Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 87 : Lại Là Thế Thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đêm Trung Thu là một ngày mưa. Lúc Hòa Yến tỉnh lại, mọi người đều còn ở trên giường say ngủ, có lẽ còn chưa tỉnh rượu đêm qua. Chỉ là tiếng gọi chạy ở bên ngoài vẫn vang lên, ấy thế mà ngày mưa vẫn không thôi luyện tập. Nàng liền từ trên giường bò dậy, đánh thức từng người một trong phòng.

"Ta chóng mặt quá "! Tiểu Mạch tuổi nhỏ, không còn thấy nôn nao không chịu được, "A Hòa ca, huynh đang làm gì thế ?"

Hòa Yến mang túi nước đưa cho cậu :"Nhanh uống vài ngụm, rửa mặt rồi ra chạy thôi ".

Tiểu Mạch nhận lấy túi uống một ngụm lớn nước, Hồng Sơn thấy vậy cười nói :"Đệ cùng với ca đệ còn phải tập luyện nhiều, chút tửu lượng như vậy làm sao được chứ ? Còn không bằng A Hoà ca của đệ đâu ".

Tiểu Mạch liếc nhìn Hòa Yến, nói "A Hoà ca, tửu lượng của huynh tốt đến vậy sao ?".

"Tàm tạm thôi ", Hòa Yến qua quít nói. Nàng trước mắt đã không còn cảm thấy đau đầu, trái lại là thần tinh khí sảng, chỉ có điều đã quên mất rốt cuộc mình đã về phòng lúc nào. Chỉ nhớ bản thân trước đống lửa cùng Hoàng Hùng uống rượu, uống thêm mấy chén hình như còn mở cả Thập Bát Tiên... Đúng rồi, Thập Bát Tiên đâu ?

"Vò rượu Tiêu Đô đốc ban thưởng sao lại không thấy nhỉ ?", Hồng Sơn cũng đã nhớ lại, "Thứ đồ tốt như vậy, đừng nói là mất rồi ".

"Có lẽ là ở chỗ Vương Bá ", Hòa Yến trả lời. Lại tỉ mỉ nhớ lại mọi chuyện nhưng quả thực không nhớ ra được chuyện gì.

Nàng trước kia uống rượu có tiếng là ngàn ky không say, kỳ thực uống ngàn ly không sai cũng là không đúng. Uống nhiều cũng vẫn sẽ say, chỉ là Hòa Yến uống rượu say cùng người khác lại chẳng giống nhau. Trên mặt không hiện lên vẻ say rượu, càng nhìn càng thanh tĩnh, lúc trước khi ở trong quân, có một lần uống đã say rồi còn cùng quân sư trong trướng luận bàn binh pháp cả một đêm, trông tràn đầy năng lượng. Hôm sau quân sư còn khen Hòa Yến quả thật là hảo hán anh hùng thế gian hiếm thấy, trên thực tế, Hòa Yến căn bản chẳng thể nhớ ra đêm qua mình đã làm gì .

Ngay cả khi uống say rồi người khác vẫn không biết được, bước chân không loạng choạng, không hồ ngôn loạn ngữ, thế nên, dù đêm qua không ai nhìn thấy một màn thất thố, nhưng rốt cuộc là nàng đã làm gì ?

Có nghĩ cũng chẳng nghĩ ra, nên cùng những người khác rửa mặt thu dọn, ra ngoài nhận bánh bột khô rồi chạy.

Mặt đất trở nên lầy lội sau mưa, nên không thể chạy quá nhanh kẻo trơn trượt. Khi Hòa Yến chạy lại có cảm giác như ai đó đang nhìn mình, đưa mắt nhìn quanh một lượt, liền thấy tổng giáo đầu Thẩm Hãn đang đứng ở phía cuối đường, nhìn đăm đăm nàng không chớp mắt với vẻ mặt đầy phức tạp.

Thấy Hòa Yến nhìn sang, Thẩm Hãn liền dời đi ánh mắt. Điều này rất kỳ quái, nàng đối với ánh mắt người khác  cực kỳ nhạy cảm, bộ dạng của Thẩm Hãn như là đang đánh giá gì đó. Nàng lại nhìn về phía Thẩm Hãn, thế nhưng hắn đã bỏ đi.

Có lẽ Hòa Yến nhìn Thẩm Hãn quá ư lộ liễu nên một tân binh cùng chạy bên cạnh đã nói :"Tổng giáo đầu hung dữ như vậy nhưng đối với ngươi lại rất tốt. Hai người có quan hệ gì, ngài ấy vì sao lại chiếu cố ngươi như thế ?"

"Chiếu cố ta ?", Hòa Yến không hiểu làm sao nói "Sao ta lại không biết nhỉ ?"

