Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Hồi 3] Tử Đinh Hương

7.

Giải quyết xong chuyện ở Mạc Gia Trang, Ngụy Vô Tiện cùng Tiểu Bình Quả rời khỏi trấn. Một người, một lừa, tung tăng hết một ngày.

Ngụy Vô Tiện miệng ngậm cọng rơm, lỗ tai giật giật, nghe qua lời đồn. Núi Đại Phạn xuất hiện tà túy lợi hại, nhà nhà tu tiên đổ xô đi bắt nó. Ái chà chà, thật trùng hợp, đúng lúc y cũng muốn tìm thứ gì đó lợi hại, chơi trò tiêu khiển.

Y nhớ nghề rồi.

Bao năm hồn lạc trôi,
giờ đây trùng sinh trở lại giữa đời.
Nhớ nghề xưa, lòng bỗng bồi hồi.
Tự do trải bước giữa trời.
Cuộc sống mới, sức sống mới.
Nghe lòng thanh thản, niềm vui dạt dào.

•••

Ngụy Vô Tiện cùng con lừa ngốc nghếch Tiểu Bình Quả đã đặt chân lên núi Đại Phạn. Khi đang đi giữa chừng, y bất ngờ dừng lại, chân phải vừa nhấc lên đã khựng lại giữa không trung. Y nhanh chóng thu chân về và lùi một bước, nhưng tiếc thay, chú lừa ngốc Tiểu Bình Quả lại bị y vô tình đạp mạnh về phía trước. Con lừa hoảng loạn kêu lên thảm thiết khi rơi vào bẫy, bị treo lơ lửng trên cành cây. Khổ thân, chủ nhân thật là độc ác.

"Phược Tiên Võng à?"

Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn xung quanh, nhận thấy trên ngọn núi này ít nhất còn có vài cái Phược Tiên Võng khác, đếm sơ qua cũng không ít. Chẳng biết nhà nào giàu có, tiền bạc rủng rỉnh mà dám chi mạnh tay đến vậy. Bắt được một con lừa ngốc rồi, cũng xem như không uổng phí nhỉ?

Ngụy Vô Tiện định cứu con lừa ngốc của mình. Nhìn cái mặt nó kìa, trông đáng thương quá chừng. Bình thường hay làm khó ông đây, giờ bị mắc bẫy, cho chừa cái thây lừa.

Đúng lúc đó, y nghe loáng thoáng phía trước có tiếng ồn ào, nghe chói tai lắm. Y hái một chiếc lá bên cạnh, dùng nó như phi tiêu, nhanh chóng cắt đứt dây lưới để giải cứu lừa ngốc. Tiểu Bình Quả rơi xuống đất với một tiếng bịch, rõ là đau. Chưa kịp định thần để tỏ thái độ với tên chủ nhân độc ác, nó đã bị tên xấu xí này kéo đi, chưa chi đã phải hóng hớt chuyện của người ta.

Ngụy Vô Tiện cùng Tiểu Bình Quả núp vào một bụi cây gần đó. Mặc dù con lừa này rõ ràng rất có thái độ, tỏ vẻ khinh thường chủ nhân ra mặt, nhưng đôi tai nó vẫn vểnh lên nghe ngóng tình hình. Chủ nào lừa nấy, không sai chút nào.

8.

Phía trước, một thiếu niên tầm 15, 16 tuổi đang đứng, y phục màu vàng chói mắt, giữa trán điểm một nốt chu sa đỏ nổi bật. Chỉ cần liếc qua, Ngụy Vô Tiện đã nhận ra ngay thiếu niên này thuộc gia tộc nào. Kim Tinh Tuyết Lãng, điểm chu sa - không ai khác ngoài người của Lan Lăng Kim thị. Dù có chết đi sống lại, Ngụy Vô Tiện vẫn nhớ như in những đặc trưng của bọn họ, nơi đào tạo chỉ toàn là những con chim công lố lăng, ngạo mạn, chẳng ai sánh bằng.

Thiếu niên dường như chưa nhận ra sự hiện diện của Ngụy Vô Tiện, vẫn tiếp tục mắng những người tán tu không may mắn bị mắc vào lưới.

"Lại là đám người xui xẻo các ngươi nữa hả!"

"Tiểu công tử, làm ơn thả chúng tôi xuống!"

Trên cây, bốn người tán tu bị treo lủng lẳng như Trư Bát Giới, hư hao hết bốn tấm Phược Tiên Võng, còn dám mở miệng đòi thả xuống. Nằm mơ à!

"Ta không thích làm phước. An phận mà nằm yên trên đó đi! Thả các ngươi ra chỉ tổ làm vướng chân bổn công tử thôi. Nhìn xem, ta còn chưa săn được thứ gì đã bị các ngươi phá hỏng mất bốn cái Phược Tiên của ta rồi. Đáng chết thật! Cứ nằm mơ đi, bổn công tử mà thả các ngươi!"

