Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 13: UY, AI CHO PHÉP NGƯƠI ÔM MÈO KHÁC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ CHƯƠNG 13: UY, AI CHO PHÉP NGƯƠI ÔM MÈO KHÁC ~

edit: Mao

—————————–

Ôm Thổ Phì ra khỏi nhà của Ngô Diệc Phàm, Lộc Hàm đứng trước cửa trong nháy mắt đã bắt đầu cắm đầu chạy tới hướng cột điện chỗ Thế Huân, mèo nhỏ trong lòng ngực y theo nhịp chân mà kêu lên

"E........ e........ e......."

"Trương Nghệ Hưng em là mèo không phải dê!! Bà nội nó kêu cái gì a!"

Mẹ nó anh chạy như điên như vậy còn không cho người ta run sao o( ̄ヘ ̄o#)

Ngô Thế Huân bám lấy cột điện thò đầu ra vốn sợ Ngô Diệc Phàm lịch sự mà tiễn Lộc Hàm ra khỏi nhà, kết quả nhìn thấy y ôm một cục trắng trắng gì đó chạy như điên về phía mình, nhất thời Thế Huân cảm thấy trong tay Lộc Hàm ôm không phải Thổ Phì mà là một túi tiền to, còn hai người bọn họ là hai tên đạo tặc mới vừa cướp xe chở tiền.

Được rồi ta nghĩ hơi quá.

Lộc Hàm vừa chạy vừa hạ giọng ra hiệu cho Thế Huân "A a đi mau đi mau! Ngộ nhỡ Ngô Diệc Phàm kia cảm thấy nhung nhớ mà ló đầu ra muốn nhìn bóng chúng ta rời đi là mọi việc đi tong!"

Thổ Phì trong lòng ngực y, à không phải gọi nó là Trương Nghệ Hưng mới đúng, trợn tròn mắt vẫn chưa nhận thức được lúc này mình đã rời khỏi Diệc Phàm, Lộc Hàm này dồn ép rồi ôm ta đi đâu? Ở phía đối điện chạy tới đón taxi là Ngô Thế Huân sao? Vừa nãy ở trong nhà nói cái gì chủ nhân mang ngươi về nhà là ý gì a?..........

.

.

Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua, đến giữa trưa ngày thứ tư, Ngô Diệc Phàm nhận được điện thoại của dịch vụ chuyển phát nhanh nói hàng chuyển đến khá to bất tiện đi vào ký nhận, có thể phiền ngài đi ra ký không?

Bởi vậy nên từ khi xa Thổ Phì hắn ở trong nhà làm tổ đã ba ngày đến hôm nay mới ra khỏi nhà gặp ánh sáng.

Cầm cái hộp to đùng nhìn tới nhìn lui vài lần, nhìn đến văn kiện đề tên người nhận là mình cùng với ID mua sắm trên mạng hắn mới tỉnh ngộ, bất giác lại có một cỗ buồn bã dâng lên, Ngô Diệc Phàm chỉ mặc chiếc áo len vì lạnh mà run rẩy, ký tên và nói cảm ơn với nhân viên chuyển phát xong lại hai bước trở về phòng.

Cầm dao nhỏ mở hộp, gói rất kỹ bên trong là bộ quần áo bé xíu cho thú cưng, lấy món đồ ra gỡ bỏ miếng bọc bong bóng, bộ quần áo trắng đen cho mèo được hắn cầm trên ngón tay.

Ở bên mép bốn chân đều được khâu những bông hoa màu trắng, chỗ đuôi được gắn một chiếc nơ bướm trắng đen, nhìn kỹ ở trên còn có chiếc mũ nho nhỏ......

"Thật sự đáng yêu a..........."

Tưởng tượng bộ dáng Thổ Phì mặc bộ quần áo này phe phẩy đuôi chạy trong nhà, khóe miệng hắn bất giác cong lên.

Ai........... mua làm gì.

Vừa định nhét nó trở vào hộp, di động liền vang lên, thấy là Ngô Thế Huân hắn liền nghe máy.

"Ca~"

"Ân."

