Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 94 : Yến Vô Hảo Yến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn phủ nằm ở trung tâm phía tây thành Lương Châu, cách phố chợ không xa, nhưng cũng không quá ồn ào. Nhà cửa khắp nơi được xây vừa lớn vừa đẹp, Tiêu Giác không thích đi xe nên hai người cưỡi ngựa tới. Phi Nô lại chẳng đi cùng, không biết ở đâu. Hắn đã không cùng Xích Ô bảo vệ Tống nhị tiểu thư, cũng không theo cùng Tiêu Giác dự yến, Hòa Yến phỏng đoán, có lẽ là đi làm việc giúp Tiêu Giác rồi.

Không có Phi Nô, đi cùng nhau chỉ còn hai người Hòa Yến và Tiêu Giác, bình thường tuy Phi Nô có kiệm lời, nhưng Hòa Yến cùng hắn nói chuyện, tốt xấu gì cũng có thể đáp lại mấy câu. Đơn độc đi cùng Tiêu Giác, Hòa Yến trở nên căng thẳng một cách khó hiểu. Cũng may cả đường cưỡi ngựa, bọn họ cũng không cần phải nói chuyện gì, mất thời gian khoảng chừng ba nén nhang thì đã đến trước cửa Tôn phủ.

Tiểu tư trước cửa Tôn phủ nhìn thấy hai người bọn họ, có lẽ đã được Tôn Tường Phúc dặn dò từ trước, lập tức bước lên phía trước nghênh đón nồng nhiệt, nói :"Vị này có lẽ là Tiêu đô đốc ? Vị này là Trình công tử ? Lão gia đã chờ sẵn ở tiền sảnh rồi ạ ", Hắn vừa đón lấy ngựa của hai người, vừa phân phó cho một tỳ tử khác :" Ánh Nguyệt, đưa Tiêu Đô đốc và Trình công tử vào trong đi ".

Tỳ tử tên Ánh Nguyệt đó mười phần xinh đẹp, đã là tháng chín rồi, đêm thu trời đã se se lạnh thế nhưng lại chỉ mặc một chiếc sa y mỏng manh, nếu nói không mặc thì vẫn là nhiều hơn một lớp, nếu nói là mặc, này có thể che được gì chứ ? Hòa Yến suýt không kiểm soát được mà khoát áo ngoài của mình cho cô nương này rồi, hán tử trong binh doanh bọn họ đã từng nói, lúc niên thiếu thường cởi trần, khi về già khó tránh đau lưng mỏi gối. Hà cớ gì ?

Ánh Nguyệt mở miệng, giọng nói uyển chuyển như Hoàng oanh xuất cốc, "Đô đốc, mời theo nô tỳ". Vừa nói, vừa đưa đôi mắt dào dạt ý tình nhìn vào mắt Tiêu Giác, mềm mại đến mức có thể nhỏ ra thành nước.

Hòa Yến cho dù là một tên ngốc cũng có thể hiểu tỳ tử này đã để ý Tiêu Giác rồi. Được rồi, suy cho cùng trên đời này cô nương độc đáo như Tống Đào Đào không có nhiều lắm, mọi người đều tầm thường, khuôn mặt Tiêu Giác khá lừa người, cô nương chung tình với hắn nhiều không đếm xuể, Hòa Yến sớm đã liệu đến rồi.

Bất quá mặc cho ngươi hoa rơi hữu ý, tim chàng lại tựa như đồng, Tiêu Giác cũng chẳng thèm nhìn tỳ tử một cái, mà lại quay đầu liếc nhìn Hòa Yến, lạnh giọng nói :"Phát ngốc gì đó ?"

"Hả ?", Hòa Yến tỉnh lại, thấy hắn đã đi về phía trước liền vội đuổi theo. Thầm nói tên này quả thật có bệnh, bỏ mặc cô nương như hoa tựa ngọc vậy không nhìn, kiếm nàng soi mói để làm gì chứ ?

Hai người đi theo tỳ tử này bước vào cửa lớn Tôn phủ.

Tôn phủ được tu sửa mười phần hào hoa xa xỉ.

Trạch tử các quan ở kinh thành không phải Hòa Yến chưa từng thấy qua, cũng là dạng vậy. Hòa gia tuy không so được với Tiêu gia, nhưng cũng tính là quan chức, tại Sóc Kinh cũng gọi là có tiếng tăm, Tôn phủ thế mà tu sửa cũng ngang với Hòa gia. Nhưng đây không phải Sóc Kinh, mà là Lương Châu, Tôn Tường Phúc cũng không phải kinh quan mà chỉ là một tri huyện.

[[Tam niên thanh tri huyện, thập vạn Tuyết Hoa ngân - ba năm làm tri huyện thanh liêm, mười vạn bạc Tuyết Hoa. Bạc Tuyết Hoa là loại bạc nguyên chất 99,9%. Câu mỉa mai các quan chức nói bản thân thanh liêm nhưng thực chất là bòn rút của dân cho vào túi riêng của mình.]]

