Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 95 : Bị Phục Kích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng của nàng như một thanh kiếm bén, chứa nỗi thê lương tựa máu, cắt đứt sự hòa thuận vui vẻ của bữa yến tiệc.

Chính vào lúc này biến cố mới xảy ra.

Ánh Nguyệt đứng bên cạnh Tiêu Giác, trên tay cầm bình rượu, nàng vừa mới rót xong còn chưa kịp thu về. Lời Hòa Yến vừa thốt ra, tựa như nhận được tín hiệu nào đó, trong chớp mắt dưới bình rượu đã hiện ra hình dáng một thanh chủy thủ, không mảy may do dự đâm thẳng vào Tiêu Giác.

Nam tử trẻ tuổi sắc mặt thản nhiên, không thấy nửa phần hoảng sợ, chén ngọc trong tay hắn cứ thế bay thẳng đi chạm vào chủy thủ khiến nó vỡ thành từng mảnh, đồng thời cũng chặn đứng mũi dao đang lao về phía hắn.

Trong tíc tắc, bốn bề tiếng gió nổi lên. Các thiếu nữ mỹ miều vừa mới múa hát cũng chưa lui xuống toàn bộ, đều chia ra trái phải, ngay sau đó hướng phía Tiêu Giác mà lao tới, đây thực sự là cuộc mưu sát được lên kế hoạch kỹ lưỡng.

"Cữu cữu !", Hòa Yến kêu lên, nhưng chỉ thấy thanh niên đó đập bàn, trường kiếm liền rơi vào trong tay, bị mười mấy người vây vào giữa, chỉ thấy hắn lạnh giọng phân phó :"Tránh xa một chút !".

Tôn Tường Phúc dường như đã bị biến cố đột ngột này làm cho phát ngốc, sợ đến mức ôm đầu trốn dưới gầm bàn, còn không quên hét lên :"Người đâu, nhanh đến đây ...."

Tuy nhiên, Hòa Yến lại hoàn toàn chú ý đến tên thị vệ phía sau Viên Bảo Trấn, nàng vốn cho rằng, tên này nếu đã là người của Hòa Như Phi, theo phía sau Viên Bảo Trấn e là còn mục đích khác, nhưng lúc đó trong lòng vừa kinh ngạc vừa nóng giận, chỉ ngó rượu trên bàn chứ chưa từng nghĩ các nữ tử xung quanh thế mà là thích khách. Viên Bảo Trấn được hộ vệ phía sau bảo vệ lùi về mấy bước, sắc mặt hoảng loạn.

Thị vệ đó thế mà không ra tay.

Chẳng lẽ thích khách hôm nay chỉ là một sự trùng hợp sao ? Hòa Yến trong lòng nghĩ về chuyện này, lại nhìn thấy Tiêu Giác bị vây vào giữa, gần như phát nổ.

Thích khách đều là nữ tử, nữ tử vừa ở chỗ kia nhảy múa cũng hay, nữ tử đàn tranh cũng giỏi, ai cũng thân hình uyển chuyển, nhìn thấy dịu dịu dàng dàng, nhưng xuống tay mỗi chiêu đều độc ác. Trong tay áo còn  giấu  ám tiễn, giữa những tay áo đang bay phấp phới, các ám khí đó cứ hướng tới Tiêu Giác mà bay ra.

Dạ yến đêm nay, chỉ có Tiêu Giác là lấy một chọi mười. Dù Hòa Yến kiếp trước ra chiến trường, hay kiếp này ở diễn võ trường tỉ thí, cũng đều là quang minh chính đại, thẳng thắn thành thật, nào đâu thấy thủ đoạn xấu xa bẩn thỉu thế này, trong nhất thời lòng đầy căm phẫn, nhìn thấy tiểu đao để cắt thịt nai nướng trên bàn, liền nhặt lên xông vào giữa đám người.

"Cữu cữu, ta đến giúp ngài !".

Nói được nửa chừng, mới chợt nhớ ra mình chính là "Trình Lý Tố ", phế vật công tử ở Sóc Kinh thì làm sao biết võ chứ ? Chỉ e không thể quang minh chính đại lộ ra võ nghệ, suy nghĩ của nàng chợt động, liền hét lên :"Tay áo các ngươi sao lại dài đến vậy ? Làm ta nhìn chẳng thấy gì !", trong lúc nói liền túm lấy tay áo của một nữ tử, chủy thủ vừa vạch qua, ống tay áo cũng theo đấy mà bị cắt đứt.

Tay áo thụng dài trong tích tắc biến thành tay ngắn, nếu động ám khí, động tác hiển nhiên lộ rõ. Hòa Yến cứ thế vừa hét vừa xoay vòng trong đám người, dáng người nàng nhẹ nhàng, như con cá chạch trơn tuột, người người muốn bắt nàng nhưng lại không bắt được. Chỉ thấy thiếu niên này vừa la hét vừa chửi bới, cảnh tượng vì thế mà trở nên có chút buồn cười.

