Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 97 : Phi Lễ Chớ Nhìn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hòa Yến không có lập tức đứng dậy, chỉ ôm đầu rên rỉ, trong lòng thế nhưng lại đang nghĩ về chuyện khác.

Viên Bảo Trấn quả thật là tới thăm dò nàng, một là đến do thám nàng làm sao phát hiện được ly rượu kia có vấn đề, hai là thử xem có phải nàng mù thật rồi không. Người này tâm tư tỉ mỉ, thế mà còn sai Đinh Nhất kê chiếc ghế dài, cố ý xem phản ứng của nàng. Nếu Hòa Yến ứng xử có nửa phần không đúng, chỉ e là đôi chủ tớ này sẽ có cách nghĩ khác.

Thính lực nàng siêu quần, sớm đã nghe ra động tác của Đinh Nhất, cũng biết Viên Bảo Trấn không có lập tức rời đi, mới cố ý ở nơi này phối hợp với màn diễn trò của họ, diễn ra điều Viên Bảo Trấn không muốn thấy. Chỉ Viên Bảo Trấn đang thăm dò nàng, nàng cớ vì sao lại không thể thăm dò Viên Bảo Trấn chứ ?

Rõ ràng là quan hệ không sơ sài, nhưng lại khăng khăng nói chỉ biết mặt. Chỉ là biết mặt, tiểu tư của Hòa Như Phi Đinh Nhất tuyệt sẽ không đi theo hắn thế này. Quả thật trong ly rượu đó cũng có vấn đề, nhưng điều khiến Hòa Yến khó hiểu nhất, chính là Hòa Như Phi đóng vai trò gì trong chuyện này. Là hắn cùng Viên Bảo Trấn hợp tác muốn mưu hại Tiêu Giác, hay căn bản Hòa Như Phi là chủ sự, còn không là bọn hắn đều làm việc cho người khác ?

Tiếp theo, nàng phải theo dõi Đinh Nhất, làm rõ hai người này rốt cuộc muốn làm gì mới được.

Bên ngoài không có động tĩnh, tiếng "ây da" của Hòa Yến lớn lên thêm một chút, phía sau truyền đến động tĩnh, là tiếng của Phi Nô, hắn hỏi :"Ngươi làm sao rồi ?".

"Vừa mới bị đập đầu", mờ mịt đưa tay bắt lấy hắn, "Phi Nô đại ca, huynh nhanh đỡ ta dậy với, chân ta trẹo rồi ".

Phi Nô theo đó bước lên, mang nàng đỡ lên tháp. Dây vải che kín mắt Hòa Yến, vì thế, Phi Nô cũng không thể từ trong mắt nàng nhìn ra cảm xúc của nàng, tự nhiên cũng không biết Hòa Yến lúc này ở trong lòng đang suy nghĩ gì.

Kỳ thực màn kịch khi nãy, không chỉ diễn cho Viên Bảo Trấn xem mà cũng còn làm cho Phi Nô thấy.

Viên Bảo Trấn cùng Đinh Nhất một lòng muốn thăm dò Hòa Yến, thế mà không phát hiện Phi Nô luôn đứng ở cửa lắng nghe động tĩnh trong này. Bọn họ không phát hiện, nhưng Hòa Yến lại phát hiện, Phi Nô bất quá là sai người dọn chén dĩa đi, sao có thể đi lâu đến vậy, chẳng qua cũng là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ núp sau lưng.

Không biết vì sao, Hòa Yến luôn cảm thấy hai người Tiêu Giác cùng Phi Nô đối với nàng không có tín nhiệm, chuyện này vốn chẳng là gì, một người trước giờ chưa từng quen biết chắc chắn sẽ không vừa bắt đầu đã tín nhiệm. Nhưng nàng rất nhạy cảm để cảm thấy, Tiêu Giác không đơn thuần là không tín nhiệm nàng, còn có một chút đề phòng với hoài nghi.

Hòa Yến vẫn không hiểu được, nàng nhận thấy bản thân mình chẳng làm nên chuyện gì khiến cho người khác sinh nghi. Bây giờ đến nơi này, nàng cùng Viên Bảo Trấn trước đây giao tình cũng không có, không biết làm sao vẫn bị nghi ngờ.

