Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

  Tang Vũ chậm rãi mở mắt, sững sờ nhìn bàn tay mình - Thật nhỏ...

"Hoa Ngũ, mau mau rời giường! Hôm nay sư phụ có chuyện muốn nói!" Một cô nương vóc dáng nhỏ nhắn đứng bên giường nàng, "Nhanh lên một chút! Nhanh lên một chút! Mọi người đều tỉnh cả rồi!"

"Hoa...Bát?" Tang Vũ suy nghĩ một lúc mới nhớ ra tên nàng.

"Tỷ làm sao vậy? Còn ngồi ngây ra làm gì, mau dậy thôi!" Giọng nói Hoa Bát mềm mại, lúc nói nhanh giống như đang làm nũng.

Dưới sự thúc giục của Hoa Bát, Tang Vũ bước xuống giường, xỏ giày vào, mơ mơ màng màng đi rửa mặt chải đầu.

Nàng lại có thể còn sống, không những vậy còn bé lại. Sao có thể chứ?

Nàng rõ ràng đã bị trọng thương, cô độc nằm dưới gốc cây kia mà!

Lẽ nào...nàng trùng sinh rồi?

Còn chưa nghĩ xong, Tang Vũ đã bị Hoa Bát kéo ra khỏi phòng, chạy thẳng tới sân luyện võ.

Tám đứa nhỏ đứng thành một hàng. Tang Vũ suy nghĩ một hồi mới nhớ ra vị trí của mình - Trong nhóm, nàng chỉ cao hơn Hoa Bát, đứng thứ hai từ phải sang.

Hoa Nhất, Hoa Nhị,...

Nàng nhìn từng gương mặt non nớt bên cạnh. Trong trí nhớ của nàng, thứ hiện lên đều là bộ dáng của họ trước lúc chết.

"Sư phụ!"

Trong tiếng hô hào của đám trẻ, Tang Vũ hoảng hốt quay đầu nhìn sang - Đây là Vô Hoa, sư phụ của nàng.

"Bản tọa quyết định thu đồ đệ." Thanh âm quen thuộc vang lên, chỉ một câu nói đơn giản như vậy cũng đủ khiến trái tim Tang Vũ thắt lại - lại có thể là ngày này!

Trong ánh mắt hồ nghi của đám trẻ, Vô Hoa tươi cười nói ra quy luật tàn nhẫn, "Tám người các người, chỉ có kẻ sống sót cuối cùng mới có thể trở thành đồ đệ của bổn tọa. Ba năm sau, vô luận các ngươi dùng thủ đoạn gì, cũng phải khiến cho bản thân trở thành kẻ duy nhất kia. Nếu như có nhiều hơn một người sống sót, vậy thì hãy tự mình kết liễu đi!"

Tám đứa trẻ ngây ngốc nhìn nhau, người lớn nhất trong bọn họ chẳng qua chỉ mới mười tuổi, nghe được cái hiểu cái không, nhưng Vô Hoa không giải thích thêm gì nữa, trước khi đi chỉ ném lại một câu, "Hôm nay cứ luyện công như thường lệ."

Cho tới bây giờ, Tang Vũ vẫn còn nhớ rõ, người chết đầu tiên là Hoa Bát - đứa nhỏ ở cùng phòng nàng.

Nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, Tang Vũ nghĩ thầm - đời này, nàng không muốn làm quân cờ của bất kỳ kẻ nào nữa!

"Hoa Ngũ, sư phụ nói vậy là có ý gì? Tại sao lại kỳ lạ như thế?" Hoa Bát là người nhỏ tuổi nhất, cô bé không khỏi cảm thấy hoang mang lo sợ.

Tang Vũ cúi đầu nhìn nó, rũ mắt, giọng nói vô cùng bình thản, "Ông ấy muốn chúng ta giết hại lẫn nhau."

"A? Không thể nào..." Cả người Hoa Bát run lên. Thường ngày sư phụ đối xử với bọn họ khá tốt, sao bây giờ lại có thể hạ lệnh như thế?

"Chính là như vậy." Tang Vũ ném lại mấy chữ này, sau đó lập tức ra nơi khác chạy bộ.

