Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 99 : Ngươi Là Ai ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một nhóm nha hoàn đã tụ tập lại ở bên ngoài nhà xí, nha hoàn dẫn đầu lòng đầy lo lắng nói :"Trình công tử, Trình công tử, ngài không sao chứ ? Để chúng nô tỳ đi vào có được không ?"

Trả lời nàng là giọng hổn hển của một thiếu niên :"Không ! Không được vào ! Đều đứng ở bên ngoài cho ta ".

Các nha hoàn mặt ngó mặt nhau, cũng phải, vị tiểu công tử đến từ Sóc Kinh này ngày thường phong phong quang quang, bây giờ ngã xuống hố xí nhất định sẽ rất xấu hổ, cũng sẽ không muốn bị người khác nhìn thấy cảnh tượng quẫn bách lúc này. Chỉ là cũng không thể cứ bỏ đấy mà không quản !

Các nha hoàn lo đến mức muốn hói đầu rồi.

Hòa Yến đứng trong nhà xí, im lặng thở dài.

Thành thật mà nói, với sự hoa lệ cầu kỳ ở Tôn gia, nhà xí đã rất sạch sẽ. Nhưng nàng làm hành động như vậy, chẳng qua là vì muốn giải quyết quả cầu hương mà Đinh Nhất đã đổi bên eo nàng thôi.

Trình công tử bị rơi xuống hố xí, nhất định cần phải tắm rửa sạch sẽ cả người, cho dù là cầu hương xông quần áo thì qua một phen như vậy cũng chỉ có thể vứt đi. Khi chủ tớ Viên Bảo Trấn hỏi tới thì lại hợp tình hợp lý, tìm không ra một chút vấn đề. Chẳng lẽ người đã một phen đi ra từ hố xí, còn phải mang một quả hương cầu bẩn thỉu lên người sao, đó mới là có bệnh.

Chỉ là... Hòa Yến xuyên qua lớp vải nhìn những vết tích trên người mình, nàng hi sinh vậy cũng quá lớn rồi. Hài tử Trình Lý Tố này thoạt nhìn đầu óc không quá hữu dụng, chưa từng nghĩ đấy mới là chân chính thông minh. Những việc vừa mệt vừa bẩn này, bây giờ toàn bộ đều do Hòa Yến làm thế.

Đây gọi là chuyện gì chứ ?

Nàng đang nghĩ trong lòng thì bất chợt nghe thấy bên ngoài có người hét :"Trình công tử, ngài đi ra đi, Tiêu đô đốc đến rồi !"

Tiêu Giác đến rồi ? Hòa Yến vốn nghĩ rằng Phi Nô sẽ đến đón nàng, nhưng sao Tiêu Giác đã về rồi ? Sao hôm nay hắn về sớm vậy chứ ? Nàng còn chưa nghĩ được rõ ràng, đã nghe thấy giọng của Tiêu Giác vang lên ở bên ngoài :"Trình Lý Tố, ra đây ".

Hòa Yến :"........"

Vì sao mỗi ngày khi gặp Tiêu Giác, nàng đều thảm hại đến thế ? Hòa Yến hít một hơi thật sâu, vịn chiếc gậy tre run rẩy bước ra ngoài.

Đám người bên ngoài đều ngưng hô hấp.

Quần áo người thiếu niên đang mặc đã thấm bẩn, đầu tóc cũng có chút lộn xộn, đôi mắt bị tấm vải đen che lại, nhìn không thấy ánh mắt thế nào thế nhưng miệng lại mím chặt. Vừa đi ra, đã tùy tiện lao về một hướng ủy khuất cáo trạng :"Cữu cữu, người đã đến rồi ! Nếu không phải là ta mạng lớn, người đã có một đứa cháu ngã chết trong nhà xí rồi đấy !"

Tiêu Giác :"........"

Hòa Yến tiến về phía trước, Tiêu Giác nghiêng người tránh xa. Người này thích sạch sẽ nhất, có thể chịu đựng ghê tởm đến đây đón Hòa Yến, đại khái đã làm một bước tiến rất lớn rồi.