Nếu Thẩm Hãn thật tâm chiếu cố nàng thì đã không cho Lôi Hậu vào Tiên phong doanh rồi.

"Vào đêm hôm qua, lúc chúng ta quay về, còn thấy Thẩm tổng giáo đầu đích thân vác ngươi về phòng đấy ". Tân binh đó tựa như bất mãn nói :"Ngươi cũng thật quá vong ân phụ nghĩa, nếu đổi lại là ta, Thẩm giáo đầu căn bản sẽ không chu đáo đến như vậy".

Hòa Yến đứng hình.

Nàng hỏi :"Ngươi đêm qua nhìn thấy Thẩm tổng giáo đầu vác ta về ?"

"Đúng vậy ", tân binh kỳ quái nhìn nàng, "Ngươi không nhớ sao ? Có lẽ ngươi quên rồi, ngươi uống say mà ". Hắn nói xong, bởi vì người bạn trước mặt vẫy tay gọi hắn nhanh chóng vượt lên, liền không ngoái nhìn sắc mặt Hòa Yến ra sao, tự mình lao về phía trước.

Một mình Hòa Yến rơi lại phía sau, trong lòng khó giấu kinh ngạc. Nàng uống say rồi, Thẩm Hãn thế mà vác nàng trở về ?

Đây là đạo lý gì chứ ? Nàng đã hỏi bọn người Hồng Sơn lúc sáng, bọn họ đã sớm say, là các tân binh cùng phòng kéo họ về lại, khi Hòa Yến về đến đã chẳng còn ai tỉnh, chẳng một ai biết Hòa Yến lúc nào về và làm sao để về.

Hòa Yến lại không cảm thấy Thẩm Hãn là một người ân cần.

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, tận đến khi kết thúc việc chạy vẫn không nghĩ thông được chuyện này. Liền quyết định đợi khi chạy xong, trước khi bắt đầu thao luyện sẽ đi tìm bọn người Hoàng Hùng, có lẽ Hoàng Hùng sẽ biết, nếu như Hoàng Hùng cũng không biết thì nàng sẽ trực tiếp đi tìm Thẩm Hãn.

Đến khi cuộc chạy kết thúc, trong lúc mọi người đều đến lều cỏ che mưa hoặc dưới trướng núp mưa uống nước thì Trình Lý Tố đến.

Thiếu niên cầm một chiếc ô giấy dầu, trên mặt ô còn vẽ mấy chú cá Cẩm Lý trắng đỏ khá thú vị. Cậu tìm không thấy Hòa Yến, liền đi hỏi khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy người ở dưới lều cỏ.

"Hòa đại ca !", cậu kêu lên.

Hòa Yến không ngờ Trình Lý Tố lại đến tìm nàng, liền đi tới trước mặt cậu, thắc mắc hỏi :"Trời mưa lớn đến vậy, sao lại không ở yên trong phòng ?".

"Ở đây không phải là chỗ nói chuyện", Trình Lý Tố kéo nàng trốn dưới tán ô, tìm đến nửa ngày mới tìm được một nơi cạnh cột cờ sau diễn võ trường, cậu dừng bước nhìn Hòa Yến nói :"Hôm qua ta uống say quá. Đến sáng nay mới nghe cữu cữu cùng Phi Nô đại ca nói chuyện, mới biết đêm qua huynh đã đi tìm cữu cữu của ta ".

"Ta đi tìm cữu cữu của đệ ?", Hòa Yến giật mình.

"Không sai ".

Hòa Yến có chút không dám tin, nàng thế mà lại đi tìm Tiêu Giác ? Giờ nàng đối với Tiêu Giác có phần bất mãn, cũng vì mỗi chuyện Tiên phong doanh, tới tìm Tiêu Giác khẳng định không phải để uống trà ôn chuyện, vậy nên....

"Ta đi tìm cữu cữu đệ.. để làm gì ?" Hòa Yến chậm chạp hỏi.

Trình Lý Tố muốn nói lại thôi :"Có lẽ đêm qua huynh uống say rồi...."

Hòa Yến :"......."

Nàng cố gắng nở nụ cười như thường lệ, nói :"Đệ cứ nói, không sao ".

"Huynh tìm cữu cữu để đánh nhau, còn đè hỏng đàn của cữu ấy ", Trình Lý Tố thành thành thật thật trả lời.

Hòa Yến nhắm chặt mắt.

"Rồi ai thắng ?", nàng hỏi.

Trình Lý Tố không ngờ được đến lúc này mà Hòa Yến còn quan tâm đến kết quả, cậu gãi gãi đầu, nói :"Có lẽ là cữu cữu ta, nghe nói cữu ấy còn cho Thẩm giáo đầu đưa huynh về ".

