Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 15: NGƯƠI MUỐN NẾM THỬ MỘT CHÚT KHÔNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ CHƯƠNG 15: NGƯƠI MUỐN NẾM THỬ MỘT CHÚT KHÔNG ~

edit: Mao

———————–

Về đến nhà, Ngô Diệc Phàm đem Trương Nghệ Hưng trên lưng nhẹ nhàng thả lên sô pha, xoay người vào phòng ngủ lấy quần áo của mình ra, quăng vào lòng ngực cậu.

"Thay đi, quần áo trên người cậu quá mỏng."

Di động vang lên tin nhắn của Phác Xán Liệt.

【Anh dẫn người về nhà trước hết chiếu cố một chút, dù sao sáng mai hắn sẽ tự động biến trở về thành mèo, đừng lo lắng.】

Nhắn lại 【Ừm】, hắn liền xoay người lại hốt hoảng. Chỉ thấy Trương Nghệ Hưng giật mạnh áo len trắng của mình qua đầu, kết quả một tay luồn vào tay áo còn tay còn lại chìa ra ngoài cổ áo, nhưng đầu thì không biết ở đâu..........

"Ai nha tổ tông cậu ngay cả......."

Bất lực thốt lên, hắn đặt điện thoại trên bàn tiến tới bắt lấy bàn tay ở ngoài cổ áo khua loạn.

"Ngốc. Đừng lộn xộn."

Trương Nghệ Hưng nga một tiếng liền ngồi yên, Ngô Diệc Phàm đem áo len trên người cậu cởi ra để trên tay vịn sô pha, lại đưa tay đến vén áo trong của cậu lên.........

"!!!!" Cái đuôi vươn tới đảo qua che chắn trước ngực, hai tay cũng che lại, cậu ấp úng nói không nên lời, nhưng trái lại hắn vô cùng bình tĩnh, nhìn thấy phản ứng của cậu như vậy cũng chỉ khoanh tay đứng từ trên nhìn xuống nhóc con này.

"Đều đã cùng nhau tắm qua cậu quên rồi sao?"

Mẹ nó nói ra làm chi a.

Sau đó Diệc Phàm suôn sẻ cởi áo trong của Nghệ Hưng ra thay bằng áo len của mình, quần bẩn cũng cởi ra ném vào máy giặt, cậu bắt chân ngồi trên sô pha nhìn hắn mở điều hòa, lắc lắc tay áo mếu máo to quá to quá..........

Hắn ló đầu ra, nhìn thấy người trên sô pha bởi vì cổ áo quá rộng mà lộ ra xương quai xanh thì hỏi lại một câu.

"Cái gì to quá?"

Mẹ bà Ngô Diệc Phàm ngươi từ khi nào lại đồi bại như vậy ( ̄▽ ̄;)

Tuy rằng cậu không cử động linh hoạt được nhưng đầu óc vẫn rất tốt, thoáng ngây người nhìn áo len rộng thùng thình trên người rồi lại giương mắt bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Diệc Phàm, nhớ tới lời nói vừa rồi của hắn, cậu đỏ mặt cầm lấy quả hạch đào trên bàn ném tới.

"Đồ lưu manh!"

.......

Bưng mì đã nấu chín gọi Nghệ Hưng lại ăn một chút, cậu cắn răng tức giận tuột xuống sô pha vẫy vẩy đuôi, "Đã nói không biết đi rồi......."

Cầm đũa mới sực nhớ người nào đó vẫn để mình cõng về nhà căn bản hai chân không thể bước đi, kêu không thấy trả lời hắn liền vội vã chạy tới phòng khách, sau đó Diệc Phàm lại lần nữa hốt hoảng.

Chỉ thấy cậu quỳ dưới sàn cái đuôi phía trên đung đưa, bốn chân chạm đất bò tới, cổ áo rộng thùng thình rũ xuống, trước ngực trắng nõn bị nhìn không sót một cái gì..........

Trong đầu ong lên một tiếng, hắn thiếu chút nữa khóc ra nước mắt, giơ đũa kêu hey hey hey ngươi dừng lại dừng lại, chậm rãi đi tới đưa đũa tới nói 【 cầm 】, cậu chớp mắt vài cái mới phản ứng lại, ngoan ngoãn cầm lấy hai chiếc đũa định hỏi để làm gì, kết quả còn chưa lên tiếng đã bị Diệc Phàm ôm lấy.

Đi được vài bước tới bàn ăn Trương Nghệ Hưng ở trong lòng vô cùng vui mừng, hắn khóc không ra nước mắt.

Mẹ nó, ta chính là phương tiện vận chuyển di động a.......

