Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 93: Hồi phủ

Editor: Phong diễm kiều nguyệt

Gió hiu hiu thổi, trong vườn hoa yên tĩnh, một nữ tử tuyệt mỹ ngồi trên một viên đá nhẵn, long mi thật dài trên da thịt bóng loáng, gió nhẹ tùy ý thổi qua những sợi tóc mềm, ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt tinh xảo, yên tĩnh mà thong dong.

Phong Dực Hiên trở về phòng không tìm được Lam U Niệm sau đó đến hoa viên liền nhìn thấy nữ tử trong lòng đẹp tới mức khiến người khác động lòng, ba bốn ngày này hắn đều để Niệm Niệm sống tại Minh Vương phủ, ở bên cạnh chính mình mà từ từ điều dưỡng thân thể, Lam U Niệm không biết là Phong Dực Hiên vào buổi tối cũng không có qua phòng khác nghỉ ngơi, chỉ là ám vệ dường như luôn đứng ở cửa để bảo vệ nàng, dù cho Niệm Niệm không biết, chính hắn cũng cảm thấy an lòng. Ám vệ trong phủ không người nào không biết chủ nhân đối với vị Lam cô nương này có bao nhiêu sủng ái, dĩ nhiên sẽ vì Lam cô nương mà bảo vệ đến mức như vậy.

"Ta nên về rồi!" Lam U Niệm nghe được tiếng bước chân từ phía sau và âm thanh lời nói, nói thật thật ở Minh Vương phủ mấy ngày nay Lam U Niệm rất hưởng thụ, Phong Dực Hiên tỉ mỉ chu đáo chăm sóc, hơn nữa trong Minh Vương phủ không có nhiều đồ vật làm cho người ta chán ghét, nhưng nàng bây giờ nguyệt sự đã qua thân thể cũng đã tốt trở lại, dù sao vẫn còn một vài người chưa xử lý.

''Áo!'' Phong Dực Hiên ngồi xuống bên cạnh Lam U Niệm, tuy rằng đã đáp ứng rồi nhưng quanh thân khí tức buồn bực vẫn hiện rõ ràng, mấy ngày nay hắn cảm giác như mình đang ở trong mộng, mỗi ngày vào buổi tối có thể nhìn thấy Niệm Niệm ngủ say, Niệm Niệm tỉnh lại mở cửa phòng điều đầu tiên nhìn thấy chính là mình, có thể bên cạnh nàng bồi nàng dùng bữa, hắn hy vọng mỗi ngày của mình đều như thế, nhưng hắn biết rõ hắn không thể, coi như muốn cho Niệm Niệm vào ở trong Minh Vương phủ, hắn cũng phải dùng đại kiệu tám người khiên mặt mày rạn rỡ mà cưới nàng vào phủ, để khắp thiên hạ đều biết Niệm Niệm là của mình, chỉ có thể là của một mình mình.

"Chủ nhân, Tứ vương gia cùng Lam Mặc Huyền ở bên ngoài phủ cầu kiến người!'' Ám vừa xuất hiện ở trước mặt hai người mà bẩm báo sự tình, mấy ngày nay Lam Mặc Huyền không biết ở bên ngoài phủ yên lặng cầu kiến bao nhiêu lần, dù sao mấy người về kinh tin tức cũng không có để cho người khác biết, vì lẽ đó Lam Mặc Huyền lặng lẽ đợi người bên ngoài vương phủ. Ám Nhất đợi người nên vô cùng hiểu rõ tâm tình của Lam Mặc Huyền, dù sao có một người muội muội xinh đẹp như vậy bị chủ nhân đưa tới Minh Vương phủ ở không lo lắng mới là lạ! Đáng tiếc chính là cầu kiến chủ nhân chủ nhân lại không gặp, xông vào cũng xông không được, bây giờ dĩ nhiên đem Tứ Vương gia mời tới, xem ra là thật sự sốt ruột.

Phong Dực Hiên mắt lạnh nhìn Ám Nhất, hắn không thích lúc mà hắn cùng Niệm Niệm ở chung lại có những người khác đến quấy rầy, việc này Ám Nhất càng ngày càng không hiểu chuyện rồi.

Ám Nhất đưa cái mặt khóc tang nhìn về phía Lam U Niệm, bọn họ bây giờ rất rõ ràng nếu như chủ nhân muốn uốn nắn bọn họ, chỉ cần một câu nói của Lam cô nương thì hết thảy đều tốt đẹp, ở trong lòng chủ nhân cái gì là quy củ cái gì là phép tắc đều lấy Lam cô nương làm trọng yếu.

