Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 85 : So Thảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chim nhạn mùa thu lại nghiêng bay trên bầu trời, cây quế lại đưa hương, cái nóng của mùa hạ cuối cùng cũng tan đi, chỉ để lại sương thu mát lạnh.

Sáng sớm khi Hòa Yến tỉnh dậy, Tiểu Mạch đã đưa cho nàng một quả lê :"Ta hái ở trong rừng bên cạnh diễn võ trường, đã rửa sạch rồi, huynh thử xem ".

Hòa Yến nhìn quả lê đã được rửa sạch sẽ, nhận lấy cắn một ngụm, suýt nữa là bị chua rớt răng, thấy nàng bị chua đến híp mắt, Tiểu Mạch xấu hổ gãi đầu :"Quả dại trong rừng còn chưa chín hẳn, không bao lâu nữa nó sẽ ngọt hơn. Bất quá giờ trời đã vào thu, quả dại trong rừng núi cũng nhiều, chúng ta mỗi ngày sau khi luyện tập xong có thể lén lút đi hái một ít. Loại lê chua này đem ngâm với đường, làm tuyết lê đường đá ăn rất ngon !"

Hài tử này suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn, Hòa Yến nói :"Ở đây lại chẳng có đường".

Tiểu Mạch sửng sốt một lúc, rồi như mới chợt nhận ra, có chút thất vọng nói :"Cũng phải ".

"Cũng không nhất định", Hồng Sơn đang ở bên cạnh nhìn bọn họ nói chuyện liền ngắt lời, :"Hôm nay không phải sẽ luận công sao, A Hoà cùng với Thạch Đầu lần trước tranh cờ được hạng nhất, hôm nay biết đâu trong phần ban thưởng còn có đường. Nói không chừng còn có mấy món ngon khác nữa, có khi còn có tuyết lê đường đá !"

Nhắc đến chuyện này, Tiểu Mạch đột nhiên kích động nói :" Đúng rồi A Hòa ca, đêm nay sẽ luận công đấy, huynh đã nghĩ ra là muốn gì chưa ?"

"Không phải ta muốn gì là sẽ được cho thứ đó đâu ", Hòa Yến cười nói :"Vệ sở không phải kinh thành, mọi thứ đều thiếu thốn ".

"Ui, hắn là muốn vào Tiên phong doanh ", Hồng Sơn cũng cắn một quả lê, hàm hồ nói :"Mong cầu này nhất định có thể được thoả mãn".

Hòa Yến mỉm cười, mấy ngày nay, tuy nàng tỏ vẻ rất bình tĩnh nhưng cuối cùng vẫn có chút kích động. Một khi được vào Cửu Kỳ Doanh, có nghĩa là khoảng cách giữa nàng và Tiêu Giác lại gần thêm một bước, cũng có thể quang minh chính đại bắt tay vào chuyện của Hòa gia. Nghĩ đến đêm nay đã có thể đạt thành nguyện vọng, con đường từ lúc đầu quân đến nay của nàng vẫn là vô cùng thuận lợi.

Dù sao cũng là Phi Hồng tướng quân mà, đi đến đâu cũng sẽ bị người ta vây lấy, Hòa Yến có chút đắc ý ở trong lòng.

Ban ngày vẫn như thường lệ đến diễn võ trường luyện tập. Chỉ là đến lúc đêm xuống mọi người lại cùng ở khoảng đất trống ngoài diễn võ trường ngắm trăng. Lương Châu không được như ở kinh thành, tự nhiên sẽ không giống các gia đình giàu có trước đây muốn ở trong sân viện của mình, muốn thiết yến ở thuyền hoa tửu lâu, mời chào đồng liêu hảo hữu, bày đủ món ngon. Ngắm trăng ở Lương Châu cũng không khác gì đốt lửa trại, các tân binh ngồi thành vây thành một đoàn, hiếm khi được ăn chút gì ngon, hoặc giả sẽ uống chút rượu ngon. Mọi người khoe khoang, nói vài câu chuyện phiếm, cùng nhau uống rượu ăn thịt, ngắm nhìn trăng sáng thế là xong.

