Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 1: CÁI GỌI LÀ CAO QUÝ LÃNH DIỄM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Link: allinblueshade.wordpress.com

Tác giả: __Hoãn Hoãn__

Dịch: QT, GG

Biên tập: Mao

Cúp bồ: Chính Phàm Hưng, Xán Bạch, Huân Lộc, Khai Độ :v (4 người 4 mèo)

Trung trường, hiện đại, nhân thú, hài, ngọt, HE

...


CHƯƠNG 1: CÁI GỌI LÀ CAO QUÝ LÃNH DIỄM ~

edit: Mao

————————

Ngô Diệc Phàm cùng đám cẩu bằng hữu của hắn đều là con nhà có tiếng khu phía Tây, rõ ràng mới là mấy thằng nhóc cấp ba mà chẳng mang dáng vẻ căng thẳng như học sinh cùng lứa, mỗi ngày vào giờ học thì ngủ tan học lại tụ tập nói chuyện tào lao nhảm nhí, thành tích lại luôn có thể từ tầng thấp kém vọt lên đạt tiêu chuẩn, điều này làm cho những người liều mạng học cùng lớp còn không được điểm như thế xoa xuýt không thôi... Cũng không đến trễ về sớm bắt nạt bạn cùng học, nhưng luôn có người ở bên ngoài tìm chúng gây sự, lý do đại khái không nằm ngoài con gái tôi tuần này hỏi thăm cậu Ngô Thế Huân vài lần, em gái tôi thích nghe nói đã thầm mến Độ Khánh Thù cậu từ lâu, bạn gái tôi đòi chia tay chính là bởi vì cậu Phác Xán Liệt, hoặc là.... Ngô Diệc Phàm mày bộ dạng đẹp trai thái quá khiến lão tử đây thật khó chịu.... ("▔□▔)

Ngô Thế Huân chán ghét nhiều người, Độ Khánh Thù ghét ồn ào, Phác Xán Liệt ghét phiền toái, nhưng ba người này như nhau hợp lại làm cho Ngô Diệc Phàm đau đầu muốn nứt ra...

Đúng vậy, chính là lôi kéo hắn cùng bọn chúng đến cửa hàng thú cưng!

Ơn trời ba người bạn này của Ngô Diệc Phàm có tình yêu thực sự to lớn với con mình.... Bó tay

"Đậu đen nhà tôi đã hết miêu sa rồi, tan học có muốn cùng tôi đến chỗ lão Hoàng một chuyến không?"

Ngô Thế Huân đem mảnh bánh quy cuối cùng nhét vào miệng, giương mắt nhìn nhìn Độ Khánh Thù đang đi tới với ánh mắt khinh thường "Đậu đen nhà anh gần đây đi ngoài thông thuận quá a, miêu sa dùng nhanh như vậy, lần trước không phải em đã cùng anh đi mua miêu sa sao, đã dùng xong rồi?"

Đặt mông ngồi đối diện Ngô Thế Huân, Độ Khánh Thù bất đắc dĩ lắc đầu "Đừng nói nữa, tôi gần đây không có gì làm nên nghiên cứu công thức nấu ăn mới, nó ăn vụng thức ăn cũ, chắc là bị tiêu chảy." dứt lời y lấy điện thoại ra tìm cái gì, ánh mắt sáng lên, đột nhiên đưa điện thoại đến trước mặt Thế Huân "Cậu xem."

Ngô Thế Huân tập trung nhìn vào nháy mắt đem bánh quy trong miệng phun lên màn hình điện thoại của Độ Khánh Thù, vừa ho điên cuồng vừa gào thét Độ Khánh Thù ngươi xem trọng mùi vị như vậy mà đi chụp phân mèo đầu óc ngươi có vấn đề à! Độ Khánh Thù bực bội từ bàn của Phác Xán Liệt lấy ra một bao khăn giấy bắt đầu lau sạch điện thoại, "Có đi hay không nói một câu, không đi tôi tìm lão Ngô."

"Đi đi đi, dù sao em cũng muốn đổi dầu gội đầu cho Lộc Lộc."

"Tôi nói cậu nuôi là mèo làm gì mà đặt tên Lộc Lộc, cậu bị thiểu não a."

"Anh mới thiểu não cả nhà anh đều không có đầu óc không có mắt!"

... ...

Phác Xán Liệt cùng Ngô Diệc Phàm ở trước buồng vệ sinh chải chuốt trở về liền thấy hai người kia ngồi trong phòng học ngươi một câu ta một câu đấu khẩu rất kịch liệt. Ngô Diệc Phàm trở về chỗ ngồi dụi mắt hỏi "Hai người hắn lại kêu la cái gì thế?"

Phác Xán Liệt liếc mắt qua Ngô Thế Huân và Độ Khánh Thù, "Đang bàn luận xem thú cưng của ai có cái tên ngớ ngẩn hơn."

"Kết luận là gì?"

"Kết luận là mèo của em thông minh nhất."