Hòa Yến :"......". Xong rồi, nàng nhân lúc say rượu quả thật đã đi tìm Tiêu Giác đọ sức một phen rồi, còn thua nữa chứ, lúc này Tiêu Giác đối với nàng há chẳng phải không còn hảo cảm sao, khoảng cách vào Cửu Kỳ Doanh của nàng lại xa thêm một bước rồi.

Hòa Yến cảm thấy lòng như tro lạnh, muốn đi Cửu Kỳ Doanh để tiếp cận Tiêu Giác có lẽ là không có khả năng. Nếu không thay đổi phương hướng, nàng vẫn sẽ như trước từ từ thăng quan, tuy có chậm hơn một chút.... Chỉ là không biết đợi khi nàng có thể phát triển tiếp cận được Hòa Như Phi, bản thân Hòa Như Phi không biết đã làm quan mấy phẩm ?

Trình Lý Tố cảm thông nhìn nàng, nỗ lực an ủi nói :"Hoà đại ca, kỳ thực huynh không phải nản lòng. Cữu cữu ta, cữu cữu ta kỳ thực cũng không tính toán chi li đến thế.
Ta đến để nói với huynh, mấy ngày này tốt nhất đừng đến trước mặt cữu cữu ta, tránh cữu ấy nổi giận. Cây Vãn Hương cầm đó rất quý mà cữu ấy vẫn không buộc huynh đền, đã là rất khoan dung rồi ".

"Ta cũng đền không nổi", Hòa Yến ủ rũ đáp.

"Huynh xem, chuyện cũng không quá tồi tệ", Trình Lý Tố lại nói thêm một câu :"Huynh không cần quá buồn, ta sẽ đến trước mặt cữu cữu thay huynh nói vài lời tốt !"

Hòa Yến mặt ủ mày chau nói :"Vậy đa tạ đệ ".

Trình Lý Tố đi rồi, Hòa Yến nhìn hình ảnh mấy con Cẩm Lý trắng đỏ dần xa mà cảm thấy bất lực. Trước kia huynh đệ trong trướng nói uống say gây chuyện mà nàng trước đó không tin, bây giờ xem ra đó là thật chứ không phải giả. Mới ở Lương Châu chỉ say một lần đã đâm đầu vào rọ.

Thẩm Hãn vì sao lại đích thân đưa nàng về phòng ? Nghĩ lại là bởi vì đã chứng kiến khoảnh khắc hỗn loạn đó, biết rằng ngày sau nàng sẽ không có khả năng được Tiêu Giác coi trọng, hoạn lộ vô vọng, đối với nàng sinh ra cảm giác đồng mới có hành động như thế.

Hòa Yến thầm nghĩ, nếu không vẫn là tìm cơ hội đến gặp Tiêu Giác để thỉnh tội, thành khẩn nhận lỗi một chút, có thể còn có khả năng cứu vãn chăng ?

...........

Lúc này trong phòng Đô đốc hữu quân Lương Châu Vệ, Tiêu Giác đang ngồi trước bàn nhìn chiếc thiếp mời trong tay.

Thiếp mời là do Tri huyện Lương Châu Tôn Tường Phúc gửi cho hắn, nói rằng qua mấy ngày nữa, Giám sát ngự sử Viên Bảo Trấn từ kinh thành sẽ sắp đến Lương Châu. Tri huyện thiết yến trong phủ, cả cháu trai của Tiêu Giác là Trình Lý Tố cũng được mời.

Phi Nô đang đứng phía sau Tiêu Giác, nói :"Thiếu gia, đi vào thành không tiện mang theo Trình công tử, nếu là Hồng môn yến e là sẽ có uy hiếp ".

"Viên Bảo Trấn và Từ Kính Phủ có bí mật qua lại, sớm đã là người của Từ Kính Phủ ", Tiêu Giác chơi đùa chiếc thiếp trong tay, mắt nhìn cây hoa quế bên ngoài cửa sổ, thờ ơ nói :"Lần này vốn nhắm vào ta, bất quá vừa hay ta cũng muốn biết Từ Kính Phủ ở Lương Châu đã sắp đặt quân cờ gì ".

"Ý của thiếu gia là ?", Phi Nô do dự hỏi.

"Viên Bảo Trấn là người của Từ Kính Phủ, nhưng Tôn Tường Phúc thì vẫn chưa". Tiêu Giác cong môi :"Tri huyện của Lương Châu cũng nên sớm đổi rồi ".

"Thiếu gia là định dự yến, thuộc hạ cũng muốn đi cùng, nhưng Trình công tử ở lại vệ sở cũng cần có người bảo hộ, nếu như có người có mưu đồ ..", lời còn chưa nói hết đã chỉ rõ là Hòa Yến. Giờ là người duy nhất ở Lương Châu Vệ không rõ thân phận, cực kỳ nguy hiểm cũng chính là Hòa Yến.