"Tối nay Phác Xán Liệt đãi khách, đi đi?"

"Không được các cậu chơi đi.......... Anh không có tâm trạng."

Nghe lời này trong lòng Ngô Thế Huân liền khó chịu. Nghĩ tới việc Ngô Diệc Phàm cho đến nay lừa bọn họ nói cha mẹ chỉ không ở bên cạnh, không nghĩ tới lại đem việc cha mẹ kỳ thật đã qua đời vô tình tiết lộ cho người không chút thân thiết nào là Lộc Hàm. Cậu nhất thời nghẹn lời không biết nói cái gì, ấp úng nửa ngày vẫn hỏi ngươi lễ năm mới có muốn đi ra ngoài cùng nhau không, chúng ta cùng tụ tập đi.

Nghe giọng điệu của cậu có chút đáng thương, Ngô Diệc Phàm khẽ cười.

"Đi."

Ngô Thế Huân bên đầu dây bên kia lúc này mới thả lỏng thở ra một hơi, nhìn thấy Lộc Hàm một bên bịt miệng Thổ Phì lắc đầu, y lại đột nhiên nhép miệng.

[Em hỏi hắn mèo của hắn đâu?]

Mặt cậu vặn vẹo, như vậy không tốt lắm đâu, còn kích động người ta làm gì. Bất đắc dĩ Lộc Hàm nhăn mày trừng mắt làm hành động cắt cổ, Ngô Thế Huân chỉ có thể khổ sở nói giỡn qua điện thoại.

"Ca, Thổ Phì của anh đâu, sao không nghe thấy nó kêu......."

Đầu dây bên kia quả nhiên tạm ngừng khiến cậu cảnh giác cao độ, xong rồi xong rồi chọc đến địa lôi của hắn rồi! Cũng không quá vài giây, Ngô Diệc Phàm lại làm ra vẻ thoải mái mà trả lời.

"Đã tìm được chủ nhân, anh đem Thổ Phì trả về rồi."

"A là vậy a.........." Sau đó lại không biết nói gì, cậu vốn định chuyển đề tài thì hắn lại mở miệng trước.

"Thế Huân a......... ca tặng cậu món này."

Thế Huân không hiểu gì, "A?"

"Ca vốn mua cho Thổ Phì bộ quần áo mừng năm mới, hiện tại nó đi rồi, đợi đến ngày kia gặp anh cho cậu, cho Lộc Lộc của cậu mặc đi......"

Lộc Hàm vừa nghe có cái gì cho mình thì lập tức vui vẻ, không để ý Thổ Phì ở trong lòng ngực mình duỗi chân ra kháng nghị mà nhép miệng với Thế Huân.

[Nhận đi nhận đi nhận đi!!!]

Không còn cách nào, chỉ phán đoán lời nói của Lộc Hàm giả vời từ chối vài lần vẫn là đáp ứng Diệc Phàm, đặt điện thoại xuống Thế Huân nhìn y với vẻ mặt khổ bức.

"Trương Nghệ Hưng khi nào mới có thể biến thành người a, ngày mốt không để đưa hắn trở về cùng Phàm ca đón lễ mừng năm mới sao?"

Lộc Hàm nhìn Thổ Phì đứng bên cạnh liếm lông mỉm cười.

"Ngay tức khắc thôi, đừng gấp."

.

.

Hôm nay là ba mươi tết, Ngô Diệc Phàm từ sáng đã bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, ngoại trừ Khánh thù gọi điện đến ngữ khí hoàn toàn vui vẻ chúc hắn năm mới vui vẻ, giúp ta gửi lời hỏi thăm đến thúc thúc và a di a ~ còn có Phác Xán Liệt gọi tới dùng tâm tình kỳ lạ như cũ hỏi hắn muốn đến mừng năm mới cùng nhau hay không, khóe léo từ chối sau đó Ngô Thế Huân gọi điện đến, sau ba chữ chúc năm mới lại bỏ lại thêm một câu năm mới bắt đầu nhất định hắn sẽ gặp may, cuối cùng chỉ còn lại âm thanh tút tút.