"Phi Nô, đón hắn về cho ta, tắm rửa sạch sẽ". Tựa hồ không còn chịu nổi mùi vị trên người Hòa Yến, Tiêu Giác quay người bỏ đi.

Hòa Yến thầm mắng trong lòng, xem xem, đây là chuyện con người có thể làm sao ? Nàng rơi vào nhà xí cũng không biết là vì ai ? Tiêu Giác quả thật là bạch nhãn lang mà .

Phi Nô bước đến dìu đỡ nàng, người này cũng là tùy theo chủ tử, ngày bình thường cùng với Hòa Yến không rời nửa bước, đến lúc này nàng bị rơi xuống hố xí, ngay cả dìu đỡ cũng cách một khoảng xa, mà còn dùng cả khăn nữa chứ, Hòa Yến thật không nói nên lời.

Chờ khi bọn họ về đến ngoài phòng, lần này không cần Hòa Yến nhắc nhở, Phi Nô đã sai người đưa nước nóng và bồn tắm, hắn nói với Hòa Yến :"Người nhanh vào tắm rửa sạch sẽ đi ".

"Huynh không hầu hạ ta tắm rửa sao ?", nàng thăm dò hỏi.

"Người có vị hôn thê, không được tiện".

Chậc chậc chậc, đây là ở lâu mới thấy lòng người. Hòa Yến cũng không thèm để ý hắn, tự mình run rẩy đóng cửa lại, nhảy vào trong bồn tắm.

Nghĩ lại thật không cam lòng, đường đường là Phi Hồng tướng quân, bây giờ tệ đến mức phải để bản thân nhảy vào hố xí để tránh rắc rối, nếu như bị thuộc hạ và đồng liêu năm đó nhìn thấy, nói không chừng sẽ chế giễu nàng luôn ý chứ.
Chỉ là nghĩ tới việc Viên Bảo Trấn hẳn cũng không ngờ đến, quả cầu hương mà hắn đưa cho mình còn chưa kịp nhìn thấy Tiêu Giác thì đã bị phế rồi. Suy cho cùng trời muốn mưa người muốn ngã, ai cũng không quản được.

Ngoài phòng, Phi Nô đang ngồi xổm dùng nhánh cây khều mớ quần áo bẩn mà Hòa Yến bỏ trên đất, từ đấy lăn ra một quả cầu hương tròn trịa, Phi Nô dùng nhánh cây chặn cầu hương lại, nói :"Chắc chắn là đây rồi".

Tiêu Giác liếc nhìn cầu hương trên đất, cũng không nói gì.

"Thiếu gia, hắn là cố ý hay là vô ý ?", Phi Nô cũng có chút mê muội. Nếu là Hòa Yến vô ý, vừa hay ngã xuống nhà xí khiến cho quả cầu hương này không thể dụng, cũng thật quá trùng hợp rồi. Nhưng nếu là cố ý, nếu hắn và Viên Bảo Trấn là cùng phe, hà tất lại vẽ vời thêm chuyện. Cho dù là khổ nhục kế thì cũng thật là quá chân thực rồi.

"Là cố ý. Bất quá ", hắn khẽ cong môi cười, trong ánh mắt không biết là ghê tởm hay ngạc nhiên, mười phần phức tạp nói :"Loại phương pháp này mà cũng nghĩ ra được, vẫn thật là bất chấp tiểu tiết".

Như thế cũng phải, thử hỏi ai có thể nghĩ đến Hòa Yến sẽ ngã vào hố xí chứ ? E rằng ngay cả bản thân Viên Bảo Trấn cũng không nghĩ đến. Hành động của Hòa Yến thật không tưởng tượng nổi, phàm là người có thể diện, đều sẽ không nghĩ đến loại phương pháp này.

"Nếu như hắn cố ý", Phi Nô nhìn Tiêu Giác, ngạc nhiên nói :"Thiếu gia là đang nói, mắt Hòa Yến nhìn thấy được sao ?"

Tiêu Giác nhướng mày :"Đến tám, chín phần".

"Vậy hắn luôn giả vờ không thấy là có ý gì ?" Phi Nô có chút không hiểu, "Là để lừa chúng ta, hay là để lừa Viên Bảo Trấn ?"

