Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 77 : Trị Tội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên cạnh diễn võ trường của Lương Châu Vệ sở , Trịnh Huyền cùng với hai người tân binh đứng đó, thấy Tiêu Giác đi đến, Thẩm Hãn liền vội vàng bước lên, nói :"Đô đốc ".

"Nghe nói đã tìm được người rồi ?", Thẩm Hãn hỏi.

"Lương Bình đang trông ".

Thẩm Hãn thở phào nhẹ nhõm, hiện tại Hòa Yến đang bị hoài nghi,  nếu đột nhiên biến mất, chưa hẳn không phải là cố ý. Người có nghi điểm, luôn để trước mắt thì sẽ an toàn hơn.

Nhưng giờ người đã được tìm thấy, đã đến lúc phải xem xét một sự tình khác.

"Trịnh Huyền nói rằng Hòa Yến tự mình vượt núi, Thẩm Hồng nói rằng Hòa Yến vượt núi là vì cứu Trịnh Huyền, đô đốc ngài xem...." Thẩm Hãn hỏi.

Tiêu Giác : "Trịnh Huyền đang nói dối ".

Thẩm Hãn sửng sốt.

"Trên đường vượt núi có dấu móng ngựa, ta cũng tìm thấy dấu vết sói con bị ném chết ", Tiêu Giác nói :"Hòa Yến đúng là đi cứu người".

Thẩm Hãn sắc mặt tối sầm, "Nói như vậy, mấy người Trịnh Huyền thật không có đạo nghĩa". Tân binh như vậy, cho dù có xuất sắc đến đâu, ngày sau một khi ra chiến trường, ai biết được có đột ngột trở giáo hay không. Sĩ binh có thể chết dưới đao của kẻ địch, nhưng lại không thể trúng ám tiễn của đồng bào.

"Chỉ là", Thẩm Hãn lại nghĩ đến một điều khác, "Nếu như lời Hòa Yến nói là thật, phải chăng đã rửa sạch hiềm nghi trên người cậu ấy ?". Nếu như Hòa Yến là người có thể vì chiến hữu mà không màng đến an nguy tính mạng của bản thân, có lẽ cũng nên thay đổi cách nhìn với cậu.

"Không được", hồi đáp hắn là giọng nói lạnh lùng của Tiêu Giác :" Hắn ở trong hố bẫy trên núi, tay không mà giết được cả sói. Tên này không thể coi thường ", hắn nhướng mày :"E là có bí mật trên người ".

Thẩm Hãn không dám nói thêm gì nữa, mặc dù Lương Châu Vệ cách Sóc Kinh hàng ngàn dặm, nhưng hiện giờ tình thế phức tạp, ai cũng không dám để dạ xem thường.

Thẩm Hãn nhìn đám người Trịnh Huyền, bọn họ ngồi ở phía xa xa bất an nhìn về phía này, mặc dù Trịnh Huyền đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh nhưng vẫn không hay lời nói dối của mình đã bị vạch trần.

"Đô đốc định xử lý mấy người đó như thế nào ?", Thẩm Hãn dò hỏi.

"Ra khỏi hàng ngũ, lấn trước vượt sau, miệng lưỡi giảo hoạt, gây chuyện thị phi". Tiêu Giác sắc mặt không đổi, thanh âm bình tĩnh :"Phỉ báng quân là tội, trảm ".

Thẩm Hãn trong lòng run rẩy, cúi đầu nói : "Vâng !"

............

Khi Hòa Yến tỉnh lại vào ngày hôm sau, mặt trời đã lên tới ba sào, trong phòng chẳng còn ai cả. Nàng ngồi dậy, ngơ ngác nhìn ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ.

Có người đẩy cửa bước vào, Hòa Yến ngước mắt nhìn, thì ra là vị nữ y tiên tử ngày hôm qua Thẩm Mộ Tuyết, Hòa Yến tò mò hỏi :" Thẩm cô nương ?"

