Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 92: Tìm được

Editor: Phong diễm kiều nguyệt

Đoàn người sau khi từ tuyết sơn đi ra đã rời khỏi Thiên Đô Phong, liền ở dưới chân núi lo lắng chờ đợi Ám Nhất, Ám Tam, Lam Mặc Huyền, Vũ Lưu Ly cùng Hoa Mộc Khuynh.

Ám Nhất truyền tin tức cho Ám Nhị đợi người sau, Ám Nhị liền mang theo người của Quỷ Vực bắt đầu tìm kiếm, bọn họ bắt đầu phân chia nhau tìm, mà trước đó không lâu bọn họ nhận được tin tức của Ám Nhị truyền đến nói là đã tìm được, bọn họ liền chờ ở đây.

Thời điểm khi thấy Phong Dực Hiên ôm Lam U Niệm xuất hiện, cả người Hoa Mộc Khuynh đều sắp co quắp ngã xuống đất, may mà Lam Mặc Huyền ở bên người đỡ nàng nàng mới có thể miễn cưỡng đứng được.

"Niệm nhi muội muội!'' Mấy người vội vàng chạy đến bên cạnh Phong Dực Hiên xem xét tình hình Lam U Niệm được quấn bên trong quần áo,''Niệm nhi muội muội có bị thương không?''

''Không sao! Ta trước tiên đưa nàng về Minh Vương phủ!'' Phong Dực Hiên nói xong ôm Lam U Niệm chuẩn bị rời đi, nhưng Lam Mặc Huyền vẫn không yên tâm, hơn nữa trên y phục của Phong Dực Hiên nhiều vết máu rõ ràng như vậy, nhìn dáng vẻ Phong Dực Hiên cũng không giống người bị thương, như vậy bị thương chắc chắn là Niệm nhi muội muội.

''Niệm nhi muội muội đến cùng là bị sao vậy?'' Hoa Mộc Khuynh quỳ rạp trước người Phong Dực Hiên, nước mắt nước mũi đầy mặt nhìn Lam U Niệm được Phong Dực Hiên ôm vào trong ngực.

Lam U Niệm cũng không phải là không muốn nói thực sự là bụng đau long trời lở đất nhưng đau làm cho nàng có lời nhưng cũng không muốn nói nữa, hơn nữa dòng nước ấm dưới thân vô cùng nhiều nàng căn bản không dám tùy ý nhúc nhích, càng sợ vết máu trên y phục sẽ dọa đến mọi người, nàng vốn định để cho mọi người thấy mình vô sự mà yên tâm, nhưng không nghĩ tới Hoa Mộc Khuynh lại lo lắng và áy náy như vậy, bất đắc dĩ để Phong Dực Hiên đỡ chính mình từ từ đi, cũng làm cho mọi người thấy được khuôn mặt của nàng.

Không có bất ngờ khi nghe được tiếng hít vào của mọi người, Lam U Niệm thật sự cảm giác khuôn mặt của mình quả thật là gây họa, nàng bây giờ cũng không muốn che giấu mọi người vì vậy mới để lộ ra khuôn mặt thật, nhưng nếu như mỗi lần đều gặp phải vẻ mặt như thế của mọi người Lam U Niệm lại cảm thấy đau đầu.

Mặc dù mọi người rất là kinh ngạc với dung nhan của Lam U Niệm nhưng càng quan tâm thân thể Lam U Niệm nhiều hơn, Hoa Mộc Khuynh nhìn thấy vạt áo của Lam U Niệm đầy vết máu cùng với máu trên người Phong Dực Hiên không giống nhau, vội vã lôi Lam U Niệm nói :''Niệm nhi muội muội, ngươi có phải là bị thương hay không? Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi,...''

Lam U Niệm lần đầu cảm giác nguyệt sự của mình đến không phải lúc, Phong Dực Hiên hiểu lầm liền thôi, sao ngay cả mọi người đều cho là như vậy,Lam U Niệm căn bản là không biết giải thích như thế nào, cũng không tiện giải thích.