Tam niên thanh tri huyện, thập vạn Tuyết Hoa ngân, lời này không phải giả, Hòa Yến nhìn mấy núi đá bồn cảnh, ngói ngọc lưu ly, bất giác trong lòng kinh thán. Bổng lộc của một Tri huyện làm sao có thể mua nổi những thứ này, Tôn Tường Phúc không biết đã vơ vét bao nhiêu xương máu của dân. Cũng phải, nhìn vào đức hạnh đó của Tôn Lăng, phụ tử Tôn gia ở Lương Châu làm ác không ít, cơ hồ đã là nửa Hoàng đế địa phương rồi.

Nàng suy nghĩ trong lòng, nhưng lại không biết bộ dạng của mình đã bị người bên cạnh để vào trong mắt.

Ánh mắt Tiêu Giác khẽ động.

Thiếu niên này trên người mặc quần áo của Trình Lý Tố, nhưng lại không như Trình Lý Tố ngây thơ nửa vời. Tuy nói người đẹp nhờ áo ngựa đẹp nhờ yên, nhưng một tân binh cấp thấp đi giả làm một thiếu gia nhà đại hộ, bất luận thế nào cũng sẽ lộ ra sơ hở. Những việc đã làm, những người đã gặp, sẽ được khắc sâu vào trong thân thể con người, trở thành dấu vết rõ ràng.

Dấu vết của mỗi người đều không giống nhau.

Trong mắt Hòa Yến có cảm khái, có trầm tư, nhưng lại không có co ro hay căng thẳng. Nếu là lần đầu tiên làm loại chuyện này, đi đến loại địa phương này mà lại có phản ứng như vậy thì thật là vô lý.

Chính lúc này, Ánh Nguyệt đã dừng chân bước, hướng vào bên trong nói :"Lão gia, Tiêu đô đốc cùng Trình công tử đến rồi ".

Tức thời, phía trong vang lên giọng nói khoa trương của Tôn Tường Phúc :"Tiêu đô đốc đến rồi ! Hạ quan còn sợ Tiêu đô đốc và Trình công tử không đến chứ, đến rồi thì tốt, đến rồi thì tốt !"

Hòa Yến ngước mắt lên, người này dáng vẻ vô cùng lo sợ, còn đâu uy phong của mấy ngày trước khi lần đầu gặp nhau trong quán trọ, làm quan mà làm thành bộ dạng này, cũng không sợ người khác chê cười. 

Tôn Tường Phúc không chờ Tiêu Giác nói, liên nghiêng đầu sang một bên, lộ ra người ở phía sau, cười nói :"Viên đại nhân cũng đã đến rồi".

Là Viên Bảo Trấn sao ? Hòa Yến hướng hắn nhìn sang, chỉ thấy một người trung niên mặt trắng không râu đang mỉm cười ôn hòa nhìn bọn họ, trong nháy mắt, đã cùng với hình dáng trong ký ức của Hòa Yến chồng chéo lên nhau.

Lúc nàng lần đầu gặp Viên Bảo Trấn là bên ngoài thư phòng ở Hòa gia, lúc đó Hòa Như Phi đã đi lĩnh công huân, tháo rồi mặt nạ, chân chính trở thành "Phi Hồng tướng quân". Còn nàng thì làm tiểu thơ nhị phòng của Hòa gia, chờ ngày gả vào Hứa gia. Lúc đó khi nàng nhìn thấy người này, còn có chút sửng sốt, không ngờ Hòa Như Phi thế mà ở trong triều lại kết bạn nhanh đến vậy.

Sau này nàng hỏi Hòa Như Phi người đó là ai, Hòa Như Phi mới nói đó là đương kim Giám sát ngự sử Viên Bảo Trấn.

"Huynh đi chung với hắn là muốn làm chuyện gì sao ?", lúc đó Hòa Yến chỉ là tùy miệng nói.

Hòa Như Phi nhìn nàng, nở ra một nụ cười cổ quái, hắn nói :"Điều ngươi cần làm là thêu cho tốt giá y của ngươi, chứ không phải là quản những chuyện này, Hòa Yến", hắn kề sát một chút, trong ngữ khí hàm chứa sự khó hiểu mà Hòa Yến không thể lý giải được :"Ngươi phải nhớ rằng, ngươi hiện giờ là tiểu thư nhị phòng Hòa gia, chỉ là một nữ tử mà thôi ".

Hòa Yến không cho là đúng, nàng lại không biết thêu thùa, giá y cũng không phải nàng thêu. Chỉ là ý tứ trong lời nói của Hòa Như Phi nàng cũng nghe hiểu được, Hòa Như Phi là đang cảnh cáo nàng, muốn nàng đừng liên quan gì đến Phi Hồng tướng quân nữa.

Là sợ bị người phát hiện chân tướng sao ? Hòa Yến cười lạnh trong lòng, nhưng buồn cười nhất là, nàng đã không nhận ra trong lời nói của Hòa Như Phi đằng đằng sát khí.