Nghe thấy tiếng kêu la ầm ĩ, Kim Lăng lập tức chạy về phía phát ra âm thanh. Hóa ra là một đám tán tu tự sa chân vào lưới. Kim Lăng, với vẻ mặt đen như mực, tức giận mắng cho một trận.

Vân Mộng Giang thị đã bố trí hơn 400 tấm Phược Tiên Võng khắp núi Đại Phạn. Thế mà chẳng có con tà túy nào sa vào bẫy, ngược lại, toàn là những tên tán tu đi lung tung tự chui đầu vào lưới. Tính sơ sơ, đã có khoảng 15-20 cái Phược Tiên bị hư hỏng, nhưng không thu được chiến lợi phẩm nào. Đám người này còn kêu la um sùm, gây tiếng ồn đinh tai nhức óc, khiến tâm trạng vốn đã không tốt của Kim Lăng càng thêm tồi tệ. Vì vậy, Kim Lăng quyết định không thả bọn họ ra, cứ mặc kệ đám người phiền phức ấy.

Quay ngược về vài phút trước.

Cậu và Giang Âm đang bận rộn chơi trò rượt bắt. Một đứa đùa dai, thích chọc ghẹo, một đứa hay cọc cằn, cứ thế kẻ chạy người đuổi, chơi mãi không biết mệt. Khi gần bắt kịp, Giang Âm đột ngột dừng lại, quay phắt lại nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm trọng, đặt ngón tay lên môi ra hiệu im lặng. Hắn kéo cậu và Nhiếp Hoài Viễn núp vào bụi cây, kéo thêm chiếc chó Tiên Tử núp cùng.

Giang Âm chỉ tay về phía trước, Kim Lăng và Nhiếp Hoài Viễn ngay lập tức nhìn theo. Nhìn thấy nó, Kim Lăng lập tức mặt mày tối sầm, đưa tay cốc vào đầu biểu đệ một cái rõ đau. Giang Âm bị đau nhưng không kêu lên tiếng nào, lo sợ nếu kêu thì con mồi sẽ chạy mất.

Kim Lăng còn tưởng rằng đó là thứ gì không sạch sẽ, nhưng hóa ra chỉ là một con gà rừng đang lang thang kiếm ăn. Thật xui xẻo cho nó, hôm nay đi kiếm ăn quên coi ngày, gặp ngay kẻ huỷ diệt gà rừng mang tên Giang Âm.

"Quao, là một con gà rừng ," Nhiếp Hoài Viễn tròn xoe mắt, thì thầm.

"A Viễn, chúng ta cùng nhau bắt nó đi!" Giang Âm đề nghị, hai mắt sáng rực như tìm thấy báu vật.

"Được á, đồng ý!" Nhiếp Hoài Viễn cũng phấn khích, gật đầu cái rụp.

Nghe xong cuộc đối thoại, Kim Lăng nhanh tay, mỗi bên giữ lấy một người.

"Hai người không được đi!"

"Suỵt, ca, nhỏ tiếng thôi, nếu ca lớn tiếng nó sẽ sợ mà chạy mất đấy." Giang Âm vội vàng đặt ngón tay lên môi biểu ca, ra hiệu im lặng.

Kim Lăng trừng mắt, há miệng định táp lấy ngón tay của Giang Âm, may mà cậu rụt tay lại kịp, may quá phụ thân ơi, xém thành Âm 9 ngón rồi.

Kim Lăng nói: "Ta không quan tâm đến con gà này. Nói cho ngươi biết, chúng ta đến đây là để đi săn, không phải để vui chơi bắt gà. Ngươi đã hứa với cữu cữu những gì ? Ngươi quên hết rồi sao? Muốn bị ổng đánh gãy chân hay gì ? Đừng quên, chân của ta cũng bị ngươi lôi vào chuyện này!"

Giang Âm nghe vậy, nhe răng cười, lộ ra má lúm đồng tiền, vỗ nhẹ vào vai biểu ca: "Đệ nhớ mà, ý là, chúng ta bắt con gà này trước, sau đó quay lại săn đêm cũng không muộn mà."

"Không, là không. Ngươi dám đi, ta dám méc cữu cữu đánh gãy chân ngươi!" Kim Lăng lớn tiếng nói.

Dường như giọng của Kim Lăng làm con gà giật mình, nó ngẩng đầu cảnh giác, nhìn trái nhìn phải, như nhận ra nguy hiểm, co chân rồi phi như bay mà bỏ chạy.

"A, nó chạy mất rồi kìa! Tiên Tử, A Viễn, mau đuổi theo bắt nó đi!"

Lời Kim Lămg nói đối với Giang Âm như nước đổ lá khoai, chẳng lọt tai. Khi thấy miếng mồi béo bở đã bỏ trốn, Giang Âm cũng lao ra, huýt sáo gọi Nhiếp Hoài Viễn và Tiên Tử đuổi theo.