"Huống chi Trình công tử vô cùng tin tưởng Hòa Yến, nếu thiếu gia không có ở đây ..." Trình Lý Tố nếu nghe lời và bị Hòa Yến lừa, hoặc đơn giản bị Hòa Yến tính kế, vậy cái được chẳng bù cái mất.

"Loan Ảnh khi nào đến Lương Châu ?", Tiêu Giác hỏi.

"Loan Ảnh trước mắt còn ở Lâu Quận ", Phi Nô trả lời, lại nhìn về Tiêu Giác, "Thiếu gia, không bằng từ chối lời mời ?"

"Không được", Tiêu Giác cụp mắt xuống, "Yến này không đi không được ".

.........

Lúc Trình Lý Tố quay về đã thấy Tiêu Giác ngồi trước bàn xem sách, sách này chính là thoại bản nhăng nhít mà cậu đã âm thầm tiêu bạc mua từ trong tay các giáo đầu,  cậu bị doạ sợ, không nói hai lời lao về phía trước gọi :"Cữu cữu !"

Tiêu Giác đang tùy ý lật sách, nghe gọi thì ngước lên nhìn hắn, cau mày :"Gọi gì đấy ?"

"Ta... Ta sai rồi !", Trình Lý Tố nói .

"Sai ở đâu ?", Tiêu Giác bình tĩnh nhìn cậu.

Hình như còn chưa giận ? Trình Lý Tố lấy làm lạ vì Tiêu Giác thế mà không mắng cậu vì không chăm chỉ luyện chữ, lại đi xem mớ thoại bản nhăng nhít này, đoán chừng tâm tình hôm nay của Tiêu Giác không tồi, liền bẽn lẽn bước lên trước, "Ta không sai, là ta thay mặt đại ca nhận lỗi với cữu, nghe nói đêm qua đại ca đã tìm cữu đánh nhau.. không phải, là tỉ thí chứ cữu cữu, người không giận phải không ?".

Nhớ đến đêm qua kẻ điên nào đó đã phát điên còn đè lên Vãn Hương cầm của hắn, mắt Tiêu Giác tối sầm lại, ngữ khí thờ ơ như thường lệ :"Không có ".

"Không có thì tốt ! Cữu cữu, người thật là độ lượng !", Trình Lý Tố lập tức vỗ mông ngựa.

Tiêu Giác liếc nhìn, từ trong ngực lấy ra một cái thiếp mời đưa tới trước mặt cậu :"Tự xem đi ".

"Đây là thứ gì ?", Trình Lý Tố vừa nói vừa nhặt lên xem, "Đây là thiếp mời sao ? Có người gửi thiếp cho cữu cữu, còn có cả tên ta. Này là đi đến thành Lương Châu à ? Quá tốt rồi ! Suốt ngày ở vệ sở người ta muốn mọc cả nấm rồi ! Ta xem xem, Giám sát ngự sử Viên Bảo Trấn .. sao tên người này lại nghe có chút quen ?", cậu hồ nghi nhìn Tiêu Giác, "Cữu cữu, Viên Bảo Trấn là ai ?"

"Không nhớ sao ?", Tiêu Giác cong cong khoé môi nhắc nhở cậu, "Việc cưới xin của ngươi và Tống đại tiểu thư, chính là vị Viên đại nhân này cùng phụ thân ngươi kiến nghị. Tống Từ Tằng là thượng cấp của Viên đại nhân ".

"Tống, Tống gia ?" Trình Lý Tố buông tay làm thiếp mời rớt xuống chân, cậu dường như không nhìn thấy mà chỉ ngây ngốc nhìn Tiêu Giác, vẻ mặt hoang mang :"Tống gia sao lại đến Lương Châu ?"

"Không phải Tống gia", Tiêu Giác hờ hững nói :"Là Viên Bảo Trấn".

"Chẳng phải đều giống nhau sao..." Trình Lý Tố lẩm bẩm, "Họ đến Lương Châu, muốn mời ta dự yến, còn không phải muốn bắt ta về Sóc Kinh sao. Ta không muốn cưới nàng ấy... Ta không muốn thành thân...." Cậu dường như đột nhiên tỉnh táo lại, nắm lấy tay áo của Tiêu Giác, "Cữu cữu, người không thể trơ mắt nhìn cháu của người nhảy vào hố lửa được !".

"Liên quan gì ta ?", Tiêu Giác kéo tay áo khỏi cậu, chậm rãi lật sách.

"Cùng người liên quan rất lớn !" Trình Lý Tố vòng qua bàn đến bên cạnh Tiêu Giác, "Cữu cữu, cữu biết ta không thích Tống đại tiểu thư mà ! Nếu như phải thành thân với nàng ta thà chết còn hơn, ta sẽ treo cổ vào ngày thành thân ! Cữu cữu, không phải người thấy chết mà không cứu chứ ?"