Hôm nay bất ngờ gặp được vị bạn hữu của đường huynh, nàng phải làm sao mới có được tin tức mình mong muốn?

Không đợi Hòa Yến nghĩ rõ ràng, Viên Bảo Trấn đã tiến lên, hướng Tiêu Giác chắp tay hành lễ trước :"Đô đốc ". Tiếp theo lại nhìn Hòa Yến :"Đây chính là Trình công tử đúng không ?"

Hòa Yến nhìn hắn, nở một nụ cười kinh ngạc :" Viên đại nhân".

"Sớm đã nghe nói tiểu Trình công tử thiếu niên anh khí, dung mạo bất phàm, hôm nay gặp mặt, đúng như dự đoán ". Viên Bảo Trấn mỉm cười nói :"Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên !"

Hòa Yến :"........"

Không phải Trình Lý Tố ở kinh thành có danh là "Phế vật công tử " sao ? Cũng may mà người này không nói tiếp. giờ mới hiểu ra, muốn ở Đại Ngụy làm quan, đại khái điều đầu tiên cần phải học là năng lực "gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ" này .

Hòa Yến chỉ có thể nói :"Quá khen, quá khen. Tiểu tử hổ thẹn ".

Hai người ở đây khách khí nói chuyện, Tôn Tường Phúc xoa xoa tay, lúng túng nói :"Đô đốc, hạ quan có một thỉnh cầu quá đáng".

Tiêu Giác :"Chuyện gì ?"

"Khuyển tử trước đó không phải là đã va chạm với Đô đốc và tiểu công tử sao ?", Tôn Tường Phúc hiện rõ mười phần bất an, "Tuy hạ quan đã giáo huấn hắn rồi, nhưng hài tử này tự thấy vô cùng hổ thẹn, muốn đích thân xin lỗi Đô đốc và tiểu công tử. Hạ quan nghĩ, hắn nếu đã biết sai, hạ quan mang bộ mặt già nua này cầu Đô đốc, có thể cho tên bất hiếu tử này một cơ hội để xin lỗi ".

"Nhân phi thánh hiền, thục năng vô quá - người không phải thánh hiền, ai mà không phạm lỗi", Viên Bảo Trấn ở một bên phụ hoạ, mỉm cười nói :"Huống chi chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm, mang hiểu lầm hoá giải là được rồi, Đô đốc sẽ chẳng so đo. Ngài nhanh gọi Tôn thiếu gia đến đây, cùng Tiêu Đô đốc thanh minh là được ".

"Thật sao ?", Tôn Tường Phúc kích động phân phó với tiểu tư :"Nhanh đi gọi thiếu gia đến đây !".

Hòa Yến thấy hai người bọn họ một bè một xướng, căn bản chưa từng hỏi qua Tiêu Giác đã tự mình hí xướng xong rồi, thì biết hai người này nhất định đã bàn bạc chuyện từ trước. Viên Bảo Trấn này thoạt nhìn cũng cùng một dạng với Tôn Tường Phúc, cũng phải, người có thể ở gần Hòa Như Phi thì có thể lương thiện sao được chứ ?

Tôn Lăng kia tựa như đã đợi sẵn bên ngoài đại sảnh, lời nói xong chưa được bao lâu thì đã theo tỳ tử bước vào. Vừa vào đã "bụp" một tiếng quỳ xuống trước mặt Tiêu Giác, Hòa Yến suýt chút nữa đã cắn luôn đầu lưỡi của mình rồi.

Người này trước đó còn diệu võ dương oai, vênh vênh váo váo, giờ đây bất quá chỉ mấy ngày, thoạt nhìn đã thấy rất hốc hác, cứ như người vừa trải qua một cơn bệnh nặng, ăn mặc cực kỳ giản dị, hành đại lễ với Tiêu Giác rồi  mới yếu ớt mở miệng nói :"Trước đó là ta không hiểu chuyện, cùng Trình công tử tranh chấp với nhau, bây giờ ta đã biết sai, còn mong Đô đốc cùng Trình công tử có thể tha thứ cho ta tuổi trẻ bồng bột, ta nhất định sẽ làm lại từ đầu, vĩnh viễn không tái phạm ".

Tuổi trẻ bồng bột là dùng như vậy sao ? Nhìn bộ dạng của hắn là không thấy tuổi trẻ rồi đấy. Hòa Yến mới không tin người này chỉ trong mấy ngày có thể làm được mà vĩnh viễn không tái phạm, nàng nhìn Tiêu Giác, Tiêu Giác vẻ mặt thờ ơ, bầu không khí nhất thời như đóng băng lại.