"Tiên Tử ngu ngốc, mau quay lại đây cho ta, Giang Dật Phong! Nhiếp Hoài Viễn !"

Vậy là chiếc chó phản chủ Tiên Tử cũng đuổi theo bắt gà, bỏ lại một mình chủ nhân tức tối đến đỏ cả mặt.

Thế là mọi chuyện ra nông nỗi này. Chỉ vì một con gà chết tiệt mà ba người bọn họ lại lạc nhau.

Một mình cậu vừa đi săn vừa tìm kiếm tên biểu đệ gây rắc rối. Nếu cữu cữu biết được, con trai cưng của ổng lại đi la cà, đu đưa, bay nhảy bắt gà, chắc chắn sẽ bị chửi cho một trận tan tác, tai đau rát, lỗ tai cũng lủng luôn. Nặng hơn, có thể bị phạt quỳ gối, chồng cây chuối, hoặc bị cấm túc trong phòng không cho ra ngoài. Đối với cữu cữu, những hình phạt như vậy là nặng dữ lắm rồi, nặng như núi Thái Sơn rồi đó.

Còn đối với cậu, chỉ có thể đóng cửa tiễn về Kim Lân Đài, không cho hai đứa gặp mặt nhau, như chuyện tình Ô Thước, như Ngưu Lang Chức Nữ vậy đó.

Kim Lăng thở dài, cảm thấy số phận của mình đã khổ, nay lại càng khổ hơn. Nhớ đến gương mặt đẹp mã của tên kia, cười thì tươi như hoa, bộ dáng ngả ngớn, không đứng đắn, chỉ cần nhìn thấy hắn là đã khiến cậu cảm thấy bất lực. Hắn lúc nào cũng dễ thương với lại nhìn thấy cưng sao ấy, cưng vô lây.

Bực mình, Kim Lăng đá mạnh hòn đá nhỏ dưới chân. Ngọn lửa hờn dỗi bốc lên trong đáy mắt, toàn thân cậu như bốc lửa. Cậu hậm hực quẳng cho mấy tên tán tu họ Trư một ánh mắt đầy sát khí.

Kim Lăng nghiến răng, hậm hực quay lưng định bỏ đi, không muốn phí thêm một chút thời gian nào với đám tán tu họ Trư kia. Tuy nhiên, vừa mới bước được vài bước, cậu bỗng khựng lại khi nghe thấy tiếng động kỳ lạ phát ra từ bụi cây phía trước. Ánh mắt cậu lập tức sắc bén trở lại, không kịp suy nghĩ thêm, liền chuyển thành tư thế phòng thủ.

Ngay sau đó, một tia sáng sắc lạnh xẹt qua như lưỡi dao bén ngót, phá tan không gian tĩnh lặng. Trong chớp mắt, tiếng võng bị cắt đứt vang lên, khô khốc như dây đàn đứt phựt. Đám tán tu chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị hất văng xuống đất, ngã nhào trong sự bàng hoàng.

9.

"Là kẻ nào!"

Mấy tên tán tu vừa thoát khỏi võng treo, chưa kịp định thần đã cuống cuồng bò dậy, lồm cồm chạy trốn.
Từ trong bụi cây rậm rạp, một bóng người nhàn nhã bước ra, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Đó chính là Ngụy Vô Tiện, theo sau là con lừa tên Tiểu Bình Quả của hắn, vẻ mặt lười biếng có phần chống đối khi bị chủ nhân của nó kéo đi.

Kim Lăng liếc thấy Ngụy Vô Tiện, đôi môi cậu nhếch lên nụ cười khinh bỉ, ánh mắt lạnh lùng hiện rõ sự mỉa mai. Không kiềm chế được, cậu lập tức buông lời châm chọc:

"Ta còn tưởng là ai, hóa ra lại là tên điên Mạc Huyền Vũ nhà ngươi."

Ngụy Vô Tiện, khi nghe Kim Lăng gọi mình là kẻ điên, lập tức chỉ tay vào mình với vẻ mặt khó hiểu:

"Ngươi nói ta điên à?"

Kim Lăng vẫn giữ thái độ châm chọc, ánh mắt đầy khinh thường. Cậu trả lời mà không hề rời mắt khỏi đối phương:

"Ở đây chỉ có ta với ngươi, ta không nói ngươi thì nói ai?"

Ngụy Vô Tiện không tỏ ra tức giận khi bị một tên nhãi nhép còn hôi sữa gọi là kẻ điên. Dù bộ dạng hiện tại của y có phần giống như vậy, nhưng không có nghĩa là y sẽ đứng yên cho tên nhóc này chửi mắng. Ngụy Vô Tiện cũng không chịu thua, lập tức phản bác lại:

"Ta thấy ngươi cũng chẳng kém gì kẻ điên đâu. Giữa rừng vắng mà cứ la hét om sòm, nghe như lũ khỉ đột vậy."