Tiêu Giác dừng động tác trên tay, thờ ơ nhìn cậu, rút thanh trường kiếm ở thắt lưng đặt lên bàn.

Trình Lý Tố lắp bắp nói :"Đây, đây là làm gì ?".

"Giờ ngươi có thể tự vẫn, xem xem ta có phải thấy chết không cứu hay không ?"

Trình Lý Tố nhìn chăm chăm vào thanh kiếm, mặt mếu máo nói :" Cữu cữu, ta thật sự không muốn về Sóc Kinh, ta ở đây cùng người đã nửa năm rồi, sớm đã quen cuộc sống ở Lương Châu Vệ sở , ta thật không thể không có cữu ". Cậu ôm lấy chân Tiêu Giác rồi khóc lớn.

Tiêu Giác ấn ấn trán, dường như không thể chịu nổi nửa, nói :"Đứng lên ".

Trình Lý Tố không động.

"Ta nói lần nữa, đứng lên ".

Trình Lý Tố ôm chân Tiêu Giác như cũ, chớp mắt nhìn hắn, "Trừ phi cữu chấp nhận không giao ta cho Tống gia".

"Ngươi không phải đã chán vệ sở, muốn đến Lương Châu thành sao ?".

"Giờ ta lại không muốn rồi !"

Giọng thanh niên nhàn nhạt, "Nhưng đó là Giám sát ngự sử Viên Bảo Trấn ".

"Cữu cữu người còn là Phong Vân tướng quân Tiêu Hoài Cẩn thì sao ".

"Viên Bảo Trấn đã thấy ngươi, biết ngươi ở Lương Châu tránh mặt không gặp, cáo trạng với Tống gia là ngươi thất lễ thì thế nào ?"

Trình Lý Tố lập tức trả lời, "Hắn sao lại thấy ta được chứ ? Ta trước giờ còn chưa gặp mặt hắn, bộ dạng ta thế này, cha nương ta giấu còn không kịp. Nếu thật đã gặp qua, hắn sẽ không tiến cử ta với Tống đại nhân rồi, ta và Tống đại tiểu thư, vừa nhìn đã thấy hoàn toàn không hợp ".

"Vậy ư", Tiêu Giác ánh mắt khẽ động, nhìn đến thiếu niên đang buồn giận, "Chuyến này nhất định phải đi, nếu như hắn còn chưa gặp qua ngươi, trái lại cũng không phải là không có biện pháp ".

Trình Lý Tố trừng to mắt.

"Tìm một người thay thế ngươi đi dự yến ".

Trình Lý Tố giật mình, hồi lâu mới hiểu ra, cũng không còn ôm chân Tiêu Giác khóc mà đứng dậy vỗ tay, " Tuyệt quá ! Cữu cữu nói gì cũng đúng, dù sao hắn cũng chưa từng gặp ta, cứ tùy tiện tìm một người thay thế là được !"

"Ngươi chọn được ai chưa ?"

Trình Lý Tố nhìn hắn :" Ta...."

"Ở Lương Châu Vệ, dường như không có thiếu niên nào độ tuổi, vóc dáng tương tựa như ngươi ", Tiêu Giác nói :"Nếu quá khác biệt thì sẽ bị phát hiện ".

Trong binh doanh cả Lương Châu Vệ sở này, đa số đều là hán tử cao to thô kệch, ngay cả một ít thiếu niên cũng là rắn rỏi da đen. Trình Lý Tố là tiểu thiếu gia đến từ Sóc Kinh, được dưỡng nuôi kim tôn ngọc quý, da thịt mịn màng, cùng các tân binh ở binh doanh thoạt nhìn chẳng giống nhau.

"Nếu không tìm được ngươi vẫn là tự mình đi ", Tiêu Giác như chẳng có chuyện chi nói .

"Ai nói không tìm được !", Trình Lý Tố vội nói, trong đầu chợt loé :"Đại ca ta, đại ca không khác ta nhiều lắm !".

Tiêu Giác cau mày, chẳng chấp nhận chẳng phản bác nói :" Hòa Yến ?"

"Không sai, chính là đại ca ta, tuổi đại ca và ta tuổi tương tựa, vóc dáng tương tựa, vả lại người còn thông minh, có khả năng tùy cơ ứng biến, sẽ ứng phó tốt với Viên Bảo Trấn. Viên Bảo Trấn có thể mang ta đi, còn đại ca ta thì không nhất định".

Hòa Yến đối với Trình Lý Tố còn khá mới mẻ, nhưng cậu thấy ngoại trừ cữu cữu của cậu, Hòa Yến là người toàn năng nhất. Chuyện mà người khác không làm được thì Hòa Yến nhất định có thể làm.