Tiêu Giác một kiếm hất tung đao nữ tử trước mặt, xoay đầu liếc nhìn nàng.

Hòa Yến còn đang hét :"Cứu mạng đi ! Giết người rồi !", một tay chặn lại phi tiêu đang lao đến trước mặt, thuận tiện đá một cước vào mặt nữ tử ở cạnh bên.

Tiêu Giác giật giật khoé môi.

Mục tiêu của mấy ca nữ này vốn là Tiêu Giác, tất cả những ám khí, thủ đoạn ác độc đều nhắm vào Tiêu Giác mà đến, nên khi có một thiếu niên đột nhiên xông vào như vậy, toàn bộ đều bị rối loạn. Sắc mặt Ánh Nguyệt tái nhợt, ngũ chỉ hợp long - năm ngón tay hợp thành nấm đấm - giọng đầy căm hận nói :"Đáng ghét !", đấm thẳng vào đỉnh đầu của Hòa Yến.

Hòa Yến kêu lên "ay da" một tiếng, trốn sau lưng Tiêu Giác, vừa kêu "Cữu cữu cứu ta", vừa kinh ngạc trong lòng.

Mỗi nữ tử trong mười mấy người này, ai cũng đều thân thủ bất phàm, tuyệt không phải một sớm một chiều mà luyện được. Loại thủ pháp này trái lại giống như chuyên môn để giết người mà tử sĩ được huấn luyện.

Tiêu Giác rốt cuộc đã đắc tội với loại người gì, mà lại muốn dùng thủ đoạn như thế để giết hắn ?

Trong đám nữ tử này, Ánh Nguyệt đặc biệt có thủ đoạn cao nhất, trái lại cũng không phải là cao nhất,  thực tế ám khí trong tay nàng nhiều vô số kể, Táo hạch tiễn, Mai hoa châm, Nga mi thích, Thiết liên hoa...

Hạch Táo tiễn

Nga Mi thích

Thiết Liên Hoa.

Hòa Yến không biết trong tay áo đó, rốt cuộc làm sao nàng ta lại có thể giấu nhiều ám khí đến như vậy. Tuy nhiên Tiêu Giác dường như không cần mạng của người này, mũi kiếm đều tránh khỏi chỗ hiểm.

Hòa Yến biết hắn từ thuở thiếu thời kiếm pháp đã siêu quần, thân thủ cực kỳ xuất chúng, giờ đây lâu ngày gặp lại, lần đầu tiên thấy hắn ra tay thế mà vào tình cảnh thế này. Thích khách không thể đến gần, đều bị thương bởi Ẩm Thu kiếm, ngã xuống đất không dậy nổi, mà hắn kéo lấy tay áo Ánh Nguyệt, cánh tay vừa chuyển động thì Ánh Nguyệt đã bị kéo về phía trước, khoảnh khắc tiếp theo, mũi kiếm của hắn chỉ thẳng vào cổ họng Ánh Nguyệt.

Thanh niên giọng nói trầm thấp, tựa như còn dễ nghe hơn tiếng đàn vừa nãy, hàm chứa sát ý không hề che giấu, khốc liệt bức người.

"Ai phái ngươi đến ?".

Hòa Yến không khỏi nhìn tên thị vệ sau người Viên Bảo Trấn.

Tên thị vệ đó lúc này đang ở phía trước Lương Bảo Trấn nên khuôn mặt vốn được giấu trong bóng tối lúc này mới hiện rõ. Vẻ mặt của hắn cũng rất hoảng loạn, tựa hồ không ngờ đến tình huống thế này có thể xảy ra, nhìn không ra bất kỳ manh mối nào, nhưng Hòa Yến lại nhìn thấy ngón trỏ của hắn chậm rãi cong thành hình bán nguyệt.

Lúc này sẽ không có ai để ý tới một tên hộ vệ, động tác của ngón tay cực kỳ nhỏ, nếu không phải Hòa Yến để ý tới hắn, chắc chắn sẽ bị bỏ qua.

Trực giác nuôi dưỡng nhiều năm khiến nàng vô thức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tiểu tư thủ cửa mấy lần ôm đầu trốn đang nhằm hướng Tiêu Giác mà lao đến.

"Cẩn thận !"

Tiêu Giác đang chỉ vào Ánh Nguyệt, Hòa Yến không còn quan tâm gì nữa, một chưởng đẩy Tiêu Giác ra, người đó lao đến trước mặt thì bị Tiêu Giác một kiếm đâm vào cổ họng.

Đến hành thích đều là nữ tử, ai lại chú ý đến một tên tiểu tư ? Hơn nữa từ lúc bắt đầu xảy ra biến cố, người này cũng giống như những người sức trói gà không chặt, trốn ở dưới thấp. Ai mà ngờ đến hắn mới là quân cờ cuối cùng.