Lam U Niệm nhìn ra ánh mắt cầu cứu của Ám Nhất, khẽ cười cười, ''Hiên, có thể để cho ca ca bọn họ đi vào không? Mấy ngày nay sợ là làm ca ca lo lắng chết rồi!''

Bình thường Niệm Niệm căn bản sẽ không gọi hắn "Hiên", mà nếu như Lam U Niệm chỉ cần gọi như vậy, đừng nói muốn Phong Dực Hiên đáp ứng cái gì, mà coi như là muốn mệnh của hắn hắn cũng nhất định cho nàng, tuyệt đối không có bất kỳ do dự nào. Điều này, Lam U Niệm gọi như thế hắn liền đáp ứng, Phong Dực Hiên hướng về Ám Nhất gật gật đầu.

Ám Nhất âm thầm cười trộm, hắn biết chủ nhân không có nhiều lúc cao hứng như vậy, chỉ cần Lam cô nương mở miệng cái gì cũng đều đáp ứng, ai, chủ nhân cũng là quá không có cốt khí rồi!

Chờ Ám Nhất vừa đến tiền thính của Minh Vương phủ phát hiện có không ít người, Phong Hạ Kỳ, Kinh Vô An, Hà Sơ Dương, Lam Mặc Huyền, Hoa Mộc Khuynh, liền ngay cả Vũ Lưu Ly đều không sợ chết đến tham gia trò vui, Ám Nhất có thể cảm thấy rất rõ ràng Tứ Vương Gia cùng Thế tử Kinh Vô An cái kia rõ ràng chính là hiếu kỳ.

Phong Hạ Kỳ cùng Kinh Vô An thật là tốt, vốn là được đi Tuyết Sơn chơi ai ngờ bị Phong Dực Hiên áp chế ở lại kinh thành trong lòng rất là khó chịu, sau đó nghe nói hai người rơi xuống vách núi lại lo lắng không ngớt, sau đó lại nghe nói hai người không có gì đáng ngại mới an tâm trở lại, nhưng mấy ngày trước Vũ Lưu Ly có nói với bọn họ dáng vẻ của Niệm nhi muội muội có thể nói là khuynh quốc khuynh thành thiên hạ vô song, vừa nghe như vậy trong lòng đã ngứa ngáy lợi hại, điều muốn nhìn dáng vẻ của Niệm nhi muội muội một chút, nhưng đã đến mấy lần rồi cũng chỉ có thể ở tiền thính uống trà mà thôi, Niệm nhi muội muội bị thương chưa lành cần an tâm tĩnh dưỡng, vừa nghe như vậy càng lo lắng không yên.

Mà trong lòng Lam Mặc Huyền không chỉ lo lắng còn rất căm tức, muội muội của chính mình bị thương chình mình không thấy được thì thôi đi, bây giờ Minh Vương phủ định tính cái gì đây, tuy rằng Minh Vương là chủ nhân của hắn, nhưng cũng không thể tùy ý như vậy, Niệm nhi muội muội dù gì cũng là một nữ tử, nếu như để người ta biết Niệm nhi muội muội ở Minh Vương phủ thì khêu dự sẽ bị hỏng a.

''Vương gia, chủ nhân để các vị vào'' Ám Nhất hướng về phía mọi người nói, sau đó mọi người liền không cần Ám Nhất dẫn dắt mà hướng về hoa viên vội vã đi đến.

''Niệm nhi muội muội'' Lam Mặc huyền lo lắng tiến lên xem Lam U Niệm.

Lam U Niệm thấy mọi người quan tâm mình như vậy, khẽ mỉm cười cuối chào ''Đa tạ mọi người quan tâm, Niệm nhi rất tốt!''

Không ngoài suy đoán của Lam U Niệm, quả nhiên lại một lần nữa nghe có người hút khí vào thanh âm hơi lạnh, sau đó liền nhìn thấy Phong Hạ Kỳ, Kinh Vô An cùng Hà Sơ Dương trợn mắt lên nhìn mình.

"Niệm nhi muội muội, nguyên lai dung mạo của ngươi mỹ lệ như vậy a!" Phong Hạ Kỳ khích lệ nói, bọn họ đều nhìn về Lam U Niệm, tóc đen như tơ lụa thả dài đến em nhỏ, trên người mặc bộ trường bào màu trắng, cổ áo cùng nơi ống tay áo dùng sợi tơ đỏ kết thành bông hoa mà bọn họ chưa từng thấy, lông mày lung thúy, mắt đẹp hàm yên, mũi xinh như ngọc, môi đào đỏ thắm như chu sa, trên mặt da thịt lại càng trắng nõn như tuyết, xinh đẹp như một cây đào mật tử, khiến người ta không nhịn được muốn tiến lên cắn một cái.

