Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 84 : Phá Trận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lúc sau, Vương Bá rốt cuộc không nhịn được nói :"Ngươi nói trận gì đó... Đó là thứ gì ?"

"Hành quân liệt trận, tướng lĩnh đều học cách bày binh bố trận, binh trận vốn là từ kỳ môn độn giáp cải biến mà ra." Hòa Yến nói :"Chỉ là nói ra có chút dài dòng, trước mắt chúng ta lại có một trận..."

"Làm sao ?" Thạch Đầu hỏi.

"Không phải binh trận, chỉ là bát quái trận thông thường mà thôi ", Hòa Yến đáp lời.

Nàng thực sự không hiểu, làm sao lại đột nhiên xuất hiện trận pháp ở đây. Lúc lên núi lại không có thứ này, bọn người Vương Tiểu Hàm cũng không gặp phải, xem ra là duy vì bọn họ, hoặc giả là vì nàng mà chuẩn bị, nhưng rốt cuộc là tại vì sao ?

"Vậy ngươi... có thể thoát khỏi được không ?" Giang Giao nhìn sắc mặt nàng và hỏi .

"Đương nhiên ".

Lúc này Hoàng Hùng cũng lấy làm kinh ngạc :"Cái này ngươi cũng biết ?"

Hòa Yến mỉm cười :"Hiểu sơ mà thôi ".

"Hiểu sơ" của nàng thường có nghĩa là "rất hiểu", ai cũng chẳng nói nên lời. Hòa Yến biết, trên núi khắp nơi đều có giám viên âm thầm quan sát tình hình của họ, thế nên mọi lời nói hành động của nàng đều được âm thầm theo dõi. Tuyệt không được để lộ ra bản thân mình "không được".

Hay là  Tiêu Giác đặc biệt vì nàng  mà bày trận để khảo nghiệm trình độ của nàng ? Rốt cuộc trước giờ chưa từng thấy "tranh cờ" đến cuối cùng còn phải đi phá trận. Xem ra muốn tiến vào Cửu Kỳ Doanh thật sự là chuyện không hề đơn giản. Tiêu Giác có một đội thiết kỵ như vậy, khó trách bất khả chiến bại.

Nàng ngẫm nghĩ thế rồi nói :"Các người đi theo ta, ta đi thế nào các người theo thế ấy, ngàn vạn lần đừng sai dù chỉ một bước ".

Hòa Yến ít khi nghiêm túc thế này, bọn người Giang Giao tức thời  không dám sơ suất, liền theo bước chân Hòa Yến, chầm chậm đi xuống núi.

Hoàng Hùng vừa đi vừa nói :"Hoà lão đệ, ngón nghề này ngươi là học từ ai thế ?"

Hòa Yến cười nói :"Học từ cao nhân".

"Ta cũng cho là vậy", Hoàng Hùng gật gật đầu, "Sư phụ của ngươi nhất định là một tuyệt thế cao thủ, nếu không ngươi vì sao cái gì cũng đều biết được ?".

Hòa Yến chỉ cúi đầu cười mà không hồi đáp. Trên thực tế, Phi Hồng tướng quân trên chiến trường kiêu dũng thiện chiến cũng không phải chuyện gì hi hữu gì. Từ xưa đến nay, trên đời không thiếu những anh hùng không sợ chết, nàng tuy thân thủ không tồi, nhưng cũng không đến mức là đệ nhất thiên hạ, chứ đừng nói lấy sức một người chiến đấu với quần hùng. Phi Hồng tướng quân giỏi nhất vẫn là bày binh bố trận.

Sư phụ của nàng đích xác là một tuyệt thế cao thủ, nhưng nàng là một nữ tử, xét về phương diện thể lực, phương diện thể chất rốt cuộc trời sinh vẫn không bằng nam tử. Con người cần phải biết dương trương tị đoản - phát huy điểm mạnh, tránh điểm yếu, nếu biết cách bày binh bố trận, điều binh khiển tướng so với một mình nàng trên chiến trường chém giết thì bản lĩnh hơn nhiều. Sư phụ của nàng giỏi nhất là kỳ môn độn giáp, nàng liền học rồi kết hợp với binh pháp, cuối cùng đã trở thành danh tướng Phi Hồng một thời.

