Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 105: Lam Mặc Huyền và Hoa Mộc Khuynh

Editor: Phong Diễm Kiều Nguyệt

"Phụ thân, nhi tử đã lớn rồi, nhi tử hi vọng cùng phụ thân có thể đến chiến trường giết địch, mong phụ thân có thể đáp ứng!'' Lam Ngân đứng trước mặt Lam Kiến Quân, nghiêm cẩn khẩn cầu, nhưng trong mắt không có kiên định.

Lam Ngân nhìn phụ thân của mình không có bất cứ biểu tình hay nóng nảy gì, hắn bây giờ đã thành niên nhưng chỉ có thể cùng một ít bạn bè ăn chơi không có lý tưởng, căn bản là không có quyền lợi gì trong Lam phủ, hơn nữa cũng không như Lam Mặc Huyền được tiến vào quân doanh rèn luyện, nếu như hiện tại hắn không nỗ lực nữa, e là sau này ngay cả ở Lam phủ hắn cũng chẳng có địa vị. "Nếu Nhị ca yêu thích quân doanh như vậy, ta thấy không bằng để cho ca ca vào quân doanh làm tên lính quèn, cũng coi như là đáp ứng nguyện vọng của Nhị ca!'' Lam U Niệm đi vào phòng khách cười tủm tỉm nhìn Lam Ngân, muốn cướp đoạt thân phận con trai trưởng Lam phủ của ca ca, cũng không nhìn một chút chính mình là thứ gì.

"Ừm, Niệm nhi nói rất đúng, Ngân nhi, ngươi ngày mai đi đến lều của Mặc Huyền đi!" Lam Kiến Quân cũng gật đầu đáp ứng.

"Phụ thân!" Lam Ngân hoang mang kêu lên, sau đó tựa hồ phát hiện mình quá mức kích động sau đó hơi cúi đầu "Phụ thân, nhi tử cảm thấy ngài là một Đại tướng quân của một nước, nếu như nhi tử làm một tên lính quèn không có tiếng tăm, đây không phải là quá mất mặt ngài sao?"

"Vậy ý của Nhị ca là muốn làm cái gì? Làm tướng quân sao? Nhị ca từ lúc nào dĩ nhiên ngây thơ như vậy, không có chiến công, không có trả giá đã nghĩ một bước lên trời?" Lam U Niệm giễu cợt nói, làm Lam Ngân lúng túng không thôi.

"Ta không có ý đó, ta chỉ là không muốn làm mất mặt mũi của phụ thân, hơn nữa coi như vừa bắt đầu làm một chức vị tương đối cao, sau này ta nhất định sẽ làm tốt!" Lam Ngân hiện tại càng ngày càng chán ghét Lam U Niệm, rõ ràng là phụ thân sắp đồng ý nhưng nàng vừa quấy nhiễu phụ thân thì ngài liền không đồng ý.

Lam U Niệm nhìn Lam Ngân một chút, kỳ thực trong lòng khó chịu vô cùng, hoàn toàn đem Lam Ngân là nơi trút giận. Thực sự là từ sau khi Phong Dực Hiên hôn chính mình đêm đó, hắn liền giống như một miếng keo da trâu dính chặt đến mức gỡ không ra, thường thường sẽ xuất hiện ở trước mắt mình không nói, còn muốn mình chịu trách nhiệm, hại hiện tại Lam U Niệm tính khí kém muốn chết. Vừa nghe Lam Ngân lại đám đánh chủ ý, liền biết cơ hội đến rồi, hoàn toàn phát hỏa.

"Chức vị tương đối cao? Ngân nhi, con muốn làm cái gì?'' Trong mắt Lam Kiến Quân rất không đồng ý hỏi, đối với đứa con này, Lam Kiến Quân vẫn cho là hắn tuy rằng không thành tài, nhưng cũng không tính là một đứa con hư, nhưng bây giờ mấy câu mà Lam Ngân nói liền để cho Lam Kiến Quân biết đứa bé này xác thực mơ tưởng xa vời, không thành tài được.

