Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 88 : Oan Gia Đồng Hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đột nhiên nhận được lời hứa, Trình Lý Tố vẫn không thể tin vào tai mình. Phải đợi đến khi Hòa Yến lặp lại mấy lần và đưa tay lên thề rằng nàng thực sự muốn giúp cậu, thì Trình Lý Tố mới dám tin.

Cậu rót một tách trà cho Hòa Yến, dùng hai tay dâng lên: "Đại ca tốt, huynh thật sự đã cứu mạng của đệ đệ rồi ! Sau này nếu có chỗ nào có thể cần dùng đến ta, ta sẽ lên núi đao xuống biển lửa, thịt nát xương tan, tiểu đệ cũng sẽ không khước từ !"

Hòa Yến vừa định mở miệng nói thì cậu đã tức khắc tiếp lời :"Ta biết, nguyện vọng của đại ca là vào Cửu Kỳ Doanh kiến công lập nghiệp, huynh cứ yên tâm, sau khi qua chuyện này, ta nhất định mỗi ngày sẽ ở trước mặt cữu cữu nói lời hay, cho dù bắt ta ngày ngày chép sách, ta cũng sẽ giúp đại ca ổn thoả chuyện này !"

"......Ta là muốn nói, " Hòa Yến ngăn lại hả hê của hài tử này, "Chuyện ta thay thế đệ đi dự yến ta sẽ đáp ứng, nhưng đệ cũng phải nói với cữu cữu đệ mới được ".

Tiêu Giác là người có thể đồng ý dễ dàng như vậy sao? Rốt cuộc, điều này nghe có vẻ khá kỳ lạ.

"Vậy thì huynh yên tâm", Trình Lý Tố vui vẻ bước tới, nói :"Ta trước đó đã nói với cữu cữu rồi, sau khi cữu cữu đồng ý ta mới dám đi tìm huynh !"

"Tiêu Giác đồng ý rồi ?", Hòa Yến cả kinh.

"Có lẽ cảm thấy trước kia không cho huynh vào Cửu Kỳ Doanh trong lòng hổ thẹn, nên cho huynh một cơ hội để thể hiện bản thân", Trình Lý Tố thành khẩn nhìn Hòa Yến, "Thế nên huynh xem, thiên thời địa lợi nhân hòa, đại ca thay ca đi dự yến đều là an bài của trời cao cả đấy ".

Hòa Yến không rảnh để ý đến lời bát nháo của Trình Lý Tố, trong lòng chỉ thấy kỳ lạ, Tiêu Giác thế mà lại dễ dàng đồng ý đến vậy, nó không giống với phong cách làm việc của hắn. Không chừng trong đó còn có gì khuất tất ?

Thấy Hòa Yến trầm mặc, Trình Lý Tố lại lo lắng :"Đại ca, không phải huynh muốn nuốt lời chứ ?"

"Không có ", Hòa Yến bất lực nói :"Chỉ là ta đang nghĩ làm sao cải trang thành đệ, dù sao ta và đệ cũng chẳng giống nhau ".

"Huynh yên tâm, tên Viên Bảo Trấn đó còn chưa nhìn thấy bộ dạng của đệ, nên sẽ không bị vạch trần đâu. Bất quá ta cũng cần dặn dò huynh chút chuyện để tránh bị nhìn ra. Món ta thích ăn nhất là gà nấu nấm, món khó nuốt nhất là cháo gạo. Không thích người ta đi theo mình, nếu ăn đậu phộng sẽ nổi mẩn đỏ. Ta mỗi ngày đều phải tắm rửa, quần áo cũng phải thay, huân hương cũng buộc phải dùng..."

Cậu nói ra từng chuyện, Hòa Yến chỉ thấy cuộc sống kiêu sa dâm dật của con em nhà giàu có, bất giác lắc đầu .

Trình Lý Tố nói suốt trong thời gian một nén hương, đến khi môi khô lưỡi rát mới dừng lại, bưng trà lên vội vàng thấm ướt cổ họng, giờ mới được sống lại.

"Đại ca, huynh đã nhớ hết điều ta vừa mới nói chưa ?"

Hòa Yến :"...... Nhớ hết rồi ", nàng nói :"Có gì cần dặn dò cứ nói cho xong hết đi ".

"Để ta nghĩ xem", Trình Lý Tố ngồi lên ghế nhìn Hòa Yến. Hòa Yến với cậu tuổi sai biệt không lớn, bộ dạng được xem là nổi bật trong số các tân binh ở Lương Châu, trái lại không mảy may cường tráng vụng về mà có chút gầy bé yếu đuối. Bất quá như vậy lại hợp với cậu, nếu cải trang như công tử nhà giàu ...