= =

"Xin hỏi hai vấn đề của các cậu có ăn nhập không?"

"Ân...... Không sao?"

"Lần trước các cậu mang mèo sang nhà anh chơi vậy tiểu tổ tông nhà ai cào xước sô pha của anh......."

Phác Xán Liệt liếc mắt không bằng lòng "Đậu Đen cùng Lộc Lộc nhà bọn họ cào đó! Tiểu Bạch nhà em chỉ là đồng lõa...."

Được rồi cậu thắng =_=#

.

Chuông trường reo vang, ba người yêu thương thú cưng này liền kéo cái người không can tâm tình nguyện Ngô Diệc Phàm ra khỏi cổng, định bụng đi tới một ngôi nhà phía Tây, cửa hàng thú cưng này tuy không to nhưng rất ấm áp và đầy đủ các vật dụng cho thú cưng, tìm người quen của lão Hoàng đặt mua vài đồ dùng trong nhà (?), nhưng mới vừa ra cổng trường còn chưa có rẽ sang lối khác, chợt nghe có người quát

"Uy! Người cao nhất ở kia đứng lại!"

Độ Khánh Thù nhăn mày, nhỏ giọng nói "Vậy tôi đi trước à?"

Ngô Thế Huân vui vẻ "Em cảm thấy anh thật sự không lùn...."

Phác Xán Liệt bật cười hơi xoay sang nhìn Ngô Diệc Phàm, cố ý nói "Ôi chao anh nói xem họ kêu em hay là anh a?"

Ngô Diệc Phàm giở mặt kiêu ngạo "Các cậu đi trước đi, giải quyết xong anh đi tìm các cậu."

Ba người liếc nhìn nhau

Cảm ơn đại ca đã cho các huynh đệ hưởng lợi, đại ân đại đức suốt đời khó quên

Vọt—

Ngô Diệc Phàm nhìn bóng ba người thảnh thơi rời đi thở dài, huynh đệ đúng là tín nhiệm mình như vậy... Thực lực thì ngay sau đó bọn họ sẽ thấy.

Hắn thở ra một hơi rồi xoay người đi đến bên kia đường đối diện mười mấy người, tên cầm đầu đứng giữa tóc nâu tiến lại nâng cằm Ngô Diệc Phàm "Kêu chính là anh."

Trong lòng vẫn còn vướng mắc, tháng này đến bây giờ đã có ba người tới tìm hắn gây chuyện, tất cả lí do đều chưa nghe qua có em gái nào thầm mến hay gặp rắc rối với bạn gái của đối phương, rốt cuộc chỉ toàn là bọn người muốn thể hiện oai phong của mình trước Ngô Diệc Phàm, nhưng ai cũng đều mặt xám mày tro lên đường về nhà, nguyên nhân không phải Ngô Diệc Phàm có khả năng đánh nhau....

Mà là Ngô Diệc Phàm có khả năng hùng biện.

"Cậu bạn này tìm tôi có việc?"

Đối phương định tỏ vẻ tiểu tử nhà ngươi đã giác ngộ chưa thì bị câu nói của hắn cắt ngang.

"Nga, tốt, xem ra đúng rồi. Đại ca cậu xem a, Ngô Diệc Phàm ta vẻ ngoài có lẽ không khiến cậu quá hài lòng nhưng thật sự đến nay độc thân chưa có bạn gái, hơn nữa không biết bạn gái cậu, với bạn gái cậu không hề có hứng thú, nếu vô tình mạo phạm đến tôn nghiêm đàn ông của cậu tôi chỉ bất đắc dĩ, ngoài ra tôi cũng không có tài cán năng lực gì. Phải biết rằng mỗi người đều do cha mẹ dưỡng, trưởng thành như vậy cũng không phải ý nguyện của tôi, tôi cũng thật sự rất hưởng thụ nó nhưng đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm chính là người đàn ông tốt, khí chất một chút, loại chuyện này sở dĩ phát sinh chỉ có thể chứng minh bạn gái cậu bên ngoài không hề coi trọng cậu thế nên cậu lại đây làm to chuyện, cậu nói xem đúng không?"

"Tôi....."

"Tôi biết cậu đang rất tức giận, nhưng người đàn ông cần biết phân biệt phải trái tốt xấu, vì một nữ nhân không đáng, cậu nghĩ người ta nhìn thấy thì rất vẻ vang sao? Không, cậu sai rồi, người bên ngoài nhìn vào thấy hiện tại cậu rất ngu ngốc, a thật có lỗi tôi luôn thẳng thắng như vậy đấy...
"Tôi...."

"Tôi với bạn gái cậu chưa hề có hứng thú cùng tình thú, tôi bây giờ còn là học sinh trung học, vừa mới vào cấp 3 áp lực học tập quá lớn nên điều tôi muốn đều đã nói, bây giờ còn phải đi tìm đám bạn, cậu xem có vấn đề gì cần tôi giải thích cho cậu không?"

"Không.... Đã không còn."