Hai từ "khỉ đột" thoát ra từ miệng Nguỵ Vô Tiện chính thức đâm thẳmg vào người Kim Lăng khiến cậu như hoá đá. Tên điên này nói cậu là khỉ ? Tên điên này vừa mới so sánh cậu với lũ khỉ đột....

Kim Lăng tức đến nỗi dậm chân xuống đất, hai tay siết chặt, mắt trợn tròn, tay run rẩy chỉ thẳng mặt Nguỵ Vô Tiện, gầm lên:

"Tên điên! Tên ĐOẠN TỤ ghê tởm nhà ngươi dám nói bổn công tử ta đây điên sao hả? Còn không nhìn lại xem bộ dạng của ngươi là gì!!!"

Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ khó hiểu, lại chỉ tay vào bản thân mình với vẻ mặt ngơ ngác:

"Ngươi nói ai đoạn tụ? Ngươi nói ta là đoạn tụ hả?"

Kim Lăng cảm thấy giận dữ và bực bội hơn khi nhìn thấy cái vẻ mặt ngơ ngác, giả vờ không biết gì của hắn.

"Ta không nói ngươi thì nói ai? Đừng có mà giả bộ không biết gì trước mặt ta. Nhìn bộ dạng điên điên khùng khùng, ma chê quỷ hờn của ngươi mà xem. Người không ra người, quỷ không ra quỷ, đường đường là một nam nhân lại trét cả lớp phấn trên mặt, nhìn chẳng ra cái thể thống gì cả, còn dám vác mặt ra đường!"

Ngụy Vô Tiện, hiện tại đang trong thân xác của Mạc Huyền Vũ, bỗng cảm thấy có chút giật mình. Hóa ra, tên Mạc Huyền Vũ này có liên quan đến cái đó đó sao? Ha, thật không ngờ nha, ái chà chà.

"Còn đứng đực ra nhìn lão tử làm gì? Còn không mau cút đi!" Kim Lăng khó chịu, lớn tiếng quát.

Ngụy Vô Tiện ngoáy lỗ tai, thở dài châm biếm khi nhìn tên nhóc trước mặt, kẻ miệng còn hôi sữa đang chí choé mắng chửi mình. Y quyết định tạm thời bỏ ngoài tai những lời lẽ gay gắt của tên nhóc này và đưa mắt đánh giá một phen. Còn nhỏ tuổi mà đã có lời lẽ độc địa, không nể nang ai, rất hóng hách và kiêu ngạo. Người của Lan Lăng Kim thị chưa bao giờ làm y cảm thấy vui vẻ thích thú; họ đều ngạo mạn, không xem ai ra gì. Thế hệ trước như vậy, thế hệ sau cũng không khá hơn, hỏng hết một thế hệ rồi.

Ngụy Vô Tiện nghĩ, tên tiểu tử Lan Lăng này chắc chắn biết về Mạc Huyền Vũ, vì vậy mới có vẻ mặt chán ghét như thế. Nếu xét về tuổi tác thì Mạc Huyền Vũ lớn tuổi hơn, vậy mà tên nhóc này lại không biết trên dưới lớn nhỏ, mắng nhiếc hắn thậm tệ như vậy. Dù Mạc Huyền Vũ có là đoạn tụ đi nữa, việc hắn thích nam nhân cũng chẳng có gì sai trái. Tình yêu là tình yêu, yêu ai là việc của hắn, không đến lượt tên nhóc này phỉ báng giới tính của hắn.

Mạc Huyền Vũ, chắc hẳn đã phải chịu đựng nhiều lời lẽ như vậy trong suốt cuộc đời. Cuộc sống của hắn chắc cũng không dễ dàng gì khi bị phát hiện là đoạn tụ. Có lẽ hắn đã phải câm phẫn với thế giới này nhiều lắm nên mới dẫn đến kết cục hiến thân xác cho quỷ dữ, không đơn giản chỉ là chuyện của Mạc gia trang...

Ngay cả một đứa nhóc cũng dám đối xử và ức hiếp hắn như thế sao...

"Này! Ta bảo ngươi cút đi, bộ ngươi bị điếc hả, tên kia?" Kim Lăng lớn tiếng nói.

Ngụy Vô Tiện chợt lóe lên một ý nghĩ trong đầu, rồi y cười tà nhìn tên nhóc trước mặt, khiến cậu bỗng có dự cảm chẳng lành. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, lông tơ dựng đứng hết cả lên.

"Ta... ta không thèm tốn nước bọt với tên điên như ngươi nữa. Mau, mau tránh ra cho bổn công tử!"

Những lời mắng chửi thậm tệ hơn chuẩn bị xuất khẩu thì chợt nghẹn lại ở cổ họng. Dự cảm chẳng lành ấy ngày một rõ ràng hơn, linh cảm mách bảo cậu nên tránh xa tên điên này càng nhanh càng tốt.

