Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 99: Bạch Liên rời đi

Editor: Phong diễm kiều nguyệt

Lam U Niệm đứng trên lầu ba Tiêu Kim Các nhìn dưới lầu oanh oanh yến yến, không biết ở đó xem cái gì.

"Chủ tử?" Bạch Liên đứng phía sau nhìn Lam U Niệm, trong giọng nói mang theo thẹn thùng của tiểu nữ nhân, nàng không nghĩ tới nhanh như thế là có thể nhìn thấy chủ tử. Khuôn mặt ở bên ngoài chính là da thịt trắng như tuyết, nhẵn nhụi bóng loáng, vô cùng mịn màng, một đôi con ngươi vô cùng khéo léo lại đen láy sâu không thấy đáy, mang theo một luồng hàn khí lạnh lẽo, khiến người ta biết rõ ràng là thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng vẫn là nghĩa bất dung từ.

"Ừm!" Lam U Niệm gật gật đầu, trở lại trong phòng lầu ba ngồi xuống, nhìn Bạch Liên với diện mạo chân thực, kỳ thực mỗi lần Bạch Liên lên đài xướng hoặc là khiêu vũ phải mang mạn che mặt nếu không thì cũng phải dịch dung, cái này chính là do Lam U Niệm chỉ điểm cho Bạch Liên, nếu sau này Bạch Liên hi vọng trãi qua những tháng ngày bình thường như vậy liền để diện mạo thực của nàng xuất hiện, như vậy cũng có thể xóa bỏ quá khứ của nàng, dù sao Bạch Liên đã từng sống ở thanh lâu, mặc dù là bán nghệ không bán thân nhưng cũng khó đảm bảo người khác sẽ không suy nghĩ nhiều.

"Tam ca vẫn chưa về sao?" Lam U Niệm hỏi, dù sao nàng hôm nay là đến tìm Tam ca có chuyện, không biết Tam ca lại chạy đến nơi nào ôm ôn hương nhuyễn ngọc rồi.

''E là Tam công tử còn một ít thời gian nữa mới quay trở về, chủ tử muốn dùng thiện sao?'' Bạch Liên lưu luyến mỗi thời khắc ở cùng chủ tử, nàng bình thường khó gặp được chủ tử, hành tung của chủ tử rất thần bí, cho nên nàng chỉ có thể ở đây đợi, làm cho mỗi lần chủ tử đến đều có thể thấy được chính mình, hơn nữa nàng biết chủ tử cần tình báo cho nên nàng lúc còn ở trên đài của Tiêu Kim Các biểu diễn, càng ra sức đem danh tiếng của Tiêu Kim Các vang danh hơn nữa, làm cho chủ tử thu được nhiều tình báo hơn.

''Còn chưa muốn dùng!'' Lam U Niệm kiểm tra sổ sách của Tiêu Kim Các, hững hờ hồi đáp.

''Vậy Bạch Liên đi làm chút điểm tâm để chủ tử nếm thử có được không?'' Bạch Liên nhìn Lam U Niệm, trong ánh mắt tràn ngập kỳ vọng.

Lam U Niệm dừng tay đang tính toán lại ngẩng đầu nhìn Bạch Liên một chút, cặp mắt kia tựa như bảo thạch sáng như sao đêm cẩn thận nhìn Bạch Liên, Bạch Liên bị ánh mắt tần trụi của Lam U Niệm nhìn như vậy luống cuống không biết làm sao.

"Chủ tử?" Bạch Liên bất an nói, chỉ lo chủ tử chán ghét chính mình để cho mình rời đi, nàng không có hy vọng xa vời có thể được chủ tử ưu ái, thế nhưng nàng chỉ là hi vọng chính mình có thể yên lặng nhìn chủ tử, bồi tiếp chủ tử bên người cũng tốt rồi.

"Không ngại, ngươi đi đi!" Lam U Niệm thu hồi ánh mắt tiếp tục xem sổ sách, Bạch Liên thở phào nhẹ nhõm hài lòng đi xuống, dù sao chủ tử sẽ ăn đồ ăn mình làm không phải sao?