"Không sao chứ", Tiêu Giác nhíu mày hỏi nàng.

Hòa Yến lắc đầu.

Ánh Nguyệt ở trên đất đột nhiên bật cười.

Trong sự im lặng chết chóc, tiếng cười của nàng ta đặc biệt chói tai. Hòa Yến xoay lại nhìn, mỹ nhân miệng còn vương máu nhưng vẻ mặt lại rất ư tàn nhẫn.

Hòa Yến bước lên một bước, hỏi :"Các ngươi là ai ? Vì sao lại muốn hại cữu cữu ta ?"

Ánh Nguyệt nhìn Hòa Yến, sắc mặt hung hãn :"Nếu không phải là ngươi phá rối, hôm nay sao lại thế này ! Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không biết được chủ tử của ta là ai..."

Khi nàng ta ho, máu trên môi càng lúc càng nhiều, máu chảy ra cũng là một màu đen kỳ lạ, nhìn lại các nữ tử xung quanh cũng là như thế. Hòa Yến liền hiểu, quả thật là tử sĩ, một khi thích sát thất bại sẽ liền tự vẫn.

"Phải không ?", Tiêu Giác nhìn Ánh Nguyệt, bất chợt nhếch môi cười, ánh mắt trào phúng, hắn nói :"Trong thiên hạ người muốn giết ta nhiều vô số kể. Nhưng sốt ruột thế này, cũng chỉ có một người".

"Chủ tử của ngươi tặng cho ta một phần đại lễ, ta đã nhận rồi. Hy vọng phần hoàn lễ của ta, chủ tử nhà ngươi có thể nhận tiếp nhận".

Sắc mặt Ánh Nguyệt thay đổi đáng kể, nhưng nàng ta đã uống thuốc độc, chỉ trong chốc lát, sắc mặt tái nhợt, mười mấy nữ tử còn lại đều như vậy, hương tiêu ngọc vẫn, cũng không còn hơi thở.

Tiêu Giác nhấc chân bước qua thi thể nàng ta, đứng trong đại sảnh, nhìn Tôn Tường Phúc đang run sợ trốn cách đó mấy bước, hắn trách mắng :"Tôn tri huyện, ngươi không ngại giải thích một chút chứ, vì sao thiết yến của ngươi, tỳ nữ trong phủ lại nhằm vào ta hành thích ? Ngươi đây là rắp tâm mưu hại bổn soái đúng không ?"

Tôn Tường Phúc sớm đã bị doạ đến đầu óc mơ hồ, nghe như thế suýt chút nữa nước mắt đã rơi, hắn thấy thích khách đều đã chết, mới dám từ chỗ thấp đứng lên, gấp gáp giải thích :"Đô đốc, ta thật là không biết mà, ta thật là không biết mà ! Cho ta mười lá gan ta cũng không dám mưu hại ngài ! Mấy ca nữ này là ta nửa tháng trước mới đón về phủ, ta ... ta không biết là thích khách đâu ! Viên đại nhân, Viên đại nhân, ngài mau giúp ta giải thích một chút, ta , ta thật không biết sao lại xảy ra chuyện thế này !"

Viên Bảo Trấn luôn im lặng cũng tỉnh táo lại, vỗ vỗ ngực, tim vẫn còn đánh trống nói :"Tôn tri huyện, đây không phải vấn đề ngài có biết hay không. Mấy ca nữ này đều là người trong phủ ngài, hôm nay nếu như Tiêu đô đốc thật sự gặp bất trắc, ngài làm sao thoát khỏi can hệ. Ta thấy chuyện này không đơn giản như bề ngoài, vẫn là trước tiên thu thập chỗ này một chút, mời ngỗ tác đến xem xem, mấy người này rốt cuộc là từ đâu mà tới, có thân phận gì ".

Hắn lại nhìn Tiêu Giác :"Tiêu đô đốc cũng phải giật mình rồi, không bằng trước trước tiên tắm rửa một chút, đổi một nơi khác, nghe Tôn tri huyện nói xem đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Ta nghĩ mấy ca nữ này e là đều có chuẩn bị mà tới".

Tiêu Giác tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, nói :" Được thôi ".

Bữa dạ yến này, mới giữa chừng đã bất ngờ kết thúc, hiển nhiên lúc này, mọi người cũng không còn tâm trạng để tiếp tục. Trong đại sảnh một mảng hỗn loạn, ngỗ tác cùng các nha dịch rất nhanh đã đến, khiêng thi thể các ca nữ đi, Viên Bảo Trấn hỏi :"Có cần lục soát trên người các ả có tín vật gì không ?"