Ngụy Vô Tiện dang hai tay chặn đường, ánh mắt chớp chớp tỏ vẻ e thẹn, nhìn Kim Lăng với nụ cười ngọt ngào, ngay cả giọng điệu cũng thay đổi:

"Tiểu công tử đi đâu mà vội vàng thế? Ở lại chơi với ta thêm chút nữa đi, ahihi đồ ngốc đáng yêu."

Kim Lăng giật bắn người, cảm giác lạnh sống lưng, da gà da vịt nổi hết cả lên. Cậu thề rằng tên điên này lại lên cơn nữa rồi.

"Ngươi... ngươi... tên điên này, tránh xa ta ra, gớm quá!" Kim Lăng dùng hai tay che trước ngực, như một tiểu thư sợ bị tên dân đen dở trò đồi bại.

Ngụy Vô Tiện bẹo hình bẹo dạng, làm ra vẻ quyến rũ như các ả kỹ nữ trong kỹ viện, còn đặc biệt hôn gió Kim Lăng một cái.

"Sao thế ~ công tử luôn miệng gọi ta là đoạn tụ này nọ, vậy công tử có muốn biết cách hành sự của đoạn tụ ra sao không nha? Nói thật, ngay từ lần đầu gặp tiểu công tử, ta đã thấy thích rồi. Quả thật rất hợp gu của ta a, người gì đâu mà mỏ hỗn đáng yêu muốn chết, làm kẻ như ta kìm lòng không được muốn hôn lấy chiếc mỏ hỗn của công tử, lấp đầy đôi môi ấy bằng chiếc hôn ngọt ngào ~"

"Ngươi... ngươi mắc ói quá, tránh xa lão tử ra!!!" Kim Lăng hét lên, đôi mắt mở to, đầy sợ hãi, cậu lùi nhanh về phía sau, đôi chân run run, lòng thầm nghĩ đến việc phải trốn thoát khỏi tên điên này ngay lập tức.

Kim Lăng lùi một bước, Ngụy Vô Tiện lại tiến lên một bước. Y vẫn còn nhập vai lắm, õng a õng ẹo, tay đưa lên vuốt tóc, mắt đưa tình nhìn về phía Kim Lăng:

"Công tử e thẹn thật là dễ thương, nào mau đến đây, hai chúng ta cùng vui đùa nào, a hi hi."

Kim Lăng sợ hãi lùi tiếp về phía sau. Sự tức giận lẫn thẹn thùng khiến khuôn mặt cậu đỏ ửng lên. Cậu lớn tiếng mắng:

"Ngươi đúng là một tên đoạn tụ không biết xấu hổ, chẳng có chút liêm sỉ nào! Ngươi có ý đồ bất chính với Tiểu Thúc ta đã đành, hôm nay lại cả gan dám có ý đồ với ta. Ngươi... ngươi đứng yên ở đó, không được tiến thêm bước nào nữa! Nếu ngươi dám làm gì ta, ngươi sẽ không yên với Tiểu Thúc và Cữu Cữu của ta đâu."

Ngụy Vô Tiện chợt dừng lại, không còn nhập vai nữa. Y cười khẩy, giọng đầy khiêu khích:

"Ta lại sợ Tiểu Thúc và Cữu Cữu của ngươi quá cơ! Tên tiểu tử hỗn xược, kiêu ngạo như ngươi mà cũng biết sợ à? Ta tưởng ngươi không sợ trời, không sợ đất, hóa ra lại sợ một tên đoạn tụ như ta, ha ha."

Kim Lăng hừ lạnh, ánh mắt bừng bừng giận dữ. Cậu rút kiếm, lao thẳng về phía Ngụy Vô Tiện, hét lớn:

"Không biết sống chết! Dám cười nhạo ta, tiếp chiêu!"

10.

Ngụy Vô Tiện nhanh nhẹn né tránh, thoát khỏi đường kiếm sắc bén nhưng còn vụng về của Kim Lăng. Y cười nhạo:

"Ha, mới nói vài câu mà đã giận đến mức rút kiếm rồi sao? Quả thực tính khí đúng là của một đại tiểu thư."

"Ngươi dám gọi ta là đại tiểu thư, tên đoạn tụ ghê tởm kia!" Kim Lăng gầm lên, kiếm trong tay múa loang loáng, nhắm thẳng vào Ngụy Vô Tiện mà tấn công.

Hai người bắt đầu lao vào cuộc chiến. Kim Lăng không ngừng vung kiếm, từng chiêu ra tay đều mang theo sự phẫn nộ, nhưng lại thiếu đi sự bình tĩnh và kỹ thuật. Ngược lại, Ngụy Vô Tiện chỉ dùng thân pháp nhẹ nhàng, dễ dàng né tránh các đòn tấn công của Kim Lăng, mà không hề phản công. Trong khi Kim Lăng mỗi lúc một hung hãn hơn, thì Ngụy Vô Tiện lại chỉ cười cợt, tay trái khoanh trước ngực, tay phải thi thoảng vung ra chặn đứng những đòn tấn công hiểm hóc nhất.

