Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 78 : Tiết Trung Nguyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một mạch bốn năm ngày, Hòa Yến cũng không đến diễn võ trường luyện tập.

Bản thân nàng kỳ thật không quá xem trọng vết thương ở chân, nhưng vị y nữ của Lương Châu Vệ, Thẩm Mộ Tuyết cô nương mỗi ngày đều sét đánh chẳng lay đến đưa thuốc cho nàng, còn dặn tới dặn lui nàng không được hoạt động mạnh. Hồng Sơn cũng ở một bên cổ vũ :"Đệ nên nghe theo y nữ đi, nếu đệ cứ làm cho nó tái đi tái lại, chờ đến hôm tranh cờ lại không được hạng nhất, không vào được tiên phong doanh, đến lúc đó thì đừng có mà khóc ".

Hòa Yến nghĩ đi nghĩ lại, thôi bỏ đi, cũng không vội làm chi một hai ngày.

Bất quá mấy ngày này, chỉ cần rời khỏi diễn võ trường thì phòng nàng căn bản đều sẽ là chật kín, người đến gặp nàng liên tục không dừng. Thường xuyên có người đến thăm bệnh, hôm nay Giang Giao đưa đến một ít mận chua, ngày mai Hoàng Hùng sẽ đưa qua một xiên cút nướng, người khiến cho cạn lời nhất chính là Vương Bá, hắn vì không muốn mất mặt, đã sai tân binh cùng phòng mang phần lương khô đang ăn dở đem qua, thoạt nhìn thì thấy giống như chiến lợi phẩm đoạt từ trong tay người khác. Hắn thực sự coi quân doanh như đỉnh núi nhà mình.

Lương giáo đầu đã đến hai lần, cả hai lần đều nhìn thấy Hòa Yến được đám đông vây quanh với gương mặt đầy hớn hở, nhìn chằm chằm vào núi thức ăn trên bàn của nàng, bỏ lại một câu chua chát "Chà, mấy ngày này trôi qua cũng không tệ nhỉ ",  hắn lại bỏ đi, Hòa Yến cũng rất bất lực.

Với sự ồn ào náo nhiệt như vậy, cho đến khi vết thương trên khuỷu tay Hòa Yến đã bong vẩy, chân cũng có thể nhún nhảy trên mặt đất thì cũng đã trôi qua bảy, tám ngày cách ngày tranh cờ càng lúc càng gần.

Một ngày này, khi mặt trời còn chưa xuống núi thì bọn Hồng Sơn đã trở về. Hòa Yến thấy lạ, hỏi :"Không phải chưa đến lúc được về sao ? Sao mọi người lại giải tán cả rồi ?"

"Hôm nay là mười bốn tháng bảy, là Tiết Trung Nguyên ", Tiểu Mạch tranh trả lời trước. "Tổng giáo đầu cho chúng ta về sớm một chút, ăn cơm rồi thì đến bờ sông thả đèn nước tế bái tổ tiên ".

"Lương Châu Vệ này cũng không tồi, thế mà còn dành thời gian cho người ta tế bái tổ tiên với thân nhân nữa ", Hồng Sơn cảm thán.

Hòa Yến chỉ cười, thầm nghĩ đây vốn là truyền thống trong quân doanh. Nàng lúc trước khi còn ở Phủ Việt quân, mỗi năm vào Tiết Trung Nguyên, quan phủ địa phương ở nơi đồn trú sẽ dạy người dân thiết lập đạo tràng, chuyên môn tế bái các quân sĩ đã tử trận trong chiến tranh. Bây giờ Lương Châu Vệ lưng núi tựa sông, càng thuận tiện hơn cho việc thả đèn nước.

"Đệ cùng đại ca sẽ đi thả đèn nước cho cha nương ", Tiểu Mạch nhắc đến cha nương đã khuất của mình mà không cảm thấy buồn, chỉ có một chút tiếc nuối, có lẽ cha nương cậu đã mất quá sớm, ký ức đã sớm nhạt nhoà, cậu hỏi Hồng Sơn :"Sơn ca có đi tế bái không ?"