"Đến phủ đã nửa tháng, nếu có tín vật sớm đã được giấu kỹ rồi, sao có thể để trên thân chờ người lục soát chứ. Nếu thật có, chỉ e cũng là giá hoạ cho người khác mà thôi", Tiêu Giác nhìn chằm chằm Viên Bảo Trấn, nhàn nhạt nói :"Viên đại nhân đừng nên trúng kế ".

Viên Bảo Trấn căng chặt da đầu.

Tiêu Giác cũng không để ý đến hắn, quay đầu thì thấy Hòa Yến vẫn đứng ngây ngốc ở đó, đột nhiên nhớ lại, từ nãy đến giờ dường như nàng còn chưa nói gì.

Là bị doạ hỏng rồi sao ?

"Trơ ở đó làm gì, đi đi ", hắn nói với Hòa Yến, vừa nói xong thì đã thấy tay áo mình có người níu lấy.

"Cữu cữu", thiếu niên đó ngẩng đầu lên, khuôn mặt luôn đầy ắp vui tươi giờ không còn thấy nụ cười, mang một chút khẩn trương hiếm thấy, ánh mắt mờ mịt rơi trên mặt hắn, nhưng cũng lại giống như không nhìn hắn. Hắn nói :"Vừa nãy lúc tên tiểu tư đó xông đến, ta đẩy người ra, hắn ném thứ gì đó vào mặt ta, mắt ta có chút đau", giọng nàng thật nhỏ, không còn hào hứng như trước nữa, có chút hoang mang, "Ta dường như không nhìn thấy nữa rồi".

..............

Đại phu một người rồi lại một người đi vào, sau đó lại nhanh chóng đi ra, vẻ mặt hoảng hốt, ai cũng đều lắc đầu không nói, lặng lẽ thở dài.

Sắc mặt Tiêu Giác càng lúc càng tối sầm.

Tôn Tường Phúc đứng ở một bên trông mà sợ hãi, ai mà ngờ cháu của Tiêu Giác, thiếu niên luôn theo bên cạnh Tiêu Giác sẽ bị thích khách làm bị thương mắt chứ? Đại phu cũng chỉ có thể mở mí mắt ra và nhìn xem, thiếu niên này nói không nhìn thấy, trong thành Lương Châu lại không có thần y gì đó, đại phu có thể tìm đều đã tìm đến rồi, đều là không có cách nào.

Chút bột thuốc trên mặt đất sớm đã bị gió cuốn đi, chẳng lưu lại chút vết tích nào, ngay cả độc cũng không biết là loại độc gì, làm sao có thể giải. May mắn thay, thiếu niên chỉ bị thương ở mắt, các nơi khác đều không sao, bằng như bị tổn thương đến tính mạng, không biết là Đô đốc sẽ tức giận đến mức nào.

"Đô đốc", Tôn Tường Phúc vâng dạ nói :" Hạ quan lại đi mời danh y đến, tiểu công tử cát nhân tự có thiên tướng, nhất định sẽ không sao".

Tiêu Giác  :"Cút đi".

Mọi người đều có thể nghe thấy sự tức giận trong lời nói của hắn, Tôn Tường Phúc lúc này không dám đắc tội Tiêu Giác, vội vàng nói vài câu rồi rút lui như muốn chạy trốn.

Tiêu Giác đứng ở bên ngoài, dừng lại một chút rồi mới đi vào phòng. Vừa hay đi ngang qua vị đại phu cuối cùng, hắn thấy thiếu niên đó đang ngồi trên tháp, vẻ mặt bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ điều gì, một khắc sau, lại đưa tay mình lên đưa qua lại trước mặt, tựa như không muốn tin rằng bản thân mình đã không còn thấy nữa.

Bởi nàng kêu đâu nên đại phu cũng không dám dùng thuốc gì, chỉ tìm một ít thảo dược dịu nhẹ, thanh mát bôi trên dây vải sạch, rồi dùng vải đó buộc lên mắt.

Hòa Yến trước giờ vẫn mặt mày rạng rỡ, có lúc thông minh, có khi ngốc nghếch, về phần ngốc này là ngốc thật hay là giả ngốc, bây giờ còn chưa ai biết. Đôi mắt của hắn vốn rất đẹp, sáng ngời trong suốt, lúc trừng mắt có chút ngớ ngẩn, lúc cong lên lại chứa đầy sức sống với tinh ranh. Bây giờ dây vải đã che đi mắt hắn, khuôn mặt thiếu niên trong phút chốc trở nên xa lạ, ngay cả những biểu cảm sinh động trước kia dường như cũng nhạt nhòa rồi.

Tiêu Giác bỗng nhiên nhớ tới yến tiệc khi nãy, lúc bọn người Ánh Nguyệt hành thích, Hòa Yến lao tới nhưng đã không nao núng chút nào. Rượu Ánh Nguyệt rót, nếu Hòa Yến không nhắc thì hắn cũng sẽ không uống, nhưng trong tiếng kêu của thiếu niên khi đó, sợ hãi và phẫn nộ không giống như là giả.