Cuộc giảng hòa này Hòa Yến cũng muốn đứng ra. Đằng nào cũng là diễn kịch, nếu kịch này không diễn tiếp, trên yến tiệc há không bối rối hay sao ? Nàng mỉm cười nhìn đỉnh đầu của Tôn Lăng, nói :"Đây là đang nói chuyện gì vậy, hôm đó chỉ là hiểu lầm thôi, Tôn thiếu gia không cần phải để trong lòng. Chỉ là sau này không thể nhận sai người, lần này may là gặp ta và cữu cữu, nếu gặp phải người độc đoán chuyên quyền, ngươi cho dù xin lỗi hàng trăm lần cũng sẽ không có kết quả".

Nàng vừa nói xong, Tôn Tường Phúc liền thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng mắng Tôn Lăng :"Còn không nhanh đa tạ Trình công tử. Trình công tử còn trẻ hơn ngươi nhưng lại có tiền đồ hơn ngươi nhiều !", hắn đại khái cũng chẳng có gì để khen ngợi nên khô khan nói một câu :"Sau này phải theo Trình công tử mà học hỏi !".

Tôn Lăng lại khẩn trương nói với Hòa Yến một tràng lời tốt, nghe vậy thì ngay cả bữa ăn đêm trước Hòa Yến cũng muốn nôn ra. Nàng thực không thích nghe mấy lời này, giả dối như vậy có thể lừa được ai chứ ?

Mang một xuất "Thiếu gia Tri huyện chịu đòn nhận tội" hát cho xong, Tôn Lăng quay trở về phòng. Theo như cha hắn nói, lần trước sau khi về nhà Tôn Lăng còn phải nhận một trận gia pháp, sau cơn trọng bệnh, xuống không nổi giường, hôm nay chống đỡ thân mình qua đây thỉnh tội với Tiêu Giác. Giờ tội đã thỉnh xong, mới quay về nằm lại trên giường.

Hòa Yến cười nói :"Tôn thiếu gia nhanh đi về đi, đừng để thân thể lại bị thương ".

Đây là sợ trong yến tiệc lại xảy ra chuyện gì đó, suy cho cùng con trai của hắn trông giống như một tên gây rối.

Chờ sau khi Tôn Lăng rời đi, Tôn Tường Phúc liền nói :"Tiêu đô đốc, mời ngồi. Trình công tử, cũng mời ngồi. Chờ sắc trời tối thêm chút nữa, trong phủ còn có ca vũ, đến lúc đó lại dự tiệc xem múa cùng nhau ".

Hòa Yến ngồi xuống bên cạnh Tiêu Giác, tiếp theo đó đều là Tôn Tường Phúc nói chuyện. Chuyện nói trái lại cũng không có gì đặc biệt, không ngoài chỉ hỏi Hòa Yến và Tiêu Giác sống ở Lương Châu thành có quen hay không, thời tiết Lương Châu mấy lúc gần đây... Chung quy đều là những lời hàn huyên chẳng chút ý nghĩa .

Tâm tư của Hòa Yến luôn đặt trên người Viên Bảo Trấn.

Viên Bảo Trấn cùng Hòa Như Phi có được coi là bằng hữu không ? Chí ít nàng đã thấy Viên Bảo Trấn ra vào Hòa gia không chỉ một lần. Hơn nữa thái độ đối với phụ tử Hòa Nguyên Thịnh cũng không giống buổi đầu quen biết. Vậy lần này Viên Bảo Trấn đến Lương Châu, Hòa Như Phi có biết không ? Nhất định là đã biết. Nếu là hảo hữu, biết đâu trước lúc rời đi còn có hành động thiết thực, vậy Hòa gia trước mắt là loại tình huống gì, Viên Bảo Trấn hẳn đã biết rõ tính toán của Hòa Như Phi trong vài ngày tới.

Nhưng Viên Bảo Trấn làm sao có thể cùng với "Trình Lý Tố" nàng nói nhiều như vậy ?

Hòa Yến nghĩ đến xuất thần, quên giấu đi ánh mắt của mình, Viên Bảo Trấn đó cũng không phải người bình thường, liếc mắt một cái liền phát hiện ra Hòa Yến đang nhìn chằm chằm mình. Hắn trái lại cũng không nói gì, vẫn mỉm cười nghe Tôn Tường Phúc nói chuyện, thỉnh thoảng trao đổi vài câu, thoạt trông có vẻ rất bình thường.

Một lúc sau, sắc trời hoàn toàn tối sẫm, Tôn Tường Phúc mới đứng dậy, cười nói :"Ta thấy thời gian cũng không còn sớm, chúng ta vào đại sảnh dùng yến đi ".

Chuyện này đương nhiên không ai phản đối, Tôn Tường Phúc đi trước dẫn đường, Hòa Yến và Tiêu Giác ở phía sau, Viên Bảo Trấn ở bên phải nàng. Hòa Yến đang nghĩ về Hòa Như Phi, ánh mắt không khỏi rơi trên người Viên Bảo Trấn.