"Nếu đại ca đã là Xa Kỵ tướng quân, không bằng để nhi tử cũng làm Xa Kỵ tướng quân đi, như vậy mới không mất mặt phụ thân!'' Lam Ngân tự cho mình là rất thông tình đạt lý, nhưng lại không biết Lam Kiến Quân nghe xong lời nói khí thế của hắn, còn có cả Lam U Niệm nghe xong cũng chỉ còn sót lại buồn cười.

"Xa Kỵ tướng quân?" Phốc một tiếng mang theo ý cười tràn ra đầy phòng khách, sau đó liền nhìn thấy Lam Mặc Huyền cùng Hoa Mộc Khuynh đi vào.

"Lam tướng quân!" Hoa Mộc Khuynh ngoan ngoãn cúi chào, thu lại hết thảy khí tức hung hăng trên người.

"Phụ thân!" Lam Mặc Huyền cũng theo hô một tiếng.

Ngày hôm nay Hoa Mộc Khuynh đến Lam phủ chơi mọi người đều biết, vì lẽ đó cũng không có cái gì bất ngờ. Hơn nữa ấn tượng Lam Kiến Quân đối với Hoa Mộc Khuynh rất tốt, cô gái này không có dáng vẻ làm bộ làm tịch, cùng với những người nam tử nơi sa trường có khí tức phóng khoáng vô cùng khác nhau, Lam Kiến Quân rất xem trọng chuyện của hảo nhi tử của mình cùng với Hoa Mộc Khuynh, hơn nữa nhìn hai đứa trẻ bây giờ sợ là không lâu nữa chuyện tốt sẽ đến thôi.

"Quận chúa đến rồi a, mau ngồi xuống!" Lam Kiến Quân hướng về Hoa Mộc Khuynh nói rất hòa ái, so với Lam Ngân còn muốn tốt hơn mấy phần.

"Niệm nhi muội muội, vừa rồi Nhị công tử của Lam phủ có phải nói muốn làm Xa Kỵ tướng quân?'' Quả nhiên, nhã nhặn thục nữ không được một lúc thì Hoa Mộc Khuynh liền lộ ra nguyên hình, đi đến bên cạnh Lam U Niệm trực tiếp hỏi, làm Lam Mặc Huyền sợ sệt nhìn phụ thân của chính mình, chỉ lo phụ thân sẽ đối với Hoa Mộc Khuynh có ấn tượng không tốt.

"Ừm, Mộc Khuynh tỷ tỷ nhĩ lực cũng không tệ lắm, Nhị ca đúng là thẳng thắn nói muốn làm Xa Kỵ tướng quân!" Lam U Niệm trào phúng, nàng biết có Hoa Mộc Khuynh ở đây đóng vai hề thì Lam Mặc Huyền nhất định sẽ không chịu thiệt, quả nhiên...

"Không phải bản quận chúa nói ngươi, Lam Nhị công tử, làm người có phải là đầu óc chưa thanh tỉnh hay không, Lam Mặc Huyền là từ một tên lính quèn bắt đầu chém giết vô số kẻ địch mới có thể trở thành Xa Kỵ tướng quân, hơn nữa danh hiệu này là do hoàng thượng sắc phong, ngươi cho rằng mình đang mua củ cải ngoài chợ sao?'' Hoa Mộc Khuynh bắt đầu đả kích Lam Ngân.

Lam Mặc Huyền mấy lần quay về hướng Hoa Mộc Khuynh nháy mắt, nhưng vì bất bình dùm Lam Mặc Huyền nên Hoa Mộc Khuynh đều không có nhìn thấy, lúc Hoa Mộc Khuynh đem Lam Ngân nói đến đỏ mặt tía tai thì mới phản ứng được, hiện trường còn có trưởng bối nha! Hoa Mộc Khuynh vừa ngại vừa ngượng nhìn Lam Kiến Quân, lại phát hiện Lam Kiến Quân cũng không có bởi vì lời nói thô tục của chính mình mà lộ ra chút xíu không vui nào liền thở phào nhẹ nhõm.

