Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Hắn đang đứng, xung quanh là một màu đen tối tăm lạnh lẽo, hắn cảm nhận được cơ thể mình đang lơ lửng.

???: Chào nha, đã bao lâu rồi ta và ngươi mới gặp nhỉ?

Giọng nói phát ra từ sau lưng, hắn quay đầu lại thì thấy một bóng người màu đỏ mờ mờ ảo ảo.

Liễm: Ngươi là.....

???: Đừng nói là quên ta rồi chứ! Tên nhóc nhà ngươi mau quên đến vậy sao? "

"......"

???: Haizz~ bỏ qua chuyện đó đi.

Liễm: Ngươi muốn gì ở ta?

???: Ta muốn gì ở ngươi? Hầy, phải là ngươi cần gì ở ta thì đúng hơn, ta ở đây để giúp ngươi.

Liễm: ta cần ngươi giúp à?

???: Ngươi.....Ây ta cạn lời.

???: Ngươi bị mất trí nhớ đấy à.

Liễm:.......

Liễm: Ta không biết! Cũng không nhớ rõ mục đích ban đầu của ta là gì!

???: Ngươi còn nhớ bản thân ngươi là ai không?

Liễm: Ta vẫn nhớ tên mình, hình như là.....ta nhớ có một người giống ta.

???: Thế người đó là ai?

Liễm: Người đó là.....

Trong đầu hắn, gương mặt bị nhoè đi dần được hiện rõ, là gương mặt của hắn, nhưng khác nữa.

Bóng người đó khẽ phì cười.

???: Vậy ngươi hãy xem như người đó là động lực sống đi. Hãy nghĩ ngươi sống đến bây giờ là vì người đó. Những chuyện ngươi làm cũng là vì người đó.

Liễm: Ta không hiểu, ta và ngươi đã từng gặp sao? Đã từng quen sao? Ngươi vì sao lại giúp ta?

???: Ta và ngươi đã gặp rồi, gặp từ rất lâu rồi. Ngươi từ lúc được sinh ra ta đã luôn bên cạnh ngươi rồi.

Liễm: Từ lúc....sinh ra?

???: Nói cách khác ta là ngươi nhưng ngươi không phải ta. Ngươi là chính ngươi, còn ta....chính là nhân cách con người bên trong ngươi.

Liễm: Nếu ngươi nói vậy vậy không lẽ là....

???: Ừm, ngoài ta ra vẫn còn một thứ nữa tồn tại song song. Nhưng có vẻ do tác động gì đó mà ta không cảm nhận được hắn nữa. Nói chung là ngươi phải chú ý, đừng để bản thân vượt quá giới hạn.

Liễm:.......

Hắn im lặng ko nói gì, bóng người mờ ảo khẽ đặt tay xoa nhẹ đầu hắn. Dù không có thật nhưng hắn vẫn cảm nhận được một chút hơi ấm quen thuộc.

???: Ta biết ngươi vẫn lo vì đã quên đi nhiều thứ quan trọng, nhưng yên tâm ta sẽ ở đây để gợi nhớ cho ngươi, nhiệm vụ của ta chính là giúp ngươi lưu trữ ký ức mà.

Bóng người dùng hai tay nâng mặt hắn lên nhìn thẳng.

???: Được rồi, giờ hãy nói cho ta biết hiện giờ ngươi muốn gì?

Đối diện với một gương mặt mờ ảo không có ngũ quan, hắn vẫn cảm nhận được một thứ gì đó gọi là thân quen.

Liễm: Ta.... muốn sống. Ta muốn tìm lại người đó. Ta muốn tìm lại....ca.

???: Vậy được, tỉnh dậy và đối diện với sự thật đi.

Bàn tay rời khỏi mặt hắn cũng là lúc không gian xung quanh bị bóp méo và vỡ vụn.

Hắn mở mắt một lần nữa, lần này trước mắt hắn là trần nhà trắng toát của bệnh xá, mùi thuốc khử trùng vẫn thoang thoảng trong không khí.

Hắn nằm bất động trong giây lát rồi ngồi dậy, hắn nhận ra bản thân đang được trị thương, nhìn xuống cánh tay đang truyền nước biển, không nói lời nào trực tiếp rút kim ra.

Mà cảnh này bị nữ y tá mang băng gạc đến thay nhìn thấy.

Cô ngay lập tức chạy đến ngăn lại.

" Này cậu kia, bệnh nhân thì phải ngoan ngoãn trị thương, cậu không được phép rút kim ra như thế "

Hắn yên lặng nhìn cô y tá đang nói lại ống truyền nước biển cho mình, lúc sau mới hỏi:

" Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Tôi....không gây hại đến ai chứ? "

Cô y tá vẫn chăm chú trong công việc của mình vừa trả lời hắn.

" Đây là trạm xá và cậu là bệnh nhân. Có người đưa cậu đến. Còn về việc gây hại thì có đó "

Nghe vậy hắn có hơi bất an.

" Người đó không sao chứ? "

Cô y tá làm xong việc rồi nhìn hắn, gằn giọng từng chữ một.