Mà Phong Dực Hiên thấy Hoa Mộc Khuynh như vậy cũng nghĩ đến việc ngu xuẩn của chính mình, nhất thời tức giận không ngớt, nhìn thấy thân thể Niệm Niệm tựa hồ càng thêm không khỏe sắc mặt cũng đã trắng xám nhất thời trong lòng vô cùng buồn bực, đưa tay ôm Lam U Niệm vào trong ngực, hướng về phía Hoa Mộc Khuynh và mọi người nói:''Chỉ là chịu một chút ít vết thương nhẹ, bản vương mang Niệm Niệm trở về, nếu tiếp tục trì hoãn sợ là Niệm Niệm thật sự không ổn!''

Hoa Mộc Khuynh nhìn Lam U Niệm trong ngực Phong Dực Hiên một chút, xác định là sắc mặt tái nhợt liền cau mày, trong lòng càng thêm áy náy, nhưng cũng biết lúc này quan trọng nhất là hồi phủ tìm đại phu mới đúng.

''Mộc khuynh tỷ tỷ, ca ca, Vũ đại ca, Ám Nhất, Ám Tam, ta cũng không có chuyện gì, các người đừng quá lo lắng, có điều là ta hơi mệt một chút'' Lam U Niệm quay đầu hướng mọi người cười nói, sau đó lại nhìn Hoa Mộc Khuynh một chút ''Mộc Khuynh tỷ tỷ, việc này cũng không trách tỷ được, tỷ đừng áy náy, chúng ta đều là bằng hữu, ngày hôm nay nếu như là ta, ta tin tưởng Mộc khuynh tỷ tỷ cũng sẽ cứu Niệm nhi như thế, đúng không?''

Hoa Mộc Khuynh gật gật đầu, sau đó lại dùng sức gật gù, cười nói ''Vâng, ta nhất định sẽ cứu Niệm nhi muội muội''

''Nếu như vậy, Mộc Khuynh tỷ tỷ cũng đừng áy náy, ngoan trở lại ngủ một giấc, sau đó mang đồ ăn ngon đến cho Niệm nhi bồi bổ thân thể mới là chính sự!'' Lam U Niệm nói xong tựa hồ đã mệt mỏi liền ở trong ngực Phong Dực Hiên nhắm hai mắt lại.

Phong Dực Hiên cũng biết thân thể Niệm Niệm lúc này vô cùng không thoải mái, liền ôm Niệm Niệm nhảy lên hắc mã nhanh chóng rời đi.

Mà mấy người Lam Mặc Huyền cũng không trì hoãn lâu, hơn nữa mọi người cũng trong bộ dáng chật vật không ngớt, cũng ngồi xe ngựa do Ám Nhị sắp xếp về kinh thành, bọn họ lúc này vì đã tìm được Lam U Niệm mà cảm thấy an tâm nhiều lần, nhưng cũng còn lo lắng cho thương thế của Lam U Niệm, đều chuẩn bị mau chống trở về kinh thành đi Minh Vương phủ xem thương thế của Lam U Niệm.

Phong Dực Hiên vừa muốn tăng nhanh tốc độ mau mau trở lại để đại phu xem Niệm Niệm, nhưng lại sợ lập tức xóc nảy sẽ làm Niệm Niệm không thoải mái, vì lẽ đó Phong Dực Hiên đem Lam U Niệm ôm vững vàng, nỗ lực để con ngựa không phải xóc nảy quá nhiều, Lam U Niệm cũng biết Phong Dực Hiên lo lắng, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm lòng.

''Ta không có yếu ớt như vậy, vẫn là nhanh đi về đi, còn như vậy ngươi có thể sẽ không có quần áo cho ta xé ra!" Lam U Niệm hiếm thấy nói chuyện buồn cười như vậy.

Phong Dực Hiên nghe Lam U Niệm nói như vậy liền nhất thời nghĩ đến tối hôm qua bản thân bị chuyện nguyệt sự của Niệm Niệm dọa, mắt ngắm nhìn Lam U Niệm dưới thân một chút, nhất thời lỗ tai có điểm ửng hồng, ngại ngùng nói:''Quần áo thì vẫn còn, chỉ có điều đã một ngày không có giặt không còn sạch sẽ nữa!''