Bỏ đi, nghi ngờ thì nghi ngờ, một màn kịch lừa được hai người. Hòa Yến nói :"Phi Nô đại ca, huynh vừa mới đi đâu đấy ? Tên Viên Bảo Trấn đó qua ngồi cả một khắc cũng không thấy huynh đâu ".

Phi Nô né tránh câu hỏi của nàng, chỉ hỏi :"Đầu ngươi sao rồi ?"

Hòa Yến sờ sờ đầu, nói :"U lớn một cục, không biết bao giờ mới tan". Nàng lại nặng nề thở dài :"Đây đúng thật là Hồng Môn yến, ta thấy vị tiểu đệ kia quả thật quá thông minh, không đến là rất đúng. So với bức hôn còn nguy hiểm hơn nhiều".

Nếu đổi lại là Trình Lý Tố ở đây, còn không biết tình hình bây giờ sẽ như thế nào.

"Ngươi trước tiên ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi ". Giọng của Phi Nô không nghe ra cảm xúc gì, "Ta ra ngoài cửa, có chuyện gì cứ gọi ta".

Hắn lại rời đi.

Hòa Yến nằm trên tháp, nàng đeo dây vải, Phi Nô nhìn không ra biểu hiện của nàng, nàng cũng vậy, không nhìn thấy phản ứng của Phi Nô thế nào, nghĩ lại cũng là mặt không cảm xúc.

Không biết Tiêu Giác lúc nào mới về.
..............

Khi Tiêu Giác quay về đã là nửa đêm.

Một ngày này, Hòa Yến cùng Phi Nô ngốc trong Tôn phủ, cái gì cũng chẳng làm. Tôn Tường Phúc đưa qua rượu với thức ăn, đều dùng ngân châm thử độc từng món một. Do Hòa Yến không nhìn thấy nên dứt khoát ở trong phòng ngủ cả ngày, Phi Nô cũng ở cửa thủ cả một ngày.

Sau khi Tiêu Giác về, Phi Nô đang ngủ trên tháp lập tức tỉnh dậy, đứng lên đi đến bên cạnh Tiêu Giác, nói :" Thiếu gia".

Tiêu Giác ra hiệu cho hắn theo vào trong phòng, Phi Nô liếc nhìn Hòa Yến đang ngủ trên tháp, dưới ánh đèn nhập nhoạng, nàng đang ngủ ngon lành.

Phi Nô và Tiêu Giác đi vào trong phòng, không nhìn thấy thiếu niên đang ngủ say trên tháp, đôi tay nhẹ nhàng cái được cái mất gõ lên tấm đệm dưới thân. Hòa Yến đương nhiên là không có ngủ, đã ngủ suốt cả ngày hôm nay, đến đêm làm sao có thể tiếp tục ngủ, nàng cũng đâu phải là lợn nuôi ở trong thôn. Tiêu nhị công tử rõ ràng cùng tâm phúc có lời muốn nói, đoán chừng Phi Nô cũng sẽ mang chuyện xảy ra ngày hôm nay nói với vị Đô đốc này.

Hai chủ tớ thì thầm nói, Hòa Yến cũng không có gan để đi nghe. Tiêu Giác không phải là Viên Bảo Trấn, là thật sự có công phu, một khi bản thân bị lộ, phiền phức quá nhiều, được không bằng mất. Bất quá nghĩ thôi cũng có thể nghĩ được Phi Nô nói gì với hắn, Hòa Yến tự thấy màn kịch hôm nay có thể lừa được Phi Nô rồi.

Còn về việc có thể lừa được Tiêu Giác không, vậy thì nàng không biết.

Trong phòng trong, đèn đã được thắp lên.

Tiêu Giác mang bội kiếm để lên bàn, đến chỗ ghế ở trước bàn ngồi xuống.

"Thiếu gia, hôm nay Viên Bảo Trấn đã tới đây ", Phi Nô nói.

Tiêu Giác ngước mắt nhìn :"Chuyện gì ?"