Chờ Bạch Liên sau khi rời đi Lam U Niệm mới ánh lên suy nghĩ trong ánh mắt, Bạch Liên là một nữ tử rất tốt, nàng không vì thế tục khó khăn, có tư tưởng cùng kiên trì của chính mình, thế nhưng nàng không nghĩ tới Bạch Liên đối với mình có cảm tình, vẫn phải không hồi báo được ái tình của nàng. Thế nhưng nàng đối với Bạch Liên lạnh lùng cũng không có để cô gái này đố kị hoặc là phẫn hận, nàng vẫn yên lặng ở tại Tiêu Kim Các, Lam U Niệm bây giờ đã rõ ràng trong này e sợ có nguyên nhân rất lớn nguyên nhân rất lớn là vì chính mình đi.

"Sao vậy, tiểu sư muội của chúng ta cuối cùng biết làm lỡ nhân gia sao?" Quỷ Tam cười đi vào gian phòng, rất rõ ràng vừa rồi tất cả hắn đều nhìn thấy.

"Làm lỡ hay không làm lỡ nhân gia Niệm nhi không biết, thế nhưng Tam ca là lại là đi nơi nào làm lỡ nhân gia cô nương?" Lam U Niệm hai tay hoàn ngực, dữ dằn nói, vừa ở trước mặt Bạch Liên là lạnh lùng xa cách, bây giờ nàng rõ ràng chính là một bé gái.

"Tiểu sư muội ngươi cũng không thể oan uổng Tam ca a, Tam ca ta bây giờ đã hoàn lương, ngươi phải tin tưởng Tam ca!" Quỷ Tam nói xong tha thiết mong chờ muốn chảy mấy giọt nước mắt, nhưng nữa ngày cũng không có một giọt lăn ra ngoài, trái lại để cho Lam U Niệm cười đến phát vai nhỏ run run.

''Vậy huynh nói đi huynh đi làm gì, ta ở đây đợi huynh nửa ngày rồi!'' Lam U Niệm vô cùng bất mãn nói, kỳ thực là hướng về phía Quỷ Tam làm nũng.

Quỷ Tam đương nhiên biết, bình thường tiểu sư muội chỉ đối với sư phụ làm nũng, sau đó trải qua sự nỗ lực của sư huynh đệ bọn họ tiểu sư muội mới thỉnh thoảng làm nũng với bọn họ, dù sao tiểu sư muội làm nũng cũng là niềm tự hào của ca ca như bọn hắn.

''Còn không phải gần đây đối diện Trân Vị Các lại mở thêm một quán rượu, rất nhiều thứ đều mô phỏng theo Trân Vị Các của chúng ta, thế nhưng không có thức ăn cùng tài đánh đàn như Trân Vị Các, mặc dù bây giờ đối với Trân Vị Các không phải là ảnh hưởng lớn gì, thế nhưng chỉ sợ là Vô Tình các lại có thêm phiền phức, vì lẽ đó ta liền đi xem thử!'' Quỷ Tam lấy lòng giải thích.

"Tra được là người nào mở sao?" Trực giác của Lam U Niệm mách bảo rằng đây không phải là chuyện đơn giản như vậy, một tửu lâu mô phỏng Trân Vị Các vừa xuất hiện đối diện Trân Vị các, điều này không phải khiêu khích thì là ý gì? Xem ra gần đây lại có trò vui để xem rồi.

"Bởi vì vừa mới mở còn chưa có khai trương, vì lẽ đó đang điều tra, có điều cũng sắp tra ra rồi!'' Quỷ Tam nheo mắt lại nói, Vô Tình các của bọn họ thành lập chưa lâu nhưng buôn bán rất phát đạt mặc dù vậy sự việc này ít nhiều cũng có ảnh hưởng lớn, chưa từng có người nào dám khiêu khích rõ ràng như vậy.