Diệc Phàm thấy cuộc đối thoại chấm dứt chỉ tự nhiên cười cười không có lý giải bổn ý của Thế Huân...... đám bằng hữu này cũng coi như bạn chí cốt, ngày ba mươi cũng không quên hắn. Buổi tối hắn kêu thức ăn nhanh bên ngoài ngồi ở phòng khách vừa ăn vừa xem chương trình cuối năm.

Ngước mắt nhìn lên cũng đã hơn mười một giờ, Diệc Phàm vỗ tay đứng dậy thu dọn rồi tắt ti vi, suy nghĩ tốt xấu thế nào cũng phải đi ra ngoài mừng năm mới.

Mang giày bốt vòng khăn quàng cổ, vừa bước khỏi cửa mới nhớ quên mang ví tiền lại chạy vào, kiểm tra xong hắn mới yên tâm khóa cửa lại.

Trên đường không có nhiều người, nhưng tiếng pháo hoa mừng năm mới vẫn vang lên, ở ven đường baba ôm đứa con nhỏ đốt pháo, ngước mắt lên sẽ nhìn thấy pháo hoa sáng rỡ nổ tung trên nền trời đen kịt........ Ngô Diệc Phàm cả người có chút lạnh rút bàn tay đút trong túi áo lên sờ mũi, một mình thực sự cái gì cũng không thấy thú vị.....

Thuận tiện nhàn rỗi đi ngang qua sạp bán pháo, do dự một chút hắn bước lên phía trước, nhìn thấy nhiều loại pháo hoa đa dạng phong phú thì nhớ tới bản thân khi còn nhỏ, baba mama luôn đúng năm mới mười hai giờ dẫn hắn đi trên đường, nhìn thấy chỗ bán pháo sẽ mua hai cây pháo ma thuật cho mình, sau đó baba sẽ ngồi xổm bên cạnh nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của hắn, mama cẩn thận cầm bật lửa của baba châm pháo trong tay hai cha con...... Khi đó bản thân rất vui vẻ a? Cũng không sợ tia lửa bắn tung tóe vì đã có baba bên cạnh, không sợ tay bị lạnh vì đã có mama bên cạnh, nhưng hiện tại, ai cũng không có?

Chỉ để lại cho hắn một căn nhà rộng lớn cùng một số di sản, còn có tiền bảo hiểm ngoài ý muốn của họ để hắn tự mình sinh sống.

Nhiều khi Ngô Diệc Phàm cảm thấy bản thân là bị ông trời vứt bỏ, rõ ràng đang tốt đẹp giờ lại không có cha mẹ bên cạnh, một mình lẻ loi học tập, sinh hoạt...........

Ngẩng đầu nhìn lên không trung, bầu trời sáng lạn xinh đẹp khiến cho hắn muốn rơi lệ, nhăn nhó mỉm cười.

"Có thể nhìn thấy con không...... Đừng lo lắng, con hiện tại rất tốt, về sau....... cũng sẽ rất tốt."

Hít sâu điều chỉnh tâm tình có chút ưu thương của mình, Diệc Phàm quay lại sạp bán pháo hoa mua hai cây pháo ma thuật, đi vào cửa hàng tiện lợi mua bật lửa, nhìn quanh tìm một góc không có người, đem pháo cắm xuống ụ đất ở bên đường rồi châm lửa.

Hắn liền như vậy trực tiếp ngồi trên mặt đất nhìn pháo ma thuật cách đó không xa bay lên bầu trời, sau đó chầm chậm nổ tung, đang coi đến xuất thần thì chợt nghe thấy âm thanh gì đó.

Nhạy cảm xoay mặt qua nhìn, một con mèo nhỏ trừng to mắt không biết từ đâu chui ra, ánh mắt hắn sáng lên mỉm cười.

"Ai đây là mèo ở quán bar a............"

Đứng dậy phủi đất trên quần, vừa định vươn tay ôm mèo con, lại có một tiếng nói đột ngột gọi hắn lại.

"Uy Ngô Diệc Phàm! Ai cho phép anh ôm mèo khác!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top