"Đều có", Tiêu Giác chậm rãi nói :"Hắn có thể cùng phe với bất cứ người nào".

Cũng hệt như Tiêu Giác, vừa đề phòng Hòa Yến lại vừa lạnh mắt nhìn Viên Bảo Trấn làm trò, Hòa Yến rất có khả năng đã giữ mình ngoài cuộc. Nàng có lẽ đang dùng loại ánh mắt xem kịch để xem hắn và Viên Bảo Trấn đấu nhau, lúc lừa Viên Bảo Trấn thì thuận tiện lừa luôn Tiêu Giác, còn về mục đích của nàng là gì thì đến hiện tại vẫn chưa nhìn ra .

"Thiếu gia, Hòa Yến sẽ không gây trở ngại cho công việc của chúng ta chứ ?"

"Sẽ không". Tiêu Giác nói :"Sắp kết thúc rồi ".

Phi Nô trầm mặc giây lát, nói :"Thư hồi âm của Sóc Kinh, có lẽ đêm nay sẽ đến ".

Qua đêm nay, sẽ biết vị Hòa Yến này rốt cuộc là có lai lịch gì, ý định ra sao. Về phần Viên Bảo Trấn, những ngày tháng tươi đẹp của hắn sắp kết thúc rồi.

...............

Trong phòng, Viên Bảo Trấn có chút không dám tin vào tai mình, hắn hỏi lại tên hạ nhân đang bẩm báo :"Ngươi nói cái gì ?"

Hạ nhân của Tôn phủ bị sắc mặt hắn doạ cho giật mình, khúm núm nói :"Vừa nãy, Trình công tử rơi vào nhà xí, Tiêu đô đốc đón ngài ấy đi rồi".

Vẻ mặt Đinh Nhất biến đổi, Viên Bảo Trấn đỡ trán, xua xua tay :"Ngươi lui xuống đi".

Tên hạ nhân rời đi.

Viên Bảo Trấn đưa tay vỗ lên mặt bàn, "Hỗn trướng".

Không cần nghĩ cũng biết, cầu hương hôm nay đưa cho Hòa Yến đã là vô ích. Nếu đã rơi xuống hố xí, khắp người từ trên xuống dưới tất nhiên sẽ vây phải ô uế, cần phải tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, cầu hương đó dựa vào đâu có thể thoát được chứ ?

"Không hay rồi", Viên Bảo Trấn đứng lên, có chút bất an, "Quả cầu hương đó sẽ không bị Tiêu Giác phát hiện chứ ?"

"Tiêu Giác ưa sạch sẽ nên sẽ không cố ý động đến đâu, chỉ là " Đinh Nhất vẻ mặt khó đoán "Hòa Yến thì không nhất định ".

"Ngươi đây là nói hắn cố ý ?"

"Ngài không cảm thấy quá trùng hợp sao ?" Vừa mới đưa cầu hương cho hắn, hắn đã rơi xuống hố xí rồi. Trước đó cũng vậy, trong dạ yến cái gọi là côn trùng bay vào chén rượu cũng chỉ là lời một phía của hắn. Càng quan trọng là Tiêu Giác sao lại mang cháu mình để lại Tôn phủ ? Người này rất không thích hợp, ta luôn cảm thấy, Trình Lý Tố không hề đơn giản như vẻ bề ngoài".

"Nếu như hắn có vấn đề, há chẳng phải ngay vừa mới bắt đầu, mọi tính toán của chúng ta đều bị hắn biết rồi sao ? Đây không phải là bẫy mà Tiêu Giác giăng ra đấy chứ  ?" Viên Bảo Trấn hỏi.

Hắn đối với Tiêu Giác có một loại sợ hãi từ trong xương cốt, có lẽ là bởi vì biết vị Hữu quân đô đốc này sẽ thật sự giết người mà không cần nhìn thân phận.

"Ta thấy, đêm nay nên động thủ đi", không biết đã qua bao lâu, Đinh Nhất mới lên tiếng.

"Gì chứ ?", Viên Bảo Trấn lo lắng nói :"Tiêu Giác lúc tỉnh táo, ngươi sẽ không đánh lại".