Buổi chiều rời khỏi diễn võ trường, Hòa Yến sau khi trở về đã xoay lưng thay một bộ quần áo sạch sẽ. Tân binh ở Lương Châu Vệ xuân, hạ , thu, đông đều có trang phục, quần áo hai mùa xuân thu có thể mặc như nhau, tổng có hai kiện, một kiện màu đỏ và một kiện màu đen, đều là dạng đơn giản chống bẩn. Hòa Yến thay một kiện đỏ rồi đi tìm Trình Lý Tố.

Trình Lý Tố khi sáng đã đến diễn võ trường, muốn Hòa Yến tối nay đến phòng tìm cậu. Hòa Yến đoán rằng có lẽ Trình Lý Tố sẽ cho nàng ăn gì đó, quả nhiên khi gặp Trình Lý Tố, tiểu thiếu niên đã đưa cho nàng một giỏ gỗ đỏ.

Cái giỏ được làm vô cùng tinh xảo, phía trên còn khắc hình Hằng Nga bay lên cung trăng, mở ra thì thấy mấy bánh Trung thu được xếp ngăn nắp, hương thơm xộc mũi, làm rất đẹp mắt dường như có vẻ rất ngon.

"Hòa đại ca, cái này là cho huynh ", Trình Lý Tố nhỏ giọng nói :"Bánh Trung Thu của Lương Châu Vệ phát ra quá thô, ta mang cho huynh cái người khác đã cho ta đấy ".

Hòa Yến nói :"Đa tạ ". Nàng kỳ thực đối với bánh Trung thu gì đó, không có đặc biệt hứng thú, bất quá cái giỏ này có thể mang cho Tiểu Mạch, hài tử này có lẽ sẽ mừng đến nhảy cẩng cho xem.

"Huynh chắc chưa từng ăn qua loại này đâu ?", trong mắt Trình Lý Tố có chút đồng tình, lại có chút đắc ý, "Đây cũng không được xem là loại ngon nhất, bánh ngọt của Túy Ngọc Lâu ở Sóc Kinh mới là đệ nhất thiên hạ. Sau này chúng ta trên đường về kinh, ta sẽ mời huynh đến Túy Ngọc Lâu dùng cơm, lén nói cho huynh biết, "Trình Lý Tố như dâng của báu nói :"Cữu cữu ta cũng thích đồ ăn ở Túy Ngọc Lâu ".

Hòa Yến cho rằng Trình Lý Tố này cũng giống với Hòa Vân Sinh, đối với Tiêu Giác là không điều kiện, không đầu não mà sùng bái ngưỡng mộ. Dường như chỉ cần Tiêu Giác chấp nhận, tất nhiên ở đó sẽ là không tệ.

Nhưng cũng phải, thực lòng mà nói, Tiêu Giác quả thật cũng không tồi.

Chờ sau khi đa tạ Trình Lý Tố về món quà Trung thu thì trời cũng dần tối, Hòa Yến xách giỏ đồ ăn ra cửa. Lúc này, lửa trại đã được đốt lên trên một cánh đồng dưới chân núi, từng đống lửa sáng rực, có nhiều tân binh đã đến ngồi ở chung quanh. Nghe đâu mỗi tân binh đều có thể lãnh một phần bánh thịt và quả quít. Bên đống lửa còn dựng mấy cành cây, trên đó xiêng thỏ với cá, trông như thể đã săn trên Bạch Nguyệt Sơn.

Xem ra hôm nay có thịt ăn rồi.

Hòa Yến tâm tình cực tốt, ngay cả cái giỏ cũng vung vẩy tới lui, mùi hương của thịt nướng vương vấn đâu đây khiến trong bụng như đói cồn cào. Nàng còn nhìn thấy bên cạnh mỗi đống lửa trại, có một vò rượu rất lớn, rượu không tính là ngon, vị có chút hăng, bất quá những lúc thế này thì loại rượu như thế mới có thể cảm thấy khoan khoái.