Tướng lĩnh đáng nên học cách luyện binh bố trận, nhưng người của Cửu Kỳ Doanh cớ vì sao cũng phải học cái này ? Hòa Yến nghĩ mãi không thông, tìm không ra đầu mối, trước tiên chỉ có thể bỏ cuộc mà đi xuống núi. Kỳ thực nàng có thể trực tiếp phá trận này, mang trận pháp hủy đi nhưng Hòa Yến lại không dám xác định trận pháp này rốt cuộc có phải là chuẩn bị cho nàng hay không, lỡ như còn chuẩn bị cho người khác, nàng lại tự tung tự tác hủy đi, người đến sau phải làm thế nào ?

Cho nên nàng liền mang bọn người Giang Giao lần theo cửa sinh mà đi ra.

Trận pháp này đối với nàng bất quá dễ như trở bàn tay, việc quen dễ làm, nhưng khi rơi vào mắt các giám viên gần đó lại là một chuyện lớn.

Mã Đại Mai cùng với Lương Bình đang trốn ở chỗ khuất, nhìn thấy đoàn người của Hòa Yến đã đi xa, cả hai người há hốc nhìn nhau, đều nhìn ra trong mắt đối phương đầy vẻ kinh ngạc.

"Hắn... Hắn cứ vậy mà đi sao ?", Lương Bình lắp bắp nói.

"Không đem vào mắt..." Mã Đại Mai nói.

Hòa Yến thậm chí còn không dừng bước để dò xét, cũng không nghĩ xem làm sao phá trận. Chỉ nhìn thoáng qua một cái đã biết cách để đi ra. Trong các tân binh của họ thế mà lại xuất hiện ra một nhân vật như vậy, cho đến hiện giờ dường như chưa có gì có thể ngăn được hắn.

Đây vốn nên là một chuyện tốt, anh hùng thiếu niên tuyệt luân siêu quần, đổi lại là ai dưới trướng của mình lại có một vị hảo hán như thế đều cảm thấy là vận may mấy đời góp lại. Chỉ là bây giờ tình thế phức tạp, lần trước xem ý tứ của Thẩm tổng giáo đầu vẫn còn chưa biết đây là phúc hay hoạ.

Rừng sâu rậm rạp, một nửa mặt trời đã lặn nơi đầu núi, đoàn người của Hòa Yến đã ra khỏi trận pháp. Nàng dừng bước chân quay đầu nhìn lại, trận pháp được những cành khô và đá tạo thành đó giờ đã nhìn không rõ nữa rồi.

"Chúng ta đã ra ngoài rồi sao ?", Vương Bá hỏi .

"Không sai ".

Vương Bá hứng khởi nói :"Bà nội nó, lần này chẳng có gì ngăn chúng ta nữa đúng không ? Ta đoán không tới nửa thời thần nữa là chúng ta xuống núi rồi ".

Giang Giao cũng có chút cao hứng :"Cuối cùng cũng sắp kết thúc", hắn thấy Hòa Yến đang liên tục nhìn lại phía sau :"Có chuyện gì sao ?"

"Không có ". Hòa Yến lắc đầu, nàng vẫn cảm thấy trận pháp này có gì đó quái lạ, trước đó lúc nàng cùng Lôi Hậu đánh nhau, cũng có chỗ nào đó kỳ lạ. Nó khó chịu như thể viên đá nhỏ bị sót trong giày, khiến nàng sốt ruột, trong lòng khó được niềm vui, chỉ cảm thấy mình như đã bỏ sót điều gì đó, có chút bất an.

"Trời sắp tối rồi, chúng ta xuống núi sớm thôi ". Hoàng Hùng nói.

Hòa Yến thu hồi ý nghĩ, chỉ nói :"Đi thôi ".

............

Mặt trời còn chưa qua núi Bạch Nguyệt đã rơi vào sông Ngũ Lộc, nửa thân chìm vào sóng nước, mặt nước bị ánh tịch dương như màu máu nhuộm thành rực rỡ, những con sóng lấp lấnh bồng bềnh, tựa như hộp trang điểm của nữ tử bị mở ra, châu ngọc rảy đầy sóng nước.

Ấm trà trong phòng đã nguội lạnh.

Giờ là chạng vạng, gió nhẹ rèm thưa, sắc thu thấp thoáng. Hai người đang chơi cờ, một người vẻ mặt khó giấu lắng lo, một người bình tĩnh lòng không gợn sóng.

Có người từ ngoài cửa đi vào, nói :"Đã có đội đầu tiên xuống núi ".

Thẩm Hãn nhìn về hướng Phi Nô, chờ đợi Phi Nô nói ra tên của người đó.