"Đi chứ, nương ta mất sớm, ta cũng đi thả cho nương một ngọn đèn ".

Mấy người không hẹn mà cùng nhìn Hòa Yến :"A Hoà ca có đi không ?"

Ở nơi đây, thân phận của Hòa Yến có lẽ là thần bí nhất, nàng không thích nói chuyện nhà với bọn Tiểu Mạch, Hồng Sơn cũng chỉ biết Hòa Yến gia đình sa cơ thất thế, không còn con đường nào khác nên phải đầu quân, nhưng nhìn thấy bộ dạng vô cùng tự tin của nàng trên diễn võ trường, lại cảm thấy Hòa Yến không phải là hài tử có xuất thân từ gia đình thông thường.

"Ta ? Ta cũng đi ". Hòa Yến rũ mắt xuống, âm thanh như cũng chùng xuống, "Ta cũng có người cần tế bái ".

Bọn Tiểu Mạch thấy bầu không khí có gì đó không đúng, cũng không dám truy hỏi, lập tức chuyển chủ đề nói những chuyện thoải mái hơn.

Đợi sau khi dùng cơm, mặt trời đã lặn khuất sau núi, ánh trăng cũng dần lấp ló sau đám mây đen, gần như hầu hết tân binh Lương Châu Vệ đều bước ra ngoài.

Đèn nước là do tự thân mình gấp, giấy được chất trong mấy chiếc giỏ lớn ở diễn võ trường. Hòa Yến cũng đi lấy một tờ, nàng không có hoa tay làm mấy đồ thủ công thế này, vẫn là Tiểu Mạch nhìn thấy, nhanh chóng giúp nàng gấp thành một cái đèn hình đoá hoa sen, lại mang một cây đèn ngắn cắm vào giữa hoa sen, đưa cho Hoà Yến :"Làm xong rồi !".

"Đa tạ ", Hòa Yến khen ngợi, "Đệ thật khéo tay " .

Tiểu Mạch ngượng ngùng cười :"Do Tiết Trung Nguyên trước đây, đệ cùng đại ca gấp rất nhiều đèn đem bán, nên mới thành quen. Nếu giấy này lớn hơn chút nữa, đệ đã có thể gấp một cái vừa đẹp vừa to !"

Thạch Đầu gõ nhẹ vào đầu cậu, không đồng ý nói :"Đây không phải là lúc cho đệ thể hiện ".

Tiểu Mạch lè lưỡi, cầm đèn nước trong tay chạy về phía bờ sông Ngũ Lộc :"Đệ đi thả đèn trước đây, A Hoà ca, các người nhanh lên một chút !"

Sau lập thu, thời tiết Lương Châu Vệ về đêm trơ nên mát mẻ hơn, buổi sáng có mưa nhưng khí lạnh còn chưa tản, rừng rậm trên núi sinh ra mù sương mát lạnh, trăng sáng sao thưa mang nước sông chiếu lên ánh bạc.

Bờ sông sớm đã đầy người ra tế bái tổ tiên, ánh nến đung đưa, như ngàn bông hoa bạc tô điểm trên sông, phản chiếu những ánh lửa đang nhảy múa. Hoa sen hồng ánh lửa mang những tưởng niệm của người tế bái trôi về phương xa, trở thành một điểm sáng nơi trời nước gặp nhau, rồi dần dần biến mất.

"Ở đây là được rồi, A Hòa ca ......" Tiểu Mạch xoay người lại, "A Hoà ca đâu ?"

Hồng Sơn và Thạch Đầu đối mặt nhìn nhau, "Không biết, vừa nãy còn ở đây mà ".

Ở nơi xa nhất bờ sông, Hòa Yến đang ngồi trên một mỏm đá, đây không phải là nơi thoáng nhất nên rất ít người đến đây thả đèn. Hòa Yến im lặng nhìn đèn hoa trong tay, lòng dâng lên nổi xót xa không nói thành lời.