"Suýt chút nữa đã quên chuyện quan trọng !", Trình Lý Tố vỗ trán nói :"Huynh ăn mặc thế này không thể đi dự yến đâu. Ta tốt xấu gì cũng là thiếu gia Hữu ti trực lang phủ, sao có thể ăn mặc mộc mạc thế này, huynh đợi ta ", cậu "bịch bịch bịch " chạy vào phòng trong, không biết chơi đùa gì đó, không lâu sau đã đem ra một túi vải.

"Đây là một ít quần áo ta đã chọn để huynh mặc. Vóc dáng chúng ta sai biệt không lớn, huynh cứ mặc đi, dù là giả nhưng huynh cũng phải mặc đẹp một chút. Con người của ta ngoại trừ trông khá đẹp mắt cũng chẳng có ưu điểm gì khác. Nếu ngay cả ưu điểm này cũng bị chôn vùi, há chẳng phải cái gì cũng tệ cả sao ?"

Cậu thế mà có thể mang "gối thêu hoa" nói đến thanh tao thoát tục, lẽ thẳng khí hùng như vậy, khiến Hòa Yến cũng lấy làm kinh ngạc.

Cậu lại xoay người đến ngăn kéo rút ra một cái hộp, để vào vài thứ rồi đưa cho Hòa Yến, nói :"Trong này đều là mấy trâm cài, còn có quạt, ngọc bội gì đó, đóng kịch phải đóng cho trót, mấy thứ này là không thể thiếu ".

Hòa Yến :"Đệ thật là chu đáo ".

Trình Lý Tố xấu hổ gãi đầu :"Quá khen, quá khen ".

Hòa Yến nhận lấy túi vải và hộp nhỏ, lại hỏi :"Đệ thật đã nói cùng với cữu cữu rồi, không lừa ta đúng không ?"

"Không có, không có", Trình Lý Tố nói :"Giờ thìn sáng mai huynh hãy đến đây, đại khái có thể xuất phát".

"Vội vậy ư ?", Hòa Yến cả kinh.

"Vốn là phải mấy hôm nữa, Viên Bảo Trấn còn chưa đến Lương Châu, chỉ là cữu cữu muốn vào thành trước tìm thợ sửa lại Vãn Hương cầm của cữu ấy, thế nên mới đi sớm một chút".

Hòa Yến nghĩ đến cây đàn bị mình đè hỏng, chỉ biết im lặng.

Trình Lý Tố vỗ vai nàng, "Hòa đại ca, lần này nhờ cả vào huynh, đa tạ !"

...........

Hòa Yến mang một túi đầy đồ về phòng ngủ tân binh, bọn người Vương Bá thế mà vẫn chưa đi, đang ăn bánh Trung Thu mà đêm qua Hòa Yến lấy từ chỗ Trình Lý Tố. Thấy Hòa Yến quay về còn xách đồ trong tay, Vương Bá ghen tỵ nói :"Này, lại được nhận đồ hiếu kính nữa à ?"

"Trình công tử lại đưa huynh ăn sao ?", Tiểu Mạch mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm vào túi vải trong tay Hòa Yến, nước miếng đều muốn chảy cả ra, "Một túi lớn như vậy, có món gì ngon hay không ?"

Hòa Yến mang túi vải nặng nề đặt lên bàn, túi vải vốn được buộc lỏng lẻo, chỉ một lúc đã bung ra để lộ đồ ở bên trong. Không phải là thức ăn như mọi người nghĩ mà là áo quần trang sức.

Đây là điều ngoài dự đoán, một lúc sau, Hồng Sơn do dự hỏi :" A Hòa, Trình công tử đưa đệ quần áo để làm gì chứ ? Chúng ta đang ở trong quân doanh, cũng không thể mặc thường phục đâu ý ".

"Sáng mai ta sẽ cùng với Tiêu Đô đốc vào trong thành có việc ", Hòa Yến nói :" Có lẽ là sợ ta ăn mặc quá đơn giản sẽ làm mất mặt Tiêu Đô đốc, Trình công tử mới đặc biệt đưa ta mấy bộ quần áo để trang điểm bề ngoài ".

"Ngươi cùng Tiêu Đô đốc ?", Hoàng Hùng nhìn nàng, "Đây là chuyện tốt đây, ngươi sao lại thấy không cao hứng chút nào".

Nếu không xảy ra chuyện đêm qua, Hòa Yến có lẽ sẽ rất cao hứng, dù sao ở bên cạnh Tiêu Giác cũng sẽ có thể nghe ngóng tin tức được nhiều hơn. Chỉ là sau chuyện đêm qua, e là Tiêu Giác đối với nàng sẽ càng không thích, ai biết có lại ở đâu đó chọc giận vị nhị công tử này không ?

Chỉ có thể căng da đầu mà chịu.

"Ta rất thích, chỉ không biết biểu hiện thế nào thôi", nàng đáp .