"Ha ha ha ha!" Lam U Niệm bị giọng nói nghiêm túc của Phong Dực Hiên làm vui vẻ không thôi, làm sao lại có một người đàn ông như vậy đây? Hắn rõ ràng lạnh lùng đến cực điểm nhưng đối với mình ôn thanh lời nói nhỏ nhẹ, thậm chí đang trả lời lời của mình thì đều sẽ nghiêm túc suy nghĩ sau đó trả lời nữa, phần nghiêm túc này đủ để Lam U Niệm rất yêu thích.

''Đừng cười sẽ đau bụng!'' Phong Dực Hiên không có cảm giác mình nói chuyện có gì buồn cười, hắn cảm giác mình nói đều là lời thật tâm cả.

Lúc Phong Dực Hiên ôm Lam U Niệm dùng khinh công bay vào phủ, bốn người Ám Nhất ám vệ của Phong Dực Hiên đã trở lại Minh Vương phủ, Phong Dực Hiên trực tiếp đem Lam U Niệm cho ôm vào gian phòng, Lam U Niệm mặc dù bị Phong Dực Hiên ôm vào trong ngực nhưng vẫn quay về phía đám người Ám Nhất nói:''Đem tỳ nữ của ta đưa qua đây!''.

Nguyệt sự của nàng tới rồi, chỉ có thể để Lam Vũ qua đây hỏi một chút mới biết, nàng bảo Lam Vũ làm đồ vật kia mấy tháng, chính nàng lại không làm được nó, đồ vật kia (cái này chắc là mọi người cũng biết là gì rồi).

Vẫn là gian phòng này Phong Dực Hiên đem Lam U Niệm ôm đi đến, Lam U Niệm lúc này mới phát hiện gian phòng này của Phong Dực Hiên xây dựng thêm rất nhiều, vốn là rất rộng lớn xa hoa gian phòng bây giờ càng rộng rãi, mà càng làm cho Lam U Niệm giật mình chính là Phong Dực Hiên đã đổi chỗ nghiên mực trên bàn sách trong phòng, trong phòng vách tường từ hai bên mở ra, sau khi Phong Dực Hiên đem Lam U Niệm ôm tiến vào, Lam U Niệm mới phát hiện trong này dĩ nhiên là một chỗ trích dẫn Ôn Tuyền được xây thành một hồ tắm, trong cung có đãi ngộ này cũng chỉ có hoàng thượng cùng hoàng hậu, không nghĩ tới Phong Dực Hiên nơi này cũng có.

Phong Dực Hiên nhìn nước ấm ngâm mình được pha thành bể thoả mãn gật gù, từ lần trước Niệm Niệm ở đây tắm rửa qua sau đó chính mình liền xây dựng thêm cái này trong gian phòng đã dùng nhiều năm, còn cố ý phân phó người dùng noãn ngọc xây một bễ tắm lớn, phí đi rất lớn nhân lực vật lực đưa Ôn Tuyền ở hậu sơn tới Minh Vương, bây giờ lần thứ hai mang Niệm Niệm tới nơi này vừa vặn có thể dùng, như vậy Niệm Niệm có thể dùng nước suối ấm áp cùng bọt khí tắm rửa, hơn nữa trong ao còn tăng thêm chút dược liệu, đối với Niệm Niệm cũng là vô cùng có lợi.

Cẩn thận từng li từng tí một đem Lam U Niệm đặt ở trên giường mềm bên bờ Ôn Tuyền, Phong Dực Hiên mím mím môi "Ta đi giúp ngươi lấy quần áo tới!", có điều chỉ chớp mắt Phong Dực Hiên liền đem mấy kiện quần áo màu trắng đặt ở trên giường mềm chỗ Lam U Niệm ngồi, bên trong có áo trong, áo khoát ngoài, váy, mà để Lam U Niệm đỏ mặt chính là liền ngay cả cái yếm đều có, lúc này nếu như có thiên lôi Lam U Niệm nhất định sẽ bị đánh ngất.