" Người đó là tôi. Cậu nghĩ làm sao mà dám bỏ trốn hả? Cậu mà trốn được thì người chịu thiệt là tôi chứ ai. Làm không tốt nhiệm vụ là mất việc như chơi đó trời. Làm ơn làm phước ở yên đây dùm vào, đừng làm ảnh hưởng đến công việc của người khác "

Vậy là hắn bị cô y tá giáo huấn cho một trận ra trò.

" Uống thuốc xong thì nằm yên đó dùm cái "

Sau khi cô y tá rời đi, căn phòng được trả lại sự yên tĩnh vốn có ban đầu.

Không biết hắn nằm đó bao lâu, không thể ngủ, trong đầu hắn là bao nhiêu mớ hỗn độn.

* Đúng rồi nhỉ, anh ta đâu rồi? Mình có nên đi tìm không? *

____________________________

Tại phòng chỉ huy, tất cả đều tập trung đông đủ. Ai cũng căng thẳng.

Kaizo và Kevin trên quấn đầy băng gạc và mùi thuốc.

Đô đốc lúc lên tiếng.

" Như cậu nói thì Otto hắn đang chuẩn bị một kế hoạch lớn sao? "

Kevin gật đầu.

" Phải, chỉ là vẫn chưa biết được mục đích cuối cùng của hắn là gì. Nhưng giữa chừng tôi gặp được đội trưởng nên đã giúp ngài ấy quay về "

Đô đốc gật đầu rồi quay sang nhìn Kaizo.

" Còn cậu vẫn ổn chứ? Nếu thật sự không ổn thì quay về nghỉ ngơi đi "

" Tôi vẫn ổn thưa đô đốc "

" Vậy còn người mà cả hai đưa về thì sao? "

Chỉ huy Kokoci lên tiếng.

" Cậu ta đành phải nhờ mọi người chăm sóc giúp, chuyện trước đó hãy để khi khác tôi sẽ tường thuật lại bây giờ không phải lúc thích hợp "

Kevin không nhanh không chậm đáp.

" Nhưng vấn đề ở đây cậu ta là ai? Có gây nguy hại gì cho TAPPOS hay không? Đó mới là điều quan trọng "

Ramen Man cũng lên tiếng.

" Có thể là không, nhưng hiện tại ngoài TAPPOS ra thì không còn chỗ nào có thể để cậu ta ở lại "

" Như vậy quá nguy hiểm, lỡ như cậu ta có thể là cái bẫy do Otto cày vào thì sao? "

Sai và Shiedal cũng lên tiếng phản đối giữ người. An toàn của TAPPOS phải được đặt ở mức tối thiểu.

" Tôi chắc chắn cậu sẽ là một đồng minh đáng tin cậy, nói về Otto thì có thể không ai ở đây hận hắn như cậu ta đâu. Tôi chắc chắn điều đó "

Kevin trả lời bằng giọng chắc nịch.

" Làm sao chúng ta có thể tin ngươi được chứ, ai biết được đây có phải kế hoạch của ngươi không "

Trước lời nghi ngờ, Kevin vẫn bình tĩnh.

" Nếu không tin thì hãy đi gặp cậu ta thử, lúc đó nếu vẫn không đồng ý thì cậu ta chỉ còn con đường phải một mình đối đầu với Otto hoặc là để mặc hắn dùng như con tốt thí thôi "

Trong lúc mọi người nhìn nhau như đang suy nghĩ xem có nên tin không thì Kaizo đứng lên.

" Ta tin, ta sẽ giữ cậu ta ở lại "

Cả phòng lặng im nhìn Kevin và Kaizo rời đi, người đi theo ngay sao đó là Fang. BoBoiBoy nhìn thấy Fang đi thì cũng đứng lên đi theo.

Cứ như vậy tất cả những người trong phòng đều đi.

Chỉ vỏn vẹn chưa đầy 10 phút, tất cả đã đứng trước cửa phòng bệnh.

Bác sĩ cũng thông báo tình hình.

" Tình sức khỏe rất tốt, đặc biệt vết thương rất nhanh hồi phục, hầu như là không cần đến chúng tôi trị chúng cũng hồi phục gần hết "

Đô đốc gật đầu, vị bác sĩ kia cũng rời đi.

Cánh cửa phòng mở ra, có một người ngồi trên giường mắt nhìn ra cửa kính, mái tóc dài nằm rũ rượi trên giường.

* Con gái sao *

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu của tất cả mọi người, riêng Kevin và Kaizo thì đã biết rồi.

Liễm đang ngồi thẫn thờ, nghe thấy tiếng mở cửa nên quay.

Lúc hắn quay lại cũng là lúc mọi người ngạc nhiên.

Gương mặt phờ phạc, ánh mắt thì lờ đờ như người mất hồn.

Gopal là người phản ứng trước, cậu béo chạy đến ôm chầm lấy Liễm khóc sướt mướt, nước mắt nước mũi tèm nhem đã vậy còn dụi vào người hắn.

" Ui chòi đất oi, cuối cùng em cũng quay lại, anh nhớ em gần chớt, tưởng đâu em chết luôn rồi chứ huhu "

......