Mọi người lại vây quanh nàng hỏi một chút, cuối cùng đều bị đuổi đi. Đến buổi đêm tận trước khi lên giường, Hoà Yến vẫn còn vì chuyện này mà nghĩ đến.

Nàng sở dĩ đồng ý giúp Trình Lý Tố đi dự bữa yến vứt đi đó, đương nhiên không phải vì huynh đệ tình thâm với Trình Lý Tố, cũng không phải anh hùng nghĩa hiệp đến mức này, chẳng qua là nghe đến tên của Viên Bảo Trấn mà thôi.

Viên Bảo Trấn này Hòa Yến đã từng gặp qua. Khi nàng được phong làm Phi Hồng tướng quân, Hòa Như Phi đã thay nàng lĩnh thưởng, Hòa Yến sau khi khôi phục thân phận nữ nhi, đã từng ở Hòa gia gặp qua người này một lần. Viên Bảo Trấn lúc đó đang đứng cùng cha con Hòa Nguyên Thịnh, Hòa Yến có cùng hắn hành lễ.

Theo ngữ khí và lời nói của Hòa Như Phi cùng hắn có vẻ rất thân thuộc. Hòa Yến lúc đó còn nghĩ, Hòa Như Phi vừa mới "lĩnh thưởng", kỳ thực trong triều đình Sóc Kinh, cùng với các đồng liêu khác chưa từng quá thân cận, không ngờ lại nhanh chóng có người quen thân đến vậy.

Lúc này vị bằng hữu của Hòa Như Phi lại đến Lương Châu, vừa hay cùng với "Trình Lý Tố" còn có một mối quan hệ, nếu có thể nhân cơ hội này để tiếp cận, có thể nghe ngóng một ít tin tức của Hòa Như Phi, có lẽ cũng giúp ích được đối với con đường phía trước của nàng. Nêú muốn vượt hẳn mọi người, đạt đến địa vị mà lời nói sẽ có người lắng nghe, nàng cần phải lập được công tích trong quân. Nhưng Lương Châu cách xa kinh thành ngàn dặm, Hòa gia cũng ở quá xa, rất nhiều tin đều không thể truyền đến.

Viên Bảo Trấn lúc này đi đến Lương Châu cũng xem như buồn ngủ gặp chiếu manh vậy. Chỉ là không biết ý của Tiêu Giác làm sao, thế mà lại đồng ý với cách làm khó bề tưởng tượng của Trình Lý Tố. Hòa Yến lúc này càng lúc càng không thể hiểu Tiêu Giác. Cho rằng hắn sẽ chọn nàng vào Tiên phong doanh, hắn lại chọn Lôi Hậu, cho rằng hắn sẽ không chịu để nàng cải trang thành Trình Lý Tố, hắn lại nhất nhất bằng lòng.

Tiếng ngáy của Hồng Sơn từ bên cạnh truyền đến, Hòa Yến mới trở mình, nhắm mắt lại, bỏ đi, nếu như đã nghĩ không ra kết quả, tự thân đi theo không phải được rồi sao. Trên đường bên nhau sáng tối, sẽ có thời gian để nghiên cứu xem rốt cuộc Tiêu Giác suy nghĩ thế nào, binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, Hòa Yến nàng chưa từng sợ làm không được.

.................

Khác với vẻ tiêu sái của Hòa Yến, trong phòng ở Lương Châu Vệ sở Thẩm Hãn mặt đầy kinh ngạc, sau một khắc, khuôn mặt kinh ngạc đó lại biến thành lo lắng.

"Đô đốc, ngài sao có thể mang Hòa Yến đi vào thành được chứ ? Thân phận hắn còn chưa rõ ràng, cho hắn theo bên cạnh ngài, nếu như hắn xuống tay ...".

"Ta không đến nỗi bị hắn uy hiếp", Tiêu Giác nói.

"Nhưng mà...."

Ngọn nến trong chén bạc trên bàn bị gió thổi lay, gần như muốn tắt, hắn khêu tim bấc, căn phòng bừng sáng trở lại.

"Nếu như hắn là người của Từ Kính Phủ, lần này theo ta dự yến, cũng có thể sẽ lộ ra chân ngựa. Nếu thả hắn ở vệ sở, thật có dị động chưa chắc các ngươi có thể chống đỡ, không bằng cứ để bên cạnh ta cho an toàn ".

"Huống chi ", hắn cong môi :"Hòa Yến tự khoe thân thủ bất phàm, Hồng môn yến lần này, vừa hay có thể làm gạch phá cửa ".

[Một viên gạch nhặt lên để mở cửa và vứt đi khi đã hoàn thành mục đích của nó - một bước đệm dẫn đến thành công]

Trong lòng Thẩm Hãn khẽ rung, Tiêu Giác muốn dùng Hòa Yến làm kẻ chết thay.