"Thuộc hạ thấy là cố ý đến tìm Hòa Yến. Viên Bảo Trấn cùng với Hòa Yến nói mấy câu". Hắn mang nguyên văn cuộc đối thoại của Viên Bảo Trấn và Hòa Yến nói lại cho Tiêu Giác, cuối cùng mới nói :"Viên Bảo Trấn tựa như đến thăm dò Hòa Yến".

Tiêu Giác trầm mặc giây lát, nói :"Ngươi thấy thế nào ?"

"Thấy ý tứ trong câu trả lời của Hòa Yến, dường như với Viên Bảo Trấn không quen. Cũng không có sơ hở gì, bất quá, cũng có khả năng hai người bọn họ cùng nhau làm trò. Nhưng nhìn chung mà nói, nghi điểm trên người Hòa Yến, tạm thời đã rửa sạch ".

"Rửa sạch ?", Tiêu Giác cong môi cười, hắn nói :"Phi Nô, tên lừa đảo trong phòng chúng ta, ngay cả ngươi cũng lừa được ".

Phi Nô sửng sốt, không hiểu vì sao.

"Ngươi đừng quên, Hòa Yến trước kia khi cùng với Vương Bá thi bắn cung nỏ, từng bịt mắt bắn chim trên trời. Ngươi cho rằng người có thính lực như vậy, sẽ không nghe thấy thị vệ của Viên Bảo Trấn đặt ghế phía trước mình sao ?".

"Ý của thiếu gia là ...."

"Hắn hoàn toàn có thể tránh khỏi ghế, nhưng lại để ngã, lừa Viên Bảo Trấn là một, lừa ngươi là hai". Tiêu Giác lơ đãng nói, "Cái tên này rất biết lừa người ".

Người mù có dáng vẻ thế nào, chân đi lảo đảo, hoang mang luống cuống, lúc không có người bên cạnh chuyện chi cũng chẳng thể làm, mười phần đáng thương, đây là ấn tượng của người bình thường đối với người mù. Viên Bảo Trấn và Phi Nô đều là người thường, tự nhiên cũng sẽ cho là như vậy, nhìn thấy Hòa Yến bất lực ngã nhào, rất phù hợp với dáng vẻ của một người mù. Nhưng Hòa Yến lại không phải là người mù bình thường, nàng cho dù là dây vải che mắt, đều có thể luyện cung nỏ tốt hơn người khác rất nhiều.

Viên Bảo Trấn chưa thấy qua Hòa Yến che mắt bắn tên, Phi Nô thế nhưng đã thấy rồi, mặc dù như vậy, ngay cả hắn cũng bỏ qua điểm này.

"Lừa ngươi là phụ, người mà hắn muốn chiếu lệ nhất vẫn là Viên Bảo Trấn, nếu không cũng sẽ không nói trong rượu có côn trùng vô căn cứ đến vậy ".

Trong rượu có côn trùng ? Chuyện này làm sao có thể chứ, bây giờ lại không phải mùa hè, Tôn phủ lại đặc biệt chú trọng đến điều này, túi thơm ngải cứu đuổi côn trùng được treo khắp nơi, côn trùng bay vào trong chén rượu, cũng khó cho Hòa Yến nghĩ ra được như vậy.

"Thiếu gia, vậy hắn rốt cuộc có phải là người của Viên Bảo Trấn không?" Phi Nô cũng có chút không rõ. Nếu là người của Viên Bảo Trấn, lại hà tất dò thám hoài nghi như vậy.

"Nhìn không giống, bất quá cũng không thể nói không phải". Trên bàn có bút nghiên giấy mực, chắc là do Tôn Tường Phúc cố ý an bài. Bản thân hắn không thích mấy thứ này, nhưng vẫn cứ thích học đòi văn vẻ.

Tiêu Giác tìm giấy bút, đề bút viết lên mấy chữ. Nét chữ của hắn thanh lịch mạnh mẽ, mười phần xinh đẹp, rơi ở trên giấy, bắt mắt như người.

"Ta cần ngươi mang phong thư này cho Lâm Song Hạc ".