Tiếp sau đó là BoBoiBoy rồi cả nhóm, những người lớn như Sai, Shiedal hay Ramen Man cũng đến, đô đốc chỉ huy cũng vậy.

BoBoiBoy: Cậu vẫn ổn chứ?

Fang: Vết thương khôn nghiêm trọng lắm.

Yaya: thời gian qua cậu ở đâu vậy?

Ying: bọn mình lo cho cậu lắm đó.

Gopal: anh còn tưởng đâu sẽ không bao giờ gặp lại nữa cơ đó a~

Ying: Nói gì trù ẻo vậy hả.

Ramen Man: đợi khi nào cậu khỏe đi rồi tôi xử lý cậu chuyện lúc trước.

Ramen Man cũng góp vui.

Kokoci: mấy cái đứa này, đừng có nháo nữa để cậu ta nghỉ.

Chỉ huy Kokoci nhắc nhở.

Sai: trở về là tốt rồi.

Shiedal: đúng vậy?

Đô đốc: Vậy là tốt rồi.

Duy chỉ có Kaizo và Kevin đứng nhìn.

Nhưng dù bao nhiêu người hỏi thăm thì Liễm cũng im lặng.

Gopal: Em sao vậy Kỷ? Sao im lặng vậy?

" Chúng ta...có quen nhau sao? "

"....."

Ying: Đùa vậy không vui đâu.

BoBoiBoy: Cậu thấy không khỏe chỗ nào hả?

Gopal: Hay là cậu ấy đói bụng.

Yaya: Vừa hay tớ có đem bánh quy nè, hay là cậu ăn đi cho đỡ đói.

Nhắc đến bánh quy thì hầu hết ai cũng xanh mặt.

Gopal liền ngăn cản.

" Em ấy mới tỉnh lại có thể là còn mệt, chắc là ko ăn bánh quy được, c...có đúng không B...BoBoiBoy? "

" A...à...ừ...đúng vậy aha...ha...ha... "

Yaya: Vậy thì tiếc quá.

Tưởng đâu an toàn ai dè ác mộng tới. Vạn Liễm níu Yaya lại.

" Có thể cho tôi thử được không, tôi hơi đói "

Cả nhóm BoBoiBoy triệt để bay màu.

Hắn vậy mà lại có thể được bánh quy của Yaya, điều này làm Yaya cực kỳ vui. Mà tâm trạng vui thì cô nàng quyết định làm bánh mời mọi người ăn.

Gopal chỉ dám la hét trong vô vọng, không chỉ riêng Gopal mà tất cả ai có mặt ở đó đều đau khổ. Họ đã trải nghiệm cảm giác ăn bánh quy của Yaya rồi nên ai cũng biết.

Duy chỉ có mình hắn là ngồi ăn ngon lành trong khi mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ.

Sau một hồi im lặng thì Fang bất chợt lên tiếng.

" Không đúng! "

Làm mọi người quay lại nhìn.

BoBoiBoy thấy khó hiểu.

" Không đúng chỗ nào? "

Fang nhìn con người trước mặt một hồi sau, ánh mắt cậu lộ rõ vẻ không thể tin được.

" C...cậu ta là....cậu để ý thử đi BoBoiBoy, có đúng không? "

" Là gì? Em bị sao hả Fang? Kỷ vẫn là Kỷ thôi, có khác gì đâu "

Gopal chống nạnh.

" Đùa nhau chắc, chuyện như vậy mà cũng có thể hả? "

Lúc này BoBoiBoy cũng lên tiếng, cậu cũng kinh ngạc không kém.

Kaizo đứng nhìn đứa em trai mình và bạn của nó cứ không thể tin với không thể nào suốt, bản thân anh cũng rất tò mò về hắn.

" Có gì thì em nói thẳng ra luôn đi, ấp ấp mở mở như vậy ai biết được "

Gopal thiếu kiên nhẫn.

Fang bước đến gần hắn, cậu nghiêm túc hỏi từng chữ một.

" Cậu không phải Kỷ, cậu là Vạn Liễm...đúng không? "

"......"

" Cậu hỏi gì vậy? Chẳng phải cậu ấy là Vạn Kỷ à, Vạn Liễm là ai? ": Yaya khó hiểu.

Thế nhưng trái ngược với bọn họ, hắn lại gật đầu.

" Ừm "

Chỉ một câu đơn giản nhưng lại khiến cả phòng chìm vào tĩnh lặng.

BoBoiBoy cũng thận trọng hỏi:

" Và cậu đang tìm kiếm một người giống mình, đúng vậy không? "

Liễm gật gật.

" Phải "

" Người đó tên Vạn Kỷ? ": Đô đốc hơi gấp gáp hỏi.

" Không sai "

" V...vậy cậu với Kỷ có quan hệ gì với nhau? Sao nhìn hai người giống nhau đến vậy? "

Ying nhìn con người trước mặt giống y đúc bạn mình.

Vạn Liễm không nói gì, hắn chỉ lẳng lặng nhìn ra cửa sổ.

" Gia đình duy nhất, Vạn Kỷ là anh trai tôi "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top