Tiêu Đô đốc quả là Tiêu Đô đốc, ngay cả tình cũ trước kia cũng không nghĩ tới, cũng không biết lúc đầu Hòa Yến làm sao lại chọc giận Tiêu Giác, nghĩ đến đây, Thẩm Hãn đối với Hòa Yến có chút đồng tình.

Tiêu Giác nói :"Ngày mai sau khi ta rời đi, ngươi hãy bảo vệ tốt Trình Lý Tố, đừng để cho hắn chạy loạn bên ngoài. Chuyện lớn nhỏ trong vệ sở, tạm thời giao hết cho ngươi ".

Thẩm Hãn thu lại những hoang tưởng trong lòng, nói :"Vâng ! "

.............

Sáng ngày hôm sau, khi Tiểu Mạch thức dậy đã phát hiện ra, bên cạnh giường đã trống không.

Cậu dụi dụi mắt, lúc này hãy còn sớm, trong phòng còn chưa ai thức dậy. Trên giường Hòa Yến đệm gối đã được xếp lại gọn gàng, người đã chẳng thấy đâu. Tiểu Mạch thắc mắc, đừng nói là Hòa Yến đã đi rồi chứ ? Nhưng hôm qua không phải đã nói giờ thìn hôm nay sẽ xuất phát sao, bây giờ còn chưa đến lúc.

Một lúc sau, mọi người đều thức dậy mới phát hiện không thấy Hòa Yến. Hồng Sơn nói :"Tiểu tử này giờ còn chưa đến lúc đi phải không ? Ngay cả một câu chào cũng không có ?"

"Không phải là sợ sẽ đánh thức chúng ta nên mới đi sao ?", Tiểu Mạch thăm dò hỏi.

"Ai biết được chứ, Thạch Đầu, đệ có thấy đệ ấy không ?", Hồng Sơn hỏi.

Thạch Đầu cũng lắc đầu :"Không có".

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, đều là một mảng mơ hồ. Tuy là nói vậy, nhưng cũng không thể ở đó chờ Hòa Yến, tiếp theo còn phải chạy xa nên tất cả đều đi rửa mặt.

Tiểu Mạch đã sớm mặc xong quần áo, là người thu dọn trước, đầu tiên đẩy cửa chạy ra ngoài, định sẽ lấy mấy cái bánh bột khô nóng, Thạch Đầu cùng với Hồng Sơn còn đang rửa mặt, đột nhiên nghe tiếng Tiểu Mạch gọi bên ngoài :" Đại ca, Sơn ca ...."

"Lại làm sao rồi ?", Hồng Sơn lau nước trên mặt, nói :"Chúng ta đang rửa mặt".

"Các huynh nhanh ra đây xem !", giọng của Tiểu Mạch không giấu được phấn khích.

Hồng Sơn khó hiểu liếc nhìn Thạch Đầu, Thạch Đầu ra hiệu mình cũng không biết, hắn vẩy nước trên tay, vừa bước ra khỏi phòng vừa nói :"Tiểu Mạch, đệ lần sau có thể đừng có..."

Giọng hắn chợt dừng lại.

Hòa Yến đứng đối diện với hắn, mỉm cười nói :"Sơn ca, trông ta thế nào ?"

Hồng Sơn há hốc, nhất thời chẳng biết nói gì, các tân binh khác lúc này cũng lần lượt kéo ra, nhìn thấy Hòa Yến thì vây quanh nói loạn cả lên.

"Đẹp ! Quá đẹp rồi, Hòa Yến, huynh trông giống hệt như thiếu gia nhà giàu ở kinh thành vậy !"

"Há chỉ là thiếu gia nhà giàu, ta thấy ở trong cung ra cũng không quá ".

"Ngươi có thể thôi đi không, nói như thể đã nhìn thấy người trong cung ra không bằng ".

"Ta chưa từng thấy, ta tưởng tượng người trong cung ra bộ dạng là như thế !"

"Bộ đồ này cũng không rẻ đâu, Hòa Yến, có thể cho ta mặc thử không ?"

"Uầy, ngươi có thể mặc nó được sao ? Đừng có chà đạp quần áo, biến đi !"

Hòa Yến bị mọi người tụm lại bao vây, để cho bọn họ đánh giá. Mấy người Hồng Sơn đứng phía xa xa, Tiểu Mạch nhìn Hòa Yến mắt sáng long lanh, nói :"A Hoà ca thật là đẹp !"

"Khó trách người ta lại nói người đẹp vì lụa ngựa đẹp vì yên, đệ xem, bình thường bất lộ sơn bất lộ thủy, giờ thì thay bộ đồ, cài cái trâm, trông đã khác hẳn chúng ta". Hồng Sơn sờ cằm, hỏi Thạch Đầu :"Có phải không ?".