Đột nhiên lại nhớ lại một khắc trước khi Hạ Uyển Như dìm nàng vào nước đã nói với nàng :"Người đã có thai rồi ".

Một khắc đó, nàng thấy vui hơn là bối rối.

Chỉ là niềm vui này còn chẳng kéo dài đến khắc sau thì đã cùng với nàng, hài tử còn chưa ra đời của nàng đều bị nhận chìm dưới ao nước của Hứa gia.

Hòa Yến luôn cảm thấy đời trước của nàng chưa từng có lỗi với ai, với Hòa gia, với Hòa Như Phi, với Hứa Chi Hằng, những việc có thể nàng đều đã làm cả rồi, người duy nhất nàng thấy hổ thẹn, không ai ngoài cốt nhục trong bụng nàng. Nàng cho nó sinh mạng, còn chưa mang nó đến được thế giới này,lại vì nguyên nhân của mình mà giết đi khả năng đó. Có lẽ lúc nàng làm võ tướng, người chết ở trong tay nàng quá nhiều, tạo ra vô số sát nghiệt, nên trời cao mới trừng phạt nàng như thế. Nhưng trừng phạt nàng là được rồi, hà tất lại trừng phạt lên người đứa trẻ vô tội chứ ? Nàng thậm chí còn không biết sống trong bụng nàng, là một vị tiểu cô nương hay là một tiểu nam hài, cứ như thế mà yểu mệnh.

Hòa Yến lấy ra mồi lửa, đóm lửa trên que mồi bắn tung toé trên ngọn nến, ngay tức thời nến được thắp sáng lên. Đèn nước trong tay nàng chầm chậm nở hoa, ngọn lửa ánh vào trong mắt, hoá thành một ngọn lửa nhỏ, tựa hồ như nước mắt chực chờ rơi xuống, cứ thế nhanh chóng bị nhoà đi.

"Ta xin lỗi ", nàng thấp giọng, buồn bã nói :"Mẫu tử chúng ta kiếp này không duyên không phận, nếu có kiếp sau, con nhất định phải đến đầu thai ở nhà người tốt, một đời vui vẻ vô lo, ngàn vận lần đừng gặp lại ta nữa ".

"Ta cũng .....", nàng thả đèn vào dòng nước, "sẽ thay con báo thù ".

Dòng nước mênh mang nhẹ nhàng cuốn lấy chiếc đèn nhỏ trôi về phía trước, Hòa Yến nhìn chăm chăm vào nó, nó cứ trôi cho đến khi hoà vào vô số đốm sáng, không còn nhận ra là của ai với ai nữa, mới thu ánh nhìn về và lau đi nước mắt.

"Hòa đại ca, không ngờ huynh lại ở đây !", một giọng nói đầy hưng phấn vang lên phía sau nàng, "Thật trùng hợp, huynh cũng đến đây để thả đèn nước à !"

Hòa Yến quay người lại thì thấy một thiếu niên môi hồng răng trắng, trong ngực ôm một mớ đèn, cao cao hứng hứng nhằm hướng nàng mà đi tới, chính là Trình Lý Tố.

Quần áo cậu gọn gàng sạch sẽ, lúc đến bên cạnh Hòa Yến, cậu còn cẩn thận kéo góc áo bào lên, chỉ sợ nước sông bắn trúng, một mớ lớn đèn nước trong tay cũng chia cho Hòa Yến một cái.

Hòa Yến hỏi :".......Đệ đây là muốn thả đèn nước hả ?"

"Đúng rồi !"

"Sao lại nhiều thế này ?", Hòa Yến không nói nên lời.

"Ta vốn không thả nhiều đến như này đâu, tổ tiên của Trình gia chúng ta, ta cũng không biết mặt. Bất quá ta nghĩ cữu cữu ta hôm nay sẽ không đến đâu, thế nên ta thay cữu ấy thả một chút, đây là tổ mẫu cữu ta, đây là tổ phụ cữu ta, đây là ...."