"Lâm công tử ?", khuôn mặt bình tĩnh của Phi Nô cuối cùng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, "Thiếu gia, không phải ngài không để Lâm công tử đến Lương Châu sao ?", hắn đột nhiên nghĩ tới gì đó, không thể tin được nói :"Đừng nói là... Hòa Yến ?"

Thấy gió đã nhanh chóng thổi khô chữ, hắn mang thư bỏ vào phong bì, cụp mắt nói :"Là vì hắn, nhưng cũng không hoàn toàn vì hắn".

Phi Nô không tiếp tục hỏi nữa, mang thư cất kỹ, rón ra rón rén đi ra ngoài. Tiêu Giác thấy thế, xùy một tiếng rồi cười.

"Ngươi cẩn thận thế làm gì, người bên ngoài sớm đã tỉnh rồi". Hắn nói.

"Thiếu gia ?", Phi Nô đứng hình.

"Bỏ đi, luận lừa người, ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn". Tiêu Giác lắc đầu, lười biếng nói :"Dù sao, hắn cũng không có gan đi vào".

Phi Nô đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ một lúc lâu, mới rời khỏi phòng. Chờ sau khi hắn rời đi, Tiêu Giác mới mang tim đèn khêu lên một chút, trong ánh sáng đó, con ngươi của hắn sáng rực đến bức người.

"Từ Kính Phủ ....."

Màn đêm nuốt chửng lời thì thầm của hắn.

....................

Khi Hòa Yến tỉnh lại, Tiêu Giác lại không còn ở đó.

Hai ngày nay hắn có vẻ rất bận rộn, lúc Hòa Yến tỉnh dậy thì hắn đã đi rồi, khi trở về thì Hòa Yến đã ngủ mất nên ngay cả gặp mặt cũng không có. Nàng đoán việc Tiêu Giác làm đại khái có liên quan chuyện đã xảy ra vào buổi dạ yến ở Tôn phủ, nhưng lại không có cách theo cùng, chỉ có thể ngồi chờ ở đây mà thôi.

Nhưng ngồi chờ không làm nàng vui. May mắn là đến chiều thì Phi Nô cũng có chuyện ra ngoài. Trước khi rời đi còn dặn đi dặn lại, bảo nàng ngốc ở trong phòng đừng ra ngoài, tránh gặp phải rắc rối.

Hòa Yến gật đầu đồng ý.

Thực tế Hòa Yến thấy, ở Tôn phủ không có sát cơ trùng trùng như Phi Nô đã nói. Từ chuyện dạ yến đêm đó, có thể thấy mục tiêu của những thích khách đó chỉ có một mình Tiêu Giác mà thôi. Tiêu Giác không ở đây, trong phủ đã an toàn đến bảy phần, ba phần còn lại có đánh thắng nàng không cũng không nhất định.

Sáng ngày hôm nay, Hòa Yến đã cởi dây vải trên mắt, bởi vì dây vải đó đã dùng được hai ngày, thật sự cần phải đổi cái mới. Thế nhưng đại phu ở Tôn phủ lần trước đều bị Tiêu Giác doạ chạy rồi, nên chẳng có ai làm cho Hòa Yến một dây vải mới.

Tuy dây vải đã cởi bỏ, nhưng hai ngày qua trên dưới Tôn phủ đều đã cho rằng Hòa Yến là một người mù, nên chẳng ai xem nàng như người bình thường mà đối đãi, duy chỉ có mình Hòa Yến mà thôi.

Đột nhiên bỏ dây vải xuống, liền cảm thấy ánh sáng quá chói chang, còn có chút khó chịu. Sáng hôm qua mở dây vải trước mặt Phi Nô, nàng đã cố gắng duy trì không đổi nét mặt, trời biết lúc đó nàng đã rất muốn chảy nước mắt.... thực sự rất chói mắt.

Sự thật là, Hòa Yến chưa bao giờ "không nhìn thấy".

Buổi dạ yến ngày hôm đó, tiểu tư cuối cùng nhận được lệnh của Đinh Nhất đã lao đến xác thực có ném một nắm gì đó dạng như bột thuốc. Nàng chặn lại được, nhưng lúc đó thật tình mắt cũng cảm thấy có chút đau.