"Ha ha, từ lúc nào Tứ vương gia học được những lời ngon tiếng ngọt này đây?'' Lam U Niệm không có thẹn thùng, hơn nữa còn trêu ghẹo Phong Hạ Kỳ.

''Hắn thường dùng những câu nói này đến lấy lòng của nữ tử, lời chót lưỡi đầu môi, Niệm Niệm không nên bị lừa!'' Phong Dực Hiên tỏ ra ghét bỏ hoàng huynh của chính mình một chút, sau đó liền ở bên tai Lam U Niệm bắt đầu bôi xấu hình tượng hoàng huynh mình một chút, một chút cũng chẳng quan tâm cảm giác của huynh đệ mình.

''Ai, A Hiên ngươi lúc nào thì học người ta nói dối, những lời này của ta chỉ nói cho một mình Niệm nhi muội muội, Vô An ngươi nói đúng không?" Phong Hạ Kỳ bị bản lĩnh của chính hoàng đệ của mình trợn mắt nói dối làm cho sững sờ, bây giờ vì lưu lại ấn tượng tốt trong lòng của Niệm nhi muội muội chỉ có thể kéo theo Kinh Vô An vì chính mình mà làm chứng giúp.

Kinh Vô An vốn định chứng minh Phong Hạ Kỳ xác thực không phải là người nói lời chót lưỡi đầu môi, nhưng nhìn ánh mắt của bạn tốt Phong Dực Hiên ánh mắt đó cười tựa như không cười làm cho Kinh Vô An run rẫy không thôi, sau đó vô cùng không có chí khí mà nói rằng:''Ta cũng không biết Tứ vương gia đã nói những lời này đối với những nữ nhân khác hay chưa, có thể là đã nói rồi?''

''Được lắm, Kinh Vô An nhà ngươi sao ngươi cũng đối xử với ta như vậy?'' Phong Hạ Kỳ đúng là không thể giải thích rõ được, mắt hồ ly nhìn về phía Lam U Niệm ''Niệm nhi muội muội nhất định là tin tưởng Kỳ ca ca chứ?''

''Ồ, ai biết được?'' Lam U Niệm cười, mọi người vẫn vui vẻ như vậy tựa hồ không vì dung mạo của Lam U Niệm bị che giấu suốt bấy lâu nay mà có sự ngăn cách, như vậy Lam U Niệm cũng cảm thấy nhẹ lòng.

''Niệm nhi muội muội dung mạo không có bị hủy chính là chuyện may mắn, vì việc này ông nội không biết đã bận tâm bao nhiêu lâu còn thường xuyên ở bên ngoài tìm đại phu, hi vọng có thể khôi phục lại dung mạo cho Niệm nhi muội muội.'' Hà Sơ Dương cũng bị dung nhan của chính biểu muội mình làm cho kinh ngạc, hắn biết muội muội từng có dung nhan mỹ lệ xuất sắc lại trí tuệ, nhưng không nghĩ tới dung mạo của Niệm nhi muội muội có thể đẹp đến như vậy.

"Là do Niệm nhi tùy hứng, mong rằng biểu ca đừng để lộ ra bên ngoài, qua ít lâu nữa ta sẽ tự mình nói với ông ngoại!'' Nói tới ông ngoại Lam U Niệm vẫn còn có chút áy náy hổ thẹn, người ông ngoại này đối với mình thật tốt chính mình cũng cảm nhận được, mà chính mình che dấu dung nhan cũng chưa từng suy nghĩ qua cảm nhận của lão nhân gia ngài, quả thật là tùy hứng.

''Biểu ca cũng không trách việc này của muội, Niệm nhi muội muội nhiều năm qua lang thang ở bên ngoài gặp được những chuyện gì muội không nói chúng ta cũng không tiện hỏi tới, thế nhưng sau này chúng ta nhất định ủng hộ ngươi''. Hà Sơ Dương nhìn biểu muội bình an vô sự cũng đã yên tâm rất nhiều, hắn có thể hiểu người muội muội này nếu có chuyện chưa nói với ông ngoại thì nhất định trong lòng cũng vô cùng khó chịu.