Nàng đến hơi muộn nên đi tìm bọn Tiểu Mạch trước, khi nàng đi qua những tân binh khác, bọn họ đều nhìn nàng bằng ánh mắt có chút kỳ lạ.

Có lẽ là đang cố đoán xem hôm nay nàng sẽ nhận được thứ tốt gì.

Hòa Yến vui vẻ đi về phía trước, khi đến một nơi gần chân núi mới nhìn thấy nhóm người Tiểu Mạch. Họ ngồi vây quanh đống lửa, Hòa Yến từ xa đã vẫy tay với bọn họ mà hô lớn :"Tiểu Mạch !"

Thiếu niên nghe thấy thanh âm thì quay đầu nhìn lại, nhưng chẳng nhiệt tình hồi đáp nàng như thường lệ, dường như có chút chần chừ. Hòa Yến đi đến gần hơn, cư nhiên đã thấy ngoài Hồng Sơn và Thạch Đầu, còn có Giang Giao, Vương Bá và Hoàng Hùng cũng đến. Ba người này tụ lại một chỗ, Hòa Yến đặt giỏ điểm tâm trong tay xuống, khoanh chân ngồi rồi mở nắp giỏ ra, mỉm cười nói :" Xem ta mang thứ gì ngon cho mọi người này ? Không cần quá cảm tạ đâu ".

Nàng chọn một cái bánh trang trí đẹp đẽ đưa cho Tiểu Mạch, hài tử này luôn háu ăn, nàng nói :" Cho đệ !"

Tiểu Mạch sửng sốt một lúc, chầm chậm đưa tay nhận lấy, mấp máy môi nhưng lại không nói ra điều muốn nói. Hòa Yến nói với người khác :"Muốn ăn thì tự lấy đi ".

Không ai trả lời nàng.

Hòa Yến ngẩng đầu, mọi người đều đang chằm chằm nhìn vào nàng, ánh mắt còn mang theo chút gì kỳ quái. Ngay cả Hồng Sơn cẩu thả cũng trầm mặc một cách dị thường. Hòa Yến nghi hoặc hỏi :"Sao thế ? Các người sao như lại nhìn thấy ma thế này, đã xảy ra chuyện gì sao ?"

Hồng Sơn quay đầu đi, trong mắt Giang Giao hiện lên một tia đồng tình, hắn nói :"Hòa Yến, huynh đừng buồn ".

"Ta buồn gì chứ ?" Hòa Yến mơ hồ.

Bầu không khí im lặng đến ngột ngạt, Hòa Yến nhìn Hoàng Hùng, Hoàng Hùng lại ngoảnh mặt đi, lần lần phật châu trên cổ mình, bộ dạng thế sự cùng ta chẳng liên quan. Trái lại là Vương Bá nhịn không được, mở miệng nói :"......Cái này, ngươi dù không được vào Tiên phong doanh, cũng đừng buồn bã quá, sự tại nhân vi - chuyện do người quyết ".

Hòa Yến thở phào nhẹ nhõm, nói  "Ta còn tưởng là chuyện gì chứ, sao lại có thể không vào Tiên phong doanh, ta.....", nàng đột nhiên dừng nói, mắt hướng nhìn mọi người, mọi người ai mặt cũng khó chịu, nàng mấp máy môi, nghe thấy giọng của chính mình như đang ẩn hiện trên không :"Thật không vào được ?".

"Lúc huynh không có ở đây, Thẩm tổng giáo đầu đã đi qua bên đó, Lôi Hậu được vào Tiên phong doanh, không... không có nhắc đến huynh ". Tiểu Mạch cẩn trọng cân nhắc từng lời nói của mình.

"Có phải có sai sót gì không ?", Hòa Yến trong lòng vẫn còn một tia cầu may, "Có lẽ bởi vì ta còn chưa tới ".