Thạch Đầu gật đầu :" Phải ".

Hòa Yến để cho bọn họ đánh giá đủ rồi, mới chỉnh lại ngay ngắn túi vải trên vai, cười nói :"Trước khi đi vẫn là đến đây cho các huynh xem xét, các huynh đệ đều nói ta đẹp vậy là ta yên tâm rồi, nói ra cũng sẽ không làm mất mặt Lương Châu Vệ chúng ta ". Nàng vẫy tay, "Vậy ta đi nha !"

Mọi người vẫy tay tạm biệt nàng.

Nàng ở bên đây tạm biệt bạn bè, thì bên kia, Trình Lý Tố cũng sớm ra khỏi cửa.

Thẩm Hãn đang ở trong sân nói chuyện cùng Tiêu Giác, Lục Nhĩ ở cạnh bên cúi đầu ăn cỏ. Trình Lý Tố đêm qua đã vào chuồng ngựa chọn khá lâu mới chọn được một con tiểu hồng mã xinh đẹp, cảm thấy con ngựa này rất dễ thương và thần khí, trông rất hợp với mình.

"Ngươi không đi, lại chọn ngựa để làm gì ?", Tiêu Giác lơ đãng nói.

"Tuy ta không đi nhưng đại ca ta thay ta đi, cũng không thể để người ta nói ở sau lưng : Thiếu gia của phủ Hữu ti trực lang, tuy thân thủ không tồi nhưng trông không đẹp. Đều nói tốt khoe xấu che, ta chỉ có mỗi bề ngoài, đương nhiên là phải thể hiện rồi ".

Tiêu Giác nói mỉa :"Làm sao giờ, với tướng mạo của đại ca ngươi, dường như chẳng thể giúp ngươi tốt khoe được rồi ".

"Cữu cữu, người nói vậy là không đúng rồi ", Trình Lý Tố nghiêm túc nhìn hắn :"Ta đã xem kỹ rồi, đại ca ta cũng không xem là xấu. Tuy không so được với ta nhưng ở Lương Châu Vệ này, cũng được xem là nổi bật hơn người ".

Thẩm Hãn nghe hai người cậu cháu tán gẫu, nhất thời im lặng, lúc này chợt thấy phía trước có người tới liền nói :"Hòa Yến tới rồi !"

Hai người đang nói đều quay đầu lại nhìn, bỗng thấy ánh mắt sáng lên.

Buổi sớm mùa thu không khí trong lành, gió thu thổi qua lành lạnh thấm vào tận lòng người. Mặt trời còn chưa hoàn toàn ló dạng, chỉ ló ra một cái đầu nhỏ, một tia nắng vàng rơi xuống trên người thiếu niên, khiến cho nàng càng nổi bật.

Thiếu niên mặc một chiếc cẩm bào hoa văn ve sầu màu đỏ sẫm, eo mang đai lưng. Bình thường trông nàng quá đỗi gầy bé yếu đuối, nhưng khi mặc quần áo của Trình Lý Tố, chút yếu đuối đó đã bị hoàn toàn giấu mất, chỉ còn lại nét phong lưu. Nàng vốn thanh tú, tóc dài được cài trâm gỗ khắc hoa, tươi trẻ lại rạng rỡ, bước chân nhàn nhã, mang theo hành lý, chẳng còn một chút hình ảnh tân binh lưng đẫm mồ hôi ở diễn võ trường, giống hệt như thiếu niên nhanh nhẹn của học quán nào đó ở kinh thành, ánh mắt nụ cười đều chứa đầy ý thơ.

Thiếu niên bước đến trước mặt mọi người, "phạch" một tiếng mở chiếc quạt trong tay, quạt gấp phiêu dật, nụ cười của nàng còn thu hút ánh nhìn hơn cả phong cảnh được vẽ trên quạt, giọng nói được cố tình hạ thấp :"Xin lỗi, ta đến muộn".

Trình Lý Tố mở to mắt nhìn nàng, một lúc sau mới tỉnh táo trở lại, đi một vòng quanh Hòa Yến, vui không kiềm được nói :" Đại ca, không ngờ huynh thế mà lại là một mỹ nam tử, Lương Châu Vệ thật đã chôn vùi phong thái của huynh rồi ! Ta thấy bộ dạng thế này là huynh sắp đuổi kịp ta rồi !"

Hòa Yến trong lòng đắc ý, nhưng trên miệng vẫn khiêm tốn nói :"Đâu có đâu có, quá khen quá khen ".