Đặt hai chân cậu lên ghế, hắn đẩy bát mì đến trước mặt cậu, "Này."

Nhăn mày nhăn mũi đặt hai tay khoanh trên bàn, vươn cổ tới ngửi, nói ra câu thơm quá liền đem mặt vùi vào trong bát, Ngô Diệc Phàm quát to một tiếng vội vàng đưa tay chắn trước mặt cậu, vẻ mặt dở khóc dở cười.

Đại ca à không phải ăn như vậy, tôi van cầu cậu đừng làm ta sợ, tôi đau tim chết mất......

Cậu bướng bỉnh nhìn hắn, đối phương đau khổ bày ra vẻ mặt muốn cười không được mà khóc cũng không xong, cầm đũa gắp một miếng đưa đến miệng thổi thổi rồi lại duỗi tay tới.

"A——-"

Nghệ Hưng ngoan ngoãn mở lớn miệng, mì sợi tiến vào miệng cậu cắn chặt đũa không biết làm thế nào, hắn nhẫn nhịn vẫn nở nụ cười, "Nhả ra."

"Ah——"

Được rồi, lại rơi ra....... ( ̄▽ ̄;)

Ngô Diệc Phàm cười đến hai vai đều run lên, cậu bặm miệng nhìn hắn cầm đũa cuốn mì sợi, "Ân......... có đồ ăn cho mèo không?"

Đang cầm đũa gắp mì, hắn hoàn toàn ngây người, chần chừ vài lần vẫn là đem thức ăn cho mèo đến, cậu vừa nghe tiếng thức ăn cho mèo đổ vào trong bát đã hưng phấn, duỗi cổ tới nhìn không chớp mắt.

"Nhất định phải ăn?" Hắn cầm bát nhỏ hỏi đi hỏi lại mấy lần, nói như thế nào một người trưởng thành ngồi trước mặt ngươi ăn thức ăn cho mèo đúng là làm cho người ta........ cảm thấy hỗn loạn?

Nghệ Hưng trợn mắt phe phẩy đuôi thoạt nhìn thành thật như kiểu trên mặt có viết chữ 【em là mèo em không ăn thức ăn cho mèo thì ăn gì 】

Cầm bát đẩy tới trước mặt cậu, cậu vui mừng vừa muốn chôn mặt vào bát, van tim của Ngô Diệc Phàm suýt nữa tắc nghẽn lại kêu to ngăn lại.

"Em vừa mới ăn như vậy có phải rất kỳ quái hay không......."

Hắn bật cười vội vàng xua tay "Không sao không sao, chỉ là cậu biến thành người vẫn có thói quen của mèo, tôi mới phải thích ứng, đừng ngại đừng ngại, cậu ăn đi......."

Mếu máo liếc nhìn hắn một cái, cậu cúi đầu nhìn thức ăn cho mèo trước mặt, nâng tay với vào trong bát nhặt lên một hạt, lại liếc mắt nhìn hắn một cái.

Diệc Phàm nhìn cậu như vậy không biết vì sao càng tin tưởng cậu là Thổ Phì, "Đúng rồi, cậutên là gì?"

Đem thức ăn nhét vào miệng "Thổ Phì a, không phải là anh đặt sao?"

Khóe miệng run rẩy.

"Tôi nói là tên thật của cậu........ Cái gì Hưng?"

"Trương Nghệ Hưng."

"Nga ~~"

Thật sự nhìn không được hắn đứng dậy đi tới tủ bát đĩa cầm cái thìa đưa cho cậu, "Dùng cái này múc ăn đi, nhặt từng hạt từng hạt tôi nhìn cũng thấy mệt."

Sau đó Ngô Diệc Phàm cứ chống cằm nhìn Nghệ Hưng từng thìa từng thìa đút vào miệng, thanh âm rộn rạo phát ra thế nhưng nghe có chút đáng yêu.

Thỏa mãn ăn một ngụm lại một ngụm, cậu cảm thấy công cụ trong tay này thật sự rất tốt, thoáng cái có thể múc nhiều như vậy. Đang vui vẻ nhai nhai, vô tình liếc mắt nhìn thấy hắn ngẩn người nhìn mình.

"Nhìn em như vậy làm chi a?"

Hắn do dự một chút vẫn nói ra thắc mắc.

"Thức ăn cho mèo có vị gì a........"

Cậu vừa nghe lời này mặt mày hớn hở, múc một thìa trong bát vươn tay tới.

"Anh muốn nếm thử một chút không?"

"............"

.

.

Ngô gia xin đừng ăn.

("▔□▔)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top