Bởi vì như thế, bọn hắn cũng không dám trực tiếp cùng Tiêu Giác đánh nhau, đáng tiếc là buổi dạ yến đó một kích không thành, muốn tìm thêm cơ hội là rất khó, vốn còn muốn xuống tay từ Trình Lý Tố, tiểu tử này càng tà môn, khó nắm bắt, không hiểu ra sao, cho đến hiện tại vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lời của Viên Bảo Trấn tựa hồ như đã làm phiền Đinh Nhất, gương mặt thoáng vẻ hiểm độc, giọng hung ác nói :"Ta vốn không định ra tay ở chỗ hắn, mà tên cháu cổ quái của hắn mới là mục tiêu của ta".

..............

Hòa Yến tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng vì để xua tan mùi hôi, còn lấy hương cao mà Trình Lý Tố cho mình bôi khắp người một lượt, đổi quần áo sạch sẽ mới dám đi đến gặp Tiêu Giác.

Tiêu Giác ngồi trước bàn, ngăn nàng tiếp tục đi về phía trước :"Cách xa ta một trượng".

Hòa Yến trợn tròn mắt trong lòng, thế nhưng trên mặt lại cười, nói :"Cữu cữu, ta đã tắm sạch rồi. Không tin người ngửi xem ....."

Nàng cố đi về phía trước nhưng một bao kiếm đã treo trước mặt, chạm đến mũi nàng, chặn đường nàng lại. Qua khe hở của dây vải đen, có thể thấy Tiêu Giác lấy tay áo che mũi, vẻ mặt không vui, đầu mày cau lại như gặp phải phản quân đánh úp.

Hòa Yến vung tay :"Được, được, được, ta không tới nữa là được".

Tiêu nhị công tử quả thật là kỹ tính, nhưng không biết sự kỹ tính này có thể cứu mạng hắn không ? Nếu không phải nàng tự mình nhảy xuống hố xí, có lẽ bây giờ nhị công tử đang bị trúng độc cầu hương, cũng không biết chống chọi được mấy khắc. Trong lòng Hòa Yến tự dưng hối hận, sớm biết đã trực tiếp ném cầu hương đến trước mặt Tiêu Giác, xem hắn còn dám xét nét như bây giờ không.

Nàng vịn gậy tre lần mò đến ngồi xuống ghế, nghĩ một chút rồi mới hỏi :"Cữu cữu, rốt cuộc chúng ta ở phủ này đến bao lâu ?"

"Thế nào ?", Tiêu Giác nói :"Ngươi muốn về sao ?"

"Cũng không hẳn, chỉ là cảm thấy ở đây hơi kỳ quái", Hòa Yến trả lời. Nàng còn muốn từ trên người Viên Bảo Trấn và Đinh Nhất đào ra càng nhiều chuyện có liên quan đến Hòa Như Phi, đương nhiên không thể nhanh về như vậy. Nhưng ở chỗ này lại không đúng, tuy Hòa Yến không biết Tiêu Giác đang làm gì, mà những việc làm của Tiêu Giác đã khiến Viên Bảo Trấn chú ý đến Hòa Yến, ngược lại cứ tìm rắc rối với Hòa Yến. Nếu cứ tiếp tục thế, bí mật của Hòa Như Phi chưa đào ra được mấy cái đã bị Viên Bảo Trấn phát hiện ra kế hoạch của mình.

"Có gì kỳ lạ ?" Tiêu Giác không nhanh không chậm nói, tựa như không để tâm đến lời nàng.

"Viên ngự sử không bao lâu lại đến tìm ta nói chuyện", Hòa Yến đi thẳng vào vấn đề, "ta cảm thấy hắn giống như đang nói dối, người không sợ bỏ ta ở đây một mình, ta sẽ tiết lộ bí mật gì đó cho hắn sao ?"

Tiêu Giác tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn nàng :"Ngươi có bí mật gì có thể tiết lộ ?"

Hòa Yến :"......."