Thấy Tiêu Giác không lên tiếng, Trình Lý Tố trong lòng khẩn trương, vừa mới nói đêm qua Hòa Yến mới đến tìm Tiêu Giác đánh nhau, thế nên chắc chắn Tiêu Giác đang vì chuyện này mà giận Hòa Yến. Còn chưa muốn đi tìm Hòa Yến, giờ đang nghĩ phải làm sao để thuyết phục được Tiêu Giác thì đã thấy cữu cữu của cậu cuộn quyển sách trong tay, lãnh đạm nói :"Được rồi".

Lời khuyên giải của Trình Lý Tố nghẹn nơi cổ họng, chỉ kịp phát ra một tiếng "Hả ?"

Tiêu Giác nhìn cậu, "Ngươi nếu có thể thuyết phục được đại ca của ngươi, vậy hãy để hắn thay thế ngươi đi ".

............

Sau khi thao luyện buổi chiều kết thúc, Hòa Yến đang ngồi nghỉ ở bên ngoài diễn võ trường thì mấy người Hoàng Hùng tìm đến. Hắn không nói gì khác, chỉ đưa cho Hòa Yến một đĩnh bạc mà Thẩm Hãn đưa đêm qua, sau đó hỏi Hòa Yến vò Thập Bát Tiên đi đâu mất rồi.

"Ta nhớ ngươi cầm đi cuối cùng", Hoàng Hùng hỏi, "Ta hôm nay đi tìm mấy vò rượu rỗng, chia cho huynh đệ chúng ta mỗi người một ít, ngươi cảm thấy thế nào ?"

"Ta cảm thấy rất tốt ", Hòa Yến nói :"Chỉ là có thể phải đợi đến phần thưởng tranh cờ lần sau hãy nói đi ".

"Lời này của ngươi là có ý gì ?", Vương Bá có chút sốt ruột, đột nhiên như hiểu ra gì đó, nhìn phía Hòa Yến :"Ngươi, ngươi không phải là... uống sạch rồi đi ".

Đối mặt với ánh mắt thiêu đốt của mọi người, Hòa Yến gật gật đầu :" Thật sự xin lỗi, ta đã không cẩn thận, uống sạch cả rồi ".

"Hòa Yến !", Vương Bá lớn tiếng nói :"Ngươi quá đáng lắm ! Đó là phần thưởng của tất cả chúng ta, ngươi tự mình uống sạch, cướp núi còn không ngang ngược như ngươi !", hắn xắn tay áo lên muốn đấm Hòa Yến, nhưng mới làm một nửa lại nhớ người trước mặt này bản thân mình không đánh lại, ra tay không được, không ra tay cũng không xong, trong nhất thời vô cùng quẫn bách.

Giang Giao với Thạch Đầu trái lại cũng không thấy gì, hai người bọn họ không tham uống, đối với rượu không quá hứng thú nên chẳng nói chi. Hoàng Hùng tuy không kích động như Vương Bá, nhưng trong mắt cũng chất đầy chỉ trích.

Nếu là ngày bình thường, Hòa Yến sẽ cảm thấy có lỗi bởi hành vi của mình, nhưng liên tục có tin xấu mấy ngày hôm nay khiến nàng cảm thấy có chút tê liệt. Thực sự không có cách nào đối phó với tâm tư mấy người trước mặt, liền ngồi trên đất mà chẳng nói một lời.

Thấy nàng một tiếng không rên, bộ dạng gục đầu chán nản, mấy người đều nhìn nhau một lượt. Nghĩ rằng  lần này còn chưa được vào Tiên phong doanh đối với Hòa Yến là một kích rất nặng nề, đêm qua mượn rượu giải sầu, hôm nay còn chán nản như vậy. Nhưng suy nghĩ lại nỗi sầu của hắn quả thật đáng giá, người khác chỉ cần bỏ ra mấy đồng mua rượu gạo, còn hắn thì dùng đến mấy trăm lượng bạc, thế này mà vẫn chưa tiêu sầu được thì mối thù kia sẽ tốn rất nhiều tiền.

Đang lúc mấy người còn chưa biết phải làm sao thì có giọng của ai đó đã đánh tan trầm mặc.

"Hòa đại ca .... Hòa đại ca, vậy ra huynh còn ở chỗ này !", Trình Lý Tố thở hổn hển chạy đến, trên trán lấm tấm mồ hôi, dường như đã một mạch chạy đến đây.

Nội trong một ngày, đây là lần thứ hai Hòa Yến gặp cậu. Nhưng vừa nhìn thấy thì đã nhớ lại bản thân mình đã đắc tội với Tiêu Giác đêm qua, liền thấy đau đầu. Hòa Yến ngẩng mặt lên, ngập ngừng hỏi :"Đệ sao lại đến đây ?"