Từ lần trước Niệm nhi muội muội chỉ điểm nhỏ thì nàng cùng Lam Mặc Huyền thân thiết hơn rất nhiều, bọn họ đã từng cùng nhau tranh đấu cùng đối lập nhưng cũng quan tâm lẫn nhau, tình bằng hữu kia không biết từ khi nào thì chậm rãi biến thành tình yêu mơ mơ hồ hồ, tuy rằng vừa bắt đầu làm cho nàng rất bất ngờ rất hoang mang, thế nhưng sau khi nghĩ thông suốt nàng cũng dũng cảm tiếp nhận. Lam Mặc Huyền rất tốt nàng biết rất rõ ràng, vì lẽ đó trong bữa tiệc sinh thần lúc Lam Mặc Huyền theo đuổi nàng, Hoa Mộc Khuynh liền đồng ý.

"Phụ thân, nhi tử là thật sự muốn trợ giúp phụ thân chia sẻ một ít!" Lam Ngân chưa từ bỏ ý định nói, nhưng trong lòng đối với Hoa Mộc Khuynh chán ghét cũng không kém so với Lam U Niệm, cảm thấy chỉ cần cùng Lam Mặc Huyền, Lam U Niệm có dính dáng với nhau thì đều khiến người ta căm hận.

''Vậy thì đến chỗ của Mặc Huyền bắt đầu rèn luyện đi, cũng coi như là đã chia sẽ giúp phụ thân!'' Lam Kiến Quân một câu đã nói ra quyết định, sau đó quay về phía Lam Ngân khoát tay áo:''Thời gian không còn sớm, con hay là đi bồi di nương của con đi!"

Lam Ngân tuy rằng trong lòng có rất nhiều bất mãn, nhưng đối với chủ nhân một gia đình như Lam Kiến Quân thì vẫn là không dám làm càn, nhưng trong lòng đối với sự thiên vị của Lam Kiến Quân nổi lên sự thù hận. Rõ ràng đều là hài tử, nhưng phụ thân đều không nhìn thấy bọn họ, liền ngay cả nhi tử không có huyết thống như Lam Mặc Huyền đều có thể dẫn, đối với mình lại không có mảy may quan tâm, phụ thân như vậy. . . .

Chờ sau khi Lam Ngân đi, Lam U Niệm cảm thấy không khí tốt hơn rất nhiều, trong nháy mắt phòng khách liền còn lại bốn người mắt to xem mắt nhỏ.

"Quận chúa lưu lại dùng bữa đi!" Lam Kiến Quân nói, sắc mặt vẫn cứng ngắt, tựa hồ ngoại trừ đối với Lam U Niệm thì người ngoài đều là sắc mặt như vậy, nhưng lúc nói chuyện với Hoa Mộc Khuynh rõ ràng tốt hơn rất nhiều.

"Cảm ơn tướng quân!" Hoa Mộc Khuynh cười nói, nàng vẫn luôn cảm thấy Lam phủ rất tốt, nhưng điều kiện là không có An di nương cùng đám người kia.

"Tạ cái gì a, Mộc Khuynh tỷ tỷ, nói không chừng sau đó không lâu mọi người chính là người một nhà!'' Lam U Niệm hiện tại là bị Phong Dực Hiên phiền đến mức không được bình thường, vì lẽ đó Lam Ngân đi rồi, nơi trút giận không có, như vậy liền bắt đầu đùa giỡn Hoa Mộc Khuynh.

"Nói bậy cái gì đây? Niệm nhi muội muội càng ngày càng nói lung tung!" Hoa Mộc Khuynh liếc nhìn Lam Kiến Quân, sau đó bắt đầu đi che miệng Lam U Niệm lại, thế nhưng Lam U Niệm mang theo khăn che mặt thân thủ lại tốt, nàng căn bản là không đụng tới Lam U Niệm.