Tiêu Giác và Phi Nô lén lút làm chuyện gì cũng không nói với Hòa Yến, rõ ràng không xem nàng là người mình. Dù cho Viên Bảo Trấn có muốn nghe ngóng tin tức, Hòa Yến cũng thật không có bí mật gì để tiết lộ cho người ta, nàng là một nhân vật phụ bên ngoài cốt lõi, thế nên đối với chuyện này nàng chẳng biết gì.

Nàng nói :"Vậy thế này thì cũng không đúng ! Nào đâu có thân cữu cữu nào lại bỏ cháu lại một mình ở hang hùm ổ sói chứ ? Đây không phải là muốn khiến cho người ta nghi ngờ sao ?".

Ai biết Viên Bảo Trấn có lại làm túi hương gì đó để đổi cho nàng hay không ? Nàng cũng không thể hết lần này đến lần khác ngã trong hố xí, nếu vậy bị thương không phải là đôi mắt mà chính là não của nàng.

"Nghi ngờ ?" Tiêu Giác cụp mắt xuống, chậm rãi nói :"Ta thấy mấy hôm nay hắn vẫn chưa có nghi ngờ".

Hòa Yến trong lòng gào thét, đó là bởi vì nàng đã luôn giúp hắn lấp liếm ! Kiểu nói dối vụng về như vậy sẽ khiến người ta nghi ngờ. Chỉ là Hòa Yến cũng nhìn ra Tiêu Giác là cố ý làm vậy, chắc chắn là cố ý dương đông kích tây, họa thủy đông dẫn, người này lòng dạ cũng quá đen tối rồi, làm loại chuyện như vậy cũng không mảy may hổ thẹn.
Nàng nói :" Vậy cữu cữu, người cả ngày nay ở bên ngoài chạy đông chạy tây, rốt cuộc đã tìm ra hung thủ chưa ?"

Khi nàng nói những lời này, trong ngữ khí hàm chứa một chút mỉa mai, tuy đôi mắt đã bị dây vải che đi ánh mắt, nhưng cũng có thể nghĩ đến bộ dạng thiếu niên này trợn mắt, Tiêu Giác bình tĩnh trả lời :" Tìm được rồi" .

"Tìm được rồi... Tìm được rồi ?", Hòa Yến sửng sốt một lúc, "Là ai ?"

"Ngươi rất nhanh sẽ biết thôi ".

Cái gì gọi là rất nhanh sẽ biết chứ ? Nàng rõ ràng sớm đã biết rồi, hung thủ là chủ tớ Viên Bảo Trấn, Hòa Yến vò đầu bứt tai, hận không thể ngay lúc này đưa Tiêu Giác đến trước mặt Viên Bảo Trấn, chỉ vào Viên Bảo Trấn và Đinh Nhất nói :" Chính là hắn, chính là người này, bắt lấy hắn !"

Nhưng nàng giờ đây chỉ có thể giả  ngốc, hỏi :"Sao cữu cữu bây giờ còn chưa bắt hắn ?"

"Còn chưa đến lúc", Tiêu Giác cong cong môi.

"Vậy phải chờ đến lúc nào ?"

"Lúc tên lừa đảo làm việc".

Hòa Yến :"Hả ?".

Nàng nghe không hiểu ý của Tiêu Giác, cũng không đợi nàng hỏi tiếp, Phi Nô đã đi đến kéo nàng đứng dậy, đổi một hướng khác đẩy nàng ra cửa, vừa đẩy vừa nói :"Quá muộn rồi, người đi nghỉ ngơi trước đi".

"Cạch" một tiếng, cánh cửa lần nữa đóng lại, quả thật vô tình vô nghĩa.

Hòa Yến nhìn chằm chằm vào cánh cửa phía sau mình, trong lòng có một tiểu nhân nhi đang chống nạnh chửi rủa. Không nói về tình bạn cùng trường kiếp trước, kiếp này bọn họ tốt xấu gì cũng đã cùng nhau đối phó với thích khách, có thể coi là một nửa sinh tử chi giao đi, vậy mà thái độ của Tiêu Giác thế nào ? Với thái độ này, Đại Ngụy sao lại có lắm cô nương ngưỡng mộ hắn đến vậy, không phải là đều đã bị Nam Cương Vu tộc hạ cổ rồi chứ, nên mới khiến người ta không hiểu được !

