Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 16: LÀ TAI HAY ĐUÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~ CHƯƠNG 16: LÀ TAI HAY ĐUÔI ~

edit: Mao

——————————

Vậy nên người đời có câu đời là bể khổ.

Cái này là Ngô Diệc Phàm nói.

Buổi tối đi ngủ, hắn vốn định nhường giường cho Trương Nghệ Hưng còn mình ngủ dưới đất, nhưng cậu lại lắc đuôi nói bản thân muốn ngủ trên sàn bảo hắn đừng để ý.

Từ chối vài lần không được cuối cùng hắn cứ đơn giản để mặc cậu, trải đệm thật dày xuống sàn, cầm chăn bông màu trắng đưa cho Nghệ Hưng nhất quyết không cho cậu từ chối, cậu vịn sô pha cẩn thận đứng lên, nắm lấy tay của Diệc Phàm.

"Đỡ em ~"

Hắn như vậy giống như bác sĩ điều trị phục hồi chức năng đỡ cậu từng bước lùi về phía sau, ánh mắt gắt gao quan sát hai chân dường như sợ cậu bất cẩn mà ngã xuống.

Nghệ Hưng cụp đuôi tựa như đứa nhỏ tập tễnh học đi, nắm chặt tay hắn từng bước tiến lên trước, thi thoảng còn phát ra tiếng cười khúc khích, từ phòng khách đến phòng ngủ chỉ có vài bước mà mất đúng hai phút mới vào tới, di chuyển đến cạnh đệm giường cậu ngáp một cái liền nằm phịch xuống, cầm lấy hai mép chăn cuộn mình lại, mở miệng nói xong câu chúc ngủ ngon liền nhắm mắt không lên tiếng.

Ngô Diệc Phàm nhìn một cục chăn bông to đùng trên mặt đất nhẹ nhàng thở ra một hơi, bỏ dép lên leo lên giường tắt đèn. Nghĩ đến sáng mai có thể biết hết tất thảy mọi việc nhất thời có chút phấn khởi không ngủ được, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có ánh sáng chói mắt của pháo hoa nổ tung trên bầu trời, thắc mắc người nằm trên mặt đất có bị đánh thức hay không, hắn liền chồm người đến mép giường, hai tay bám chặt đệm giường nhìn thấy Trương Nghệ Hưng trên mặt đất ngủ say........

Hình như hoàn toàn không hề cảm thấy tiếng pháo ồn ào bên ngoài, cậu ngủ rất bình ổn, hai tay đặt lên nhau, miệng khẽ nhếch, trên khuôn mặt trắng nõn mềm mềm còn hơi ửng hồng...... Nhìn thấy cái đuôi của cậu lộ ra bên ngoài chăn, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy xúc động.

"Ngô Diệc Phàm ngươi từ khi nào thì thích những thứ đáng yêu như vậy........"

.

.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Trương Nghệ Hưng bỗng nhiên phát hiện không thấy đuôi của mình đâu, không xác định sờ soạng mông mình vài cái, còn đang kinh ngạc thì Ngô Diệc Phàm từ trên giường ngồi dậy đến xoa xoa tóc cậu.

"Tỉnh rồi sao?"

Cậu hưng phấn chớp chớp mắt nhìn hắn, tựa như khoe thứ quý giá mà xoay người lại, vểnh mông chỉ mặc mỗi quần nhỏ về phía hắn, sung sướng la lên

"Không có không có đuôi, anh nhìn xem!"

Sau đó Ngô Diệc Phàm ngồi trên giường liền hóa đá.....

Đừng cười. Thanh niên mới mười tám tuổi khí huyết tràn trề, ngay buổi sáng vừa mới thức dậy còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh đột nhiên có một cặp mông tròn tròn trắng trắng cùng đôi chân mảnh khảnh đập vào mắt vẫn là đả kích rất lớn.........

Nha ~ cho dù đối phương cùng bản thân là cùng giới tính. Chịu thua.

.

Sau khi thu dọn máu mũi hình-như-là-của-mình, Ngô Diệc Phàm (choáng váng) xuống giường tìm quần một năm trước đưa cho Nghệ Hưng mặc, nói ngọt rằng không được cảm lạnh, kỳ thật hắn phải chăng đã quên điều hòa nhà mình vô cùng ấm áp rồi thì phải. Diệc Phàm gượng cười nói.

"Cậu thật sự có thể ở một mình?"

"Có việc anh cứ đi đi, em không sao, cũng sẽ không chạy lung tung."

Ngẫm lại lời nói của Phác Xán Liệt, dù sao đến giữa trưa cậu sẽ trở lại thành mèo, hẳn là không có việc gì đi....

"Tôi sẽ cố gắng về sớm."

.

.

Lúc đến tiệm cà phê cũng đã sắp mười giờ, Ngô Diệc Phàm mang theo một thân hàn khí đẩy cửa bước vào, rất nhiều nữ sinh trẻ tuổi đều chụm đầu lại khe khẽ bàn tán, mà thời điểm một thanh niên điển trai từ bàn phía trước ngoắc tay với hắn, tiếng bàn tán nho nhỏ nhất thời tăng gấp đôi.

Mẹ nó, người đẹp trai đến bằng hữu cũng đẹp trai nữa. Trọng điểm là vừa cao to vừa đẹp trai.