Sáng sớm ngày hôm nay nàng đã ra bờ sông thay quần áo khi chẳng có ai, quần áo của Trình Lý Tố đa số mà màu vàng, thiếu niên này cực thích những màu sắc tươi sáng như vậy, Hòa Yến mặc rồi lại cảm thấy hơi phù phiếm, khó khăn lắm mới tìm thấy một cái màu sắc không quá xa hoa thế này, lại từ trong tráp lấy ra một trâm đầu được coi là mộc mạc. Bên bờ sông nhìn ngắm hồi lâu, vì để không có gì xảy ra ngoài ý muốn, còn đặc biệt để cho bọn người Hồng Sơn xem xét.

Các tân binh ở Lương Châu Vệ đều nhất trí kêu tốt, nghĩ lại cũng xem như không tệ. Kiếp trước khi nàng cải trang thành nam nhi, không được không mang mặt nạ, giờ đây có thể đĩnh đạc bộ dạng công tử thế này, cũng sinh ra một chút khẩn trương xa lạ.

Thẩm Hãn vừa nhìn Hòa Yến, trong lòng trái lại hít một hơi sâu. Hắn vốn còn cho rằng Hòa Yến bất quá chỉ là một thiếu niên, dù cho quá khứ cùng Tiêu Giác có tình xưa, làm thế nào lại có thể lọt vào mắt Tiêu Giác ? Suy cho cùng tuyệt sắc mỹ nhân ngưỡng mộ Tiêu Giác nhiều không đếm xuể, bây giờ nhìn thấy bộ dạng thế này của Hòa Yến, trong lòng liền có thể hiểu ra đôi chút. Nữ tử thì thôi đi, nam tử có dung mạo thế này đã ít thấy, huống chi lại là thiếu niên thân thủ xuất chúng, tính khí cũng tốt, nếu bỏ đi thân phận khiến người sinh nghi, kỳ thực ..... Kỳ thực đứng cùng Tiêu Đô đốc, trái lại cũng không có gì kỳ lạ.

Trình Lý Tố còn đang không ngừng nói, Hòa Yến hướng Tiêu Giác nhìn sang, nhưng thấy Tiêu Giác vẫn đứng im tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh quét qua nàng, chẳng tí nào tán thưởng, đột nhiên muốn pha trò, liền đi đến bên cạnh Tiêu Giác.

"Đô đốc", nàng mở nửa quạt, che mặt cười thầm, giống như đăng đồ tử trêu ghẹo gái nhà lành, "Ngài thấy ta như thế nào ?"

Nam tử trẻ tuổi thờ ơ nhìn nàng, một lát sau, người hơi cúi xuống, ghé đầu gần sát tai nàng, giọng của hắn khi còn thiếu niên, trầm và khàn hơn so với những thiếu niên bình thường một chút, bây giờ tuổi đã lớn hơn, còn mang một tia từ tính tản mạn.

"Ngươi quả nhiên....."

Bên tai tựa hồ có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của đối phương, Hòa Yến bất chợt cảm thấy đỏ mặt, lòng muốn nghe khuôn mặt này dùng ngữ khí này để khen người, quả thật không phải ai cũng có thể chịu đựng được nó.

"...... còn lùn hơn Trình Lý Tố", hắn nói hết nửa câu còn lại.

Hòa Yến :"......."

Hòa Yến lùi lại hai bước, không thể tin nổi nhìn hắn. Không phải người bình thường sẽ nói "Ngươi quả nhiên dễ nhìn" hay là "Ngươi quả nhiên kinh diễm thế này" sao ?

Còn lùn hơn Trình Lý Tố ?

Thanh niên tú mỹ như ngọc đó dường như cho là còn chưa đủ ác liệt, hắn nhìn nàng, cong môi nói :"Còn có, ngươi buộc ngược đai lưng rồi !"

Hắn lướt qua nàng lên phía trước, Hòa Yến cúi đầu nhìn, quần áo Trình Lý Tố cách thức phức tạp, nàng trước nay chưa từng mặc qua loại này, cũng không biết buộc làm sao, lúc này nghe nhắc nhở liền nhanh chân nhanh tay giải quyết. Trình Lý Tố thấy thế mới nhìn kỹ lại, liền bước qua giúp đỡ, "Quên nói với huynh, đai lưng của ta không giống với người khác, huynh phải buộc thế này..."

Hòa Yến nghiến răng nhìn bóng lưng của Tiêu Giác đã đi xa.

Tiêu Giác tuyệt không có khả năng vì chuyện tranh cờ mà lòng sinh hổ thẹn, mới đồng ý cho nàng làm thế thân cho Trình Lý Tố, Hòa Yến vô cùng nghi ngờ, hắn mang mình theo bên cạnh chỉ để có đồ sỉ nhục tra tấn mà thôi.

Đây quả là trời sinh oan gia mà.

..........

Từ Lương Châu Vệ sở đến kinh thành, cưỡi ngựa không dừng mất khoảng ba thời thần. Sớm ngày xuất phát chiều đã đến nơi. Ngoài Hòa Yến và Tiêu Giác, còn có một thị vệ là Phi Nô đi cùng.