Dù sao nàng cũng đã từng bị mù, sự căng thẳng và mẫn cảm ở mắt cũng vượt xa người thường, theo bản năng cảm thấy trước mắt mơ hồ, nên mới hoài nghi mình đã bị mù. Nhưng khi đã bình tĩnh lại cảm thấy, nàng kỳ thực là đang trốn tránh, về đêm lúc không người, Hòa Yến sẽ lén lút mở dây vải, nàng có thể nhìn thấy ánh sáng đèn lồng ở bên ngoài.

Chẳng qua là vì quá căng thẳng mà nháo ra sai sót, nàng vốn nghĩ ngày hôm sau sẽ giải thích một chút, nhưng khi thật đến hôm sau thì nàng lại thay đổi chủ ý.

Là một người mù, nói chung chẳng có gì uy hiếp. Làm một người không có uy hiếp đi tiếp cận Viên Bảo Trấn, so với một Trình công tử "thông minh có thể phát hiện trong rượu có độc" sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Thế nên khi cởi xuống dây vải trước mặt Phi Nô, biểu hiện của Hòa Yến cũng không có đến nửa phần khác lạ. Nàng làm người mù cũng không phải chỉ thời gian ngắn, phản ứng một người mù nên có nàng đều có thể mô phỏng hết thảy khiến người ta tìm chẳng ra một điểm sai nào.

Nhưng điều không ngờ là Viên Bảo Trấn lại thận trọng như vậy, còn đặc biệt đến xác nhận một phen rằng nàng có mù thật hay không, cứ như vậy nên Hòa Yến liền như cưỡi hổ khó xuống, nhưng đồng thời nàng cũng càng thêm chắc chắn giữa Hòa Như Phi, Đinh Nhất và Viên Bảo Trấn, tuyệt đối có vấn đề. Hòa Như Phi nhất định có tham dự vào chuyện mưu hại Tiêu Giác, tuy nhiên nàng lại không hiểu Hòa Như Phi cùng với Tiêu Giác rốt cuộc là có hiềm khích gì, nhưng địch nhân của địch nhân là bằng hữu, bây giờ nàng cùng với Tiêu Giác đang cùng một phe.

Nàng phải làm rõ, Viên Bảo Trấn và Đinh nhất đến cuối cùng là muốn làm gì.

Hòa Yến buộc tóc lên, lặng lẽ ra ngoài.

Người khác đều biết Trình công tử mắt giờ đã không nhìn thấy, ngoại trừ đi nhà xí thì ngày ngày đều ngốc ở trong phòng. Huống chi mấy hôm nay trong phủ ai ai cũng cảm thấy nguy hiểm, Tôn Tường Phúc bận rộn làm sạch bản thân, Hòa Yến bên này, thực sự không có người để ý.

Nhờ vào việc nhớ đường rất tốt của nàng, từ ngày đầu tiên đến đã mang đường đi lối rẽ trong Tôn phủ ghi nhớ thật kỹ.

Chỉ là Hòa Yến không biết Viên Bảo Trấn sống ở đâu, chính ngay lúc này lại nhìn thấy trước mặt có một người đi qua hoa viên, không phải ai khác mà chính là Đinh Nhất.

Tới thật hay ! Hòa Yến âm thầm tán thưởng, nhanh chóng bước theo. Động tác nàng rất nhanh, lại quen với việc tìm phòng để ẩn nấp, đương nhiên cũng bởi vì Tôn phủ quá xa hoa, nơi nơi đều là giả sơn bồn cảnh, đã cho nàng rất nhiều chỗ ẩn thân, một đường đi qua không ai phát hiện, cuối cùng Đinh Nhất dừng lại trước một căn phòng rồi mở cửa bước vào.

Không biết vì cớ làm sao, gian phòng này của Viên Bảo Trấn lại cách rất xa sảnh đường, gần như hẻo lánh, không có mấy người. Vào mùa thu, Lương Châu lúc chạng  vạng thì trời đã tối đen, Hòa Yến đánh giá một chút rồi leo lên mái nhà.