Thậm chí khiến người nghe cảm thấy đáng sợ.

Hắn đi vào trong, đến trước tháp của Hòa Yến.

Hòa Yến dường như có cảm thấy, nhưng lại giống như không chắc chắn, nhìn sang một bên, cẩn thận hỏi: “Là có người đến sao ?”

Tiêu Giác không nói gì.

"Không có ai sao ?", nàng lại nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu, quay đầu và lại im lặng.

Cả một đường đến Lương Châu, Hòa Yến thực đã nói rất nhiều. Tiêu Giác không nói cùng nàng, nàng sẽ đi tìm Phi Nô. Phi Nô không nói nhiều, sau đó sự xuất hiện của Tống Đào Đào đã lấp vào khoảng trống này. Một người vẫn thường ríu ra ríu rít đột nhiên trở nên an tĩnh, cũng sẽ khiến cho người ta không quen.

Thiếu niên này bây giờ bất quá mới mười sáu tuổi mà thôi, nhưng hắn lại không giống với người bình thường. Khi biết mắt mình không nhìn thấy nữa, có chút hoảng sợ nhưng không có gào khóc, cũng không có rơi nước mắt. Giống như rất nhanh chóng tiếp nhận sự thật này, chỉ là, khi hắn ngồi im lặng lại khiến người ta cảm thấy có một chút không đành.

Có lẽ là do hắn quá gầy yếu, nên nhìn thế này lại rất đáng thương.

Tiêu Giác lên tiếng hỏi :"Ngươi cảm thấy thế nào rồi ?"

"Đô.. cữu cữu ?", Hòa Yến ngạc nhiên, sau đó mới nói, "Ta chỉ là có chút không quen". Nàng đưa tay tựa hồ muốn chạm đến mắt mình, nhưng chạm đến lại là dây vải, thế nên lập tức thu tay về, hỏi :"Mắt của ta, thật sẽ không còn thấy nữa sao ?"

Ngay cả câu hỏi này của hắn ngữ khí cũng là bình tĩnh.

Tiêu Giác vốn nên nói "phải", nhưng một khắc này, hắn lại có chút nói chẳng nên lời.

Thiếu niên lang thân thủ bất phàm thế này, đang ở độ tuổi đẹp nhất, dựa vào tư chất của hắn, bất quá qua mấy năm ở Lương Châu Vệ, tất được thăng quan. Một viên trân châu trong vũng nước bùn, bất luận ra sao cũng đều không bị mai một. Nhưng mất đi rồi đôi mắt, tình hình lại chẳng giống nhau. Chưa nói ảnh hưởng đến tương lai, việc hắn phải làm quen với chuỗi ngày tăm tối cũng cần phải có dũng khí .

Suy cho cùng hắn không phải từ lúc sinh ra đã không nhìn thấy. Có được thứ gì đó rồi mất đi còn khó chịu hơn nhiều so với việc ngay từ đầu không có nó.

"Cữu cữu, người sẽ không vì ta mà buồn bã đó chứ ?", Hòa Yến đột nhiên nói. Tuy mắt hắn đã che dây vải, nhưng ngữ khí trong lời hắn nói, lại khiến người ta tưởng tượng ra, nếu là lúc bình thường, lúc này hắn đang trừng to mắt, trong ánh mắt đều là bỡn cợt và chế giễu.

"Biết đâu người còn đang tự trách mình ?" Nàng cười nói :"Kỳ thực người không cần phải vì ta mà tự trách, người nên khen ta, biết đâu người khen ngợi ta, ta sẽ nhận thấy mọi việc ta làm đều đáng giá".

"Khen ngươi thế nào ?" Tiêu Giác thờ ơ nói.

"Đương nhiên là khen ta lợi hại rồi ".  Giọng nói của thiếu niên mang theo chút kinh ngạc, lại mang thêm một chút đắc ý, "Vừa nãy nếu không phải ta nhắc nhở người đừng uống rượu, cũng sẽ không dẫn ra một trận thích sát này. Ta là ân nhân cứu mạng của người, chẳng lẽ không lợi hại sao ?"

Đã là lúc nào rồi, hắn còn có tâm tư nghĩ về mấy chuyện này chứ ? Tiêu Giác im lặng, không biết nên nói thiếu niên này rộng lượng hay là thực chẳng quan tâm.

"Ngươi có vẻ không buồn nhỉ ?", Tiêu Giác nói, "Mắt của ngươi đã không nhìn thấy, cũng có lẽ vĩnh viễn không còn nhìn thấy nữa ".

Lời vừa nói ra, ngón tay của thiếu niên cuộn lại, tuy rất nhỏ nhưng vẫn bị Tiêu Giác thấy được.