Kỳ thực Lam Mặc Huyền vẫn luôn muốn nói cho Lam Kiến Quân biết muội muội căn bản là không có bị hủng dung, thế nhưng Hoa Mộc Khuynh sau khi biết được việc này đã nghiêm khắc phê bình, ngay lúc đó Hoa Mộc Khuynh cảm thấy Lam Kiến Quân xác thực quá bạc đãi Lam U Niệm, trừng phạt trừng phạt cũng là tốt, vì lẽ đó đến hiện tại Lam Kiến Quân cũng không biết khuôn mặt Lam U Niệm vẫn hoàn hảo.

''Ta nói bậy sao? Ca ca ngươi nói xem?" Lam U Niệm chớp mắt to nhìn Lam Mặc Huyền, kỳ thực nàng là cố ý đem quan hệ của hai người ở Lam Kiến Quân trước mặt nói rõ, dù sao ở thời đại này hai bên tình nguyện rất quan trọng, lời phụ mẫu cũng rất quan trọng, hơn nữa nếu như hai người thật sự có cảm tình hiện tại chưa muốn kết hôn thì ít nhất cũng nên đính hôn, nếu không hoàng thượng vào một ngày đẹp trời nào đó lại tứ hôn lung tung, đến lúc đó lại thêm một đôi uyên ương mệnh khổ.

Lam Mặc Huyền cũng biết dự định của muội muội, trong lòng không khỏi có chút cảm động. Muội muội này từ nhỏ đã khổ, bây giờ chính mình còn muốn bảo vệ nàng, nào có biết hiện tại rất nhiều lúc đều là muội muội này đang vì mình cân nhắc, để hắn cảm thấy rất uất ức.

"Niệm nhi muội muội nói đúng!'' Lam Mặc Huyền cũng không phủ nhận, kéo tay Hoa Mộc Khuynh hai người quỳ gối trước mặt Lam Kiến Quân, "Phụ thân, nhi tử vô cùng yêu thích quận chúa, mong rằng phụ thân có thể tác thành!"

Hoa Mộc Khuynh cũng rất hồi hộp, tuy rằng nàng biết quan hệ của hai người nhất định phải để Lam tướng quân biết, nhưng là thật sự phát sinh như vậy chính mình vẫn là sợ hãi, sợ hãi Lam tướng quân không đáp ứng, nhưng nhìn Lam Mặc Huyền kiên định kéo tay mình, Hoa Mộc Khuynh lại cảm thấy cái gì cũng không sợ.

"Con trai của ta đã lớn rồi, Mộc Khuynh quận chúa là nữ hài tốt, vi phụ làm sao sẽ không thành toàn đây!" Lam Kiến Quân đem hai người nâng lên, "Các ngươi đã chân thành như vậy liền sớm chút đính hôn đi, chuyện này liền do vi phụ đi bẩm báo hoàng thượng!"

"Tạ phụ thân" "Tạ tướng quân!"

Bốn người một bàn dùng bữa rất là hòa thuận ấm áp, tuy rằng trên bàn cơm thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Lam Kiến Quân vì là Lam U Niệm gắp rau, nhưng Lam U Niệm vẫn là dáng vẻ bất động, nhưng Lam Kiến Quân cùng Hoa Mộc Khuynh vẫn là rất hưng phấn, hai người thỉnh thoảng sẽ liếc nhau một cái sau đó cười hạnh phúc.

Dùng bữa xong bởi vì Lam Kiến Quân còn có chuyện liền rời đi, Lam U Niệm liền mang theo Hoa Mộc Khuynh hai người đi tới U Niệm các ngồi một chút, sau đó liền nghe thấy. . .

"Oa! Niệm nhi muội muội sân này của ngươi quá xinh đẹp!" Ba người ngồi ở trong thạch đình uống trà, Hoa Mộc Khuynh thỉnh thoảng nhìn cái này thỉnh thoảng nhìn cái kia.