"Ừm, ngươi nhìn xử lý đi!" Lam U Niệm vô cùng yên tâm đem rất nhiều chuyện buôn bán giao cho Quỷ Tam, lao dịch các vị ca ca đây Lam U Niệm làm rất là thuận lợi.

Bạch Liên bưng một cái đĩa điểm tâm sáng tinh xảo tiến vào gian phòng đặt trên bàn, cúi chào "Chủ tử, tam công tử!"

''Ơ, Bạch Liên ngươi thật là bất công, bổn công tử ta ở chỗ này thế nhưng một chút điểm tâm ngươi cũng chưa từng làm cho bổn công tử đây, bây giờ hắn vừa đến ngươi liền tự mình xuống bếp, thật là khiến cho bổn công tử đố kị?'' Quỷ Tam ngồi xuống bắt đầu dùng bữa, nhưng miệng không buông tha người.

Bạch Liên xấu hổ nhìn Lam U Niệm một chút, khi thấy vẻ mặt Lam U Niệm không có một chút biến hoá nào, trong lòng không biết nên thở một hơi hay là nên khổ sở, nhưng Bạch Liên vẫn là mỉm cười nói "Tam công tử nói giỡn, này không phải ngày hôm nay Bạch Liên có thời gian liền làm những thứ này sao?"

Quỷ Tam còn muốn nói cái gì, nhưng bị Lam U Niệm đánh gãy Quỷ Tam lời nói:''Cùng nhau ăn đi!'', từ khi nàng bắt đầu đến nơi này Bạch Liên đã theo bên cạnh nàng khẳng định cũng chưa có ăn gì, nhìn dáng dấp của nàng khẳng định cũng đói rồi đi, không bằng cùng nhau dùng bữa.

"Bạch Liên ở bên người hầu hạ là được rồi!'' Bạch Liên tuy rằng rất vui vẻ nhưng cũng biết thân phận của chính mình lúc này, tuy rằng thân phận nàng đã từng ở trên cao, nhưng ở trước mặt chủ tử nàng cũng khó tránh khỏi tự ti, hơn nữa luôn cảm giác mình không xứng với chủ tử.

''Ngồi đi, từ lúc nào mà lại thay đổi như vậy? Ta nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy ngươi thì cũng không phải là như vậy!'' Lam U Niệm cười nói, dù sao lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Liên không chỉ là tướng mạo xinh đẹp hơn nữa khí chất vô cùng cao quý, hơn nữa cao quý khiến người ta thoải mái, không có cảm giác hung hăng vênh váo.

"Ta. . ." Bạch Liên còn muốn nói cái gì liền bị Lam U Niệm ấn lại ngồi xuống, sau đó ba người ngồi cùng một chỗ dùng bữa.

Bạch Liên vẫn luôn có chút hoảng hốt, nàng dĩ nhiên có thể cùng chủ tử ngồi cùng một bàn ăn thức ăn mà nàng tự mình nấu, nàng nhớ tới lời nói vừa rồi của chủ tử, nàng đã không còn nhớ rõ dáng vẻ lúc đó của mình nữa rồi, nhưng nàng mãi mãi cũng không quên dáng vẻ của chủ tử lúc đó, đó chính là người cứu vớt đời nàng, là mặt trời của chính mình, là giấc mơ mà kiếp này mình muốn theo đuổi.

"Đúng rồi, ngươi hôm nay tới nơi này là có chuyện gì sao?" Quỷ Tam hỏi, dù sao tuy rằng bây giờ bọn họ đều ở kinh thành nhưng tiểu sư muội rất ít đến nơi này của hắn.