Ngụy Vô Tiện vừa cười vừa nói, giọng châm biếm:

"Luôn miệng miệt thị người khác, không tự nhìn lại chính mình. Còn nhỏ mà đã hỗn xược, không biết trên dưới lớn nhỏ. Nhìn ngươi cũng thuộc dạng công tử thế gia có ăn có học, vậy mà mở miệng ra chẳng xem ai ra gì. Giống như là có cha mẹ sinh, không có cha mẹ dạy. Đã vậy, hôm nay ta sẽ thay cha mẹ ngươi dạy dỗ lại ngươi!"

Nghe thấy hai từ "cha mẹ" từ miệng Ngụy Vô Tiện, Kim Lăng lập tức khựng lại, mọi động tác tấn công đều dừng hẳn. Lưỡi kiếm trong tay cậu run rẩy, cả người cũng theo đó mà bất giác run lên. Trong khoảnh khắc, ánh mắt sắc bén, đầy giận dữ của Kim Lăng trở nên trống rỗng và u ám, như thể cậu vừa chạm vào nỗi đau sâu kín nhất của mình.

Ngụy Vô Tiện nhận thấy sự thay đổi đột ngột này. Nhưng y không biết mình đã nói gì động chạm đến tên tiểu tử này, y đã nói gì sai sao ?

Cả hai đứng im lặng giữa khu rừng, chỉ còn lại tiếng gió xào xạc và hơi thở gấp gáp của Kim Lăng vang lên trong không gian.

Cả cuộc đời này, điều khiến Kim Lăng đau đớn nhất chính là nghe người khác nhắc về cha mẹ mình. Đó là nỗi đau sâu thẳm nhất mà cậu luôn giấu kín. Ngay từ khi còn rất nhỏ, Kim Lăng đã phải lớn lên trong thiếu thốn tình thương của cha mẹ, họ đã ra đi khi cậu chỉ vừa chào đời được vài tháng. Cậu không bao giờ được trải nghiệm sự ấm áp của một gia đình trọn vẹn, và bốn chữ "không cha không mẹ" luôn ám ảnh, đeo bám cậu suốt những năm tháng thơ ấu.

Tuy có cữu cữu bảo vệ và che chở, nhưng cậu biết rõ rằng, dù cậu có cố gắng mạnh mẽ đến đâu, thì lời đồn đại và những cái nhìn thương hại vẫn luôn tồn tại. Có những kẻ xấu miệng chỉ dám thì thầm sau lưng, dùng chính sự mất mát của cậu để làm đề tài bàn tán, đánh giá. Những lời lẽ cay độc đó, dù cậu cố gắng phớt lờ, vẫn không thể nào xóa nhòa đi được nỗi đau âm ỉ trong lòng cậu, một nỗi đau mà Kim Lăng phải gánh chịu một cách cô độc, từ khi cậu biết nhận thức đến tận bây giờ.

Từ thuở bé đến khi trưởng thành, Kim Lăng đều lớn lên dưới sự chăm sóc tận tụy của cữu cữu Giang Trừng. Cậu và biểu đệ Giang Âm cùng nhau lớn lên, chia sẻ những tháng ngày thiếu thốn tình thương mẫu tử. Giống như Kim Lăng, Giang Âm cũng không được mẹ ôm ấp từ khi lọt lòng. Dẫu không ai dám thốt ra trước mặt cậu, nhưng tất cả đều biết rằng chuyện cha mẹ của Kim Lăng là điều cấm kỵ tuyệt đối không được nhắc tới. Một khi có ai vô tình lỡ lời, cơn thịnh nộ của Giang Trừng sẽ không để kẻ đó yên ổn.

Thế nhưng giờ đây, có kẻ không biết trời cao đất dày, dám cả gan chạm vào nỗi đau sâu kín nhất của Kim Lăng. Kẻ ấy không chỉ miệt thị cậu, mà còn báng bổ cả người đã khuất. Làm sao có thể tha thứ cho sự xúc phạm này? Cơn giận dữ dâng trào, hai tay cậu siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, ánh mắt phẫn nộ dồn hết về phía Mạc Huyền Vũ, như muốn xé nát hắn ra thành từng mảnh.

"Hôm nay, chính tay ta sẽ giết chết ngươi, Mạc Huyền Vũ!!!"

Kim Lăng không còn giữ được bình tĩnh. Cơn uất hận từ sâu thẳm lòng cậu bùng nổ, biến thành sức mạnh bạo liệt. Mỗi đòn tấn công đều mang theo sự cuồng nộ, không còn là những chiêu thức tinh xảo mà chỉ còn là sự trút giận vô cùng tận. Mỗi nhát kiếm vung ra đều chứa đầy nỗi đau đớn, sự phẫn nộ của một đứa trẻ bị cướp đi những người thân yêu từ khi còn quá nhỏ. Cậu đánh như thể muốn đổ hết mọi oán hận của cuộc đời lên kẻ trước mặt.