Cậu đếm từng cái một nhưng trên mặt chẳng có nửa phần buồn bã, cậu vui vẻ đến mức mọi người có thể lầm tưởng rằng cậu đang thả hoa đăng đêm Nguyên Tiêu chứ không phải là đèn nước Trung Nguyên.

"Đợi đã ", Hòa Yến cắt ngang lời cậu, "Đệ sao có thể thay cữu cữu của đệ thả chứ ? Ngài ấy không thể tự mình đến sao ?"

"Ở đây đông người, cữu ấy mới không đến ". Trình Lý Tố thở dài, bày ra bộ dạng đau lòng, lắc đầu nói :"Ta đến thì ta đến đi, ai bảo cữu ấy là cữu cữu của ta ".

Hòa Yến nhìn có chút buồn cười, nỗi đau vừa xuất hiện bởi chuyện xưa đã vơi đi không ít. Hài tử Trình Lý Tố này mặc dù đầu óc kém hơn so với người thường, nhưng đối với việc thả đèn nước, trái lại là mười phần nghiêm túc. Cậu thắp từng chiếc từng chiếc đèn nước trong tay rồi trịnh trọng thả chúng vào dòng nước, còn vô cùng khẩn trương van vái cho đèn không bị gió thổi tắt, cũng sẽ không bị sóng đánh nghiêng, may mắn là chuyện đều rất thuận lợi, đèn nước cũng dần dần trôi về phía xa xăm.

Sau khi Trình Lý Tố thả xong đèn nước cuối cùng, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, từ trong ngực lấy ra một mảnh vải thô, trải lên đá rồi mới chịu ngồi lên.

"Ban đêm ở Lương Châu Vệ thật là mát," cậu lầu bầu nói, "Mấy ngày trước nóng thật khủng khiếp, ta từ nhỏ đến lớn, còn chưa trải qua mùa hè nào nóng đến vậy".

Hòa Yến cười thầm trong lòng, Trình Lý Tố trước kia ở Sóc Kinh, Trình gia ngày hè tất nhiên sẽ có băng khối để tiêu nhiệt, ngày ngày ngốc ở trong phủ, mặt trời còn soi không tới nên chắc chắn sẽ không khó chịu như ở Lương Châu. Nàng nói :"Nếu đã như vậy, đệ hà tất phải theo cữu cữu đến Lương Châu chịu khổ ?".

"Hết cách rồi ", Trình Lý Tố dang rộng hai tay, "Ta nếu như không đi theo cữu cữu thì sẽ phải định thân".

Hòa Yến giật mình :"Cái gì ?"

"Nói cho huynh nghe một bí mật, ta là đi đào hôn". Trình Lý Tố bĩu môi, "Ta còn nhỏ, đâu ra mà có thể định thân chứ ? Huống chi ta lại không thích cô ấy, thế nên ta trốn ".

Hòa Yến :".......", hài tử này thật là vô cùng thẳng thắng, bất quá điều làm Hòa Yến ngạc nhiên chính là Tiêu Giác thế mà đồng ý mang theo Trình Lý Tố, hắn cũng không sợ người của Trình gia sẽ bất mãn với hắn, suy cho cùng cũng là tự ý bắt cóc tiểu thiếu gia của người ta, lại còn giúp tiểu thiếu gia đào hôn, cho dù là thân thích, chỉ sợ trong lòng cũng sẽ sinh ra hiềm khích.

"Cảm tình của đệ và Tiêu đô đốc là rất tốt ", Hòa Yến cân nhắc từng câu .

"Cũng được ", Trình Lý Tố tự hào nói :"Đều là ta chủ động đề quấn lấy cữu ấy ".

Hòa Yến cảm thấy rất khó tin, "Cữu cữu của đệ tính tình khủng khiếp đến như vậy, đệ thế mà vẫn có thể chủ động tiếp cận sao ?", khá lắm ! khá lắm ! Ai nói Trình Lý Tố là 'phế vật công tử' đâu ? Có thể nhẫn nhục chịu khổ từng này,không phải ai cũng có thể làm được.