"Ta đến tìm huynh là có chuyện cần thương lượng". Trình Lý Tố nhìn mấy người xung quanh, kéo Hòa Yến dậy nói :"Ở đây không phải chỗ nói chuyện, Hòa đại ca, huynh đi theo ta ".

Cậu chính là cháu của Tiêu Giác, những người khác tự nhiên sẽ không dám nói gì, mặc dù chuyện Thập Bát Tiên còn chưa tính, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Trình Lý Tố kéo Hòa Yến đi, mấy người ở lại mắt to trừng mắt nhỏ.

Hòa Yến bị Trình Lý Tố kéo chạy đi một mạch, tất nhiên là đến chỗ ở của Trình Lý Tố. Hòa Yến đến đây liền không muốn đi vào, biết ngay cách vách Trình Lý Tố là Tiêu Giác, nếu đi vào lỡ như chạm mặt, bốn mắt nhìn nhau há không xấu hổ hay sao.

Đầu óc của Trình Lý Tố cuối cùng cũng trở nên thông minh hơn, thấy Hòa Yến một mặt khó xử, đứng tại chỗ mà không muốn nhúc nhích, liền chu đáo nói : "Huynh yên tâm , cữu cữu ta đi rồi, ở đây không có người !".

Hòa Yến nghe vậy mới cùng cậu bước vào .

Vừa bước vào Trình Lý Tố đã nhìn quanh một lượt, sau đó đóng luôn cửa lớn và cửa sổ lại, giống như đang muốn thương lượng chuyện giết người phóng hỏa. Hòa Yến thấy cậu như thế, nhất thời không nói nên lời.

"Đệ đến tìm ta, sẽ không lại nói chuyện cữu cữu đệ chứ ". Hòa Yến cho biết trước, "Trình đệ, cảm tạ đã quan tâm, nhưng gần đây thật sự không muốn nghe đến tin tức gì liên quan đến ngài ấy ", cũng xin chừa lại cho nàng một chút mặt mũi.

Vừa nói xong mấy lời này, nàng liền cảm thấy vai mình bị ai đó ấn lấy, Trình Lý Tố xoay người nàng lại, nắm lấy tay nàng rồi giữ thật chặt, ấn trước ngực mình.

Hòa Yến suýt chút nữa đã vô thức đấm bay người này.

Nàng kiềm lại cảm giác bản thân muốn đánh ai đó, tuy nàng với nam tử thường ở chung, nhưng  nhiều nhất là câu vai bá cổ, chứ mười ngón lồng vào nhau thế này thì rất khó chịu.

Thế mà thiếu niên trước mặt lại trưng ra một vẻ trong sáng, không mảy may cảm thấy hành động của mình dẫn đến hiểu lầm, bất quá từ trong ánh mắt cậu, hai nam nhân như vậy cũng không có gì cần né tránh.

"Đại ca, cầu huynh hãy cứu lấy tiểu đệ !", Trình Lý Tố bi thảm nói.

"......Đã xảy ra chuyện gì ?", Hòa Yến hỏi.

"Huynh đồng ý giúp tiểu đệ trước đi, nếu không sau này, đại ca người e là sẽ khó có thể nhìn thấy tiểu đệ !"

"Nghiêm trọng vậy sao ?", Hòa Yến hỏi, nhưng trong lòng lại không cho là vậy, hài tử Trình Lý Tố này luôn thích khoa trương, chuyện lớn một chút đều có thể nói thành kinh tâm động phách, huống chi nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, cữu cữu cậu là Tiêu Giác, tự nhiên sẽ đứng ra giúp cậu. "Đệ trước nói ta nghe đã xảy ra chuyện gì, ta mới có thể nghĩ cách giúp đệ được".

"Đại ca còn nhớ đệ đã từng nói với huynh là đệ đào hôn trốn đi không, trong nhà ta muốn ta định thân, nhưng ta thì không muốn, thế nên mới van cầu cữu cữu đưa ta đến Lương Châu". Trình Lý Tố nói đến đây thì mặt đầy buồn bã, "Hôm nay người nhà ta thế mà không chịu buông tha. Một đồng liêu với lão gia nhà họ chọn cho ta bây giờ đã đến Lương Châu, gửi thiếp mời cho cữu cữu, muốn cữu cữu và ta đi dự yến. Cao xanh ơi, ta là một tiểu tử vừa không có quan tước, vừa không có danh tiếng, làm sao trên thiếp mời lại đặc biệt viết tên ta. Rõ ràng đây là tính kế ta, muốn ta đi đến đó rồi bắt ta đi !"

Lời cậu nói giống như cưỡng bức dân nữ không bằng, chỉ còn thiếu mỗi đến cửa nha môn đánh trống kêu oan mà thôi.