"Đây là thuốc ngày hôm nay, huynh uống trước đi ", Thẩm Mộ Tuyết đặt chén thuốc lên chiếc bàn nhỏ trong phòng Hòa Yến, "Hôm qua đô đốc đã cho huynh thuốc trị ngoại thương, huynh cứ cách mỗi ba thời thần thay một lần là được ".

Hòa Yến bưng chén thuốc trên bàn, một hơi uống cạn, thuận miệng hỏi :" Thẩm cô nương, những người khác đều đâu cả rồi ? Bọn họ cũng không có gọi ta dậy ?"

"Ta có nói qua với Lương giáo đầu rồi, thân thể huynh cần được nghỉ ngơi, hôm nay không tiện đến diễn võ trường luyện tập ". Thẩm Mộ Tuyết trả lời.

Hòa Yến đáp một tiếng, lại nhìn Thẩm Mộ Tuyết, vị cô nương này bất quá mới mười sáu, mười bảy tuổi, da trắng nõn nà, vô cùng xinh đẹp, quan trọng là từ trong ra ngoài đều có khí chất điềm tĩnh, nhàn nhã khiến lòng người cảm thấy vô cùng thoải mái. Có lẽ do bị Hòa Yến nhìn nên có chút mất tự nhiên, Thẩm Mộ Tuyết cau mày :"Tiểu ca có gì không ổn sao ?"

"Không có gì ", Hòa Yến nói :"Ta chỉ cảm thấy Thẩm cô nương quen mặt, tựa hồ như đã gặp qua ở đâu rồi ".

Thẩm Mộ Tuyết có chút bất ngờ, sau đó lắc đầu cười nói :"Ta cùng tiểu ca trước giờ chưa từng gặp nhau, có lẽ đã nhớ nhầm rồi ".

"Chắc vậy", Hòa Yến gãi gãi đầu.  Thẩm Mộ Tuyết nhìn thấy Hòa Yến đã uống thuốc xong, liền lại mang chén đi ra khỏi phòng.

Đột nhiên an tĩnh trở lại, Hòa Yến cũng chẳng thể làm gì, vừa hay phát ngốc như thế chưa được bao lâu đã có người bên ngoài gõ cửa.

"Ai đấy ?", Hòa Yến hỏi.

Một giọng nói thận trọng vang lên, "Là ta ".

Hòa Yến giật mình, ngoài cửa lộ ra một cái đầu, hóa ra là Thẩm Hồng.

Chẳng biết hắn từ đâu đến, cả người trông rất xanh xao, môi cũng chuyển sang tím tái, không hoạt bát như lúc gặp lần đầu. Hắn khập khiễng đi vào, có chút không dám nhìn vào mặt Hoà Yến, đi đến bên cạnh giường Hòa Yến mới ấp úng nói :"Ta xin lỗi".

Hòa Yến đã từ chỗ Hồng Sơn mà biết được đầu đuôi câu chuyện, liền nói :"Không sao, không phải ngươi cũng đã nói chân tướng cho bọn họ rồi sao ?"

"Nhưng ta..... suýt chút nữa đã .... ", Thẩm Hồng mặt đầy hổ thẹn.

Hòa Yến cũng có thể hiểu, dạng như Thẩm Hồng, trước giờ còn chưa từng trải qua chuyện gì, gan lại bé, nghĩ đến chuyện bị Trịnh Huyền đe doạ vài câu đã run rẩy tay chân rồi. Nàng nói :"Không phải bây giờ ta không có chuyện gì rồi sao ?"

Thẩm Hồng yên lặng gật đầu.

"Khi nãy lúc ngươi vào đi đường có chút kỳ quái", Hòa Yến hỏi :"Là sao thế ?"

"Ta... Ta phạm quân lệnh, bị phạt bốn mươi trượng", Thẩm Hồng nói :" Sau này sẽ làm hoả đầu binh rồi, không thể lên tiền tuyến ".

Hòa Yến im lặng, bốn mươi quân côn, khó trách Thẩm Hồng sắc mặt lại tệ đến vậy, không chết đã là may rồi.

"Những người khác thì sao ?"