Kiếp trước, kỹ năng tốt nhất của nàng là khinh công, nhưng bây giờ nàng còn chưa phải đệ tử thân truyền của sư phụ, đương nhiên không thể để người khác nhìn thấy kỹ năng này. Thế nhưng, nàng quyết sẽ không ngây ngốc chờ đợi trong cái lồng giam này, sau đó bị đưa đến cạnh người kia, làm hộ pháp của chàng.

Nghĩ đến người nọ, ngực Tang Vũ không khỏi nhói đau.

Trước kia, một chưởng của chàng chính là đánh vào nơi này.

Sau khi đã quyết tâm rõ ràng, Tang Vũ bắt đầu tích cực chuẩn bị kế hoạch.

Nàng nhớ rõ, đời trước, sau một tháng nữa Hoa Bát sẽ chết đuối, sau đó sát khí bắt đầu bao phủ bốn phương.

Cho nên, nàng nhất định phải thoát khỏi nơi này, càng sớm càng tốt.

....

Một tháng trôi qua. Hôm nay, trời đổ mưa lớn, Tang Vũ đột nhiên nhớ lại - ngày Hoa Bát chết, hình như trời cũng mưa to.

Tối hôm đó, mấy đứa trẻ đội mưa chạy tới căn lầu sát vách ăn tối, trên đường về, Hoa Bạt đột nhiên vỗ đầu, "Ai nha, muội quên cầm kiếm về!"

Mắt thấy đứa nhỏ xoay người muốn đi, Tang Vũ liền vươn tay kéo lại, "Sáng mai lúc ăn điểm tâm lấy lại là được. Buổi tối mưa to, đằng nào cũng không thể luyện kiếm."

"Vạn nhất tạnh mưa thì sao?" Hoa Bát cười, gạt tay nàng, sau đó ôm đầu chạy khỏi.

Tang Vũ nhìn theo bóng lưng đứa nhỏ kia, không ngăn cản nữa - ngăn thì thế nào? Nàng ngăn một lần, cũng chẳng ngăn được lần thứ hai, lần thứ ba. Hoa Bát là một trong những người yếu nhất, chắc chắn không thể sống tới phút cuối.

Đêm hôm đó, Hoa Bát không quay về nữa.

Những đứa trẻ còn lại dường như cũng trưởng thành chỉ sau một đêm.

...

Sau khi Hoa Bát chết, Tang Vũ tỏ ra vô cùng đau lòng, sợ hãi, trong mắt người khác chính là vui buồn thất thường. Thế nhưng, sư phụ Vô Hoa vẫn không nói gì. Cái hắn cần, chỉ là kết quả sau cùng mà thôi!

Buổi tối thứ năm sau khi Hoa Bát chết, Tang Vũ mang theo tiểu kiếm, một mình đi tới bên hồ mà Hoa Bát chết đuối phía sau núi.

Nàng biết, tất cả mọi ngóc ngách nơi này đều có người theo dõi, muốn chạy trốn là chuyện không thể. Thế nhưng...muốn tự sát lại không có ai quan tâm.

Khu vực này tương đối trống trải, người theo dõi cũng không đứng quá gần.

Tang Vũ quỳ trên bờ cố ý khóc lớn một trận, sau đó chạy lảo đảo vào làn nước, vừa chạy vừa khóc ầm lên.

Nước hồ rất sâu, bọn họ lại được mang lên núi từ nhỏ, chưa có ai từng học cách bơi lội. Bởi vậy, hành động lúc này của Tang Vũ trong mắt người khác chính là tự vẫn.

Tiểu cô nương nhảy vào trong nước, lúc đầu còn giãy dụa một chút, sau đó thì từ từ chìm xuống.

Rất nhanh, mặt nước khôi phục vẻ phẳng lặng vốn có.

Kẻ nhu nhược không chịu được áp lực thì không đáng được bất kỳ ai cứu...

Có điều, Tang Vũ không phải vậy, nàng biết bơi. Chỉ là không có ai biết.

Nín thở trong hồ một lúc lâu, Tang Vũ mới móc ra một cái thân trúc rỗng ruột đã chuẩn bị sẵn. Nàng nhét một đầu thân trúc vào miệng, để đầu còn lại nhô lên khỏi mặt nước, sau đó hít sâu một hơi.

Trong bóng đêm đen kịt, nàng không nhanh không chậm bơi về hướng Đông - nơi đó sẽ có một trấn nhỏ...

Tối hôm đó, mấy đứa trẻ còn lại bớt thêm được một đối thủ.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top