Hắn đang sợ hãi, không qua loa hời hợt như biểu hiện bên ngoài.

"Ông Trời sẽ không đối tệ như thế với ta đúng không ?", Hòa Yến nói :"Ta bình sinh không làm chuyện xấu, làm sao lại đối với ta như vậy. Nếu như.. nếu như thật muốn ta thế này, vậy thì.. ta cũng không còn cách nào khác. Mù cũng phân ra làm nhiều loại mà, ta lợi hại như vậy, vậy thì làm một người lợi hại nhất trong những người mù đi".

Tiêu Giác khẽ giật mình, câu nói này không hiểu sao lại nghe quen đến vậy, tựa hồ như đã từng nghe ở đâu đó từ rất lâu rồi.

"Chỉ là, cữu cữu, người sớm như vậy đã bỏ cuộc sao ? Ta cảm thấy người vẫn là lại tìm thêm cho ta mấy đại phu nữa đến xem xem. Có lẽ ta còn có thể trị được, người sao lại nói như thể không còn chữa trị được thế ?", hắn hỏi.

Tiêu Giác liếc nhìn hắn, thiếu niên tuy luôn cố gắng biểu hiện như bình thường, rốt cuộc cũng có chút uể oải không vui lên nổi. Hắn nói :"Nghỉ ngơi tốt đi". Nói xong quay người rời đi.

Tiêu Giác vừa đi khỏi, trong phòng đã an tĩnh trở lại. Bởi vì trong phủ có khả năng có nội ứng của thích khách, nên hạ nhân trong phòng đều đã bị đuổi đi, chỉ có một người được lưu lại bên ngoài viện tử mà Tiêu Giác gọi lại lần nữa, đó là Phi Nô.

Hòa Yến đưa tay ra, như muốn cởi nút thắc sau gáy, một lúc sau mới buông tay xuống, không muốn cởi nữa.

Nàng cúi đầu, lẩm bẩm nói :"Đinh Nhất".

Tên hộ vệ đó của Viên Bảo Trấn, đã từng là tiểu tư của Hòa Như Phi, kiếp trước là người đích thân đưa cho nàng một chén độc dược, nàng đã nghe thấy Viên Bảo Trấn gọi tên của hắn, hắn tên là Đinh Nhất.

.............

Trong thư phòng, Tôn Tường Phúc mặt nhăn thành một nhúm, gần như sắp khóc.

Ngồi trước mặt hắn chính là Viên Bảo Trấn, Viên Bảo Trấn nói :"Tôn tri huyện, chuyện này ta không giúp được ngài ".

"Viên đại nhân, ngài không thể thấy chết mà không cứu! Bây giờ có thể giúp ta chỉ có ngài thôi ", Tôn Tường Phúc vẻ mặt thê lương nói :"Hôm nay mấy thích khách đó rốt cuộc là có chuyện gì, ta thật sự là không biết. Bây giờ Đô đốc nổi giận rồi, Trình công tử mắt cũng không thấy nữa, Tiêu đô đốc nhất định sẽ phát hỏa trên người hạ quan, ta chỉ là một Tri huyện, sao có thể chịu đựng nổi cơn thịnh nộ của Phong Vân tướng quân chứ ?".

Mối quan hệ cậu cháu giữa Tiêu Giác và Trình Lý Tố tốt đến bao nhiêu, Tôn Tường Phúc đã đích thân chứng kiến. Trình Lý Tố có tranh chấp với Tôn Lăng, cách Tiêu Giác lao tới để bảo vệ cháu thật sự khiến người khiếp sợ. Lúc đấy bất quá chỉ là nói nhau vài câu đã như vậy rồi, bây giờ nếu Trình Lý Tố mù thật, Tiêu Giác há không phải lấy mạnh đền mạng sao ? Tôn Tường Phúc chỉ nghĩ đến đây đã run lẩy bẩy.

"Ta thấy Tiêu đô đốc không phải là loại người ngang ngược vô lý đâu" , Viên Bảo Trấn khuyên giải.

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Tiêu Giác đến.

Tôn Tường Phúc cũng không cầu xin Viên Bảo Trấn nữa, vén áo bào lên, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tiêu Giác.

"Ý gì ?", Tiêu Giác lạnh lẽo nhìn, hỏi hắn.

"Đô đốc, hạ quan thật không biết vì sao lại xảy ra cớ sợ ? Hạ quan cũng là bị chúng lừa thôi ! Dù có cho hạ quan một trăm lá gan, hạ quan cũng không dám mưu hại ngài đâu !", Tôn Tường Phúc mở miệng kêu oan.

"Đứng dậy đi", Tiêu Giác liếc nhìn hắn, tựa hồ như không thích cách hành xử của hắn, bước vào bên trong, ngồi trên chiếc ghế trên cùng rồi nhìn hắn nói :"Nói xem ngươi thế nào lại gặp được bọn chúng", ngưng một chút lại bổ sung thêm, "mấy tên thích khách đó".