Nàng cứ suy nghĩ, trong lúc không đề phòng thì đột nhiên Viên Bảo Trấn quay đầu lại, hắn là người trong quan trường, có nhiều thành phủ, lúc này không có mỉm cười, một đôi mắt lấp lánh ánh sáng hút người, thực sự doạ người, thế mà đã bắt quả tang Hòa Yến.

Hòa Yến trong lòng cả kinh, nói thầm bị phát hiện rồi, còn chưa kịp nói gì đã cảm thấy cánh tay mình bị người nhẹ nhàng kéo lại, sau một khắc, có một người đã chắn trước người nàng.

Giọng nói lãnh đạm của Tiêu Giác rơi vào tai nàng :"Nhìn đường kỹ vào ".

Nàng kinh ngạc nhìn qua, Tiêu Giác cao hơn nàng nên cứ vậy, ánh mắt đáng sợ của Viên Bảo Trấn bị thân hình hắn chặn lại, một chút cũng không nhìn thấy. Tiêu Giác cũng nhìn đối phương, cong môi nói, "Viên đại nhân luôn nhìn chằm chằm cháu ta để làm gì ?"

Viên Bảo Trấn sửng sốt một lát, ngay sau đó nở nụ cười, nói :"Không có, Đô đốc có lẽ đã nhìn nhầm rồi ". Hắn xoay người, không nhìn Hòa Yến nữa, tựa như chuyện vừa mới xảy ra chỉ là một trò đùa không đáng kể.

Tiêu Giác tiếp tục đi về phía trước, Hòa Yến run người rồi vội bước theo, trong lòng thế nhưng lại có chút kỳ lạ, một câu "cháu ta" đó, tuy là chỉ Trình Lý Tố, nhưng là bảo vệ nàng, loại cảm giác có người bên trên bảo vệ thế này, rất lâu rồi nàng không nếm trải.

Hoặc là, trước giờ còn chưa có trải qua.

Chờ khi đến đại sảnh, yến tiệc đã được bày biện sẵn, khắp nơi phân chỗ thấp cao, Hòa Yến ngồi xuống bên cạnh Tiêu Giác, khoảng trống ở giữa đại sảnh có lẽ là để cho lát sau ca vũ. Hòa Yến thật sự không quá hiểu, vì sao yến hội thế này đều phải mời những nữ tử mỹ mạo đến ca vũ để giúp vui ? Phải biết đại ca chân chính mới không thèm nói về điều này.

Nhưng Tôn Tường Phúc suy cho cùng không phải là đại gia chân chính.

Lại nhìn đồ ăn trên bàn, Hòa Yến không khỏi líu lưỡi, gì mà Tường long song phi, Phật thủ kim quyển, Vi cá đuôi phượng, Hải sâm Liên Phúc khô. Phủ quan tam phẩm trong kinh thành thiết yến cũng được thế này thôi. Thoạt nhìn ngày tháng của Tôn gia trôi qua mười phần thoải mái.

Nàng quay đầu nhìn Tiêu Giác. Phải nói, bình thường Tiêu Giác sắc mặt lạnh lùng, cái này không được, kia cũng không được, đi đến dự yến, tướng ngồi cũng lười biếng, bớt đi mấy phần lãnh đạm, mấy phần nhàn hạ trong xương cũng được phác họa ra. Hòa Yến mới chợt nhớ ra, người này vốn là thiếu gia chân chính ở kinh thành, thiếu thời cũng đã từng như thế này, hôm nay đến tửu hội, ngày mai dự yến đêm, công tử đầy phong độ, cứ thế, hắn ở trong yến tiệc, đột nhiên còn có thêm bóng dáng của tiểu thiếu gia Tiêu gia thuở thiếu thời.

"Ngươi nhìn ta làm gì ", Tiêu thiếu gia khoé miệng cong lên, giọng nói trầm thấp rơi vào tai Hòa Yến, "Cẩn thận bị lộ".

Hòa Yến ho nhẹ một tiếng, "Ta bị phong tư của cữu cữu làm cho ngạc nhiên, nhất thời lơ đãng mà thôi ".

Nàng đã quen vỗ mông ngựa, nói những lời không đâu vào đâu nên Tiêu Giác cũng lười để ý đến nàng. Lúc này Viên Bảo Trấn mới lên tiếng, hắn nói :"Tình cảm của Tiêu Đô đốc và Trình công tử quả thực rất tốt ".

"Người của mình, đương nhiên tốt ". Tiêu Giác không mặn không nhạt trả lời.

Viên Bảo Trấn chỉ là đang tìm chuyện để nói, đương nhiên cũng sẽ không để ý đến thái độ của Tiêu Giác. Hắn cầm chén rượu trên bàn, cười nói :"Ta luôn không hiểu, Lương Châu là vùng đất bần hàn, Tiêu đô đốc ở Sóc Kinh tốt hơn nhiều so với ở đây, tại vì sao lại đến Lương Châu trú thủ ?"