Có lẽ bởi vì nàng không phải là Trình Lý Tố thật, nên xe ngựa cũng bị bỏ qua. Một đường cưỡi ngựa mà đi, ngay cả cơm cũng chẳng được ăn, đến chiều cuối cùng cũng vào được trong thành.

Lần trước Hòa Yến đến thành Lương Châu là cùng với các tân binh từ Sóc Kinh đi đến, nhưng còn chưa dừng lại trong thành đã trực tiếp đến vệ sở ở chân núi Bạch Nguyệt. Giờ đây nàng khoác lên mình bộ quần áo của một thiếu gia bình thường đi đến khu chợ nhộn nhịp, khác với Sóc Kinh, Lương Châu lại có một vẻ phong tình đặc biệt.

Nơi này là phía đông, bốn mùa rõ rệt, tuy không phồn hoa bằng kinh thành, nhưng cũng được xem là náo nhiệt. Người đến người đi vội vã, vào thành rồi cưỡi ngựa cũng không được quá nhanh, Hòa Yến vừa đi vừa nhìn, chỉ cảm thấy vẫn nhìn không đủ.

Nhưng Tiêu Giác lại không phải đến thành dạo chơi, mấy người đi đến một quán trọ, quán trọ này được coi là cực kỳ xa hoa ở thành Lương Châu, tổng cộng có ba tầng. Bên ngoài trang hoàng lộng lẫy, đến trước cửa quán trọ, Tiêu Giác xuống ngựa, hầu bàn giúp dắt ngựa vào chuồng, mọi người cùng bước vào đại sảnh.

Thành thật mà nói, kiếp trước đời này, mặc dù Hòa Yến là đại thiếu gia Hòa gia, nhưng vẫn chưa từng ở tại một quán trọ đặc biệt đắt như thế này. Trái lại Tiêu Giác cùng với đứa cháu xa hoa dâm dật của hắn, ngay cả nơi nghỉ chân cũng phải coi trọng thế này. Hòa Yến còn đang suy nghĩ, đã nghe Tiêu Giác nói với chưởng quỹ :"Hai gian phòng khách ".

"Hai gian ?", Hòa Yến kinh ngạc, "Ta cùng Phi Nô một gian sao ?".

Thật không dễ mới ra khỏi binh doanh, vậy mà không thể cho mình nàng một gian sao ? Trình Lý Tố dặn dò nàng phải tắm rửa mỗi ngày, nếu có Phi Nô trong phòng, nàng làm sao mà tắm ?

"Bằng không", Tiêu Giác nhìn nàng, lại hỏi :"Ngươi muốn cùng ta một gian ?".

"Không, không, không", Hòa Yến nói :"Vậy ta vẫn là cùng Phi Nô ở một gian đi ", đùa sao, nàng còn chưa đến nỗi không tự hiểu lấy mình đến mức như vậy, suy cho cùng Tiêu nhị công tử băng thanh ngọc khiết, làm sao có thể cùng với người thô thiển như nàng ở cùng một phòng được chứ ? Hòa Yến thầm oán trong lòng, Tiêu nhị công tử nên sống cùng Bồ Tát trong miếu, bày trước mặt hắn lư hương, hoa quả, sẽ có thể nhận cung phụng của mọi người.

Tiêu Giác phớt lờ nàng rồi.

Chưởng quỹ thu bạc, cho người dọn dẹp phòng. Bởi từ sớm đến giờ, cả ba người còn chưa ăn cả cơm trưa, tầng một quán trọ có thể dùng cơm, nên quyết định sẽ ăn ở đây trước khi lên lầu.

Có lẽ nhìn ra thân phận của Tiêu Giác không phú thì quý, chưởng quỹ ân cần đứng ở bên bàn của bọn họ nói :"Món ăn chiêu bài của chúng ta ở đây là miến cờ đậu xanh, mì căn chưng ngũ vị, bao tử tê cay, mè cuộn, vịt hầm bát bảo, gà xé dưa chuột, bồ câu năm món..... Các vị chọn món nào ?"

Không đợi Tiêu Giác trả lời, Hòa Yến đã lớn tiếng hỏi trước :"Chưởng quỹ, có gà nấu nấm không ?".

"Có chứ, có chứ ", Chưởng quỹ vội trả lời.

Tiêu Giác nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn nàng. Hòa Yến chớp chớp mắt :"Làm sao vậy, cữu cữu, người biết là ta thích ăn gà nấu nấm nhất mà !"

Phi Nô :"......."

Diễn kịch thì phải chu toàn, đây là lời của Trình Lý Tố đã nói với nàng. Bây giờ vào thành Lương Châu, nàng đã không phải là Hòa Yến nữa, nàng là Trình Lý Tố, là cháu của Tiêu nhị công tử. Cháu muốn ăn món ăn yêu thích, lẽ nào lại sai ?

