Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

  Sau tối hôm đó, Tang Vũ tiếp tục lên đường hướng tới đại mạc. Những ngày này, nàng rốt cuộc cũng có thể thảnh thơi, bởi vì Lục đại Các chủ không hề xuất hiên nữa. Nàng vốn tưởng mọi chuyện đến đây là hết, nhưng mà vừa tới quan khẩu, giữa ban ngày ban mặt, ánh nắng chói chang, trên con đường vắng ngắt, nàng lại gặp được một người mà nàng không hề nghĩ tới.

Cho ngựa dừng lại, Tang Vũ cảnh giác nhìn nam nhân đứng cách nàng mấy trượng - Vô Hoa, sư phụ trước kia của nàng.

Kiếp trước, nàng đến cùng vẫn không biết người này bao nhiêu tuổi. Vô Hoa có vô số khuôn mặt, thuật dịch dung của hắn đã đạt đến đỉnh cao, trước đây từng thành công giả thành Công Tôn Lễ, trà trộn vào Công Tôn gia.

Ngay đến khuôn mặt mà Vô Hoa dùng thường ngày này...cũng là giả.

Đương nhiên, điều này là do Vô Hoa nói với Tang Vũ.

- Khuôn mặt giả có gì không tốt? Lời nói dối nói mãi cũng sẽ biến thành thật.
Mà bây giờ, hắn đang dùng chính gương mặt kia đứng trước Tang Vũ, thần sắc không rõ nhìn nàng.

Người tới không có thiện ý.

Tang Vũ lập tức tăng sức đề phòng, kéo căng cương ngựa, đứng vững tại chỗ, hai mắt chăm chú nhìn Vô Hoa.

Sau một hồi quan sát, nàng có chút yên lòng - Không có người khác, Vô Hoa tới đây một mình. Hôm nay, bản thân đánh với Vô Hoa, cũng không phải không có phần thắng.

- Xin hỏi, cô nương họ Tang? - Vô Hoa lên tiếng trước.

- Đã biết rõ, hà tất phải hỏi? - Tang Vũ lạnh lùng đáp lại. Hắn đứng ở đây chờ nàng, chắc chắn đã tra ra thân phận nàng.
Vô Hoa mỉm cười:

- Tang cô nương, đắc tội. - Nói xong năm chữ này, hắn tung người, nâng kiếm đánh thẳng tới Tang Vũ đang ngồi trên lưng ngựa. Động tác người nọ nhanh nhẹn quỷ dị, chính là Vân Ngấn Bộ của Thiên Diệp Các. Nếu như không phải Tang Vũ từng tập qua Vô Ngấn Bộ, thì e rằng chỉ qua hai chiêu, mạng nàng đã chẳng còn.
Có điều, nên nhớ, kiếp trước nàng chính là yêu nữ "Tang Vũ"!

...

- Hử? - Nhìn Tang Vũ lắc mình xuống ngựa, vừa lúc tránh được kiếm phong, ánh mắt Vô Hoa liền lộ vẻ kinh hoàng.

Một kích không trúng, hắn thu lại kiếm ra sau người, nhẹ nhàng bay lên lưng ngựa, cúi đầu nhìn Tang Vũ lạnh lùng rút kiếm cách đó không xa.

- Tang cô nương chẳng qua mới mười bảy tuổi, vậy mà đã có thân thủ như vậy... phải chăng từng học qua cao nhân nào? - Chỉ với một chiêu, Vô Hoa cũng có thể phân biệt được chiêu thức của đối thủ. Dáng dấp né tránh quỷ dị kia tuyệt đói không phải công phu cứng rắn của Công Tôn gia, so với sự mềm mại của Hồ Khuynh Tuyết cũng có khác biệt.

Tang Vũ không trả lời, nhưng toàn thân đều vô thức căng cứng. Vừa rồi tuy nàng tránh được chiêu của Vô Hoa, lại không tự chủ được mà thể hiện công phu mà đời trước Tang hộ pháp vô cùng quen thuộc - Vô Ngấn Bộ. Người thông thạo như Vô Hoa tất nhiên có thể nhận ra trong thoáng chốc, đương nhiên sẽ không tránh khỏi nghi ngờ.

Còn có...ban nãy Vô Hoa thật sự muốn giết nàng.