Hòa Yến nghe thế trong lòng khẽ động, nàng cũng rất hiếu kỳ vấn đề này. Tiêu Giác giờ đã là Hữu quân đô đốc, toàn bộ Nam Phủ Binh đều ở trong tay hắn, hoàn toàn không cần mang một cánh tân binh đến đây. Đương sơ Hòa Yến còn cho là hắn bị giáng chức, nhưng nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của hắn trước mặt Tôn Tường Phúc, trái lại cũng không giống như là giáng chức lắm.

Tiêu Giác nhìn Viên Bảo Trấn, không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ cười, hắn hỏi lại :"Viên ngự sử cho rằng, ta là vì sao ?"

Người này sao lại đá bóng trở về rồi.

Viên Bảo Trấn cũng là một người lợi hại, nụ cười trên mặt không mảy may biến đổi, lập tức dùng năng lực phải có của người trong quan trường là nói tiếng quỷ, hắn nói :"Ta nghĩ Đô đốc nhất định là lo lắng tân binh khó dẫn, đổi lại là tướng lĩnh khác chưa chắc có thể dẫn tốt, Đô đốc mới không nề gian khổ mà chủ động xin cho trú thủ ở Lương Châu".

Một lúc sau, Tiêu Giác mới nói :"Vậy sao ?", hắn lại lơ đễnh hỏi :"Ý của Ngự sử đại nhân là, cảm thấy bổn soái đến Lương Châu là chuyện tốt ?"

"Đương nhiên".

Tiêu Giác liếc nhìn hắn, thản nhiên cười nói :"Ta cho rằng Viên ngự sử muốn nói không phải là điều này ".

"Hả ?", Viên Bảo Trấn cười nói :"Tiêu đô đốc đây là ý gì ?".

"Ngọn lớn ắt gãy cành, đuôi to thì khó vẫy", hắn ý vị thâm trường mở miệng, " Viên đại nhân chẳng lẽ không phải vì điều này, mới đích thân chạy đến Lương Châu một chuyến hay sao ?"

Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại, Tôn Tường Phúc một câu cũng không dám nói, kẹp đuôi để làm người. Nụ cười trên mặt Viên Bảo Trấn gần như không giữ nổi, Hòa Yến nghiêng đầu nhìn Tiêu Giác, trong lòng không khỏi cho hắn một tiếng "hay".

Hắn nịnh nọt ta, ta tâng bốc hắn, loại trò chuyện như thế thực tế chẳng có ý nghĩa gì, hết thảy đều là dối trá, đến khi buổi yến kết thúc cũng không có gì hữu dụng. Xem Tiêu nhị công tử người ta lợi hại bao nhiêu, chỉ nói một câu đã khiến mọi người đều á khẩu.

Huyền cơ được ẩn giấu trong buổi yến này, sớm đã nên bày ra công khai rồi !

Viên Bảo Trấn ngưng lại một chút mới cười nói :"Tiêu đô đốc thật biết nói đùa, ta đến Lương Châu chẳng qua là phụng mệnh tuần thị mà thôi".

Tiêu Giác không ừ hử gì.

"Không biết tân binh vệ sở của Đô đốc thao luyện thế nào ?", Viên Bảo Trấn lại hỏi :"Phải chăng đã có lính giỏi trận mạnh hay chưa ?"

Tiêu Giác tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn :"Đây cũng là một trong những nội dung Viên ngự sử tuần thị hay sao ?"

Tuy Viên Bảo Trấn đã từng nghe qua tiếng tăm của Tiêu Giác, cũng từng gặp qua trước đó nhưng đây là lần đầu tiên ngồi xuống nói chuyện thế này. Thế nên, đây là lần đầu tiên lãnh giáo vị thiếu niên sát tướng kiêu ngạo khó thuần này. Khó trách năm đó khi giết Triệu Nặc ai nói gì cũng không hữu dụng, chỉ cần cùng ngồi xuống nói chuyện với vị thiếu gia này thì thân tâm đều mệt mỏi rồi.

Nụ cười vẫn quen duy trì của hắn lần đầu tiên không thể giữ nổi, chỉ nói :"Ta cũng là đang quan tâm mà thôi".

"Thứ mà Viên ngự sử quan tâm, e rằng không chỉ dừng lại ở tân binh Lương Châu", Tiêu Giác chậm rãi nói :"Nam Phủ binh, Cửu Kỳ Doanh, không bằng cũng quan tâm một chút ?"

Lời này Viên Bảo Trấn không cách nào tiếp nổi.

Tôn Tường Phúc hết nhìn trái rồi nhìn sang phải, cả hai vị đều là những nhân vật hắn không thể chọc vào, nhưng cũng không thể để bữa yến tiệc đang tốt đẹp thế này đầy rẫy đao quang kiếm ảnh, liền thấp thỏm đứng ra giải hòa, "Ta nói, hai vị đại nhân đều đã nói đến mệt rồi, không bằng dừng lại trước để thưởng thức ca vũ được không ? Ăn một chút đồ, rượu này là Bồ Đào Xuân vừa mới cất, chư vị nếm thử xem". Hắn lại phân phó cho tỳ tử bên cạnh, "Nhanh gọi Ánh Nguyệt tới đây".