"Ừm, ta là muốn cho thủ hạ chú ý chút, ta cần một vị thuốc Thiên Linh quả, nhưng đây chỉ là ở trong sách ghi chép lại, chưa hề nghe nói nó ở nơi nào, vì lẽ đó ta cần ngươi giúp ta tìm kiếm!" Lam U Niệm nghiêm túc nói, chuyện này mấy ngày trước sư phụ gửi thư đến nói độc trong cơ thể mình sư phụ đã bắt đầu nghiên cứu ra thuốc giải cần những dược liệu gì, trong đó có một loại linh quả vô cùng hiếm thấy, dù sao Lam U Niệm cũng chưa từng thấy, mà sư phụ cũng chưa từng thấy đủ thấy thuốc này có bao nhiêu hiếm thấy.

Bạch Liên tay đang gắp rau dừng lại, ánh mắt lóe lên ánh sáng không tên.

''Là vì độc trong người ngươi sao? Có phải tìm được Thiên Linh quả là độc của ngươi sẽ được giải?'' Quỷ Tam vô cùng lo lắng hỏi, chờ hỏi xong mới nhớ tới trong phòng còn có một người khác, Quỷ Tam con mắt híp híp, hắn không thể để bất luận người nào uy hiếp tiểu sư muội, vì lẽ đó Bạch Liên này...

"Chủ tử? Ngươi trúng độc?" Đôi đũa trong tay Bạch Liên rơi xuống đất, lo lắng hỏi, nàng đã bên cạnh chủ tử nhiều năm vẫn luôn không biết chủ tử trúng độc.

''Không sao!'' Lam U Niệm trấn an nói, sau đó quay về Quỷ Tam nhìn một chút, nàng biết Quỷ Tam vừa nói ra sợ Bạch Liên sẽ có biến hóa, vì lẽ đó Quỷ Tam vừa rồi nghĩ đến hướng giải quyết Bạch Liên, Bạch Liên ở trong lòng hắn ấn tượng rất tốt, nhưng cũng hoàn toàn không thể so với tiểu sư muội, Quỷ Tam mỉm cười dưới mặt nạ là một trái tim tàn nhẫn.

''Thiên Linh quả chỉ là một trong những vị thuốc giải độc dược, cũng không thể hoàn toàn giải hết độc trên người ta!'' Lam U Niệm nói cho Quỷ Tam, nhìn thấy biểu tình thất vọng của Quỷ Tam nàng cũng biết nhiều năm như thế mọi người vì độc bên trong thân thể nàng phí đi bao nhiêu tâm huyết.

"Ta biết rồi, ta sẽ phân phó trước tiên đem tinh này truyền ra bên ngoài, tìm Thiên Linh quả, thân thể ngươi là quan trọng nhất!'' Quỷ Tam biết nếu sư phụ đã bắt đầu cần thảo dược, như vậy nhất định sẽ nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải.

"Ta biết, chủ tử ta biết Thiên Linh quả!" Bạch Liên đột nhiên lên tiếng, nàng nghe được chủ tử trúng độc liền bắt đầu lo lắng, nàng nhất định phải cứu chủ tử.

"Ngươi biết? Ở nơi nào? Nơi nào có?" Quỷ Tam hỏi, ánh mắt lóe lên kinh hỉ, dù sao bọn họ thân là đệ tử trong y cốc cũng không biết Thiên Linh quả ở nơi nào, bây giờ Bạch Liên lại biết, đây thật sự là may mắn.

"Tam ca, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta cùng Bạch Liên nói chuyện!" Lam U Niệm đem Quỷ Tam kéo đến, nàng biết Quỷ Tam lo lắng, nhưng nàng cũng có ý nghĩ của chính mình.

Quỷ Tam cũng biết tiểu sư muội vẫn luôn là người có chủ trương, vì lẽ đó gật gù liền rời khỏi phòng, nếu như Bạch Liên không nói cho tiểu sư muội Thiên Linh quả ở nơi nào, như vậy hắn liền nhất định sẽ cạy miệng Bạch Liên ra.

Chờ lúc trong phòng chỉ còn Lam U Niệm cùng Bạch Liên, Lam U Niệm đứng dậy, Bạch Liên cũng đứng dậy, hai người đều không nói gì.