Ngô Diệc Phàm vừa thấy Ngô Thế Huân cùng người tên Lộc Hàm ngồi cùng nhau liền hiểu được ngọn ngành sự việc, vừa tháo khăn choàng cổ vừa hất cằm.

"Khánh Thù còn chưa đến?"

Lộc Hàm ngáp một cái, "Hẹn hắn nửa giờ sau mới đến, nếu không làm sao có thời gian giải thích với cậu."

Quăng túi xách lên ghế, hắn nhìn y, "Nói đi, đây rốt cuộc là chuyện gì? Ngày hôm qua nhóc con xuất hiện trước mặt tôi , Thổ Phì trước đây, còn có Tiểu Bạch của Phác Xán Liệt, cả cậu nữa."

"Còn có Đậu Đen của Khánh Thù ~"

"Câm miệng Ngô Thế Huân, còn dám ngắt điện thoại của anh, tiểu tử cậu thật sự lớn gan a."

Ngô Thế Huân bắt lấy trà sữa của Lộc Hàm hút một ngụm cười hắc hắc, "Tối qua là en sai, chỉ muốn cho hai người các anh vui vẻ ở chung một chút thôi........."

Trong đầu không biết tại sao hiện ra hình ảnh cặp mông của Trương Nghệ Hưng, hắn đảo mắt một cái có chút tự khinh bỉ bản thân.

"Cậu đừng nhiều lời nữa a, nhanh giải thích rõ ràng cho anh, anh từ tối qua trong đầu đã hỗn loạn, như thế nào mà mèo có thể biến thành người!"

"Ngô Thế Huân nha em đừng nhìn anh a, anh cũng không thể ở trong này biến hình cho hắn xem."

Lộc Hàm trừng mắt với Thế Huân lại chuyển hướng sang chỉ vào Phác Xán Liệt "Cậu nói cậu nói, cậu không phải đã nhìn thấy hình dạng tôi biến trở lại thành người hay sao!"

Bị nhắn đến tên Phác Xán Liệt vội vàng buông ly, nuốt nước miếng hắng giọng.

"Là thật là thật, Lộc Hàm quả thật là con mèo đó."

"Phốc..." Lộc Hàm suýt chút nữa phun ra nước miếng, nhịn cười không được "Tuy rằng là thật, nhưng sao tôi lại cảm thấy buồn cười thế này."

Ngô Diệc Phàm khoanh tay nhìn y, "Tuy rằng khả năng tiếp thu của anh rất cao, nhưng........"

"Không tin sao? Ai, Phác Xán Liệt thoạt nhìn ngu ngốc như vậy nhưng khả năng tiếp thu thực tốt hơn cậu rất nhiều." Ngô Thế Huân lắc đầu, từ trong túi lấy ra máy ghi hình, ấn vài cái sau đó cắm tai nghe vào tai hắn rồi đưa máy qua, "Tự mình xem đi."

Diệc Phàm nhận lấy, bấm vào nút phát.

Trong đoạn phim Lộc Hàm ngồi trên giường, ôm Thổ Phì đang kêu gào đặt lên giường quấn chăn lại, chỉ vào màn hình bảo đi lấy vài món quần áo đến, Ngô Thế Huân ừ một tiếng lập tức máy quay lướt đến trước tủ quần áo, một cánh tay vươn ra lần mò lấy một cái áo còn có một cái quần nhỏ rồi quay trở lại. Sau đó là hình ảnh Lộc Hàm nằm bò trên giường chờ đợi, tiếng Thế Huân hỏi tại sao còn chưa biến hình, Lộc Hàm trừng mắt một cái thanh âm liền nhỏ xuống........

Ngay lúc hắn bắt đầu mất kiên nhẫn nhìn chằm chằm đoạn phim, hình ảnh vốn đang như ảnh tĩnh không có gì khác nhau chợt có thay đổi. Chăn trên giường chuyển động, cái đầu vốn nho nhỏ nhô lên dần dần to lên, sau đó rốt cuộc biến thành hình dạng con người.

Ngô Diệc Phàm trợn to mắt nói không nên lời, vừa định ngẩng mặt lên biểu đạt tâm trạng của mình, giọng nói của Lộc Hàm trong tai nghe kéo hắn trở lại.

Chỉ nhìn thấy y vỗ vỗ chăn ôn nhu hỏi

"Nghệ Hưng? Có khỏe không?"

Hắn nín thở tập trung nhìn chằm chằm vào máy ghi hình, sau đó một khuôn mặt sáng nay vừa mới nhìn thấy từ chăn chui ra, trên đỉnh đầu có hai cái tai trắng oa oa kêu gào.

"Họ Lộc kia vì sao hai tai em vẫn còn!!"

Hắn vẫn còn thở dốc nhìn hình ảnh Trương Nghệ Hưng cả người trần trụi, trên đỉnh đầu là hai cái tai màu trắng còn vẻ mặt thì đỏ bừng. Màn hình lại đột nhiên chuyển hướng đến cửa phòng ngủ còn kèm theo tiếng phàn nàn của Ngô Thế Huân.

"Ai nha, em đi! Quần áo còn chưa mặc làm em sợ muốn chết!! Lộc Hàm mau cho hắn thay a!"

Ngươi xem......... Ngô Diệc Phàm như thế nào lại bình tĩnh như vậy.

Bó tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top