Thời điểm mà Phong Dực Hiên đang chuẩn bị những này cũng hết sức khó xử, bởi vì nghĩ là đồ vật riêng tư của Niệm Niệm, hắn cũng không thể để thuộc hạ đi làm, mà là trực tiếp để tú nương làm, hơn nữa chính mình còn hết sức nghiêm túc miêu tả hình thức, làm cho tú nương sợ hãi đến nắm tay run run không ra hình thù gì.

Chờ vách tường đóng lại sau khi Phong Dực Hiên rời đi Lam U Niệm mới cởi toàn bộ quần áo cả người đều ngâm vào Ôn Tuyền bên trong. . .

Lam Vũ vô cùng lo lắng được Ám Nhị đón qua Minh Vương phủ chờ đợi bên trong gian phòng khoảng vài mét, nàng biết tiểu thư nhà mình cùng vị này Minh Vương quan hệ không tệ, nhưng nhưng nên có tâm phòng bị người, huống hồ ám vệ tiếp chính mình khi đến còn nói là tình huống khẩn cấp đây.

Phong Dực Hiên từ trong phòng đi ra, quay về phía Lam Vũ nói''Đồ vật!'', hắn biết Niệm Niệm gọi tỳ nữ đến Minh Vương phủ là vì cái gì, khẳng định nguyên nhân chỉ có một là đến nguyệt sự, vì lẽ đó lúc Niệm Niệm tắm hắn liền đi ra.

''Tiểu thư đâu?'' Lam Vũ không biết Phong Dực Hiên nói đồ vật là cái gì, nàng chỉ là quan tâm tiểu thư của mình vì sao chưa hề đi ra.

Phong Dực Hiên vô cùng không muốn ở trước mặt tỳ nữ phí lời, nhưng cũng biết đây là người của Niệm Niệm không thể phát hỏa, không nhịn được nói "Niệm Niệm đến nguyệt sự, đồ vật!"

Giờ khắc này Lam Vũ mới biết tiểu thư kêu mình tới là vì cái gì, các nàng đều là tỳ nữ thiếp thân của tiểu thư hầu hạ nhiều năm như thế, tự nhiên biết tiểu thư nhà mình còn chưa tới nguyệt sự, bây giờ có nguyệt sự khẳng định không biết làm sao, Lam Vũ tuy rằng rất muốn vào phòng đi xem xem tiểu thư, nhưng ngại uy thế của Phong Dực Hiên vẫn là ngoan ngoãn lấy vải nguyệt sự đưa tới.

Thời điểm Lam Vũ xuất hiện lần nữa trong tay cầm một cái bao, Phong Dực Hiên không chút khách khí cầm nó đi vào gian phòng, mà Ám Nhị thì lại xuất hiện mang Lam Vũ đi tới chỗ khác chờ đợi, dù sao chủ nhân vô cùng chán ghét nữ tử nếu như không cẩn thận giết Lam Vũ cô nương, e là sẽ không tốt.

Phong Dực Hiên đem đồ vật cầm tiến vào trong phòng sau đó cũng không có lập tức cho Lam U Niệm, mà là mở bao vải ra nhìn một chút lúc nguyệt sự mang đến cùng là cái đồ vật gì trong truyền thuyết, lần sau đồ riêng tư như vậy hắn phải để Niệm Niệm tự mình làm, cũng không thể để cho người khác nhúng tay chuyện như vậy, vì lẽ đó ở sau này thời kỳ Lam U Niệm mỗi tháng đến nguyệt sự dùng mang đều là đường đường Minh Vương tự mình làm, việc này còn để Lam U Niệm giật mình hồi lâu, càng làm cho ám vệ của Phong Dực Hiên sợ hãi đến suýt chút nữa nhảy vực tập thể, chủ nhân vĩ đại của bọn họ sao lại thành như vậy?