"Ta đã thay huynh đi hỏi tổng giáo đầu rồi ", Thạch Đầu khẽ nói :"Tranh cờ lần này, chúng ta đều không được vào Tiên phong doanh. Trong số những người kia, chỉ có mỗi mình Lôi Hậu may mắn được vào ".

Hòa Yến trở nên trầm mặc.

Mọi người đều lo lắng nhìn nàng, ai cũng đều có thể nhìn thấy Hòa Yến mong muốn được vào Tiên phong doanh nhiều đến mức nào. Lúc mới đến Lương Châu, ngay cả vác nặng chạy xa đều là miễn cưỡng, lúc đó thiếu niên này vì muốn vào Tiên phong doanh nên đã cật lực cố gắng. Thân thủ hắn xuất sắc như vậy, trong tranh cờ còn chiếm được hạng nhất, đừng nói hắn không thể hiểu nổi, nhìn trong ánh mắt của những người xung quanh, cũng cảm thấy không thể lý giải.

"Không sao, chúng ta không tức giận", Hồng Sơn an ủi nàng, "Không phải chỉ là một Tiên phong doanh thôi sao ? Chúng ta cũng chẳng thèm, chúng ta sẽ đi các doanh khác, nào là bộ binh doanh, còn có kị binh doanh nữa đúng không ? Chỉ cần có bản sự, còn sợ không ai thưởng thức sao ? Loại thiên lý mã như A Hoà thế này rồi sẽ có Bá Lạc thức, bọn họ không cần đệ là bọn họ không có tầm nhìn !"

"Không sai ", Giang Giao cũng cảm thấy tiếc hận thay nàng. Đối thủ như Hòa Yến này có sức thuyết phục hơn nhiều so với Lôi Hậu kia, "Huynh lợi hại như vậy, ví như lửa thử vàng, sau này rồi sẽ có người biết đến".

Mọi người thay nhau liên tục an ủi, nhưng thấy thiếu niên lang trước giờ luôn vui vẻ rạng rỡ, lần đầu tiên cúi đầu chẳng nói tiếng nào, toàn thân đầy héo hon và chán nản, họ cũng dần trở nên im lặng.

Hồng Sơn thúc vào khuỷu tay Tiểu Mạch, ra hiệu cho cậu nói vài câu, Tiểu Mạch vắt óc chuẩn bị nói thì Hòa Yến đột nhiên đứng dậy, chẳng nói câu gì mà bỏ ra ngoài.

"Ê ê ê , ngươi đi đâu đấy ?", Hoàng Hùng tóm lấy nàng.

Thiếu niên cay đắng nói :"Ta đi tìm Tiêu Giác để hỏi cho rõ, cớ làm sao lại chọn Lôi Hậu mà không chọn ta ? Ta cuối cùng thua Lôi Hậu ở điểm nào ? Trong Tiên phong doanh vì sao không có tên của ta chứ ?"

Hồng Sơn bị doạ cho giật mình, không ngờ Hòa Yến thế mà dám gọi thẳng đại danh của Đô đốc, hắn ngăn động tác của Hòa Yến lại :"Đệ không thể bốc đồng như vậy ! Bây giờ đi tìm Đô đốc cũng chỉ khiến Đô đốc không vui, sau này khả năng vào Tiên phong doanh sẽ càng không có ".

"Đúng vậy đúng vậy ", Tiểu Mạch vụng về thuyết phục, "A Hòa ca, Tiêu Đô đốc có lẽ cố ý giữ huynh ở lại đây, muốn huynh làm việc khác, ví như đi doanh khác chẳng hạn. Huynh lợi hại thế này, không có lý do nào lại không chọn huynh !".

"Ta vốn lợi hại ", Hòa Yến giận đến xanh mặt, "Để Tiêu Giác đứng trước mặt ta, cùng ta đánh nhau một trận, ta thấy hắn cũng không đánh lại ta !"

Giang Giao vội vàng bịt miệng Hòa Yến, những lời như vậy cũng nói ra, có thể thấy đây là thực sự tức giận.