Thân hình nàng gầy nhỏ, phòng này có mái cong vênh, khắp nơi hoa văn điêu khắc, Hòa Yến nằm sấp trên mái nhà, cơ hồ muốn cùng với mái nhà hòa làm một thể. Nàng cẩn thận tìm rất lâu, cuối cùng tìm thấy một khe hở, không biết là mưa hay mưa đá đã làm mái ngói mỏng manh nhanh chóng bị vỡ, vừa hay để lại một khe hở nhỏ, Hòa Yến áp mặt vào đó, lắng nghe động tĩnh bên trong.

Trong phòng, Đinh Nhất đã đi vào.

"Thế nào rồi ?", Viên Bảo Trấn hỏi.

Đinh Nhất lắc đầu :"Mất dấu rồi ".

"Ngươi không có bị hắn phát hiện chứ ?"

"Trái lại là không có ". Đinh Nhất do dự một chút, "Ta không dám đến quá gần, tránh bị hắn phát hiện. Hôm nay hắn đã đi từ rất sớm về phía thành đông, ta sau đó đã tìm khắp xung quanh nhưng vẫn không tìm thấy hắn".

Viên Bảo Trấn không chắc chắn nói :"Tên Tiêu Giác này, rốt cuộc muốn làm gì chứ ? Rõ ràng chuyện xảy ra ở Tôn gia nhưng cứ muốn ở lại trong phủ, mỗi ngày đều ra ngoài nhưng không biết để làm gì. Ta cảm thấy có chút không đúng ".

Hòa Yến nghe đến đây thì trong lòng sinh nghi, Viên Bảo Trấn sai Đinh Nhất bám theo Tiêu Giác sao ?

"Chuyện bên nha môn đã xử lý tốt chưa ?" Viên Bảo Trấn hỏi.

"Bọn người Ánh Nguyệt đều chết cả rồi, không có chứng cứ, nội ứng trong phủ cũng chết rồi, đã dặn dò Tôn Tường Phúc trước đó rồi, nên sẽ không xảy ra vấn đề ". Đinh Nhất nói đến đây, "Ta vẫn là không hiểu, lúc đó làm thế nào Trình Lý Tố lại biết hành động của nội ứng, ly rượu kia cũng là hắn phát hiện được ".

"Ngươi cảm thấy hắn có vấn đề sao ? Nhưng hôm qua ngươi cũng thấy đấy, mắt hắn không nhìn thấy, cũng là một thiếu niên bình thường mà thôi."

"Tuy là như vậy.... ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng ". Đinh Nhất cũng không nói được, thiếu niên đó chắc chắn đã bị mù, nếu không thì cũng không thể giả giống như vậy. Hạ nhân trong phủ cũng có nói, hắn cả ngày đều ở lại trong phòng, thị vệ của Tiêu Giác bảo vệ hắn, xem ra đây đúng là một công tử phú gia tay trói gà không chặt mà thôi. Nhưng Đinh Nhất vẫn nhớ vào buổi yến tiệc đó, vị Trình Lý Tố kia ánh mắt đã ném vào hắn.

Ánh mắt đó dù chỉ thoáng qua, giống như đang tùy liếc nhìn người khác mà thôi, nhưng có một khắc, Đinh Nhất tựa hồ cảm thấy được sự kinh nộ trong ánh mắt của thiếu niên đó, hắn nhìn trở lại thì thiếu niên đó đã quay sang hướng khác, tựa như lúc nãy chỉ là ảo giác của hắn.

Nhưng vậy có đúng thật là ảo giác không ?"

Nghe bọn họ bên này nói đến náo nhiệt, trong lòng Hòa Yến cũng một mảnh chấn kinh. "Ánh Nguyệt đã chết rồi ", "không có chứng cứ", "đã dặn dò Tôn Tường Phúc", cũng là nói, chuyện Tiêu Giác bị hành thích đúng là do Viên Bảo Trấn làm. Có lẽ Tôn Tường Phúc cũng đã góp phần giúp đỡ.

Vậy bây giờ Tiêu Giác còn ở nơi đây, há không phải là dẫn dụ người khác tiếp tục tới gây hại sao ?

Nàng đang nghĩ thì lại nghe thấy Viên Bảo Trấn hỏi :" Hòa huynh gần đây có gửi tin cho ngươi không ?"