''Niệm nhi muội muội, thân thể của muội đều đã khỏe lên chưa?'' Hoa Mộc Khuynh đỏ mắt lên chưa đi tới trước mặt Lam U Niệm đã hô to lên, nhìn ánh mắt Lam U Niệm giống như thỏ trắng nhỏ chỉ sợ làm kinh sợ đến Lam U Niệm.

''Chỗ nào có vấn đề, Mộc Khuynh tỷ tỷ quá mức lo lắng rồi!'' Lam U Niệm đứng dậy đi tới bên người Hoa Mộc Khuynh, để cho Hoa Mộc Khuynh có thể nhìn thấy rõ rõ ràng ràng là thân thể của mình đã không sao rồi.

''Nhưng là ngày đó rõ ràng chảy rất nhiều máu, thật sự dọa chết ta!'' Hoa Mộc Khuynh nhìn thấy sắc mặt của Lam U Niệm đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, hơn nữa hoạt động bình thường xem ra là đã thật sự không sao, nhưng nghĩ tới ngày đó nhìn thấy Niệm nhi muội muội bị Minh Vương ôm vào trong ngực vẫn là bị dáng vẻ đó dọa sợ.

''Khụ khụ khụ!'' Lam U Niệm không tiện ho nhẹ, Phong Dực Hiên vừa nhìn liền lo lắng hạ mắt xuống lạnh lùng nhìn Hoc Mộc Khuynh một chút, vô cùng bất mãn nói:'' Chuyện điều đã qua, đừng tiếp tục nhắc đến nữa!''

Hoa Mộc Khuynh đến nay đều e ngại Minh Vương, vì lẽ đó lúc Phong Dực Hiên nói chuyện nàng liền lùi lại phía sau Lam Mặc Huyền không dám hỏi cái gì nữa, nhưng Phong Dực Hiên không có nhìn thấy cô nương nào đó vẫn quay về phía Lam U Niệm le lưỡi một cái, xem ra đã không còn áy náy nữa.

''Niệm nhi muội muội ngày hôm nay cùng ca ca trở về đi thôi, dù sao thời gian chúng ta đi du ngoạn cũng đã đủ lâu, không quay lại sẽ khiến người khác nghi ngờ, hơn nữa phụ thân...'' Lam Mặc Huyền nhớ tới phụ thân không biết bao nhiêu lần hỏi đến thương tích của muội muội, suýt chút nữa mang binh đến tấn công Minh Vương phủ, cũng may là bản thân ngăn lại kịp thời.

"Thân thể đã khỏe hơn, hôm nay ta vốn dự định sẽ trở về, gần đây có rất nhiều người thăm dò Lam phủ sao?'' Lam U Niệm đánh gãy lời ca ca vì nói tốt cho Lam Kiến Quân, trực giác của bản thân cho thấy nàng càng ngày càng thân cận với vị phụ thân này rồi, điều này không biết có phải là điều tốt không nữa.

Mọi người cũng nhìn ra được là Lam U Niệm cố ý đánh gãy lời Lam Mặc Huyền, liếc mắt nhìn lẫn nhau nhưng trong lòng đều hiểu rõ, nhưng mỗi nhà mỗi cảnh, bọn họ không thể nói Niệm nhi muội muội làm đúng hay là sai, nhưng bọn họ là bằng hữu vì lẽ đó mọi người đều ủng hộ nàng.

''Đúng, bên phe hoàng hậu đã biết phủ tướng quân đã theo phe Tứ vương gia, vì vậy gần đây bên ngoài Lam phủ đều có vài người lén lén lút lút đang giám sát!'' Lam Mặc Huyền cau mày nói, bọn họ đều là người xuất thân từ quân doanh, cho nên đối với sự giám thị của người khác bọn họ vẫn có sự đề phòng.

''Xem ra phía hoàng hậu tạm thời không động được ta cùng A Hiên, cho nên muốn động đến Lam phủ, dù sao Lam phủ cũng là một uy hiếp ta lớn!'' Phong Hạ Kỳ vô cùng hổ thẹn, dù sao Lam tướng quân một đời hành sự quanh minh chính đại, nếu như vì tranh quyền đoạt lợi của hắn làm cho Lam phủ chịu oan khuất gì, thì đúng là không nên!