Nhưng từ tận sâu trong đáy lòng, Kim Lăng biết rằng, dù có đánh đến mức nào, cơn đau trong tim cậu cũng chẳng thể nguôi ngoai. Những vết thương do mất mát gây ra đã trở thành một phần của cậu, không thể xoá nhoà. Lòng hận thù chỉ càng làm cho cơn đau ấy thêm sâu sắc hơn.

Ngụy Vô Tiện liên tục né tránh những đường kiếm đầy phẫn nộ của Kim Lăng. Nhìn thấy tên tiểu tử trước mặt như đã hoàn toàn mất kiểm soát, lòng y cũng nảy sinh chút áy náy. Rốt cuộc, có lẽ y đã vô tình chạm vào nỗi đau nào đó của cậu ta. Nhưng dù sao đi nữa, những gì y nói đều là sự thật, và lúc này, y quyết định phải dạy cho tên nhóc này một bài học nhớ đời.

Ngụy Vô Tiện bất ngờ ra tay. Y lặng lẽ vận dụng một loại hắc thuật, chỉ trong chớp mắt, y đã dán một hình nhân nhỏ lên lưng Kim Lăng mà cậu không hề hay biết. Kim Lăng đang lao tới với tất cả sự cuồng nộ thì đột nhiên cảm thấy toàn thân bị áp chế, như có một sức mạnh vô hình đè nặng lên, khiến cậu ngã gục xuống đất, không thể động đậy dù chỉ một chút.

Cảm giác bất lực tràn ngập, Kim Lăng dùng toàn bộ sức lực còn lại vùng vẫy, nhưng cơ thể cậu giờ đây như bị một tảng đá khổng lồ đè nặng, khiến cậu chẳng thể thoát ra nổi. Cậu tức giật hét lên :

"Con mẹ nó! Ngươi dám dùng tà thuật hèn hạ! Mau thả lão tử ra ngay!"

Ngụy Vô Tiện chỉ khẽ cười, đôi mắt lạnh lùng, giọng điệu thoã mãn nói:

"Ngoan ngoãn nằm yên đó đi, cho chừa cái thói hỗn xược, không biết tôn trọng người khác."

"Mau thả ta ra! Ngươi nghĩ ngươi có thể thoát được sao hả? Nếu Tiểu Thúc, Cửu cữu của ta và cả biểu đệ của ta biết ngươi dám đối xử như vậy với ta, còn dám dùng tà thuật hèn hạ lên người ta, thì ngươi chắc chắn sẽ sống không bằng chết!"

Ngụy Vô Tiện nghe vậy chỉ nhếch môi cười khẩy, giọng điệu đầy khinh thường:

"Ta sợ quá cơ~ Ngươi chỉ giỏi có mỗi chuyện đánh không lại là lôi nguyên dòng họ ra hù dọa ta thôi, ha ha, thật là thú vị mà!"

Nhưng tiếng cười của y chưa kịp vang lên trọn vẹn thì chớp mắt, một luồng ánh sáng sắc lạnh xé toạc không gian, lao thẳng về phía y với tốc độ kinh người. Ngụy Vô Tiện không kịp né tránh, cảm giác lạnh buốt chạy dọc bên má khi lưỡi kiếm cắt qua da thịt, để lại một vết thương nhỏ nhưng sâu.

Y âm thầm đánh giá người vừa ra tay. Kẻ này rõ ràng không phải hạng tầm thường.

10.

"Tuỳ Ngân Lang, quay về!"

Một giọng nói vang lên từ không trung. Thanh kiếm mang tên Tùy Ngân Lang, nghe lệnh chủ nhân, tức khắc quay trở về. Ngay sau đó, từ trên trời cao, một thiếu niên khoác tử y bay xuống, nhẹ nhàng đáp xuống đất, thanh kiếm vừa kết thúc đòn tấn công đã được nhanh chóng tra lại vào vỏ.

Ngụy Vô Tiện bất giác khựng lại khi nhìn thấy thiếu niên trước mắt. Đối phương mặc y phục của Vân Mộng Giang thị, điều này khiến y lập tức lùi về sau một bước.

"Biểu ca, huynh làm sao vậy?" Giang Âm lo lắng chạy đến bên Kim Lăng.

"Hắn dùng tà thuật khiến ta không thể cử động được," Kim Lăng đáp, giọng nói chứa đầy sự phẫn uất.

"Tà thuật..."