Hoàn toàn chẳng có sai !

Tiêu Giác thu lại ánh mắt, nói :"Cho hắn một đĩa gà nấu nấm ".

Quả là dễ nói chuyện, Hòa Yến trong lòng khẽ động, nếu như gặp phải người quen ở đây thì sao? Trước mặt người ngoài, Tiêu Giác cũng không dễ phủ nhận. Giờ thì gan Hòa Yến cũng lớn hơn, nàng ở Lương Châu Vệ ăn bánh bột khô quá lâu rồi, ngay cả thịt cũng chưa nếm được mấy lần, nếu như đã có cơ hội, Tiêu Giác cũng không thiếu bạc, nếu không một bút giết chết con cừu béo này, há chẳng phải có lỗi với bản thân sao ?

"Cữu cữu !", Hòa Yến gọi vừa vang vừa ngọt, cười tít mắt nói :"Ta còn muốn ăn bao tử tê cay, mì căn chưng ngũ vị, bồ câu năm món... Còn có gì nữa nhỉ, miến cờ đậu xanh ! Ta đều muốn ăn !"

Phi Nô giật giật khoé môi, muốn nói gì đó rồi lại thôi, thật là lâu lắm rồi mới thấy người không sợ chết.

Chưởng quỹ lúc đầu là ngạc nhiên, sau đó mỉm cười vui vẻ, nhìn Hòa Yến như thể nhìn Thần Tài, rồi nói với Tiêu Giác :"Vị tiểu công tử này thật có tầm nhìn, rất tin tưởng vào thức ăn quán trọ chúng ta !"

"Xin lỗi ", Tiêu Giác khẽ cười, động tác ưu nhã, ngữ khí lại mang chút mỉa mai trào phúng, hắn nhàn nhạt nói :"Cháu ta còn chưa nhìn thấy việc đời, khiến người chê cười rồi ".

Hòa Yến :"....."

"Mỗi món đều mang tới một phần đi ".

Tiêu nhị công tử tiêu tiền như nước, chưởng quỹ cười mãi không ngừng, quay người phân phó cho phòng bếp làm thức ăn.

Hòa Yến vốn chỉ muốn trêu đùa hắn, nghĩ rằng thử được vài món đã không tồi rồi, còn không ngờ đến Tiêu Giác bảo sao làm vậy, còn thật gọi mỗi món một phần. Chẳng lẽ nào ngày thường Trình Lý Tố đã được vị cữu cữu trước mặt này sủng đến vậy ? Thật là muốn mưa có mưa, muốn gió có gió, Hòa Yến còn có chút đố kỵ rồi .

Nàng kề sát Tiêu Giác, dè dặt hỏi :" Đô đốc, ngài sao lại nghe lời đến vậy ?"

"Sao thế ?", Tiêu Giác nhàn nhã đáp, "Làm cữu cữu, không thể để cháu mình đói bụng được ".

"Cữu cữu " này, thật sự mà nói là ý vị thâm trường, Hòa Yến suy đi xét lại, cuối cùng phát hiện ra có gì đó không đúng. Nàng và Tiêu Giác tốt xấu gì cũng là cùng lứa, trước kia còn học chung trường, sau này cùng là tướng lĩnh, tên tuổi ngang nhau. Kết quả là đời này, nàng trước đó là tiểu binh của Tiêu Giác, gọi hắn một tiếng Đô đốc. Bây giờ rõ ràng làm cháu của Tiêu Giác, vai vế còn thấp hơn một cái đầu.

Tiện nghi như vậy, Tiêu Giác hời lớn rồi !

Nàng lặng im không nói, định sẽ không gọi Tiêu Giác nữa. Ai biết chỉ muốn trêu Tiêu Giác mà lại khiến bản thân mình ăn thiệt đâu chứ ? Thật là một nước đi tệ mà !

Chưa nói đồ ăn của chưởng quỹ như thế nào, làm đồ ăn đã là rất nhanh, không lâu sau, thức ăn đã được mang lên, bày đầy cả trên bàn. Xa hoa thế này, những người khác đều nhìn sang bàn của họ.

Hòa Yến cảm thấy có chút xấu hổ, nói :"Đô đốc, khiến ngài tốn kém rồi ".

"Nếu như ngươi muốn ăn, đương nhiên là phải ăn rồi", Tiêu Giác chậm rãi nói :"Chỉ là ta trước giờ đã dạy ngươi, giản tiết đắc xương, dâm dật tắc vong, không nên lãng phí ".

Hòa Yến nhận thấy có gì đó không đúng, đang muốn mở miệng thì người trước mặt lại nói :"Sót lại một miếng, ngày mai sẽ không được ăn cơm".

Hòa Yến :"........"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top