"Hòa huynh" ở đây, Hòa Yến nghĩ chín phần mười chính là Hòa Như Phi.

"Không có, chủ tử trước lúc đi đã phân phó ta rằng, lần này nhất định phải thành công ". Đinh Nhất nói :"Nếu thất bại, không cách nào trả lời với Từ tướng".

Từ tướng ?

Hòa Yến trong lòng khẽ động, ý của lời nói này chính là sở dĩ Hòa Như Phi sai Đinh Nhất đi theo thích sát Tiêu Giác là vì muốn có một câu trả lời với "Từ tướng". Nói theo cách khác, Hòa Như Phi là đang làm việc cho Từ tướng sao ? Nhưng Từ tướng là ai ? Nàng biết đương kim Thừa tướng Từ Kính Phủ trong triều, nhưng không biết rốt cuộc có phải là "Từ tướng" trong miệng của Đinh Nhất hay không .

"Chúng ta đã thất bại rồi", Viên Bảo Trấn nửa khổ não nửa là tức giận, "Ta không ngờ Tiêu Giác lại khó đối phó đến vậy, vả lại bây giờ hắn đã nghi ngờ ta... Không biết sau này còn có cơ hội như vậy hay không ".

"Tiêu Giác quả thật khó đối phó, nhưng hắn còn có một đứa cháu bị mù", Đinh Nhất nói :"Người này nếu đã bị mù, lại cái gì cũng đều không biết, y hệt như một tên ngốc, ta cho rằng có thể dùng ".

"Ngươi muốn thế nào ?" Viên Bảo Trấn hỏi.

"Đừng quên, trước giờ ta làm gì ." Đinh Nhất nói :"Ta tự có cách..."

Lời hắn còn chưa nói xong, liền nghe ở trên đầu "rắc" một tiếng, một mảnh ngói nhỏ rơi xuống, Đinh Nhất thay đổi sắc mặt, "Ai ?" rồi phi thân lao đi.

Dưới ánh trăng, bóng dáng ai đó lướt qua rất nhanh, nhẹ nhàng như yến, vừa chớp mắt đã trong màn đêm biến mất.

Trong lòng Hòa Yến kêu khổ không ngừng, Tôn Tường Phúc học đòi phong nhã, ngay cả mảnh ngói lợp nhà cũng lợp bằng ngói lục bảo, đẹp thì có đẹp nhưng rất mong manh, ngay cả người gầy yếu như nàng trèo lên đều có thể bất cẩn đổ sụp. Đây là đạo lý gì chứ ? Hòa Yến nghi ngờ hẳn là Tôn Tường Phúc đang giả heo ăn thịt hổ, mục đích dùng loại ngói này căn bản là không ai có thể trên mái nhà nghe lén, ở đây nếu đổi lại là một nam tử thông thường thì vừa trèo lên được chỉ e sẽ rơi ngay xuống đất.

Phía xa, Đinh Nhất vẫn không ngừng đuổi theo, nhưng không biết vì lý do gì, hắn lại không lên tiếng kêu gọi hạ nhân Tôn phủ đến bắt thích khách, chắc có lẽ là bản thân trong lòng có quỷ. Hòa Yến đối với đường lối ở đây đã quá quen thuộc, thế nên dựa vào đó mà trái nấp phải ẩn, trong lòng vẫn còn nghĩ về cuộc trò chuyện vừa nghe lén được.

Viên Bảo Trấn đến Lương Châu, Đinh Nhất đến Lương Châu, Hòa Như Phi ở Sóc Kinh đều vì một mục đích là thích sát Tiêu Giác, mà ba người bọn họ đều muốn cho "Từ tướng" câu trả lời. Bây giờ Tiêu Giác vẫn còn sống thật tốt, mà toàn bộ tử sĩ bị tiêu diệt cả rồi, Viên Bảo Trấn không cam lòng còn muốn làm lại, Đinh Nhất vẫn để ý "phế vật mù tử", muốn lợi dụng kẻ mù nàng đây để mưu sát Tiêu Giác.