"Là Hòa Yến ".

Nghe ba chữ này, Thẩm Hãn hơi ngả người về phía sau, toàn thân thả lỏng.

Kết quả này vừa bất ngờ lại vừa hợp lý. Hắn đã sớm đoán được kết quả này nhưng lại có chút nghi ngờ, cuối cùng đã được chứng thực thì lúc này lại có chút hoang mang.

Cờ đen đặt xuống, thanh niên trước mặt ngẩng đầu lên nhìn hắn, lãnh đạm nói :"Ngươi thua rồi ".

Thẩm Hãn :"......... Đô đốc kì nghệ cao siêu, ta tự hổ không bằng ", nửa ngày nay, hắn còn không thắng lấy một lần.

Cũng không hiểu Tiêu Giác lấy đâu ra tâm tình chơi cờ đến vậy.

"Đô đốc, họ đã đi xuống núi, bây giờ có phải nên luận công ban thưởng..."

"Không cần ", Tiêu Giác nhếch môi, "Đỗ Mậu sẽ lo chuyện đó, năm ngày sau là Trung Thu, đêm Trung Thu sẽ ban thưởng ".

"Chuyện của Tiên phong doanh, có phải là sẽ để Hòa Yến vào không ?", Thẩm Hãn chần chừ hỏi, Hòa Yến đã đoạt được hạng nhất, tự nhiên sẽ được đưa vào Tiên phong doanh. Nhưng thân phận hắn khiến người hoài nghi, trước mắt địch hay bạn còn chưa rõ, nếu tùy tiện đáp ứng thế này, có phải là có chút không hay ?

"Không ", thanh niên đứng dậy, nhìn cây quế bên ngoài cửa sổ, cây quế đang nở hoa, đưa hương ngào ngạt, cùng với hắn như tôn thêm hình ảnh quân tử như ngọc, lương dạ phong tình, hắn nói :"Cho Lôi Hậu vào Tiên phong doanh ".

........

Sau khi qua trận, từ trên núi về đến vệ sở cũng không quá nửa thời thần.

Bên ngoài diễn võ trường thắp vài ngọn đuốc, mọi thứ vẫn yên bình như trước, không có giáo đầu ở cửa đứng chờ, không thấy khung cảnh ăn mừng cuồng nhiệt như họ tưởng tượng, mọi người lại nhìn nhau.

"Ta còn cho rằng có tiệc mừng công ", Vương Bá có chút bất mãn, "Tại sao cái gì cũng đều không có thế này ?".

Đang nói chuyện thì từ trong diễn võ trường có người bước đến bên cạnh bọn họ, khi nhìn rõ ra thì đó chính là Đỗ Mậu.

Đỗ Mậu không kích động như khi đưa bọn họ đi lúc sáng, vẻ mặt rất bình tĩnh, thấy bọn họ thì hỏi :"Cờ đâu ?"

Hòa Yến từ trong ngực lấy ra một bó cờ, trong ngực nàng bị thứ đồ này nhồi nhét, đột nhiên lấy ra giao cho người khác lại thấy nhẹ nhõm không ít .

Đỗ Mậu đếm đếm :"Hai mươi lá ?"

"Không sai ", Giang Giao vẫn còn chút kích động, không khỏi mở miệng nói :"Chúng ta là hạng nhất đúng không ?"

"Là hạng nhất ", Đỗ Mậu gật đầu, mang cờ đem cất rồi nói với mấy người họ :"Trước tiên hãy quay về tắm rửa nghỉ ngơi đi, sáng ngày mai được nghỉ thêm một thời thần hãy đến diễn võ trường, hôm nay cực khổ rồi ".

Vẫn không có gì là ý luận công ban thưởng, Vương Bá hỏi :"Chỉ vậy sao ?"

Đỗ Mậu nhìn hắn :"Vậy còn muốn thế nào ?"

Lời này Vương Bá không cách nào ứng tiếp. Đỗ Mậu nói :"Ta trước tiên quay về cùng Tổng giáo đầu phục mệnh, đừng đứng ở đây nữa, người đầy mồ hôi rồi, về tắm rửa rồi ăn chút gì đó đi ". Nói rồi liền mặc kệ bọn họ, quay người rời đi.

Quả thật vô tình.