Nàng bò lên tháp nằm, kéo chăn lên trùm cả đầu vào đó.

Bỏ đi, nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, dù sao người Viên Bảo Trấn muốn giết cũng không phải mình, ai quan tâm chứ.

............

Thu phân đã qua, thời tiết càng trở nên lạnh lẽo.

Hòa Yến bị cái lạnh làm cho thức giấc.

Chăn của Tôn gia là chăn lụa, vừa mềm vừa mịn, hoa văn thêu ở mặt trên thật tinh xảo, rất là xa hoa lộng lẫy. Loại chăn này tuy mỏng nhưng đắp lại rất ấm, mấy ngày nay Hòa Yến ngủ ở Tôn gia, về mặt chăn đệm thực sự không chê vào đâu được. Hôm nay là lần đầu tiên bị đánh thức bởi cái lạnh.

Dây vải đen để ở bên cạnh bởi trước khi ngủ nàng đã cởi nó ra, lúc này Hòa Yến chậm rãi ngồi dậy, tự hỏi nếu đêm khuya thế này, nếu gọi người đến thêm chăn cho mình có phải có chút làm phiền người khác không, vừa quay đầu, thì thấy cửa sổ bên cạnh đã bị mở, gió ù ù thổi vào bên trong.

Chẳng trách sao lại lạnh đến vậy, gió lạnh lùa vào thế này, có đắp chăn ba lớp cũng vô ích. Hòa Yến đang muốn đứng dậy đóng cửa sổ, đột nhiên như nhớ lại điều gì nên liền nghiêng đầu, quả nhiên dưới ánh đèn lồng yếu ớt ngoài cửa sổ, phía tháp bên kia của Phi Nô trống rỗng, người này thế mà không ở đó.

Phi Nô không ở đây, không cần vào phòng trong cũng biết Tiêu Giác tuyệt đối không ở đó, hai chủ tớ này có lẽ lại ở sau lưng nàng đi làm mánh khóe gì đó mà không thể để người ta thấy. Hòa Yến cũng không lấy làm lạ, liền xuống tháp mang giày, muốn đi tới đóng cửa sổ rồi lại tiếp tục ngủ.

Gió cực lạnh, thổi nhánh cây bên giường lắt lay làm một hạt sương rơi xuống, Hòa Yến đưa tay đang muốn đóng cửa thì đột nhiên, thấy một bóng đen lướt qua cách đó không xa, nếu là người không biết võ nhìn thấy có lẽ cho rằng mình đang hoa mắt.

Đêm đã quá khuya, ngay cả chó cũng đã ngủ, sao lại có người đi lang thang ngoài đó ? Suy nghĩ loé qua, Hòa Yến chụp lấy quần áo bên cạnh và theo ra ngoài.

Người này thân thủ không tồi, nhưng không may người đuổi theo lại là Hòa Yến. Hòa Yến theo cũng rất cẩn thận, kiếp trước nàng đã từng ở Tiên phong doanh, đã từng đột kích lúc đêm, từng che đậy dấu vết , đột nhập địch doanh, cho nên, những việc thế này cũng xem là dễ như trở bàn tay.

Hắc y nhân này không phải là Tiêu Giác hay Phi Nô, Tiêu Giác và Phi Nô rất cao, nhưng người này không thế. Cả người mặc quần áo ngủ, nhìn không ra manh mối gì. Hắn tựa hồ rất quen thuộc với viện tử Tôn gia, tránh xa những nơi có thể có hộ vệ, đi thẳng đến một đình viện bỏ hoang của Tôn phủ.

Tôn phủ rộng lớn lại có một viện tử bị bỏ hoang, cách chính đường rất xa. Mấy ngày đầu khi mắt Hòa Yến mới bị "mù", đã trốn dưới cửa sổ nghe mấy nha hoàn nói chuyện ở bên ngoài, mới biết rằng viện tử này đã từng là nơi ở của một vị ái thiếp mà Tôn Lăng bắt cóc. Vị ái thiếp này vốn là tiểu nữ nhi của chưởng quỹ một tiệm gạo ở thành Lương Châu, sinh ra xinh đẹp khả ái, không may bị Tôn Lăng nhìn trúng, cướp về trong nhà.