Thấy nàng nhìn chằm chằm mình, Vô Hoa khẽ nhướn mày - Ánh mắt tiểu cô nương này có chút quen thuộc.

- Nếu cô nương không muốn nói, tại hạ chỉ có thể thử một lần nữa. - Dứt lời, Vô Hoa lại tiếp tục ra tay, tốc độ nhanh hơn khi nãy mấy lần, kiếm kiếm hướng thẳng tới vị trí yếu hại của Tang Vũ, chính là muốn buộc nàng dùng lại công phu vừa thể hiện ban nãy.

Tang Vũ ngưng mắt dụng kiếm, hết sức chăm chú, chỉ dùng kiếm pháp bản thân "nên dùng", tuyệt không để Vô Hoa phát hiện sự thật.

- Tang cô nương thật là cẩn thận.

- Rốt cuộc các hạ là người phương nào? Tại sao muốn giết ta?

Hai người ngươi tới ta đi, chiêu nào cũng đầy sát ý.
Lại là một phen tranh đấu mãnh liệt, nét mặt Vô Hoa đã trở nên nghiêm túc:

- Lấy mạng của ngươi còn cần nguyên do sao?

"Keng!" - Hai kiếm va nhau, khoảng cách giữa hai người được kéo dãn.

Tay cầm kiếm của Tang Vũ hơi run lên- nội lực của Vô Hoa hơn nàng rất nhiều. Nàng âm thầm chống tay lên thắt lưng, che giấu chút run rẩy của bàn tay, nét mặt bình tĩnh:

- Một tên vô danh mà cũng dám ăn nói sằng bậy. Nếu như hôm nay ngươi dám tổn thương ta, ngày sau nhất định có người vì ta báo thù. Chân trời góc biển, ngươi chạy tới đâu cũng không thể thoát.

Vô Hoa nhếch miệng cười, hắn đương nhiên không bỏ lỡ bàn tay Tang Vũ, trong bụng cũng hiểu rõ - Tiểu nha đầu này rất lanh lợi. Trong tình cảnh này vẫn có thể lôi chỗ dựa vững chắc là Công Tôn gia ra. Nhưng như vậy thì sao? Vô Hoa hắn quyết định giết người, còn có thể sợ lão tặc Công Tôn kia sao?

Tang Vũ...tuyệt đối không thể giữ lại!

- Tuổi còn nhỏ, không cần nói nhảm nhiều! - Vô Hoa không để nàng có cơ hội nghi ngơi, thoáng cái lại vọt tới tập kích lần nữa, động tác lưu loát linh hoạt, mỗi một kiếm đâm đến đều vô cùng mạnh mẽ, chỉ chăm chăm dùng nội lực đánh phế hai tay nàng.

Tang Vũ đương nhiên nhìn thấu ý đồ của hắn, nhưng nàng chỉ có thể vội vã dùng kiếp tiếp chiêu. Mội một lần đỡ kiếm, kinh mạch trên tay nàng lại bị chân khí rung chuyển, quả nhiên càng lúc càng không thể nắm chắc kiếm.
Thấy thế, ý cười trong mắt Vô Hoa càng đậm, đường kiếm xuất ra cũng ngày một mạnh mẽ.

Một âm thanh giòn giã vang lên, trường kiếm trong tay Tang Vũ bị chặt thành hai nửa. Ngay sau đó, chuôi kiếm trong tay nàng cũng rơi xuống đất, không cách nào tiếp tục ngăn cản công kích từ phía Vô Hoa.
Nhìn hai nửa kiếm gãy nằm yên trên đất cùng bàn tay run rẩy buông xuôi bên người của Tang Vũ, Vô Hoa nhe răng cười:

- Tang cô nương vẫn còn non nớt chút. - Dứt lời, hắn chậm rãi chĩa kiếm về phía nàng, từng bước đi tới trước mặt Tang Vũ đang quỳ một chân trên đất, cách nàng hai bước thì dừng lại, - Trên đường đến suối vàng, cô nương nhất định phải đi mau một chút. - Nói rồi, hắn không chút do dự đâm thẳng kiếm về phía nàng.

Chính là lúc này!