"Cữu cữu ta rất lợi hại, lúc nhỏ nếu không nhờ cữu ấy, nói không chừng còn không có ta hiện giờ đâu ".

Có lẽ đêm nay ánh trăng rất đẹp, Trình Lý Tố khi nói về chuyện xưa cũng thật cao hứng.

Mẫu thân của Trình Lý Tố, Trình phu nhân kỳ thực cùng mẫu thân của Tiêu Giác cũng không sai biệt mấy tuổi. Vậy nên khi Tiêu Giác được sinh ra, Trình phu nhân đã sớm xuất giá rồi, mà Trình Lý Tố với Tiêu Giác tuy thân phận sai khác, kỳ thực tuổi tác cũng không cách nhau quá lớn. Trình gia và Tiêu gia tuy không thường xuyên qua lại nhưng cũng tuyệt đối không phải lạnh nhạt, bất quá lúc Trình Lý Tố còn nhỏ, kỳ thật không làm sao thấy được Tiêu Giác, đa số thời gian cậu đều gặp đại cữu cữu Tiêu Cảnh. Tiêu Trọng Vũ có hai người con trai,  Tiêu đại công tử Tiêu Cảnh từ nhỏ thân thể đã yếu đuối, không tiện luyện võ, chờ sau khi dưỡng tốt thân thể thì tuổi tốt nhất để luyện võ cũng qua. Mà Tiêu phu nhân cũng không hi vọng Tiêu Cảnh nhập ngũ nên Tiêu Cảnh liền chọn con đường quan văn để đi.

Sau khi Tiêu Giác được sinh ra, Tiêu Trọng Vũ đã đặc biệt quan tâm đến người nhi tử này.

Tiêu Giác đã không cô phụ sự kỳ vọng của Tiêu Trọng Vũ, lúc tuổi nhỏ đã lộ ra là người có thiên tư. Tiêu Trọng Vũ mang Tiêu Giác đưa lên núi, do bốn vị ẩn sĩ đích thân dạy dỗ. Còn về núi ở đâu, ẩn sĩ nào thì Trình Lý Tố cũng không rõ lắm. Nguyên cả năm cũng chỉ gặp được một lần, có lúc một lần cũng không được gặp.

Sau khi Tiêu Giác mười bốn tuổi đã xuống núi trở lại Sóc Kinh, vào Hiền Xương Quán cùng với con em nhà huân húy ở Sóc Kinh học văn luyện võ. Năm đó Trình Lý Tố được chín tuổi, đang đi chơi tết Trung thu cùng với bạn thì bị người ta bắt cóc mang đi. Với tuổi cậu khi đó, chiếu lý mà nói thì đã quá lớn để bắt đi, nhưng cậu sinh ra lại sáng sủa đẹp đẽ, giống như búp bê bạc được vẽ trong tranh Tết, nên bọn bắt cóc vẫn mang cậu ra khỏi thành, Trình Lý Tố kêu trời trời không ứng, gọi đất đất không linh, trốn trong xe ngựa mà run rẩy.

Cậu tỉnh rồi lại khóc, nuốt nước mắt ăn chút gì đó rồi lại ngủ, ngủ ngủ dậy dậy cũng không biết đã trải qua bao lâu thì bên ngoài xe ngựa truyền đến tiếng chém giết, Trình Lý Tố bị xóc nảy đến mặt mũi bầm dập, đang lúc hô trời hoán đất thì xe ngựa đã dừng lại.