Giang Âm nhìn thoáng qua Kim Lăng rồi lập tức phát hiện một hình nhân màu đỏ dán chặt trên lưng của biểu ca. Cậu nhíu mày, nhận ra đây là nguyên nhân khiến biểu ca mình bị chế ngự, là tà thuật của những kẻ tu ma đạo.

Bên kia, Ngụy Vô Tiện bắt đầu cảm thấy tình hình không ổn. Thiếu niên vừa xuất hiện là đệ tử của Vân Mộng Giang thị, khiến y lập tức mất hẳn ý định đùa giỡn. Y muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Dù đã sống lại một đời, điều y không bao giờ muốn đối mặt nhất chính là người của Vân Mộng Giang thị.

Ngụy Vô Tiện âm thầm chuẩn bị giải thuật để rút lui, nhưng thiếu niên tử y nhanh nhẹn hơn, ngay khi y vừa có động tĩnh, hắn đã nhanh chóng bắt lấy hình nhân kia. Chỉ trong tích tắc, hình nhân bị thiêu rụi, hóa thành tro bụi tan biến trong tay thiếu niên.

"Cuối cùng cũng được giải thoát, tưởng chừng bị đè chết mất!" Kim Lăng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác cơ thể trở nên nhẹ bẫng khi được Giang Âm đỡ dậy.

Giang Âm ánh mắt sắc lạnh, nhìn chằm chằm vào Ngụy Vô Tiện, sát ý nổi lên :

"Mạc Huyền Vũ, ngươi thật to gan lớn mật, dám dùng tà thuật hèn hạ lên người biểu ca của ta!"

Ngụy Vô Tiện xua tay, nở một nụ cười gượng gạo, cố gắng giải thích:

"Cái đó, à thì, chỉ là hiểu lầm thôi ha ha. Ai bảo biểu ca nhà ngươi hỗn láo không xem trưởng bối ra gì, ta chỉ là dạy dỗ cho hắn một bài học."

Nhưng Kim Lăng nghe thế thì liền trợn mắt, chỉ thẳng vào Ngụy Vô Tiện, cơn giận dữ càng lúc càng bùng lên:

"Hiểu lầm thôi sao? Ngươi nói nghe dễ dàng quá nhỉ! Giang Âm, hắn không chỉ định dở trò đồi bại với ta, mà còn xúc phạm đến cha mẹ ta, miệt thị người đã khuất. Sau đó còn dùng tà thuật lên người ta nữa! Mau, chúng ta phải đánh gãy chân hắn!"

Giang Âm gương mặt tối sầm lại, lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng ngấm đầy sát khí:

"Được, đệ sẽ lập tức đánh gãy chân hắn cho ca. Hôm nay ta sẽ cho tên tà ma ngoại đạo như ngươi một bài học đích đáng."

Chiếc nhẫn trên tay Giang Âm phát ra âm thanh xoẹt xoẹt, biến thành một chiếc roi điện màu tím sáng lóa. Ngụy Vô Tiện nhìn thấy hình dạng của thứ ấy, trong lòng không khỏi kinh ngạc lẫn bất ngờ:

"Ấy ấy bình tĩnh, đừng manh động... A!"

Ngụy Vô Tiện chưa kịp nói hết câu thì đã bị roi Tử Điện quất thẳng vào người, khiến y ngã lăn ra đất. Cơn đau rát khiến y ê ẩm khắp thân, y ngồi dậy, đau đớn mà thốt lên:

"Cái đó... chẳng phải là roi Tử Điện sao? Sao ngươi lại có được nó..."

Kim Lăng nghe vậy liền nhếch môi cười khinh bỉ, ánh mắt tràn đầy sự hả hê khi thấy vẻ mặt có vẻ sợ sệt của Nguỵ Vô Tiện.

"Hỏi thừa gì vậy, dĩ nhiên Tử Điện là do phụ thân của hắn truyền cho rồi. Cữu cữu của ta giao nó cho Giang Âm để trừng trị những tên tà ma ngoại đạo như ngươi đấy, sợ rồi chứ gì?"

Cảm giác bất an trong lòng Ngụy Vô Tiện càng lúc càng lớn. Lồng ngực y như bị đè nặng, mọi suy nghĩ đều trở nên hỗn loạn. Người có thể sở hữu Tử Điện, chỉ có một người mà y biết ... Nhưng tại sao? Tại sao Tử Điện lại xuất hiện ở đây, trong tay một thiếu niên trẻ tuổi như vậy?

Ngụy Vô Tiện đứng dậy, giọng nói trở nên khó khăn, khản đặc vì nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên trong lòng:

"Phụ thân của ngươi là ai? Cữu cữu của ngươi lại là người nào..."

"Phụ thân hắn là ta, cữu cữu của hắn cũng là ta. Ngươi còn điều gì muốn trăn trối không?"

_________________________________

Note :

Lý do ra truyện trễ là vì tui "ham chơi" :> tui tham gia được cái Group Ma Đạo vui quá quên lối về luôn:333

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ 🫶🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top