Lam U Niệm lau chùi sạch sẽ thân thể, đột nhiên nghe ra bên ngoài có tiếng gõ cửa, nghẹ giọng hỏi "Chuyện gì?" Nàng biết lúc này gõ cửa nhất định là Phong Dực Hiên.

"Đồ vật ta để ở chỗ này!" Phong Dực Hiên đem vách tường mở ra một khe hở đem bao vây thả vào sau đó lập tức đóng lại vách tường, chỉ lo sẽ thấy cái gì, nhưng Phong Dực Hiên vẫn là cảm nhận được ấm áp từ bên trong mang theo mùi thơm của thân thể Niệm Niệm hòa trong không khí, làm cho cơ thể Phong Dực Hiên vô cùng căng thẳng.

Lam U Niệm đem bao vây mở ra, khi thấy đồ vật bên trong thì, tắm rửa da đã ửng hồng nay lại càng đỏ hơn...

Lúc Lam U Niệm đi ra, Phong Dực Hiên cũng đã tắm rửa qua, nhìn thấy tóc của Lam U Niệm rối tung chân tóc dài còn chảy xuống giọt nước mưa, thở dài lập tức từ tủ quần áo bên trong lấy ra trắng như tuyết khăn cẩn thận vì là Lam U Niệm lau chùi tóc, Lam U Niệm bây giờ đối với với Phong Dực Hiên thỉnh thoảng làm như vậy đã không có đi từ chối, bởi vì nàng biết Phong Dực Hiên cố chấp vô cùng, căn bản từ chối không được.

Phong Dực Hiên lau khô tóc cho Lam U Niệm xong lại phát hiện Lam U Niệm tựa hồ lại không thoải mái, thời điểm chuẩn bị đi gọi đại phu, ống tay lại bị Lam U Niệm kéo.

"Ngoan, để đại phu xem bệnh!'' Giọng Phong Dực Hiên vang lên dù sao nhìn Lam U Niệm không thoải mái trong lòng hắn cũng phi thường khó chịu.

"Thật sự không có chuyện gì, ta còn là đại phu, ta ngủ một chút thì sẽ tốt lên thôi!'' Lam U Niệm suy yếu nói nàng không có nói láo y thuật của nàng tuy rằng kém Quỷ Nhất rất nhiều nhưng cũng so với đại phu bình thường tốt hơn rất nhiều, đau bụng kinh này khi còn bé bị hàn khí xâm nhập nên không trị tận gốc được thôi, chỉ có thể chậm rãi điều trị.

"Vậy có biện pháp gì có thể không đau sao?" Phong Dực Hiên cũng tin tưởng y thuật của Niệm Niệm nhưng người khác đều nói thầy thuốc không thể tự mình trị cho mình, hắn vẫn là vô cùng lo lắng.

''Điều này chẳng qua là do nguyên nhân bên trong thân thể, sau này điều dưỡng sẽ tốt!'' Lam U Niệm giải thích.

Phong Dực Hiên cũng biết Lam U Niệm cố chấp, đem Lam U Niệm ôm lên giường đắp kín mền, ôn nhu nói ''Ngủ đi!'' sau đó liền tiếp tục dùng nội lực vì Lam U Niệm làm ấm cơ thể.

''Tuy nội lực thâm hậu, nhưng cũng không thể dùng như vậy được, ta đã không có vấn đề gì nữa rồi!'' Lam U Niệm rất kiên trì ngăn cản động tác của Phong Dực Hiên, nàng tuy rằng cảm động với cách làm của Phong Dực Hiên, nhưng bản thân phải biết chừng mực, cả đêm hôm qua đã dùng nội lực nếu bây giờ lại dùng ít nhiều gì vẫn làm hao tổn nội lực của Phong Dực Hiên, trong lòng nàng rất lo lắng.

"Ừm!" Phong Dực Hiên nhẹ vỗ lưng Lam U Niệm, Lam U Niệm dưới sự quan tâm của Phong Dực Hiên nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.

Mỗi tuần mình sẽ cố gắng đăng từ 1-2 chương nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top