Mọi người đều lo nàng tức giận như vậy mà đi tìm Tiêu Giác sẽ sinh ra rắc rối, liền bảy tay tám cẳng kéo nàng ngồi về chỗ ban đầu. Hoàng Hùng nói :"Chàng trai trẻ, ngươi không cần phải vội, lưu lại núi xanh chẳng lo không củi đốt, người ta bây giờ là Đô đốc, ngươi là một tân binh, lấy đâu ra bình đẳng mà nói chuyện, chờ sau này ngươi phong quan, làm được tướng quân lại đi tìm hắn !"

"Vậy còn phải chờ thêm tám, mười năm nữa ", Vương Bá lẩm bẩm nói :" Cũng không nhất định có đủ tư cách".

Giang Giao cũng nói :"Tiêu Đô đốc này cũng thật là, rõ ràng chúng ta đứng nhất, Lôi Hậu còn là bại tướng dưới tay Hòa Yến, làm sao lại loại Hòa Yến mà chọn Lôi Hậu ?"

"Ta nghe nói ", Vương Bá nghĩ nghĩ, "Tên Lôi Hậu đó, hình như là có quan hệ với một vị giáo đầu trong này, nhưng khả năng là thân thích, nói không chừng là đi cửa sau. Ta thấy mấy quý nhân này có quyền có thế, nên chẳng đoái hoài người hạ đẳng ".

Tiểu Mạch không khỏi nói :"Tiêu Đô đốc không phải là hạng người đó ! Trong chuyện này nhất định là có chuyện gì đó hiểu lầm !"

Vương Bá trừng mắt nhìn cậu :" Ngươi cuối cùng là phe của ai ?"

Tiểu Mạch ậm ừ không nói nên lời.

"Chư vị ", Hòa Yến nén giận nói :"Ta đau đầu quá, có thể an tĩnh giùm ta một chút không ".

Mọi người tức khắc câm lặng.

Ngọn lửa trước mặt đang nhảy múa, ánh lửa soi lên khiến màn đêm cũng trở thành sắc đỏ. Hòa Yến làm sao cũng không hiểu được, Tiêu Giác vì cớ gì lại để Lôi Hậu vào Tiên phong doanh.

Nàng tự nhận bản thân mình từng có thời gian bị mù, nhưng so với mắt mù của Tiêu Giác còn tệ hại nhiều hơn. Chẳng lẽ biểu hiện của nàng ở Lương Châu Vệ còn không đủ tốt ? Còn không thể tốt hơn được nữa, cờ nàng tranh vẫn không đủ nhiều sao ? Không chừa lại cho người khác lá cờ nào. Ngay cả trận pháp những tân binh thông thường khó thể phá nàng cũng phá được, nhân tài như thế, Tiêu Giác thế mà chẳng động tâm sao ?

Nàng muốn thu lại câu Tiêu Giác cũng không tệ.

Hòa Yến cảm thấy rất đau lòng, không ngờ đến ngữ khí này còn chưa phải là cuối cùng. Qua một khắc sau, Thẩm tổng giáo đầu đi đến.

Dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, hắn sai người mang đến một cái hộp nhỏ rồi nói :"Thật tốt, các ngươi đều ở đây, tranh cờ lần này các ngươi được hạng nhất, đêm nay lại là Trung Thu, đây là phần thưởng của mọi người".

Tiểu Mạch đi đến mở nắp hộp, chỉ thấy có một vò rượu nhỏ và mấy đĩnh bạc bên trong.

"Đây là Thập Bát Tiên, một vò nhỏ như vậy cũng có giá trăm lượng", Thẩm tổng giáo đầu hài lòng nói :"Đêm nay có thể uống, nhưng không được quá chén ".

"Thập Bát Tiên à ", Vương Bá chép chép miệng, "Không ngờ đến ở đây còn có thể uống Thập Bát Tiên, cuộc đời lão tử cũng xem là đáng giá !".