Nhìn theo thân ảnh Đỗ Mậu, mọi người đều cảm thấy gió đêm dường như lạnh đến mấy phần. Vương Bá nhìn Đỗ Mậu đi xa, mới dám chỉ bóng lưng hắn hỏi :"Không đúng, hắn thế là ý gì ? Cứ gạt chúng ta ra không quản vậy sao ? Dù sao cũng phải cho chúng ta một lời giải thích chứ ! Chúng ta đã cực khổ cả một ngày lại trở thành công cốc cả sao !"

Hoàng Hùng cùng với Giang Giao cũng có chút thất vọng, trái lại là Thạch Đầu lên tiếng, hắn nói :"Có lẽ là hôm nay sẽ không luận công, dù sao cũng chưa có tân binh nào xuống núi ".

"Không sai ", Hòa Yến cũng nghĩ như vậy, "Không biết tân binh cuối cùng xuống núi là lúc nào, huống chi các giáo đầu còn phải bàn bạc phần thưởng một phen, không thể nghĩ ra ngay lập tức được".

Vương Bá liếc nhìn nàng, chua chát nói :"Ngươi đương nhiên không quan tâm, phần thưởng của ngươi -- vào Tiên phong doanh mười phần chắc chín, tự nhiên có thể nói vậy ".

"Chờ khi ta vào được Tiên phong doanh, sẽ tặng cho huynh hai vò rượu ngon ". Hòa Yến vỗ vai hắn rồi trịnh trọng nói .

Vương Bá hất tay nàng ra, càu nhàu mấy tiếng :"Nhớ kỹ lời ngươi nói đó, gia gia ta muốn về rồi !"

Mấy người bọn họ vốn không ở cùng một chỗ, từ diễn võ trường cứ thế chia tay. Lúc Hòa Yến cùng với Thạch Đầu về đến phòng, trong phòng vốn an tĩnh trở nên náo nhiệt.

Tiểu Mạch là người đầu tiên lao đến trước mặt Thạch Đầu :"Ca, thế nào rồi thế nào rồi? Được mấy lá cờ ? Được xếp thứ mấy ?"

Thạch Đầu hiếm khi thấy nở nụ cười, nói :"Toàn bộ".

Trong phòng sững sờ một khắc rồi bỗng reo hò. Hòa Yến gần như bị nhấc bổng lên trời thì nghe tiếng Hồng Sơn hét lớn :" Toàn bộ ? Các ngươi cũng quá liều mạng rồi ! A Hoà, đệ được đấy , lần này lại đứng hạng nhất, ta thấy không lâu nữa đệ sẽ không còn ở trong phòng này rồi. Nghe nói binh trong Tiên phong doanh ăn ngủ đều tốt hơn chúng ta, êi, đố kỵ chết ta rồi !"

"Thạch Đầu, Hòa đại ca, các người kể chúng ta nghe xem, các người đã đoạt cờ thế nào ?"

"Đúng vậy, trên núi tân binh đông đến vậy, có đánh nhau trận nào không ? Đánh nhau có vui không ?"

"Hai mươi lá cờ đều cầm hết mà không đánh nhau sao ? Ta thấy các ngươi giống như  không có phần thưởng gì cả, những người khác  cũng không thể đánh như này sao ?"

Huyên náo ầm ĩ quá cũng không được, Hòa Yến chỉ có thể nói :"Chư vị huynh đệ, hãy để chúng ta ăn chút gì đó, uống chút nước rồi sẽ nói cho mọi người nghe, không cần nóng vội ".

Cuộc nói này thế mà kéo dài đến tận khuya. Bên ngoài có thể nghe thấy các tân binh lần lượt xuống núi, không thiếu một ai. Hòa Yến thở phào nhẹ nhõm, chờ đến đêm khuya vắng người, mới len lén chạy ra bên bờ sông tắm rửa.

Mùa hạ đằng đẵng cuối cùng cũng trôi qua, nước sông cũng dần dần bắt đầu chuyển lạnh, người còn chưa chạm đến mà Hòa Yến đã muốn rùng mình. Trong lòng nàng có chút lo âu, bây giờ mùa hạ, mùa thu còn đỡ, đến lúc mùa đông , nàng không thể cùng với các tân binh vào tịnh phòng tắm gội, nước sông lại không biết lạnh đến thế nào. Lạnh chỉ là thứ yếu, chỉ là đến lúc đó phải dùng lý do gì để giải thích tại sao không dùng nước nóng mà phải tắm bằng nước lạnh ở ngoài sông ?

Người khác sẽ cảm thấy nàng bị điên mất !