"Chủ tử, lâu như thế nhưng ta cũng chưa nói thân phận thật sự của ta, ta không phải có ý định dấu dím, ta kỳ thực là Tam công chúa Nguyệt Quốc, Nguyệt Bạch Liên!'' Bạch Liên nhìn Lam U Niệm nói kỳ thực nàng cũng không có ẩn giấu tên của chính mình, nếu như Lam U Niệm hữu tâm đi điều tra là rất dễ dàng liền tra được.

"Ừm, Thiên Linh quả ở Nguyệt Quốc?" Lam U Niệm hỏi, dù sao Bạch Liên bây giờ thẳng thắn thừa nhận thân phận của chính mình như vậy liền nói rõ Thiên Linh quả khẳng định cùng Nguyệt Quốc có quan hệ.

"Vâng, Thiên Linh quả là ở trong hoàng cung Nguyệt Quốc, chỉ có một viên, đồng thời chỉ có Hoàng Đế mới có thể hưởng dụng!" Bạch Liên nói rõ sự thật, Thiên Linh quả ở hoàng cung Nguyệt Quốc kỳ thực không có ai biết, nhưng vì nàng là công chúa Nguyệt Quốc nên mới biết.

"Ừm, ta biết rồi, cảm tạ ngươi Bạch Liên!" Lam U Niệm chân thành nói, dù sao hoàn cảnh của Bạch Liên nhiều năm như thế xem ra nàng thật sự không thích hoàng cung Nguyệt Quốc, không thích đoạn hồi ức kia, nhưng bây giờ nàng có thể trực tiếp nói ra như vậy Lam U Niệm cảm thấy rất bất ngờ.

"Chủ tử , ta nghĩ muốn quay về hoàng cung Nguyệt Quốc!" Bạch Liên đột nhiên nói rằng, trong ánh mắt đầy kiên định.

"Vì Thiên Linh quả?" Lam U Niệm hỏi, ánh mắt có tia cảm động, đây sợ rằng cô nương này đối với mình đã tồn tại tình cảm không nên có.

"Vâng, Thiên Linh quả không phải người trong hoàng thất căn bản không lấy được, mà ta có thể lấy được!" Bạch Liên cũng không phủ nhận, nàng không phải muốn chủ tử luôn nhớ ơn mình, mà là lấy thông tuệ của chủ tử nàng căn bản là không giấu nổi, vậy liền thẳng thắn thừa nhận.

"Ta không đồng ý, nếu biết Thiên Linh quả ở nơi đó ta liền có biện pháp lấy được, ta biết ngươi không thích trở lại vì lẽ đó không cần vì bất kỳ người nào mà miễn cưỡng bản thân làm những việc mà mình không muốn, Bạch Liên ngươi hiểu không?'' Lam U Niệm nói, nhưng trong đó không đồng ý rất rõ ràng.

"Không, chủ tử, có một số việc ta không nên trốn tránh, hơn nữa có những chuyện ta cũng nên trở về xử lý, chủ tử, ta nên đối diện với quá khứ của chính mình!'' Bạch Liên kiên trì nói, nàng bản không phải nữ tử yểu điệu gàn bướng, nàng đủ kiên cường. Lam U Niệm nhìn Bạch Liên một chút, cũng biết nàng đã hạ quyết tâm, hơn nữa mỗi người đều có ý kiến cá nhân, Bạch Liên như vậy xác thực cũng tốt, dù sao ngốc cả đời ở bên trong Tiêu Kim Các cũng không phải chuyện tốt, thanh lâu vốn không phải là nơi nàng thuộc về.

"Được rồi, ngươi nếu quyết định như vậy ta cũng không nói nhiều, tìm Thiên Linh quả là việc không cần miễn cưỡng!'' Lam U Niệm dặn dò, sau đó liền chuẩn bị rời đi, thời gian nàng rời khỏi đã đủ lâu rồi.

"Chủ tử. . ." Bạch Liên gọi Lam U Niệm đang chuẩn bị rời đi, , âm thanh rất nhỏ thế nhưng rất rõ ràng nói rằng "Chủ tử, Bạch Liên rất quý mến chủ tử!"