Trong một sát na hắn đã quên không còn nhớ ai đang chửi "quý nhân có quyền có thế ".

Hoàng Hùng cũng nuốt nước bọt, đều là hào kiệt, vốn thích uống rượu, huống chi lại là mỹ tửu trân quý thế này. Mặc dù Tiểu Mạch còn trẻ không thích rượu, nhưng cũng cầm một đỉnh bạc trong tay đưa lên miệng cắn.

Phần thưởng này nói lớn không lớn, nhưng tuyệt không phải nhỏ. Trong một mảng vui vẻ, Hòa Yến càng trở nên đặc biệt.

Nàng chỉ liếc nhìn chiếc hộp đó, bỗng nhiên bật lên một tiếng cười, nói :" Xem ra Đô đốc của chúng ta cũng không ra làm sao ".

Thẩm Hãn sửng sốt.

"Nghèo chết rồi ", thiếu niên nhìn cũng không thèm nhìn hắn, dùng nhánh cây để đùa trong đống lửa, cúi đầu tự nói một mình, trong lời nói âm dương quái khí ai cũng có thể nghe ra được.

Hồng Sơn dùng tay bịt miệng nàng lại, đối với Thẩm Hãn cười nói :"Vị huynh đệ này uống say rồi, uống say rồi... hồ ngôn loạn ngữ, tổng giáo đầu đừng để ý hài tử không hiểu chuyện này ".

Thẩm Hãn không hiểu làm sao rời đi.

Chờ sau khi Thẩm Hãn đi rồi, Hòa Yến nhìn chiếc hộp trên mặt đất, không khỏi cười lạnh :"Một chút này cũng đủ để đuổi ăn mày đi rồi ".

"Lão đệ, một chút này cũng không tệ đâu ", Hoàng Hùng kiên nhẫn nói :"Ngươi là đang trút giận đấy ".

Hòa Yến đang kiềm lửa giận, tức không buồn nói.

Hoàng Hùng ngồi xuống cạnh, khoát lấy vai nàng, đưa mắt nhìn ngọn lửa đang nhảy múa trước mặt, trầm giọng nói :"Chàng trai trẻ, đừng nhục chí, bất quá là gặp phải chút trở ngại mà thôi, ngươi nhìn ta đây ", hắn chỉ chỉ vào mình, "Ngươi bây giờ chỉ là không có cơ hội vào Tiên phong doanh thôi, ta năm đó cái gì cũng đều không có ".

Hắn không muốn động vào vò Thập Bát Tiên đó, chỉ cầm lấy vò rượu gạo bên cạnh rót hai chén lớn, một chén cho Hòa Yến, một chén cho bản thân mình, hắn nếm một ngụm, nói :"Đúng là rượu ngon !"

Thấy Hòa Yến chẳng nói gì, hắn chỉ vào chuỗi phật châu trên cổ, nói :"Cái này là của nương ta ".

Phật châu đen bóng, toả ra ánh sáng ôn nhu ấm áp, cực không tương xứng với vóc dáng bưu hãn của hắn. Hắn lại chỉ vào cây đao bên cạnh mình :"Thanh đao này đã giết mười chín người rồi ".

Mấy lời này có chút gây sốc, trong nhất thời, nhóm người Vương Bá đều nhìn về phía hắn. Hòa Yến ánh mắt khẽ động, nhìn về hắn.

Thấy nàng cuối cùng cũng có phản ứng, Hoàng Hùng ồm ồm nói :"Năm đó ta cũng bằng tuổi ngươi, nhà chúng ta vốn có một cuốn đao phổ tổ truyền, sau này có người biết liền đến cửa tìm mua, cha ta nhất định không bán ".

"Ta lúc đó cùng với bạn bè ra ngoài dạo mát, đến lúc trở về thì cả nhà đều đã bị giết người diệt khẩu, trong nhà tài vật đều còn, chỉ mất mỗi cuốn đao phổ đó ".

Tiểu Mạch kêu lên một tiếng :"Đây là...."