Nói vậy, càng phải nhanh chóng vào Cửu Kỳ Doanh mới được. Tiêu Giác không thiếu gì bạc, lại có xuất thân là thiếu gia, thiết nghĩ chắc sẽ không bạc đãi tâm phúc, dù sao cũng tiện hơn một chút so với bây giờ.

Khi cơ thể dần dần quen với cái lạnh, Hòa Yến mới vốc lên một ít nước, cầm lấy xà phòng Tiểu Mạch cho nàng mà bôi.

Các tân binh toàn bộ đều đã xuống núi, chẳng nghe thấy có người nào đi lạc, điều này cho thấy rõ, trận pháp trên đường xuống núi đó chắc chắn sau khi bọn người Hòa Yến đi rồi thì đã bị phá bỏ rồi. Trận pháp này quả thật vì nàng mà chuẩn bị, Hòa Yến nghĩ, Tiêu Giác vẫn là thật sự muốn nàng vào Cửu Kỳ Doanh nên mới kiểm tra tư chất của nàng. Nếu như vậy thì sau khi nàng được thông qua, xem ra Tiêu Giác đối với nàng tương đối hài lòng, chuyện vào Cửu Kỳ Doanh đã mười phần chắc chín. Sau này còn cần biểu hiện nhiều hơn, Tiêu Giác càng hài lòng với nàng thì sẽ càng có khả năng trở thành tâm phúc của hắn, tốt nhất vẫn là loại như cánh tay đắc lực không thể tách rời.

Với lại cái người tên Lôi Hậu hôm nay đã đánh nhau với nàng, Hòa Yến cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nàng nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc cũng không nghĩ được đã sai ở điểm nào, ngay cả bây giờ cũng vậy. Nên chỉ có thể lắc đầu, nghĩ rằng thêm vài ngày nữa sẽ tìm lý do gì đó cùng với người này mài giũa, có lẽ sẽ có thể tìm ra mấu chốt của vấn đề.

Nhưng người này xuống tay không chút lưu tình, vẫn là phải đề phòng mới được.

Hòa Yến rửa sạch bọt xà phòng, lấy vải lau khô người mới mặc y phục mà quay về. Kể từ sau lần gặp Tiêu Giác bên bờ Ngũ Lộc, Hòa Yến mỗi lần tắm phải đi xa thật xa để tránh gặp phải hắn thêm lần nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng dù sao cũng là một tân binh, vẫn là phải nên thận trọng.

................

Ngày hôm sau, các tân binh hôm trước lên núi đều được nghỉ ngơi trong trướng thêm một canh giờ. Trình Lý Tố đã đến đây tìm Hòa Yến.

Trình tiểu thiếu gia mang đến cho Hòa Yến hai quả lựu tròn bóng nhẵn, ngồi khoanh chân trên giường nàng nói :"Ta đêm qua đến đêm mới biết mọi người đi tranh cờ, cữu cữu nhốt ta ở trong phòng cả ngày, ta cả ngày chép sách. Ta nếu biết thì đã đi xem mọi người rồi ".

Cậu dựa sát Hòa Yến, "Ta nghe nói đại ca được đến hai mươi lá cờ, lần này là số một trong các tân binh của Lương Châu Vệ ".

Hòa Yến mỉm cười, bóc ra quả lựu mà Trình Lý Tố mang đến, quả to lại tròn, bên trong đã chín, lúc bóc ra từng hạt tựa đá hồng, vừa nhìn đã khiến người tứa nước miếng. Hoà Yến nhặt lấy mấy hạt vừa ăn vừa đáp :" Chẳng qua là vận khí tốt, may mắn mà thôi ".

"Đại ca cái gì cũng giỏi, huynh vậy quá khiêm tốn rồi !" Trình Lý Tố nghiêm túc nói :"Đây sao có thể gọi là vận khí tốt chứ ? huynh vốn lợi hại mà !".

"Vậy ta lợi hại thế này", Hòa Yến có ý muốn nghe lời từ miệng cậu, nên nhìn cậu rồi cười nói :"Đệ nói xem ta có thể vào Cửu Kỳ Doanh không ?"

"Đó là .....", hai chữ "đương nhiên" đã bị Trình Lý Tố nuốt vào trong bụng.

Vốn dĩ đây là chuyện thuận theo tự nhiên, hoàn toàn bình thường, nhưng Trình Lý Tố vẫn nhớ trước đó không lâu, lúc cậu nghe Tiêu Giác nhắc đến Hòa Yến, thái độ lại không giống như đang tán thưởng.