Tang Vũ vốn đang cúi đầu bỗng nhiên rạp người xuống, chật vật né khỏi mũi kiếm. Ngay tức khắc, nàng ngậm lấy mảnh kiếm gãy trên đất, thân hình quỷ dị nhảy lên, thân trên thoáng chuyển, mảnh kiếm kia liền lướt qua cổ Vô Hoa, một đao thấy máu.

- Ngươi...

Đây là một chữ cuối cùng mà Vô Hoa nói ra. Hắn ôm lấy cổ, sau đó, vị nguyên lão thần bị khó lường này của Thiên Diệp các liền ngã xuống trong vũng máu. Hắn vạn lần không ngờ Tang Vũ có thể thành thạo Vô Ngấn Bộ đến thế. Tốc độ kia, ngay hắn cũng không thể đạt được.

Nhổ kiếm gãy ra, Tang Vũ đứng lên, hai tay vì mất lực nên không cách nào nhúc nhích. Nàng cúi đầu nhìn Vô Hoa đã tắt thở, sau đó lặng lẽ đi đến bên con ngựa.

Vô Hoa muốn giết nàng, đây nhất định là ý của Thiên Diệp Các. Giờ nàng không chút do dự giết Vô Hoa, Thiên Diệp Các nhất định không bỏ qua dễ dàng.

Thu hồi vỏ kiếm, khó khăn lắm mới cài được kiếm gãy vào bên hông, lúc này Tang Vũ mới nhảy lên lưng ngựa, dùng răng cuốn dây cương lên bắp đùi.

Nàng nằm trên lưng ngựa, khó nhọc quay đầu trở về. Với tình hình trước mắt, nàng tạm thời không thể tới đại mạc nữa, tốt nhất nên về Công Tôn gia sớm một chút.

...

Nhưng mà, chỉ mới đi chưa được một canh giờ, một người đã lướt qua đỉnh đầu nàng, chặn trước ngựa.

Lại là Lục Thần.

Thực sự là oan gia ngõ hẹp!

Tang Vũ dùng chân dừng ngựa lại, ngồi thẳng người nhìn Lục Thần đứng cách đó một trượng:

- Trần công tử có chuyện gì sao?

- Nàng giết hắn?

Tang Vũ nhíu mày, ngầm thừa nhận, sau đó hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ Trần công tử quen biết người kì lạ kia, cũng muốn lại tính mạng của tại hạ? - Câu hỏi này thể hiện vài ý - thứ nhất, nàng không biết người nọ; thứ hai, nàng là vì tự vệ nên mới giết người; cuối cùng, nàng hoài nghi hắn.

Lục Thần ngửa đầu nhìn nàng, thấy hai tay nàng quỷ dị xuôi ở bên người, trán đẫm mồ hôi, tóc dính lại trên mặt, trong lòng có chút phức tạp - Vô Hoa là thủ hạ đắc lực nhất của hắn, lại lén giấu hắn chạy tới ám sát Tang Vũ. Chỉ là không ngờ, hắn ngược lại bị tiểu cô nương này giết mất. Hơn nữa, quá khứ của nàng...hắn không cách nào tra ra.

Kỳ thực, Lục Thần có thể hiểu được vì sao Vô Hoa muốn giết Tang Vũ. Vô Hoa phát hiện hắn quá quan tâm đến tiểu cô nương này, mà Các chủ Thiên Diệp Các...không nên có tình cảm.

- Nàng rốt cuộc là ai? - Khả năng của Tang Vũ đã vượt ngoài dự liệu của hắn.
Nghe vậy, Tang Vũ cười nhạt một tiếng:

- Câu này nên để tại hạ hỏi mới đúng. Trần công tử rốt cuộc là ai, tại sao lại nhiều lần chạy tới gây sự với ta như vậy?

Lục Thần híp mặt nhìn nàng, chắp hai tay sau lưng:

- Thiên Diệp Các, Lục Thần.

Tang Vũ có hơi sững sờ, nàng không nghĩ tới chuyện hắn sẽ công khai thân phận của mình ngay lúc này. Vẻ mặt của nàng đương nhiên không thoát khỏi tầm mắt hắn.

- Xem ra, Tang cô nương đã sớm biết thân phận thực sự của tại hạ.