"Có người đã vì cuốn đao phổ mà giết cả nhà Hoàng gia". Hoàng Hùng nói đến đây, thần tình rất bình tĩnh, chẳng biết là vì thời gian đã quá lâu, hay là vì điều gì khác. Hắn nói :"Ta đi báo quan, nhưng quan viên địa phương không quản được chuyện này nên ta mới tự mình điều tra, phân tán gia tài, một mình đề đao thiên lý, tìm kiếm dấu vết của tặc nhân. Mãi đến ba năm sau ta mới tìm đến nơi của bọn chúng ".

"Ta sợ ta trả thù không được, phải tự kết liễu mạng mình. Ta không sợ chết, chỉ sợ chết một cách vô ích mà thôi, Hoàng gia còn lại mỗi ta, nếu ta chết rồi, sẽ không còn ai thay họ đòi lại công đạo".

"Thế nên ta cải trang thành tên hầu khuân vác, bước vào gia phủ đó. Lúc ban ngày quan sát địa hình và thói quen ngày thường của họ, ban đêm lại khổ luyện đao pháp. Sau một năm rưỡi, ta tìm thấy cơ hội, vào một đêm nọ đã thay Hoàng gia chúng ta báo được thù ".

Câu chuyện này quá kinh tâm động phách, nhưng lại bị hắn kể thanh thản nhẹ nhàng, những điều hung hiểm trong đó nghĩ thôi cũng biết, thế nhưng trong mắt vị đại hán trọc đầu này lại đầy bình tĩnh, hắn nhìn Hòa Yến nói :"Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ta nếu lúc đó liều mạng đi đòi công đạo cho bọn họ, cuối cùng cũng không khỏi cá chết lưới rách, nhưng ngươi xem bây giờ, kẻ thù đã chết, ta vẫn sống còn, vẫn còn có thể cùng ngươi ở đây uống rượu ăn thịt, ngươi nói xem, ai thắng đây ?"

Hắn muốn dùng câu chuyện của bản thân để nói với Hòa Yến, không thể làm việc theo cảm tính nhất thời.

Hòa Yến cười, đang lúc muốn nói đã thấy Giang Giao đưa tay, cũng tự rót cho mình một chén rượu gạo, ngẩng đầu uống một ngụm lớn, hắn uống không giỏi bằng Hoàng Hùng, mặt bừng đỏ vì cay hắn đưa tay lau đi vết rượu trên môi, buột miệng nói :" Đúng vậy, ai mà chẳng có lúc buồn, huynh thì được tính là gì, huynh xem ta, thiếu đông gia của võ quán, nghe cũng không tồi nhỉ, ta còn có một vị hôn thê, vốn đến năm nay sẽ cùng nàng thành thân, nhưng nàng đã chết rồi ".

Tiểu Mạch mở to mắt, đang muốn hỏi thì bị Thạch Đầu đánh một cái, mới an tĩnh trở lại.

"Huynh biết nàng làm sao mà chết không ?", Ánh mắt Giang Giao có chút phiếm hồng, nghẹn ngào nói :" Nàng vì tuẫn tình mà chết. Nàng ấy thích người khác, không muốn thành thân với ta, vậy là cùng với tên thư sinh đó tuẫn tình mà chết ! Huynh nói xem, huynh so với ta , có phải là ta thảm hơn không ?".

Khó trách Giang Giao tướng mạo thân thủ như vậy thế nhưng lại tòng quân, e là sau khi trải qua chuyện này, tâm tro ý lạnh, dứt khoát rời bỏ quê nhà, mắt không thấy tim sẽ không đau.

Mọi người đều nhìn về hướng Vương Bá, Vương Bá không hiểu làm sao, vừa ngại vừa giận nói :"Đều nhìn ta để làm gì ? Ta không có chuyện cũ ! Các người đều bệnh cả rồi phải không ? Nói mấy chuyện vô nghĩa như vậy ? Các ngươi đang so xem ai thảm hơn à ?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top