"Trịnh Huyền và hai người kia.... bị trảm rồi... trước mặt tất cả tân binh...." Thẩm Hồng sắc mặt tái nhợt nói.

Hòa Yến không hề ngạc nhiên, năm đó khi nàng làm Phi Hồng tướng quân, đã từng nghe qua ác danh của Phong Vân tướng quân, kỷ luật trong quân vô cùng nghiêm khắc. Từng có một nhi tử con nhà quan đi đầu quân cho Nam Phủ binh, vốn cho rằng lướt qua để dương danh, nhưng vì phạm vào quân kỷ nên đã bị Tiêu Giác hạ lệnh chém đầu, lúc ấy vị quan đó chẳng chịu tha thứ, cáo đến trước mặt bệ hạ, nhưng đến cuối cùng cũng bỏ qua.

Người khác có thể nói Tiêu Giác tàn nhẫn, nhưng nếu không như thế, hắn cũng không cách nào quản được Nam Phủ Binh, huống chi là đã đi đến bước này.

"Kỳ thực làm quả đầu binh cũng rất tốt", Hòa Yến vỗ vỗ vai hắn :"Tính tình ngươi ôn nhu lương thiện, có lên tiền tuyến cũng không dám giết người".

Thẩm Hồng miễn cưỡng cười cười, hắn từ trong túi móc ra một thứ gì đó lớn đặt vào trong tay Hòa Yến, Hòa Yến cúi đầu xem, là một nắm hạt thông.

"Ngươi là người tốt", Thẩm Hồng lắp bắp nói :"Ta trước đó quá hèn nhát, xin lỗi ngươi, suýt chút nữa đã hại ngươi mất đi tính mạng. Nắm hạt thông này đưa cho ngươi, ngươi.... từ từ mà ăn".

Hắn đứng dậy, lại tập tễnh bước đi, vừa ra đến cửa đã gặp phải bọn Hồng Sơn đi vào. Thẩm Hồng đỏ mặt, bước đi cũng vội vã hơn, sau khi hắn rời đi, Hồng Sơn hỏi :" Tiểu tử đó còn dám đến sao ?"

"Cũng phải đến chịu tội ", Tiểu Mạch nói :"Ui,  Hòa ca, hạt thông ở đâu ra thế ?"

Hòa Yến đặt hạt thông lên bàn, "Muốn ăn thì tự mà ăn. Sao mọi người lại về sớm vậy ?"

"Tổng giáo đầu hôm nay nói chuyện ", Thạch Đầu mở miệng nói :"Mấy ngày này không cần vác nặng chạy xa ".

"Chuyên gì vậy ?", Hòa Yến tò mò.

"Chúng ta đã ngốc ở Lương Châu Vệ cả một mùa hè rồi, Hồng Sơn vừa lấy mấy hạt thông bóc vỏ vừa nói :"Tổng giáo đầu nói, muốn tuyển chọn những tân binh có tư chất tốt đi tiên phong doanh ".

Hòa Yến nhướng mày, chiếu theo thời gian này mà nói, quả thực không sai lệch bao nhiêu lâu.

"Nói lại qua mười mấy ngày nữa, chúng ta sẽ phải lên núi tranh cái gì, tranh thứ nhất đấy ?"

"Tranh cờ", Thạch Đầu tiếp lời cho hắn.

"Ờ đúng đúng, tranh cờ. Ai tranh được nhiều nhất người đó là số một, sẽ có khả năng điểm trúng đi tiên phong doanh ", Hồng Sơn vừa nhai hạt thông vừa nói.

"A Hòa ca chắc chắn là không vấn đề gì rồi ," Tiểu Mạch tựa cằm, "A Hòa ca lợi hại đến vậy, nhất định có thể vào ".

Hòa Yến cười cười lắc đầu, nếu chỉ là tiên phong doanh, tự nhiên sẽ chẳng có gì, nhưng nếu muốn vào Cửu Kỳ Doanh của Tiêu Giác, e là phải thêm một ít công phu.

Đây mới thật là một lôi đài, người giỏi đứng đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top