''Coi như Lam phủ không đứng vể phía của Kỳ ca ca thì phía hoàng hậu cũng sẽ không bỏ qua cho Lam phủ, Lam phủ trong tay nắm quân quyền, Lam tướng quân lại được bách tính kính yêu, như vậy nếu hai phe không chiếm được cũng là một uy hiếp lớn, vì vậy nếu không chiếm được phe hoàng hậu nhất định sẽ tìm cách bất luận như thế nào cũng sẽ tiêu diệt Lam phủ, đây là việc rất rõ ràng không phải sao?'' Lam U Niệm phân tích một cách mạch lạc rõ ràng, làm cho các nam nhân đều chấn động, dù sao nữ tử không biết nhiều việc của triều đình, coi như nữ tử phóng khoáng như Hoa Mộc Khuynh đi nữa thì cũng không rõ ràng nhìn thấu việc triều đình đến thế, nhưng bây giờ có một nữ tử mới mười ba tuổi về kinh mới được vài tháng liền thấy được cục diện rõ ràng, thực làm cho người ta bất ngờ.

''Nhưng ca ca quy phục dưới trướng Tứ vương gia cũng không có ý tứ gì khác, kính xin Kỳ ca ca không nên quá đa tâm, Phong quốc này cần một minh chủ, mà ca ca sẽ là một vị trung quân hết lòng!'' Lam U Niệm nói lời đó cũng đã giải thích nguyên nhân vì sao Lam phủ quy phục dưới trướng của Tứ vương gia, không phải vì thế cuộc bức bách mà là do cam tâm tình nguyện.

''Ta hiểu ý Niệm nhi muội muội, không phải ai có địa vị cao cao tại thượng đều đa nghi, bản vương vẫn tin tưởng Lam phủ tin tưởng Mặc Huyền'' Phong Hạ Kỳ cười nói.

''Ca ca, đem hết thảy người giám sát của phía hoàng hậu loại trừ đi, chỉ để lại một hai người là tốt rồi, những kẻ khác giết!'' Lam U Niệm nói tới những lời này máu tanh cùng sát ý nổi lên mười phần, chỉ có những người ở trên thượng vị mới có được khí thế như vậy, cái đó phải trãi qua bao nhiêu sinh tử mới có được sát ý nồng đậm như vậy, để cho mọi người đều cảm thán.

''Việc này cứ để ta làm!'' Phong Dực Hiên nói, Lam U Niệm cũng gật đầu, thế lực của Phong Dực Hiên xác thực so với Lam phủ lớn hơn rất nhiều, hơn nữa còn có thể làm đến thần không biết quỷ không hay, như vậy cũng có thể đe dọa đến phe hoàng hậu.

''Vì sao không đem toàn bộ giết đi, nhất định phải lưu lại một hai người như vậy?'' Hà Sơ Dương không rõ, hắn bây giờ đã là thuộc hạ của Minh Vương thì tự nhiên cũng đã đứng về phe của Tứ vương gia, tuy rằng ông ngoại cũng không tham dự vào chuyện tranh đoạt lần này, hắn vốn dĩ cũng không có tư tưởng này, nhưng sau đó hắn không thể không tham dự, phe hoàng hậu không buông tha cho phe trung lập.

''Hoàng hậu nếu muốn giám thị Lam phủ thì nhất định sẽ không buông tha, giết một nhóm này lại có thể tới thêm một nhóm khác, mấy người như vậy không bằng giữ lại vài tên, cho bọn họ biết được chút ít tin tức, làm như vậy những chuyện khác mới càng thuận tiện mà hành sự không phải sao?'' Đoàn người Lam U Niệm ngồi quay quanh bàn đá, mọi người nghe Lam U Niệm phân tích đều gật gật đầu.

''Vậy những người kia tại sao lại phải giết? Không bằng đều giữ lại?'' Hoa Mộc Khuynh không rõ hỏi.

''Quá nhiều người nhìn chăm chăm vào khó tránh khỏi bọn họ sẽ giám thị đến hành động của chúng ta, mà ta lại không thích nhìn chằm chằm như vậy, như vậy cũng chỉ có thể giết, có cảm thấy Niệm nhi quá tàn nhẫn?'' Lam U Niệm hỏi Hoa Mộc Khuynh, dù sao cũng đang ngồi cùng bàn với những người tay đã dính không ít máu tanh, sợ là cũng chỉ có Hoa Mộc Khuynh quận chúa này là đôi tay còn sạch sẽ đi.

''Niệm nhi muội muội đã xem tỷ tỷ quá thiện lương rồi, đây vốn là chuyện một mất một còn, còn nói gì đến tàn với nhẫn?'' Hoa Mộc Khuynh cười trong mắt tình bạn trước sau vẫn như một không hề thay đổi.

''Vậy cứ quyết định thế đi!'' Âm thanh của Phong Dực Hiên không có một chút gợn sóng mà vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top