Không lâu sau đã có mấy thiếu nữ mỹ mạo tiến vào đại sảnh, dẫn đầu chính là tỳ tử khi nãy đưa bọn Hòa Yến vào. Nàng lúc này đã thay rồi quần áo trên người, hồng quần thêu mấy chùm hoa mận, tay áo dài dài, điểm trang mới lại, vừa nãy chỉ là mỹ nhân thanh tú, lúc này đã là giai nhân tuyệt sắc, lấp lánh diễm quang, có giống nhau chăng chỉ là ánh mắt nhìn Tiêu Giác vẫn thâm tình như cũ.

Ngồi ở nơi đây nhiều người đến vậy, không nói Hòa Yến, tốt xấu gì Viên Bảo Trấn cũng là quan chức, cô nương này chỉ chăm chăm nhìn mỗi một mình Tiêu Giác là cớ làm sao ? Mục tiêu này cũng quá rõ ràng đi, Hòa Yến nghĩ thầm rồi nhìn Tiêu Giác, chỉ thấy người này ánh mắt vẫn lạnh như băng, một chút cũng không hề lay động.

Hòa Yến cảm thấy ánh mắt mà hắn nhìn Phi Nô, so với nhìn cô nương này còn nhu hòa hơn, Tiêu Giác không lẽ là có vấn đề gì, ví như chán ghét nữ nhân chẳng hạn ?

Khi nàng vẫn nghĩ về điều thì Ánh Nguyệt đã dẫn tới thêm mấy thị nữ đến, nhẹ nhàng hành lễ, nói :"Chúng nô tỳ làm xấu rồi".

Cô nương đàn tranh đàn bài "Trường tương tư", khúc nhạc triền triền miên miên, cùng với các thiếu nữ tuyệt sắc tạo nên một bức hoạ tuyệt mỹ. Ở bên này, Hòa Yến là một cô nương, Tiêu Giác căn bản không thấy hứng thú với ca vũ, Viên Bảo Trấn vừa nãy bị Tiêu Giác nói cho một hồi như vậy, trong lòng đã muốn bay đi nơi khác từ lâu, hài lòng nhất có lẽ chỉ có mỗi bản thân Tôn Tường Phúc.

Tôn Tường Phúc đối với vũ cơ có lẽ cực kỳ yêu thương, nhưng vị cô nương Ánh Nguyệt này có khả năng cũng là một người vì vẻ bề ngoài. Tay áo thướt tha luôn vung về phía Tiêu Giác, mị nhãn ném đi có thể thấm vào tận xương tủy người ta, thế nhưng lần nào cũng đều là với Tiêu nhị công tử mà thôi.

Quá mức buồn chán, Hòa Yến ngồi đếm và nhận thấy rằng, Ánh Nguyệt tổng cộng đã ném cho Tôn Tường Phúc năm cái mị nhãn, Viên Bảo Trấn ba cái, Tiêu Giác mười bảy cái, nhưng đối với mình thì chẳng có cái nào.

Nàng rõ ràng thấp kém như vậy, dựa vào gì mà xem thường người khác chứ ?

Dự yến thì dự yến, còn mang tự tin của người ta ra đả kích. Hòa Yến thầm nghĩ, nhưng cũng không thể trách nàng, ai bảo hôm nay bộ đồ nàng mặc lại không hợp cơ chứ ? Màu này rõ tối.

Nàng vươn đũa gắp một miếng điểm tâm. Đây là gia yến của Tôn Tường Phúc, có lẽ Tôn Tường Phúc còn chưa có lá gan hạ độc ở đây, Hòa Yến nếm thử, mùi vị cũng không tồi.

Một khúc đã xong, trên trán Ánh Nguyệt chảy ra giọt mồ hôi lấp lánh, giọt mồ hôi thơm ngát của mỹ nhân càng làm say đắm lòng người, mặt nàng ửng lên sắc đỏ, hành lễ với mọi người.

"Hay, hay, hay !", chỉ có mỗi mình Tôn Tường Phúc nghiêm túc xem múa, hắn tán thưởng nói :"Tuyệt diệu tuyệt diệu ! Chư vị cảm thấy thế nào ?"

Tiêu Giác đương nhiên sẽ không trả lời hắn, Viên Bảo Trấn cũng chỉ mỉm cười, Hòa Yến liền nói :"Quả thật là "Quả là quốc sắc thiên, quần  hương khó đuổi !".

"Tiểu công tử cũng cảm thấy hay ?" Tôn Tường Phúc vẻ mặt kích động tựa như đã tìm được tri kỷ của mình, nói :"Vậy mang Ánh Nguyệt tặng cho Trình công tử thì thế nào?"

Vậy cũng được sao ? Hòa Yến đơ người, khoát tay nói :"Không được, không được, ta đã có vị hôn thê, chỉ e không ổn ".