"Chuyện có gì đáng lo đâu ?", Hòa Yến nói :"Nếu đệ không muốn đi, cữu cữu đệ tự nhiên sẽ bảo vệ đệ. Bọn họ có thể trước mặt cữu cữu đệ ép buộc đệ được sao ?"

Trình Lý Tố không thể nói được liệu Tiêu Giác có trơ mắt nhìn cậu bị người mang đi không, nói không chừng còn thấy cao hứng khi ném đi rồi đứa con chồng trước. Cậu ho nhẹ một tiếng rồi nói :"Đại ca, người cũng biết nương ta đối với cữu cữu lắm lời chỉ trích. Nếu cữu ấy thay ta ra mặt, há chẳng phải đưa bản thân vào chỗ bất nghĩa hay sao. Nương ta sẽ hận chết cữu ấy, ta không muốn lại gây thêm rắc rối cho cữu cữu !".

Không ngờ đến Trình Lý Tố lại bảo vệ cữu cữu mình đến như vậy, Hòa Yến trong lòng cảm khái, xem ra vẫn là cốt nhục thâm tình, bất luận ra sao đều không thay đổi được.

"Vậy đệ muốn ta làm sao ?", Nàng hỏi, "Muốn ta giúp đệ đánh đuổi vị đại quan đó sao ? Tấn công quan viên là phạm luật đấy ".

"Huynh nghĩ đi đâu vậy đại ca !", Trình Lý Tố bỏ tay nàng ra," Ta đâu phải loại người thô lỗ đó. Ta nghĩ là vị đại nhân đó kỳ thực còn chưa có gặp ta, cũng không biết ta lớn lên bộ dáng thế nào. Đại ca, hai chúng ta tuổi không sai mấy, tướng mạo đều phiêu dật anh tuấn, dáng dấp tương tự, không bằng huynh thay ta đi dự yến. Nếu vị đại nhân đó sai thủ hạ của hắn bắt ta, với thân thủ của đại ca, hoàn toàn có thể thoải mái trốn đi. Họ không bắt được ta là vấn đề của họ, cũng không liên quan đến cữu cữu ta ".

"Ta thay thế đệ ?", Hòa Yến nói :"Không được, không được", nàng xoay người muốn đi, trong lòng sinh ra một sự kháng cự khó hiểu. Lại là thế thân, kiếp trước nàng cả một đời đã làm thế thân cho Hòa Như Phi, bây giờ có thể dễ dàng dùng tên mình một cách quang minh chính đại, làm thế nào lại đi làm thế thân cho người khác ?

Ông trời cố ý làm khó nàng đây mà !

"Đại ca...", Trình Lý Tố gọi đến tê tâm liệt phế, "Huynh thật không thể thấy chết ma không cứu! Huynh nghĩ xem, huynh cùng cữu cữu đi dự yến, theo bên cạnh cữu cữu từ sớm đến chiều, huynh làm tốt một chút, cữu cữu thấy huynh quan tâm chu đáo như vậy nhất định sẽ thay đổi cách nhìn về huynh. Huống chi huynh vì cháu của cữu ấy mà xả thân, cữu cữu sẽ vì cảm kích huynh, nói không chừng... Nói không chừng sẽ cho huynh vào Cửu Kỳ Doanh ấy chứ !"

Hòa Yến :"....."

Trình Lý Tố thật vì không muốn đi dự yến mà lời gì cũng có thể nói ra được. Tiêu Giác nào đâu phải người mua bán nhân tình. Nói không chừng nàng ngày đêm bên cạnh Tiêu Giác, trái lại khơi lên lửa giận trong lòng hắn, nếu có gì không đúng có khi còn thật bị đánh văng đi không chừng.

Thấy thái độ nàng kiên quyết không muốn giúp đỡ, Trình Lý Tố đổ nhào xuống đất, một tay chỉ lên đỉnh đầu, vừa khóc vừa gào :"Ông Trời ơi ! Người vì sao lại đối với ta như vậy! Viên Bảo Trấn, cả đời ta và ngươi rốt cuộc có thâm thù đại hận gì, ngươi cứ lần này đến lần khác đẩy ta vào hố lửa !"

Hòa Yến vốn muốn đi khỏi đó, vừa ra tới cửa đã dừng lại bước chân, quay đầu nhìn lại :"Đệ mới vừa nói... Viên Bảo Trấn ?"

"Đúng vậy", Trình Lý Tố nhìn nàng, vô thức đáp :"Đó là vị đại nhân hại ta phải định hôn, chính là đương kim giám sát ngự sử Viên Bảo Trấn".

Hòa Yến cau mày, sau một khắc, nàng bước nhanh về phía Trình Lý Tố, đưa tay kéo thiếu niên đang ngồi trên mặt đất.

"Đừng gào nữa, không phải là đi dự yến thôi sao ? Ta giúp đệ ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top