Nghĩ đi nghĩ lại, một người lợi dụng người khác không gì ngoài xách động, con tin và không hay không biết làm hung khí giết người. Trình Lý Tố cùng Tiêu Giác là cậu cháu, Viên Bảo Trấn có lẽ sẽ không nghĩ đến việc xách động. Vậy chỉ còn lại hai loại. Nếu bắt Hòa Yến làm con tin, một là Hòa Yến không cho rằng Đinh Nhất sẽ đánh thắng mình, hai là nàng kỳ thực không phải Trình Lý Tố thật, Tiêu Giác đại khái sẽ không làm ra cái chuyện ngốc nghếch "vì cháu mà bó tay chịu trói" đâu.

Về loại thứ ba, không hay không biết làm hung khí giết người .... Bọn họ đã quên một điểm quan trọng nhất, chính là Hòa Yến không những không bị mù, thậm chí trước đó đã bắt đầu đề phòng Đinh Nhất.

Khi đang nghĩ về những điều này, Hòa Yến đã thấy phòng mình đang ở. Trong phòng đã sáng ánh đèn, có lẽ Phi Nô đã trở về. Hòa Yến sờ lên người, dây vải nàng đã bỏ trong  phòng, nghĩ đến việc còn phải diễn kịch với Phi Nô thì bất giác đau đầu.

Nàng sợ bị Đinh Nhất đuổi kịp, nhảy về phía trước, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai lách người vào phòng, vừa quay đầu, suýt chút nữa đã bị sặc nước bọt của mình mà chết.

Trong phòng đặt một thùng tắm bằng gỗ, nước bốc hơi sương, Tiêu Giác ngồi trong đó, mỹ nhân vào tắm, ngọc cốt băng cơ, ánh trăng xuyên qua khe hở cửa sổ, nhuộm cho mái tóc thêm một tầng màu thanh lãnh, khiến hắn trông đặc biệt dụ nhân. Bả vai của hắn cực đẹp mắt, trong lúc nhất thời, tâm trí của Hòa Yến đã lang thang ở một nơi khác, nàng nghĩ về lúc còn ở Hiền Xương Quán, chưa bao giờ nhìn thấy người này cởi áo ngoài bao giờ, đại hán trong quân đa phần là vai u thịt bắp, Hứa Chi Hằng có thể coi là lịch thiệp, nhưng Tiêu Giác không giống như bọn họ, đã anh mỹ lại hàm chứa sức mạnh, vòng eo đó lại hấp dẫn chết người, có lẽ dù là nam nhân hay nữ tử, một khi nhìn thấy đều sẽ phải tán thưởng.

Hóa ra người này không chỉ có khuôn mặt ưa nhìn, ngay cả thân hình cũng không giống người thường, khó trách hắn lại được gọi là "Ngọc diện Đô đốc", vẫn cứ là danh xứng với thực.

Hơi sương lượn lờ khiến người ta khó nhìn rõ biểu tình của hắn, có lẽ sẽ không quá vui vẻ. Tiêu Giác đại khái cũng không ngờ đến lúc này sẽ có người đột nhiên xông vào, lập tức đứng lên, tiếng nước trong phòng vang lên thanh thúy.

Hòa Yến :"......"

Lần này xong rồi, thứ nên nhìn thấy và không nên nhìn thấy Hòa Yến đều đã nhìn thấy cả. Giờ phút này nàng đang chửi bản thân đến máu chó đầy đầu, cớ vì sao cả ngày ra ngoài đều mang dây vải, hôm nay nhất định lại không mang? Hoặc giả nếu nàng thật sự nhìn không thấy, thì sẽ tốt hơn nhiều.

Tiêu nhị công tử nhanh chóng nhặt đồ trên giá mặc vào, lạnh mắt nhìn nàng.

Trong phòng lúc này dường như đã lạnh thêm mấy phần.

Đang lúc muốn nói, hắn đã thấy thiếu niên trước mặt dang tay ra, quàng xiêng đóng cửa lại, một đôi mắt không gợn sóng, tựa như đang trừng lớn hơn nhưng lại không phản chiếu được gì, hắn nói :"Ai ... là ai ?"

"À", Tiêu nhị công tử bị màn diễn xuất vụng về này làm cho tức cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top