Đây là.. tin tưởng hắn không phải kẻ chủ sự phía sau màn đúng không ? Khi Tôn Tường Phúc nhận thấy điều này, hắn vui mừng khôn xiết. Trái lại Viên Bảo Trấn ngồi ở một bên, ánh mắt loé lên nhưng chẳng nói gì.

Tôn Tường Phúc vội vàng đứng dậy, cũng không phủi bụi trên áo bào, lui về một chiếc ghế thấp để ngồi xuống, cứ như thế, vị trí của hắn cùng Viên Bảo Trấn giống hệt như lấy Tiêu Giác làm bề trên của họ. Tôn Tường Phúc lau mồ hôi trên trán, nói :"Kỳ thực chúng vào phủ cũng được nửa tháng, ban đầu là một hí ban - đoàn kịch - vừa mới đến thành..."

Ban chủ hí ban này là một lão bà, dẫn theo một nhóm các cô nương như hoa tựa ngọc vào thành, bảo rằng nơi họ sống quá hạn hán, thực sự không còn đường sống mới chuyển đến thành Lương Châu. Họ dựng lên một hí đài ở phía đông thành Lương Châu, mỗi ngày hát ba lượt.

Lúc đầu chỉ có dân thường đến xem, các cô nương ban này không chỉ mỹ miều mà hát cũng cực hay, mười phần bắt mắt, dần dần nổi tiếng rồi thu hút nhiều quý nhân biết đến, thời gian trôi qua cũng truyền đến tai Tôn Lăng.

Nữ tử mỹ miều xuất chúng ở Lương Châu thành, không có ai là Tôn Lăng chưa chạm tới. Đêm đó khi Tôn Lăng đến xem hí, đã bảo người muốn mua nữ tử ban đó vào phủ ca diễn. Lão bà ban chủ không chịu, bị hạ nhân của Tôn Lăng đánh bị thương, khi sắp bị đánh chết, Ánh Nguyệt mới đứng lên, bảo rằng sẽ thuyết phục tỷ muội, tự nguyện vào phủ, chỉ hy vọng Tôn Lăng sẽ buông tha ban chủ của họ.

Tôn Lăng vui vẻ làm theo, Ánh Nguyệt quả thật đã thuyết phục tỷ muội của ban, sau khi vào phủ phải . Đến khi vào phủ, các cô nương này không chỉ biết xướng hí, mà cầm, kỳ, thư, hoạ cũng xem là tinh thông, trong đó Ánh Nguyệt là đặc biệt xuất chúng.

Tôn Tường Phúc cũng biết Ánh Nguyệt.

Tôn Tường Phúc không giống với Tôn Lăng, Tôn Lăng mỗi ngày chỉ biết ăn uống chơi bời, Tôn Tường Phúc thế nhưng lại có chút dã tâm, làm Tri huyện Lương Châu tất nhiên là tốt, nhưng nếu có thể tiến lên một bước thì sao ? Cho dù không tiến thêm một bước, chiếc ghế Tri huyện này thật cũng không phải vững vàng chắc chắn để ngồi, mọi việc đều phải lo liệu, tạo quan hệ tốt với người quen và kẻ lạ, tỉ như vị Chỉ huy sứ Lương Châu Vệ mới đến, hắn cũng không quá quen.

Tôn Tường Phúc gọi Ánh Nguyệt đến, muốn Ánh Nguyệt giúp vui cho khách nhân vào ngày ở phủ thiết yến. Dù sao khách nhân cũng có hai người là Giám sát ngự sử Viên Bảo Trấn cùng Hữu quân đô đốc Tiêu Giác, chỉ cần lấy lòng được một người thôi, hắn cũng đã có thể kê cao gối không lo.

Tôn Lăng tuy có chút bất mãn nhưng cũng chẳng thể làm gì. Sau ngày hôm đó, Ánh Nguyệt quả thật đưa các tỷ muội của nàng luyện vũ xướng ca, mỗi lần Tôn Tường Phúc đến xem đều rất hài lòng. Tỳ tử này còn rất thông minh, trước kia vì ban chủ mà vào phủ nên có chút không cam lòng, sau khi đã lĩnh giáo sự xa hoa trong phủ, liền càng thêm thông suốt, có khi Tôn Tường Phúc cùng nàng nói chuyện còn có thể cảm nhận được khát vọng quyền thế của nữ tử này.

Vẫn là người đến chỗ cao nước tìm chỗ thấp, sự đời đều như vậy, nam nữ cũng như nhau.

Cho đến trước khi xảy ra sự cố yến tiệc đêm nay, Tôn Tường Phúc vẫn còn cho rằng như thế.