Cậu vội vàng mở rèm xe ngựa để trèo ra ngoài thì thấy người chết nằm đầy trên đất, tất cả đều là nhất kiếm phong hầu - cắt cổ bằng một nhát kiếm. Bị bắt cóc không chỉ mỗi mình cậu, tổng cộng mấy mươi người, các tiểu hài tử bị bắt đi đều bị trói nhét vào trong xe ngựa, bấy giờ có người đã rơi ra ngoài, có người còn trong xe ngựa, một đám người la khóc không dừng. Trong lúc hỗn loạn, Trình Lý Tố đã run rẩy trèo ra ngoài, liền chạm đến một góc áo bào trắng như tuyết.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy đang đứng trước mặt là một thiếu niên tuấn mỹ, ngân quan bào trắng, tay mang trường kiếm, kiếm như sương tuyết, đang tí ta tí tách nhỏ máu. Màu máu diễm lệ, thế nhưng không so được với sắc hồng trên môi của thiếu niên, vẻ mặt hắn bình tĩnh, tầm mắt rơi trên người cậu.

Đây nên là một bức tranh rất dữ tợn, nhưng Trình Lý Tố không hiểu sao lại cảm thấy có mấy phần yên tâm, cậu ôm lấy chân thiếu niên lắc lắc, học theo cách mẫu thân mình siểm nịnh với giọng điệu chân chó khi nói chuyện cùng người khác  :"Dám, dám hỏi đại hiệp tên họ là chi, nhà ở nơi đâu, ta là tiểu thiếu gia của Hữu ty trực lang phủ, ngươi đã cứu ta, quý phủ chúng ta tất nhiên sẽ thưởng ngươi thật trọng".

Thiếu niên đó khoé miệng giật giật, ở trên cao nhìn xuống cậu, một đôi mắt trong veo không gợn sóng, lạnh lùng nói :"Ta là cữu cữu của ngươi".

"Ta lúc đó mới biết, cữu ấy là vị tiểu cữu cữu đã lâu không gặp được của ta ", Trình Lý Tố gác cằm nhìn trăng sáng :"Ta khi ấy đã nghĩ, vị tiểu cữu cữu này thật là lợi hại ".

Tiêu Giác đã cứu cậu, cũng cứu những đứa trẻ bị bọn bắt cóc bắt đi. Trình Lý Tố cảm thấy có một vị tiểu cữu cữu như thế này thật tự hào liền muốn dính lấy hắn. Nhưng Tiêu Giác lại không quá thích đứa cháu nhỏ này, sau khi đưa cậu về Trình gia, cũng không đến gặp cậu lần nào nữa. Trình Lý Tố gửi thiếp mời hắn qua phủ làm khách, một lần hắn cũng không qua. Vả lại Tiêu Giác cũng rất bận, để Trình Lý Tố gặp được Tiêu Giác kỳ thực rất hiếm hoi.

Hòa Yến nghĩ đến cảnh tượng mà Trình Lý Tố miêu tả, vô cớ lại muốn cười. Nghĩ đến Tiêu Giác có một người cháu thế này, cũng thật là bất lực.

"Vậy sau này các người thân cận bằng cách nào ?", Hòa Yến hỏi.

Nếu đó chỉ là một màng mang ơn cứu mạng, như Trình Lý Tố đã nói, nó cũng không cải thiện bao nhiêu mối quan hệ của họ, vậy thì sau đó chắc chắn sẽ phải phát sinh ra chuyện gì, thế nên hai cữu cháu bây giờ mới cùng nhau đến Lương Châu Vệ.

"Kỳ thực Trình gia chúng ta, bao gồm nương ta, còn có thân bằng hảo hữu quen biết Tiêu gia, đều không quá thích cữu cữu ". Trình Lý Tố nói :"Họ thích đại cữu cữu hơn ".

Hai vị công tử Tiêu gia đều sinh ra là vạn lý chọn một, Tiêu đại công tử Tiêu Cảnh sinh ra đã có dung mạo ưa nhìn, công tử như ngọc, khiêm hư thanh lãng, xét về tính tình, ở cùng Tiêu Cảnh nhất định càng dễ chịu hơn, nhưng cũng không đến nỗi không thích Tiêu Giác.