"Oa, đây là Hồng Bảo Thạch hiếm thấy đi, lại bị ngươi dùng để ốp tường?'' Hoa Mộc Khuynh ồn ào khuếch đại, nàng vẫn luôn cảm giác Niệm nhi muội muội rất nghèo, nhưng hiện tại cảm giác mình rất nghèo a.

Lam U Niệm giật giật khóe miệng, những thứ đó căn bản là không phải là của mình, mà là Phong Dực Hiên cho người mang đến, chính mình nhìn cũng yêu thích cho nên không có lấy xuống, bây giờ nghe Hoa Mộc Khuynh vừa nói như vậy, chính mình có phải là quá khoe khoang hay không?

"Hai người nghĩ xong chưa?'' Lam U Niệm lời nói không rõ ràng hỏi.

"Cái gì?" Hai người trăm miệng một lời không rõ hỏi.

"Nghĩ kỹ muốn ở cùng nhau sao? Nghĩ kỹ muốn kết hôn sao? Nghĩ kỹ sau này luôn theo bên người này sao?" Lam U Niệm chăm chú hỏi.

"Ừm! Nghĩ kỹ!" Hai người không chần chờ chút nào hồi đáp, tuy rằng hai người đều không phải vô cùng thông minh, nhưng hai người đều là tính người có tính cách chính trực.

"Ca ca" Lam U Niệm nhìn về phía Lam Mặc Huyền "Nếu như ngươi thật sự muốn kết hôn cùng Mộc Khuynh tỷ tỷ, như vậy sau này ca cũng chỉ có thể lấy một mình nàng, nếu không, liền không nên thương tổn Mộc Khuynh tỷ tỷ!"

Lam U Niệm tuy rằng rất xem trọng tình cảm của ca ca cùng Hoa Mộc Khuynh, cũng vô cùng hi vọng hai người có thể đi với nhau đến bạc đầu, nhưng thế gian này nam tử tam thê tứ thiếp, mà nữ tử lại có bao nhiêu đáng thương, Hoa Mộc Khuynh xem như là bạn tốt nhất của nàng, vì lẽ đó khó tránh khỏi hi vọng nàng có thể hạnh phúc mà không phải ở trong gian phòng nhỏ chờ nam nhân sủng hạnh, như vậy sẽ làm nữ tử phóng khoáng bị vùi trong thống khổ, vì vậy bây giờ nói rõ không tốt sao?

Hoa Mộc Khuynh nghe xong lời nói của Lam U Niệm trong lòng đều là cảm động, nàng không nghĩ tới nữ tử nhỏ hơn mình rất nhiều này sẽ vì mình mà suy nghĩ, dù người bị công kích là ca ca của nàng, tất cả làm cho Hoa Mộc Khuynh cảm thấy muốn rơi lệ.

"Sẽ không, ta chỉ cần Mộc Khuynh một người là tốt rồi!" Lam Mặc Huyền cũng không phải người hoa tâm, hắn vẫn luôn nghĩ hai người yêu nhau không nên có người thứ ba chen chân vào.

Lam Mặc Huyền sau khi nói xong nhìn thấy dáng vẻ Hoa Mộc Khuynh rưng rưng nước mắt còn tưởng rằng lời nói của mình làm nàng cảm động, nhưng không ngờ Hoa Mộc Khuynh lại lao đến ôm Lam U Niệm, nghẹn ngào nói rằng "Niệm nhi muội muội ngươi quá tốt rồi! Quả nhiên vẫn là Niệm nhi muội muội tốt nhất!"

"Vậy ta đây?" Lam Mặc Huyền bị lãng quên không cam lòng hỏi.

"Ta cái gì ta! Nếu như ngươi dám cưới người khác, xem bản quận chúa không đánh gãy ngươi chân!" Hoa Mộc Khuynh nhe răng nhếch miệng nói rằng, sau đó ôm Lam U Niệm "Niệm nhi muội muội sẽ giúp ta sao?"

"Đương nhiên!" Lam U Niệm cười đáp ứng nói, hoàn toàn không thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Lam Mặc Huyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top