Cô nương tiệm gạo vốn đã có một cửa thân sự, một tú tài cùng với goá mẫu sống nương tựa lẫn nhau ở ngoại thành, tú tài bất phẫn vì nỗi nhục cướp thê, nên muốn đi cáo trạng, thế nhưng quan bảo hộ quan, phụ tử Tôn gia ở thành Lương Châu đã một tay che trời, cuối cùng tú tài cùng goá mẫu đều bị bắt vào nhà lao, không bao lâu thì bị bệnh chết.

Cô nương tiệm gạo nghe được hung tin, mỗi ngày đều không ngừng rơi nước mắt, Tôn Lăng vốn là người có mới nới cũ, không bao lâu đã chán ghét cô nương này. Nhìn thấy nàng ngày ngày thương khóc chỉ cảm thấy chướng mắt, lại cho rằng nàng như thế làm hắn xúi quẩy, nên vung tay mang cô nương này thưởng cho thủ hạ.

Một cô nương tốt đẹp, cứ như thế mà bị tra tấn đến chết.

Có lẽ là vì nàng chết quá thê thảm, không lâu sao trong viện tử đã truyền đến tin đồn bóng gió, nói rằng có người ban đêm nghe thấy tiếng của cô nương này than khóc. Tôn Lăng cảm thấy xui xẻo nên đóng cửa viện, lại có những tin đồn quỷ mị đó nên ngày thường chẳng có ai dám vào, từ đó viện tử này đã trở thành viện hoang.

Hòa Yến khi nghe câu chuyện cũ này, chỉ hận không thể lao tới mang lấy đầu Tôn Lăng vặn đứt. Trên đời luôn có những người tội ác chất chồng, làm vô số việc ác, buồn cười là dạng người này thế mà cũng biết sợ nhân quả báo ứng, còn biết vì trong lòng có quỷ mà không dám tiến tới.

Hắc y nhân đã chọn nơi này, nhưng đây chỉ là một viện tử hoang phế, ngay cả nha hoàn tiểu tư cũng rời đi đã lâu, sao lại phải đến một nơi cái gì cũng đều không có chứ ?

Nơi đây mọc rất nhiều cỏ dại, cây cối bởi vì không ai tưới nước nên có cây đã chết khô, có cây còn sống, nhưng cũng không ai cắt tỉa, cành nhánh chen nhau tạo nên những hình thù kỳ lạ, bóng đổ trên mặt đất cũng đầy u ám quỷ dị. Ngoại trừ tiếng gió rít thì ở đây một chút sức sống cũng đều không có, một sự tĩnh mịch chết chóc như thể là nghĩa địa.

Hắc y nhân đã đến trước gian phòng mà vị cô nương đã từng sống, lánh người vào trong .

Hòa Yến do dự một chút, không tiến vào từ cửa chính mà từ cửa sổ nhảy vào.

Không biết có phải là Tôn Lăng trong lòng có quỷ hay không, phía trên cửa sổ trước phòng đều đặc biệt cẩn thận dán không ít những bùa chú của đạo sĩ, có lẽ là sợ oan hồn của cô nương chết oan kia đến tìm mình.

Hòa Yến thuận theo cửa sổ trượt vào, kỳ lạ là căn phòng này tuy không người ở nhưng lại đốt sáng đèn, đến khi cuối cùng cũng nhìn rõ cảnh tượng trước mặt, Hòa Yến cũng không khỏi ngạc nhiên.

Ở trong phòng, từ trên bàn dưới đất bày la liệt vô số tượng Phật. Ngọn đèn đó là đèn dầu thắp trên Phật đường, có lẽ là luôn có người đến châm, Phật hương vấn vít, nhưng lại không làm cho lòng người cảm thấy bình yên, chỉ khiến người ta toàn thân phát lạnh.