"Vì sao vậy ?", Hòa Yến hỏi :"Tiêu đô đốc không phải đã cứu mạng đệ sao, cho dù là đối với ân nhân cứu mạng, nương đệ cũng sẽ không kiên quyết không thích ngài ấy chứ ".

"Nói thì là như thế, nhưng thời gian để cữu cữu cùng thân thích chúng ta gặp mặt quả thực quá ít, mọi người đối với cữu ấy cũng không hiểu được ".

Trước khi Tiêu Giác mười bốn tuổi thì rất ít khi ở lại Sóc Kinh, sau năm mười bốn tuổi, lại vào Hiền Xương Quán, đừng nói là bạn bè thân thích, ngay cả Tiêu phu nhân cũng không làm sao thân cận được nhi tử này. Trình Lý Tố có đôi lần biết được, Tiêu phu nhân cùng với mẫu thân mình nói chuyện, lời lẽ đều là lo lắng, không biết làm sao mới có thể ở cùng với tiểu nhi tử của mình.

Không cách nào thấu hiểu, tự nhiên thấy người liền mang nhiều định kiến. Tiêu Giác vốn lười biếng, không thích cùng người khác giao tiếp, cùng so với người ca ca ôn lãng như ngọc của hắn, tương phản càng rõ rệt hơn. Bất quá như Hòa Yến đã nói, đây cũng không xem là không thích, chân chính không thích là từ sau khi Tiêu Trọng Vũ chết trong cuộc chiến Minh Thủy.

Cái chết của Tiêu Trọng Vũ đến quá bất ngờ, đối với Tiêu gia mà nói là một đòn giáng nặng nề. Tiêu phu nhân trước giờ còn chưa từng trải qua khó khăn nào, cả đời lấy chồng làm trời, sau khi Tiêu Trọng Vũ chết, Tiêu phu nhân thừa lúc người không đề phòng mà treo xà tự vẫn, cùng đi với phu quân, chỉ bỏ lại hai người nhi tử.

Hai vị công tử của Tiêu gia là Tiêu Cảnh với Tiêu Giác, Tiêu Cảnh đau đớn bi thương, mà Tiêu Giác thì một giọt nước mắt cũng không hề chảy. Sau khi phu phụ tướng quân hạ táng, điều đầu tiên Tiêu Giác làm là đến điện Kim Loan để trần tình, muốn nắm giữ binh quyền Nam binh trong lòng bàn tay.

Thất đầu của Tiêu phu nhân còn chưa qua, hắn đã mang Nam Phủ binh đi bình loạn Nam Man. Ngày đó Tiêu Trọng Vũ đã chết trong cuộc chiến Nam Man, có người nói hắn vì cha báo thù, cũng có người nói hắn ham danh háo lợi. Vô luận là việc bỏ mình của phụ thân, hay là tuẫn tình của mẫu thân, Tiêu Giác cũng không hề tỏ ra vô cùng buồn bã . Thế là ấn tượng lãnh đạm vô tình, tâm như sắt đá đã được gắn lên người hắn như vậy.

Trong kinh thành đã thiếu đi một kim tôn ngọc quý Tiêu nhị công tử, người khác chỉ có thể biết được tình hình của Tiêu Giác qua đôi ba câu từ chiến trường gửi về.Tin đồn hắn là thiếu niên sát tướng, người chết dưới kiếm của hắn nhiều vô số kể, hơn nữa là một người hà khắc, chẳng có chút tình người.

"Huynh có nghe nói về Triệu Nặc chưa ?", Trình Lý Tố hỏi.

Hòa Yến dường như cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, nhưng lại không biết đã từng nghe qua ở đâu, nên lắc đầu nói :"Không biết".

"Triệu Nặc chính là đích trưởng tử của đương kim hộ bộ thượng thư, từng nhậm chức Kinh Châu tiết độ sứ ". Trình Lý Tố nói đến đây thì vẻ mặt u ám hẳn đi. "Sự thật là Trình gia, cùng với thân thích của Tiêu gia đã hiểu lầm cữu cữu là bởi vì người này ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top