"À", Tôn Tường Phúc lập tức rất tiếc nuối, nói :"Vậy thật là đáng tiếc ".

Bây giờ quan viên dự tiệc, việc tùy thời tặng mỹ nhân cho đối phương đang hưng thịnh sao ? Không phải bị bệnh chứ ? Ngay lúc Hòa Yến cảm thấy khó tin thì đã nghe Tôn Tường Phúc cười lớn :"Ánh Nguyệt, vậy ngươi hãy đến hầu hạ Tiêu đô đốc đi ".

Hòa Yến :"........"

Nàng nghi ngờ Vạn Hoa Các e là không phải của vị Tôn tri huyện này mở đi, nếu không thái độ, ngữ khí khi nói mấy lời này lại giống như chủ chứa thế này chứ. Cho dù là chủ chứa cũng phải có mắt nhìn, người tầm thường há chẳng nhìn ra, mỗi một tấc trên người Tiêu Giác đều viết chữ cự tuyệt hay sao ?

Có người bị mù, kỳ thực trong lòng cực kỳ sáng suốt, có người vẫn còn nhìn thấy, kỳ thực hắn đã mù rồi.

Cũng may là vị Ánh Nguyệt cô nương này trái lại biết đúng mực, không có làm chuyện ngu ngốc như chạm tay dựa người, chỉ đứng bên cạnh Tiêu Giác, gắp thức ăn cho hắn.

Bên cạnh Hòa Yến cũng có một tỳ tử đang gắp thức ăn cho nàng, nàng ngẩng đầu lên liền thấy Viên Bảo Trấn đang ngồi đối diện nàng, ở phía sau gắp thức ăn không phải một tỳ tử mà là một người bộ dạng như thị vệ.

Kỳ lạ, chẳng lẽ hắn mới là người chán ghét nữ nhân ?

Hòa Yến nhìn thị vệ sau lưng hắn, vốn là đang buồn chán liếc nhìn, nhưng khi nhìn qua, máu huyết cơ hồ muốn đông lại, cả người cứng đờ tại chỗ.

Thị vệ đó không cao lớn lắm, thậm chí trong các thị vệ đã được coi là thấp bé nhỏ con, ngũ quan cũng cực kỳ bình thường, ẩn phía sau Viên Bảo Trấn, gần như hoà vào trong bóng tối, khiến người ta khó mà phát hiện ra có người ở đó. Hắn luôn không lên tiếng, Hòa Yến từ lúc bắt đầu gặp Viên Bảo Trấn, cũng không có chú ý đến hắn, lúc này nhìn thấy, bất ngờ tựa như sét đánh.

Trong phút chốc, toàn bộ thức ăn tửu yến trên bàn đều biến mất, khung cảnh như đang lướt qua, bay nhanh về ngày hôm đó. Nàng ngồi trong phủ Hứa gia, nha hoàn thiếp thân dâng lên một chén thuốc, nói là trù phòng đặc biệt nấu cho nàng dùng bổ thân, chỉ mong nàng sẽ sớm hoài lân nhi, vì Hứa gia mà sinh nhi tử.

Ở phong cảnh đó, nắng vàng rực rỡ, nàng ngồi trước bàn nhìn ra cửa sổ, thấy một người như thể tiểu tư ngang qua, nha hoàn cười giải thích, dược liệu cho chén thuốc hôm nay chính là do tiểu tư này mang đến.

Đây là tiểu tư của Hòa Như Phi, người của Hòa gia.

Hòa Yến khi đó vừa mới kết hôn, tuy có vì Hứa Chi Hằng đôi khi thất vọng nhưng rốt cuộc cũng không để trong lòng, đối với Hòa gia, vẫn còn một tia ấm áp. Ngàn vạn lần cũng không ngờ đến, dược liệu bổ thân được đưa đến là dành cho mắt của nàng.

Đó là lần cuối cùng ở kiếp trước nàng nhìn thấy ánh mặt trời. Ngày hôm sau nàng bị sốt cao không hạ, mấy ngày sau, mắt nàng cũng bị mù.

Chỉ là nhìn thoáng qua trong thời gian cực ngắn, nhưng nàng đã khắc kỹ khuôn mặt người này trong ký ức, bây giờ dù cho hắn đã mặc quần áo thị vệ, theo bên cạnh Viên Bảo Trấn, nàng cũng có thể vừa nhìn đã nhận ra.

"Chúng ta cùng uống một ly đi", Tôn Tường Phúc nâng ly cười nói.

Rượu ngon sóng sánh rót vào chén ngọc, nàng nhìn nam tử bên cạnh đang nâng chén lên môi, trong phút chốc, quá khứ trùng trùng lại hiện lên trước mắt, Hòa Yến vô cùng sợ hãi, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước đó sẽ diễn ra lần nữa, trong lúc giận dữ cùng lo sợ, đã một tay đánh bay đi chén rượu trong tay Tiêu Giác.

"Đừng uống !".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top