"Nga, vậy thật sự là quá tốt, gửi lời hỏi thăm bạn gái cậu a, đi trước bai ~"

Nam nhân giương miệng nhìn bóng Ngô Diệc Phàm tự nhiên bước đi cứ như giấc mộng, một tên béo phía sau từng bước tiến lên trước mặt, "Đại ca, cậu không phải nói cậu là đến giới thiệu chị gái mình với Ngô Diệc Phàm sao...."

Tên tóc nâu chớp mắt rõ ràng không có phản ứng, "Vậy sao.... Chị gái mình thích Ngô Diệc Phàm cao quý lãnh diễm chính là đây sao?"

.............

Đi trên đường đến cửa hàng thú cưng Ngô Diệc Phàm ngáp một cái.

Thực phiền, mỗi lần đến ngày trăng tròn hàng tháng liền như vậy vài ngày (?)

.

Ngô Thế Huân gọi điện một cú kết quả đã lấy được một đống đồ dùng rời khỏi cửa hàng của lão Hoàng, còn nói chờ hắn kết quả Ngô Diệc Phàm vừa quay đầu bọn chúng liền cãi nhau luôn miệng, không muốn chạy nhanh về nhà cũng muốn giải quyết sự tình này, thế nên hắn chúc Thế Huân ngủ ngon Khánh Thù ngủ ngon Xán Liệt ngủ ngon mèo của các cậu ngủ ngon rồi tạm biệt!

............

Chỉ có gặp chuyện về mèo và phụ nữ Ngô Diệc Phàm mới có thể trở nên dị thường ồn ào [Xoa trán]

Vội vàng chạy về nhà, thật vất vả chịu đựng đến thứ sáu, ngày mai có thể nghỉ ngơi, đêm nay tắm rửa xong phải hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai mặc cho ba thằng nhãi con kia có hú hét như thế nào mình cũng không đi! Tuyệt đối không!"

"Meow~"

Cách giường hắn khoảng hai trăm mét Ngô Diệc Phàm cực kỳ mẫn cảm nghe thấy một âm thanh, trong lòng căng thẳng, theo nơi phát ra âm thanh nhìn tới, một cái thùng giấy nhỏ dưới ánh đèn ven đường, khẽ động đậy một chút.

Mang theo bao nhiêu tò mò, Ngô Diệc Phàm lưỡng lự đứng trước cái thùng, nhìn thấy bên trong thùng nhỏ là một chú mèo tiếp đó nhảy cẫng lên, vật nhỏ bên trong rõ ràng bị dọa sợ, Ngô Diệc Phàm không biết tại sao lại mỉm cười, chằm chằm nhìn thùng nhỏ không dám động rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn tay nắm hai mép thùng, mới vừa nâng lên một chút, liền thấy hai cái chân trắng nhỏ của mèo con co lại rụt vào góc tối của thùng.

Ngô Diệc Phàm không biết vì sao lại cười càng vui vẻ, giữ chặt cái thùng bước hai bước rồi giả vờ muốn ném đi, nhìn thấy chân của mèo con lại rụt về vài bước, Ngô Diệc Phàm đi tới vài bước mèo trắng lại lui vài bước, một người một mèo cứ theo tốc độ như thế hướng cửa nhà Ngô Diệc Phàm đi tới.

Một tiếng động vang lên, Ngô Diệc Phàm cũng rất sửng sốt, ngẩng đầu nhìn xem hóa ra là đụng phải hộp thư trước nhà, cúi đầu nhìn xuống thùng nhỏ lần nữa, hít sâu một hơi cầm chặt cái thùng, sau đó lại nâng lên một chút, hai cái chân nhỏ xíu bên trong lại lui lại, dường như cảm thấy không còn đường lui, thấy Ngô Diệc Phàm tạm thời cũng không nâng thùng lên nữa, mèo con thân thể run rẩy đem chính mình nép vào góc thùng không kêu một tiếng.

Ngô Diệc Phàm cảm thấy không đành trêu chọc con vật nhỏ này, chỉ đơn giản bế nó ra khỏi thùng, cậu chàng nhỏ bé bên trong lập tức lộ diện, đặt mông ngồi trên mặt đất, nhìn cái thùng giấy bị hắn ném sang một bên, sau đó quay sang nhìn Ngô Diệc Phàm ngồi xổm ngay trước mặt.

Diệc Phàm một mình ngây ngẩn chăm chú nhìn con mèo tròn quay, bộ lông màu trắng trông thật sạch sẽ, đôi mắt màu lam mở thật to, hai cái tai nhỏ run lên...

Thấy Ngô Diệc Phàm không hề phản ứng, cái đuôi trắng mềm lắc lư vài cái, tiến về phía người đang ngồi chồm hổm trước mặt, nghiêng đầu.....

"Meow~"

.....Nằm.....Liếm......

Cảm giác trái tim như nổ tung a.

– tbc –

– miêu sa: sỏi hoặc cát lót cho mèo đi ị :">

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top