, nếu cứ tiếp tục thế này, cơ hội sống sót của Hòa Yến sẽ ngày càng mong manh. Vương Bá nghiến nghiến răng, "Nếu như chư vị giáo đầu không nguyện ý vì hắn mà mạo hiểm, vậy ta sẽ tự đi cứu người !", hắn nói xong thì muốn đi ra ngoài, "Lão tử ở trên núi làm vua chiếm núi đã nhiều năm vậy rồi sẽ không sợ mấy con súc sinh đó ! Bất quá lại nói, ngày nay, con người so lại không bằng cả súc sinh !"

Hắn mới đi một bước, "phập" lên một tiếng, một thanh kiếm sượt qua da đầu hắn, cắm thẳng vào cọc gỗ trước mặt, doạ cho Vương Bá một phen giật mình.

Hắn xoay người, nhìn thấy đô đốc hữu quân của bọn hắn Tiêu Giác thần sắc không vui, nhìn Lương giáo đầu cảnh cáo :" Lương Bình, quản tốt lính của ngươi đi !"

Lương Bình :"........"

Hắn căng da đầu đáp lên tiếng vâng, trong lòng khóc rống không biết bao nhiêu lần, còn cho rằng lần này đã có thể làm tốt ở trước mặt Tiêu Giác, không ngờ rằng bây giờ lại còn bị chỉ trích đích danh. Nhất thời cảm thấy tâm nguội ý lạnh, hận không thể như chưa từng xuất hiện chốn này.

Thẫm Hãn lưỡng lự một lúc rồi nói :" Đô đốc, bây giờ chúng ta mang người lên núi ...."

"Không cần ". Tiêu Giác cắt ngang lời hắn.

Vương Bá không thể tin nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt Trịnh Huyền lộ lên một tia vui mừng.

"Trên núi địa thế phức tạp, e là có trá, các người thì không được, ta đi". Hắn nói xong liền kêu lên một tiếng, có một con ngựa ô từ xa chạy đến, con ngựa này cực kỳ uy phong, bốn vó trắng như tuyết, đôi tai màu lục, màu lông khác thường. Hành động giống như đang chạy trên mây, dừng lại trước Tiêu Giác, thân mật dùng đầu cọ lên tay hắn.

Đây là ngựa yêu Lục Nhĩ của Tiêu Giác.

Tiêu Giác xoay người lên ngựa.

Thẩm Hãn còn muốn nói gì đó, Tiêu Giác đã thúc ngựa đi rồi.

Lương Bình ngây ngốc hỏi :" Tổng giáo đầu, đô đốc nói có trá.... trên núi còn có người khác sao ?"

Thẩm Hãn không nói gì, hắn đương nhiên biết, bây giờ họ nghi ngờ Hòa Yến có vấn đề. Lần này Hòa Yến biến mất trên núi, ai biết là có cố ý hay không, "có trá " là chỉ Hòa Yến, mà không phải là đối thủ.

Nhưng mong là họ nghĩ nhiều.

.............

Trên núi lúc về đêm, quả thật là càng ngày càng lạnh.

Hố bẫy rất sâu, một mình nàng khó mà trèo lên được, lúc này người lại bị thương nên càng khó động đậy. Mùi máu sẽ dẫn dụ dã thú gần đây, nếu nàng thật sự đi trên mặt đất, kéo theo vết máu, e là đi chưa được mấy bước thì đã có thể bị dã thú nuốt vào bụng rồi.

Ở đây cũng rất tốt.

Hòa Yến ngước nhìn lên bầu trời. Bầu trời đêm bị hố bẫy cắt đi gần hết, chỉ còn thừa lại một vòng tròn.  Từ đây nhìn lên có thể thấy dãy ngân hà lấp lánh, đêm lạnh như nước, vô số ngôi sao đang toả sáng trên bầu trời, tạo thành bóng đêm hiền hòa.

Nàng dời vị trí, ngẩng đầu lên nhìn thấy cả bầu trời đầy sao, lại cảm thấy có chút lạnh, nhưng trong cái hố này, ngoại trừ nàng ra thì chỉ có một cái xác sói. Hòa Yến ngẫm nghĩ, mang thân mình thu lại dưới bụng sói, tuy vẫn lạnh, nhưng dù sao cũng có bộ da lông, vẫn có thể tạm thời che được gió lạnh.

Hòa Yến đưa tay mở bầu nước nơi thắt lưng, trong bầu chỉ còn một ngụm, nàng mang nước uống sạch rồi ném nó sang một bên, vừa lạnh vừa đói vừa khát, đã nhiều năm rồi nàng chưa có thể hội thế này.

Đột nhiên, nàng nhớ tới buổi sáng lúc đi ra cửa, lời của Hồng Sơn đã nói với nàng :"Về sớm một chút, đêm nay cùng nhau ăn lễ ".

Đây là một đêm thu trong trẻo, trăng sáng như gương, đom đóm vờn bay, sông sao lấp lánh, ô thước bắt cầu. Hòa Yến ngẩng đầu nhìn tinh tú phía xa xa, lẩm bẩm ra thành tiếng :"Gia gia khất xảo vọng thu nguyệt, Xuyên tẫn hồng ty kỷ vạn điều ".

[ Nhà nhà dưới ánh trăng thâu
Áo hồng hàng vạn van cầu khéo tay ]

Nàng thở dài, có chút bất đắc dĩ cười nói :"Hôm nay là thất tịch rồi..."

Màn đêm tĩnh mịch, cầu Ô thước phía xa đã bắt qua cho Ngưu Lang Chức Nữ, một làn gió nhẹ thổi qua, thổi bay luôn cả hoan tình cùng ly hận.

Có giọng của ai đó vang lên, mang theo giễu cợt tựa tiếu mà phi tiếu.

"Sao thế ? Ngươi còn muốn cùng người trong lòng đến bờ sông thả thuyền hoa à ?"

Hòa Yến ngạc nhiên ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy một thân ảnh thon dài xuất hiện trên bầu trời tròn trịa. Hắn đứng bên miệng hố bẫy, ánh trăng lắc lay, soi màu tinh khiết, nghiền ngẫm nhìn nàng.

Chính là Tiêu Giác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top