Không cần thiết phải tiếp tục che giấu nữa, Tang Vũ liền trực tiếp yên lặng.

- Cô nương thế suy sức yếu... Nếu bây giờ Lục mỗ muốn lấy mạng của cô nương, thực sự là chuyện dễ như trở bàn tay. - Lục Thần nhìn nàng, ánh mắt tối lại.

Nàng ngồi yên trên lưng ngựa, cũng không vì lời nói của hắn mà tỏ ra run sợ. Bởi vì, nàng hiểu rõ - Nếu như Lục Thần thực sự muốn lấy mạng nàng thì hắn sẽ không nói nhiều lời dư thừa như vậy. Cho nên, chắc chắn hắn không muốn giết nàng.

- Cho nên? - Nàng hỏi lại.

Lục Thần nhảy lên, giơ tay chặt đứt dây cương quấn trên đùi Tang Vũ, hắn lại phất tay lên một lần nữa, kình khí kéo tới, Tang Vũ không giữ được thăng băng, nghiêng người ngã khỏi ngựa. Khoảnh khắc gần chạm tới đất, nàng vừa định duỗi chân ổn định thân người, thì hai tay lại bị khống chế, thân thể nghiêng sang một hướng khác, tiếp tục ngã xuống.

...

Một cánh tay cứng rắn đặt lên hông nàng, thuận thế siết lại. Ngay tức khắc, nàng bị kéo vào một vòng ôm vừa xa lạ vừa quen thuộc. Lục này, bộ dáng Lục Thần có chút giống với một thiếu niên - dáng người cao ngất tinh tế, khuôn mặt tuấn mỹ khác người.

- Cùng ta trở về Thiên Diệp Các. - Hắn ghé tai nàng, nói ra yêu cầu của mình - Cùng hắn trở về Thiên Diệp Các, hắn sẽ không giết nàng.

Tang Vũ ngửa cổ ra sau, cố gắng kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

Có điều, vừa trải qua một trận ác chiến, nàng sớm đã sức cùng lực kiệt, muốn thoát khỏi Lục Thần đã là chuyện không thể.

- Chi bằng Lục đại Các chủ cứ trực tiếp giết ta đi thì hơn. - Nàng cười lạnh một tiếng, không hề thỏa hiệp.

- Hình như Tang cô nương còn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình lúc này thì phải. - Lục Thần ghé sát lại mặt nàng. Khoảng cách này, hắn có thể thấy rõ mọi thứ trên mặt nàng - Vừa dúng khiến hắn vui mừng.

- Hoặc là giết ta, hoặc là thả ta đi. - Tang Vũ bình tĩnh nhìn lại hắn.

- Tang cô nương...thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. - Lục Thần lại ghé mặt gần thêm chút nữa, da thịt chạm vào chóp mũi nàng, cánh môi như có như không đặt sát khóe môi nàng, ánh mắt càng lúc càng trở nên sâu xa.

- Sĩ có thể chết, không thể nhục. - Tang Vũ gằn giọng nói, - Tại hạ muốn chết cũng không phải không có cách.

Thân người Lục Thần cứng lại, hắn lập tức bị lời nói của nàng làm cho bực dọc:

- Nàng dám!

- Ta có cái gì mà không dám?

Một tay đặt trên người nàng, một tay nắm chặt cằm nàng, giọng nói của Lục Thần trầm xuống:

- Cùng ta trở về Thiên Diệp Các, ta cam đoan không giết nàng, cũng sẽ không động vào phế nhân của Công Tôn gia kia.

- Có thể ta sẽ giết ngươi. - Ánh mắt Tang Vũ càng lạnh lẽo.

Lục Thần nhìn nàng một hồi, bỗng nhiên cười nói:

- Tại hạ mỏi mắt mong chờ.

Huyệt đạo đột nhiên đau nhói, Tang Vũ vốn không cách nào phản kháng giờ lại bất tỉnh trong lòng Lục Thần.

Nhìn sắc mặt vì tiêu hao sức lực mà trở nên trắng bệch trong lòng, tâm trạng Lục Thần bỗng nhiên có chút vui mừng.

Ôm nàng trong ngực, hai người một ngựa thẳng tiến về phía Thiên Diệp Các.

Nàng chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, hắn không tin không bắt được nàng.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top