Khi nói về những điều này, có lẽ bởi vì quẫn bách, hắn còn trau chuốt thêm một chút, bất quá loại bỏ đi những chi tiết không liên quan đó, cũng không ảnh hưởng gì. Tôn Lăng thấy sắc mà có ý, ai ngờ lại mang về nhà một con rắn độc.

"Ta thật không ngờ bọn họ thế mà lại là thích khách. Nữ tử... nữ tử sao có thể là thích khách chứ ?", Tôn Tường Phúc nói, lời này không biết là nói cho Tiêu Giác hay nói cho chính bản thân hắn nghe. Bởi vì nữ tử đối với phụ tử Tôn gia mà nói, trước giờ đều chỉ là một món đồ chơi, hoặc là một vật phẩm dâng lên để lôi kéo thượng cấp, giờ đây lại bị nữ tử bày trò như vậy, thật khó để nói rõ tâm trạng của hắn lúc này.

"Những thích khách này đã vào phủ hơn nửa tháng trước ?", Tiêu Giác hỏi.

Tôn Tường Phúc gật đầu, "Không sai, chuyện này cũng phải trách hạ quan, hạ quan đã không tra nghiêm túc thân phận của chúng, chỉ cho rằng chúng là nữ tử, ở trong thành không có người thân lại yếu đuối đáng thương, mới..."

Hắn lúc này đang tận lực muốn nói rằng mình đã thương hại người yếu đuối mới cho đón đối phương vào trong phủ, nhưng Tiêu giác căn bản không để ý đến hắn, chỉ nghịch chén trà trong tay, nhàn nhạt nói :"Nửa tháng trước, Tôn tri huyện còn chưa gửi thiếp mời cho ta để mời ta đến phủ dự yến".

Tôn Tường Phúc sửng sốt.

"Bất quá nửa tháng trước, Viên đại nhân có lẽ đã biết ngày mình sẽ đến Lương Châu ", hắn quay đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn Viên Bảo Trấn.

Viên Bảo Trấn nghe xong thì cười lại đáp :"Lời này của Đô đốc là có ý gì ? Không phải nghi ngờ ta chứ ? Đô đốc cũng không nghĩ xem, nếu ta thật sự an bài những nữ tử đó, ta làm sao chắc chắn các ả sẽ được Tôn tri huyện đón vào trong phủ ? Ta lại không có khả năng liệu sự như thần ".

"Ngươi đương nhiên không có khả năng liệu sự như thần ", khoé miệng Tiêu Giác khẽ cong, thong dong điềm tĩnh nói :"Ngươi chỉ cần viết cho Tôn tri huyện một bức thư là được rồi" .

Đây là đang nói Viên Bảo Trấn và Tôn Tường Phúc cùng nhau làm trò.

Tôn Tường Phúc khó khăn lắm mới tránh thoát được hiềm nghi, một câu này của Tiêu Giác lập tức lại khiến mồ hôi hắn như mưa, lập tức xua tay vội vàng nói :"Không có, không có ! Đô đốc, ta thật không có mà, ta không biết đây là chuyện gì. Ta cũng không có nhận thư của Viên đại nhân !"

Viên Bảo Trấn cũng không cười nữa, nhìn Tiêu Giác rồi nghiêm túc nói :"Một câu này của Đô đốc đã định rồi tội của ta và Tôn tri huyện, nhưng ngay cả bằng chứng cũng không có, thật sự khiến người ta lạnh lòng. Ta cùng với Đô đốc lại không có thâm thù đại hận, vẫn là lần đầu dự yến cùng Đô đốc, cớ vì sao lại hại Đô đốc chứ ?"

Hắn vốn có gương mặt hiền lành, lời lẽ như này, giọng điệu thế kia,  mười phần thành khẩn, còn có mấy phần đau lòng vì bị hiểu sai.

Tiêu Giác nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, sau đó lại cười, thản nhiên nói :"Chỉ là nói đùa thôi, Viên đại nhân không cần quá nghiêm túc".

Hắn thu lại nụ cười, lại quay về với vẻ lãnh đạm, như một thanh đao sắp tuốt ra khỏi vỏ, che giấu sự khốc liệt của cơn giông tố sắp tới.

"Bất quá, chuyện này có rất nhiều điểm nghi, trước khi còn chưa làm rõ, e là còn phải quấy rầy thế này thêm vài ngày nữa ", hắn nói.

"Đô đốc .. là muốn ở lại đây ?"

Vừa mới xảy ra hành thích, người bình thường sẽ chỉ cảm thấy nơi này không an toàn, sẽ nhanh chóng rời đi, tránh bị tính kế lần nữa, hắn sao còn muốn ở lại đây ?

"Đúng vậy",  Đô đốc trẻ tuổi buông chén trà xuống rồi đứng dậy, thân hình cao thẳng, ánh mắt lạnh lùng, "Ở lại nơi này.. bắt trộm ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top