Bạch Liên nói xong tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, nàng cuối cùng nói ra, mặc kệ chủ tử sau này đối xử với chính mình ra sao, nàng đều hi vọng đem phần tâm ý này của chính mình nói ra.

"Xin lỗi" Lam U Niệm đi tới bên người Bạch Liên, trầm thấp ám ách giọng nam đã biến trở về lanh lảnh giọng nữ dễ nghe, Bạch Liên trợn to hai mắt tựa hồ nghe đến chuyện khó mà tin nổi, thế nhưng Lam U Niệm thanh âm kế tiếp lại biết nàng không có nghe lầm "Bạch Liên, ta là nữ tử!"

"Chủ tử?" Bạch Liên liền như vậy nhìn Lam U Niệm, Lam U Niệm cũng không tránh né, nàng nhìn thấy Bạch Liên trong mắt có giật mình cùng kinh ngạc, còn có một phần đau xót, nhưng không có phẫn hận của sự lừa dối cùng không cam lòng.

Lại qua một lúc lâu Bạch Liên tựa hồ mới tiếp nhận rồi sự thực này, nàng nghĩ chủ tử chưa từng nói với mình giới tính thật, chính mình vẫn đem chủ tử xem là nam tử, dù sao phóng khoáng ngông nghênh kinh tài diễm diễm như vậy ai sẽ cho là nữ tử đây? Nhưng lúc này trong lòng Bạch Liên phần cảm tình kia nhưng không có bởi vì chủ tử là thân phận nữ tử mà thay đổi, hay là từ khi nhìn thấy chủ tử, thời khắc đó trái tim này liền như vậy trầm luân.

"Chủ tử, Bạch Liên có thể hay không nhìn diện mạo chân thật của chủ tử, coi như tác thành một phần nguyện vọng của Bạch Liên!'' Bạch Liên ôn nhu nói, tựa hồ chưa bao giờ thay đổi qua. Nàng từ rất lâu trước kia liền vẫn ảo tưởng chủ tử đến tột cùng là dáng dấp ra sao, bây giờ chính mình muốn rời khỏi, chính mình hi vọng biết chủ tử dáng vẻ ra sao để vĩnh viễn nhớ kỹ.

Lam U Niệm làm sao không biết ý nghĩ của Bạch Liên, hay là thật sự bị sự chấp nhất của nữ tử này làm cảm động, Lam U Niệm chầm chậm tháo mặt nạ của chính mình.

Mắt Bạch Liên nhìn diện mạo chân thực của Lam U Niệm, nhìn chủ nhân của chính mình, bỗng nhiên khẽ giương lên khóe miệng, lông mày hơi cong lên, trong mắt tỏ ra ánh sáng lung linh, lộ ra hờ hững mà lại có chút vui tươi cười, nở nụ cười khuynh thành.

Bạch Liên nhớ nàng mãi mãi cũng sẽ không quên dung nhan quốc sắc thiên hương này, cũng vĩnh viễn quên không được cô gái kia đối với mình mỉm cười.

"Nguyên lai chủ tử dĩ nhiên so với ta nhỏ hơn nhiều như thế!'' Bạch Liên si ngốc nhìn Lam U Niệm, nàng vẫn luôn biết chủ tử tuổi tác không lớn, nhưng bởi vì quanh thân khí thế đều là khiến người ta quên đi tuổi của nàng, nhưng bây giờ lộ diện mạo chân thực của chủ tử mới để người ta biết, nàng tuổi hãy còn nhỏ.

"Không phải ngươi cho rằng ta chỉ là vóc dáng lùn sao?" Lam U Niệm cười nói.

Bạch Liên ánh mắt lóe lên, bỏ mặt nạ gương mặt chủ tử càng thêm đầu độc người, dù cho dung nhan của chính mình đứng trước mặt của chủ tử cũng chỉ được xem là thanh tú mà thôi.

Nay đăng bù nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top