"Ta cảm thấy, đại ca đã chứng minh cho mọi người thấy một điều huynh chính là số một Lương Châu Vệ, không còn nghi ngờ gì nữa ". Trình Lý Tố cẩn thận cân nhắc từng lời :"Phàm là người thường nào cũng sẽ chọn huynh vào Cửu Kỳ Doanh".

Lời của cậu đã ẩn ý rõ ràng, "phàm là người thường ", nhưng Tiêu Giác lại không phải là người thường, cho nên kết quả thế nào không ai nói được.

Hòa Yến thế nhưng lại không nhận ra hố bẫy trong lời nói của Trình Lý Tố, có lẽ cũng là do quá tự tin vào bản thân. Dù sao thì lần tranh cờ này, nàng cũng đã gom được hết cả, điều đó đã đủ chứng minh nàng có bao nhiêu lợi hại. Huống chi trong suốt quá trình tranh cờ, Hòa Yến đã nghĩ lại kỹ càng, cảm thấy bản thân mình mười phần xuất sắc. Vừa biết dùng người, lại biết mai phục, còn biết mưu lợi, lúc đánh cùng Lôi Hậu cũng không thua. Ngay cả trận pháp cuối cùng mà Tiêu Giác bày ra cũng dễ dàng bị nàng phá vỡ, Hòa Yến cảm thấy ngay cả Cửu Kỳ Doanh hiện giờ của Tiêu Giác, bản thân cũng xếp vào hàng số hai số một.

Tài năng như vậy Tiêu Giác làm sao có thể bỏ qua.

Nàng nghĩ quá đẹp nên cũng chẳng nhận ra, nàng càng biểu hiện vui vẻ thì Trình Lý Tố lại càng áy náy.

"Nhưng mà đệ có biết lúc nào luận công ban thưởng không ?" Hòa Yến hỏi , "Hôm qua không có, hôm nay cũng chưa nghe nói, có lẽ là mấy ngày tới. Đệ với cữu cữu hình bóng không rời, chắc cũng biết chút nào chứ ".

Trình Lý Tố thở phào nhẹ nhõm, vấn đề này thì cậu có thể trả lời,  "Sắp đến Trung Thu rồi, đêm mười lăm tháng tám đó trong quân doanh sẽ luận công ban thưởng".

Hòa Yến hơi giật mình :"Trung Thu ?"

"Đúng vậy", Trình Lý Tố thở dài, "Thời gian trôi qua nhanh quá, ta cảm thấy mình đến Lương Châu còn chưa được bao lâu, thế mà đã đến Trung Thu rồi ".

Hòa Yến nhìn cậu, trên mặt thiếu niên thần thái ngời ngời này hiếm khi lộ ra mấy phần lo lắng, Hòa Yến hỏi :"Đệ nhớ nhà à ?"

Vẻ lo lắng đó nhanh chóng phai nhạt, nhạt nhanh đến nỗi người ta phải tự hỏi vừa nãy thật sự nó có xuất hiện không, Trình Lý Tố phất tay áo, giọng đầy bực tức :"Sao lại có thể chứ ? Là phong cảnh Lương Châu Vệ không đẹp hay vì cữu cữu ta quá khó coi sao ? Ta vì sao lại nhớ nhà ? Ta sống ở đây rất thoải mái ! Ta mới không muốn về nhà để định thân ý !".

Hòa Yến :"........"

Hài tử ở độ tuổi này, có lẽ luôn khao khát tự do.

Trình Lý Tố quay sang hỏi nàng :"Đại ca, còn huynh ? Huynh có muốn về không ?".

Thiếu niên cụp mắt, bóng người nhìn nghiêng khiến khó có thể nhận ra biểu cảm, giọng nói cũng như nụ cười của nàng, mang theo một chút bâng khuâng không thể thấy :"Cũng may, ta không quá nhớ nhà ".

...............

Mấy ngày tiếp theo mọi việc vẫn như thường lệ, tranh luận về đoạt cờ chỉ diễn ra sôi nổi trong nội bộ tân binh, mọi người đều bàn tán xem người đứng đầu rốt cuộc sẽ nhận được phần thưởng thế nào. Các giáo đầu trái lại mười phần bình tĩnh, miệng mồm giữ kín, một chút cũng chẳng lộ ra, càng khiến người ta kích động hưng phấn.

Trăng thu ngày một thêm tròn, chớp mắt đã qua bốn ngày, Trung Thu đã đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top