Ngoài phòng dán bùa chú của đạo sĩ, trong phòng bày tượng Phật, phụ tử Tôn gia thế mà hoảng đến chẳng biết chi, Phật, Đạo làm một, trái lại cũng không có thản nhiên như vẻ bề ngoài.

Ngủ trên gối thấm máu, chỉ sợ ngày nào cũng sẽ gặp ác mộng. Hòa Yến trong lòng trào phúng, nếu như sợ hãi như vậy cớ sao còn làm lắm chuyện ác gian. Có thể thấy người này đã ác từ trong xương cốt, khó mà biến đổi.

Đúng vào lúc này, từ trong góc phi  ra một cái hoa tiêu với tốc độ rất nhanh, Hòa Yến nghiêng người né tránh, dùng chủy thủ trong tay áo ngăn lại, "keng" một tiếng, hoa tiêu rơi xuống đất, xô đổ một tượng Kim Cang trợn mắt.

"Ngươi quả nhiên không mù", có người bước ra từ sau Phật đường.

Bị đuổi theo lâu đến vậy, người này cuối cùng cũng lộ mặt, vẫn là khuôn mặt bình thường không có điểm gì đặc biệt, thế nhưng biểu cảm lại có thay đổi, không còn cứng nhắc khô khan không cảm xúc như thường lệ, một đôi mắt thậm chí còn loé lên một tia phấn khích, tựa như đã bắt được con mồi thú vị.

"Lâu vậy mới phát hiện ra, ngươi mới mù", Hòa Yến nói.

Đinh Nhất mỉm cười, nụ cười của hắn cũng có chút cổ quái, hắn nói :"Gan của ngươi quả thật rất lớn, một thân một mình mà cũng dám theo ta đến đây".

"Ngươi cố ý mở cửa sổ, cố ý lướt qua, cố ý đi chậm để ta có thể đuổi kịp, không phải là vì muốn ta theo tới đây sao ? Ta luôn là một người rất ôn hòa", Hòa Yến cũng cười, "điều không thích nhất chính là để công sức của người ta bị lãng phí".

Ngay từ đầu nàng đã phát hiện rồi, chỉ là nếu như người khác đã đặt bẫy, nguỵ trang của nàng đã bị bại lộ nên không cần thiết phải giả ngốc nữa. Huống chi cao thủ chân chính sẽ không sợ bẫy.

Chỉ có những kẻ không đủ thực lực mới chần chừ.

Đinh Nhất bị vạch trần, sắc mặt khẽ biến, một lúc sau hắn cười nói :"Ngươi mạnh miệng như vậy là học theo Tiêu Giác sao ?"

"Trời sinh mà thôi".

"Ngươi không phải là Trình Lý Tố ", Đinh Nhất nhìn vào mắt Hòa Yến, "Ngươi là ai ?"

Hắn nghi ngờ Hòa Yến còn sớm hơn cả Viên Bảo Trấn. Chỉ là bởi vì trong bữa yến hôm đó, thậm chí lúc Tiêu Giác còn chưa uống rượu, thiếu niên này đã tình cờ liếc nhìn qua.

Trong ánh mắt đó xen lẫn kinh ngạc, phẫn nộ và thù hận, bất cam cùng nghi hoặc, bách vị tạp trần, hướng hắn mà bức tới, tuy Hòa Yến rất nhanh dời mắt đi nhưng ánh mắt của hắn lúc đó vẫn làm cho Đinh Nhất chú ý .

Hắn chưa từng gặp qua thiếu niên này, nhưng rất rõ ràng, thiếu niên này đã từng gặp qua hắn.

"Ngươi là ai ?", hắn hỏi lại lần nữa.

Hòa Yến chỉ cười.

Thần Phật khắp nơi lặng yên quan sát, ngoài phòng bùa chú thanh tâm xua ma, tựa như Phạn âm đâu đây vương vít, thiếu niên chầm chậm ngẩng đầu, biểu cảm dường như đã quen, ánh mắt như quang như điện khiến lòng người co rúm lại.

"Ta chính là hồn ma bị ngươi giết chết ", nàng nhẹ nhàng nói :"Bò ra khỏi âm ty địa phủ, đến tìm ngươi đòi mạng ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top